Biệt thự Athena
Bạch Dương nhẹ nhàng đặt Rin xuống giường ngủ. Sau khi Rose dùng Blood Fire để đưa họ về đây, Rin đã bị ngất xỉu. Bạch Dương lúc đó đã rất lo lắng liền bế cô lên phòng ngủ. Rốt cuộc anh chảng cảnh sát kia đã nói gì mà khiến Rin trở thành như vậy?
- Đừng quan tâm những chuyện không phải của mình, anh nên đi nghỉ đi! Em ở đây chăm sóc cho Rin được rồi!
Rose xuất hiện đằng sau cánh cửa và đi vào trong. Bạch Dương nghe cô nói vậy thì cũng chả thắc mắc nữa, liền gật đầu rồi rời khỏi phòng. Rose đi đến bên cạnh Rin, nhìn khuôn mặt khẽ nhăn lại của Rin mà ưu sầu. Đến cả trong giấc ngủ mà cũng khổ sở như vậy sao?
.
.
.
Rin mở mắt ra và thấy mình đang ở trong một khoảng không gian tối tăm chẳng có chút ánh sáng. Tối tăm đến nỗi cô không thể nhìn thấy được bản thân. Rin cứ đi về phía trước, đi mãi đi mãi mà không có điểm dừng, xung quang vẫn là một màu đen đặc.
- Bé à! – Một giọng nói vang lên vọng vào tai Rin. Ai vậy? Nước? Cô cảm nhận có một giọt nước rơi xuống tay mình. Hai giọt Ba giọt. Nó có vị mằn mặn. Là nước mắt sao? Rin bây giờ mới phát hiện ra rằng nước mắt cô đang rơi, rơi rất nhiều.
- Sao em lại khóc vậy? – Giọng nói lại vang lên nhưng có phần rõ ràng hơn. Đây là đang nói với cô sao? Nhưng soa nó lại quen thuộc đến thế. Đột nhiên Rin phát hiện có một điểm sáng nổi bật trên khoảng không đen tối, Cô đi theo hướng điểm sáng ấy. Điểm sang lớn dần, lớn dần và cô thấy mình đang bên rìa đường của một con phố lớn trong đêm đầy tuyết.
- Hix hix…hu…hu… - Rin chợt nghe thấy tiếng khóc. Cô thấy một cô bé mặc một thân màu tím ngồi xổm khóc bên kia đường. Thật là tội nghiệp. Rin đang định sang đấy thì đã có một cậu bé đã nhanh chân hơn mình.
- Bé à! Sao em lại khóc vậy? Ba mẹ em đâu rồi? – Là nó. Giọng nói mà cô nghe thấy lúc nãy. Cậu nhóc đem đến cho cô cảm giác rất quen thuộc, cô đã từng gặp nhóc rồi sao? Cậu nhóc tuy mới 10, 11 tuổi nhưng lại mang nét chín chắn của người trưởng thành, nói chung là rất tuấn tú. Nhưng mà sao Rin nhìn nhóc càng ngày càng giống Hoắc Sư Tử thế nhỉ? Không lẽ…
- Hix.. Hix… Ba mẹ em… Em bị lạc mất ba mẹ rồi! – Cô bé thút thít nói rồi lại khóc òa lên. Rin sửng sốt. Đó không phải là cô lúc 7 tuổi sao? Vừa nãy cô bé lấy tay che kín khuôn mặt nhỏ nhắn của mình nên cô đã không nhìn thấy. Lạc mất ba mẹ? Rin nhớ tới câu nói của Sư Tử. Thật sự cô và anh đã gặp nhau vào 15 năm trước. Nhưng tại sao cô không nhớ một chút nào hết? Có phải vì vụ tai nạn đó không?
