Ba ngày sau.
Sau khi yêu đan của Song Tử vấy máu, Kim Ngưu cũng từ mộng cảnh bước ra. Hắn như người vô hồn cứ mãi nhìn vào bóng đêm vô tận, không hiểu bản thân đang trong hoàn cảnh nào, vì sao? Tất cả những gì diễn ra bấy lâu nay như một giấc mơ dài, đến lúc tỉnh lại mới biết đó là ác mộng.
Song Tử quyến rũ hắn bằng yêu đan, trái tim hắn lúc ấy tưởng chừng đã thật sự học được cách yêu thương, trân trọng nàng. Nào ngờ, tất cả cũng chỉ là một màn kịch đầy giả dối, hạ màn rồi, sót lại toàn những nỗi khinh bỉ, oán hận đang tích tụ rồi lớn dần. Chính mắt hắn thấy Song Tử giết chết mẫu thân không chút thương xót, nụ cười ác độc còn văng vẳng bên tai. Kim Ngưu chớp mắt, xung quanh vẫn là một bóng đêm dày đặc được bao phủ bởi cái lạnh thấu xương từ bên dưới nền đất bằng phẳng. Hắn có thể nghe được tiếng con trùng bò khắp nơi, thậm chí đang tiến đến gần. Có con chuột gặm cổ tay áo Kim Ngưu, hắn cũng lười nhấc tay lên để đuổi con chuột bẩn thỉu ấy đi. Trong hắn giờ đây... chẳng còn tồn tại chút gì gọi là sức sống nữa...
Hoa Mộc Di, Tam Vương gia cùng nhau đi tìm tung tích Song Tử, nhiều ngày rồi vẫn chưa rõ chút manh mối nào từ nàng. Vậy mà, đùng một cái tin tức Bắc Thành đổ máu, sinh linh đồ thán, tiếng khóc thét thấu tận trời xanh khiến mưa to sấm chớp liên tục giáng xuống.
Khi hai người bọn họ đến nơi, Bắc Thành đã thành một bãi tha ma chất chồng đầy xác chết.
Một số người vẫn còn sống chạy vào rừng, lưu lạc khắp nơi.
Xử Nữ đứng ngồi không yên trong hậu viện, nàng cực kỳ lo lắng cho thân mẫu ở Tham Quyến, đến giờ vẫn chưa nghe được gì từ bà. Lâm Á Hân bên cạnh cũng quýnh đít cả lên, Kim Gia Đông Xưởng chẳng phải vừa về Bắc Thành cách đây một ngày?
Bảo Bình tìm đến sau khi nghe tin tức kinh khủng xảy ra ở Bắc Thành, ắt hẳn Xử Nữ hiện tại rất lo lắng. Hai hôm trước y vừa mới quỳ gối dưới chân nàng tạ lỗi, nàng cười bảo: "Âu cái gì cũng có lý do của nó, chàng cứu người là việc tốt, ta sớm muộn cũng phải thuận theo mà trở thành tú nữ. Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa. Chỉ mong rằng ta với chàng vẫn là bằng hữu tốt!"
Lúc đó Xử Nữ còn cười, khuôn mặt chẳng vương vấn chút tình ái đối với y, trong lòng Bảo Bình cũng nhẹ nhõm phần nào. Chỉ là hôm nay... gương mặt ấy...
Dù nàng đang rất lo lắng nhưng vẫn giữ đúng phép tắc lễ nghi, nhã nhặn cùng Bảo Bình hỏi thăm dăm ba câu thâm tình. Bảo Bình trấn an:
"Tam Vương gia có lẽ đã đến Bắc Thành rồi, sớm sẽ gửi thư mật báo cáo về thôi. Nàng đừng nghĩ nhiều ảnh hưởng đến thân thể."
Xử Nữ cắn môi dưới: "Đa tạ vì đã nghĩ cho ta!"
"Hoàng Thượng có căn dặn ta đến đây bầu bạn với nàng!"
"Thật sao!?" Xử Nữ hơi ngạc nhiên hỏi, ai lại cho phép tình cũ cùng thê thiếp mình hàn huyên tâm tình, huống hồ người đó còn là Vua một nước?
