Em vẫn còn nhớ ngày mà anh bước ra khỏi cuộc sống em. Từ ngày đó thế giới em chỉ bao phủ bởi sự cô độc. Em nhớ anh. Em vẫn còn nhớ rõ ngày anh nhìn về phía em yêu thương cho đến ngày anh cũng nhìn về em nhưng ánh mắt đã mệt mỏi,bàn tay anh buông lỏng và...
Em đi đi,tìm sự bình yên của em.
Anh đã nói như thế và sau đó...à không còn có sau đó nữa. Chúng ta rời xa nhau,không ồn ào,chỉ để lại vết thương còn tồn động mãi không nguôi. Em tự hỏi có phải em đã quá ngu ngốc khi cứ suy nghĩ về quá khứ đã qua để rồi đánh mất anh,em cứ mãi phân vân rằng anh còn yêu cô ấy không? Cứ thế em đã vô tình khiến bàn tay anh buông lơi.
Anh có nhớ em không?
Câu hỏi đó không biết trái tim em đã hỏi bao nhiêu lần. Em muốn biết,muốn biết anh còn nhớ em không? Còn yêu một kẻ hồ đồ như em không? Em xin lỗi. Phải chi ngày hôm ấy em tin tưởng anh,không hoài nghi, không nóng vội, không hờn ghen thì bây giờ đâu phải tự dằn vặt mình với câu hỏi ấy. Em nhớ anh.
Gió lạnh quá,nơi anh có ấm không? Nơi em thì không,nơi em vốn đã lạnh nay càng lạnh bởi gió đầu mùa,em nhớ hơi ấm từ vòng tay anh mỗi khi giá lạnh. Nhưng đã mất rồi. Vòng tay đó đã không còn nơi đây nữa.
Cô đơn quá anh nhỉ? Nhưng quá muộn để quay trở về những ngày ấm êm rồi. Là em từ bỏ trước,là em buông tay trước thì làm sao có thể trách duyên tay không mặn nồng,nếu được ước em xin ước một giây thôi được nắm tay anh và nói yêu anh thêm 1 lần nữa. Chỉ cần thế thôi.
Khi xưa yêu nhau,anh đón đưa em về nhà.
Ngày nay xa nhau một mình em bơ vơ giữa dòng đời tấp nập.
Con phố xưa vẫn vậy chỉ trách chúng ta đã cũ. Mình em bước cô đơn trong tình yêu quá khứ,ôm mãi hoài kỷ niệm chưa tan. Em đã sai.
Anh giờ thế nào? Vẫn vậy hay đã phải lòng ai rồi? Em thì vẫn thế,vẫn phải lòng anh như ngày nào. Làm sao để trở về ngày yêu cũ? Bên vòng tay ấm áp mãi không buông lơi.
Cho em xin một nữa lần được nhìn thấy anh. Thấy anh vẫn ổn,vẫn cười ấm áp,chỉ cần thế thôi lòng em cũng đủ ấm rồi. Nếu 1 lần quay lại,sẽ không 1 lần nào nữa buông tay. Nếu được trở về, sẽ không để lời hờn ghen kia làm tổn thương chúng ta.
Thời gian trôi nhanh thật,thoáng chốc đã mấy tuần trăng không anh,nhớ anh đến lòng mỏi mòn,bàn tay chơ vơi giữa không trung vô định vì chẳng còn bàn tay anh nắm lấy nữa.
Ngày yêu thương đã thôi không còn nữa,em cũng mong chúng ta sẽ quên đi,vì chẳng còn cơ hội để trở lại. Anh à,tha thứ cho em nhé,lỗi lầm khi xưa cắt đứt tơ hồng,để tình yêu trôi lạc về miền xa xôi. Giấc mơ xưa xin khép lại trong tim,sau này chúng ta bước lên Thánh Đường,nhưng chỉ là không cùng nhau nữa. Cuộc đời không còn bước chung lối nhưng hãy đừng quên em được không anh? Dù em chỉ là hoài niệm sau này sẽ lãng quên trong cuộc sống anh,nhưng chỉ mong anh 1 lần sau này nhớ đến em,chỉ vậy thôi.
Giờ này mình chia xa thế mà cứ ngỡ là mơ.
Anh bên ấy,em bên này.
Dặn lòng đừng tiếc nuối vì giờ đã hai nơi.
Tình yêu này ai đắp ai bồi? Hay chôn vùi sâu vào đáy tim.
Quá khứ còn lại gì ngoài những ước muốn xa tầm tay.
Tử Đằng không nở lần hai,cũng như tình yêu đã vỡ không thể một lần nữa vẹn nguyên.
