- Chuyện này … Xin lỗi đội trưởng, tôi không cố ý nói dối anh, chỉ là không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này…. – Kim Ngưu cúi gằm mặt xuống trước con mắt kinh ngạc của mọi ngời. Đặc biệt là Xử Nữ. Ừ thì lúc bình thường anh và cô có hay gây gổ, móc méo nhau nhưng cô rất hiểu tính anh. Kim Ngưu là người chưa bao giờ biết nói dối nhất là khi liên quan đến công việc lại càng không.
Sư Tử nổi giận đến xách cổ Kim Ngưu lên. Đây có phải là Mộc Kim Ngưu không thế? Sao cậu ta lại dám nói dối anh chứ? Giờ thì hay rồi, anh biết phải giải thích ra sao với ba cô gái kia chứ?
- Mộc Kim Ngưu! Thật sự cậu nói dối tôi sao?
- Xin lỗi đội trưởng! – Kim Ngưu vẫn tiếp tục cúi gằm mặt xuống nên mọi người đã không thấy được màu mắt đã thoáng chút thay đổi.
Sư Tử rất muốn cho Kim Ngưu một cú đấm, may là có Ma Kết và Song Tử ngăn lại kịp. Mãi một lúc sau anh mới có thể lấy lại được bình tĩnh, anh quay lại cúi đầu xin lỗi Thiên Bình, Song Ngư và Nhân Mã rồi rời khỏi phòng.
SẦM… Tiếng cửa đóng sập cái làm mọi người giật nảy mình. Quả này Hoắc đội trưởng tức giận thật rồi. Song Tử cũng chào mọi người nhanh chóng đuổi thao Sư Tử. Trước khi đi anh còn không quên dúi vào tay Nhân Mã một mẩu giấy cộng thềm một nụ cười lãng tử hút hồn. Nhân Mã nhìn vào mẩu giấy. Thì ra là số điện thoại. Cô liền vò nát mẩu giấy ném cái bóc vào thùng rác rồi cúng Thiên Bình và Song Ngư rời khỏi sở cảnh sát Zodiac.
.
.
.
Viện pháp y Silver Bullet
Cự Giải đi một mình trong dãy hành lang trắng muốt, lạnh lẽo không có một bóng người. Đây là dãy hành lang đi qua các phòng khám nghiệm tử thi nên thỉnh thoảng còn có mùi hôi nồng của máu và thịt bị rữa ra. Cự Giải thì đã quá quen rồi nên không còn cảm thấy sợ hãi như khi mới vào làm việc nữa. Bước vào căn phòng cuối dãy hành lang, nhìn xác chết nằm trên bàn mổ, cô thở dài. Lại một người chết vì bị hạ độc. Người chết là giám đốc của một công ty lớn, vì lăng nhăng bên ngoài bỏ bê vợ con, cô vợ thì mắc bệnh ghen tuông trầm trọng nên sau khi biết chồng mình như thế, tức giận hạ độc chết ông chồng. Đeo găng tay chuẩn bị làm cái công việc suốt hai năm qua, Cự Giải cầm con dao trên tay, bật đèn mổ lên và bắt đầu giải phẫu. Lượng độc dược không nhỏ, có thế thừa sức giết hai mạng người. Cự Giải nhíu mày. Phần gan và dạ dày bị lở loét hết cả, phần ruột bị hủy hoàn toàn. Rốt cuộc đây là loại độc dược gì chứ?
- “Lục y” à? – Một giọng nói cất lên sau lưng Cự Giải khiến cô giật mình suýt làm rơi con dao mổ.
Bảo Bình tiến tới rồi nhìn vào thi thể. Cô nhìn qua là biết ngay loại độc của nó. “Lục y” là độc dược có thành phần Calcium oxalate và Asparagine triết xuất từ loại cây có tên khoa học là Caladium hortulanum. Khi bị nhiễm độc nạn nhân sẽ bị bỏng, ngứa rát vùng miệng, niêm mạc ruột. Ngoài ra còn có chất Lantanin alkaloid gây bỏng rát đường ruột, giãn cơ, rối loạn tuần hoàn máu dẫn đến tử vong. Vì thế, “Lục y” được xếp vào hàng 10 loại độc dược độc nhất thế giới.
Cự Giải nhìn người đồng nghiệp hay cũng chính bạn thân của mình mà thở dài. Bảo Bình là như vậy đấy. Thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi lần cần đến thì không thấy đâu, đến lúc không cần lại đột ngột xuất hiện như bóng ma vậy. Chưa hết, cô còn thỉnh thoảng nhốt mình trong phòng thí nghiệm suốt mấy ngày liền để nghiến cứu, sáng chế ra nhiều loại thuốc mới có nhiều công hiệu khác nhau. Mối lần cô làm xong một loại thuốc mới thì mọi người đều phải chạy trốn hết khỏi tầm mắt cô. Vì sao ư? Vì cô sẽ tìm ngay một người làm chuột thí nghiệm thử thuốc của mình. Cự Giải cũng bị hai lần bắt đi thử thuốc. Mà đối với cô và nói thì đó là ác mộng mà cô không thể quên. Cho nên trong Silver Bullet này, Bảo Bình được mọi người đặt với cái tên là “Kẻ lập dị”. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Bảo Bình thực sự là một người rất giỏi, đặc biệt là khả năng hiểu biết về độc dược. Trong viện pháp y này không có ai có thể am hiểu về độc dược hơn Bảo Bình. Cô chỉ cần nhìn qua là biết ngay loại độc nạn nhân bị trúng và có thể nói ra ngay thành phần và tác dụng của loại độc dược đó. Cũng như bây giờ Bảo Bình nhìn vào thi thể người đàn ông kia, cô đã nói ra loại độc khiến ông ta tử vong. Cự Giải kéo tay Bảo Bình hỏi:
- Bảo Bình, sao cậu lại ở đây?