Bảo Bình gật đầu, tâm ý Sư Tử y hiểu chứ, tuy chỉ là một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi lại phải gánh vác cả giang sơn trên vai. Bảo Bình cũng biết Sư Tử đang đối diện với cuộc chiến ngầm trong hoàng cung lúc này, có khi sẽ chẳng giữ nguyên vẹn được mạng sống đến cùng...
Ngày hôm đó, Loa Cổ Đông Thành Khang Vương Quốc mang theo một màu u ám tang thương.
Ngày hôm đó, Bắc Thành Khang Vương Quốc máu chảy thành sống, oán khí mịt trời.
...
Cự Giải ngồi tỉa một cành cây khô trong phòng, nay không có nắng nhưng nàng chẳng muốn ra ngoài. Cốt Dạ và Ma Kết từ bao giờ đã biến mất biệt, tỷ muội nàng khó khăn lắm mới trùng phùng vậy mà không một lời nào tên Cốt Dạ ấy lại mang nàng ấy đi đâu chẳng rõ.
Thiên Tử Hoàng mang theo một giỏ táo đỏ đặt trước mặt Cự Giải, đôi mắt nàng khẽ động: "Táo?"
"Ta vừa đi hái cùng Mễ Tình..." Y vừa nói vừa khẽ liếc mắt xem biểu tình trên gương mặt Cự Giải thế nào, vậy mà nàng vẫn như không, y cảm thấy có chút chạnh lòng thất vọng, phất áo ngồi xuống cạnh Cự Giải: "Nàng ấy cứ vòi mãi nên ta không còn cách nào khác!"
"Ừ, Mễ Tình..." Cự Giải tự có suy nghĩ riêng cho mình, nàng vốn không ích kỷ đến mức ghen ghét mù quáng, bởi vì nàng biết nàng không xứng với Thiên Tử Hoàng, ngay cả khi đứng bên cạnh y: "Là một cô nương tốt, nàng ta rất thích ngươi!"
"Hừ!" Tự dưng Thiên Tử Hoàng cảm thấy bực bội hơn bao giờ hết, đúng ra là hờn giận: "Đúng vậy, nàng ấy rất tốt còn nấu cho ta vài món ăn dù mùi vị khá tệ. Dẫu vậy nàng ấy thân vẫn là một công chúa cành vàng lá ngọc."
Thiên Tử Hoàng muốn khích Cự Giải khiến nàng phải nổi cơn ghen, ghen đến mức lồng lộn, tan bành như Thiên Tử Ninh và Bạch Dương. Nhưng Cự Giải kiên định một cách khó chịu, cứ như muốn bắt lửa đốt hết mớ rơm.
"Đấy, ngươi cũng nên cho Mễ Tình cơ hội, ta tin chắc hai người sẽ thật sự sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long đấy!"
"Được thôi!" Thiên Tử Hoàng đẩy giỏ táo qua Cự Giải, y đứng phắt dậy, mặt than đi thẳng ra ngoài đến mức không thèm ngoái đầu nhìn lại. Giận thật rồi!
Cự Giải nhìn bóng Thiên Tử Hoàng khuất dần mới phì cười. Dáng vẻ này đúng là cực phẩm, chẳng biết bao giờ mới được nhìn thấy lần nữa. Cũng nhờ trêu chọc Thiên Tử Hoàng mà những ngày trôi qua đối với nàng không nhàm chán, phải ghẹo y đến mức lật bàn đá ghế mới chịu buông tha đôi chút.
Cười một chốc, Cự Giải lại trở về như trước, chuyện ở Bắc Thành nàng có nghe qua rồi. Chỉ là thế giới này không phải nơi của nàng, nhà của nàng, mọi người xung quanh không quá thân thuộc với nàng. Sớm muộn gì nàng cũng trở về và quên hết tất cả mọi chuyện diễn ra ở đây thôi. Cho nên... nàng cũng không bận tâm có bao nhiêu cái Bắc Thành bị tàn sát...
Bỗng Cự Giải giật bắn mình...
"Từ khi nào..." Nàng đưa tay sờ môi dưới, đôi mắt ngờ nghệch, một luồng suy nghĩ chợt xoẹt qua trong đầu rồi giữ như in nơi đó: "Ta lại trở nên nhẫn tâm đến thế!?"
