Điều đó thật điên rồ, mọi người nín thở khi nghe những lời mà Thiên Bình thốt ra. Nàng sẽ trao đổi máu mình cho Song Ngư, và một trái tim khỏe mạnh đền đáp ơn cứu mạng từ Bảo Bình. Chỉ là, đừng ai nói với y rằng nàng đã làm điều này. Hãy bảo rằng: "Nói với chàng rằng, ta đã vô ơn, đã bỏ đi thật xa. Mong chàng có thể xem ta như một lỗi lầm trên đường đi, một người tạm nương nhờ những ngày qua!"
Bạch Dương nắm lấy bàn tay gầy guộc của Thiên Bình, lắc đầu phản bác: "Đừng, ta nghĩ còn có cách khác mà. Đúng không, Nhân Mã, ngươi nói đi. Nói rằng vẫn còn cách nào đó khác đi!"
Nhân Mã lạnh lùng lắc đầu.
Không khí xung quanh lại dần rơi vào trầm mặc, chẳng ai khuyên cũng chẳng ai lên tiếng điều gì. Thiên Bình cúi đầu cười nhẹ: "Dù gì thương thế ta cũng không thể duy trì lâu, bây giờ có thể cứu được hai mạng người. Sao lại chần chừ chứ?"
Bạch Dương gào lên: "Ngươi không suy nghĩ đến Bảo huynh sau khi tỉnh dậy sẽ ra sao à?"
Thiên Bình nhẹ nhàng đáp: "Ta sẽ để lại lá thư cho chàng." Nàng đưa mắt về phía Nhân Mã, dứt khoát hỏi. "Khi nào chúng ta có thể!?"
Nhân Mã nhìn Ma Kết thẫn thờ bên cạnh: "Càng sớm càng tốt!"
Vừa dứt lời Thiên Bình đã nhanh chóng trở về phòng thu xếp vài thứ. Bảo Bình đã ngủ say rồi, nàng yên tâm ngồi xuống bàn nắn nót vài con chữ y đã dạy. Cầm bút hơi khó, có khó cũng chẳng so sánh bằng nỗi đau trong tim nàng lúc này.
"Đa tạ chàng, Bảo Bình! Đa tạ chàng đã cho ta khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng lại vui vẻ nhất trong kiếp này. Nếu có kiếp sau, nhất định... nhất định ta chỉ nguyện gả cho một mình chàng! Bảo Bình, ta yêu chàng!"
Nàng ngừng bút đi đến cạnh giường Bảo Bình.
Lệ hoen mi nóng hổi rơi dài dọc theo gò má nàng, nhỏ xuống môi y. Mặn chát!
Y cau mày, khó khăn thở hắt trong cơn mơ. Hình như y gặp ác mộng, nàng như lông hồng nằm xuống cạnh y. Quan sát thật kỹ khuôn mặt y lúc ngủ, hệt như một vị Thượng Tiên khí chất cao sang, quyền quý. Thứ khí chất từ kẻ hèn hạ, thấp kém như nàng muôn đời cũng không dám mơ có thể chạm vào. Giống như một giấc mộng xinh đẹp nhất, bất quá ông trời bắt nàng phải thức dậy. Thức dậy trước khi có thể danh chính ngôn thuận được chạm vào y, sánh bước cùng y, sinh cho y những đứa trẻ khỏe mạnh tài giỏi, cùng y trải qua một kiếp người cho đến khi mái tóc bạc đi. Y chải tóc cho nàng, cùng nàng ôn lại những chuyện xưa.
Sao ông trời lại đối xử với nàng tàn nhẫn đến như vậy?
Thiên Bình muốn ho, bất quá nàng sợ động đến Bảo Bình, làm y tỉnh dậy. Nàng gượng người chống lại cơn ho sặc sụa đang tung hoành bên trong cuốn họng. Rồi có gì đó rất tanh tưởi từ bao tử cuộc trào lên đầu lưỡi, nàng đưa tay bụm miệng. Một ngụm máu đỏ tươi chảy qua từ khẽ ngón tay, nàng vội đứng dậy, để lại lá thư. Đi đến ngưỡng cửa, Thiên Bình dừng lại, đáy mắt hiện lên phần tình không nỡ rời xa, nàng lưu luyến đến vô vọng. Khóe mắt Thiên Bình lại ướt đẫm, nàng nức nở vụt chạy ra khỏi căn phòng, để lại Bảo Bình cùng cơn ác mộng.
