Bắc Thành Khang Vương Quốc.
Xử Nữ được trở về nhà trong lòng có chút hoan hỉ, nàng thưa với mẫu thân được đặc ân vài hôm rồi phải quay trở về Hoàng cung. Lâm Á Hân không về Tham Quyến cùng Xử Nữ mà đi cùng Sư Tử đến Đông xưởng.
Vì Bắc Thành không chỉ tồn tại Đông xưởng, mà còn có sự góp mặt của Kim Vương Gia. Hành tung của hai người cực kỳ kín đáo để bọn người Kim Vương không thể phát giác. Tam Vương gia đã có mặt ở Đông xưởng vào sáng sớm, Tam Vương phi cũng rất náo nức chờ đợi muội muội song sinh của mình. Cốt là định giữ bí mật về thân phận Xử Nữ đến cuối để tránh hiểm họa. Thế nhưng, chính miệng Sư Tử lại nói ra sự thật.
Tam Vương phi ở bên cạnh từ đầu chí cuối chỉ mỉm cười rạng rỡ nhất, không gặp được muội muội cũng không sao. Quan trọng nhất Xử Nữ vẫn còn sống rất tốt.
Tam Vương gia: “Ý của Lâm cô nương không phải không đáng để suy ngẫm.”
Lâm Á Hân: “Tạm thời hãy giữ bí mật về thân phận thật sự của Xử Nữ, để nàng không gặp phải nguy hiểm.”
Kim Gia Đông xưởng cũng gật đầu đồng ý, Xử Nữ hiện tại là người không liên can gì đến cuộc đấu đá giữa hai nhà Kim Gia – Kim Vương. Nếu Kim Gia thắng thì tốt, mà Kim Vương thắng, thì có thể Xử Nữ sẽ mất mạng.
Sư Tử: “Kim Vương Gia đã ra tay rồi, hai hôm trước lão ta mở yến tiệc trên thuyền ở sông Vĩnh Hà. Thâu tóm kha khá bọn tham quan.”
Lâm Á Hân tuy mang thân phận nô tì, nhưng nếu không có biến cố xảy ra thì giờ đây nàng cũng đương là thiên kim tiểu thư cao quý. Cách nói chuyện của nàng với Kim Gia, làm y nhớ đến vị hiền thê xưa kia, ánh mắt không thể dứt khỏi. Kim Gia hơn bốn mươi một chút, nhưng diện mạo lại trẻ hóa lạ thường, ngoại trừ mái tóc muối tiêu làm lộ hết cả tuổi tác. Thì quả mặt ấy vẫn yêu nghiệt lắm. Lâm Á Hân trước giờ chỉ được nghe kể về Kim Gia Đông xưởng qua lời Kim phu nhân chứ chưa hề được diện kiến. Nay được gặp, đúng là không khác mấy với những gì nàng tưởng tượng.
Cuộc đối thoại của họ rất nhanh kết thúc, Đông xưởng xưa giờ không thích ra tay trước. Đợi Kim Vương gia nhúc nhích, thì Kim Gia chiều. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như Tam Vương gia không nói ra một diệu kế: “Khiến Hoàng Quý Phi mang long thai, lúc đó nội bộ hậu cung sẽ lục đục. Kim Vương chắc chắn sẽ ra tay giở thủ đoạn với Hoàng Quý Phi, khai chiến cùng Cát Bình Quốc.”
Hoàng Quý Phi, nữ nhân ngạo mạn kia được chống lưng không hề nhỏ, đó chính là vị công chúa hòa thân từ Cát Bình Quốc. Người tồn tại song song cùng với hiệp ước giao hảo giữa hai nước.
Kim Gia Đông xưởng tiếp lời: “Kế sách nguy hiểm, điều đó có thể khơi màu chiến tranh giữa hai cường quốc.”
Tam Vương gia gật đầu: “Nhạc phụ nói chí phải.”
Sư Tử bật cười: “Không bằng chúng ta lợi dụng Hoàng Quý Phi giúp đỡ một phần chống lại phía Kim Vương. Với cả lão ta chẳng dám đụng đến Tam Hoàng huynh còn gì, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.”
Cuộc nói chuyện đến đó tạm dừng, Sư Tử hiểu việc mà mình phải làm, còn Tam Vương gia cùng Tam Vương phi cũng lui về phủ sớm lên kế hoạch điều động binh mã. Sư Tử không tiện ở lại phủ Tham Quyến. cũng chẳng thể ở trong Kim Gia, đành phải đi cùng Tam Vương gia tá túc vài hôm.
