Đây là chap đặc biệt dành cho mốc trên 30000 lượt xem truyện tớ :))Tớ sẽ đổi gió một chút, ừm thể loại đợt này sẽ không dành cho những bạn kì thì nam với nam...
Sẽ có 2 chap đặc biệt, và cảnh báo trước nó sẽ thiên vị về 1-3 người trong 12 người, cũng có thể là không...
Đây sẽ là cổ trang...Ừm, cổ trang, và tất nhiên nó là.....ĐAM MỸ!!!!!!!!!!!!!! Ờm...Ai không biết thì lên google search, ok? Chung quy chap này không dành cho những bạn kì thị đồng tính luyến ái nam với nam, đã cảnh báo mà vẫn đọc thì đừng hỏi tại sao nhé?
Bắt đầu thôi!
___________________________________________________________________________
Cơn mưa nặng nề trút xuống mọi nơi, tại một khu ổ chuột, có một nam nhân người đầy máu, thở hổn hển dưới mưa, tay cầm chắc thanh gươm sắc bén trong tay, mặt mũi thì trắng bệch, gần như sắp chết đi.
- Ngươi...Ngươi là ai? _ Nam nhân gượng sức hỏi người trước mặt.
- Người qua đường, tiện thấy người nên muốn giúp đỡ. _ Giọng nói trong trẻo vang lên, làm nam nhân kia vừa nghe đã mến thương.
- Mặc ta, ngươi đi đi, ta đời nào.....Nhờ...Khụ khụ...Nhờ nữ nhân như ngươi..Khụ khụ... _ Nam nhân liên tục ho ra máu, nữ nhân kia cũng đỡ hắn dậy mà cả người ướt sũng, khuôn mặt mỹ lệ khẽ nở nụ cười.
- Ngươi nên ngoan ngoãn ngủ một giấc, nhà ta gần đây, chỉ còn vài bước là tới. _ Chỉ xong câu nói, nam nhân kia liền bất tỉnh.
Từ đằng xa, một người bịt kín mặt quay đi, miệng nở nụ cười.
- Hừm, xem ra phải báo lại bang chủ mới được.
- Một căn nhà gỗ gần đó -
- Thiếu gia, nam nhân kia đa hồi phục, chúng ta....
- Ngươi lui, có thể đi được rồi.
Nữ nhân kia phất tay, cung nữ liền lui đi. Y từ từ vào buồng, nam nhân kia vẫn ngủ say, vết thương đã được băng bó, tịnh dưỡng nghỉ ngơi là được.
- Xem ra chỉ cần nghỉ ngơi là ổn.. _ Định bụng ra ngoài hái thuốc thì nam nhân kia đã cất giọng.
- Ngươi đứng lại. _ Nam nhân kia không biết từ khi nào đã thức, giọng nói mãnh liệt khiến ai đó dừng lại.
- Ngươi cần gì sao?
- Ta...Ngươi tên gì? _ Nam nhân kia ngập ngừng một hồi cũng nói ra, nhưng lại có gì đó ngài ngại.
- Ta? Ta là Bảo Bình. A..Ta quên nói với ngươi, ta là nam nhân, đừng nhầm ta với nữ nhân. _ Bảo Bình nở nụ cười say đắm lòng người, ai đó ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
- Người không đùa chứ? Ngươi là nam nhân? Nhìn ngươi mặc y phục như thế này giống nữ nhân hơn đấy. _ Nam nhân kia cười cười nói.
- Tùy ngươi, nếu không còn gì thì ta đi trước. _ Bảo Bình liền nhanh chóng quay người bỏ đi, để nam nhân kia cười thầm.
Chờ đến khi bóng dáng kia khuất đi, nam nhân cười thành tiếng, miệng thốt lên một câu chính mình cảm thấy ngốc nghếch.
- Ngươi là nam nhân nhưng sao đẹp đến vậy? Đẹp hơn...Với bất kì ai.
_______________________________________________________________
- Trong hoang cung -
- Hoa viên -
- Xử Nữ _ Một tiếng gọi vang lên, nam nhân tên Xử Nữ liền từ trên cây nhảy xuống.
- Bảo Bình ca ca? Huynh gọi ta có việc gì sao? _ Xử Nữ cười cười lại gần Bảo Bình.
- Ưm..Ta muốn trả ngươi bộ y phục ta đang mặc này, ta muốn mặc đồ nam nhân... _ Bảo Bình nói nhỏ, mặt thì đỏ đỏ hồng hồng, Xử Nữ nghe xong thì bật cười.
