Thiên Yết nằm bệt một chỗ, run rẩy bịt lấy vết thương đang không ngừng tuôn máu trên bả vai phải. Cự Giải hóa điên rồi, cô chẳng nhận ra anh là ai, thậm chí còn đâm anh một phát bằng thứ vũ khí quái gở biến ra từ cánh tay của cô. Khỉ thật! Anh chưa thấy chúng bao giờ.
Assh . Thiên Yết rít lên đau đớn, đầu óc anh không còn đủ tỉnh táo nữa rồi.
Ruỳnh! Tiếng động bỗng vang lên rạch ngang mặt đất, những cành cây leo trồi lên mỗi lúc thêm lớn, cuốn quanh Thiên Yết. Thít chặt!
Viết thường bả vai bị động tới. Đau. Thiên Yết dù có khỏe đến đâu cũng chẳng thể chịu đựng thêm được nữa. Nhận thức liền rơi vào trạng thái mơ hồ, sau đó xảy ra chuyện gì anh không còn rõ.
Cự Giải lê bước chân chậm rãi về phía lều trại của bọn họ, Thiên Bình và Bảo Bình đang ở đó. Không khí giữa hai người có vẻ căng thẳng, không ai nói chuyện với ai, nét mặt lại càng lạnh lẽo hơn.
Thiên Bình thấy Cự Giải, cười tươi: Cự Giải, tới đây, vách núi này có nhiều cây cỏ lạ lắm
Cô một chút cũng không rời ánh mắt khỏi Thiên Bình, tựa hai người xa lạ, từng cử chỉ cứ như bị người ta điều khiển như con rối. Bảo Bình cau mày: Cự Giải, khoan...
Vụt! Cự Giải nhanh như chớp đẩy Thiên Bình xuống vách núi. Hai tay chống đất nhìn chăm chăm người bạn của mình khuôn mặt sợ hãi liên tục gào to tên cái tên Cự Giải .
Chúc mừng cô hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên Âm thanh quỷ quái thì thầm bên tai, Cự Giải choàng tỉnh, vội hét lên. Cô ôm đầu. Không! Không kịp nữa rồi! Thiên Bình đã mất hút nơi vực sâu rồi. Cô... cô đã làm gì thế này?
Bảo Bình còn thất thần hơn cô. Tại sao cậu lại chậm như thế, nhanh tí nữa chẳng phải sẽ cứu được Thiên Bình sao? Cậu khóc, tay vò lấy cái áo nhàu nát, lồng ngực đau như thắt lại. Cậu chỉ mong đây là một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi, sau khi cậu tỉnh lại nhất định Thiên Bình sẽ tươi cười ngồi bên cạnh.
Bảo Bình gục xuống. Cử Giải hoảng hồn chạy tới khiêng cậu vào trong lều. Cô phải làm sao đây, mọi thứ đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát, cô đã chẳng còn sức để phản kháng.
--------------------------------------------------
Thiên Bình đứng dậy, phủi đi bụi bẩn bám đầy quần áo. Chép miệng. Cú lộn vòng từ đỉnh núi lần này khiến cô không hài lòng, không đẹp!
Halley đứng cạnh kính cẩn gập người: Chủ nhân
Thiên Bình: Ừm, nên làm gì tiếp theo chắc ta không phải nhắc chứ?
Halley: Vâng
Cô phất tay cho hắn đi làm việc. Miệng nở nụ cười âm hiểm. Bàn cờ này... cô đã sắp đặt hết rồi. Những quân cơ của cô, chỉ cần đi nước cô vạch ra cho chúng là được.
Assh . Thiên Yết rít lên đau đớn, đầu óc anh không còn đủ tỉnh táo nữa rồi.
Ruỳnh! Tiếng động bỗng vang lên rạch ngang mặt đất, những cành cây leo trồi lên mỗi lúc thêm lớn, cuốn quanh Thiên Yết. Thít chặt!
Viết thường bả vai bị động tới. Đau. Thiên Yết dù có khỏe đến đâu cũng chẳng thể chịu đựng thêm được nữa. Nhận thức liền rơi vào trạng thái mơ hồ, sau đó xảy ra chuyện gì anh không còn rõ.
Cự Giải lê bước chân chậm rãi về phía lều trại của bọn họ, Thiên Bình và Bảo Bình đang ở đó. Không khí giữa hai người có vẻ căng thẳng, không ai nói chuyện với ai, nét mặt lại càng lạnh lẽo hơn.
Thiên Bình thấy Cự Giải, cười tươi: Cự Giải, tới đây, vách núi này có nhiều cây cỏ lạ lắm
Cô một chút cũng không rời ánh mắt khỏi Thiên Bình, tựa hai người xa lạ, từng cử chỉ cứ như bị người ta điều khiển như con rối. Bảo Bình cau mày: Cự Giải, khoan...
Vụt! Cự Giải nhanh như chớp đẩy Thiên Bình xuống vách núi. Hai tay chống đất nhìn chăm chăm người bạn của mình khuôn mặt sợ hãi liên tục gào to tên cái tên Cự Giải .
Chúc mừng cô hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên Âm thanh quỷ quái thì thầm bên tai, Cự Giải choàng tỉnh, vội hét lên. Cô ôm đầu. Không! Không kịp nữa rồi! Thiên Bình đã mất hút nơi vực sâu rồi. Cô... cô đã làm gì thế này?
Bảo Bình còn thất thần hơn cô. Tại sao cậu lại chậm như thế, nhanh tí nữa chẳng phải sẽ cứu được Thiên Bình sao? Cậu khóc, tay vò lấy cái áo nhàu nát, lồng ngực đau như thắt lại. Cậu chỉ mong đây là một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi, sau khi cậu tỉnh lại nhất định Thiên Bình sẽ tươi cười ngồi bên cạnh.
Bảo Bình gục xuống. Cử Giải hoảng hồn chạy tới khiêng cậu vào trong lều. Cô phải làm sao đây, mọi thứ đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát, cô đã chẳng còn sức để phản kháng.
--------------------------------------------------
Thiên Bình đứng dậy, phủi đi bụi bẩn bám đầy quần áo. Chép miệng. Cú lộn vòng từ đỉnh núi lần này khiến cô không hài lòng, không đẹp!
Halley đứng cạnh kính cẩn gập người: Chủ nhân
Thiên Bình: Ừm, nên làm gì tiếp theo chắc ta không phải nhắc chứ?
Halley: Vâng
Cô phất tay cho hắn đi làm việc. Miệng nở nụ cười âm hiểm. Bàn cờ này... cô đã sắp đặt hết rồi. Những quân cơ của cô, chỉ cần đi nước cô vạch ra cho chúng là được.
/9
|