Vie: Minh họa cho chap này là chibi của Stefan Vladimir. Stefan là ai ? Xin mời các bạn thưởng thức chap này :3
Thông báo: Sau chap 13, chap 14 sẽ kết thúc Vol 2 của Ghost Opera !
_ Vậy Azale, rốt cuộc câu chuyện của bạn là thế nào ? Chuyện gì đã xảy ra với Manananggal, với thế giới của demon ? Rốt cuộc bạn và Manananggal đã gặp chuyện gì ?
_ Vốn dĩ, đằng sau mọi chuyện, chúng tôi có một bí mật hoàn toàn bị cấm kỵ. Ngay cả những demon dù cho có biết bí mật này cũng không muốn bị dính líu nên suốt hàng trăm năm qua, câu chuyện hoàn toàn là bí ẩn.
Mỹ Tiên bỗng sực nhớ lại khi cô bé cùng mọi người trong Phòng thí nghiệm ma tra hỏi bà Manananggal, nhưng có vẻ như tuyệt nhiên bà không muốn trả lời. Cô nghi ngờ, có lẽ đâu bà Manananggal đã biết chuyện. Nhưng câu chuyện ấy có vẻ rất đáng sợ, đến nỗi bà không thể nói cho ai biết ?
Dù nhận thức mình đang mơ nhưng Mỹ Tiên cũng không định rõ mình đã chìm sâu vào nơi đây từ khi nào. Cô cũng không biết liệu ngoài đời thực mọi người đang ra sao ? Liệu trận chiến đã đi đến đâu ? Nhưng trên tinh thần trước mắt, cô chỉ biết mình đang đi theo sau lưng Azale. Mỗi bước chân của nó, từ một bóng tối đầy tuyết bao phủ bỗng chốc trở thành những cánh đồng hoa xinh đẹp ấm áp. Mỹ Tiên khá bất ngờ trước chi tiết này, vì bình thường, Azale và Manananggal vốn dĩ là một, nhưng thật sự bên trong tâm hồn của Azale lại không hề có một dấu hiệu nào dính líu đến với demon.
Sau khi đến được một ngọn đồi, bỗng Azale dừng chân lại. Bàn tay của nó chỉ về phía một ngôi nhà nhỏ nằm biệt lập khá xa với một ngôi làng nhỏ mà giải thích.
_ Mỹ Tiên, trước kia, đây đã từng là nhà của chúng tôi.
_ Ui chao !!! Nhà nhỏ xinh !!!! Đã thế còn nằm giữa nguyên một cánh đồng rộng thế này !!!! - Mỹ Tiên căng mắt trầm trồ thán phục.
_ Chúng ta đang ở Liên Xô thế kỷ 15, lúc này là khi tôi vẫn còn là một đứa trẻ...
Mỹ Tiên bất ngờ thấy từ trong nhà, bước ra một đứa bé nhỏ xíu mới chập chững biết đi. Cô đoán chừng đứa trẻ ấy cũng chỉ cỡ hai hay ba tuổi đầu. Nhưng nom trông cái dung mạo quen thuộc, cộng với mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh biếc này là không thể nào là ai khác được !!!
_ Aw !!! Dễ thương... quá !!!! Là Azale... Bé này chính là Azale sao ??
Trong đầu Mỹ Tiên bỗng nhớ về Manananggal. Thật sự, từ trước đến giờ cô bé không mường tượng được cái cảnh hồi ấu thơ của một demon sặc mùi chém giết này ra sao, mà khi cô muốn hỏi thì sợ có đụng chạm gì mà khiến nó tự ái. Rốt cuộc khung cảnh ấy đã xuất hiện ngay trước mắt cô, rất rõ ràng là đằng khác. Hóa ra tên demon ấy khi còn nhỏ trông dễ thương bao nhiêu, lớn lên nhìn chững chạc nam tính bấy nhiêu...
_ Đúng rồi, còn kia chính là mẹ tôi, tên là Camelia Norwooden.
Azale chỉ về phía một cô gái trẻ đang mải mê nấu ăn trong phòng bếp. Dù chỉ nhìn thông qua phía cửa sổ kính, nhưng Mỹ Tiên có thể thấy cô gái đó dường như trông không lớn hơn cô bao nhiêu cả. Vâng điều này khiến cô chỉ biết há hốc mồm ra mà kinh ngạc.
_ Chờ chút, nhìn mẹ bạn trông cũng trạc bằng tuổi mình... - Mỹ Tiên tròn mắt - Cho hỏi vậy khi đó mẹ bạn khi đó là bao nhiêu tuổi vậy ? Mà... sao...
_ Ờ... - Azale ngơ ngơ gãi đầu - ...hai mươi mốt tuổi.
_ OẮT ĐỜ #$%^&*($^ !!!!!!!! Sao mà trẻ quá vậy ????????
_ Tôi nghĩ là do bên chúng tôi luật lệ khác hẳn hơn rất nhiều so với bạn nên bạn ngạc nhiên.
_ À đúng rồi, suýt quên mất... Thời Manananggal sống chính là thế kỷ 15 mà, lúc này văn minh còn lạc hậu hơn so với thế kỷ 21 rất nhiều... - Lẩm nhẩm xong, Mỹ Tiên quay sang Azale hỏi - Nếu vậy, Azale, bố của bạn ở đâu ?
_ Cho đến giờ tôi chưa bao giờ thấy mặt của bố mình - Azale gãi đầu đăm chiêu, trả lời.
Mà thậm chí tôi cũng chưa bao giờ nghe mẹ của mình kể về bố bao giờ. Giống như là mẹ tôi dường như đang cố giấu chuyện gì đó về bố tôi vậy. Thật sự lúc đó tôi cũng chỉ là một đứa trẻ nên vô tình không mảy may bận tâm chuyện này lắm.
_ Vậy à.
Mỹ Tiên cảm thấy thật vui lây sao khi thấy Azale ngày còn bé lăn lóc thỏa thích trên nền cỏ rộng mênh mông. Trông nó lúc này thật vô tư, thật hồn nhiên. Ngay đến Camelia sau khi xong công việc của cô cũng hùa ra ngoài, bế nó lên và hai người cùng nhau chơi giỡn bên con suối nhỏ.
Nhưng vẫn có một cái gì đó khiến Mỹ Tiên cảm thấy thật tẻ nhạt. Vì sao ư ? Đó là bởi...
_ Vậy là cuộc sống của bạn... là chỉ ở bên mẹ thôi sao ?
_ Không đâu. Tôi còn có thêm một người khác nữa mà - Bỗng Azale ồ lên, chỉ tay về phía đằng xa - Kia kìa ! Anh ấy về nhà rồi này !
Theo hướng chỉ tay của Azale, trước mắt Mỹ Tiên giờ đây là một chàng thanh niên cao lớn trong bộ áo chùm quái dị. Chàng thanh niên đội trùm kín đầu, thẳng tiến về phía ngôi nhà nhỏ trên ngọn đồi cao, nơi mẹ con Azale sinh sống. Và rồi, khi họ nhận ra sự hiện diện của người đó, người đó mới tháo bỏ chiếc mũ trùm ra.
Và phản ứng đầu tiên của Mỹ Tiên sau khi nhìn thấy gương mặt của người đó là...
_ Trời ơi !!!!!!!!!
_ Sao thế ?
_ ĐẸP TRAI QUÁ !!!!!!!!!!!! - Những trái tim hồng bay phấp phới quanh Mỹ Tiên - Azale !!! Hai mẹ con bạn quen một anh chàng đẹp trai như thế này ư ???