Trong cơn ác mộng, Bảo Bình thấy Thiên Bình khóc rất nhiều, người nàng đầy máu. Nàng nhìn y mỗi lúc một đáng thương hơn, máu không ngừng chảy từ mắt, mũi, miệng, tai nàng. Bảo Bình càng muốn bước đến gần thì Thiên Bình lại chạy đi xa hơn. Bảo Bình gọi nàng mau dừng lại, nàng lại vờ như không nghe thấy mà biến mất để y hoang mang cực độ gọi tên nàng.
Nàng cứ như thế không quay lại nữa rồi...
...
Bảo Bình tỉnh lại, ngực trái được quấn một tấm vải trắng, theo như y nhớ thì y không hề bị thương đến mức phải khâu vết thương.
Nhìn quanh phòng, u uất không bóng người. Theo thói quen y đưa tay sờ đến bên cạnh, nơi đây lạnh toát, chỉ sót lại chút mùi hương từ tóc nàng, y gọi: "Thiên Bình!"
Không có âm thanh nào đáp lại, y không ngồi dậy được, tim bỗng dưng đập mạnh hơn như bị kích động mạnh. Y gọi: "Thiên Bình!"
Vẫn không có ai đáp.
Y nhớ lại giấc mộng hôm qua, Thiên Bình người đầy máu bỏ chạy khỏi y. Bảo Bình dự cảm có điều không lành, y hét thật lớn: "Thiên Bình! Nàng ở đâu!?"
Cánh cửa mở tung ra, đập vào mắt y là Thiên Tử Hoàng cùng với một người lạ lẫm.
Thiên Tử Hoàng lên tiếng: "Nhân công tử, phiền công tử xem xét vết thương của bằng hữu ta như thế nào!?"
Nhân Mã khiêm tốn: "Cứ gọi tại hạ là Cốt Dạ."
"Cốt Dạ, ngươi xem thế nào?"
Nhân Mã bước đến giường Bảo Bình, đặt tay lên ngực y, sau đó nắm lấy cổ tay y bắt mạch. Mạch tự ổn, có điều tim vẫn còn chưa thích ứng cơ thể lắm, nhịp tim hỗn loạn, khí tức lúc rõ lúc không. Nhân Mã khuyên: "Nhị hoàng tử vừa mới trải qua giai đoạn nguy hiểm, đừng kích động!"
Bảo Bình không quan tâm lời Nhân Mã nói gì, y chỉ muốn biết: "Thiên Bình đang ở đâu?"
Nhân Mã vô cùng bình thản chỉ ngón trỏ vào ngực trái Bảo Bình: "Nàng ở đây..."
Bảo Bình mở to mắt: "Nàng ở đây? Ngươi là có ý gì?"
Bỗng trái tim khỏe mạnh bên trong lồng ngực Bảo Bình đau nhói, tựa như một cảm xúc khác đang dấy lên rất mãnh liệt. Bảo Bình khó khăn thở dốc, y đưa mắt về phía Thiên Tử Hoàng, chờ đợi muốn nghe một lời giải thích: "Thiên Bình... nàng ấy... đang ở đâu?"
Thiên Tử Hoàng không nghĩ Nhân Mã có thể thẳng thừng nói ra sự thật như thế, làm trái với di nguyện cuối cùng của Thiên Bình. Y không biết phải đáp thế nào với Bảo Bình, bộ dáng này lại làm Bảo Bình bán tín bán nghi thêm phần chắc chắn Thiên Bình gặp chuyện chẳng lành.