Bảo Bình vẫn chăm chú vào thi thể, tay đã đeo găng và bắt đầu giải phẫu, cô trả lời:
- Nghe nói cậu mới nhận một trường hợp trúng độc nên mình qua đây hóng chút thôi!
Bảo Bình cắt phần ruột đã bị hủy đi của tử thi, dùng nhíp gắp ra viên “Lục y” chưa tan hết trong dạ dày. Người hạ độc thật là thừa tiền nha ~ “Lục y” không chỉ nổi tiếng với tính cực độc mà còn cả về giá cả của nó. Một viên nhỏ như hạt đậu đen thôi mà đã 1.2 triệu đô rồi, cái viên mà hung thủ đã dùng đây theo cô ước chừng cũng phải có giá 3 triệu đô. Nếu muốn giết chỉ cần dùng KCN ( Kali xyanua) hay NaCN (Natri xyanua) là được, vừa rẻ vừa dễ chết người, đâu cần phải dùng cái loại độc dược đắt đỏ kia chứ? ( au: =.= Hết nói người này luôn!)
- Cự Giải! Đưa bao nilon cho mình!
Cự Giải đưa bao nilon cho Bảo Bình mà lòng đầy thắc mắc:
- Cậu lấy bao nilon là gì?
Bảo Bình không nói gì mà chỉ giật lấy bao nilon từ tay Cự Giải, gắp viên “Lục y” bỏ vào bao nilon đóng lại. Độc dược đắt đỏ như vậy cô là gì có tiền mà mua nên giờ có đây tội gì không lấy về nghiên cứu (Au: TT.TT). Bảo Bình rửa tay rồi tháo găng ra, cầm bao nilon chứa “Lục y” mà cười quái dị là Cự Giải lạnh sống lưng. Không biết cô bạn này lại có ý tưởng gì đây?
Bảo Bình tạm biệt Cự Giải và rời khỏi phòng. Trước khi đi cô còn không quên nhắc Cự Giải về các chi tiết trong quá trình giải phẫu mà Cự Giải còn bỏ sót để hoàn thành bản báo cáo xét nghiệm. Cự Giải mỉm cười cảm ơn Bảo Bình rồi làm nốt công việc của mình.
.
.
.
Bảo Bình sau khi rời khỏi thì chạy ngay về phòng thí nghiệm của mình. “Lục y” hiện nay chưa có thuốc giải. Vì vậy cô sẽ sáng chế ra thuốc giải của nó. “Lục y” sau khi uống phải mới đầu chỉ gây hôn mê bất tỉnh, sau hai tiếng đồng hồ thuốc sẽ lan hết toàn thân gây tê liệt hoàn toàn và tử vong. Nếu có thể giải độc trong 2 tiếng đó thì có thể cứu sống nạn nhân. Có điều vì chưa có thuốc giải độc nên có khá nhiều trường hợp đáng tiếc. Cô đem “Lục y” vừa lấy được đí xét nghiệm và tách chiết thành phần. Vì muốn giữ nguyên độc tính của từng thành phần, người ta đã phối trộn và tính tỉ lệ giữa các thành phần với nhau một cách tỉ mỉ và đòi hỏi sự chính xác cao nhất. Chắc hẳn ai cũng sẽ thắc mắc rằng vì sao “Lục y” lại được tạo ra? “Lục y” xuất hiện lần đầu tiên cách đây hơn 600 năm, được dùng để hậu cung ngày xưa ban cái chết cho các phi tần phạm tội. Việc này được chấp hành suốt 100 năm cho tới khi một vị hoàng đế nhận ra rằng đây là một việc vô nhân đức và nghiêm cấm hậu cung sử dụng “Lục y” và cũng nghiêm cấm tạo và buôn bán nó trong nước. Tuy vậy, “Lục y” vẫn được bí mật sản xuất và buôn bán trái phép cho tới tận bây giờ. Đó cũng chính là lí do vì sao thứ thuốc độc này lại đắt như vậy.
Nhìn ống nghiệm đựng “Lục y” sau khi được tách chiết thành phần, Bảo Bình khẽ cau mày. Có vẻ như khó có thể chế thành thuốc giải, nhưng khó không có nghĩa là không thể. Cô nhất định sẽ chế ra được nó. Cô lôi hết sách về thảo dược và cây cỏ ra bắt đầu nghiên cứu. Tình hình này chắc Bảo Bình lại nhốt mình ở đây mấy ngày rồi.
.
.
.
Một cậu bé lang thang trong đêm tối giá rét. Trong tình trạng vừa đói vừa rét, cậu cứ đi, đi mãi. Cậu mới chỉ 10 tuổi thôi. Cái lứa tuổi đáng nhẽ phải được nhẽ phải được ăn học, được ấm áp no đủ trong vòng tay của ba mẹ. Nhưng cậu làm gì có ba mẹ? Mẹ cậu thì đã mất sau khi đẻ cậu ra còn ba cậu là ai cậu cũng chẳng biết. Mẹ không để lại bất cứ thứ gì liên quan tới ba cậu hết mà chỉ để lại cho cậu sợi dây chuyền bằng bạc có mặt trái tim, bên trong có hình của bà để cậu biết rằng mình cũng có một người mẹ xinh đẹp. Cậu bây giờ chỉ biết rằng chắc chắn bà rất hận người cha đó. Vì ông ta không ở bên cạnh bà lúc bà cần nhất. Nếu ông ta quan tâm đến mẹ con cậu thì mẹ cậu đã không chết và cậu cũng không phải sống trong hoàn cảnh này. 10 năm ròng sống trong cô nhi viện, cậu suốt ngày bị bọn trẻ hắt hủi, đánh đập vì cậu không bao giờ nói chuyện với ai hết, như một đứa trẻ bị mất đi trái tim và linh hồn vậy. Sống 10 năm mà không có tình thương của cha mẹ, bị ngược đãi, hành hạ, cậu quyết định trốn khỏi cô nhi viện và lang thang khắp đầu đường xó chợ.
Đã một tuần rồi cậu không được ăn gì rồi. Trộm đồ ăn rồi bị người ta đánh đập đến thân thể bầm tím. Trở về đêm phủ đầy sương lạnh, cậu độc một chiếc áo phông cộc tay và một chiếc quần ngố đã bạc màu. Chân cũng chỉ đi một đôi giày bị thủng lỗ chỗ, đế cũng bị tuột ra. Vết thương mới trồng chéo lên vết thương cũ chưa lành trong thời tiết này càng thêm buốt và đau đớn hơn. Nhưng giờ cậu chẳng con cảm gì hết. Chắc có lẽ vì đã quá quen với việc này rồi chăng?
BỊCH. Cậu khuỵu xuống và bất tỉnh. Cậu sắp chết rồi sao? Tốt quá rồi, như thế cậu có thể gặp mẹ mình. “Mẹ, con đến với mẹ đây!”
Đến khi tỉnh dậy, cậu thấy mình được thay một bộ quần áo sạch sẽ và ở trong một căn phòng ấm áp. Đây là thiên đường ư? Cậu gượng dậy bước xuống giường. Nếu thật sự đây là thiên đường thì mẹ cậu đâu? Cậu rất muốn gặp mẹ. Đang định đi mở cửa ra ngoài thì cánh cửa tự dưng hé mở. Thò vào là hai cái đầu nhỏ ngó nghiêng xung quang. Khi nhìn thấy cậu chúng mới mở hẳn cửa ra và bước vào. Thì ra là hai cô bé khoảng 6 tới 7 tuổi, đều mặc một bộ váy màu trằng trông như thiên sứ vậy. Bộ hai người họ là thiên thần sao? Cô bé lùn cất tiềng hỏi:
- Anh tỉnh rồi sao? Có đói không?
- Có! – Cậu ngập ngừng mãi rồi trả lời. Bao lâu rồi cậu chưa nói nhỉ? Tiếng nói này là phát ra từ miệng cậu sao?
Cô bé ấy gọi người mang đồ ăn vào cho cậu. Cậu khi nhìn thấy thức ăn thì nhảy ra ăn một cách ngon lành. Ngon quá! Chưa bao giờ cậu được ăn một bữa ngon như vậy. Ở thiên đường thật sướng a ~ Sau khi ăn xong no nê rồi cậu tiến đến chỗ hai cô bé cúi đầu nói:
- Cảm ơn thiên thần!
- Thiên thần? – Hai cô bé nhìn nhau rồi phá ra cười. Cậu nghi họ là thiên thần sao? Buồn cười quá đi mất. Thế là cô bé cao kể cho cậu mọi việc đã xảy ra. Cậu chưa chết và đây cũng không phải là thiên đường. Vì quá đói và lạnh nên cậu đã ngất xỉu trên đường. Hai cô bé ngồi xe đi qua nhìn thấy nên đã cho người đưa cậu về đây.
- Anh tên gì vậy? – Chợt cô bé lùn lên tiếng hỏi anh.
Tên? Cậu làm gì có tên đâu. Lúc sinh ra thì bị vứt bỏ vào cô nhi viện, đến một cái tên cũng không có.
- Tôi không có tên!
- Không có tên thì có thể đặt mà! – Cô bé cao mỉm cười – Từ giờ anh sẽ tên là Bạch Dương. Hãy ghi nhớ cái tên này nhé!
Bạch Dương
.
.
Bạch Dương
.
.
