Song Tử chạy ra ngoài phòng bệnh của Thiên Bình. Cô không muốn bị làm nghẹt thở bởi ánh mắt mị hoặt đó.
Cô bước trên dãy hành lang giờ đã vắng hơn vì gần tối,mọi người cũng tranh thủ ai về phòng nấy,chỉ riêng vài người đi dạo hoặc đứng nói chuyện cùng nhau. Song Tử dừng lại hành lang gần cầu thang,cô nhìn xuống dưới sân bệnh viện,thật yên tĩnh,dường như mọi người đã về phòng gần nửa rồi,xung quanh không khí cũng không còn ồn ào như lúc sáng. Mọi thứ như đã bị cô lập bởi đêm về,vài người như còn đang tâm trạng, muốn tìm nơi yên tĩnh mà tận hưởng quãng không gian này.
Song Tử nhớ lại lúc nhỏ mẹ cô cũng từng nằm ở đây. Bà rời xa cô cũng vào ngày này tháng trước cách đây đã 14 năm. Ngày đó cô là đứa trẻ ngây thơ và yếu đuối,cảm giác đứa trẻ 3 tuổi cần mẹ nhưng lại không thể bên mẹ nó,cảm giác buồn tủi đến mức nào. Rồi ngày cha lấy vợ khác,người đàn bà xa lạ với nó,luôn nhìn nó với ánh mắt căm ghét. Cuộc sống nó đảo lộn từ đó,bao ngày hành hạ như cách trút giận lên nó. Vì nó là con riêng của cha,là con của người mà cha yêu nhất là mẹ nó. Bà ta hờn ghen,căm phẫn và nó là cái bia để bà trút giận lên hàng ngày. Bà luôn tìm những việc không đáng để la mắng,đánh đập nó. Nhưng nó cam chịu tất cả.
Từ khi mẹ mất đi,nó chẳng còn hy vọng gì nhiều về cuộc sống sau này sẽ hạnh phúc. Nó chẳng còn màng đến yêu thương từ ai. Nó đã sống trong đau khổ,cô quạnh như là một thói quen bao lấy cuộc sống nó từ nhỏ. Nó chán chường nhưng không còn chóng cự làm gì,đơn giản Song Tử lúc đó cũng chỉ là đứa con nghiệt chướng chấp nhận số phận tạp xúc mà thôi.
Song Tử chẳng dám mơ tưởng cuộc sống êm ấm hay hạnh phúc,nó mất niềm tin vào cuộc sống màu hồng. Và nó cũng chưa từng nghĩ một ngày người đó đến bên nó,thay đổi hoàn toàn cuộc sống nó. Người đó là Thiên Bình.
Thiên Bình không giống như bao chàng trai nó từng tiếp xúc. Anh lạnh nhạt,không nói lời ngọt ngào như những soái ca trong ngôn tình hay những diễn viên Hàn Quốc,nhưng tình cảm anh chân thật,anh chẳng ngại nó là ai,xuất thân là gì,anh vẫn chọn nó.
Nó yêu anh cũng chỉ đơn thuần là yêu,nó không yêu vì gia thế anh là thiếu gia nhà giàu,hay là hotboy tiếng tăm. Nó yêu là yêu thôi,mặc người ta bàn ra hay nói vào rằng nó yêu vì tiền,dựa hơi anh,nhưng chẳng cần biện minh hay tranh cãi, vì người ta là người ta chứ không phải nó và cũng không thể hiểu nó, nên dù có bàn cãi thì cũng chẳng thể thay đổi lời nói thiên hạ. Nó chấp nhận tất cả để yêu anh,mặc cho bên anh nó chỉ là cái bóng nhỏ nhưng chỉ cần là anh thì nó có bao nhiêu đau khổ cũng chấp nhận.
Song Tử ngẫm nghĩ mà chẳng để ý rằng có người đã tiến lại gần mình.... Tự dưng cô cảm thấy choáng rồi ngất đi...
Mọi thứ chiềm vào bóng tối và mất ý thức...
Thiên Bình,người anh yêu là cô ta sao? Tại sao?
------------------
Đây đã tuần thứ 2 kể từ khi Song Ngư hôn mê. Xử Nữ vẫn ngày ngày đợi cô tỉnh dậy,anh chẳng mất hy vọng bao giờ,anh tin rằng cô sẽ tỉnh lại.
Xử Nữ bước ra ngoài phòng,ngồi xuống băng ghế,anh mệt mỏi xoa thái dương,đầu đau vì ngập tràng công việc lại thêm Song Ngư bị như thế,thật sự Xử Nữ mệt mỏi biết nhường nào.
-Uống chút nước đi anh-Một chai nước chìa ra trước mặt Xử Nữ.
-Bảo Bình,em mới tới sao?-Xử Nữ nhận lấy chai nước từ cậu.
-Vâng,em mới đến,chị ấy sao rồi anh? Có chuyển biến tốt không?
