Chẳng mấy chốc đoạn đường của hai người Nhân Mã, Ma Kết đã đến nơi cực hàn. Ma Kết không quen với khí hậu lạnh giá khắc nghiệt như thế này, tuy thế cơ thể lại dễ chịu quá đỗi. Nàng ôm lấy tay Nhân Mã, chóp mũi đỏ ửng lan rộng đến hai bên gò má: "Chúng ta cần ở đây bao lâu?"
Nhân Mã cúi đầu nhìn nàng nở nụ cười ấm áp, dưới bầu trời xanh trắng phủ đầy tuyết, nàng cơ hồ nhận thấy nụ cười ấy phát ra hào quang sáng chói: "Sẽ không lâu đâu."
"Khi bình phục liền có thể đi tìm tỷ tỷ?"
"Ừ."
"Thật tốt quá!" Ma Kết cũng bật cười, tay heo vỗ nhẹ vào ngực. Chịu khó một chút, chắc chắn sẽ sớm được trở về nhà... nhưng nàng nào ngờ vực thẳm đáng sợ đang chờ đợi phía trước...
...
Song Tử sau khi mê hoặc được Kim Ngưu nàng liền mạnh dạn hơn, dù rằng Kim Vương lão gia và Kim Vương phu nhân không hề hoan hỷ. Nàng cũng mặc kệ.
Hoa Mộc Di dịch dung trở lại thành tổng quản chuyên trông coi chuyện bếp núc, và ứng tuyển nha hoàn. Hôm trước Mộc Di bảo: "Đưa vài người của Hoa Phiên giáo vào làm cung nữ, cốt để thăm dò tình hình."
Tam Vương gia suy nghĩ một chốc, thấy cũng hợp tình hợp lý vì lợi ích đôi bên nên y cũng gật đầu đồng ý. Hôm nay ở Chính Phủ Kim Vương Gia, Hoa Mộc Di thành Thẩm Di đứng ở cạnh Song Tử, đầu cúi gằm xuống đất. Kim Ngưu ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, khẩu khí có phần ngông cuồng: "Xin phụ mẫu hãy cho nàng được ở cùng hài nhi."
Kim Vương phu nhân yêu chiều Kim Ngưu từ bé, cho nên lòng tức giận cũng không thể dùng lời nặng với hắn: "Ngưu nhi, con quên lời nương nói rồi sao?"
Tam Vương gia đứng bên cạnh, y bật cười hào sảng: "Chuyện vui như vậy, chi bằng thúc nhạc lên tiếng bằng lòng cho tiểu cựu tử sớm sinh quý tử."
Kim Vương gia nãy giờ không lên tiếng vì sự có mặt bất thường của Tam Vương gia. Lão ta không nghĩ y đến đây chỉ vì muốn thăm hỏi, mà còn ẩn tình khác. Thế cục triều chính hiện nay đang đứng ở mức dầu sôi lửa bỏng, chỉ cần một sơ hở nhỏ cũng đủ mất mạng. Huống hồ gì, y loanh hoanh trong phủ đệ chẳng khác nào mời hổ vào nhà.
"Tỷ phu nói đúng."
Kim Ngưu nắm lấy tay Song Tử, vốn dĩ để cho phụ mẫu thấy được tình ý thành thật trong lời nói của hắn. Mà Kim Vương phu nhân lại không muốn nhìn, nên liền quay sang Kim Vương gia, nét mặt có chút cau có: "Lão gia!"
"Nếu điệt nữ tế đã nói vậy, thì chúng ta sao có thể làm khó bọn nhỏ?" Kim Vương gia quay sang phu nhân, lão cười như không cười: "Phu nhân nói có phải không?"
Lệnh phu nhân vội gật đầu lia lịa: "Phải phải!!!"
Trong ngày hôm đó Song Tử chuyển từ biệt viện Tịnh Mãn, đến Kim Đồng viện, ở chung một gian phòng với Kim Ngưu, còn Hoa Mộc Di xin vẫn ở Tịnh Mãn, dầu gì nơi đó cũng không có người lui đến, bỏ hoang đã lâu vận khí sẽ không tốt cho Kim Vương phủ.
