Thiên Bình vừa về đến nhà đã thấy Cự Giải ngồi sẵn đó đợi,hình như cô đang tức giận thì phải. Thiên Bình biết vì sao nên anh đi một mạch vào trong.
-Đứng lại-Cự Giải gằng,cô bước đến gần Thiên Bình.
-Song Tử nó đi đâu?-Cự Giải nắm lấy cánh tay Thiên Bình ép anh phải đối diện với cô.
-Đi đâu hả? Đi tìm bình yên rồi-Thiên Bình cười nhạt định quay đi nhưng Cự Giải níu lại.
-Cậu để nó đi như thế sao? Sao cậu vô tình thế?
-Cậu thì biết gì? Tôi vô tình hả? Thế cậu bắt tôi phải ích kỷ giữ cô ấy lại sao? Cô ấy bên tôi đến chán chường rồi Cự Giải,cô ấy muốn đi,tôi không thể ích kỷ thêm nữa cậu có hiểu không? Cậu tưởng tôi không biết đau sao? Tôi đâu phải sắt đá đâu Cự Giải,cậu nghĩ tôi muốn giữ là giữ hay muốn để đi là đi hả? Thế thì cậu đi mà giữ,giữ cô ấy trong cái cuộc sống nghiệt ải này đi-Thiên Bình lúc này đã không kiềm chế được bản thân cũng như cảm xúc mà anh đã cố dằn nén. Thiên Bình dùng hết sức bình sinh hét lên,gương mặt anh đỏ bừng hằn,bàn tay siết chặt tay Cự Giải,khiến cô cũng cảm nhận được phần nào khổ đau trong anh.
Thiên Bình bỏ lên phòng,trong căn phòng tối lạnh lẽo và đơn độc,Thiên Bình ngồi uống từ ly rượu này đến ly rượu khác. Ánh mắt nhìn chăm chú ra bên ngoài,thành phố đã về khuya rồi,nó đã quá muộn,bên ngoài cũng không còn náo nhiệt,ồn ào như trước,bây giờ cũng chỉ là sự yên tĩnh được bao phủ bởi đêm lạnh.
Thiên Bình bây giờ cũng có thể so sánh với màn đêm đó chứ? Ừ,anh đã giống như vậy rồi.
Cô độc là anh của lúc này,trong căn phòng từng có tiếng cười vui vẻ,hạnh phúc nhưng giờ thì đã bị chôn vào quá khứ.
Tiếng nói của cô,nụ cười của cô vẫn còn như đang hiện hữu trong căn phòng này và trong tâm anh.
Quạnh hiu quá,cô độc quá nhưng không phải từ nhỏ anh đã sống như thế rồi sao? Sao bây giờ lại cảm thấy xa lạ như vậy? Hay anh đã quen với cuộc sống có cô bên mình?
Cuộc sống tôi khi có em dù thời gian không dài,không đi hết cùng nhau cả thanh xuân hay cả cuộc đời,nhưng em đã là một thói quen khó bỏ trong tôi. Xa em thôi mà,tại sao lại đau lòng như vậy? Không phải chính tôi đã bỏ rơi em sao? Tại sao lại phải hối tiếc chứ? Em cần bình yên và tôi cần hạnh phúc,chúng ta đến với nhau thì bình yên hạnh phúc như vụt tan đi,chừa lại toàn bao khổ ải cho nhau. Hạnh phúc ngắn ngủi,cay đắng thì ngày qua ngày lại một lớn dần,gây cho nhau sự dày xéo,hờn ghen rồi mệt mỏi. Chúng ta không trưởng thành trong tình cảm,chúng ta không cảm thông cho nhau để rồi cuối cùng rời đi để lại hối tiếc,phiền ưu cho cả hai. Tự cứa vào vết thương chung của nhau. Tim tôi và em tổn thương đến không còn có thể lành lại được. Em ra đi,tôi ở lại,chúng ta hôm qua là hiện tại nhưng hôm nay đã là quá khứ của nhau. Thôi thì quên nhau em nhé,ngày qua tháng rộng rồi chúng ta sẽ là hoài niệm của thanh xuân 18,ngắn ngủi nhưng nhiều yêu thương. Tôi mong em tìm được bình yên cho mình,người mang cho em bình yên chứ không phải khổ đau rồi buông bỏ như em và tôi của bây giờ...
