Anh... quay lại đi
Đừng đi..
Bảo Bình... đừng,xin anh,đừng đi quay lại đi.
-Không-Cự Giải bật dậy,người cô đổ rất nhiều mồ hôi,hơi thở hổn hển mệt mỏi,gương mặt biểu hiện rõ sự thất thần sợ hãi.
Cố lấy lại bình tĩnh,Cự Giải dựa vào thành giường,điều chỉnh lại nhịp thở ,cô uống 1 chút nước để trấn tĩnh bản thân. Đây đã là lần thứ 3 cô mơ thấy giấc mơ đó,nó như đang ám ảnh cô vậy.
Từ lúc cảm giác bất an dấy lên trong buổi lễ hôm ấy,Cự Giải liên tục mơ thấy hình ảnh đó cùng những cảm giác bất an trong lòng,những điều đó làm cô thấy lo sợ và khó chịu. Trong lòng luôn có cảm giác như sắp có chuyện không hay xảy ra.
Giấc mơ đó... có nghĩa là gì?
Cự Giải lấy điện thoại trên tủ,bấm số Bảo Bình và gọi cho anh. Từng hồi chuông vang lên liên tục nhưng rồi cũng không có ai bắt máy,dù Cự Giải đã cố gắng gọi lại rất nhiều lần sau đó nhưng vẫn là tiếng máy trả lời tự động. Cự Giải cầm chặt điện thoại,tim cô chợt thắt lên,đau nhói đến khó thở. Đưa tay ôm lấy lòng ngực đau nhói,Cự Giải ngồi thụp xuống,tay vẫn cầm chặt điện thoại,khó nhọc thở ra từng hơi từ trái tim đang vô cơ thắt lại kia.
Đôi mắt lờ mờ nhìn xung quanh,cô nhớ đến giấc mơ ấy. Giấc mơ thành ác mộng từ bao giờ.
Cô thấy Bảo Bình đang quay lưng lại với cô,anh bước đi,cô thì cứ luôn miệng không ngừng nói anh đừng đi,van xin anh đừng bước tiếp...nhưng anh chợt quay lại nhìn cô mỉm cười thật tươi rồi... một phát súng bắn từ sau lưng anh và...
Anh ngã xuống.
Máu.
Ánh mắt.
Nụ cười.
Anh xin lỗi...
-Không... làm ơn đi-Cự Giải ôm đầu bật khóc lớn,cô tiếp tục gọi cho anh mặc cho bản thân đang không ngừng khóc. Cô sợ,sợ linh cảm của cô một ngày nào đó sẽ thành hiện thực,cô không thể bình thản chấp nhận nó,dù cho bản thân hiểu rõ anh là ai và chuyện đó có xảy ra thì cũng là bình thường,nhưng với cô thì khác,thế giới xem anh là 1 con người nhưng với cô anh là cả sự sống,là thế giới của riêng mình cô,không ai có quyền làm tổn thương,cô không muốn một lần nữa sống cuộc sống cô độc không có anh bên cạnh.
-Bảo Bình... Bảo Bình...anh ơi-Cự Giải khóc,cô không biết làm cách nào để bản thân bình tĩnh hơn,trong đầu cô,trong thâm tâm này đang hiện diện và cảm nhận những thứ xấu xa kia sẽ đến,cô không thể ngăn nó lại.
-Cự Giải-Cánh cửa phòng bật mở,Bảo Bình vội chạy lại ôm lấy cô vào lòng.
Anh có công việc nên đã để điện thoại ở trong xe,không nghĩ cô sẽ gọi anh giờ này. Còn cô khi thấy anh,chỉ biết ôm chặt lấy anh mà khóc lớn.
-Anh xin lỗi,em sao vậy? Nói anh nghe-Bảo Bình để cô tựa vào vai mình,thì thầm hối lỗi.
-Em mơ thấy...một giấc mơ-Cự Giải yếu ớt,khó nhọc nói ra từng chữ trong tiếng nức nghẹn.
-Em thấy gì?
-Em thấy anh đi xa em,em kêu anh quay lại nhưng anh không quay lại và rồi...-Cô bật khóc tiếp,cô sợ khi nhớ đến cảnh tượng đó.
Bảo Bình không hỏi cô đã thấy gì,vì anh đủ hiểu cô đã mơ những gì. Khẽ thở dài,anh ôm cô vào lòng thật chặt.