Trên đường trở về Tịnh Mãn thu xếp đồ đạc, Song Tử vui vẻ cảm tạ lời nói đỡ ban nãy của Tam Vương gia. Y khua tay: "Cùng ngồi trên một chiếc thuyền thì phải biết đường giúp đỡ lẫn nhau."
Song Tử gật đầu, cùng Hoa Mộc Di đi nhanh về Tịnh Mãn.
Chuyện vì sao Kim Ngưu xưa giờ nghe lời phụ mẫu như tuân lệnh Vua, nay lại vì Song Tử cãi lời? Cũng do Tam Vương gia tính trước một bước, lấy yêu đan trên người Mộc Tinh khắc chế thành thuốc mang tặng cho Song Tử. Cho nên trên người nàng lúc nào cũng chứa Mê Hồn Hương, chỉ cần nàng muốn thì bất kể là kẻ nào nàng cũng có thể quyến rũ. Do vậy Kim Ngưu nhất nhất nghe lời một mình nàng, lệnh tôn Kim Vương gia thật đúng là con cờ tốt.
...
Tam Vương gia trở về Đông xưởng liền nhận ngay được bất thư mật cấp báo từ Hoàng thượng. Bảy ngày sau Sư Tử sẽ cùng Xử Nữ trở về Bắc Thành Khang Vương Quốc, nên lệnh cho Đông xưởng nhanh chóng tìm được người có dung mạo y hệt Sư Tử để thế thân. Lần này trở về cũng là có việc vô cùng quan trọng liên quan đến trâm bạc.
Bức thư liền được Tam Vương gia trao tận tay Kim Gia Đông xưởng, về trâm bạc chỉ có thể là tung tích của Kim phu nhân và nữ nhi còn lại. Kim Gia Đông xưởng lập tức cho người chuẩn bị kỹ càng, và phái vài tên sát thủ tinh nhuệ của Đông xưởng bảy ngày sau hộ tống đoàn xe của Sư Tử an toàn, trọn vẹn.
Ở phía bên Sư Tử, Lâm Á Hân có tìm đến và thỉnh cầu: "Chuyện Xử Nữ là thứ nữ của Kim Gia Đông xưởng khoan hãy công khai, tạm thời tiểu nữ sẽ thay nàng ấy nhận mặt phụ thân. Xử Nữ biết càng ít về chuyện này, càng an toàn. Đến lúc gió yên biển lặng, chúng ta lựa thời điểm thích hợp để nói với Xử Nữ sau."
Sư Tử suy đi tính lại thấy lời Lâm Á Hân có căn cứ thích đáng chứ không phải không, cho nên y cũng đồng ý.
Lệnh của y cũng được truyền xuống, sự sủng ái ấy chỉ cần một buổi sáng đã lan hết hoàng cung và tai Hoàng hậu nương nương và Hoàng Quý phi nương nương. Bên phía Hoàng hậu không có động tĩnh gì, ngoài việc ngủ trễ một chút, thức muộn một chút. Còn bên phía Hoàng Quý phi thì gà bay chó sủa, một nháo đòi trở về Cát Bình Quốc, hai khóc vì danh phận Hoàng Quý phi cao ngạo nhưng vẫn còn trinh tiết.
Hoàng Quý phi tự thân đi đến Sương Hoa cung, cốt muốn chỉ giáo vị Quý Nhân mới đến chưa bao lâu dám cả gan câu dẫn Hoàng thượng. Chẳng ngờ nàng ta vừa đến thì Hoàng thượng cũng vừa sang.
Thấy bóng hình Hoàng thượng đi vào Sương Hoa cung, Hoàng Quý phi tức tối dậm chân trở về. Đằng xa Sư Tử đã trông thấy bóng dáng của nàng muốn làm khó Xử Nữ. Y chính là phải chăm sóc thật tốt cho Xử Nữ không thẹn với công giúp sức của Đông xưởng và tình nghĩa ngày hôm ấy.