Yêu sao? Tôi không biết đâu mới là đúng cho chúng ta.
Tôi hỏi mình đâu là bình yên của tôi khi nó đã bỏ tôi đi rồi. À...không đâu,nó không bỏ tôi nhưng chính bản thân tôi rời xa nó. Tôi không có quyền oán than hay trách hờn,tôi chỉ có quyền chấp nhận.
Ừ,tôi chấp nhận em à,chấp nhận những gì mà chúng ta đã quyết định.
Em là nắng sáng
Tôi là đêm đen
Chúng ta không chung lối nữa,đời này sẽ không còn nhau. Bên em ngày mai không còn tôi mà là người khác bên em,mang cho em những hạnh phúc tôi không làm trong với em.
Hãy nhớ nhau lần cuối,khóc cho nhau lần cuối để mai chúng ta chỉ nhớ nhau trong tim chứ không còn trong nước mắt nữa.
Tôi nhớ em,thanh xuân 18 của tôi... Tôi yêu em bình yên đã từng bên tôi.
----------------------
Sư Tử ngồi lặng lẽ trên bãi cát,ánh mắt anh hướng ra biển rộng,thả những tâm sự âm thầm cùng biển khơi. Đã 1 đêm anh không hề rời bước khỏi đó,anh không về nhà cũng không quay lại căn nhà kia,chỉ im lặng ngồi đó. Sư Tử cũng chẳng biết mình ngồi đây đã bao lâu rồi.
Im lặng
Thẫn thờ
Không cảm nhận được trong tâm mình là gì.
Biển rộng thật! Nghiệt chướng cũng nhiều thật. Anh không biết mình quyết định như vậy là đúng hay sai nhưng dù sai anh cũng sẽ là người nhận hết. Anh muốn cô có cuộc sống bình thường như người khác,bên anh khác gì nghịch cảnh trước đây của cô? Có khác chi đâu chứ.
Chát đắng hay chua sót? Không,không gì cả... Vậy chắc là thanh thản nhỉ? Ừ đúng rồi,chắc anh đã cảm thấy thanh thản trong đau đớn của bản thân. Buông bỏ người mình yêu...cảm giác ra sao nhỉ? Có tựa như dao cứa vào tim hay nằm lên bàn chong? Không,không đâu,nó còn hơn thế nữa kìa,cảm giác đau rát tận tim,đến nỗi chẳng thế cảm nhận được nhưng lại hành hạ,dày xéo tâm tư bản thân.
Sai lầm nối tiếp sai lầm,chuỗi đời nhiều sai lầm quá. Nhưng sai thì đã sao? Nghiệt mà,không như thế này cũng là thế khác. Anh chọn rời đi để giữ yêu thương trong lòng,anh tin mình không sai,chỉ là những ngày tháng sau này anh sẽ cô đơn,anh biết chứ,nhưng không sao,anh dù có đau khổ hay cô đơn nhưng chỉ cần cô an nhàn là được.
Sư Tử lặng im,lòng trống rỗng,tâm trí rối bời nhưng anh không hối tiếc việc mình đã quyết định,dù đau thương hay vui vẻ. Vì số phận có mấy là vui đâu,nó toàn là bi kịch,nó cho người ta vui đôi chút nhưng lấy đi cả đời hạnh phúc của người ta.
Oán trách
Tủi hờn
Mặc cảm
Sư Tử đã trải qua hết rồi,anh như thằng tự kỷ với nỗi buồn riết rồi cũng quen,xem nó như một chuyện khá đỗi bình thường. Nhưng anh đau lắm,đau ở trong tim,nhưng nó đau quá hoá ra chẳng còn cảm giác.
Hôm nay anh buông tay,ngày mai cô sẽ vui bước trên cuộc sống của chính cô,dù cuộc sống đó anh không còn được phép bước vào.