Mái tóc nâu hạt dẻ có thoáng vài lọn màu nâu đỏ, gương mặt trẻ trung toát đầy vẻ nam tính trông tầm chừng mới đôi mươi tuổi xuân... Mỹ Tiên nhỏ dãi, lần lượt liệt kê những chi tiết ngoại hình của con người đang xuất hiện trước mắt cô. Và đặc biệt, cô mê mẩn nhất đôi mắt của chàng trai ấy. Đó là đôi mắt màu vàng hổ phách hiếm thấy. Đúng tuyệt sắc mỹ nam mà Mỹ Tiên hằng mơ ước, tưởng chừng là một chàng hoàng tử bước ra từ trong câu chuyện cổ tích.
Mỹ Tiên đoán đâu... chàng trai này mà về bên đất nước của cô thử xem... là khối nàng phải đi theo chỉ cần anh ta liếc mắt một cái thôi.
_ À người này, đây là đàn anh của tôi. Anh ấy tên là Stefan Vladimir. Anh Stefan là một pháp sư, bố mẹ anh mất từ lúc anh ấy mới mười ba tuổi, nên sống chung với mẹ con chúng tôi. Dù cho anh Stefan và mẹ tôi bằng tuổi nhau, nhưng cũng chỉ vì muốn tôi đỡ tủi thân nên anh đã cùng tôi gọi chung là mẹ .
_ Ủa, anh Stefan làm pháp sư à ?
_ Ừ, thời gian ấy nghề pháp sư khá ít người hành nghề, nhưng cũng không phải là hiếm thấy... Anh Stefan có thể triệu hồi được mưa, nắng, rồi thậm chí cả sấm chớp từ trên trời xuống nữa. Nhiều người biết tiếng của anh ấy nên thường nhờ anh giải quyết vấn đề khi mùa vụ thất thoát.
_ Mình cóc tin... - Mỹ Tiên trợn ngược mắt, cằm thì chảy dài chấm tận xuống đất.
Ba người họ sum vầy với nhau suốt nguyên ngày. Nhưng mỗi khi Stefan nhận được thông điệp được gửi đến từ nhiều vùng miền khác nhau, anh phải ra đi ngay, dù cho mọi thứ vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ. Hầu như, phải mất hai hay ba ngày, thậm chí một tuần lễ anh mới về nhà. Đó là lý do Mỹ Tiên cảm thấy như chỉ có hai mẹ con họ sống chung với nhau.
Một tối mùa thu...
Cậu phải đi bây giờ à, Stefan ?
Tối khuya, Camelia đang chăm chút sắp xếp quần áo và đồ ăn cho Stefan rồi gói ghém cẩn thận lại. Cô lo lắng khi nhìn thấy ánh mắt thoáng chút mệt mỏi của anh. Stefan chỉ vừa mới về nhà được cách đây nửa ngày, bây giờ có bức thư nhiệm vụ khác lại được gửi đến. Nhiệm vụ lần này vô cùng khẩn cấp, anh không thể dời ngày được nên phải lên đường ngay khi mọi thứ chìm trong giấc ngủ.
Cậu không nhất thiết phải hao sức lực như thế đâu. Tại sao không để sáng sớm mai rồi hẳn đi ?
Nhưng mọi người đang cần tớ, Camelia. Tớ phải khẩn trương đến đó.
Stefan cười tươi, vẫy vẫy tay ra dấu đừng bận tâm rồi nở nụ cười tươi với Camelia.
Với lại, tớ cũng muốn nhanh chóng hoàn tất công việc để còn được về nhà với cậu, với Azale nữa !
Yên tâm mà chờ tớ về nhà nhé, Camelia. Khi nào tớ về, tớ sẽ lại mang cho hai mẹ con cậu mấy con thỏ tớ bắt được trên đường đi, rồi tớ sẽ dùng tiền thù lao để mua về nguyên một rổ bánh mì dưới thị trấn để cả ba đứa mình đánh chén no nê tận mùa đông luôn !
Stefan...
Rồi Camelia ôm chầm lấy anh, cô gục mặt trong ngực anh thổn thức.
Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.
_ Đúng vậy... - Ánh mắt của Azale ngày càng trở nên buồn rầu - ... đây chính là thời điểm mọi chuyện xảy ra với ngôi nhà chúng tôi.
_ Chuyện gì cơ ? - Mỹ Tiên hỏi.
Ngay khi đôi nam nữ Camelia và Stefan mở cửa bước ra, thì trước mắt họ là đông đảo người với người đã đứng trước cửa nhà họ. Trên tay ai nấy đều cũng mang cây thánh giá. Tất nhiên, điều này khiến cho cả hai người bỗng ngờ nghệch không hiểu chuyện gì cho đến khi có người thét lên.
Trục xuất !!!
Trục xuất demon ra khỏi nơi này ngay !!!!!!!!!!
Stefan ngỡ ngàng không hiểu chuyện trong khi với Camelia thì ngược lại, cô sửng sốt, tâm trí rối tung lên kèm cảm giác sợ hãi.
Mọi người đang nói về cái gì vậy ?? Nhà pháp sư chúng tôi hoàn toàn thuộc về ánh sáng, chúng tôi không hề chứa chấp một demon nào cả !! - Stefan bất bình cãi lại.
Có đấy !!! Tôi có nhận thấy được dấu hiệu của demon trong căn nhà này !!!!
Người dân liền dạt ra, nhường chỗ cho một giáo sĩ già từ từ bước đến về phía căn nhà. Ngay cả Stefan cũng cảm nhận được có một cái gì đó vô cùng đáng sợ tiềm ẩn trong con người của ông ta. Camelia hoảng sợ núp sau lưng anh, toàn thân run lẩy bẩy, đôi mắt xanh biếc ầm ậm nước như sắp khóc.
Vị giáo sĩ nhìn chăm chăm từ đầu đến chân của cả Stefan và Camelia, song ông ta chau mày ngước sâu trong ngôi nhà, nơi Azale đang nằm ngủ say mà không hay biết chuyện gì đang xảy ra. Bàn tay nhăn nheo già nua của ông ta chỉ về ngay Azale, nói.
_ Có một demon ở trong ngôi nhà này !
_ Nói xằng !!!! - Stefan siết chặt tay ngay ngực áo để kìm nén tiếng đập thình thịch của tim. Bàn tay kia của anh siết chặt thanh thương (vũ khí của Stefan trong lúc hành nghề pháp sư), thét lên - Bằng chứng đâu mà ông có thể nói thế ???
_ Bằng chứng là đây.
Vị giáo sĩ tiếN vào chính giữa căn nhà, cắm cây thánh giá của ông xuống nền. Và rồi, Stefan và Camelia sững người, bỗng dưng Azale quấy khóc. Mọi người từ bên ngoài còn nghe thấy tiếng nện thùm thụp dưới nền đất, chứng tỏ nó đang phải chịu sự đau đớn khiến một số người cũng phải dấy lên nỗi xót lòng. Nhưng trước uy nghiêm của các giáo sĩ, họ không thể làm được gì. Mặt khác, cứ nghĩ đến chuyện Azale là demon, làn sóng hò hét ủng hộ của họ càng quyết liệt hơn nữa.
Chuyện này... Camelia !! - Stefan thúc Camelia về phía Azale - Camelia !! Cậu mau đưa Azale ra khỏi đây đi !!!
Stefan !! Nếu vậy thì cậu...
Tớ sẽ chặn lão già giáo sĩ đó lại !! Bây giờ cậu phải bảo vệ cho Azale cái đã !!
Camelia gật đầu, rồi cô cùng anh xông thẳng trong nhà. Stefan thì giật cây thánh giá, đánh tới tấp vào vị giáo sĩ. Trong khi Camelia thì bế Azale lên và trèo thoát qua cửa sổ nhà bếp ở sau ngôi nhà.
