Sau khi kết thúc làm quen, Ma Kết, Bảo Bình, Cự giải và Thiên Yết quay hết lên chăm chú nghe giảng. Song Tử cũng thế, chỉ có Thiên Bình là tâm trí vẫn ở trên mây.
Ngày hôm nay đúng là bất ngờ, cái cô bạn mà hôm trước Thiên Bình cậu
phải đánh đổi 50 cái hít đất mới được nói chuyện, bây giờ lại ngồi cùng bàn với cậu. Có phải kiếp trước cậu tích đức nhiều quá nên ông trời mới cho cậu ơn phước này không ta? (anh ảo tưởng quá anh ạ). Nhưng mà sao Song Tử chẳng nói với cậu câu nào thế nhỉ? Không sao, chắc cô ấy ngại, mình sẽ bắt chuyện trước.( vâng, chị ấy sắp ngại rồi.)
_ Này, Song Tử.- Thiên Bình khều khều vào tay Song Tử.
_..............- Cô bé vẫn chăm chú nhìn lên bảng, có vẻ không để tâm lời cậu.
_ Này. Đang nói chuyện với cậu đó.- Thiên Bình lại tiếp tục.
_......-Đáp lại vẫn là âm thanh tĩnh mịch.
_ Hey. Có nghe tôi nói không đó?- Lần này anh Cân đập hẳn vào tay chị
Song, làm nét chữ của chị bị chệch.
Bây giờ thì Song Tử thật sự không chịu nổi nữa rồi. Sức chịu đựng của ai cũng có hạn và sức chịu đựng của Song Tử càng có hạn hơn. Cô tức giận giẫm chân thật mạnh vào chân Thiên Bình làm cậu phải kêu lên đau đớn.
_ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Nghe thấy tiếng la, cả lớp đều quay xuống cuối lớp nhìn Thiên Bình trong tình trạng co một chân duỗi một cẳng.
_ Sao vậy Thiên Bình?- Cô giáo lo lắng hỏi.- Chân em xảy ra vấn đề gì à?
Thiên Bình đang định kể rõ ngọn ngành nhưng bắt gặp ánh mắt sắc lạnh à nhầm “ánh mắt ngọn ngào” của chị Song thế là anh ngập lun và chuyển lời kịch 360 độ.
_ Da, em không sao đâu cô ạ.- Anh Cân cười đáp lại.
_ Thế sao em lại kêu?- Cô giáo hỏi tiếp.
_ Không có gì đâu cô.- Thiên Bình vẫn cười, nụ cười gượng gạo.
_ Em nghi thằng này nó có tiền sử động kinh cô ạ. Chắc bây giờ nó phát bệnh đấy cô.- Thiên Yết cười tươi phát biểu ý kiến
_ Dám nói tao thần kinh à thằng này?- Thiên Bình gắt, đập cho anh Yết một cái vào đầu rõ đau.
_ Tao nói là nghi thôi chứ sự thật đâu có phải vậy.- Thiên Yết minh oan.
_ Hay là mày bị kiến đốt,Thiên Bình?- Chị Kết phán một câu làm cả lớp té rầm khỏi ghế.
“ Bốp”. Lại một cú đánh vào đầu vang lên, giáng xuống đầu chị Kết. Tuy nhiên người đánh chị không phải anh Cân mà là chị Bảo.
_ Mày là bạn tao mà sao mày ngu thế hả Kết? Bị kiến đốt mà thằng Thiên Bình nó kêu oai oái như thế à? Mày nghĩ con kiến đó to bằng mày chắc?- Chị Bảo tuôn một tràng triết lí.
_ Thế tại sao nó lại hét lên?- Kết hỏi ngu ngơ.
_ Nó kêu hay là con Bảo kêu mà mày hỏi con Bảo. Muốn biết thì phải hỏi thằng Bình chứ.- Cự Giải hướng ánh mắt về phía Thiên Bình.
_ Trong suốt quãng thời gian quen biết mày, đây là câu mày nói thông thái nhất.- Bảo Bình cười vỗ vai Cự Giải. Anh Cua cũng đáp lại chị Bảo bằng một cái nháy mắt tinh nghịch.
Cười thì cười nhưng không ai quên việc chính. Cả bốn đôi mắt không hẹn mà cùng gặp trên người Thiên Bình. