Một tháng sau.
Mọi nỗ lực tuyển nam thiếp của Bảo nhi đều trở thành cát bụi tan theo gió, nàng không tin được cái tên Chu Bình chết tiệt đó khóa chặt cửa thư phòng, ngồi lì trong đó kêu gào cỡ nào cũng không thèm ra gặp nàng.
Khoanh tay đứng trước cửa phòng của Chu Bình, Mộc Bảo đưa tay sờ cằm ra vẻ suy nghĩ, mắt nàng nheo chặt cùng cái bóng đèn phát sáng trên đỉnh đầu, hắn không ra thì nàng vào trong đó cũng được mà. Tấm lục trắng từ trung y nàng tuôn ra như làn suối mơ xinh đẹp, mọi người ở đó được chứng kiến một màn quá rực rỡ đến nỗi mắt đơ cứng, khó hiểu nhìn nàng. Dáng vóc nhỏ lại thanh mãnh sao có thể nhét nhiều lụa vào trong trung y đến như thế?.
Luồn qua khe cửa, nàng điều khiển tấm lụa mở chốt bên trong lập tức cánh cửa bung ra, nàng hớn hở thu lại bạch lụa, nhảy chân sáo kéo theo hai tên nam nhân một cao một thấp, một vạm vỡ, một nho nhã thanh lịch. Chưa thấy được Chu Bình nàng đã lanh lảnh giọng hót:
- Chu Bình, ta mang cho ngươi hai nam thiếp đây.
Lúc bấy giờ Chu Bình đương tựa lưng vào tràng kỷ tịnh dưỡng, thì giật mình, cả người run lên bởi giọng cười giòn tan đó. Hắn quýnh quáng tìm đường lui vào mật thất, nhưng chưa kịp tẩu vi thượng sách đã bị nàng nắm cổ áo lôi ngược trở ra. Hắn kinh hoàng hỏi: - Sao nàng lại có thể vào được đây?.
Mắt nàng tỏa sáng như ánh đèn pha: - Ta đây thần thông quảng đại có gì mà ngăn cản được. - Sau đó quẹt mũi tỏ vẻ ta đây. Hắn nhìn thấy hai tên nam nhân bên cạnh nàng, đầu đau như búa bổ, ngồi sụp xuống tràng kỷ, tay không ngừng xoa hai bên thái dương.
"Chát"
- Lên đi, cố gắng mà hầu hạ Hoàng thượng cho tốt vào.
Nàng thật thô bạo tán vào mông hai tên nam nhân, sau đó còn hất mày bảo chúng đến "chăm sóc" cho Chu Bình nữa, nàng phủi hai tay chuẩn bị nâng bước đi ra, vẻ mặt mãn nguyện hài lòng làm hắn vừa giận vừa buồn cười. Nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của nàng:
- Ta thật sự không cần đâu.
Mộc Bảo vỗ vai hắn, ôn nhu nói: - Ta biết trước kia chỉ có mình Hàn Dương cùng người í ó, nay hai người thì hơi quá sức, nhưng đừng có lo họ biết đường dừng lại và giúp ngươi đạt được khoái cảm nha.
Chu Bình dường như muốn bật khóc, nắm lấy tay áo Mộc Bảo: - Không, ta nói ta không cần họ. Ta cần nàng.
Thấy hắn cứ càng quấy, tỏ vẻ thẹn thùng, Bảo Bảo ngây thơ khờ dại tưởng hắn khó xử, nàng cũng có lòng tốt lắm đó chứ liền cất tiếng an ủi: - Được rồi dù sao thì ta với ngươi cũng cùng một loại, thôi thì thế này nhé, ta ở lại đây giúp ngươi thoát y phục.
Nàng cư nhiên không hiểu được lòng hắn mà, hắn muốn tán cho nàng mấy cái để tỉnh ra, nhưng như vậy thì đàn bà quá, mà đánh nàng thì vũ phu. Hết biết đường trị nàng, hắn chỉ biết thở dài phẩy tay kêu hai người kia lui ra, lệnh của vua như lưỡi dao ngay cổ, chỉ cần trái lời liền đứt lìa đầu như chơi. Dù bọn họ còn e ngại Mộc Bảo nhưng không có cách nào ngoài việc cuối đầy lui ra.