-Không,vẫn hôn mê-Xử Nữ cất giọng mệt nhừ lên,hơi thở nặng nhọc,ánh mắt thâm quầng do nhiều đêm không ngủ,nhìn anh thật thảm thương.
-Anh đừng buồn nữa,Song Ngư là người kiên cường chị ấy sẽ không sao đâu-Bảo Bình cố gắng an ủi Xử Nữ.
-Anh cũng đang cố hy vọng đây. Thật sự rất mệt mỏi.
-Mọi chuyện sẽ qua thôi anh. Gia đình chúng ta...đôi lúc thật bất hạnh-Bảo Bình cười gượng.
-Thường xuyên ấy chứ,bất hạnh đến mức chẳng thể coi đó là bất hạnh mà là chuyện thường.
-Vì vậy đừng tự dày vò bản thân nữa anh. Chị ấy chẳng muốn anh như vậy đâu. Với Song Ngư anh là người mạnh mẽ,nếu anh cứ như thế chị ấy biết sẽ rất thất vọng.
-Anh chẳng còn gì để nghĩ,Song Ngư, anh chỉ hy vọng cô ấy sẽ tỉnh lại.
-Đôi lúc phải gặp sóng gió một chút mới biết anh yêu chị ấy đến nhường nào-Bảo Bình vỗ vai Xử Nữ.
-Anh tự hỏi nếu mất cô ấy thì sẽ ra sao? Lúc đó anh sẽ như thế nào? Cảm thấy ra sao?
-Đau khổ,chóng vắng,thất vọng...-Bảo Bình cụp mắt,giọng nói như xoáy sâu vào tim Xử Nữ.
Anh sẽ rất thất vọng. Anh chẳng dám nghĩ đến dù chỉ 1 giây. Anh yêu em đã như một thói quen trong cuộc sống này,không thể dễ dàng thay thế và anh cũng không muốn ai thay em cả.
Song Ngư... Anh nhớ em... Nhớ nụ cười của em.
Loa Kèn đã nở gần nửa mùa thế sao em vẫn chưa tỉnh lại? Hay em không nhớ anh?
Đừng để chúng ta như khói thuốc tan trong không khí. Anh chẳng cứng cỏi như em thấy đâu. Nhưng dù ra sao anh vẫn không bao giờ từ bỏ khi còn hy vọng.
Em kiên cường lắm đúng không Song Ngư? Vậy hãy cùng anh đi qua cuộc sống nghiệt ngã này,đừng để anh một mình ở đây. Anh sẽ không chịu nổi niềm đau này được....!
Cô bước trên dãy hành lang giờ đã vắng hơn vì gần tối,mọi người cũng tranh thủ ai về phòng nấy,chỉ riêng vài người đi dạo hoặc đứng nói chuyện cùng nhau. Song Tử dừng lại hành lang gần cầu thang,cô nhìn xuống dưới sân bệnh viện,thật yên tĩnh,dường như mọi người đã về phòng gần nửa rồi,xung quanh không khí cũng không còn ồn ào như lúc sáng. Mọi thứ như đã bị cô lập bởi đêm về,vài người như còn đang tâm trạng, muốn tìm nơi yên tĩnh mà tận hưởng quãng không gian này.
Song Tử nhớ lại lúc nhỏ mẹ cô cũng từng nằm ở đây. Bà rời xa cô cũng vào ngày này tháng trước cách đây đã 14 năm. Ngày đó cô là đứa trẻ ngây thơ và yếu đuối,cảm giác đứa trẻ 3 tuổi cần mẹ nhưng lại không thể bên mẹ nó,cảm giác buồn tủi đến mức nào. Rồi ngày cha lấy vợ khác,người đàn bà xa lạ với nó,luôn nhìn nó với ánh mắt căm ghét. Cuộc sống nó đảo lộn từ đó,bao ngày hành hạ như cách trút giận lên nó. Vì nó là con riêng của cha,là con của người mà cha yêu nhất là mẹ nó. Bà ta hờn ghen,căm phẫn và nó là cái bia để bà trút giận lên hàng ngày. Bà luôn tìm những việc không đáng để la mắng,đánh đập nó. Nhưng nó cam chịu tất cả.
Từ khi mẹ mất đi,nó chẳng còn hy vọng gì nhiều về cuộc sống sau này sẽ hạnh phúc. Nó chẳng còn màng đến yêu thương từ ai. Nó đã sống trong đau khổ,cô quạnh như là một thói quen bao lấy cuộc sống nó từ nhỏ. Nó chán chường nhưng không còn chóng cự làm gì,đơn giản Song Tử lúc đó cũng chỉ là đứa con nghiệt chướng chấp nhận số phận tạp xúc mà thôi.
Song Tử chẳng dám mơ tưởng cuộc sống êm ấm hay hạnh phúc,nó mất niềm tin vào cuộc sống màu hồng. Và nó cũng chưa từng nghĩ một ngày người đó đến bên nó,thay đổi hoàn toàn cuộc sống nó. Người đó là Thiên Bình.