Bạch Dương mở mắt ra. Đã sáng rồi sao? Thì ra đó chỉ là giấc mơ. Nhưng thực chất cũng chính là quá khứ của anh. Mới vậy mà đã 16 năm. Hai cô bé ây chình là Rin và Rose. Bạch Dương là cái tên mà Rose đặt cho anh. Suốt 16 năm anh được sống ở đây, được học kiếm thuật và rèn giũa thành một trợ thủ đắc lực cho Rin. Anh đã không một chút do dự khi phục tùng Rin. Nhờ Rin mà anh ới có cơ hội sinh ra lần thứ hai để sống và trả thù người ba đáng hận của mình. Bạch Dương rất nhiều lần nhờ Rin tìm tung tích của ông ta nhưng vì không có manh mối gì nên vẫn chưa tìm được.
Vệ sin cá nhân và thay bộ quần áo, Bạch Dương vừa mở cửa ra thì thấy Rose đã đứng chờ sẵn ở ngoài từ bao giờ. Anh chào cô rồi cất tiếng hỏi:
- Em tìm tôi có việc gì không?
Bạch Dương biết Rose là phù thủy từ 10 năm trước khi cô đang thử dùng phép thuật làm nở chậu hoa trong vườn. Lúc đó anh đã rất ngạc nhiên, thầm chí còn dụi mắt mấy lần để nhìn cho kĩ. Rin đi qua thấy hành động của anh thì bật cười, bảo anh nên bắt đầu tập làm quen đi. Tuy đã rất cố gắng để thích nghi nhưng mỗi lần thấy Rose làm phép thuật anh vẫn có chút sững sờ, cho tời giờ vẫn vậy. Thú thật Rose chính làm mối tình đầu của anh(?), nhưng anh biết cô sẽ không chấp nhận một kẻ thấp hèn như anh cho nên chưa bao giờ anh thổ lộ với cô lấy một lời. Nhưng có thổ lộ hay không cũng vô ích. Rose có khả năng đọc suy nghĩ của người khác nên anh có muốn giấu cô cũng không được.Cô đã từng hỏi anh rằng phải chăng anh đang có nhầm lẫn gì đó, rằng tình cảm của anh với cô chỉ là tình cảm của một người anh trai đối với em gái chứ không phải là tình yêu. Cô cũng từng hỏi trái tim anh có đập rộn ràng khi ở bên cô không. Câu trả lời của anh là không. Có lẽ cô nói đúng, anh đã nhầm thật rồi.
- Rin cho gọi anh đấy! Mau đi đi! – Rose nhìn anh một lúc lâu rồi mới trả lời.
Bạch Dương gật đầu rồi lách qua người Rose đến phòng của Rin. Rose nhìn bóng lưng anh mà lòng chua xót. Một con người tội nghiệp! Chợt một cơn gió lạnh thổi tới làm cô rùng mình. Dùng phép thuật cảm nhận xem đó là gì, Rose hoảng hốt nhìn vào cánh cửa phòng Rin. Đã tới rồi ư? Rose nhanh chóng chạy tới phòng Rin mở cửa vào:
- Rin! Cô sai Bạch Dương làm gì vậy?
Rin và Bạch Dương vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy thái độ của Rose. Rose chạy đến chỗ Bạch Dương, nắm lấy hai tay anh và nói:
- Bạch Dương! Anh nghe cho rõ đây! Khi đến Silver Bullet anh phải tránh xa một cô gái mặc áo blouse trắng trên tay cầm một ống nghiệm. Nhớ đó!
Bạch Dương mặc dù không hiểu lời nói của Rose cho lắm nhưng cũng gật đầu. Thật ra Bạch Dương được Rin sai đi lấy thông tin về Cự Giải – em gái từ Ma Kết , hiện đang làm ở Silver Bullet. Nếu tì được thông tin của cô gái này, nó sẽ giúp Rin rất nhiều trong việc đối phó với tay thám tử kia. Bạch Dương nhanh chóng rời khỏi Biệt thự Athena và chạy xe tới viện pháp y Silver Bullet.
- Rose! Rốt cuộc chuyện này là sao? Không lẽ…
- Ừ, định mệnh của anh ấy tới rồi….
.
.
.
Bảo Bình sau hai ngày chôn chân trong phòng thí nghiệm cuối cùng cũng đá bật cửa bước ra ngoài cùng nụ cười hết sức là quái dị và thỏa mãn. Rốt cuộc thì cô cũng chế xong thuốc giải của “Lục Y” rồi, giờ chỉ cần xem hiệu quả của nó thôi. Thế là cô chạy khắp viện để tìm người thử thuốc. Có điều Bảo Bình không biết một việc, rằng khi cô vừa đạp cửa bước ra, tất cả người trong Silver Bullet đã lập tức chạy trốn hết. Trong viện pháp y bây giờ không khác gì cái chùa bà đanh cả.
Bạch Dương vừa bước vào trong viện pháp y thì lập tức cau mày lại. Hôm nay là thứ hai mà trong này không có đến một bóng người. Anh tiếp tục tiến vào trong tìm hiểu. Đột nhiên có một bàn tay nắm chặt lấy cánh tay anh. Theo phản xạ Bach Dương định giáng một đòn võ vào người đó nhưng khi quay lại thì lại sững người. Áo blouse trắng, trên tay cầm một ống nghiệm, là cô gái đó?