_ Stefan !!!!!! Nhanh !!!!! Cậu cũng mau chạy đi !!!!! - Camelia từ đằng sau thét vọng lên.
Mỹ Tiên đứng ngoài cuộc câu chuyện đều không khỏi ngơ người ra trước khung cảnh nhốn nháo vô cùng tần. Người người lớp lớp đều xông vào tóm lấy ba người. Stefan dù là người khỏe nhất trong số họ cũng phải chào thua trước sự áp đảo về số lượng. Mọi người đồng loạt đè anh, cả Camelia và Azale xuống đất, áp giải họ đến trung tâm quảng trường của thị trấn.
***
Mọi thứ xung quanh Mỹ Tiên lại thêm lần nữa vụt biến mất và giờ đây, cô đang đứng bên ngoài rìa của một quảng trường thị trấn thật rộng lớn, với sức chứa cũng đủ dành cho tầm trên năm trăm hay sáu trăm người. Kia rồi ! Cô bé có nhìn thấy, Camelia, Stefan và Azale đang ở đó.
Cô bé đoán có vẻ Azale đã cho cô đi xuyên không gian sau khi mọi người trong thị trấn bắt họ áp giải đến nơi hành hình.
Thế nhưng mà, điều kỳ lạ làm sao, Camelia lại không bị xiềng xích. Duy lại có một đứa trẻ như Azale, thậm chí một người không hề hay liên quan đến chuyện demon như Stefan thì lại đang bị những sợi dây xích trói chặt vào người. Cả hai không thể cử động, họ bây giờ đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm trong khi bên cạnh lại là một toán người với người đang cầm gậy gộc, dự sẽ phang vào hai người nếu thấy có động.
Mama !!! - Tiếng kêu thảm thiết của Azale gọi về phía Camelia - Chuyện gì đang xảy ra vậy ? Sao con lại bị thế này ???
Azale, đừng sợ. - Camelia ôm chặt lấy nó mà thì thầm - Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi con...
Bên cạnh Mỹ Tiên, Azale phiên bản hiện tại vẫn còn ở đó. Nhưng cô bé cảm giác dường như nó không hề thích xem cảnh này. Bất chợt, Azale đứng vụt dậy mà bỏ đi sang chỗ khác.
_ Bạn không muốn xem à... ? - Ánh mắt buồn rầu của Mỹ Tiên hướng về Azale.
_ Ừ... - Azale đáp - Thật sự tôi không thích xem lại cảnh này một chút nào nữa...
Ngay đến suy nghĩ của Azale, Mỹ Tiên cũng không thể đoán được vì đã bị mái tóc bạch kim che khuất. Vậy là cô bé đoán thử, hẳn đã có một chuyện gì đó không hay ở đoạn ký ức này. Nhưng đó là gì ? Chả nhẽ tất cả người dân trong thị trấn này quyết định sẽ tử hình họ sao ?
Không ! Không có chuyện ấy ! Nếu tử hình được quyết định thì làm thế nào Manananggal có thể tồn tại trước mắt cô cho đến bây giờ ?
Nhưng mà chờ chút đã, Mỹ Tiên sực nhớ ra. Những gì cô biết về thân phận thật của Manananggal, thật chất nó cũng là một con người bình thường. Thời điểm Manananggal còn sống là thế kỷ 15, trong khi thời điểm hiện tại của cô là thế kỷ 21 mà Manananggal vẫn còn tồn tại. Vậy chả nhẽ...
Hội đồng Thị trấn X quyết định: Tử hình Stefan vì mưu đồ xấu trong việc hành nghề phù thủy, bao che ma quỷ và có ý chống đối Giáo hội.
Đồng thời, tử hình Azale Norwooden !! Azale Norwooden sau khi được các giáo sĩ kiểm tra, đã có dấu hiệu ma quỷ trong linh hồn !! Những con người như thế cần phải được diệt trừ tận mầm mống, trừ mối hiểm họa sau này !!!
Mỹ Tiên sững người ra. Vậy rốt cuộc trường hợp xấu nhất cô bé lo lắng cũng đã xảy ra ! Đúng là vào thời Trung cổ, thế kỷ 15, châu Âu đang có ý định xử tử hết những nhà giả kim, nhưng nhà phù thủy. Điều này cô chỉ được biết qua những trang sách vở chứ chưa hề nhìn thấy được sự tàn khốc, mất nhân tính của con người trong sự việc thế này !
Mẹ kiếp !!! Bọn Giáo hội cũng có là cái thá quái gì đâu !!!!
Ta ! Stefan Vladimir, ta là một pháp sư chân chính !! Ta không phải là phù thủy, ta không hề lừa gạt ai !!! Tất cả những sức mạnh đều là do ta điều khiển độc lập !!! Đừng có mà vơ đũa cả nắm ta với bọn lừa bịp đó chứ !!!!
Lời nói hùng hồn của Stefan vang lên giữa đêm khuya của quảng trường dù cho toàn thân anh đã bị những dây xích trói chặt dưới đất.
Còn nữa, các người cũng chỉ là những lũ bọ mờ mắt do mê tín thôi !! Azale dù cho có là demon đi chăng nữa, em ấy đã làm gì các người chưa mà đã quyết định giết chết em ấy ??? Azale cũng là một đứa trẻ !! Azale có quyền được sống...
BỐP !!!!!!
Stefan !!!!
Một phát gậy vào đầu, nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến Stefan nằm gục xuống đất. Camelia phát hoảng khi thấy một màu đỏ của máu từ từ tràn ra từ trên đầu của anh.
Lệnh đã được ban hành, bây giờ hãy thực hiện.
Giọng nói lạnh lùng của Trưởng Hội đồng khiến Mỹ Tiên rùng mình khiếp đảm dù là chỉ là người chứng kiến bên ngoài.
Dù gì đi nữa, cái đáng sợ nhất với Mỹ Tiên khi xem đoạn ký ức này... chính là cái cách thức tử hình của mọi người dành cho Azale và Stefan : Cưa đôi người ra...
Azale !!!
Sự sợ hãi trong thân tâm của Camelia dường như bị đẩy lên giới hạn. Cô vụt chạy về phía Trưởng Hội đồng, khóc lóc van xin
Đừng !!! Tôi xin Ngài !!! Azale vẫn còn chưa đầy ba tuổi. Xin Ngài hãy rủ lòng thương xót !!!! Tôi muốn được chết thay cho Azale !!
Người chúng tôi cần tiêu diệt là Azale chứ không phải là cô, cô Norwooden !
Làm ơn... - Camelia gục người bật khóc - Xin Ngài hãy ban phước, xin hãy cho Stefan và con trai tôi được yên nghỉ toàn thây.
Không được !!! Là demon thì dù có là một đứa trẻ thì cũng phải thanh tẩy không toàn thây !! Stefan Vladimir đã chồng chất quá nhiều trọng tội !! Thây hắn đáng bị bỏ đi cho diều tha quạ mổ !!
Camelia, chúng tôi chưa kết tội cô, việc cô cả gan giấu demon trong nhà đấy. Nhưng vì mọi người trong thị trấn rất quý trọng cô nên chúng tôi nể đấy !!
Mẹ !!!
Azale bị mọi người lôi đến pháp trường với nước mắt lăn dài thấm ướt hết hai bên gò má. Dù cho nó là một đứa trẻ nhưng nó vẫn ý thức được mình đang phải đối mặt với chuyện gì. Nó sợ chết, nó không muốn chết ! Bây giờ nó cần là cái ôm của mẹ nó, của anh Stefan và cứu nó thoát khỏi dòng người đáng sợ này thôi !