Thiên Bình không giống như bao chàng trai nó từng tiếp xúc. Anh lạnh nhạt,không nói lời ngọt ngào như những soái ca trong ngôn tình hay những diễn viên Hàn Quốc,nhưng tình cảm anh chân thật,anh chẳng ngại nó là ai,xuất thân là gì,anh vẫn chọn nó.
Nó yêu anh cũng chỉ đơn thuần là yêu,nó không yêu vì gia thế anh là thiếu gia nhà giàu,hay là hotboy tiếng tăm. Nó yêu là yêu thôi,mặc người ta bàn ra hay nói vào rằng nó yêu vì tiền,dựa hơi anh,nhưng chẳng cần biện minh hay tranh cãi, vì người ta là người ta chứ không phải nó và cũng không thể hiểu nó, nên dù có bàn cãi thì cũng chẳng thể thay đổi lời nói thiên hạ. Nó chấp nhận tất cả để yêu anh,mặc cho bên anh nó chỉ là cái bóng nhỏ nhưng chỉ cần là anh thì nó có bao nhiêu đau khổ cũng chấp nhận.
Song Tử ngẫm nghĩ mà chẳng để ý rằng có người đã tiến lại gần mình.... Tự dưng cô cảm thấy choáng rồi ngất đi...
Mọi thứ chiềm vào bóng tối và mất ý thức...
Thiên Bình,người anh yêu là cô ta sao? Tại sao?
------------------
Đây đã tuần thứ 2 kể từ khi Song Ngư hôn mê. Xử Nữ vẫn ngày ngày đợi cô tỉnh dậy,anh chẳng mất hy vọng bao giờ,anh tin rằng cô sẽ tỉnh lại.
Xử Nữ bước ra ngoài phòng,ngồi xuống băng ghế,anh mệt mỏi xoa thái dương,đầu đau vì ngập tràng công việc lại thêm Song Ngư bị như thế,thật sự Xử Nữ mệt mỏi biết nhường nào.
-Uống chút nước đi anh-Một chai nước chìa ra trước mặt Xử Nữ.
-Bảo Bình,em mới tới sao?-Xử Nữ nhận lấy chai nước từ cậu.
-Vâng,em mới đến,chị ấy sao rồi anh? Có chuyển biến tốt không?
-Không,vẫn hôn mê-Xử Nữ cất giọng mệt nhừ lên,hơi thở nặng nhọc,ánh mắt thâm quầng do nhiều đêm không ngủ,nhìn anh thật thảm thương.
-Anh đừng buồn nữa,Song Ngư là người kiên cường chị ấy sẽ không sao đâu-Bảo Bình cố gắng an ủi Xử Nữ.
-Anh cũng đang cố hy vọng đây. Thật sự rất mệt mỏi.
-Mọi chuyện sẽ qua thôi anh. Gia đình chúng ta...đôi lúc thật bất hạnh-Bảo Bình cười gượng.
-Thường xuyên ấy chứ,bất hạnh đến mức chẳng thể coi đó là bất hạnh mà là chuyện thường.
-Vì vậy đừng tự dày vò bản thân nữa anh. Chị ấy chẳng muốn anh như vậy đâu. Với Song Ngư anh là người mạnh mẽ,nếu anh cứ như thế chị ấy biết sẽ rất thất vọng.
-Anh chẳng còn gì để nghĩ,Song Ngư, anh chỉ hy vọng cô ấy sẽ tỉnh lại.
-Đôi lúc phải gặp sóng gió một chút mới biết anh yêu chị ấy đến nhường nào-Bảo Bình vỗ vai Xử Nữ.
-Anh tự hỏi nếu mất cô ấy thì sẽ ra sao? Lúc đó anh sẽ như thế nào? Cảm thấy ra sao?
-Đau khổ,chóng vắng,thất vọng...-Bảo Bình cụp mắt,giọng nói như xoáy sâu vào tim Xử Nữ.
Anh sẽ rất thất vọng. Anh chẳng dám nghĩ đến dù chỉ 1 giây. Anh yêu em đã như một thói quen trong cuộc sống này,không thể dễ dàng thay thế và anh cũng không muốn ai thay em cả.
Song Ngư... Anh nhớ em... Nhớ nụ cười của em.
Loa Kèn đã nở gần nửa mùa thế sao em vẫn chưa tỉnh lại? Hay em không nhớ anh?
Đừng để chúng ta như khói thuốc tan trong không khí. Anh chẳng cứng cỏi như em thấy đâu. Nhưng dù ra sao anh vẫn không bao giờ từ bỏ khi còn hy vọng.
Em kiên cường lắm đúng không Song Ngư? Vậy hãy cùng anh đi qua cuộc sống nghiệt ngã này,đừng để anh một mình ở đây. Anh sẽ không chịu nổi niềm đau này được....!
/176
|