Sư Tử nổi giận đến xách cổ Kim Ngưu lên. Đây có phải là Mộc Kim Ngưu không thế? Sao cậu ta lại dám nói dối anh chứ? Giờ thì hay rồi, anh biết phải giải thích ra sao với ba cô gái kia chứ?
- Mộc Kim Ngưu! Thật sự cậu nói dối tôi sao?
- Xin lỗi đội trưởng! – Kim Ngưu vẫn tiếp tục cúi gằm mặt xuống nên mọi người đã không thấy được màu mắt đã thoáng chút thay đổi.
Sư Tử rất muốn cho Kim Ngưu một cú đấm, may là có Ma Kết và Song Tử ngăn lại kịp. Mãi một lúc sau anh mới có thể lấy lại được bình tĩnh, anh quay lại cúi đầu xin lỗi Thiên Bình, Song Ngư và Nhân Mã rồi rời khỏi phòng.
SẦM… Tiếng cửa đóng sập cái làm mọi người giật nảy mình. Quả này Hoắc đội trưởng tức giận thật rồi. Song Tử cũng chào mọi người nhanh chóng đuổi thao Sư Tử. Trước khi đi anh còn không quên dúi vào tay Nhân Mã một mẩu giấy cộng thềm một nụ cười lãng tử hút hồn. Nhân Mã nhìn vào mẩu giấy. Thì ra là số điện thoại. Cô liền vò nát mẩu giấy ném cái bóc vào thùng rác rồi cúng Thiên Bình và Song Ngư rời khỏi sở cảnh sát Zodiac.
.
.
.
Viện pháp y Silver Bullet
Cự Giải đi một mình trong dãy hành lang trắng muốt, lạnh lẽo không có một bóng người. Đây là dãy hành lang đi qua các phòng khám nghiệm tử thi nên thỉnh thoảng còn có mùi hôi nồng của máu và thịt bị rữa ra. Cự Giải thì đã quá quen rồi nên không còn cảm thấy sợ hãi như khi mới vào làm việc nữa. Bước vào căn phòng cuối dãy hành lang, nhìn xác chết nằm trên bàn mổ, cô thở dài. Lại một người chết vì bị hạ độc. Người chết là giám đốc của một công ty lớn, vì lăng nhăng bên ngoài bỏ bê vợ con, cô vợ thì mắc bệnh ghen tuông trầm trọng nên sau khi biết chồng mình như thế, tức giận hạ độc chết ông chồng. Đeo găng tay chuẩn bị làm cái công việc suốt hai năm qua, Cự Giải cầm con dao trên tay, bật đèn mổ lên và bắt đầu giải phẫu. Lượng độc dược không nhỏ, có thế thừa sức giết hai mạng người. Cự Giải nhíu mày. Phần gan và dạ dày bị lở loét hết cả, phần ruột bị hủy hoàn toàn. Rốt cuộc đây là loại độc dược gì chứ?
- “Lục y” à? – Một giọng nói cất lên sau lưng Cự Giải khiến cô giật mình suýt làm rơi con dao mổ.
Bảo Bình tiến tới rồi nhìn vào thi thể. Cô nhìn qua là biết ngay loại độc của nó. “Lục y” là độc dược có thành phần Calcium oxalate và Asparagine triết xuất từ loại cây có tên khoa học là Caladium hortulanum. Khi bị nhiễm độc nạn nhân sẽ bị bỏng, ngứa rát vùng miệng, niêm mạc ruột. Ngoài ra còn có chất Lantanin alkaloid gây bỏng rát đường ruột, giãn cơ, rối loạn tuần hoàn máu dẫn đến tử vong. Vì thế, “Lục y” được xếp vào hàng 10 loại độc dược độc nhất thế giới.
Cự Giải nhìn người đồng nghiệp hay cũng chính bạn thân của mình mà thở dài. Bảo Bình là như vậy đấy. Thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi lần cần đến thì không thấy đâu, đến lúc không cần lại đột ngột xuất hiện như bóng ma vậy. Chưa hết, cô còn thỉnh thoảng nhốt mình trong phòng thí nghiệm suốt mấy ngày liền để nghiến cứu, sáng chế ra nhiều loại thuốc mới có nhiều công hiệu khác nhau. Mối lần cô làm xong một loại thuốc mới thì mọi người đều phải chạy trốn hết khỏi tầm mắt cô. Vì sao ư? Vì cô sẽ tìm ngay một người làm chuột thí nghiệm thử thuốc của mình. Cự Giải cũng bị hai lần bắt đi thử thuốc. Mà đối với cô và nói thì đó là ác mộng mà cô không thể quên. Cho nên trong Silver Bullet này, Bảo Bình được mọi người đặt với cái tên là “Kẻ lập dị”. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Bảo Bình thực sự là một người rất giỏi, đặc biệt là khả năng hiểu biết về độc dược. Trong viện pháp y này không có ai có thể am hiểu về độc dược hơn Bảo Bình. Cô chỉ cần nhìn qua là biết ngay loại độc nạn nhân bị trúng và có thể nói ra ngay thành phần và tác dụng của loại độc dược đó. Cũng như bây giờ Bảo Bình nhìn vào thi thể người đàn ông kia, cô đã nói ra loại độc khiến ông ta tử vong. Cự Giải kéo tay Bảo Bình hỏi:
- Bảo Bình, sao cậu lại ở đây?