-Đừng sợ,anh không bỏ em một mình đâu. Đời này,kiếp này anh dùng để chăm sóc em. Anh sẽ không đi xa em,anh vẫn mãi ở bên em. Đừng khóc,anh đau lòng.
Anh cứ ôm cô như thế,ôn nhu dỗ dành người con gái đang khóc nức nở kia. Anh chỉ biết tự cười chính mình,nói sẽ không làm cô khóc thế mà giờ đây vì lo sợ cho anh mà khóc đến mệt nhoài.
Cự Giải thiếp đi trong lòng Bảo Bình,dù đã ngủ vì mệt nhưng tay cô vẫn nắm chặt lấy tay anh như sợ rằng chỉ cần một chút buông lơi anh sẽ rời xa cô mãi mãi.
Bảo Bình để cô ngủ trong lòng mình,anh ôm cô thật chặt để cô an tâm mà ngủ. Thật ra anh cũng có lo sợ của bản thân,không phải anh sợ chết,chỉ là anh sợ xa cô thôi.
Nếu mai này anh xa em
Xin em đừng khóc vì anh quá lâu
Xin em hãy luôn mỉm cười dù lỡ một mai không còn anh bên cạnh
Hãy để anh thấy em luôn rạng rỡ như Mặt Trời
Đừng để dòng lệ làm hoen đi đôi mắt này
Anh đau lòng lắm...
Anh không biết mình còn bao lâu để bên em,cuộc sống anh vô định quá em hả? Sống bình yêu như bao người anh không thể,anh không thể sống một cuộc sống an nhàn bên em,để em phải chịu khổ rồi. Anh xin lỗi.
Nếu lỡ mai này anh rời xa...
Hãy cười thật tươi em nhé,
dù nước mắt đang ngập ngừng khoé mi.
Đừng khóc,
vì...dù cách xa tận chân trời thì anh vẫn luôn yêu em.
Cuộc sống ai cũng vô định,không ai biết ngày mai thế nào,mình sẽ hạnh phúc hay đau khổ.
Bản thân ta đau ta không sợ,chỉ sợ người ta thương khổ đau mà thôi...
Đừng đi..
Bảo Bình... đừng,xin anh,đừng đi quay lại đi.
-Không-Cự Giải bật dậy,người cô đổ rất nhiều mồ hôi,hơi thở hổn hển mệt mỏi,gương mặt biểu hiện rõ sự thất thần sợ hãi.
Cố lấy lại bình tĩnh,Cự Giải dựa vào thành giường,điều chỉnh lại nhịp thở ,cô uống 1 chút nước để trấn tĩnh bản thân. Đây đã là lần thứ 3 cô mơ thấy giấc mơ đó,nó như đang ám ảnh cô vậy.
Từ lúc cảm giác bất an dấy lên trong buổi lễ hôm ấy,Cự Giải liên tục mơ thấy hình ảnh đó cùng những cảm giác bất an trong lòng,những điều đó làm cô thấy lo sợ và khó chịu. Trong lòng luôn có cảm giác như sắp có chuyện không hay xảy ra.
Giấc mơ đó... có nghĩa là gì?
Cự Giải lấy điện thoại trên tủ,bấm số Bảo Bình và gọi cho anh. Từng hồi chuông vang lên liên tục nhưng rồi cũng không có ai bắt máy,dù Cự Giải đã cố gắng gọi lại rất nhiều lần sau đó nhưng vẫn là tiếng máy trả lời tự động. Cự Giải cầm chặt điện thoại,tim cô chợt thắt lên,đau nhói đến khó thở. Đưa tay ôm lấy lòng ngực đau nhói,Cự Giải ngồi thụp xuống,tay vẫn cầm chặt điện thoại,khó nhọc thở ra từng hơi từ trái tim đang vô cơ thắt lại kia.
Đôi mắt lờ mờ nhìn xung quanh,cô nhớ đến giấc mơ ấy. Giấc mơ thành ác mộng từ bao giờ.
Cô thấy Bảo Bình đang quay lưng lại với cô,anh bước đi,cô thì cứ luôn miệng không ngừng nói anh đừng đi,van xin anh đừng bước tiếp...nhưng anh chợt quay lại nhìn cô mỉm cười thật tươi rồi... một phát súng bắn từ sau lưng anh và...