Một tiểu tử mười ba tuổi hỉ mũi chưa sạch, hậu cung chưa đến chục người nhưng để thị tẩm thì lực bất tòng tâm.
Nhân Mã cúi đầu nhìn nàng nở nụ cười ấm áp, dưới bầu trời xanh trắng phủ đầy tuyết, nàng cơ hồ nhận thấy nụ cười ấy phát ra hào quang sáng chói: "Sẽ không lâu đâu."
"Khi bình phục liền có thể đi tìm tỷ tỷ?"
"Ừ."
"Thật tốt quá!" Ma Kết cũng bật cười, tay heo vỗ nhẹ vào ngực. Chịu khó một chút, chắc chắn sẽ sớm được trở về nhà... nhưng nàng nào ngờ vực thẳm đáng sợ đang chờ đợi phía trước...
...
Song Tử sau khi mê hoặc được Kim Ngưu nàng liền mạnh dạn hơn, dù rằng Kim Vương lão gia và Kim Vương phu nhân không hề hoan hỷ. Nàng cũng mặc kệ.
Hoa Mộc Di dịch dung trở lại thành tổng quản chuyên trông coi chuyện bếp núc, và ứng tuyển nha hoàn. Hôm trước Mộc Di bảo: "Đưa vài người của Hoa Phiên giáo vào làm cung nữ, cốt để thăm dò tình hình."
Tam Vương gia suy nghĩ một chốc, thấy cũng hợp tình hợp lý vì lợi ích đôi bên nên y cũng gật đầu đồng ý. Hôm nay ở Chính Phủ Kim Vương Gia, Hoa Mộc Di thành Thẩm Di đứng ở cạnh Song Tử, đầu cúi gằm xuống đất. Kim Ngưu ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, khẩu khí có phần ngông cuồng: "Xin phụ mẫu hãy cho nàng được ở cùng hài nhi."
Kim Vương phu nhân yêu chiều Kim Ngưu từ bé, cho nên lòng tức giận cũng không thể dùng lời nặng với hắn: "Ngưu nhi, con quên lời nương nói rồi sao?"
Tam Vương gia đứng bên cạnh, y bật cười hào sảng: "Chuyện vui như vậy, chi bằng thúc nhạc lên tiếng bằng lòng cho tiểu cựu tử sớm sinh quý tử."
Kim Vương gia nãy giờ không lên tiếng vì sự có mặt bất thường của Tam Vương gia. Lão ta không nghĩ y đến đây chỉ vì muốn thăm hỏi, mà còn ẩn tình khác. Thế cục triều chính hiện nay đang đứng ở mức dầu sôi lửa bỏng, chỉ cần một sơ hở nhỏ cũng đủ mất mạng. Huống hồ gì, y loanh hoanh trong phủ đệ chẳng khác nào mời hổ vào nhà.
"Tỷ phu nói đúng."
Kim Ngưu nắm lấy tay Song Tử, vốn dĩ để cho phụ mẫu thấy được tình ý thành thật trong lời nói của hắn. Mà Kim Vương phu nhân lại không muốn nhìn, nên liền quay sang Kim Vương gia, nét mặt có chút cau có: "Lão gia!"
"Nếu điệt nữ tế đã nói vậy, thì chúng ta sao có thể làm khó bọn nhỏ?" Kim Vương gia quay sang phu nhân, lão cười như không cười: "Phu nhân nói có phải không?"
Lệnh phu nhân vội gật đầu lia lịa: "Phải phải!!!"
Trong ngày hôm đó Song Tử chuyển từ biệt viện Tịnh Mãn, đến Kim Đồng viện, ở chung một gian phòng với Kim Ngưu, còn Hoa Mộc Di xin vẫn ở Tịnh Mãn, dầu gì nơi đó cũng không có người lui đến, bỏ hoang đã lâu vận khí sẽ không tốt cho Kim Vương phủ.