Cảm ơn anh đã bên tháng năm tuổi trẻ.
Bây giờ khi trưởng thành em trở về là kẻ cô đơn.
Em đi đi,tìm sự bình yên của em.
Anh đã nói như thế và sau đó...à không còn có sau đó nữa. Chúng ta rời xa nhau,không ồn ào,chỉ để lại vết thương còn tồn động mãi không nguôi. Em tự hỏi có phải em đã quá ngu ngốc khi cứ suy nghĩ về quá khứ đã qua để rồi đánh mất anh,em cứ mãi phân vân rằng anh còn yêu cô ấy không? Cứ thế em đã vô tình khiến bàn tay anh buông lơi.
Anh có nhớ em không?
Câu hỏi đó không biết trái tim em đã hỏi bao nhiêu lần. Em muốn biết,muốn biết anh còn nhớ em không? Còn yêu một kẻ hồ đồ như em không? Em xin lỗi. Phải chi ngày hôm ấy em tin tưởng anh,không hoài nghi, không nóng vội, không hờn ghen thì bây giờ đâu phải tự dằn vặt mình với câu hỏi ấy. Em nhớ anh.
Gió lạnh quá,nơi anh có ấm không? Nơi em thì không,nơi em vốn đã lạnh nay càng lạnh bởi gió đầu mùa,em nhớ hơi ấm từ vòng tay anh mỗi khi giá lạnh. Nhưng đã mất rồi. Vòng tay đó đã không còn nơi đây nữa.
Cô đơn quá anh nhỉ? Nhưng quá muộn để quay trở về những ngày ấm êm rồi. Là em từ bỏ trước,là em buông tay trước thì làm sao có thể trách duyên tay không mặn nồng,nếu được ước em xin ước một giây thôi được nắm tay anh và nói yêu anh thêm 1 lần nữa. Chỉ cần thế thôi.
Khi xưa yêu nhau,anh đón đưa em về nhà.
Ngày nay xa nhau một mình em bơ vơ giữa dòng đời tấp nập.
Con phố xưa vẫn vậy chỉ trách chúng ta đã cũ. Mình em bước cô đơn trong tình yêu quá khứ,ôm mãi hoài kỷ niệm chưa tan. Em đã sai.
Anh giờ thế nào? Vẫn vậy hay đã phải lòng ai rồi? Em thì vẫn thế,vẫn phải lòng anh như ngày nào. Làm sao để trở về ngày yêu cũ? Bên vòng tay ấm áp mãi không buông lơi.
Cho em xin một nữa lần được nhìn thấy anh. Thấy anh vẫn ổn,vẫn cười ấm áp,chỉ cần thế thôi lòng em cũng đủ ấm rồi. Nếu 1 lần quay lại,sẽ không 1 lần nào nữa buông tay. Nếu được trở về, sẽ không để lời hờn ghen kia làm tổn thương chúng ta.
Thời gian trôi nhanh thật,thoáng chốc đã mấy tuần trăng không anh,nhớ anh đến lòng mỏi mòn,bàn tay chơ vơi giữa không trung vô định vì chẳng còn bàn tay anh nắm lấy nữa.
Ngày yêu thương đã thôi không còn nữa,em cũng mong chúng ta sẽ quên đi,vì chẳng còn cơ hội để trở lại. Anh à,tha thứ cho em nhé,lỗi lầm khi xưa cắt đứt tơ hồng,để tình yêu trôi lạc về miền xa xôi. Giấc mơ xưa xin khép lại trong tim,sau này chúng ta bước lên Thánh Đường,nhưng chỉ là không cùng nhau nữa. Cuộc đời không còn bước chung lối nhưng hãy đừng quên em được không anh? Dù em chỉ là hoài niệm sau này sẽ lãng quên trong cuộc sống anh,nhưng chỉ mong anh 1 lần sau này nhớ đến em,chỉ vậy thôi.
Giờ này mình chia xa thế mà cứ ngỡ là mơ.
Anh bên ấy,em bên này.
Dặn lòng đừng tiếc nuối vì giờ đã hai nơi.
Tình yêu này ai đắp ai bồi? Hay chôn vùi sâu vào đáy tim.
Quá khứ còn lại gì ngoài những ước muốn xa tầm tay.
Tử Đằng không nở lần hai,cũng như tình yêu đã vỡ không thể một lần nữa vẹn nguyên.
Cảm ơn anh đã bên tháng năm tuổi trẻ.
Bây giờ khi trưởng thành em trở về là kẻ cô đơn.
/176
|