Azale... Anh... Là anh Stefan của em đây.
Azale bất ngờ nghe thấy giọng anh Stefan trầm trầm. Anh đã tỉnh lại sau cú đánh ngất xỉu ấy. Nhưng thật ghê sợ sao khi khuôn mặt anh bây giờ chỉ toàn là một màu đỏ của máu chảy từ trên đỉnh đầu xuống. Thay vì người ta xốc nó lên vai, thì anh Stefan lại bị lôi đi xếnh xệch dưới nền đất.
Chúng ta... những người hướng về ánh sáng... rồi sẽ được lên thiên đàng... Anh biết em không làm gì sai mà... Cố gắng lên em, có thể sắp tới sẽ trải khoảng khắc hơi khó khăn chút, nhưng anh cam đoan mọi thứ về sau em sẽ không còn đau nữa đâu.
Azale !! Là mẹ đây !!
Bàn tay của Camelia áp chặt vào đôi má hồng hào ướt nước mắt của nó. Thế nhưng mà, nó không hiểu sao, nó lại càng muốn bật khóc thảm thiết hơn. Nó biết, ngay đến mẹ cũng không thể cứu nó được !
Không thể chịu nổi, ngay đến Camelia cũng lã chã, ôm lấy Azale. Gương mặt hai mẹ con áp sát, giữa hai bên đều cảm nhận được sức nóng ran của hàng lệ đang truyền cho nhau.
Azale, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi... Mẹ xin lỗi con rất rất nhiều !!
Mỹ Tiên dường như không kìm được cảm xúc của mình mà rơi nước mắt. Cô đã nhìn thấy hình ảnh của Manananggal khi ấy, sự sợ hãi, tuyệt vọng đang đè nặng lên tâm trí của nó. Cô sẽ không giết tôi chứ ? Mỹ Tiên đã hiểu vì sao Manananggal khi ấy đã nói như thế rồi...
_ Lúc đó, tôi đã khóc không chỉ vì tôi sợ chết... - Sắc mặt buồn rười tượi của Azale đang ở bên cạnh cô, bấy giờ là lúc cô mới thấy rõ nét nhất - Mà là...
Ngay khi Azale dứt câu, thì họ cũng đã đến pháp trường. Và cũng đã đến lúc, hai mẹ con họ cũng phải chia tay nhau...
Mẹ...
Bàn tay của Camelia và Delonix vẫn còn níu lấy nhau. Trong khi họ đang bị giắng xé giữa một đám đông. Một bên thì là những người đao phủ lôi đi, một bên thì do dòng người dân còn lại ra sức khuyên ngăn.
Azale... - Camelia chỉ muốn cản hết cả nước mắt mà cầm lấy bàn tay nhỏ xinh của nó.
Stefan-người đã bị lôi đến bàn chém thì chỉ biết nhìn họ mà mỉm cười hài lòng.
Cuộc đời lắm lúc trở trêu thật... Nhưng ít nhất, mình có thể sẽ không thể nào tận hưởng được thế nào là cái đẹp của cuộc sống này nếu không có sự giúp đỡ của họ. Camelia, Azale, cảm ơn hai người nhiều lắm...
Và rồi trong đầu Stefan chợt nhớ lại tất cả những ký ức kể từ anh sinh ra cho đến tận giây phút này, anh bỗng giật mình tỉnh dậy. Những người mà anh vừa gặp lúc nãy... Đúng rồi, anh đã nhớ ra rồi, họ là...
Bố... mẹ... con nhớ rồi... giống như bố mẹ... con đã hoàn thành nhiệm vụ của một pháp sư rồi... Đã đến lúc, con nhất định sẽ...
PHẬP !!!!!!!
Stefan !!!!!!!!!!
Thân thể của Stefan đã bị chặt đứt ra làm đôi với làn máu bắn phụt ra khắp pháp trường. Thế nhưng mà, giữa một thảm cảnh đẫm máu ấy, trên gương mặt anh, lại nở một nụ cười mãn nguyện rất đẹp... Cứ như là... anh cuối cùng cũng đã có một cái chết viên mãn nhất của mình.
Cùng lúc này, thì hai bàn tay đang nắm thật chặt của Camelia và Azale đã tách ra nhau. Cái nắm tay, cái tiếp xúc cuối cùng của họ cũng đã đến hồi kết.
Thật sự đến cảnh này Mỹ Tiên gần như đã rất muốn khóc lắm rồi.
_ Cứ tự nhiên, không sao đâu. Đến tôi còn phải khóc nữa mà... Đây là hình ảnh tái hiện trong ký ức, nên ngoài tôi ra sẽ chẳng có ai thấy cô đâu...
Azale còn chu đáo đưa cho Mỹ Tiên một chiếc khăn mùi xoa
_ Quả đúng là một sad ending nhỉ ?
_ Nhưng trẻ con khi gặp cảnh này đều cũng phải khóc thôi... - Mỹ Tiên sụt sùi - ... xin lỗi, không ngờ cái chết của bạn, của Manananggal lại buồn như thế.
Ngủ đi... ngủ đi con ngoan...
Để con luôn quên đi bao nỗi buồn hôm nay,
Để con luôn nhận được món quà của ngày mai,
Để nụ cười của con thắp sáng cuộc đời...
_ Azale ? Hình như mình có nghe thấy một bài hát !
_ À... Tôi nhớ ra rồi. Bài hát này... nó vốn dĩ không phải là Ghost Opera. Nó là...
Trong cơn tuyệt vọng, Camelia từ dưới bục pháp trường ngân lên giọng ca của mình. Azale nghe thấy giọng ca quen thuộc của cô, liền ngưng khóc mà ngày càng đờ đẫn đi như sắp rơi vào trạng thái ngủ đến nơi. Bài hát này... cuối cùng Azale hiện tại đã nhớ ra... đó không phải là Ghost Opera mà nó thường hay nghĩ, đó chính là bài do mẹ nó hát, trước khi nó chết...
Azale trong thước phim ký ức sau khi nghe thấy lời hát ru của Camelia, theo thói quen nó cảm thấy buồn ngủ. Rồi một hồi sau, cuối cùng đôi mắt nó xịu xuống ngủ say, không còn quẫy tay đạp chân khi người ta đặt nó lên bàn chém.
Với Azale, đây sẽ là giấc ngủ sâu nhất trong cuộc đời. Nhưng với Camelia, đây sẽ là lời hát ru lần cuối cùng cô có thể hát cho nó nghe...
Sự im lặng bao trùm lấy toàn bộ khung cảnh, ngay đến Camelia đang khóc ròng cũng không dám nấc lên một tiếng. Vì cô sợ, chỉ cần một tiếng động nhỏ nhẹ thôi, cũng đủ khiến Azale có thể thức giấc.
Khuôn mặt trẻ thơ đang ngủ say như thiên thần của Azale phản chiếu qua lưỡi máy chém khi người ta cố nâng lên và thi hành lệnh...
PHẬP !!!!!!
Trong hàng nước mắt, cuối cùng Mỹ Tiên đã hiểu ra. Thật ra, Manananggal, người mà cô đã hằng đem lòng yêu từ bấy lâu...
... đã chết từ 600 năm về trước.
Nếu thế, Manananggal hiện tại mà cô đã tiếp xúc, rốt cuộc là ai ?
>>> DÀN NHÂN VẬT >>>
9. Nhân Mã - Stefan Vladimir (nam)
Xuất hiện: Chap 13
Tình trạng: Đã chết
8. Thiên Yết - Camelia Norwooden (nữ)
Xuất hiện: Chap 13
Tình trạng: ??????????????