- Nhã...Y phục huynh mặc hảo đẹp nha..Huynh có gì chê sao? _ Xử Nữ trêu ghẹo Bảo Bình, tay nghịch nghịch tóc Bảo Bình.
- Đệ mau bỏ tay ra! Ta như vầy thật giống nữ nhân đi! _ Bảo Bình nổi đóa, y là nam nhân. Là nam nhân đấy.
- Ha ha _ Xử Nữ cười lớn. Huynh như vậy còn không là nữ nhân? Nhưng huynh làm nữ nhân cũng đẹp đấy, mỹ nhân luôn ấy chứ. _ Xử Nữ nở nụ cười nam hiểm.
- Đệ còn không dẹp ý nghĩ đen tối đừng trách ta. _ Bảo Bình đưa tay véo má Xử Nữ, Xử Nữ la oai oái, miệng van xin Bảo Bình buông tay.
Được một lúc Bảo Bình buông tay, tự mình xoay người rời đi. Trước khi đi còn nói một câu.
- Nhớ đừng luyện tập quá nhiều, ta còn có chút chuyện cần giải quyết. _ Bảo Bình nói xong liền biến mất, Xử Nữ cười cười, ít ra Bảo Bình ca ca vẫn còn quan tâm a~.
___________________________________________________________________________
- Căn nhà gỗ -
- Thiếu gia! Thiếu gia! _ Cung nữ của Bảo Bình hốt hoảng ôm Bảo Bình thật chặt.
- Chuyện gì từ từ nói, ta...
- Bảo Bình ngươi về rồi _ Nam nhân kia vui vẻ mừng rỡ khi thấy Bảo Bình.
- Thiếu gia, hắn không thấy thiếu gia đâu nên đã dọa rằng sẽ đốt chỗ này nếu thiếu gia không trở về đấy ạ. _ Cung nữ kai sợ hãi kể lại, Bảo Bình đen mặt, hướng mắt về nam nhân kia.
- Có thật không?
- Ta...
- Ngươi lui đi. _ Bảo Bình từ từ ngồi xuống ghế, tay rót trà.
- Bảo Bình, ta...
- Ngươi ngồi đi. _ Bảo Bình thanh tao uống trà, nam nhân kia cũng lẳng lặng nghe theo.
- Ngươi lại muốn gây sự? _ Bảo Bình nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, bình tĩnh hỏi nam nhân kia.
- Ta không có..Chỉ là...
- Chỉ là?
- Ta nhớ ngươi a. _ Nam nhân kia liền đỏ mặt.
- Nhớ ta? Chỉ mới gặp? Công tử nhà ngươi đã có bao nhiêu cô gái bên mình rồi? _ Bảo Bình hỏi lại, miệng lưỡi sắc bén khiến người kia không khỏi chột dạ.
- Ta không có ...
- Ngươi tên gì? Đã biết tên ta nhưng ta không biết tên ngươi. _ Bảo Bình nơ nụ cười mỹ lệ, nam nhân kia say mê nụ cười của Bảo Bình.
- Ta..Ta là Thiên Yết.. _ Nam nhân tên Thiên Yết cũng cười lại, Bảo Bình trong lòng đập thình thịch, tim đập mạnh hơn bình thường.
- Thiên Yết? Ngươi có quen với Xử Nữ không? _ Bảo Bình nhíu mày lại.
- Tất nhiên quen, đó là hảo hữu của ta. _ Thiên Yết có chút kích động khiến Bảo Bình khó chịu.
- Ngươi đừng nóng vội. _ Bảo Bình dịu giọng, ánh mắt nhìn về hướng khác.
- Bảo Bình ngươi là gì của Xử Nữ? _ Thiên Yết nghi hoặc hỏi, không khỏi nhíu mày.
- Ta? À....Ngươi nên hỏi Xử Nữ. Ngươi cứ hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi hái ít thuốc trên núi, không được kích động đâu đấy. _ Bảo Bình cầm một túi vải màu trắng nhỏ, trước khi đi còn dặn dò Thiên Yết, sai các cung nữ hầu hạ Thiên Yết thật chu đáo, rồi tự mình biến mất. Thiên Yết cảm giác đây là nữ nhân chứ không phải một nam nhân a.
_______________________________________________________________________________________
- Chợ -
- Cự Giải ngươi chớ làm loạn, ta đây không cứu ngươi đâu đấy.