Kim Gia bảo: “Lâm cô nương có thể ở lại đây một chút không? Ta muốn hỏi về Tịnh Nhi!”
Lâm Á Hân gật đầu đáp: “Được.”
Kim phu nhân danh xưng Lâm Tịnh, là người phụ nữ mà Kim Gia Đông xưởng từng yêu thương nhất, nhất kiến chung tình. Đến nay vẫn chưa thú thêm nữ nhân nào vào phủ.
“Tịnh Nhi có thường nhắc đến ta không?”
“Từ bé ta đã được nghe kể về Kim Gia rất nhiều. Ngoài ra dưỡng mẫu trước khi lâm chung có gửi lời đến Kim Gia.” Lâm Á Hân nhìn y, đôi mắt nàng ráo hoảnh xoáy sâu vào đáy mắt ấy, một đôi mắt vẩn đục vì tháng năm thăng trầm của cuộc đời: “Hãy sống thật tốt, tìm được người bầu bạn lúc tuổi già, đừng sống mãi trong chấp niệm đã qua.”
Kim Gia thở dài, cười cười: “Tịnh Nhi vẫn luôn thế, chỉ biết nghĩ cho ta, cho người khác mà quên đi thứ bản thân mong muốn là gì.”
“Mong muốn của dưỡng mẫu là người được hạnh phúc và sống một đời an yên, sống thay cho bà.”
“Vậy sao…?”
Kim Gia ngồi trên tràng kỷ gỗ, mái tóc muối tiêu xõa dài nằm trên mặt bàn gỗ nhỏ đặt ở giữa. Vẻ mặt đượm buồn, có chút gì đó tràn đầy tâm tư nơi khóe mi. Y rót hai tách trà, gọi Lâm Á Hân bước đến gần trao cho nàng: “Ngươi không mỏi chân?”
Lâm Á Hân gật đầu, bước đến trước mặt Kim Gia, nàng không nhận lấy tách trà mà lại đưa tay tháo vạt áo của mình, lột bỏ lớp vải trên người xuống. Cơ thể mềm mại hiện ra trước mặt Kim Gia Đông xưởng, ông bất ngờ đến mức rớt luôn cả tách trà xuống thảm, y bàng hoàng đứng dậy nhặt áo nàng lên: “Ngươi làm gì vậy?”
“Dưỡng mẫu đã nhờ ta…” Nàng cầm lấy mớ y phục trên tay Kim Gia ném đi: “Chăm sóc người thật tốt!”
Nói rồi nàng tiến đến, hai tay choàng cổ Kim Gia, nhón mũi chân chủ động đặt môi hôn lên môi Kim Gia. Lâm Á Hân chưa từng hôn ai, đây cũng là lần đầu tiên nàng đứng trước mặt một nam nhân không có gì trên người. Nếu nói rằng nàng đã yêu y chỉ qua những lời Lâm Tịnh kể thì chẳng ai tin nổi. Không hiểu sao từ bé, Lâm Á Hân đã luôn mong muốn một ngày gặp được Kim Gia, cùng y sống nửa đời còn lại thật hạnh phúc. Thay vị dưỡng mẫu Lâm Tịnh bù đắp lại những tháng năm đã qua cho y.
Kim Gia bao năm không gần nữ sắc, lại chẳng nghĩ đến ai ngoài ái thê Lâm Tịnh của mình. Nữ nhân ở trước mặt y mang theo dung mạo lạ lẫm, nhưng lại ẩn chứa khí chất quen thuộc, mùi thơm trên mái tóc giống y đúc với Lâm Tịnh. Còn bạo dạn đến mức này, trong phút chốc y thất thần nhớ đến lần đầu gặp mặt giữa y và Lâm Tịnh. Lâm Tịnh cũng từng ngông cuồng như thế này, y để mặc nàng càn quấy rồi yêu nàng say đắm.
Hình ảnh Lâm Tịnh mỗi lúc càng mờ ảo, trước mặt y là Lâm Á Hân, nữ nhi do Lâm Tịnh dung dưỡng bao năm qua. Y đưa tay đẩy nàng ra, cởi áo choàng khoác lại cho nàng, rồi không nói không rằng bỏ ra ngoài mất biệt.