Chu Bình nghiêm túc, quần áo chỉnh tề nắm lấy nàng ôm chặt vào lòng, đôi môi mỏng tà mị thở hắt ra làn khói nóng ran:
- Muốn ta chứng tỏ bản lĩnh không? Hôm nay chúng ta cùng thử.
Bảo Bảo kinh ngạc mở to hai mắt: - Ngươi cũng có thể sao?.
Hắn nhếch môi cười nham nhở, sau đó cởi lấy y phục bên ngoài của nàng, thoát dần cho đến khi chỉ còn chiếc áo yếm màu hồng nhạt cùng chiếc quần trắng ngang đầu gối, từng tất da thịt trắng nõn nà hiện ra trước mặt hắn, Chu Bình khó khăn nuốt nước bọt, tay hắn chậm rãi thoát y phục bản thân.
Thấy hắn có vẻ chần chừ, Bảo Bảo cười giễu: - Đừng có cố quá! Không thì thành quá cố để lại ta thành góa phụ đấy.
Không muốn trở thành góa phụ đâu, nếu ở thời hiện đại chồng chết vẫn có thể bước tiếp mà không bị ai nói nặng nói nhẹ ngược lại còn chúc phúc nữa. Nhưng ở thời này thì không, nàng sẽ bị người ta dèm pha, dán cho nàng cái mác lẳng lơ đê tiện, không chung tình thủ tiết thờ chồng đến chết, với lại làm thê thiếp cho Hoàng đế chẳng phải ở trong cung đến chết sao? Định bức tử người ta à?.
Quẳng bộ y phục rờm rà sang một bên, cơ thể cường tráng vạm vỡ xuất hiện, dù làn da trắng mịn dị thường nhưng lại rất khỏe mạnh. Mộc Bảo chăm chăm nhìn xuống hạ thân của hắn, mắt không đảo, tai không đỏ, sau một lúc mới trầm trồ khen ngợi:
- Tiểu Bảo của ngươi quả thật rất dài nha!.
Hắn xem ra đã muốn ngã quỵ, nàng có phải nữ nhi không đây? Thấy cơ thể nam nhân mà cứ như bình thường ấy, và rồi hắn nhớ lại xuất thân của nàng - Một nữ tử lầu xanh.
Điều đó làm hắn xịu mặt, đôi mâu quang sa sầm cùng những hình ảnh gớm giếc, thân thể nàng ẻo lả rên rỉ đung đưa trên thân thể của những người nam nhân khác. Sự khác thường của hắn làm nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi: - Sao vậy?.
Lắc đầu, hắn bước đến cạnh nàng, ôm Bảo Bảo vào lòng ngực rắn chắc, hít nhẹ hương thơm thoang thoảng trên tóc nàng. Và hắn không hề làm bất cứ việc gì lẫn cất giọng nói.
Mộc Bảo lần đầu tiên tiếp xúc cơ thể nam nhân trong tình trạng thiếu vải, thật ra cũng ngại đó nhưng chẳng hiểu sao lòng nàng lại dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu, khoái cảm, lực hút, đam mê cuộn trào trong từng mạch máu.
- Này ngươi chỉ được nhiêu đó thôi hả?.
Vỗ vào lòng ngực hắn, nàng bức bối ngồi dậy, tay không ngừng sờ loạn xạ. Chu Bình thở dài, kéo nàng nằm xuống: - Đừng làm loạn, ta nghỉ một chút mới có sức chứ.
Dù là lời nói rất nhẹ, rất êm đềm nhưng có biết bao sóng gió đang dâng lên trong hắn. Nàng không hiểu hay sao, giờ đây trong đầu hắn chỉ có hình bóng nàng cùng nam tử khác hoan ái, tâm trạng đâu mà lên nữa. Hắn không hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác, phản ứng dữ dội như vậy đối với nàng chứ? Tại sao?
Hai tháng sau tại hoàng cung Hàn Phong Quốc.
- Chàng đừng có tư tưởng đến Hàn Dương, không thì ta thiến, ta thiến.
Nàng vừa nói vừa làm hình cây kéo. Chu Bình cười như khóc:
- Ta biết rồi mà, yêu nàng đến thế sao có thể?.
Mộc Bảo gật đầu nhẹ nhõm, mắt vẫn còn lờm hắn, chỉ cần một chút biến, nàng liền cắt!.