Nhân Mã đứng dậy, nhìn thẳng vào đáy mắt đỏ rực của Bảo Bình: "Sớm muộn gì ngươi cũng phải biết, thay vì lừa dối ngươi cả đời để ngươi day dứt về Thiên Bình. Thì ta cho ngươi biết bây giờ cũng chẳng sao, Thiên Bình đã chết rồi. Vì cứu ngươi và Song Ngư, hãy sống thật tốt, sống thay cho nàng ấy. Đừng để sự hy sinh của nàng trở nên vô ích. Việc của ngươi bây giờ chính là dưỡng thương, sau đó đi trả thù kẻ đã gây ra tất cả việc này. Hiểu chứ?"
Biểu tình chết lặng của Bảo Bình và sửng sốt từ Thiên Tử Hoàng phần nào cũng nói được tình hình chiến sự hiện tại. Bảo Bình nằm trên giường đỉnh điểm kích động hết khóc rồi lại cười, cong oằn người. Từ xưa đến giờ y chưa từng nợ ai ngoài mẫu thân mạng sống này. Thế mà giờ đây, kể cả nữ nhân vô năng bên cạnh luôn cần sự che chở bảo hộ cũng vì y mà không màng đến mạng sống, sẵn sàng cho đi tất cả. Nữ nhân ngu xuẩn. Thật quá ngu xuẩn!
"Ngu xuẩn!!! Ngu xuẩn!!! Nữ nhân ngu xuẩn!!!"
Chưa bao giờ, đúng vậy... chưa bao giờ y lại hận bản thân mình vô dụng như bây giờ. Cũng tức giận nàng, giận nàng chưa hỏi ý y đã tự mình quyết định. Tại sao?
"Tại sao lại chết thay ta!?"
"Ta đã hứa sẽ bảo hộ nàng ấy cả đời..."
"Ta đã hứa sẽ trị khỏi bệnh cho nàng..."
"Đã hứa mang nàng đi đến những nơi mà nàng ấy muốn..."
"Nhưng mà tại sao... tại sao các người lại đồng ý với điều ngu xuẩn này chứ?"
"Tại sao lại không hỏi ta?"
"Sao không hỏi ta?"
"Sao..." Bảo Bình khóc, lần đầu tiên y khóc như tiểu hài tử rơi mất kẹo hồ lô, không phải vì vết thương đang rỉ máu âm ỉ. Mà vì một nữ nhân yếu ớt ngu xuẩn ấy... sao nàng: "Có thể đối xử với ta như vậy chứ!?"
Bạch Dương nắm lấy bàn tay gầy guộc của Thiên Bình, lắc đầu phản bác: "Đừng, ta nghĩ còn có cách khác mà. Đúng không, Nhân Mã, ngươi nói đi. Nói rằng vẫn còn cách nào đó khác đi!"
Nhân Mã lạnh lùng lắc đầu.
Không khí xung quanh lại dần rơi vào trầm mặc, chẳng ai khuyên cũng chẳng ai lên tiếng điều gì. Thiên Bình cúi đầu cười nhẹ: "Dù gì thương thế ta cũng không thể duy trì lâu, bây giờ có thể cứu được hai mạng người. Sao lại chần chừ chứ?"
Bạch Dương gào lên: "Ngươi không suy nghĩ đến Bảo huynh sau khi tỉnh dậy sẽ ra sao à?"
Thiên Bình nhẹ nhàng đáp: "Ta sẽ để lại lá thư cho chàng." Nàng đưa mắt về phía Nhân Mã, dứt khoát hỏi. "Khi nào chúng ta có thể!?"
Nhân Mã nhìn Ma Kết thẫn thờ bên cạnh: "Càng sớm càng tốt!"
Vừa dứt lời Thiên Bình đã nhanh chóng trở về phòng thu xếp vài thứ. Bảo Bình đã ngủ say rồi, nàng yên tâm ngồi xuống bàn nắn nót vài con chữ y đã dạy. Cầm bút hơi khó, có khó cũng chẳng so sánh bằng nỗi đau trong tim nàng lúc này.
"Đa tạ chàng, Bảo Bình! Đa tạ chàng đã cho ta khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng lại vui vẻ nhất trong kiếp này. Nếu có kiếp sau, nhất định... nhất định ta chỉ nguyện gả cho một mình chàng! Bảo Bình, ta yêu chàng!"