Đêm đã xuống lần nữa,Sư Tử khập khiễng đứng lên,đôi chân tê và đau vì ngồi quá lâu nhưng vẫn cố bước về xe. Mở cửa xe,anh chợt thấy cái móc khoá nhỏ,đó là món quà đầu tiên cô tặng anh dịp Giáng Sinh. Lặng cười, cầm nó lên ngắm nghía một chút,rồi anh bỏ vào một cái hộp trong xe,tạm để đó đi,biết đâu sau này cũng sẽ quên rằng đã để đó. Chắc sẽ lãng quên món đồ đã từng quan trọng với anh.
Lái xe trên con đường đã vắng,chỉ còn thấp thoáng vài chiếc xe qua lại về đêm. Sư Tử lúc này thật sự cảm thấy thật cô đơn,cô đơn đến rát buốt từng nhịp trong tim.
Trời về đêm sương lạnh em hả? Nó thật cô quạnh đúng không em?
Tôi tự hỏi em giờ có đang yên giấc không? Có còn nước mắt lăn dài trên má không?
Tôi biết tôi không có quyền nói nhớ em nhưng cũng không có quyền bắt ép mình ngưng nhớ em. Ừ ,tôi rất nhớ em.
Tôi là đêm lạnh,tôi lui vào tăm tối tự ôm nỗi dằn vặt bản thân còn em là bình minh nắng sớm,em có quyền bước đi trên con đường rực nắng vàng của sớm mai. Hôm nay tôi buồn nhưng ngày mai tôi sẽ thôi nhớ,tôi chỉ sẽ giữ em trong tim mình.
Khoé mắt đọng lại nỗi buồn ưu tư tôi đã khô cạn,tâm trí tôi cũng chẳng còn gì để nghĩ suy nữa,chỉ còn một điều tôi vẫn luôn tự hỏi Xa tôi,em có hạnh phúc không? Từng bấy nhiêu câu hỏi tôi luôn lập lại trong đầu mình. Từ bỏ em sao tôi lại còn suy nghĩ làm gì? Tại sao vậy?
Có lẽ sau tất cả,chúng ta vẫn định từ là Nghiệt Duyên,Ngược Phận. Định mệnh ta là ngôi sao xấu trên bàn Tơ Nguyệt. Duyên được nối bằng tơ hồng vậy thì nếu nó đứt rồi có vợi lại được không?
Không đúng không em? Thế thì hãy sống hạnh phúc em nhé,sống thật vui vẻ,hạnh phúc để sự buông bỏ của tôi là đúng.
Ngày mai nắng lên,mọi thứ sẽ tốt thôi. Cuộc sống em sẽ yên ấm như ánh nắng vậy,đừng nhớ gì tới tôi nữa. Hãy để tôi trôi vào trong quá khứ nghiệt ngã,dù rằng tôi không muốn em quên tôi,nó đau lắm nhưng tôi chấp nhận cái nỗi đau dày xéo,đau đớn ấy để đổi lại nụ cười của em. Biết đâu,trên đoạn đường ngày mai rực nắng,chúng ta vô tình gặp lại nhau,tôi sẽ thấy em cười chứ không phải là nước mắt tràn mi như lúc này nữa....
Không rõ ràng ! Đó là tình yêu mình chọn lựa
Bên người vì nghịch cảnh , bên nhau khi cần 1 điểm dựa
Thương nhau mình để đó , vì bước không thể xa hơn nữa
Đến không được buông không đành . chẳng cách chi cho vừa
Mình đặt những hoài nghi khi mắt và môi không chung gối
Hành hạ tinh thần nhau khi biết không thể còn chung lối
Mình dửng dưng với quyết định dù thấy kết quả ngay trước mặt
Để rồi buông tay nhau...đau đến cạn cả nước mắt
Chuyện tình mình thật nghiệt ngã , anh biết chứ !
Nhưng trái tim luôn thắng lý trí tình yêu làm sao có thể chối từ
Cay đắng , xót xa , chưa điều gì mình chưa trải qua
Trừ hạnh phúc ngắn ngủi riêng sự tồi tệ hằng ngày cứ dài ra
Anh vẫn yêu em , nguyên vẹn như ngày đầu
Chỉ khác là đang phải dối bản thân để mình mãi mãi xa nhau
Gượng cười , tự cứa vào tim của nhau vết sẹo chung
Đúng người , sai thời điểm kết quả đau đớn đến tột cùng *
*Cạn cả nước mắt-Karik
-Đứng lại-Cự Giải gằng,cô bước đến gần Thiên Bình.