Bảo Bình vẫn chăm chú vào thi thể, tay đã đeo găng và bắt đầu giải phẫu, cô trả lời:
- Nghe nói cậu mới nhận một trường hợp trúng độc nên mình qua đây hóng chút thôi!
Bảo Bình cắt phần ruột đã bị hủy đi của tử thi, dùng nhíp gắp ra viên “Lục y” chưa tan hết trong dạ dày. Người hạ độc thật là thừa tiền nha ~ “Lục y” không chỉ nổi tiếng với tính cực độc mà còn cả về giá cả của nó. Một viên nhỏ như hạt đậu đen thôi mà đã 1.2 triệu đô rồi, cái viên mà hung thủ đã dùng đây theo cô ước chừng cũng phải có giá 3 triệu đô. Nếu muốn giết chỉ cần dùng KCN ( Kali xyanua) hay NaCN (Natri xyanua) là được, vừa rẻ vừa dễ chết người, đâu cần phải dùng cái loại độc dược đắt đỏ kia chứ? ( au: =.= Hết nói người này luôn!)
- Cự Giải! Đưa bao nilon cho mình!
Cự Giải đưa bao nilon cho Bảo Bình mà lòng đầy thắc mắc:
- Cậu lấy bao nilon là gì?
Bảo Bình không nói gì mà chỉ giật lấy bao nilon từ tay Cự Giải, gắp viên “Lục y” bỏ vào bao nilon đóng lại. Độc dược đắt đỏ như vậy cô là gì có tiền mà mua nên giờ có đây tội gì không lấy về nghiên cứu (Au: TT.TT). Bảo Bình rửa tay rồi tháo găng ra, cầm bao nilon chứa “Lục y” mà cười quái dị là Cự Giải lạnh sống lưng. Không biết cô bạn này lại có ý tưởng gì đây?
Bảo Bình tạm biệt Cự Giải và rời khỏi phòng. Trước khi đi cô còn không quên nhắc Cự Giải về các chi tiết trong quá trình giải phẫu mà Cự Giải còn bỏ sót để hoàn thành bản báo cáo xét nghiệm. Cự Giải mỉm cười cảm ơn Bảo Bình rồi làm nốt công việc của mình.
.
.
.
Bảo Bình sau khi rời khỏi thì chạy ngay về phòng thí nghiệm của mình. “Lục y” hiện nay chưa có thuốc giải. Vì vậy cô sẽ sáng chế ra thuốc giải của nó. “Lục y” sau khi uống phải mới đầu chỉ gây hôn mê bất tỉnh, sau hai tiếng đồng hồ thuốc sẽ lan hết toàn thân gây tê liệt hoàn toàn và tử vong. Nếu có thể giải độc trong 2 tiếng đó thì có thể cứu sống nạn nhân. Có điều vì chưa có thuốc giải độc nên có khá nhiều trường hợp đáng tiếc. Cô đem “Lục y” vừa lấy được đí xét nghiệm và tách chiết thành phần. Vì muốn giữ nguyên độc tính của từng thành phần, người ta đã phối trộn và tính tỉ lệ giữa các thành phần với nhau một cách tỉ mỉ và đòi hỏi sự chính xác cao nhất. Chắc hẳn ai cũng sẽ thắc mắc rằng vì sao “Lục y” lại được tạo ra? “Lục y” xuất hiện lần đầu tiên cách đây hơn 600 năm, được dùng để hậu cung ngày xưa ban cái chết cho các phi tần phạm tội. Việc này được chấp hành suốt 100 năm cho tới khi một vị hoàng đế nhận ra rằng đây là một việc vô nhân đức và nghiêm cấm hậu cung sử dụng “Lục y” và cũng nghiêm cấm tạo và buôn bán nó trong nước. Tuy vậy, “Lục y” vẫn được bí mật sản xuất và buôn bán trái phép cho tới tận bây giờ. Đó cũng chính là lí do vì sao thứ thuốc độc này lại đắt như vậy.
Nhìn ống nghiệm đựng “Lục y” sau khi được tách chiết thành phần, Bảo Bình khẽ cau mày. Có vẻ như khó có thể chế thành thuốc giải, nhưng khó không có nghĩa là không thể. Cô nhất định sẽ chế ra được nó. Cô lôi hết sách về thảo dược và cây cỏ ra bắt đầu nghiên cứu. Tình hình này chắc Bảo Bình lại nhốt mình ở đây mấy ngày rồi.
.
.
.