Thấy cậu nhóc dẫn cô bé đi, Rin liền đuổi theo sau. Nếu đúng thật như những lời Sư Tử nói thì cậu bé đó chính là anh còn cô bé kia là cô. Cậu nhóc cứ dẫn cô bé đi hết dường này đến đường nọ, cuối cùng dừng lại ở trước cửa hàng Purple line. Nơi ấy có một cặp vợ chồng va viên cảnh sát đứng nói chuyện. Cặp vợ chồng ấy chính là ba mẹ cô lúc còn trẻ. Ba cô đến trước cậu nhóc gửi lời cảm ơn, mẹ cô cũng vậy. Còn cô bé hay cũng chình là cô trước khi đi còn đem tặng anh một sợi dây chuyền có mặt hoa hồng tím. Sư Tử thấy cô tặng mình thì cũng đem tặng lại cô một chiếc nhẫn bằng bạc. Chiếc nhẫn đó rất quen. Rin áp tay lên ngực mình – nơi có sợi dây chuyền xuyên qua chiếc nhẫn bạc, bên trong có khắc chữ “Leo”. Rin cười cay đắng. Kí ức tưởng chừng đã biến mất sao tự dưng lại ùa về. Ông trời đang muốn trêu đùa với cô sao?
Đột nhiên Có một lực mạnh kéo Rin về với khoảng không tối đen rồi trở lại căn phòng ngủ quen thuộc. Thì ra đó chỉ là giấc mơ. Nhưng sao lại chân thực đến thế?
- Không phải mơ đâu! - Rose bất chợt lên tiếng. Rin quay lại nhìn Rose, cau mày - Cô nói vậy là sao? Chẳng lẽ đó thực sự là kí ức của tôi?
Nhìn thấy cái gật đầu của Rose, Rin trợn mắt:
- Vậy thật sự tôi đã gặp Hoắc Sư Tử 15 năm trước?
- Không chỉ thế, cô còn bảo anh ta chính là mối tình đầu của cô nữa kìa! - Rose thở dài.
Rin cười nhẹ. Là mối tình đầu ư? Không sao. Hoắc Sư Tử, nếu anh thật sự là mối tình đầu của tôi thì hãy giúp tôi lây lại kí ức nhé...
.
.
.
Sở cảnh sát Zodiac, phòng họp của S.I.T
RẦM... Bà Linda đập bàn với gương mặt giận dữ. Di vật của ông nội bà... giờ đã trong tay của ả siêu trộm kia rồi. Tuy bà biết cô ta sớm muộn gì cũng trả lại nó nhưng vẫ khó chịu khi có kẻ khiến mình thất bại thảm hại thế này.
- Thưa phu nhân! Mong bà bình tĩnh cho! - Ma Kết dịu giọng nói.
- Di vật của ông nội mình bị đánh cắp, nếu là các người, các người có bình tĩnh được không?
- Tôi biết bà đang rất tức giận, nhưng hôm qua bà cũng đã thấy rồi đấy! Rin có hai đồng bọn và một trong số ấy là phù thủy!
Phải, Ma Kết nói đúng. Chính mắt bà cũng đã nhìn thấy cô ta - người mang trong mình thứ phép thuật kì lạ và được mọi người gọi với cái tên phù thủy. Hôm qua lúc Sư Tử và Rin đánh nhau, bà và Ma Kết cũng uốn ra giúp nhưng lại bị ngăn lại bới hai kẻ một nam một nữ lạ mặt. Ma Kết vừa nhìn thấy nữ nhân kia thì sửng sốt, miệng thốt lên ba chữ " Phù thủy Rose". Nữ nhân ấy tuy bà không thấy rõ mặt nhưng vẫn có thể thấu được nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích của cô ta. Còn người nam nhân thì bịt mặt, trên tay cầm một thanh kiếm nhật, ánh mắt sắc lạnh, toàn thân nồng nặc mùi sát khí. Ma Kết tuy có học võ nhưng cũng chỉ miễn cưỡng phòng thủ những đòn tấn công của nam nhân ấy thôi. Bà Linda muốn giúp nhưng lại chẳng thể di chuyển, khẩu súng trong tay bà đột nhiên rơi xuống và bay về phía phù thủy Rose. Cô ta chĩa súng vào người bà và nói nhỏ " Một phụ nữ xinh đẹp thì không nên xài đồ nguy hiểm!". Lời vừa dứt thì khẩu súng đột ngột bị thiêu cháy rồi biến mất. Ma Kết bị tên nam nhân cho một kiếm vào kiếm tay rồi cùng ả phù thủy nhảy ra ban công. Phải mất một lúc bà mới có thể cử động lại, cho tới khi ra đến nơi thì ba kẻ kia đã biến mất chỉ còn lại cảnh sát Hoắc.