Sau khi yêu đan của Song Tử vấy máu, Kim Ngưu cũng từ mộng cảnh bước ra. Hắn như người vô hồn cứ mãi nhìn vào bóng đêm vô tận, không hiểu bản thân đang trong hoàn cảnh nào, vì sao? Tất cả những gì diễn ra bấy lâu nay như một giấc mơ dài, đến lúc tỉnh lại mới biết đó là ác mộng.
Song Tử quyến rũ hắn bằng yêu đan, trái tim hắn lúc ấy tưởng chừng đã thật sự học được cách yêu thương, trân trọng nàng. Nào ngờ, tất cả cũng chỉ là một màn kịch đầy giả dối, hạ màn rồi, sót lại toàn những nỗi khinh bỉ, oán hận đang tích tụ rồi lớn dần. Chính mắt hắn thấy Song Tử giết chết mẫu thân không chút thương xót, nụ cười ác độc còn văng vẳng bên tai. Kim Ngưu chớp mắt, xung quanh vẫn là một bóng đêm dày đặc được bao phủ bởi cái lạnh thấu xương từ bên dưới nền đất bằng phẳng. Hắn có thể nghe được tiếng con trùng bò khắp nơi, thậm chí đang tiến đến gần. Có con chuột gặm cổ tay áo Kim Ngưu, hắn cũng lười nhấc tay lên để đuổi con chuột bẩn thỉu ấy đi. Trong hắn giờ đây... chẳng còn tồn tại chút gì gọi là sức sống nữa...
Hoa Mộc Di, Tam Vương gia cùng nhau đi tìm tung tích Song Tử, nhiều ngày rồi vẫn chưa rõ chút manh mối nào từ nàng. Vậy mà, đùng một cái tin tức Bắc Thành đổ máu, sinh linh đồ thán, tiếng khóc thét thấu tận trời xanh khiến mưa to sấm chớp liên tục giáng xuống.
Khi hai người bọn họ đến nơi, Bắc Thành đã thành một bãi tha ma chất chồng đầy xác chết.
Một số người vẫn còn sống chạy vào rừng, lưu lạc khắp nơi.
Xử Nữ đứng ngồi không yên trong hậu viện, nàng cực kỳ lo lắng cho thân mẫu ở Tham Quyến, đến giờ vẫn chưa nghe được gì từ bà. Lâm Á Hân bên cạnh cũng quýnh đít cả lên, Kim Gia Đông Xưởng chẳng phải vừa về Bắc Thành cách đây một ngày?
Bảo Bình tìm đến sau khi nghe tin tức kinh khủng xảy ra ở Bắc Thành, ắt hẳn Xử Nữ hiện tại rất lo lắng. Hai hôm trước y vừa mới quỳ gối dưới chân nàng tạ lỗi, nàng cười bảo: "Âu cái gì cũng có lý do của nó, chàng cứu người là việc tốt, ta sớm muộn cũng phải thuận theo mà trở thành tú nữ. Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa. Chỉ mong rằng ta với chàng vẫn là bằng hữu tốt!"
Lúc đó Xử Nữ còn cười, khuôn mặt chẳng vương vấn chút tình ái đối với y, trong lòng Bảo Bình cũng nhẹ nhõm phần nào. Chỉ là hôm nay... gương mặt ấy...
Dù nàng đang rất lo lắng nhưng vẫn giữ đúng phép tắc lễ nghi, nhã nhặn cùng Bảo Bình hỏi thăm dăm ba câu thâm tình. Bảo Bình trấn an:
"Tam Vương gia có lẽ đã đến Bắc Thành rồi, sớm sẽ gửi thư mật báo cáo về thôi. Nàng đừng nghĩ nhiều ảnh hưởng đến thân thể."
Xử Nữ cắn môi dưới: "Đa tạ vì đã nghĩ cho ta!"
"Hoàng Thượng có căn dặn ta đến đây bầu bạn với nàng!"
"Thật sao!?" Xử Nữ hơi ngạc nhiên hỏi, ai lại cho phép tình cũ cùng thê thiếp mình hàn huyên tâm tình, huống hồ người đó còn là Vua một nước?