Một cậu bé lang thang trong đêm tối giá rét. Trong tình trạng vừa đói vừa rét, cậu cứ đi, đi mãi. Cậu mới chỉ 10 tuổi thôi. Cái lứa tuổi đáng nhẽ phải được nhẽ phải được ăn học, được ấm áp no đủ trong vòng tay của ba mẹ. Nhưng cậu làm gì có ba mẹ? Mẹ cậu thì đã mất sau khi đẻ cậu ra còn ba cậu là ai cậu cũng chẳng biết. Mẹ không để lại bất cứ thứ gì liên quan tới ba cậu hết mà chỉ để lại cho cậu sợi dây chuyền bằng bạc có mặt trái tim, bên trong có hình của bà để cậu biết rằng mình cũng có một người mẹ xinh đẹp. Cậu bây giờ chỉ biết rằng chắc chắn bà rất hận người cha đó. Vì ông ta không ở bên cạnh bà lúc bà cần nhất. Nếu ông ta quan tâm đến mẹ con cậu thì mẹ cậu đã không chết và cậu cũng không phải sống trong hoàn cảnh này. 10 năm ròng sống trong cô nhi viện, cậu suốt ngày bị bọn trẻ hắt hủi, đánh đập vì cậu không bao giờ nói chuyện với ai hết, như một đứa trẻ bị mất đi trái tim và linh hồn vậy. Sống 10 năm mà không có tình thương của cha mẹ, bị ngược đãi, hành hạ, cậu quyết định trốn khỏi cô nhi viện và lang thang khắp đầu đường xó chợ.
Đã một tuần rồi cậu không được ăn gì rồi. Trộm đồ ăn rồi bị người ta đánh đập đến thân thể bầm tím. Trở về đêm phủ đầy sương lạnh, cậu độc một chiếc áo phông cộc tay và một chiếc quần ngố đã bạc màu. Chân cũng chỉ đi một đôi giày bị thủng lỗ chỗ, đế cũng bị tuột ra. Vết thương mới trồng chéo lên vết thương cũ chưa lành trong thời tiết này càng thêm buốt và đau đớn hơn. Nhưng giờ cậu chẳng con cảm gì hết. Chắc có lẽ vì đã quá quen với việc này rồi chăng?
BỊCH. Cậu khuỵu xuống và bất tỉnh. Cậu sắp chết rồi sao? Tốt quá rồi, như thế cậu có thể gặp mẹ mình. “Mẹ, con đến với mẹ đây!”
Đến khi tỉnh dậy, cậu thấy mình được thay một bộ quần áo sạch sẽ và ở trong một căn phòng ấm áp. Đây là thiên đường ư? Cậu gượng dậy bước xuống giường. Nếu thật sự đây là thiên đường thì mẹ cậu đâu? Cậu rất muốn gặp mẹ. Đang định đi mở cửa ra ngoài thì cánh cửa tự dưng hé mở. Thò vào là hai cái đầu nhỏ ngó nghiêng xung quang. Khi nhìn thấy cậu chúng mới mở hẳn cửa ra và bước vào. Thì ra là hai cô bé khoảng 6 tới 7 tuổi, đều mặc một bộ váy màu trằng trông như thiên sứ vậy. Bộ hai người họ là thiên thần sao? Cô bé lùn cất tiềng hỏi:
- Anh tỉnh rồi sao? Có đói không?
- Có! – Cậu ngập ngừng mãi rồi trả lời. Bao lâu rồi cậu chưa nói nhỉ? Tiếng nói này là phát ra từ miệng cậu sao?
Cô bé ấy gọi người mang đồ ăn vào cho cậu. Cậu khi nhìn thấy thức ăn thì nhảy ra ăn một cách ngon lành. Ngon quá! Chưa bao giờ cậu được ăn một bữa ngon như vậy. Ở thiên đường thật sướng a ~ Sau khi ăn xong no nê rồi cậu tiến đến chỗ hai cô bé cúi đầu nói:
- Cảm ơn thiên thần!
- Thiên thần? – Hai cô bé nhìn nhau rồi phá ra cười. Cậu nghi họ là thiên thần sao? Buồn cười quá đi mất. Thế là cô bé cao kể cho cậu mọi việc đã xảy ra. Cậu chưa chết và đây cũng không phải là thiên đường. Vì quá đói và lạnh nên cậu đã ngất xỉu trên đường. Hai cô bé ngồi xe đi qua nhìn thấy nên đã cho người đưa cậu về đây.
- Anh tên gì vậy? – Chợt cô bé lùn lên tiếng hỏi anh.
Tên? Cậu làm gì có tên đâu. Lúc sinh ra thì bị vứt bỏ vào cô nhi viện, đến một cái tên cũng không có.
- Tôi không có tên!
- Không có tên thì có thể đặt mà! – Cô bé cao mỉm cười – Từ giờ anh sẽ tên là Bạch Dương. Hãy ghi nhớ cái tên này nhé!
Bạch Dương
.
.
Bạch Dương
.
.