-Song Tử nó đi đâu?-Cự Giải nắm lấy cánh tay Thiên Bình ép anh phải đối diện với cô.
-Đi đâu hả? Đi tìm bình yên rồi-Thiên Bình cười nhạt định quay đi nhưng Cự Giải níu lại.
-Cậu để nó đi như thế sao? Sao cậu vô tình thế?
-Cậu thì biết gì? Tôi vô tình hả? Thế cậu bắt tôi phải ích kỷ giữ cô ấy lại sao? Cô ấy bên tôi đến chán chường rồi Cự Giải,cô ấy muốn đi,tôi không thể ích kỷ thêm nữa cậu có hiểu không? Cậu tưởng tôi không biết đau sao? Tôi đâu phải sắt đá đâu Cự Giải,cậu nghĩ tôi muốn giữ là giữ hay muốn để đi là đi hả? Thế thì cậu đi mà giữ,giữ cô ấy trong cái cuộc sống nghiệt ải này đi-Thiên Bình lúc này đã không kiềm chế được bản thân cũng như cảm xúc mà anh đã cố dằn nén. Thiên Bình dùng hết sức bình sinh hét lên,gương mặt anh đỏ bừng hằn,bàn tay siết chặt tay Cự Giải,khiến cô cũng cảm nhận được phần nào khổ đau trong anh.
Thiên Bình bỏ lên phòng,trong căn phòng tối lạnh lẽo và đơn độc,Thiên Bình ngồi uống từ ly rượu này đến ly rượu khác. Ánh mắt nhìn chăm chú ra bên ngoài,thành phố đã về khuya rồi,nó đã quá muộn,bên ngoài cũng không còn náo nhiệt,ồn ào như trước,bây giờ cũng chỉ là sự yên tĩnh được bao phủ bởi đêm lạnh.
Thiên Bình bây giờ cũng có thể so sánh với màn đêm đó chứ? Ừ,anh đã giống như vậy rồi.
Cô độc là anh của lúc này,trong căn phòng từng có tiếng cười vui vẻ,hạnh phúc nhưng giờ thì đã bị chôn vào quá khứ.
Tiếng nói của cô,nụ cười của cô vẫn còn như đang hiện hữu trong căn phòng này và trong tâm anh.
Quạnh hiu quá,cô độc quá nhưng không phải từ nhỏ anh đã sống như thế rồi sao? Sao bây giờ lại cảm thấy xa lạ như vậy? Hay anh đã quen với cuộc sống có cô bên mình?
Cuộc sống tôi khi có em dù thời gian không dài,không đi hết cùng nhau cả thanh xuân hay cả cuộc đời,nhưng em đã là một thói quen khó bỏ trong tôi. Xa em thôi mà,tại sao lại đau lòng như vậy? Không phải chính tôi đã bỏ rơi em sao? Tại sao lại phải hối tiếc chứ? Em cần bình yên và tôi cần hạnh phúc,chúng ta đến với nhau thì bình yên hạnh phúc như vụt tan đi,chừa lại toàn bao khổ ải cho nhau. Hạnh phúc ngắn ngủi,cay đắng thì ngày qua ngày lại một lớn dần,gây cho nhau sự dày xéo,hờn ghen rồi mệt mỏi. Chúng ta không trưởng thành trong tình cảm,chúng ta không cảm thông cho nhau để rồi cuối cùng rời đi để lại hối tiếc,phiền ưu cho cả hai. Tự cứa vào vết thương chung của nhau. Tim tôi và em tổn thương đến không còn có thể lành lại được. Em ra đi,tôi ở lại,chúng ta hôm qua là hiện tại nhưng hôm nay đã là quá khứ của nhau. Thôi thì quên nhau em nhé,ngày qua tháng rộng rồi chúng ta sẽ là hoài niệm của thanh xuân 18,ngắn ngủi nhưng nhiều yêu thương. Tôi mong em tìm được bình yên cho mình,người mang cho em bình yên chứ không phải khổ đau rồi buông bỏ như em và tôi của bây giờ...