Bảo Bình gật đầu, tâm ý Sư Tử y hiểu chứ, tuy chỉ là một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi lại phải gánh vác cả giang sơn trên vai. Bảo Bình cũng biết Sư Tử đang đối diện với cuộc chiến ngầm trong hoàng cung lúc này, có khi sẽ chẳng giữ nguyên vẹn được mạng sống đến cùng...
Ngày hôm đó, Loa Cổ Đông Thành Khang Vương Quốc mang theo một màu u ám tang thương.
Ngày hôm đó, Bắc Thành Khang Vương Quốc máu chảy thành sống, oán khí mịt trời.
...
Cự Giải ngồi tỉa một cành cây khô trong phòng, nay không có nắng nhưng nàng chẳng muốn ra ngoài. Cốt Dạ và Ma Kết từ bao giờ đã biến mất biệt, tỷ muội nàng khó khăn lắm mới trùng phùng vậy mà không một lời nào tên Cốt Dạ ấy lại mang nàng ấy đi đâu chẳng rõ.
Thiên Tử Hoàng mang theo một giỏ táo đỏ đặt trước mặt Cự Giải, đôi mắt nàng khẽ động: "Táo?"
"Ta vừa đi hái cùng Mễ Tình..." Y vừa nói vừa khẽ liếc mắt xem biểu tình trên gương mặt Cự Giải thế nào, vậy mà nàng vẫn như không, y cảm thấy có chút chạnh lòng thất vọng, phất áo ngồi xuống cạnh Cự Giải: "Nàng ấy cứ vòi mãi nên ta không còn cách nào khác!"
"Ừ, Mễ Tình..." Cự Giải tự có suy nghĩ riêng cho mình, nàng vốn không ích kỷ đến mức ghen ghét mù quáng, bởi vì nàng biết nàng không xứng với Thiên Tử Hoàng, ngay cả khi đứng bên cạnh y: "Là một cô nương tốt, nàng ta rất thích ngươi!"
"Hừ!" Tự dưng Thiên Tử Hoàng cảm thấy bực bội hơn bao giờ hết, đúng ra là hờn giận: "Đúng vậy, nàng ấy rất tốt còn nấu cho ta vài món ăn dù mùi vị khá tệ. Dẫu vậy nàng ấy thân vẫn là một công chúa cành vàng lá ngọc."
Thiên Tử Hoàng muốn khích Cự Giải khiến nàng phải nổi cơn ghen, ghen đến mức lồng lộn, tan bành như Thiên Tử Ninh và Bạch Dương. Nhưng Cự Giải kiên định một cách khó chịu, cứ như muốn bắt lửa đốt hết mớ rơm.
"Đấy, ngươi cũng nên cho Mễ Tình cơ hội, ta tin chắc hai người sẽ thật sự sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long đấy!"
"Được thôi!" Thiên Tử Hoàng đẩy giỏ táo qua Cự Giải, y đứng phắt dậy, mặt than đi thẳng ra ngoài đến mức không thèm ngoái đầu nhìn lại. Giận thật rồi!
Cự Giải nhìn bóng Thiên Tử Hoàng khuất dần mới phì cười. Dáng vẻ này đúng là cực phẩm, chẳng biết bao giờ mới được nhìn thấy lần nữa. Cũng nhờ trêu chọc Thiên Tử Hoàng mà những ngày trôi qua đối với nàng không nhàm chán, phải ghẹo y đến mức lật bàn đá ghế mới chịu buông tha đôi chút.
Cười một chốc, Cự Giải lại trở về như trước, chuyện ở Bắc Thành nàng có nghe qua rồi. Chỉ là thế giới này không phải nơi của nàng, nhà của nàng, mọi người xung quanh không quá thân thuộc với nàng. Sớm muộn gì nàng cũng trở về và quên hết tất cả mọi chuyện diễn ra ở đây thôi. Cho nên... nàng cũng không bận tâm có bao nhiêu cái Bắc Thành bị tàn sát...
Bỗng Cự Giải giật bắn mình...
"Từ khi nào..." Nàng đưa tay sờ môi dưới, đôi mắt ngờ nghệch, một luồng suy nghĩ chợt xoẹt qua trong đầu rồi giữ như in nơi đó: "Ta lại trở nên nhẫn tâm đến thế!?"
/82
|