Bạch Dương mở mắt ra. Đã sáng rồi sao? Thì ra đó chỉ là giấc mơ. Nhưng thực chất cũng chính là quá khứ của anh. Mới vậy mà đã 16 năm. Hai cô bé ây chình là Rin và Rose. Bạch Dương là cái tên mà Rose đặt cho anh. Suốt 16 năm anh được sống ở đây, được học kiếm thuật và rèn giũa thành một trợ thủ đắc lực cho Rin. Anh đã không một chút do dự khi phục tùng Rin. Nhờ Rin mà anh ới có cơ hội sinh ra lần thứ hai để sống và trả thù người ba đáng hận của mình. Bạch Dương rất nhiều lần nhờ Rin tìm tung tích của ông ta nhưng vì không có manh mối gì nên vẫn chưa tìm được.
Vệ sin cá nhân và thay bộ quần áo, Bạch Dương vừa mở cửa ra thì thấy Rose đã đứng chờ sẵn ở ngoài từ bao giờ. Anh chào cô rồi cất tiếng hỏi:
- Em tìm tôi có việc gì không?
Bạch Dương biết Rose là phù thủy từ 10 năm trước khi cô đang thử dùng phép thuật làm nở chậu hoa trong vườn. Lúc đó anh đã rất ngạc nhiên, thầm chí còn dụi mắt mấy lần để nhìn cho kĩ. Rin đi qua thấy hành động của anh thì bật cười, bảo anh nên bắt đầu tập làm quen đi. Tuy đã rất cố gắng để thích nghi nhưng mỗi lần thấy Rose làm phép thuật anh vẫn có chút sững sờ, cho tời giờ vẫn vậy. Thú thật Rose chính làm mối tình đầu của anh(?), nhưng anh biết cô sẽ không chấp nhận một kẻ thấp hèn như anh cho nên chưa bao giờ anh thổ lộ với cô lấy một lời. Nhưng có thổ lộ hay không cũng vô ích. Rose có khả năng đọc suy nghĩ của người khác nên anh có muốn giấu cô cũng không được.Cô đã từng hỏi anh rằng phải chăng anh đang có nhầm lẫn gì đó, rằng tình cảm của anh với cô chỉ là tình cảm của một người anh trai đối với em gái chứ không phải là tình yêu. Cô cũng từng hỏi trái tim anh có đập rộn ràng khi ở bên cô không. Câu trả lời của anh là không. Có lẽ cô nói đúng, anh đã nhầm thật rồi.
- Rin cho gọi anh đấy! Mau đi đi! – Rose nhìn anh một lúc lâu rồi mới trả lời.
Bạch Dương gật đầu rồi lách qua người Rose đến phòng của Rin. Rose nhìn bóng lưng anh mà lòng chua xót. Một con người tội nghiệp! Chợt một cơn gió lạnh thổi tới làm cô rùng mình. Dùng phép thuật cảm nhận xem đó là gì, Rose hoảng hốt nhìn vào cánh cửa phòng Rin. Đã tới rồi ư? Rose nhanh chóng chạy tới phòng Rin mở cửa vào:
- Rin! Cô sai Bạch Dương làm gì vậy?
Rin và Bạch Dương vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy thái độ của Rose. Rose chạy đến chỗ Bạch Dương, nắm lấy hai tay anh và nói:
- Bạch Dương! Anh nghe cho rõ đây! Khi đến Silver Bullet anh phải tránh xa một cô gái mặc áo blouse trắng trên tay cầm một ống nghiệm. Nhớ đó!
Bạch Dương mặc dù không hiểu lời nói của Rose cho lắm nhưng cũng gật đầu. Thật ra Bạch Dương được Rin sai đi lấy thông tin về Cự Giải – em gái từ Ma Kết , hiện đang làm ở Silver Bullet. Nếu tì được thông tin của cô gái này, nó sẽ giúp Rin rất nhiều trong việc đối phó với tay thám tử kia. Bạch Dương nhanh chóng rời khỏi Biệt thự Athena và chạy xe tới viện pháp y Silver Bullet.
- Rose! Rốt cuộc chuyện này là sao? Không lẽ…
- Ừ, định mệnh của anh ấy tới rồi….
.
.
.
Bảo Bình sau hai ngày chôn chân trong phòng thí nghiệm cuối cùng cũng đá bật cửa bước ra ngoài cùng nụ cười hết sức là quái dị và thỏa mãn. Rốt cuộc thì cô cũng chế xong thuốc giải của “Lục Y” rồi, giờ chỉ cần xem hiệu quả của nó thôi. Thế là cô chạy khắp viện để tìm người thử thuốc. Có điều Bảo Bình không biết một việc, rằng khi cô vừa đạp cửa bước ra, tất cả người trong Silver Bullet đã lập tức chạy trốn hết. Trong viện pháp y bây giờ không khác gì cái chùa bà đanh cả.
Bạch Dương vừa bước vào trong viện pháp y thì lập tức cau mày lại. Hôm nay là thứ hai mà trong này không có đến một bóng người. Anh tiếp tục tiến vào trong tìm hiểu. Đột nhiên có một bàn tay nắm chặt lấy cánh tay anh. Theo phản xạ Bach Dương định giáng một đòn võ vào người đó nhưng khi quay lại thì lại sững người. Áo blouse trắng, trên tay cầm một ống nghiệm, là cô gái đó?
/12
|