Song Ngư thấy không hay liền đưa tay nắm chuôi kiếm, chỉ cần có kẻ động thủ làm tổn hại đến Bạch Dương chắc chắn y sẽ lao đến. Chỉ là Hoàng thượng trên ghế cao nói nhỏ vào tai Thái giám bên cạnh, gã ta liền gật đầu, truyền lời Hoàng thượng bằng giọng chua chát: "Ngươi mau đứng dậy, không sẽ đè chết người!"
Bạch Dương khó hiểu cúi đầu mới sực hiểu lời nói ấy, chẳng qua có một vị vũ nữ bị kẹt dưới cặp ngực nàng. Nhưng do nàng ta bị một vũ nữ khác đè lên nên không đứng dậy được, tay chân đang đập mạnh xuống đất cầu cứu, nước mắt chảy dài ướt đẫm cả khuôn mặt. Bạch Dương vội đứng dậy trả lại bầu khí quyển trong lòng cho nàng ta.
Còn Nam Cung Mễ Tình đưa mắt nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Thái tử Thiên Tử Hoàng đâu, tâm tình có phần hụt hẫng.
Thiên Tử Ninh ngồi bên dưới Hoàng hậu một bậc, cau mày khó chịu: "Sao lại thành ra nông nỗi này?"
Hoàng hậu cười hiền từ: "Chỉ là sự cố thôi, không ai muốn cả!"
Nói rồi bà trao ánh mắt cảm thông đến Hoàng thượng phía bên cạnh, người liền hiểu ý ái hậu, ra lệnh cho thị vệ: "Dìu các nàng vào trong, mời thái y xuống chăm sóc thật kỹ. Chỉ là chút sự cố thôi... đừng để bị gián đoạn... tiếp tục... tiếp tục..."
Thiên Tử Ninh đứng dậy cung kính góp vui: "Hay để hoàng nhi cùng với Công chúa Mễ Tình tấu một bài."
Hoàng thượng liền vỗ tay ba cái: "Diệu kiến!"
Thế là đám người ngổn ngang bên dưới rất nhanh được đưa vào trong hậu viện. Lúc bước vào Bạch Dương đi cà nhắc do xoạc ngang ngoài ý muốn, hông nàng đau rát cả rồi. Song Ngư bước đến kề cạnh nàng: "Chúng ta nên đi thôi, trước khi bị phát hiện."
Bạch Dương gật đầu, rất nhanh tách khỏi đoàn người hộ tống vào hậu viện.
Bạch Dương cùng Song Ngư tiến bước vào khuôn viên vắng lặng như tờ, chỉ được thắp sáng bởi ngọn đèn nhỏ ở phía trà đình không mấy xa. Bạch Dương phát hiện ra có người ở đó liền kéo Song Ngư đi qua hướng khác. Hành động bất thường liền làm cho người trong trà đình phát giác, tiếng hô lớn vang lên: "Là kẻ nào!?"
Song Ngư định thi triển khinh công nhưng bị chặn lại bởi cánh quạt giấy màu đen, bên trong còn phóng ra ba cái phi tiêu sáng bóng, bén nhọn. Y đưa chân đá phanh một cái làm nó chệch hướng va vào hai cái còn lại. Bạch Dương thấy không ổn, dính phải nàng chẳng khác nào cục tạ muốn chạy cũng không xong. Cho nên trong lúc ngàn cân treo sợi tóc nhất, nàng lại có thể vì nghĩa quên thân, vì Tiểu Ngư mà quên hiềm khích giữa hai người: "Ngươi chạy trước đi rồi quay lại cứu ta!"
Song Ngư anh dũng, vỗ ngực: "Ta là nam nhân của nàng!"
Thế thì liên quan gì? Bộ bỏ nàng ở lại thì ai ăn mất đậu hũ của y à?
Bỗng nhiên động tác từ người kia ngừng lại giữa không trung, cận sát bên cổ Song Ngư, người cầm quạt kinh ngạc lên tiếng: "Song đệ?"
Song Ngư thoáng bỡ ngỡ: "Bảo huynh?"
Thế là màn trùng phùng giữa hai huynh đệ diễn ra trước mặt Bạch Dương. Nàng vuốt ngực khinh khỉnh, đập mạnh lên vai Song Ngư, vui vẻ nói: "Ta đã bảo mà, hai người các ngươi có tướng phu thê... à không là cùng chung huyết thống. Dung mạo giống đến tám phần!"