~~~ THIÊN YẾT + NHÂN MÃ: UNLOCKED... ~~~
Thông báo: Sau chap 13, chap 14 sẽ kết thúc Vol 2 của Ghost Opera !
_ Vậy Azale, rốt cuộc câu chuyện của bạn là thế nào ? Chuyện gì đã xảy ra với Manananggal, với thế giới của demon ? Rốt cuộc bạn và Manananggal đã gặp chuyện gì ?
_ Vốn dĩ, đằng sau mọi chuyện, chúng tôi có một bí mật hoàn toàn bị cấm kỵ. Ngay cả những demon dù cho có biết bí mật này cũng không muốn bị dính líu nên suốt hàng trăm năm qua, câu chuyện hoàn toàn là bí ẩn.
Mỹ Tiên bỗng sực nhớ lại khi cô bé cùng mọi người trong Phòng thí nghiệm ma tra hỏi bà Manananggal, nhưng có vẻ như tuyệt nhiên bà không muốn trả lời. Cô nghi ngờ, có lẽ đâu bà Manananggal đã biết chuyện. Nhưng câu chuyện ấy có vẻ rất đáng sợ, đến nỗi bà không thể nói cho ai biết ?
Dù nhận thức mình đang mơ nhưng Mỹ Tiên cũng không định rõ mình đã chìm sâu vào nơi đây từ khi nào. Cô cũng không biết liệu ngoài đời thực mọi người đang ra sao ? Liệu trận chiến đã đi đến đâu ? Nhưng trên tinh thần trước mắt, cô chỉ biết mình đang đi theo sau lưng Azale. Mỗi bước chân của nó, từ một bóng tối đầy tuyết bao phủ bỗng chốc trở thành những cánh đồng hoa xinh đẹp ấm áp. Mỹ Tiên khá bất ngờ trước chi tiết này, vì bình thường, Azale và Manananggal vốn dĩ là một, nhưng thật sự bên trong tâm hồn của Azale lại không hề có một dấu hiệu nào dính líu đến với demon.
Sau khi đến được một ngọn đồi, bỗng Azale dừng chân lại. Bàn tay của nó chỉ về phía một ngôi nhà nhỏ nằm biệt lập khá xa với một ngôi làng nhỏ mà giải thích.
_ Mỹ Tiên, trước kia, đây đã từng là nhà của chúng tôi.
_ Ui chao !!! Nhà nhỏ xinh !!!! Đã thế còn nằm giữa nguyên một cánh đồng rộng thế này !!!! - Mỹ Tiên căng mắt trầm trồ thán phục.
_ Chúng ta đang ở Liên Xô thế kỷ 15, lúc này là khi tôi vẫn còn là một đứa trẻ...
Mỹ Tiên bất ngờ thấy từ trong nhà, bước ra một đứa bé nhỏ xíu mới chập chững biết đi. Cô đoán chừng đứa trẻ ấy cũng chỉ cỡ hai hay ba tuổi đầu. Nhưng nom trông cái dung mạo quen thuộc, cộng với mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh biếc này là không thể nào là ai khác được !!!
_ Aw !!! Dễ thương... quá !!!! Là Azale... Bé này chính là Azale sao ??
Trong đầu Mỹ Tiên bỗng nhớ về Manananggal. Thật sự, từ trước đến giờ cô bé không mường tượng được cái cảnh hồi ấu thơ của một demon sặc mùi chém giết này ra sao, mà khi cô muốn hỏi thì sợ có đụng chạm gì mà khiến nó tự ái. Rốt cuộc khung cảnh ấy đã xuất hiện ngay trước mắt cô, rất rõ ràng là đằng khác. Hóa ra tên demon ấy khi còn nhỏ trông dễ thương bao nhiêu, lớn lên nhìn chững chạc nam tính bấy nhiêu...
_ Đúng rồi, còn kia chính là mẹ tôi, tên là Camelia Norwooden.
Azale chỉ về phía một cô gái trẻ đang mải mê nấu ăn trong phòng bếp. Dù chỉ nhìn thông qua phía cửa sổ kính, nhưng Mỹ Tiên có thể thấy cô gái đó dường như trông không lớn hơn cô bao nhiêu cả. Vâng điều này khiến cô chỉ biết há hốc mồm ra mà kinh ngạc.
_ Chờ chút, nhìn mẹ bạn trông cũng trạc bằng tuổi mình... - Mỹ Tiên tròn mắt - Cho hỏi vậy khi đó mẹ bạn khi đó là bao nhiêu tuổi vậy ? Mà... sao...
_ Ờ... - Azale ngơ ngơ gãi đầu - ...hai mươi mốt tuổi.
_ OẮT ĐỜ #$%^&*($^ !!!!!!!! Sao mà trẻ quá vậy ????????
_ Tôi nghĩ là do bên chúng tôi luật lệ khác hẳn hơn rất nhiều so với bạn nên bạn ngạc nhiên.
_ À đúng rồi, suýt quên mất... Thời Manananggal sống chính là thế kỷ 15 mà, lúc này văn minh còn lạc hậu hơn so với thế kỷ 21 rất nhiều... - Lẩm nhẩm xong, Mỹ Tiên quay sang Azale hỏi - Nếu vậy, Azale, bố của bạn ở đâu ?
_ Cho đến giờ tôi chưa bao giờ thấy mặt của bố mình - Azale gãi đầu đăm chiêu, trả lời.
Mà thậm chí tôi cũng chưa bao giờ nghe mẹ của mình kể về bố bao giờ. Giống như là mẹ tôi dường như đang cố giấu chuyện gì đó về bố tôi vậy. Thật sự lúc đó tôi cũng chỉ là một đứa trẻ nên vô tình không mảy may bận tâm chuyện này lắm.
_ Vậy à.
Mỹ Tiên cảm thấy thật vui lây sao khi thấy Azale ngày còn bé lăn lóc thỏa thích trên nền cỏ rộng mênh mông. Trông nó lúc này thật vô tư, thật hồn nhiên. Ngay đến Camelia sau khi xong công việc của cô cũng hùa ra ngoài, bế nó lên và hai người cùng nhau chơi giỡn bên con suối nhỏ.
Nhưng vẫn có một cái gì đó khiến Mỹ Tiên cảm thấy thật tẻ nhạt. Vì sao ư ? Đó là bởi...
_ Vậy là cuộc sống của bạn... là chỉ ở bên mẹ thôi sao ?
_ Không đâu. Tôi còn có thêm một người khác nữa mà - Bỗng Azale ồ lên, chỉ tay về phía đằng xa - Kia kìa ! Anh ấy về nhà rồi này !
Theo hướng chỉ tay của Azale, trước mắt Mỹ Tiên giờ đây là một chàng thanh niên cao lớn trong bộ áo chùm quái dị. Chàng thanh niên đội trùm kín đầu, thẳng tiến về phía ngôi nhà nhỏ trên ngọn đồi cao, nơi mẹ con Azale sinh sống. Và rồi, khi họ nhận ra sự hiện diện của người đó, người đó mới tháo bỏ chiếc mũ trùm ra.
Và phản ứng đầu tiên của Mỹ Tiên sau khi nhìn thấy gương mặt của người đó là...
_ Trời ơi !!!!!!!!!
_ Sao thế ?
_ ĐẸP TRAI QUÁ !!!!!!!!!!!! - Những trái tim hồng bay phấp phới quanh Mỹ Tiên - Azale !!! Hai mẹ con bạn quen một anh chàng đẹp trai như thế này ư ???