Mọi nỗ lực tuyển nam thiếp của Bảo nhi đều trở thành cát bụi tan theo gió, nàng không tin được cái tên Chu Bình chết tiệt đó khóa chặt cửa thư phòng, ngồi lì trong đó kêu gào cỡ nào cũng không thèm ra gặp nàng.
Khoanh tay đứng trước cửa phòng của Chu Bình, Mộc Bảo đưa tay sờ cằm ra vẻ suy nghĩ, mắt nàng nheo chặt cùng cái bóng đèn phát sáng trên đỉnh đầu, hắn không ra thì nàng vào trong đó cũng được mà. Tấm lục trắng từ trung y nàng tuôn ra như làn suối mơ xinh đẹp, mọi người ở đó được chứng kiến một màn quá rực rỡ đến nỗi mắt đơ cứng, khó hiểu nhìn nàng. Dáng vóc nhỏ lại thanh mãnh sao có thể nhét nhiều lụa vào trong trung y đến như thế?.
Luồn qua khe cửa, nàng điều khiển tấm lụa mở chốt bên trong lập tức cánh cửa bung ra, nàng hớn hở thu lại bạch lụa, nhảy chân sáo kéo theo hai tên nam nhân một cao một thấp, một vạm vỡ, một nho nhã thanh lịch. Chưa thấy được Chu Bình nàng đã lanh lảnh giọng hót:
- Chu Bình, ta mang cho ngươi hai nam thiếp đây.
Lúc bấy giờ Chu Bình đương tựa lưng vào tràng kỷ tịnh dưỡng, thì giật mình, cả người run lên bởi giọng cười giòn tan đó. Hắn quýnh quáng tìm đường lui vào mật thất, nhưng chưa kịp tẩu vi thượng sách đã bị nàng nắm cổ áo lôi ngược trở ra. Hắn kinh hoàng hỏi: - Sao nàng lại có thể vào được đây?.
Mắt nàng tỏa sáng như ánh đèn pha: - Ta đây thần thông quảng đại có gì mà ngăn cản được. - Sau đó quẹt mũi tỏ vẻ ta đây. Hắn nhìn thấy hai tên nam nhân bên cạnh nàng, đầu đau như búa bổ, ngồi sụp xuống tràng kỷ, tay không ngừng xoa hai bên thái dương.
"Chát"
- Lên đi, cố gắng mà hầu hạ Hoàng thượng cho tốt vào.
Nàng thật thô bạo tán vào mông hai tên nam nhân, sau đó còn hất mày bảo chúng đến "chăm sóc" cho Chu Bình nữa, nàng phủi hai tay chuẩn bị nâng bước đi ra, vẻ mặt mãn nguyện hài lòng làm hắn vừa giận vừa buồn cười. Nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của nàng:
- Ta thật sự không cần đâu.
Mộc Bảo vỗ vai hắn, ôn nhu nói: - Ta biết trước kia chỉ có mình Hàn Dương cùng người í ó, nay hai người thì hơi quá sức, nhưng đừng có lo họ biết đường dừng lại và giúp ngươi đạt được khoái cảm nha.
Chu Bình dường như muốn bật khóc, nắm lấy tay áo Mộc Bảo: - Không, ta nói ta không cần họ. Ta cần nàng.
Thấy hắn cứ càng quấy, tỏ vẻ thẹn thùng, Bảo Bảo ngây thơ khờ dại tưởng hắn khó xử, nàng cũng có lòng tốt lắm đó chứ liền cất tiếng an ủi: - Được rồi dù sao thì ta với ngươi cũng cùng một loại, thôi thì thế này nhé, ta ở lại đây giúp ngươi thoát y phục.
Nàng cư nhiên không hiểu được lòng hắn mà, hắn muốn tán cho nàng mấy cái để tỉnh ra, nhưng như vậy thì đàn bà quá, mà đánh nàng thì vũ phu. Hết biết đường trị nàng, hắn chỉ biết thở dài phẩy tay kêu hai người kia lui ra, lệnh của vua như lưỡi dao ngay cổ, chỉ cần trái lời liền đứt lìa đầu như chơi. Dù bọn họ còn e ngại Mộc Bảo nhưng không có cách nào ngoài việc cuối đầy lui ra.