Không khí vui vẻ giữa hai huynh đệ chợt trùng xuống, nét mặt Bảo Bình trầm ngâm hồi lâu. Còn Song Ngư thì ngược lại, y vì cảm nhận không khí thay đổi có chút lạ nên im chứ không phải suy tư gì.
Bảo Bình không phủ định, cũng chẳng nhận định. Song Ngư khua tay bảo: "Ta là cô nhi, nếu sinh ra có bào huynh giỏi giang như này thì quá tốt! Nhưng ta không mơ trèo cao đến vậy."
Người còn lại bên trong trà đình là Thiên Tử Hoàng, y cũng bước ra nhưng có chút yếu ớt. So với bình thường thì phải nói một ngọn gió nhỏ cũng đủ đánh gục y: "Người quen cả sao?"
Bảo Bình gật đầu, nhìn vào trà đình. Bóng dáng nữ tử thướt tha bước ra đứng nép sau lưng Bảo Bình, y cúi đầu nhìn nữ nhân nhu mì: "Không thoải mái?"
Nàng gật đầu, y liền bảo hộ đưa nàng về túc xá nghỉ ngơi. Đành phải thất lễ cáo từ mọi người. Thiên Tử Hoàng không thể giữ chân, chỉ biết hẹn ngày tái ngộ. Trước khi Bảo Bình rời khỏi có quay sang Song Ngư nói nhỏ với y, những lời đó đủ để dành cho hai người nghe hiểu được nội dung: "Nếu đệ đi tìm thân phận của mình... tốt nhất đừng tìm nữa. Vì kết quả cuối cùng sẽ giống như ta, cả đời chỉ có thể trốn chạy."
Song Ngư định hỏi lý do vì sao Bảo Bình biết y đến đây tìm kiếm thân phận của mình? Nhưng chưa kịp hỏi Bảo Bình đã cười sầu, lắc đầu tỏ ý với y "đừng tò mò, đừng cố tìm ra chân tướng sự thật". Rồi Bảo Bình cúi đầu, đáy mắt thập phần nhu tình cùng Thiên Bình: "Chúng ta về túc xá nghỉ ngơi!"
Thiên Bình chớp nhẹ mi tiệp, mệt mỏi gật đầu.
Bạch Dương đi vào bên trong trà đình rót chén trà uống định thần dưỡng nhan. Không thể tin được khi nãy lại nữ anh hùng như thế, bản thân tự cảm thấy hãnh diện. So với Song Ngư, Bạch Dương tự kiêu cũng không kém, đúng là một cặp trời sinh.
Thiên Tử Hoàng như người tàn hình, và Hoàng cung từ khi nào thành nhà không chủ. Hai người kia tự nhiên rót trà rồi uống chẳng hỏi han gì đến vị Thái tử yếu ớt đứng tựa cột một bên. Đến khi y tằng hắng, lên tiếng Bạch Dương mới thoảng thốt giật mình mà chú ý: "Các người có việc gì?"
Bạch Dương nuốt nốt ngụm trà: "Không có gì!"
Nàng cười huề rồi kéo tay Song Ngư rời đi. Chưa đi ra khỏi đình viện đã bị Thiên Tử Hoàng cau mày khó chịu, chộp lấy cổ áo, chẳng may loại y phục nàng đang vận vô cùng mỏng manh. Một cái nắm kéo cũng đủ xé rách tan nát. Dù Thiên Tử Hoàng đang trọng thương, nhưng y không bất lực đến mức vô dụng. Áo ngoài tự dưng phát ra tiếng "sẹt" dài, Bạch Dương trong đầu liền hiện lên cảnh tượng vũ nữ kia khóc nức nở vì nàng không giữ lời. Song Ngư đang đi ngang hàng, cũng giật mình đưa tay ôm lấy hai bầu ngực sữa vung cao to vật vã, to tổ chảng lấp ló dưới chiếc yếm đào. Mà Bạch Dương lại chẳng hề mảy may ngực mình nẩy lên, tưng tưng giống như quả cầu mây bị đá qua đá lại.
Cơn gió lạnh ập tới, tay Song Ngư đương yên vị ôm trọn hết đậu hũ, đôi mắt hưởng lạc sáng bừng tựa vì sao lẻ loi lấp lánh trong màn đêm.
Một tia sét đánh thẳng vào đầu Bạch Dương khiến nàng chết lặng trố mắt nhìn tay Song Ngư, đôi ngươi đen láy se lạnh đáng sợ không ngừng toát ra hàn khí, thật là hai con mắt ấy sắp lọt tròng rơi vụn xuống đất lăn lông lốc rồi. Còn Thiên Tử Hoàng bất ngờ vì việc khác ngoài ngực Bạch Dương... đó là viên đá ngũ sắc mang hình hài cánh hồ điệp bên phải lộ ra khỏi chiếc yếm đào.