- Lần nay không chỉ có phù thủy Rose mà còn có thêm một nam nhân nữa à? - Xử Nữ lên tiếng hỏi.
- Ừ! - Ma Kết gật đầu - Thân thủ tên đó rất tốt, một cao thủ đích thực!
Từ đầu đến cuối Sư Tử nửa lời cũng không nói, Ma Kết quay sang hỏi anh:
- Sư Tử! Cậu sao thế?
Sư Tử không trả lời mà chỉ lạnh lùng bước ra khỏi phòng. Đầu óc anh đang rất rối bời. Rốt cuộc Rin có phải cô ấy không? Sao cô không trả lời câu hỏi của anh lúc đó. Có phải không nói gì là ngầm thừa nhận hay không?
Đúng lúc đó La Vũ hớt hại chạy ra báo rằng Rin đã trả lại chiếc nhẫn. Sư Tử bật cười. Trước giờ cô luôn thế mà. Mặc kệ là có phải hay không nhưng anh nhất định sẽ luôn ở bên cô.
.
.
.
Viện pháp y Silver Bullet, vài tuần sau
Bảo Bình ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, tay xoay cây bút bi. Kể từ lần đó cô không gặp anh lần nào hết. Không hiểu sao dạo này cô cảm thấy nhớ anh nhiều hơn, đến công việc cũng chẳng thiết đến nữa.
- Hình như có người đang tương tư nha~ - Cự Giải tinh nghịch nhìn Bảo Bình. Cô đã nghe Bảo Bình kể về anh chàng đó. Có vẻ Bảo Bình rất thích anh ta thì phải. Lúc náo cũng trong trạng thái thất thần, thỉnh thoảng lại còn ngồi cười vu vơ. Haizzz... Bệnh tương tư nặng quá rồi.
- Xin lỗi - Một giọng nói trầm vang lên khiến hai cô gái không thể không chú ý. Là anh - người Bảo Bình vẫn luôn mong nhớ. Cô vui mừng chạy tới chỗ anh, nắm lấy tay anh và nói - Đi theo em!
Bảo Bình kéo Bạch Dương tới phòng thí nghịm quen thuộc. Để anh ngối xuống ghế, cô cười nhẹ hỏi:
- Anh tới tìm em sao?
Bạch Dương nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô gái trước mặt mà muốn phì cười, trong lòng đột nhiên nảy lên ý muốn trêu cô một chút:
- Đâu có! Anh là đến tìm cô Cự Giải mà!
Bảo Bình nghe anh nói thế thì xìu mặt xuống, không khác cái bánh đa nhũng nước là mấy. Bạch Dương phá ra cười. Sao cô có thể đáng yêu đến vậy chứ?
- Sao anh lại cười? - Bảo Bình hâm hực - Có gì đáng cười lắm sao?
- Phải! Anh đôt nhiên phát hiện có một cô gái đang ghen nà! - Anh khẽ véo nhẹ chóp mũi cô cười dịu dàng. Bảo Bình thẹn qua hóa giận, gạt tay anh ra hét - Chẳng phải anh tới tìm Cự Giải à? Đi đi còn ở đây là gì?
- Đừng giận. Anh chỉ đùa chút thôi mà ~ - Bạch Dương hì hì cười kéo kéo vạt áo Bảo Bình.
Bảo Bình biết anh chỉ là đùa với cô thôi thì cũng xuôi xuôi, thậm chí còn có chút vui mừng. Nhưng mà cô giận dai lắm nga ~ Đâu dễ dàng gì mà bỏ qua cho anh thế được.
- Anh giúp em một chuyện được không?
- Việc... việc gì? - Bạch Dương tự dưng ngửi thấy mùi nguy hiểm ở đâu đây, sau gáy đã lạnh buốt từ bao giờ.