- Ta biết mà ta biết mà. _ Cự Giải cười tươi như hoa, vẫn chạy nhảy lung tung.
- Thật hết cách. _ Nhân Mã lắc đầu ngán ngẩm, thật hết cách. Nhưng mà Cự Giải dễ thương như vậy, y cũng hết cách.
- Nhân Mã, Nhân Mã, ra đây đi. _ Tiếng Cự Giải gọi đằng xa, trông có vẻ hốt hoảng lắm.
- Có chuyện gì sao Cự Giải? _ Nhân Mã cũng hốt hoảng chạy lại, cứ nghĩ chuyện gì liên quan đến Cự Giải là tâm can lại không yên.
- Nhìn xem, nhìn xem, kia là Bảo Bình đó. _ Cự Giải vui sướng cứ chỉ vào một người vận y phục màu trắng, đang cầm một túi vải nhỏ.
- Ngươi làm ta sợ chết đi được...Ngươi đấy, lớn rồi mà con con nít kiểu này, ta tìm thêm một phi tử khác đấy. _ Chỉ là một câu nói trêu đùa nhưng khiến Cự Giải im lặng, sự vui vẻ đột nhiên thay vào đó là sự u ám, cô đơn đến lạ.
- Ngươi cứ tìm đi. _ Cự Giải quay người bỏ đi lại chỗ trò chuyện cùng Bảo Bình, Nhân Mã biết mình lỡ lời muốn xin lỗi đều bị Cự Giải làm cho thành không khí, Bảo Bình bị kẹt giữa cả hai cũng mệt nhưng vẫn nở nụ cười vui với Cự Giải. Thật ra thì hai người này là hảo hữu từ nhỏ, nhưng Xử Nữ gọi Cự Giải là đệ còn Bảo Bình là ca ca. Lí do là Bảo Bình là con nuôi của phụ thân Xử Nữ, còn Cự Giải bề ngoài yếu đuối, lại có dáng vẻ giống con gái chẳng khác gì Bảo Bình nên nhận làm đệ.
- Bảo Bình à, ta muốn uống trà của ngươi a~. _ Cự Giải nũng nịu ôm lấy cánh tay Bảo Bình, người ngoài nhìn họ là tỷ muội nhưng thực chất Cự Giải đang muốn lấy Bảo Bình chọc tức ai đó.
- Hừm..Xin lỗi Bảo Bình, Cự Giải còn việc nên phải về cung với Xử Nữ, phiền ngươi rồi. _ Bề ngoài Nhân Mã cười cười nhưng bên trong đang muôn ném Bảo Bình ra khỏi Cự Giải. Đã vậy còn ôm lấy Cự Giải để tách khỏi Bảo Bình, huýt sáo gọi ngựa rồi về cung thành. Bảo Bình cười thầm, vợ chồng nhà họ thật dễ thương đi, Bảo Bình cũng muốn nha.
- A.
- Ư..Xin lỗi...Xin lỗi..
- Không sao..Lần sau chú ý một chút.. _ Bảo Bình từ đứng dậy, y phục có chút bẩn, điều này không làm Bảo Bình hài lòng.
- Thật xin lỗi, ta có thể biết ngươi chứ? _ Người kia cũng đứng dậy bắt chuyện, Bảo Bình thầm nghĩ lại chắc tưởng y là nam đây mà.
- Thật thứ lỗi, ta còn có một số chuyện, có duyên sẽ gặp lại. _ Bảo Bình từ chối khéo rồi tự mình trở về. Người kia cũng không ngăn, chỉ nhìn Bảo Bình rồi thầm cười.
- Đúng như lời nói, thật đẹp. Xem ra viên ngọc này phải đoạt trước Thiên Yết rồi.
Người kia đã nở nụ cười độc ác.
____________________________________________________________________________________
Lảm nhảm show:
- Chap đặc biệt nên là nó sẽ khác một chút, thể loại khác, ai không thích có thể đừng đọc, coi như chưa đọc chap này, okay?
- Sắp thi cuối kì rồi.......SẮP THI CUỐI KÌ RỒI!!!!!!! Cuộc đời tới đây sẽ chấm dứt, con tác giả sẽ được lên thớt băm ra rồi lăn bột thêm trứng đánh tan rồi lên chảo dầu chiên chín. Ha ha... Lịch học đã nhiều này nhiều thêm...
- Hình như không có cmt để bình luận...Ít nhất cũng phải bình luận chê hay không chê chứ? Ọ ^ Ọ Đừng để con tác giả nó ảo tưởng mà....