Bạch Dương khó hiểu cúi đầu mới sực hiểu lời nói ấy, chẳng qua có một vị vũ nữ bị kẹt dưới cặp ngực nàng. Nhưng do nàng ta bị một vũ nữ khác đè lên nên không đứng dậy được, tay chân đang đập mạnh xuống đất cầu cứu, nước mắt chảy dài ướt đẫm cả khuôn mặt. Bạch Dương vội đứng dậy trả lại bầu khí quyển trong lòng cho nàng ta.
Còn Nam Cung Mễ Tình đưa mắt nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Thái tử Thiên Tử Hoàng đâu, tâm tình có phần hụt hẫng.
Thiên Tử Ninh ngồi bên dưới Hoàng hậu một bậc, cau mày khó chịu: "Sao lại thành ra nông nỗi này?"
Hoàng hậu cười hiền từ: "Chỉ là sự cố thôi, không ai muốn cả!"
Nói rồi bà trao ánh mắt cảm thông đến Hoàng thượng phía bên cạnh, người liền hiểu ý ái hậu, ra lệnh cho thị vệ: "Dìu các nàng vào trong, mời thái y xuống chăm sóc thật kỹ. Chỉ là chút sự cố thôi... đừng để bị gián đoạn... tiếp tục... tiếp tục..."
Thiên Tử Ninh đứng dậy cung kính góp vui: "Hay để hoàng nhi cùng với Công chúa Mễ Tình tấu một bài."
Hoàng thượng liền vỗ tay ba cái: "Diệu kiến!"
Thế là đám người ngổn ngang bên dưới rất nhanh được đưa vào trong hậu viện. Lúc bước vào Bạch Dương đi cà nhắc do xoạc ngang ngoài ý muốn, hông nàng đau rát cả rồi. Song Ngư bước đến kề cạnh nàng: "Chúng ta nên đi thôi, trước khi bị phát hiện."
Bạch Dương gật đầu, rất nhanh tách khỏi đoàn người hộ tống vào hậu viện.
Bạch Dương cùng Song Ngư tiến bước vào khuôn viên vắng lặng như tờ, chỉ được thắp sáng bởi ngọn đèn nhỏ ở phía trà đình không mấy xa. Bạch Dương phát hiện ra có người ở đó liền kéo Song Ngư đi qua hướng khác. Hành động bất thường liền làm cho người trong trà đình phát giác, tiếng hô lớn vang lên: "Là kẻ nào!?"
Song Ngư định thi triển khinh công nhưng bị chặn lại bởi cánh quạt giấy màu đen, bên trong còn phóng ra ba cái phi tiêu sáng bóng, bén nhọn. Y đưa chân đá phanh một cái làm nó chệch hướng va vào hai cái còn lại. Bạch Dương thấy không ổn, dính phải nàng chẳng khác nào cục tạ muốn chạy cũng không xong. Cho nên trong lúc ngàn cân treo sợi tóc nhất, nàng lại có thể vì nghĩa quên thân, vì Tiểu Ngư mà quên hiềm khích giữa hai người: "Ngươi chạy trước đi rồi quay lại cứu ta!"
Song Ngư anh dũng, vỗ ngực: "Ta là nam nhân của nàng!"
Thế thì liên quan gì? Bộ bỏ nàng ở lại thì ai ăn mất đậu hũ của y à?
Bỗng nhiên động tác từ người kia ngừng lại giữa không trung, cận sát bên cổ Song Ngư, người cầm quạt kinh ngạc lên tiếng: "Song đệ?"
Song Ngư thoáng bỡ ngỡ: "Bảo huynh?"
Thế là màn trùng phùng giữa hai huynh đệ diễn ra trước mặt Bạch Dương. Nàng vuốt ngực khinh khỉnh, đập mạnh lên vai Song Ngư, vui vẻ nói: "Ta đã bảo mà, hai người các ngươi có tướng phu thê... à không là cùng chung huyết thống. Dung mạo giống đến tám phần!"
Không khí vui vẻ giữa hai huynh đệ chợt trùng xuống, nét mặt Bảo Bình trầm ngâm hồi lâu. Còn Song Ngư thì ngược lại, y vì cảm nhận không khí thay đổi có chút lạ nên im chứ không phải suy tư gì.