- Em mới ra một loại thuốc mới...Hì hì - Cô lăm le cầm lọ thuốc tiến về phía anh.
- KHÔNGGGGGG.....
.
.
.
Biệt thự Athena
" Tặng anh đó! Em nhất định sẽ không quên anh đâu!"
...
" Anh cũng tặng em cái này, anh cũng sẽ không bào giờ quên em!"
...
Rin bừng tỉnh, mồ hôi chảy đầm đìa ướt nhèm khuôn mặt nhỏ. Lại là giấc mơ ấy. Giấc mơ cứa lặp đi lặp lại kể từ ngày hôm đó.
" Em sẽ không bao giờ quên anh đâu!"
Nhưng mà cô đã quên anh mất rồi.Cô đã hứa rằng sẽ không quên anh nhưng lại chẳng thực hiện được. Rin tháo chiếc nhẫn bạc xuống rồi mân mê nó trên tay. "Leo" vốn là tên của một chòm sao, nó còn có tên khác là Sư Tử. Cô có nên trả lại nó cho anh không? Vì cô đã thất hứa mà!
.
Vừa sáng sớm dậy Rin đã chạy sang phòng Bạch Dương đập cửa gào thét điên cuồng. Rose ở phòng bên cạnh cũng phải giật mình tỉnh dậy mặc dù phòng có độ cách âm cực kì tốt. Bạch Dương bịt tai mở cửa ra, anh nhìn thấy Rin đang ngồi khoanh chân giữa hành lang, miệng vẫn hoạt động hết công suất. Anh nhanh chóng bịt miệng cô lại rồi kéo vào trong. Nếu để ảnh hưởng đến
giấc ngủ ngàn vàng của Rose thì cả hai sẽ gặp rắc rối lớn đó!
- R.I.N! - Một âm thanh lạnh lẽo tựa như phát ra từ địa ngục vang lên. Bạch Dương và Rin đồng thời nuốt nước bọt khan. Không kịp rồi.
.
Hiện giờ Rin đang bị treo ngược lên cành cây, ở dưới đất là hàng trăm con bọ cạp đen - loại bọ cạp độc nhất thế giới đang không ngừng bò qua bò lại. Vâng, đây chính là thành quả của Rose tiểu thư nhà chúng ta.
- Nào Rin! Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết vì sao mới sáng sớm ra đã chạy sang phòng Bạch Dương làm loạn để rồi anh hưởng đến giấc ngủ của tôi thế? - Rose ngồi nhàn nhã uống trà đào, thỉnh thoảng lại đưa một miếng trứng lên miệng ăn. Cô cùng Bạch Dương đang dùng bữa sáng cách chỗ của Rin khoảng vài thước. Vì đã giăng kết giới nên bọ cạp không thể bò tới chỗ này.
- Nhưng ít nhất cô có thể thả tôi xuống có được không? - Rin mếu máo. Cô không biết làm thế nào cả. Nếu cứ treo trên này mãi cũng không ổn mà có thoát ra nhảy xuống cũng bị đám bọ cạp cắn cho tới chết. Bọ cạp này là "thú cưng" của Rose nên chỉ có nghe lời cô ta thôi, còn người khác sẽ bị chúng nó "cạp" không thương tiếc.
- Không được a~ Chẳng phải tôi đã cảnh báo trước rồi sao? Nếu ai dám phá giấc ngủ của tôi thì người đó phải chịu hình phạt thích đáng. Đấy là do cô tự làm tự chịu.
- Thôi được rồi! - Rin thở dài - Để tôi nói vậy! Toi muốn nhờ Bạch Dương trả lại chiếc nhẫn cho Sư Tử!
Rose nghe thế thì đứng dậy thu kết giới cùng bọ cạp lại, Rin cũng được thả xuống. Cô cười mỉm:
- Tạm thời tha cho cô! Nhưng cô chắc điều mình làm là đúng chứ?
Sắc mặt Rin hoàn toàn thay đổi, sắc lạnh đầy nghiêm nghị:
- Từ trước tới nay Rin ta chưa từng hối hận điều mình đã, đang và sẽ làm cả!