- Hết rồi!
Sẽ có 2 chap đặc biệt, và cảnh báo trước nó sẽ thiên vị về 1-3 người trong 12 người, cũng có thể là không...
Đây sẽ là cổ trang...Ừm, cổ trang, và tất nhiên nó là.....ĐAM MỸ!!!!!!!!!!!!!! Ờm...Ai không biết thì lên google search, ok? Chung quy chap này không dành cho những bạn kì thị đồng tính luyến ái nam với nam, đã cảnh báo mà vẫn đọc thì đừng hỏi tại sao nhé?
Bắt đầu thôi!
___________________________________________________________________________
Cơn mưa nặng nề trút xuống mọi nơi, tại một khu ổ chuột, có một nam nhân người đầy máu, thở hổn hển dưới mưa, tay cầm chắc thanh gươm sắc bén trong tay, mặt mũi thì trắng bệch, gần như sắp chết đi.
- Ngươi...Ngươi là ai? _ Nam nhân gượng sức hỏi người trước mặt.
- Người qua đường, tiện thấy người nên muốn giúp đỡ. _ Giọng nói trong trẻo vang lên, làm nam nhân kia vừa nghe đã mến thương.
- Mặc ta, ngươi đi đi, ta đời nào.....Nhờ...Khụ khụ...Nhờ nữ nhân như ngươi..Khụ khụ... _ Nam nhân liên tục ho ra máu, nữ nhân kia cũng đỡ hắn dậy mà cả người ướt sũng, khuôn mặt mỹ lệ khẽ nở nụ cười.
- Ngươi nên ngoan ngoãn ngủ một giấc, nhà ta gần đây, chỉ còn vài bước là tới. _ Chỉ xong câu nói, nam nhân kia liền bất tỉnh.
Từ đằng xa, một người bịt kín mặt quay đi, miệng nở nụ cười.
- Hừm, xem ra phải báo lại bang chủ mới được.
- Một căn nhà gỗ gần đó -
- Thiếu gia, nam nhân kia đa hồi phục, chúng ta....
- Ngươi lui, có thể đi được rồi.
Nữ nhân kia phất tay, cung nữ liền lui đi. Y từ từ vào buồng, nam nhân kia vẫn ngủ say, vết thương đã được băng bó, tịnh dưỡng nghỉ ngơi là được.
- Xem ra chỉ cần nghỉ ngơi là ổn.. _ Định bụng ra ngoài hái thuốc thì nam nhân kia đã cất giọng.
- Ngươi đứng lại. _ Nam nhân kia không biết từ khi nào đã thức, giọng nói mãnh liệt khiến ai đó dừng lại.
- Ngươi cần gì sao?
- Ta...Ngươi tên gì? _ Nam nhân kia ngập ngừng một hồi cũng nói ra, nhưng lại có gì đó ngài ngại.
- Ta? Ta là Bảo Bình. A..Ta quên nói với ngươi, ta là nam nhân, đừng nhầm ta với nữ nhân. _ Bảo Bình nở nụ cười say đắm lòng người, ai đó ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
- Người không đùa chứ? Ngươi là nam nhân? Nhìn ngươi mặc y phục như thế này giống nữ nhân hơn đấy. _ Nam nhân kia cười cười nói.
- Tùy ngươi, nếu không còn gì thì ta đi trước. _ Bảo Bình liền nhanh chóng quay người bỏ đi, để nam nhân kia cười thầm.
Chờ đến khi bóng dáng kia khuất đi, nam nhân cười thành tiếng, miệng thốt lên một câu chính mình cảm thấy ngốc nghếch.
- Ngươi là nam nhân nhưng sao đẹp đến vậy? Đẹp hơn...Với bất kì ai.
_______________________________________________________________
- Trong hoang cung -
- Hoa viên -
- Xử Nữ _ Một tiếng gọi vang lên, nam nhân tên Xử Nữ liền từ trên cây nhảy xuống.
- Bảo Bình ca ca? Huynh gọi ta có việc gì sao? _ Xử Nữ cười cười lại gần Bảo Bình.
- Ưm..Ta muốn trả ngươi bộ y phục ta đang mặc này, ta muốn mặc đồ nam nhân... _ Bảo Bình nói nhỏ, mặt thì đỏ đỏ hồng hồng, Xử Nữ nghe xong thì bật cười.