Yêu sao? Tôi không biết đâu mới là đúng cho chúng ta.
Tôi hỏi mình đâu là bình yên của tôi khi nó đã bỏ tôi đi rồi. À...không đâu,nó không bỏ tôi nhưng chính bản thân tôi rời xa nó. Tôi không có quyền oán than hay trách hờn,tôi chỉ có quyền chấp nhận.
Ừ,tôi chấp nhận em à,chấp nhận những gì mà chúng ta đã quyết định.
Em là nắng sáng
Tôi là đêm đen
Chúng ta không chung lối nữa,đời này sẽ không còn nhau. Bên em ngày mai không còn tôi mà là người khác bên em,mang cho em những hạnh phúc tôi không làm trong với em.
Hãy nhớ nhau lần cuối,khóc cho nhau lần cuối để mai chúng ta chỉ nhớ nhau trong tim chứ không còn trong nước mắt nữa.
Tôi nhớ em,thanh xuân 18 của tôi... Tôi yêu em bình yên đã từng bên tôi.
----------------------
Sư Tử ngồi lặng lẽ trên bãi cát,ánh mắt anh hướng ra biển rộng,thả những tâm sự âm thầm cùng biển khơi. Đã 1 đêm anh không hề rời bước khỏi đó,anh không về nhà cũng không quay lại căn nhà kia,chỉ im lặng ngồi đó. Sư Tử cũng chẳng biết mình ngồi đây đã bao lâu rồi.
Im lặng
Thẫn thờ
Không cảm nhận được trong tâm mình là gì.
Biển rộng thật! Nghiệt chướng cũng nhiều thật. Anh không biết mình quyết định như vậy là đúng hay sai nhưng dù sai anh cũng sẽ là người nhận hết. Anh muốn cô có cuộc sống bình thường như người khác,bên anh khác gì nghịch cảnh trước đây của cô? Có khác chi đâu chứ.
Chát đắng hay chua sót? Không,không gì cả... Vậy chắc là thanh thản nhỉ? Ừ đúng rồi,chắc anh đã cảm thấy thanh thản trong đau đớn của bản thân. Buông bỏ người mình yêu...cảm giác ra sao nhỉ? Có tựa như dao cứa vào tim hay nằm lên bàn chong? Không,không đâu,nó còn hơn thế nữa kìa,cảm giác đau rát tận tim,đến nỗi chẳng thế cảm nhận được nhưng lại hành hạ,dày xéo tâm tư bản thân.
Sai lầm nối tiếp sai lầm,chuỗi đời nhiều sai lầm quá. Nhưng sai thì đã sao? Nghiệt mà,không như thế này cũng là thế khác. Anh chọn rời đi để giữ yêu thương trong lòng,anh tin mình không sai,chỉ là những ngày tháng sau này anh sẽ cô đơn,anh biết chứ,nhưng không sao,anh dù có đau khổ hay cô đơn nhưng chỉ cần cô an nhàn là được.
Sư Tử lặng im,lòng trống rỗng,tâm trí rối bời nhưng anh không hối tiếc việc mình đã quyết định,dù đau thương hay vui vẻ. Vì số phận có mấy là vui đâu,nó toàn là bi kịch,nó cho người ta vui đôi chút nhưng lấy đi cả đời hạnh phúc của người ta.
Oán trách
Tủi hờn
Mặc cảm
Sư Tử đã trải qua hết rồi,anh như thằng tự kỷ với nỗi buồn riết rồi cũng quen,xem nó như một chuyện khá đỗi bình thường. Nhưng anh đau lắm,đau ở trong tim,nhưng nó đau quá hoá ra chẳng còn cảm giác.
Hôm nay anh buông tay,ngày mai cô sẽ vui bước trên cuộc sống của chính cô,dù cuộc sống đó anh không còn được phép bước vào.
Đêm đã xuống lần nữa,Sư Tử khập khiễng đứng lên,đôi chân tê và đau vì ngồi quá lâu nhưng vẫn cố bước về xe. Mở cửa xe,anh chợt thấy cái móc khoá nhỏ,đó là món quà đầu tiên cô tặng anh dịp Giáng Sinh. Lặng cười, cầm nó lên ngắm nghía một chút,rồi anh bỏ vào một cái hộp trong xe,tạm để đó đi,biết đâu sau này cũng sẽ quên rằng đã để đó. Chắc sẽ lãng quên món đồ đã từng quan trọng với anh.