Anh ngã xuống.
Máu.
Ánh mắt.
Nụ cười.
Anh xin lỗi...
-Không... làm ơn đi-Cự Giải ôm đầu bật khóc lớn,cô tiếp tục gọi cho anh mặc cho bản thân đang không ngừng khóc. Cô sợ,sợ linh cảm của cô một ngày nào đó sẽ thành hiện thực,cô không thể bình thản chấp nhận nó,dù cho bản thân hiểu rõ anh là ai và chuyện đó có xảy ra thì cũng là bình thường,nhưng với cô thì khác,thế giới xem anh là 1 con người nhưng với cô anh là cả sự sống,là thế giới của riêng mình cô,không ai có quyền làm tổn thương,cô không muốn một lần nữa sống cuộc sống cô độc không có anh bên cạnh.
-Bảo Bình... Bảo Bình...anh ơi-Cự Giải khóc,cô không biết làm cách nào để bản thân bình tĩnh hơn,trong đầu cô,trong thâm tâm này đang hiện diện và cảm nhận những thứ xấu xa kia sẽ đến,cô không thể ngăn nó lại.
-Cự Giải-Cánh cửa phòng bật mở,Bảo Bình vội chạy lại ôm lấy cô vào lòng.
Anh có công việc nên đã để điện thoại ở trong xe,không nghĩ cô sẽ gọi anh giờ này. Còn cô khi thấy anh,chỉ biết ôm chặt lấy anh mà khóc lớn.
-Anh xin lỗi,em sao vậy? Nói anh nghe-Bảo Bình để cô tựa vào vai mình,thì thầm hối lỗi.
-Em mơ thấy...một giấc mơ-Cự Giải yếu ớt,khó nhọc nói ra từng chữ trong tiếng nức nghẹn.
-Em thấy gì?
-Em thấy anh đi xa em,em kêu anh quay lại nhưng anh không quay lại và rồi...-Cô bật khóc tiếp,cô sợ khi nhớ đến cảnh tượng đó.
Bảo Bình không hỏi cô đã thấy gì,vì anh đủ hiểu cô đã mơ những gì. Khẽ thở dài,anh ôm cô vào lòng thật chặt.
-Đừng sợ,anh không bỏ em một mình đâu. Đời này,kiếp này anh dùng để chăm sóc em. Anh sẽ không đi xa em,anh vẫn mãi ở bên em. Đừng khóc,anh đau lòng.
Anh cứ ôm cô như thế,ôn nhu dỗ dành người con gái đang khóc nức nở kia. Anh chỉ biết tự cười chính mình,nói sẽ không làm cô khóc thế mà giờ đây vì lo sợ cho anh mà khóc đến mệt nhoài.
Cự Giải thiếp đi trong lòng Bảo Bình,dù đã ngủ vì mệt nhưng tay cô vẫn nắm chặt lấy tay anh như sợ rằng chỉ cần một chút buông lơi anh sẽ rời xa cô mãi mãi.
Bảo Bình để cô ngủ trong lòng mình,anh ôm cô thật chặt để cô an tâm mà ngủ. Thật ra anh cũng có lo sợ của bản thân,không phải anh sợ chết,chỉ là anh sợ xa cô thôi.
Nếu mai này anh xa em
Xin em đừng khóc vì anh quá lâu
Xin em hãy luôn mỉm cười dù lỡ một mai không còn anh bên cạnh
Hãy để anh thấy em luôn rạng rỡ như Mặt Trời
Đừng để dòng lệ làm hoen đi đôi mắt này
Anh đau lòng lắm...
Anh không biết mình còn bao lâu để bên em,cuộc sống anh vô định quá em hả? Sống bình yêu như bao người anh không thể,anh không thể sống một cuộc sống an nhàn bên em,để em phải chịu khổ rồi. Anh xin lỗi.
Nếu lỡ mai này anh rời xa...
Hãy cười thật tươi em nhé,
dù nước mắt đang ngập ngừng khoé mi.
Đừng khóc,
vì...dù cách xa tận chân trời thì anh vẫn luôn yêu em.
Cuộc sống ai cũng vô định,không ai biết ngày mai thế nào,mình sẽ hạnh phúc hay đau khổ.
Bản thân ta đau ta không sợ,chỉ sợ người ta thương khổ đau mà thôi...
/176
|