- Nhã...Y phục huynh mặc hảo đẹp nha..Huynh có gì chê sao? _ Xử Nữ trêu ghẹo Bảo Bình, tay nghịch nghịch tóc Bảo Bình.
- Đệ mau bỏ tay ra! Ta như vầy thật giống nữ nhân đi! _ Bảo Bình nổi đóa, y là nam nhân. Là nam nhân đấy.
- Ha ha _ Xử Nữ cười lớn. Huynh như vậy còn không là nữ nhân? Nhưng huynh làm nữ nhân cũng đẹp đấy, mỹ nhân luôn ấy chứ. _ Xử Nữ nở nụ cười nam hiểm.
- Đệ còn không dẹp ý nghĩ đen tối đừng trách ta. _ Bảo Bình đưa tay véo má Xử Nữ, Xử Nữ la oai oái, miệng van xin Bảo Bình buông tay.
Được một lúc Bảo Bình buông tay, tự mình xoay người rời đi. Trước khi đi còn nói một câu.
- Nhớ đừng luyện tập quá nhiều, ta còn có chút chuyện cần giải quyết. _ Bảo Bình nói xong liền biến mất, Xử Nữ cười cười, ít ra Bảo Bình ca ca vẫn còn quan tâm a~.
___________________________________________________________________________
- Căn nhà gỗ -
- Thiếu gia! Thiếu gia! _ Cung nữ của Bảo Bình hốt hoảng ôm Bảo Bình thật chặt.
- Chuyện gì từ từ nói, ta...
- Bảo Bình ngươi về rồi _ Nam nhân kia vui vẻ mừng rỡ khi thấy Bảo Bình.
- Thiếu gia, hắn không thấy thiếu gia đâu nên đã dọa rằng sẽ đốt chỗ này nếu thiếu gia không trở về đấy ạ. _ Cung nữ kai sợ hãi kể lại, Bảo Bình đen mặt, hướng mắt về nam nhân kia.
- Có thật không?
- Ta...
- Ngươi lui đi. _ Bảo Bình từ từ ngồi xuống ghế, tay rót trà.
- Bảo Bình, ta...
- Ngươi ngồi đi. _ Bảo Bình thanh tao uống trà, nam nhân kia cũng lẳng lặng nghe theo.
- Ngươi lại muốn gây sự? _ Bảo Bình nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, bình tĩnh hỏi nam nhân kia.
- Ta không có..Chỉ là...
- Chỉ là?
- Ta nhớ ngươi a. _ Nam nhân kia liền đỏ mặt.
- Nhớ ta? Chỉ mới gặp? Công tử nhà ngươi đã có bao nhiêu cô gái bên mình rồi? _ Bảo Bình hỏi lại, miệng lưỡi sắc bén khiến người kia không khỏi chột dạ.
- Ta không có ...
- Ngươi tên gì? Đã biết tên ta nhưng ta không biết tên ngươi. _ Bảo Bình nơ nụ cười mỹ lệ, nam nhân kia say mê nụ cười của Bảo Bình.
- Ta..Ta là Thiên Yết.. _ Nam nhân tên Thiên Yết cũng cười lại, Bảo Bình trong lòng đập thình thịch, tim đập mạnh hơn bình thường.
- Thiên Yết? Ngươi có quen với Xử Nữ không? _ Bảo Bình nhíu mày lại.
- Tất nhiên quen, đó là hảo hữu của ta. _ Thiên Yết có chút kích động khiến Bảo Bình khó chịu.
- Ngươi đừng nóng vội. _ Bảo Bình dịu giọng, ánh mắt nhìn về hướng khác.
- Bảo Bình ngươi là gì của Xử Nữ? _ Thiên Yết nghi hoặc hỏi, không khỏi nhíu mày.
- Ta? À....Ngươi nên hỏi Xử Nữ. Ngươi cứ hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi hái ít thuốc trên núi, không được kích động đâu đấy. _ Bảo Bình cầm một túi vải màu trắng nhỏ, trước khi đi còn dặn dò Thiên Yết, sai các cung nữ hầu hạ Thiên Yết thật chu đáo, rồi tự mình biến mất. Thiên Yết cảm giác đây là nữ nhân chứ không phải một nam nhân a.
_______________________________________________________________________________________
- Chợ -
- Cự Giải ngươi chớ làm loạn, ta đây không cứu ngươi đâu đấy.
- Ta biết mà ta biết mà. _ Cự Giải cười tươi như hoa, vẫn chạy nhảy lung tung.