Xử Nữ được trở về nhà trong lòng có chút hoan hỉ, nàng thưa với mẫu thân được đặc ân vài hôm rồi phải quay trở về Hoàng cung. Lâm Á Hân không về Tham Quyến cùng Xử Nữ mà đi cùng Sư Tử đến Đông xưởng.
Vì Bắc Thành không chỉ tồn tại Đông xưởng, mà còn có sự góp mặt của Kim Vương Gia. Hành tung của hai người cực kỳ kín đáo để bọn người Kim Vương không thể phát giác. Tam Vương gia đã có mặt ở Đông xưởng vào sáng sớm, Tam Vương phi cũng rất náo nức chờ đợi muội muội song sinh của mình. Cốt là định giữ bí mật về thân phận Xử Nữ đến cuối để tránh hiểm họa. Thế nhưng, chính miệng Sư Tử lại nói ra sự thật.
Tam Vương phi ở bên cạnh từ đầu chí cuối chỉ mỉm cười rạng rỡ nhất, không gặp được muội muội cũng không sao. Quan trọng nhất Xử Nữ vẫn còn sống rất tốt.
Tam Vương gia: “Ý của Lâm cô nương không phải không đáng để suy ngẫm.”
Lâm Á Hân: “Tạm thời hãy giữ bí mật về thân phận thật sự của Xử Nữ, để nàng không gặp phải nguy hiểm.”
Kim Gia Đông xưởng cũng gật đầu đồng ý, Xử Nữ hiện tại là người không liên can gì đến cuộc đấu đá giữa hai nhà Kim Gia – Kim Vương. Nếu Kim Gia thắng thì tốt, mà Kim Vương thắng, thì có thể Xử Nữ sẽ mất mạng.
Sư Tử: “Kim Vương Gia đã ra tay rồi, hai hôm trước lão ta mở yến tiệc trên thuyền ở sông Vĩnh Hà. Thâu tóm kha khá bọn tham quan.”
Lâm Á Hân tuy mang thân phận nô tì, nhưng nếu không có biến cố xảy ra thì giờ đây nàng cũng đương là thiên kim tiểu thư cao quý. Cách nói chuyện của nàng với Kim Gia, làm y nhớ đến vị hiền thê xưa kia, ánh mắt không thể dứt khỏi. Kim Gia hơn bốn mươi một chút, nhưng diện mạo lại trẻ hóa lạ thường, ngoại trừ mái tóc muối tiêu làm lộ hết cả tuổi tác. Thì quả mặt ấy vẫn yêu nghiệt lắm. Lâm Á Hân trước giờ chỉ được nghe kể về Kim Gia Đông xưởng qua lời Kim phu nhân chứ chưa hề được diện kiến. Nay được gặp, đúng là không khác mấy với những gì nàng tưởng tượng.
Cuộc đối thoại của họ rất nhanh kết thúc, Đông xưởng xưa giờ không thích ra tay trước. Đợi Kim Vương gia nhúc nhích, thì Kim Gia chiều. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như Tam Vương gia không nói ra một diệu kế: “Khiến Hoàng Quý Phi mang long thai, lúc đó nội bộ hậu cung sẽ lục đục. Kim Vương chắc chắn sẽ ra tay giở thủ đoạn với Hoàng Quý Phi, khai chiến cùng Cát Bình Quốc.”
Hoàng Quý Phi, nữ nhân ngạo mạn kia được chống lưng không hề nhỏ, đó chính là vị công chúa hòa thân từ Cát Bình Quốc. Người tồn tại song song cùng với hiệp ước giao hảo giữa hai nước.
Kim Gia Đông xưởng tiếp lời: “Kế sách nguy hiểm, điều đó có thể khơi màu chiến tranh giữa hai cường quốc.”
Tam Vương gia gật đầu: “Nhạc phụ nói chí phải.”
Sư Tử bật cười: “Không bằng chúng ta lợi dụng Hoàng Quý Phi giúp đỡ một phần chống lại phía Kim Vương. Với cả lão ta chẳng dám đụng đến Tam Hoàng huynh còn gì, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.”
Cuộc nói chuyện đến đó tạm dừng, Sư Tử hiểu việc mà mình phải làm, còn Tam Vương gia cùng Tam Vương phi cũng lui về phủ sớm lên kế hoạch điều động binh mã. Sư Tử không tiện ở lại phủ Tham Quyến. cũng chẳng thể ở trong Kim Gia, đành phải đi cùng Tam Vương gia tá túc vài hôm.