Mái tóc nâu hạt dẻ có thoáng vài lọn màu nâu đỏ, gương mặt trẻ trung toát đầy vẻ nam tính trông tầm chừng mới đôi mươi tuổi xuân... Mỹ Tiên nhỏ dãi, lần lượt liệt kê những chi tiết ngoại hình của con người đang xuất hiện trước mắt cô. Và đặc biệt, cô mê mẩn nhất đôi mắt của chàng trai ấy. Đó là đôi mắt màu vàng hổ phách hiếm thấy. Đúng tuyệt sắc mỹ nam mà Mỹ Tiên hằng mơ ước, tưởng chừng là một chàng hoàng tử bước ra từ trong câu chuyện cổ tích.
Mỹ Tiên đoán đâu... chàng trai này mà về bên đất nước của cô thử xem... là khối nàng phải đi theo chỉ cần anh ta liếc mắt một cái thôi.
_ À người này, đây là đàn anh của tôi. Anh ấy tên là Stefan Vladimir. Anh Stefan là một pháp sư, bố mẹ anh mất từ lúc anh ấy mới mười ba tuổi, nên sống chung với mẹ con chúng tôi. Dù cho anh Stefan và mẹ tôi bằng tuổi nhau, nhưng cũng chỉ vì muốn tôi đỡ tủi thân nên anh đã cùng tôi gọi chung là mẹ .
_ Ủa, anh Stefan làm pháp sư à ?
_ Ừ, thời gian ấy nghề pháp sư khá ít người hành nghề, nhưng cũng không phải là hiếm thấy... Anh Stefan có thể triệu hồi được mưa, nắng, rồi thậm chí cả sấm chớp từ trên trời xuống nữa. Nhiều người biết tiếng của anh ấy nên thường nhờ anh giải quyết vấn đề khi mùa vụ thất thoát.
_ Mình cóc tin... - Mỹ Tiên trợn ngược mắt, cằm thì chảy dài chấm tận xuống đất.
Ba người họ sum vầy với nhau suốt nguyên ngày. Nhưng mỗi khi Stefan nhận được thông điệp được gửi đến từ nhiều vùng miền khác nhau, anh phải ra đi ngay, dù cho mọi thứ vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ. Hầu như, phải mất hai hay ba ngày, thậm chí một tuần lễ anh mới về nhà. Đó là lý do Mỹ Tiên cảm thấy như chỉ có hai mẹ con họ sống chung với nhau.
Một tối mùa thu...
Cậu phải đi bây giờ à, Stefan ?
Tối khuya, Camelia đang chăm chút sắp xếp quần áo và đồ ăn cho Stefan rồi gói ghém cẩn thận lại. Cô lo lắng khi nhìn thấy ánh mắt thoáng chút mệt mỏi của anh. Stefan chỉ vừa mới về nhà được cách đây nửa ngày, bây giờ có bức thư nhiệm vụ khác lại được gửi đến. Nhiệm vụ lần này vô cùng khẩn cấp, anh không thể dời ngày được nên phải lên đường ngay khi mọi thứ chìm trong giấc ngủ.
Cậu không nhất thiết phải hao sức lực như thế đâu. Tại sao không để sáng sớm mai rồi hẳn đi ?
Nhưng mọi người đang cần tớ, Camelia. Tớ phải khẩn trương đến đó.
Stefan cười tươi, vẫy vẫy tay ra dấu đừng bận tâm rồi nở nụ cười tươi với Camelia.
Với lại, tớ cũng muốn nhanh chóng hoàn tất công việc để còn được về nhà với cậu, với Azale nữa !
Yên tâm mà chờ tớ về nhà nhé, Camelia. Khi nào tớ về, tớ sẽ lại mang cho hai mẹ con cậu mấy con thỏ tớ bắt được trên đường đi, rồi tớ sẽ dùng tiền thù lao để mua về nguyên một rổ bánh mì dưới thị trấn để cả ba đứa mình đánh chén no nê tận mùa đông luôn !
Stefan...
Rồi Camelia ôm chầm lấy anh, cô gục mặt trong ngực anh thổn thức.
Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.
_ Đúng vậy... - Ánh mắt của Azale ngày càng trở nên buồn rầu - ... đây chính là thời điểm mọi chuyện xảy ra với ngôi nhà chúng tôi.
_ Chuyện gì cơ ? - Mỹ Tiên hỏi.
Ngay khi đôi nam nữ Camelia và Stefan mở cửa bước ra, thì trước mắt họ là đông đảo người với người đã đứng trước cửa nhà họ. Trên tay ai nấy đều cũng mang cây thánh giá. Tất nhiên, điều này khiến cho cả hai người bỗng ngờ nghệch không hiểu chuyện gì cho đến khi có người thét lên.
Trục xuất !!!
Trục xuất demon ra khỏi nơi này ngay !!!!!!!!!!
Stefan ngỡ ngàng không hiểu chuyện trong khi với Camelia thì ngược lại, cô sửng sốt, tâm trí rối tung lên kèm cảm giác sợ hãi.
Mọi người đang nói về cái gì vậy ?? Nhà pháp sư chúng tôi hoàn toàn thuộc về ánh sáng, chúng tôi không hề chứa chấp một demon nào cả !! - Stefan bất bình cãi lại.
Có đấy !!! Tôi có nhận thấy được dấu hiệu của demon trong căn nhà này !!!!
Người dân liền dạt ra, nhường chỗ cho một giáo sĩ già từ từ bước đến về phía căn nhà. Ngay cả Stefan cũng cảm nhận được có một cái gì đó vô cùng đáng sợ tiềm ẩn trong con người của ông ta. Camelia hoảng sợ núp sau lưng anh, toàn thân run lẩy bẩy, đôi mắt xanh biếc ầm ậm nước như sắp khóc.
Vị giáo sĩ nhìn chăm chăm từ đầu đến chân của cả Stefan và Camelia, song ông ta chau mày ngước sâu trong ngôi nhà, nơi Azale đang nằm ngủ say mà không hay biết chuyện gì đang xảy ra. Bàn tay nhăn nheo già nua của ông ta chỉ về ngay Azale, nói.
_ Có một demon ở trong ngôi nhà này !
_ Nói xằng !!!! - Stefan siết chặt tay ngay ngực áo để kìm nén tiếng đập thình thịch của tim. Bàn tay kia của anh siết chặt thanh thương (vũ khí của Stefan trong lúc hành nghề pháp sư), thét lên - Bằng chứng đâu mà ông có thể nói thế ???
_ Bằng chứng là đây.
Vị giáo sĩ tiếN vào chính giữa căn nhà, cắm cây thánh giá của ông xuống nền. Và rồi, Stefan và Camelia sững người, bỗng dưng Azale quấy khóc. Mọi người từ bên ngoài còn nghe thấy tiếng nện thùm thụp dưới nền đất, chứng tỏ nó đang phải chịu sự đau đớn khiến một số người cũng phải dấy lên nỗi xót lòng. Nhưng trước uy nghiêm của các giáo sĩ, họ không thể làm được gì. Mặt khác, cứ nghĩ đến chuyện Azale là demon, làn sóng hò hét ủng hộ của họ càng quyết liệt hơn nữa.
Chuyện này... Camelia !! - Stefan thúc Camelia về phía Azale - Camelia !! Cậu mau đưa Azale ra khỏi đây đi !!!
Stefan !! Nếu vậy thì cậu...
Tớ sẽ chặn lão già giáo sĩ đó lại !! Bây giờ cậu phải bảo vệ cho Azale cái đã !!
Camelia gật đầu, rồi cô cùng anh xông thẳng trong nhà. Stefan thì giật cây thánh giá, đánh tới tấp vào vị giáo sĩ. Trong khi Camelia thì bế Azale lên và trèo thoát qua cửa sổ nhà bếp ở sau ngôi nhà.