- Thật hết cách. _ Nhân Mã lắc đầu ngán ngẩm, thật hết cách. Nhưng mà Cự Giải dễ thương như vậy, y cũng hết cách.
- Nhân Mã, Nhân Mã, ra đây đi. _ Tiếng Cự Giải gọi đằng xa, trông có vẻ hốt hoảng lắm.
- Có chuyện gì sao Cự Giải? _ Nhân Mã cũng hốt hoảng chạy lại, cứ nghĩ chuyện gì liên quan đến Cự Giải là tâm can lại không yên.
- Nhìn xem, nhìn xem, kia là Bảo Bình đó. _ Cự Giải vui sướng cứ chỉ vào một người vận y phục màu trắng, đang cầm một túi vải nhỏ.
- Ngươi làm ta sợ chết đi được...Ngươi đấy, lớn rồi mà con con nít kiểu này, ta tìm thêm một phi tử khác đấy. _ Chỉ là một câu nói trêu đùa nhưng khiến Cự Giải im lặng, sự vui vẻ đột nhiên thay vào đó là sự u ám, cô đơn đến lạ.
- Ngươi cứ tìm đi. _ Cự Giải quay người bỏ đi lại chỗ trò chuyện cùng Bảo Bình, Nhân Mã biết mình lỡ lời muốn xin lỗi đều bị Cự Giải làm cho thành không khí, Bảo Bình bị kẹt giữa cả hai cũng mệt nhưng vẫn nở nụ cười vui với Cự Giải. Thật ra thì hai người này là hảo hữu từ nhỏ, nhưng Xử Nữ gọi Cự Giải là đệ còn Bảo Bình là ca ca. Lí do là Bảo Bình là con nuôi của phụ thân Xử Nữ, còn Cự Giải bề ngoài yếu đuối, lại có dáng vẻ giống con gái chẳng khác gì Bảo Bình nên nhận làm đệ.
- Bảo Bình à, ta muốn uống trà của ngươi a~. _ Cự Giải nũng nịu ôm lấy cánh tay Bảo Bình, người ngoài nhìn họ là tỷ muội nhưng thực chất Cự Giải đang muốn lấy Bảo Bình chọc tức ai đó.
- Hừm..Xin lỗi Bảo Bình, Cự Giải còn việc nên phải về cung với Xử Nữ, phiền ngươi rồi. _ Bề ngoài Nhân Mã cười cười nhưng bên trong đang muôn ném Bảo Bình ra khỏi Cự Giải. Đã vậy còn ôm lấy Cự Giải để tách khỏi Bảo Bình, huýt sáo gọi ngựa rồi về cung thành. Bảo Bình cười thầm, vợ chồng nhà họ thật dễ thương đi, Bảo Bình cũng muốn nha.
- A.
- Ư..Xin lỗi...Xin lỗi..
- Không sao..Lần sau chú ý một chút.. _ Bảo Bình từ đứng dậy, y phục có chút bẩn, điều này không làm Bảo Bình hài lòng.
- Thật xin lỗi, ta có thể biết ngươi chứ? _ Người kia cũng đứng dậy bắt chuyện, Bảo Bình thầm nghĩ lại chắc tưởng y là nam đây mà.
- Thật thứ lỗi, ta còn có một số chuyện, có duyên sẽ gặp lại. _ Bảo Bình từ chối khéo rồi tự mình trở về. Người kia cũng không ngăn, chỉ nhìn Bảo Bình rồi thầm cười.
- Đúng như lời nói, thật đẹp. Xem ra viên ngọc này phải đoạt trước Thiên Yết rồi.
Người kia đã nở nụ cười độc ác.
____________________________________________________________________________________
Lảm nhảm show:
- Chap đặc biệt nên là nó sẽ khác một chút, thể loại khác, ai không thích có thể đừng đọc, coi như chưa đọc chap này, okay?
- Sắp thi cuối kì rồi.......SẮP THI CUỐI KÌ RỒI!!!!!!! Cuộc đời tới đây sẽ chấm dứt, con tác giả sẽ được lên thớt băm ra rồi lăn bột thêm trứng đánh tan rồi lên chảo dầu chiên chín. Ha ha... Lịch học đã nhiều này nhiều thêm...
- Hình như không có cmt để bình luận...Ít nhất cũng phải bình luận chê hay không chê chứ? Ọ ^ Ọ Đừng để con tác giả nó ảo tưởng mà....
- Hết rồi!
/61
|