Kim Gia bảo: “Lâm cô nương có thể ở lại đây một chút không? Ta muốn hỏi về Tịnh Nhi!”
Lâm Á Hân gật đầu đáp: “Được.”
Kim phu nhân danh xưng Lâm Tịnh, là người phụ nữ mà Kim Gia Đông xưởng từng yêu thương nhất, nhất kiến chung tình. Đến nay vẫn chưa thú thêm nữ nhân nào vào phủ.
“Tịnh Nhi có thường nhắc đến ta không?”
“Từ bé ta đã được nghe kể về Kim Gia rất nhiều. Ngoài ra dưỡng mẫu trước khi lâm chung có gửi lời đến Kim Gia.” Lâm Á Hân nhìn y, đôi mắt nàng ráo hoảnh xoáy sâu vào đáy mắt ấy, một đôi mắt vẩn đục vì tháng năm thăng trầm của cuộc đời: “Hãy sống thật tốt, tìm được người bầu bạn lúc tuổi già, đừng sống mãi trong chấp niệm đã qua.”
Kim Gia thở dài, cười cười: “Tịnh Nhi vẫn luôn thế, chỉ biết nghĩ cho ta, cho người khác mà quên đi thứ bản thân mong muốn là gì.”
“Mong muốn của dưỡng mẫu là người được hạnh phúc và sống một đời an yên, sống thay cho bà.”
“Vậy sao…?”
Kim Gia ngồi trên tràng kỷ gỗ, mái tóc muối tiêu xõa dài nằm trên mặt bàn gỗ nhỏ đặt ở giữa. Vẻ mặt đượm buồn, có chút gì đó tràn đầy tâm tư nơi khóe mi. Y rót hai tách trà, gọi Lâm Á Hân bước đến gần trao cho nàng: “Ngươi không mỏi chân?”
Lâm Á Hân gật đầu, bước đến trước mặt Kim Gia, nàng không nhận lấy tách trà mà lại đưa tay tháo vạt áo của mình, lột bỏ lớp vải trên người xuống. Cơ thể mềm mại hiện ra trước mặt Kim Gia Đông xưởng, ông bất ngờ đến mức rớt luôn cả tách trà xuống thảm, y bàng hoàng đứng dậy nhặt áo nàng lên: “Ngươi làm gì vậy?”
“Dưỡng mẫu đã nhờ ta…” Nàng cầm lấy mớ y phục trên tay Kim Gia ném đi: “Chăm sóc người thật tốt!”
Nói rồi nàng tiến đến, hai tay choàng cổ Kim Gia, nhón mũi chân chủ động đặt môi hôn lên môi Kim Gia. Lâm Á Hân chưa từng hôn ai, đây cũng là lần đầu tiên nàng đứng trước mặt một nam nhân không có gì trên người. Nếu nói rằng nàng đã yêu y chỉ qua những lời Lâm Tịnh kể thì chẳng ai tin nổi. Không hiểu sao từ bé, Lâm Á Hân đã luôn mong muốn một ngày gặp được Kim Gia, cùng y sống nửa đời còn lại thật hạnh phúc. Thay vị dưỡng mẫu Lâm Tịnh bù đắp lại những tháng năm đã qua cho y.
Kim Gia bao năm không gần nữ sắc, lại chẳng nghĩ đến ai ngoài ái thê Lâm Tịnh của mình. Nữ nhân ở trước mặt y mang theo dung mạo lạ lẫm, nhưng lại ẩn chứa khí chất quen thuộc, mùi thơm trên mái tóc giống y đúc với Lâm Tịnh. Còn bạo dạn đến mức này, trong phút chốc y thất thần nhớ đến lần đầu gặp mặt giữa y và Lâm Tịnh. Lâm Tịnh cũng từng ngông cuồng như thế này, y để mặc nàng càn quấy rồi yêu nàng say đắm.
Hình ảnh Lâm Tịnh mỗi lúc càng mờ ảo, trước mặt y là Lâm Á Hân, nữ nhi do Lâm Tịnh dung dưỡng bao năm qua. Y đưa tay đẩy nàng ra, cởi áo choàng khoác lại cho nàng, rồi không nói không rằng bỏ ra ngoài mất biệt.
/82
|