_ Stefan !!!!!! Nhanh !!!!! Cậu cũng mau chạy đi !!!!! - Camelia từ đằng sau thét vọng lên.
Mỹ Tiên đứng ngoài cuộc câu chuyện đều không khỏi ngơ người ra trước khung cảnh nhốn nháo vô cùng tần. Người người lớp lớp đều xông vào tóm lấy ba người. Stefan dù là người khỏe nhất trong số họ cũng phải chào thua trước sự áp đảo về số lượng. Mọi người đồng loạt đè anh, cả Camelia và Azale xuống đất, áp giải họ đến trung tâm quảng trường của thị trấn.
***
Mọi thứ xung quanh Mỹ Tiên lại thêm lần nữa vụt biến mất và giờ đây, cô đang đứng bên ngoài rìa của một quảng trường thị trấn thật rộng lớn, với sức chứa cũng đủ dành cho tầm trên năm trăm hay sáu trăm người. Kia rồi ! Cô bé có nhìn thấy, Camelia, Stefan và Azale đang ở đó.
Cô bé đoán có vẻ Azale đã cho cô đi xuyên không gian sau khi mọi người trong thị trấn bắt họ áp giải đến nơi hành hình.
Thế nhưng mà, điều kỳ lạ làm sao, Camelia lại không bị xiềng xích. Duy lại có một đứa trẻ như Azale, thậm chí một người không hề hay liên quan đến chuyện demon như Stefan thì lại đang bị những sợi dây xích trói chặt vào người. Cả hai không thể cử động, họ bây giờ đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm trong khi bên cạnh lại là một toán người với người đang cầm gậy gộc, dự sẽ phang vào hai người nếu thấy có động.
Mama !!! - Tiếng kêu thảm thiết của Azale gọi về phía Camelia - Chuyện gì đang xảy ra vậy ? Sao con lại bị thế này ???
Azale, đừng sợ. - Camelia ôm chặt lấy nó mà thì thầm - Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi con...
Bên cạnh Mỹ Tiên, Azale phiên bản hiện tại vẫn còn ở đó. Nhưng cô bé cảm giác dường như nó không hề thích xem cảnh này. Bất chợt, Azale đứng vụt dậy mà bỏ đi sang chỗ khác.
_ Bạn không muốn xem à... ? - Ánh mắt buồn rầu của Mỹ Tiên hướng về Azale.
_ Ừ... - Azale đáp - Thật sự tôi không thích xem lại cảnh này một chút nào nữa...
Ngay đến suy nghĩ của Azale, Mỹ Tiên cũng không thể đoán được vì đã bị mái tóc bạch kim che khuất. Vậy là cô bé đoán thử, hẳn đã có một chuyện gì đó không hay ở đoạn ký ức này. Nhưng đó là gì ? Chả nhẽ tất cả người dân trong thị trấn này quyết định sẽ tử hình họ sao ?
Không ! Không có chuyện ấy ! Nếu tử hình được quyết định thì làm thế nào Manananggal có thể tồn tại trước mắt cô cho đến bây giờ ?
Nhưng mà chờ chút đã, Mỹ Tiên sực nhớ ra. Những gì cô biết về thân phận thật của Manananggal, thật chất nó cũng là một con người bình thường. Thời điểm Manananggal còn sống là thế kỷ 15, trong khi thời điểm hiện tại của cô là thế kỷ 21 mà Manananggal vẫn còn tồn tại. Vậy chả nhẽ...
Hội đồng Thị trấn X quyết định: Tử hình Stefan vì mưu đồ xấu trong việc hành nghề phù thủy, bao che ma quỷ và có ý chống đối Giáo hội.
Đồng thời, tử hình Azale Norwooden !! Azale Norwooden sau khi được các giáo sĩ kiểm tra, đã có dấu hiệu ma quỷ trong linh hồn !! Những con người như thế cần phải được diệt trừ tận mầm mống, trừ mối hiểm họa sau này !!!
Mỹ Tiên sững người ra. Vậy rốt cuộc trường hợp xấu nhất cô bé lo lắng cũng đã xảy ra ! Đúng là vào thời Trung cổ, thế kỷ 15, châu Âu đang có ý định xử tử hết những nhà giả kim, nhưng nhà phù thủy. Điều này cô chỉ được biết qua những trang sách vở chứ chưa hề nhìn thấy được sự tàn khốc, mất nhân tính của con người trong sự việc thế này !
Mẹ kiếp !!! Bọn Giáo hội cũng có là cái thá quái gì đâu !!!!
Ta ! Stefan Vladimir, ta là một pháp sư chân chính !! Ta không phải là phù thủy, ta không hề lừa gạt ai !!! Tất cả những sức mạnh đều là do ta điều khiển độc lập !!! Đừng có mà vơ đũa cả nắm ta với bọn lừa bịp đó chứ !!!!
Lời nói hùng hồn của Stefan vang lên giữa đêm khuya của quảng trường dù cho toàn thân anh đã bị những dây xích trói chặt dưới đất.
Còn nữa, các người cũng chỉ là những lũ bọ mờ mắt do mê tín thôi !! Azale dù cho có là demon đi chăng nữa, em ấy đã làm gì các người chưa mà đã quyết định giết chết em ấy ??? Azale cũng là một đứa trẻ !! Azale có quyền được sống...
BỐP !!!!!!
Stefan !!!!
Một phát gậy vào đầu, nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến Stefan nằm gục xuống đất. Camelia phát hoảng khi thấy một màu đỏ của máu từ từ tràn ra từ trên đầu của anh.
Lệnh đã được ban hành, bây giờ hãy thực hiện.
Giọng nói lạnh lùng của Trưởng Hội đồng khiến Mỹ Tiên rùng mình khiếp đảm dù là chỉ là người chứng kiến bên ngoài.
Dù gì đi nữa, cái đáng sợ nhất với Mỹ Tiên khi xem đoạn ký ức này... chính là cái cách thức tử hình của mọi người dành cho Azale và Stefan : Cưa đôi người ra...
Azale !!!
Sự sợ hãi trong thân tâm của Camelia dường như bị đẩy lên giới hạn. Cô vụt chạy về phía Trưởng Hội đồng, khóc lóc van xin
Đừng !!! Tôi xin Ngài !!! Azale vẫn còn chưa đầy ba tuổi. Xin Ngài hãy rủ lòng thương xót !!!! Tôi muốn được chết thay cho Azale !!
Người chúng tôi cần tiêu diệt là Azale chứ không phải là cô, cô Norwooden !
Làm ơn... - Camelia gục người bật khóc - Xin Ngài hãy ban phước, xin hãy cho Stefan và con trai tôi được yên nghỉ toàn thây.
Không được !!! Là demon thì dù có là một đứa trẻ thì cũng phải thanh tẩy không toàn thây !! Stefan Vladimir đã chồng chất quá nhiều trọng tội !! Thây hắn đáng bị bỏ đi cho diều tha quạ mổ !!
Camelia, chúng tôi chưa kết tội cô, việc cô cả gan giấu demon trong nhà đấy. Nhưng vì mọi người trong thị trấn rất quý trọng cô nên chúng tôi nể đấy !!
Mẹ !!!
Azale bị mọi người lôi đến pháp trường với nước mắt lăn dài thấm ướt hết hai bên gò má. Dù cho nó là một đứa trẻ nhưng nó vẫn ý thức được mình đang phải đối mặt với chuyện gì. Nó sợ chết, nó không muốn chết ! Bây giờ nó cần là cái ôm của mẹ nó, của anh Stefan và cứu nó thoát khỏi dòng người đáng sợ này thôi !
Azale... Anh... Là anh Stefan của em đây.