Bạch Dương nhẹ nhàng đặt Rin xuống giường ngủ. Sau khi Rose dùng Blood Fire để đưa họ về đây, Rin đã bị ngất xỉu. Bạch Dương lúc đó đã rất lo lắng liền bế cô lên phòng ngủ. Rốt cuộc anh chảng cảnh sát kia đã nói gì mà khiến Rin trở thành như vậy?
- Đừng quan tâm những chuyện không phải của mình, anh nên đi nghỉ đi! Em ở đây chăm sóc cho Rin được rồi!
Rose xuất hiện đằng sau cánh cửa và đi vào trong. Bạch Dương nghe cô nói vậy thì cũng chả thắc mắc nữa, liền gật đầu rồi rời khỏi phòng. Rose đi đến bên cạnh Rin, nhìn khuôn mặt khẽ nhăn lại của Rin mà ưu sầu. Đến cả trong giấc ngủ mà cũng khổ sở như vậy sao?
.
.
.
Rin mở mắt ra và thấy mình đang ở trong một khoảng không gian tối tăm chẳng có chút ánh sáng. Tối tăm đến nỗi cô không thể nhìn thấy được bản thân. Rin cứ đi về phía trước, đi mãi đi mãi mà không có điểm dừng, xung quang vẫn là một màu đen đặc.
- Bé à! – Một giọng nói vang lên vọng vào tai Rin. Ai vậy? Nước? Cô cảm nhận có một giọt nước rơi xuống tay mình. Hai giọt Ba giọt. Nó có vị mằn mặn. Là nước mắt sao? Rin bây giờ mới phát hiện ra rằng nước mắt cô đang rơi, rơi rất nhiều.
- Sao em lại khóc vậy? – Giọng nói lại vang lên nhưng có phần rõ ràng hơn. Đây là đang nói với cô sao? Nhưng soa nó lại quen thuộc đến thế. Đột nhiên Rin phát hiện có một điểm sáng nổi bật trên khoảng không đen tối, Cô đi theo hướng điểm sáng ấy. Điểm sang lớn dần, lớn dần và cô thấy mình đang bên rìa đường của một con phố lớn trong đêm đầy tuyết.
- Hix hix…hu…hu… - Rin chợt nghe thấy tiếng khóc. Cô thấy một cô bé mặc một thân màu tím ngồi xổm khóc bên kia đường. Thật là tội nghiệp. Rin đang định sang đấy thì đã có một cậu bé đã nhanh chân hơn mình.
- Bé à! Sao em lại khóc vậy? Ba mẹ em đâu rồi? – Là nó. Giọng nói mà cô nghe thấy lúc nãy. Cậu nhóc đem đến cho cô cảm giác rất quen thuộc, cô đã từng gặp nhóc rồi sao? Cậu nhóc tuy mới 10, 11 tuổi nhưng lại mang nét chín chắn của người trưởng thành, nói chung là rất tuấn tú. Nhưng mà sao Rin nhìn nhóc càng ngày càng giống Hoắc Sư Tử thế nhỉ? Không lẽ…
- Hix.. Hix… Ba mẹ em… Em bị lạc mất ba mẹ rồi! – Cô bé thút thít nói rồi lại khóc òa lên. Rin sửng sốt. Đó không phải là cô lúc 7 tuổi sao? Vừa nãy cô bé lấy tay che kín khuôn mặt nhỏ nhắn của mình nên cô đã không nhìn thấy. Lạc mất ba mẹ? Rin nhớ tới câu nói của Sư Tử. Thật sự cô và anh đã gặp nhau vào 15 năm trước. Nhưng tại sao cô không nhớ một chút nào hết? Có phải vì vụ tai nạn đó không?