Nàng ngừng bút đi đến cạnh giường Bảo Bình.
Lệ hoen mi nóng hổi rơi dài dọc theo gò má nàng, nhỏ xuống môi y. Mặn chát!
Y cau mày, khó khăn thở hắt trong cơn mơ. Hình như y gặp ác mộng, nàng như lông hồng nằm xuống cạnh y. Quan sát thật kỹ khuôn mặt y lúc ngủ, hệt như một vị Thượng Tiên khí chất cao sang, quyền quý. Thứ khí chất từ kẻ hèn hạ, thấp kém như nàng muôn đời cũng không dám mơ có thể chạm vào. Giống như một giấc mộng xinh đẹp nhất, bất quá ông trời bắt nàng phải thức dậy. Thức dậy trước khi có thể danh chính ngôn thuận được chạm vào y, sánh bước cùng y, sinh cho y những đứa trẻ khỏe mạnh tài giỏi, cùng y trải qua một kiếp người cho đến khi mái tóc bạc đi. Y chải tóc cho nàng, cùng nàng ôn lại những chuyện xưa.
Sao ông trời lại đối xử với nàng tàn nhẫn đến như vậy?
Thiên Bình muốn ho, bất quá nàng sợ động đến Bảo Bình, làm y tỉnh dậy. Nàng gượng người chống lại cơn ho sặc sụa đang tung hoành bên trong cuốn họng. Rồi có gì đó rất tanh tưởi từ bao tử cuộc trào lên đầu lưỡi, nàng đưa tay bụm miệng. Một ngụm máu đỏ tươi chảy qua từ khẽ ngón tay, nàng vội đứng dậy, để lại lá thư. Đi đến ngưỡng cửa, Thiên Bình dừng lại, đáy mắt hiện lên phần tình không nỡ rời xa, nàng lưu luyến đến vô vọng. Khóe mắt Thiên Bình lại ướt đẫm, nàng nức nở vụt chạy ra khỏi căn phòng, để lại Bảo Bình cùng cơn ác mộng.
Trong cơn ác mộng, Bảo Bình thấy Thiên Bình khóc rất nhiều, người nàng đầy máu. Nàng nhìn y mỗi lúc một đáng thương hơn, máu không ngừng chảy từ mắt, mũi, miệng, tai nàng. Bảo Bình càng muốn bước đến gần thì Thiên Bình lại chạy đi xa hơn. Bảo Bình gọi nàng mau dừng lại, nàng lại vờ như không nghe thấy mà biến mất để y hoang mang cực độ gọi tên nàng.
Nàng cứ như thế không quay lại nữa rồi...
...
Bảo Bình tỉnh lại, ngực trái được quấn một tấm vải trắng, theo như y nhớ thì y không hề bị thương đến mức phải khâu vết thương.
Nhìn quanh phòng, u uất không bóng người. Theo thói quen y đưa tay sờ đến bên cạnh, nơi đây lạnh toát, chỉ sót lại chút mùi hương từ tóc nàng, y gọi: "Thiên Bình!"
Không có âm thanh nào đáp lại, y không ngồi dậy được, tim bỗng dưng đập mạnh hơn như bị kích động mạnh. Y gọi: "Thiên Bình!"
Vẫn không có ai đáp.
Y nhớ lại giấc mộng hôm qua, Thiên Bình người đầy máu bỏ chạy khỏi y. Bảo Bình dự cảm có điều không lành, y hét thật lớn: "Thiên Bình! Nàng ở đâu!?"
Cánh cửa mở tung ra, đập vào mắt y là Thiên Tử Hoàng cùng với một người lạ lẫm.
Thiên Tử Hoàng lên tiếng: "Nhân công tử, phiền công tử xem xét vết thương của bằng hữu ta như thế nào!?"
Nhân Mã khiêm tốn: "Cứ gọi tại hạ là Cốt Dạ."
"Cốt Dạ, ngươi xem thế nào?"