Azale bất ngờ nghe thấy giọng anh Stefan trầm trầm. Anh đã tỉnh lại sau cú đánh ngất xỉu ấy. Nhưng thật ghê sợ sao khi khuôn mặt anh bây giờ chỉ toàn là một màu đỏ của máu chảy từ trên đỉnh đầu xuống. Thay vì người ta xốc nó lên vai, thì anh Stefan lại bị lôi đi xếnh xệch dưới nền đất.
Chúng ta... những người hướng về ánh sáng... rồi sẽ được lên thiên đàng... Anh biết em không làm gì sai mà... Cố gắng lên em, có thể sắp tới sẽ trải khoảng khắc hơi khó khăn chút, nhưng anh cam đoan mọi thứ về sau em sẽ không còn đau nữa đâu.
Azale !! Là mẹ đây !!
Bàn tay của Camelia áp chặt vào đôi má hồng hào ướt nước mắt của nó. Thế nhưng mà, nó không hiểu sao, nó lại càng muốn bật khóc thảm thiết hơn. Nó biết, ngay đến mẹ cũng không thể cứu nó được !
Không thể chịu nổi, ngay đến Camelia cũng lã chã, ôm lấy Azale. Gương mặt hai mẹ con áp sát, giữa hai bên đều cảm nhận được sức nóng ran của hàng lệ đang truyền cho nhau.
Azale, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi... Mẹ xin lỗi con rất rất nhiều !!
Mỹ Tiên dường như không kìm được cảm xúc của mình mà rơi nước mắt. Cô đã nhìn thấy hình ảnh của Manananggal khi ấy, sự sợ hãi, tuyệt vọng đang đè nặng lên tâm trí của nó. Cô sẽ không giết tôi chứ ? Mỹ Tiên đã hiểu vì sao Manananggal khi ấy đã nói như thế rồi...
_ Lúc đó, tôi đã khóc không chỉ vì tôi sợ chết... - Sắc mặt buồn rười tượi của Azale đang ở bên cạnh cô, bấy giờ là lúc cô mới thấy rõ nét nhất - Mà là...
Ngay khi Azale dứt câu, thì họ cũng đã đến pháp trường. Và cũng đã đến lúc, hai mẹ con họ cũng phải chia tay nhau...
Mẹ...
Bàn tay của Camelia và Delonix vẫn còn níu lấy nhau. Trong khi họ đang bị giắng xé giữa một đám đông. Một bên thì là những người đao phủ lôi đi, một bên thì do dòng người dân còn lại ra sức khuyên ngăn.
Azale... - Camelia chỉ muốn cản hết cả nước mắt mà cầm lấy bàn tay nhỏ xinh của nó.
Stefan-người đã bị lôi đến bàn chém thì chỉ biết nhìn họ mà mỉm cười hài lòng.
Cuộc đời lắm lúc trở trêu thật... Nhưng ít nhất, mình có thể sẽ không thể nào tận hưởng được thế nào là cái đẹp của cuộc sống này nếu không có sự giúp đỡ của họ. Camelia, Azale, cảm ơn hai người nhiều lắm...
Và rồi trong đầu Stefan chợt nhớ lại tất cả những ký ức kể từ anh sinh ra cho đến tận giây phút này, anh bỗng giật mình tỉnh dậy. Những người mà anh vừa gặp lúc nãy... Đúng rồi, anh đã nhớ ra rồi, họ là...
Bố... mẹ... con nhớ rồi... giống như bố mẹ... con đã hoàn thành nhiệm vụ của một pháp sư rồi... Đã đến lúc, con nhất định sẽ...
PHẬP !!!!!!!
Stefan !!!!!!!!!!
Thân thể của Stefan đã bị chặt đứt ra làm đôi với làn máu bắn phụt ra khắp pháp trường. Thế nhưng mà, giữa một thảm cảnh đẫm máu ấy, trên gương mặt anh, lại nở một nụ cười mãn nguyện rất đẹp... Cứ như là... anh cuối cùng cũng đã có một cái chết viên mãn nhất của mình.
Cùng lúc này, thì hai bàn tay đang nắm thật chặt của Camelia và Azale đã tách ra nhau. Cái nắm tay, cái tiếp xúc cuối cùng của họ cũng đã đến hồi kết.
Thật sự đến cảnh này Mỹ Tiên gần như đã rất muốn khóc lắm rồi.
_ Cứ tự nhiên, không sao đâu. Đến tôi còn phải khóc nữa mà... Đây là hình ảnh tái hiện trong ký ức, nên ngoài tôi ra sẽ chẳng có ai thấy cô đâu...
Azale còn chu đáo đưa cho Mỹ Tiên một chiếc khăn mùi xoa
_ Quả đúng là một sad ending nhỉ ?
_ Nhưng trẻ con khi gặp cảnh này đều cũng phải khóc thôi... - Mỹ Tiên sụt sùi - ... xin lỗi, không ngờ cái chết của bạn, của Manananggal lại buồn như thế.
Ngủ đi... ngủ đi con ngoan...
Để con luôn quên đi bao nỗi buồn hôm nay,
Để con luôn nhận được món quà của ngày mai,
Để nụ cười của con thắp sáng cuộc đời...
_ Azale ? Hình như mình có nghe thấy một bài hát !
_ À... Tôi nhớ ra rồi. Bài hát này... nó vốn dĩ không phải là Ghost Opera. Nó là...
Trong cơn tuyệt vọng, Camelia từ dưới bục pháp trường ngân lên giọng ca của mình. Azale nghe thấy giọng ca quen thuộc của cô, liền ngưng khóc mà ngày càng đờ đẫn đi như sắp rơi vào trạng thái ngủ đến nơi. Bài hát này... cuối cùng Azale hiện tại đã nhớ ra... đó không phải là Ghost Opera mà nó thường hay nghĩ, đó chính là bài do mẹ nó hát, trước khi nó chết...
Azale trong thước phim ký ức sau khi nghe thấy lời hát ru của Camelia, theo thói quen nó cảm thấy buồn ngủ. Rồi một hồi sau, cuối cùng đôi mắt nó xịu xuống ngủ say, không còn quẫy tay đạp chân khi người ta đặt nó lên bàn chém.
Với Azale, đây sẽ là giấc ngủ sâu nhất trong cuộc đời. Nhưng với Camelia, đây sẽ là lời hát ru lần cuối cùng cô có thể hát cho nó nghe...
Sự im lặng bao trùm lấy toàn bộ khung cảnh, ngay đến Camelia đang khóc ròng cũng không dám nấc lên một tiếng. Vì cô sợ, chỉ cần một tiếng động nhỏ nhẹ thôi, cũng đủ khiến Azale có thể thức giấc.
Khuôn mặt trẻ thơ đang ngủ say như thiên thần của Azale phản chiếu qua lưỡi máy chém khi người ta cố nâng lên và thi hành lệnh...
PHẬP !!!!!!
Trong hàng nước mắt, cuối cùng Mỹ Tiên đã hiểu ra. Thật ra, Manananggal, người mà cô đã hằng đem lòng yêu từ bấy lâu...
... đã chết từ 600 năm về trước.
Nếu thế, Manananggal hiện tại mà cô đã tiếp xúc, rốt cuộc là ai ?
>>> DÀN NHÂN VẬT >>>
9. Nhân Mã - Stefan Vladimir (nam)
Xuất hiện: Chap 13
Tình trạng: Đã chết
8. Thiên Yết - Camelia Norwooden (nữ)
Xuất hiện: Chap 13
Tình trạng: ??????????????
~~~ THIÊN YẾT + NHÂN MÃ: UNLOCKED... ~~~
/20
|