Thấy cậu nhóc dẫn cô bé đi, Rin liền đuổi theo sau. Nếu đúng thật như những lời Sư Tử nói thì cậu bé đó chính là anh còn cô bé kia là cô. Cậu nhóc cứ dẫn cô bé đi hết dường này đến đường nọ, cuối cùng dừng lại ở trước cửa hàng Purple line. Nơi ấy có một cặp vợ chồng va viên cảnh sát đứng nói chuyện. Cặp vợ chồng ấy chính là ba mẹ cô lúc còn trẻ. Ba cô đến trước cậu nhóc gửi lời cảm ơn, mẹ cô cũng vậy. Còn cô bé hay cũng chình là cô trước khi đi còn đem tặng anh một sợi dây chuyền có mặt hoa hồng tím. Sư Tử thấy cô tặng mình thì cũng đem tặng lại cô một chiếc nhẫn bằng bạc. Chiếc nhẫn đó rất quen. Rin áp tay lên ngực mình – nơi có sợi dây chuyền xuyên qua chiếc nhẫn bạc, bên trong có khắc chữ “Leo”. Rin cười cay đắng. Kí ức tưởng chừng đã biến mất sao tự dưng lại ùa về. Ông trời đang muốn trêu đùa với cô sao?
Đột nhiên Có một lực mạnh kéo Rin về với khoảng không tối đen rồi trở lại căn phòng ngủ quen thuộc. Thì ra đó chỉ là giấc mơ. Nhưng sao lại chân thực đến thế?
- Không phải mơ đâu! - Rose bất chợt lên tiếng. Rin quay lại nhìn Rose, cau mày - Cô nói vậy là sao? Chẳng lẽ đó thực sự là kí ức của tôi?
Nhìn thấy cái gật đầu của Rose, Rin trợn mắt:
- Vậy thật sự tôi đã gặp Hoắc Sư Tử 15 năm trước?
- Không chỉ thế, cô còn bảo anh ta chính là mối tình đầu của cô nữa kìa! - Rose thở dài.
Rin cười nhẹ. Là mối tình đầu ư? Không sao. Hoắc Sư Tử, nếu anh thật sự là mối tình đầu của tôi thì hãy giúp tôi lây lại kí ức nhé...
.
.
.
Sở cảnh sát Zodiac, phòng họp của S.I.T
RẦM... Bà Linda đập bàn với gương mặt giận dữ. Di vật của ông nội bà... giờ đã trong tay của ả siêu trộm kia rồi. Tuy bà biết cô ta sớm muộn gì cũng trả lại nó nhưng vẫ khó chịu khi có kẻ khiến mình thất bại thảm hại thế này.
- Thưa phu nhân! Mong bà bình tĩnh cho! - Ma Kết dịu giọng nói.
- Di vật của ông nội mình bị đánh cắp, nếu là các người, các người có bình tĩnh được không?
- Tôi biết bà đang rất tức giận, nhưng hôm qua bà cũng đã thấy rồi đấy! Rin có hai đồng bọn và một trong số ấy là phù thủy!
Phải, Ma Kết nói đúng. Chính mắt bà cũng đã nhìn thấy cô ta - người mang trong mình thứ phép thuật kì lạ và được mọi người gọi với cái tên phù thủy. Hôm qua lúc Sư Tử và Rin đánh nhau, bà và Ma Kết cũng uốn ra giúp nhưng lại bị ngăn lại bới hai kẻ một nam một nữ lạ mặt. Ma Kết vừa nhìn thấy nữ nhân kia thì sửng sốt, miệng thốt lên ba chữ " Phù thủy Rose". Nữ nhân ấy tuy bà không thấy rõ mặt nhưng vẫn có thể thấu được nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích của cô ta. Còn người nam nhân thì bịt mặt, trên tay cầm một thanh kiếm nhật, ánh mắt sắc lạnh, toàn thân nồng nặc mùi sát khí. Ma Kết tuy có học võ nhưng cũng chỉ miễn cưỡng phòng thủ những đòn tấn công của nam nhân ấy thôi. Bà Linda muốn giúp nhưng lại chẳng thể di chuyển, khẩu súng trong tay bà đột nhiên rơi xuống và bay về phía phù thủy Rose. Cô ta chĩa súng vào người bà và nói nhỏ " Một phụ nữ xinh đẹp thì không nên xài đồ nguy hiểm!". Lời vừa dứt thì khẩu súng đột ngột bị thiêu cháy rồi biến mất. Ma Kết bị tên nam nhân cho một kiếm vào kiếm tay rồi cùng ả phù thủy nhảy ra ban công. Phải mất một lúc bà mới có thể cử động lại, cho tới khi ra đến nơi thì ba kẻ kia đã biến mất chỉ còn lại cảnh sát Hoắc.