Bảo Bình không phủ định, cũng chẳng nhận định. Song Ngư khua tay bảo: "Ta là cô nhi, nếu sinh ra có bào huynh giỏi giang như này thì quá tốt! Nhưng ta không mơ trèo cao đến vậy."
Người còn lại bên trong trà đình là Thiên Tử Hoàng, y cũng bước ra nhưng có chút yếu ớt. So với bình thường thì phải nói một ngọn gió nhỏ cũng đủ đánh gục y: "Người quen cả sao?"
Bảo Bình gật đầu, nhìn vào trà đình. Bóng dáng nữ tử thướt tha bước ra đứng nép sau lưng Bảo Bình, y cúi đầu nhìn nữ nhân nhu mì: "Không thoải mái?"
Nàng gật đầu, y liền bảo hộ đưa nàng về túc xá nghỉ ngơi. Đành phải thất lễ cáo từ mọi người. Thiên Tử Hoàng không thể giữ chân, chỉ biết hẹn ngày tái ngộ. Trước khi Bảo Bình rời khỏi có quay sang Song Ngư nói nhỏ với y, những lời đó đủ để dành cho hai người nghe hiểu được nội dung: "Nếu đệ đi tìm thân phận của mình... tốt nhất đừng tìm nữa. Vì kết quả cuối cùng sẽ giống như ta, cả đời chỉ có thể trốn chạy."
Song Ngư định hỏi lý do vì sao Bảo Bình biết y đến đây tìm kiếm thân phận của mình? Nhưng chưa kịp hỏi Bảo Bình đã cười sầu, lắc đầu tỏ ý với y "đừng tò mò, đừng cố tìm ra chân tướng sự thật". Rồi Bảo Bình cúi đầu, đáy mắt thập phần nhu tình cùng Thiên Bình: "Chúng ta về túc xá nghỉ ngơi!"
Thiên Bình chớp nhẹ mi tiệp, mệt mỏi gật đầu.
Bạch Dương đi vào bên trong trà đình rót chén trà uống định thần dưỡng nhan. Không thể tin được khi nãy lại nữ anh hùng như thế, bản thân tự cảm thấy hãnh diện. So với Song Ngư, Bạch Dương tự kiêu cũng không kém, đúng là một cặp trời sinh.
Thiên Tử Hoàng như người tàn hình, và Hoàng cung từ khi nào thành nhà không chủ. Hai người kia tự nhiên rót trà rồi uống chẳng hỏi han gì đến vị Thái tử yếu ớt đứng tựa cột một bên. Đến khi y tằng hắng, lên tiếng Bạch Dương mới thoảng thốt giật mình mà chú ý: "Các người có việc gì?"
Bạch Dương nuốt nốt ngụm trà: "Không có gì!"
Nàng cười huề rồi kéo tay Song Ngư rời đi. Chưa đi ra khỏi đình viện đã bị Thiên Tử Hoàng cau mày khó chịu, chộp lấy cổ áo, chẳng may loại y phục nàng đang vận vô cùng mỏng manh. Một cái nắm kéo cũng đủ xé rách tan nát. Dù Thiên Tử Hoàng đang trọng thương, nhưng y không bất lực đến mức vô dụng. Áo ngoài tự dưng phát ra tiếng "sẹt" dài, Bạch Dương trong đầu liền hiện lên cảnh tượng vũ nữ kia khóc nức nở vì nàng không giữ lời. Song Ngư đang đi ngang hàng, cũng giật mình đưa tay ôm lấy hai bầu ngực sữa vung cao to vật vã, to tổ chảng lấp ló dưới chiếc yếm đào. Mà Bạch Dương lại chẳng hề mảy may ngực mình nẩy lên, tưng tưng giống như quả cầu mây bị đá qua đá lại.
Cơn gió lạnh ập tới, tay Song Ngư đương yên vị ôm trọn hết đậu hũ, đôi mắt hưởng lạc sáng bừng tựa vì sao lẻ loi lấp lánh trong màn đêm.
Một tia sét đánh thẳng vào đầu Bạch Dương khiến nàng chết lặng trố mắt nhìn tay Song Ngư, đôi ngươi đen láy se lạnh đáng sợ không ngừng toát ra hàn khí, thật là hai con mắt ấy sắp lọt tròng rơi vụn xuống đất lăn lông lốc rồi. Còn Thiên Tử Hoàng bất ngờ vì việc khác ngoài ngực Bạch Dương... đó là viên đá ngũ sắc mang hình hài cánh hồ điệp bên phải lộ ra khỏi chiếc yếm đào.
/82
|