Lái xe trên con đường đã vắng,chỉ còn thấp thoáng vài chiếc xe qua lại về đêm. Sư Tử lúc này thật sự cảm thấy thật cô đơn,cô đơn đến rát buốt từng nhịp trong tim.
Trời về đêm sương lạnh em hả? Nó thật cô quạnh đúng không em?
Tôi tự hỏi em giờ có đang yên giấc không? Có còn nước mắt lăn dài trên má không?
Tôi biết tôi không có quyền nói nhớ em nhưng cũng không có quyền bắt ép mình ngưng nhớ em. Ừ ,tôi rất nhớ em.
Tôi là đêm lạnh,tôi lui vào tăm tối tự ôm nỗi dằn vặt bản thân còn em là bình minh nắng sớm,em có quyền bước đi trên con đường rực nắng vàng của sớm mai. Hôm nay tôi buồn nhưng ngày mai tôi sẽ thôi nhớ,tôi chỉ sẽ giữ em trong tim mình.
Khoé mắt đọng lại nỗi buồn ưu tư tôi đã khô cạn,tâm trí tôi cũng chẳng còn gì để nghĩ suy nữa,chỉ còn một điều tôi vẫn luôn tự hỏi Xa tôi,em có hạnh phúc không? Từng bấy nhiêu câu hỏi tôi luôn lập lại trong đầu mình. Từ bỏ em sao tôi lại còn suy nghĩ làm gì? Tại sao vậy?
Có lẽ sau tất cả,chúng ta vẫn định từ là Nghiệt Duyên,Ngược Phận. Định mệnh ta là ngôi sao xấu trên bàn Tơ Nguyệt. Duyên được nối bằng tơ hồng vậy thì nếu nó đứt rồi có vợi lại được không?
Không đúng không em? Thế thì hãy sống hạnh phúc em nhé,sống thật vui vẻ,hạnh phúc để sự buông bỏ của tôi là đúng.
Ngày mai nắng lên,mọi thứ sẽ tốt thôi. Cuộc sống em sẽ yên ấm như ánh nắng vậy,đừng nhớ gì tới tôi nữa. Hãy để tôi trôi vào trong quá khứ nghiệt ngã,dù rằng tôi không muốn em quên tôi,nó đau lắm nhưng tôi chấp nhận cái nỗi đau dày xéo,đau đớn ấy để đổi lại nụ cười của em. Biết đâu,trên đoạn đường ngày mai rực nắng,chúng ta vô tình gặp lại nhau,tôi sẽ thấy em cười chứ không phải là nước mắt tràn mi như lúc này nữa....
Không rõ ràng ! Đó là tình yêu mình chọn lựa
Bên người vì nghịch cảnh , bên nhau khi cần 1 điểm dựa
Thương nhau mình để đó , vì bước không thể xa hơn nữa
Đến không được buông không đành . chẳng cách chi cho vừa
Mình đặt những hoài nghi khi mắt và môi không chung gối
Hành hạ tinh thần nhau khi biết không thể còn chung lối
Mình dửng dưng với quyết định dù thấy kết quả ngay trước mặt
Để rồi buông tay nhau...đau đến cạn cả nước mắt
Chuyện tình mình thật nghiệt ngã , anh biết chứ !
Nhưng trái tim luôn thắng lý trí tình yêu làm sao có thể chối từ
Cay đắng , xót xa , chưa điều gì mình chưa trải qua
Trừ hạnh phúc ngắn ngủi riêng sự tồi tệ hằng ngày cứ dài ra
Anh vẫn yêu em , nguyên vẹn như ngày đầu
Chỉ khác là đang phải dối bản thân để mình mãi mãi xa nhau
Gượng cười , tự cứa vào tim của nhau vết sẹo chung
Đúng người , sai thời điểm kết quả đau đớn đến tột cùng *
*Cạn cả nước mắt-Karik
/176
|