Chu Bình nghiêm túc, quần áo chỉnh tề nắm lấy nàng ôm chặt vào lòng, đôi môi mỏng tà mị thở hắt ra làn khói nóng ran:
- Muốn ta chứng tỏ bản lĩnh không? Hôm nay chúng ta cùng thử.
Bảo Bảo kinh ngạc mở to hai mắt: - Ngươi cũng có thể sao?.
Hắn nhếch môi cười nham nhở, sau đó cởi lấy y phục bên ngoài của nàng, thoát dần cho đến khi chỉ còn chiếc áo yếm màu hồng nhạt cùng chiếc quần trắng ngang đầu gối, từng tất da thịt trắng nõn nà hiện ra trước mặt hắn, Chu Bình khó khăn nuốt nước bọt, tay hắn chậm rãi thoát y phục bản thân.
Thấy hắn có vẻ chần chừ, Bảo Bảo cười giễu: - Đừng có cố quá! Không thì thành quá cố để lại ta thành góa phụ đấy.
Không muốn trở thành góa phụ đâu, nếu ở thời hiện đại chồng chết vẫn có thể bước tiếp mà không bị ai nói nặng nói nhẹ ngược lại còn chúc phúc nữa. Nhưng ở thời này thì không, nàng sẽ bị người ta dèm pha, dán cho nàng cái mác lẳng lơ đê tiện, không chung tình thủ tiết thờ chồng đến chết, với lại làm thê thiếp cho Hoàng đế chẳng phải ở trong cung đến chết sao? Định bức tử người ta à?.
Quẳng bộ y phục rờm rà sang một bên, cơ thể cường tráng vạm vỡ xuất hiện, dù làn da trắng mịn dị thường nhưng lại rất khỏe mạnh. Mộc Bảo chăm chăm nhìn xuống hạ thân của hắn, mắt không đảo, tai không đỏ, sau một lúc mới trầm trồ khen ngợi:
- Tiểu Bảo của ngươi quả thật rất dài nha!.
Hắn xem ra đã muốn ngã quỵ, nàng có phải nữ nhi không đây? Thấy cơ thể nam nhân mà cứ như bình thường ấy, và rồi hắn nhớ lại xuất thân của nàng - Một nữ tử lầu xanh.
Điều đó làm hắn xịu mặt, đôi mâu quang sa sầm cùng những hình ảnh gớm giếc, thân thể nàng ẻo lả rên rỉ đung đưa trên thân thể của những người nam nhân khác. Sự khác thường của hắn làm nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi: - Sao vậy?.
Lắc đầu, hắn bước đến cạnh nàng, ôm Bảo Bảo vào lòng ngực rắn chắc, hít nhẹ hương thơm thoang thoảng trên tóc nàng. Và hắn không hề làm bất cứ việc gì lẫn cất giọng nói.
Mộc Bảo lần đầu tiên tiếp xúc cơ thể nam nhân trong tình trạng thiếu vải, thật ra cũng ngại đó nhưng chẳng hiểu sao lòng nàng lại dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu, khoái cảm, lực hút, đam mê cuộn trào trong từng mạch máu.
- Này ngươi chỉ được nhiêu đó thôi hả?.
Vỗ vào lòng ngực hắn, nàng bức bối ngồi dậy, tay không ngừng sờ loạn xạ. Chu Bình thở dài, kéo nàng nằm xuống: - Đừng làm loạn, ta nghỉ một chút mới có sức chứ.
Dù là lời nói rất nhẹ, rất êm đềm nhưng có biết bao sóng gió đang dâng lên trong hắn. Nàng không hiểu hay sao, giờ đây trong đầu hắn chỉ có hình bóng nàng cùng nam tử khác hoan ái, tâm trạng đâu mà lên nữa. Hắn không hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác, phản ứng dữ dội như vậy đối với nàng chứ? Tại sao?
Hai tháng sau tại hoàng cung Hàn Phong Quốc.
- Chàng đừng có tư tưởng đến Hàn Dương, không thì ta thiến, ta thiến.
Nàng vừa nói vừa làm hình cây kéo. Chu Bình cười như khóc:
- Ta biết rồi mà, yêu nàng đến thế sao có thể?.
Mộc Bảo gật đầu nhẹ nhõm, mắt vẫn còn lờm hắn, chỉ cần một chút biến, nàng liền cắt!.
/28
|