- Lần nay không chỉ có phù thủy Rose mà còn có thêm một nam nhân nữa à? - Xử Nữ lên tiếng hỏi.
- Ừ! - Ma Kết gật đầu - Thân thủ tên đó rất tốt, một cao thủ đích thực!
Từ đầu đến cuối Sư Tử nửa lời cũng không nói, Ma Kết quay sang hỏi anh:
- Sư Tử! Cậu sao thế?
Sư Tử không trả lời mà chỉ lạnh lùng bước ra khỏi phòng. Đầu óc anh đang rất rối bời. Rốt cuộc Rin có phải cô ấy không? Sao cô không trả lời câu hỏi của anh lúc đó. Có phải không nói gì là ngầm thừa nhận hay không?
Đúng lúc đó La Vũ hớt hại chạy ra báo rằng Rin đã trả lại chiếc nhẫn. Sư Tử bật cười. Trước giờ cô luôn thế mà. Mặc kệ là có phải hay không nhưng anh nhất định sẽ luôn ở bên cô.
.
.
.
Viện pháp y Silver Bullet, vài tuần sau
Bảo Bình ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, tay xoay cây bút bi. Kể từ lần đó cô không gặp anh lần nào hết. Không hiểu sao dạo này cô cảm thấy nhớ anh nhiều hơn, đến công việc cũng chẳng thiết đến nữa.
- Hình như có người đang tương tư nha~ - Cự Giải tinh nghịch nhìn Bảo Bình. Cô đã nghe Bảo Bình kể về anh chàng đó. Có vẻ Bảo Bình rất thích anh ta thì phải. Lúc náo cũng trong trạng thái thất thần, thỉnh thoảng lại còn ngồi cười vu vơ. Haizzz... Bệnh tương tư nặng quá rồi.
- Xin lỗi - Một giọng nói trầm vang lên khiến hai cô gái không thể không chú ý. Là anh - người Bảo Bình vẫn luôn mong nhớ. Cô vui mừng chạy tới chỗ anh, nắm lấy tay anh và nói - Đi theo em!
Bảo Bình kéo Bạch Dương tới phòng thí nghịm quen thuộc. Để anh ngối xuống ghế, cô cười nhẹ hỏi:
- Anh tới tìm em sao?
Bạch Dương nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô gái trước mặt mà muốn phì cười, trong lòng đột nhiên nảy lên ý muốn trêu cô một chút:
- Đâu có! Anh là đến tìm cô Cự Giải mà!
Bảo Bình nghe anh nói thế thì xìu mặt xuống, không khác cái bánh đa nhũng nước là mấy. Bạch Dương phá ra cười. Sao cô có thể đáng yêu đến vậy chứ?
- Sao anh lại cười? - Bảo Bình hâm hực - Có gì đáng cười lắm sao?
- Phải! Anh đôt nhiên phát hiện có một cô gái đang ghen nà! - Anh khẽ véo nhẹ chóp mũi cô cười dịu dàng. Bảo Bình thẹn qua hóa giận, gạt tay anh ra hét - Chẳng phải anh tới tìm Cự Giải à? Đi đi còn ở đây là gì?
- Đừng giận. Anh chỉ đùa chút thôi mà ~ - Bạch Dương hì hì cười kéo kéo vạt áo Bảo Bình.
Bảo Bình biết anh chỉ là đùa với cô thôi thì cũng xuôi xuôi, thậm chí còn có chút vui mừng. Nhưng mà cô giận dai lắm nga ~ Đâu dễ dàng gì mà bỏ qua cho anh thế được.
- Anh giúp em một chuyện được không?
- Việc... việc gì? - Bạch Dương tự dưng ngửi thấy mùi nguy hiểm ở đâu đây, sau gáy đã lạnh buốt từ bao giờ.