Trên đường trở về Tịnh Mãn thu xếp đồ đạc, Song Tử vui vẻ cảm tạ lời nói đỡ ban nãy của Tam Vương gia. Y khua tay: "Cùng ngồi trên một chiếc thuyền thì phải biết đường giúp đỡ lẫn nhau."
Song Tử gật đầu, cùng Hoa Mộc Di đi nhanh về Tịnh Mãn.
Chuyện vì sao Kim Ngưu xưa giờ nghe lời phụ mẫu như tuân lệnh Vua, nay lại vì Song Tử cãi lời? Cũng do Tam Vương gia tính trước một bước, lấy yêu đan trên người Mộc Tinh khắc chế thành thuốc mang tặng cho Song Tử. Cho nên trên người nàng lúc nào cũng chứa Mê Hồn Hương, chỉ cần nàng muốn thì bất kể là kẻ nào nàng cũng có thể quyến rũ. Do vậy Kim Ngưu nhất nhất nghe lời một mình nàng, lệnh tôn Kim Vương gia thật đúng là con cờ tốt.
...
Tam Vương gia trở về Đông xưởng liền nhận ngay được bất thư mật cấp báo từ Hoàng thượng. Bảy ngày sau Sư Tử sẽ cùng Xử Nữ trở về Bắc Thành Khang Vương Quốc, nên lệnh cho Đông xưởng nhanh chóng tìm được người có dung mạo y hệt Sư Tử để thế thân. Lần này trở về cũng là có việc vô cùng quan trọng liên quan đến trâm bạc.
Bức thư liền được Tam Vương gia trao tận tay Kim Gia Đông xưởng, về trâm bạc chỉ có thể là tung tích của Kim phu nhân và nữ nhi còn lại. Kim Gia Đông xưởng lập tức cho người chuẩn bị kỹ càng, và phái vài tên sát thủ tinh nhuệ của Đông xưởng bảy ngày sau hộ tống đoàn xe của Sư Tử an toàn, trọn vẹn.
Ở phía bên Sư Tử, Lâm Á Hân có tìm đến và thỉnh cầu: "Chuyện Xử Nữ là thứ nữ của Kim Gia Đông xưởng khoan hãy công khai, tạm thời tiểu nữ sẽ thay nàng ấy nhận mặt phụ thân. Xử Nữ biết càng ít về chuyện này, càng an toàn. Đến lúc gió yên biển lặng, chúng ta lựa thời điểm thích hợp để nói với Xử Nữ sau."
Sư Tử suy đi tính lại thấy lời Lâm Á Hân có căn cứ thích đáng chứ không phải không, cho nên y cũng đồng ý.
Lệnh của y cũng được truyền xuống, sự sủng ái ấy chỉ cần một buổi sáng đã lan hết hoàng cung và tai Hoàng hậu nương nương và Hoàng Quý phi nương nương. Bên phía Hoàng hậu không có động tĩnh gì, ngoài việc ngủ trễ một chút, thức muộn một chút. Còn bên phía Hoàng Quý phi thì gà bay chó sủa, một nháo đòi trở về Cát Bình Quốc, hai khóc vì danh phận Hoàng Quý phi cao ngạo nhưng vẫn còn trinh tiết.
Hoàng Quý phi tự thân đi đến Sương Hoa cung, cốt muốn chỉ giáo vị Quý Nhân mới đến chưa bao lâu dám cả gan câu dẫn Hoàng thượng. Chẳng ngờ nàng ta vừa đến thì Hoàng thượng cũng vừa sang.
Thấy bóng hình Hoàng thượng đi vào Sương Hoa cung, Hoàng Quý phi tức tối dậm chân trở về. Đằng xa Sư Tử đã trông thấy bóng dáng của nàng muốn làm khó Xử Nữ. Y chính là phải chăm sóc thật tốt cho Xử Nữ không thẹn với công giúp sức của Đông xưởng và tình nghĩa ngày hôm ấy.
Một tiểu tử mười ba tuổi hỉ mũi chưa sạch, hậu cung chưa đến chục người nhưng để thị tẩm thì lực bất tòng tâm.
/82
|