Nhân Mã bước đến giường Bảo Bình, đặt tay lên ngực y, sau đó nắm lấy cổ tay y bắt mạch. Mạch tự ổn, có điều tim vẫn còn chưa thích ứng cơ thể lắm, nhịp tim hỗn loạn, khí tức lúc rõ lúc không. Nhân Mã khuyên: "Nhị hoàng tử vừa mới trải qua giai đoạn nguy hiểm, đừng kích động!"
Bảo Bình không quan tâm lời Nhân Mã nói gì, y chỉ muốn biết: "Thiên Bình đang ở đâu?"
Nhân Mã vô cùng bình thản chỉ ngón trỏ vào ngực trái Bảo Bình: "Nàng ở đây..."
Bảo Bình mở to mắt: "Nàng ở đây? Ngươi là có ý gì?"
Bỗng trái tim khỏe mạnh bên trong lồng ngực Bảo Bình đau nhói, tựa như một cảm xúc khác đang dấy lên rất mãnh liệt. Bảo Bình khó khăn thở dốc, y đưa mắt về phía Thiên Tử Hoàng, chờ đợi muốn nghe một lời giải thích: "Thiên Bình... nàng ấy... đang ở đâu?"
Thiên Tử Hoàng không nghĩ Nhân Mã có thể thẳng thừng nói ra sự thật như thế, làm trái với di nguyện cuối cùng của Thiên Bình. Y không biết phải đáp thế nào với Bảo Bình, bộ dáng này lại làm Bảo Bình bán tín bán nghi thêm phần chắc chắn Thiên Bình gặp chuyện chẳng lành.
Nhân Mã đứng dậy, nhìn thẳng vào đáy mắt đỏ rực của Bảo Bình: "Sớm muộn gì ngươi cũng phải biết, thay vì lừa dối ngươi cả đời để ngươi day dứt về Thiên Bình. Thì ta cho ngươi biết bây giờ cũng chẳng sao, Thiên Bình đã chết rồi. Vì cứu ngươi và Song Ngư, hãy sống thật tốt, sống thay cho nàng ấy. Đừng để sự hy sinh của nàng trở nên vô ích. Việc của ngươi bây giờ chính là dưỡng thương, sau đó đi trả thù kẻ đã gây ra tất cả việc này. Hiểu chứ?"
Biểu tình chết lặng của Bảo Bình và sửng sốt từ Thiên Tử Hoàng phần nào cũng nói được tình hình chiến sự hiện tại. Bảo Bình nằm trên giường đỉnh điểm kích động hết khóc rồi lại cười, cong oằn người. Từ xưa đến giờ y chưa từng nợ ai ngoài mẫu thân mạng sống này. Thế mà giờ đây, kể cả nữ nhân vô năng bên cạnh luôn cần sự che chở bảo hộ cũng vì y mà không màng đến mạng sống, sẵn sàng cho đi tất cả. Nữ nhân ngu xuẩn. Thật quá ngu xuẩn!
"Ngu xuẩn!!! Ngu xuẩn!!! Nữ nhân ngu xuẩn!!!"
Chưa bao giờ, đúng vậy... chưa bao giờ y lại hận bản thân mình vô dụng như bây giờ. Cũng tức giận nàng, giận nàng chưa hỏi ý y đã tự mình quyết định. Tại sao?
"Tại sao lại chết thay ta!?"
"Ta đã hứa sẽ bảo hộ nàng ấy cả đời..."
"Ta đã hứa sẽ trị khỏi bệnh cho nàng..."
"Đã hứa mang nàng đi đến những nơi mà nàng ấy muốn..."
"Nhưng mà tại sao... tại sao các người lại đồng ý với điều ngu xuẩn này chứ?"
"Tại sao lại không hỏi ta?"
"Sao không hỏi ta?"
"Sao..." Bảo Bình khóc, lần đầu tiên y khóc như tiểu hài tử rơi mất kẹo hồ lô, không phải vì vết thương đang rỉ máu âm ỉ. Mà vì một nữ nhân yếu ớt ngu xuẩn ấy... sao nàng: "Có thể đối xử với ta như vậy chứ!?"
/82
|