- Em mới ra một loại thuốc mới...Hì hì - Cô lăm le cầm lọ thuốc tiến về phía anh.
- KHÔNGGGGGG.....
.
.
.
Biệt thự Athena
" Tặng anh đó! Em nhất định sẽ không quên anh đâu!"
...
" Anh cũng tặng em cái này, anh cũng sẽ không bào giờ quên em!"
...
Rin bừng tỉnh, mồ hôi chảy đầm đìa ướt nhèm khuôn mặt nhỏ. Lại là giấc mơ ấy. Giấc mơ cứa lặp đi lặp lại kể từ ngày hôm đó.
" Em sẽ không bao giờ quên anh đâu!"
Nhưng mà cô đã quên anh mất rồi.Cô đã hứa rằng sẽ không quên anh nhưng lại chẳng thực hiện được. Rin tháo chiếc nhẫn bạc xuống rồi mân mê nó trên tay. "Leo" vốn là tên của một chòm sao, nó còn có tên khác là Sư Tử. Cô có nên trả lại nó cho anh không? Vì cô đã thất hứa mà!
.
Vừa sáng sớm dậy Rin đã chạy sang phòng Bạch Dương đập cửa gào thét điên cuồng. Rose ở phòng bên cạnh cũng phải giật mình tỉnh dậy mặc dù phòng có độ cách âm cực kì tốt. Bạch Dương bịt tai mở cửa ra, anh nhìn thấy Rin đang ngồi khoanh chân giữa hành lang, miệng vẫn hoạt động hết công suất. Anh nhanh chóng bịt miệng cô lại rồi kéo vào trong. Nếu để ảnh hưởng đến
giấc ngủ ngàn vàng của Rose thì cả hai sẽ gặp rắc rối lớn đó!
- R.I.N! - Một âm thanh lạnh lẽo tựa như phát ra từ địa ngục vang lên. Bạch Dương và Rin đồng thời nuốt nước bọt khan. Không kịp rồi.
.
Hiện giờ Rin đang bị treo ngược lên cành cây, ở dưới đất là hàng trăm con bọ cạp đen - loại bọ cạp độc nhất thế giới đang không ngừng bò qua bò lại. Vâng, đây chính là thành quả của Rose tiểu thư nhà chúng ta.
- Nào Rin! Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết vì sao mới sáng sớm ra đã chạy sang phòng Bạch Dương làm loạn để rồi anh hưởng đến giấc ngủ của tôi thế? - Rose ngồi nhàn nhã uống trà đào, thỉnh thoảng lại đưa một miếng trứng lên miệng ăn. Cô cùng Bạch Dương đang dùng bữa sáng cách chỗ của Rin khoảng vài thước. Vì đã giăng kết giới nên bọ cạp không thể bò tới chỗ này.
- Nhưng ít nhất cô có thể thả tôi xuống có được không? - Rin mếu máo. Cô không biết làm thế nào cả. Nếu cứ treo trên này mãi cũng không ổn mà có thoát ra nhảy xuống cũng bị đám bọ cạp cắn cho tới chết. Bọ cạp này là "thú cưng" của Rose nên chỉ có nghe lời cô ta thôi, còn người khác sẽ bị chúng nó "cạp" không thương tiếc.
- Không được a~ Chẳng phải tôi đã cảnh báo trước rồi sao? Nếu ai dám phá giấc ngủ của tôi thì người đó phải chịu hình phạt thích đáng. Đấy là do cô tự làm tự chịu.
- Thôi được rồi! - Rin thở dài - Để tôi nói vậy! Toi muốn nhờ Bạch Dương trả lại chiếc nhẫn cho Sư Tử!
Rose nghe thế thì đứng dậy thu kết giới cùng bọ cạp lại, Rin cũng được thả xuống. Cô cười mỉm:
- Tạm thời tha cho cô! Nhưng cô chắc điều mình làm là đúng chứ?
Sắc mặt Rin hoàn toàn thay đổi, sắc lạnh đầy nghiêm nghị:
- Từ trước tới nay Rin ta chưa từng hối hận điều mình đã, đang và sẽ làm cả!
/12
|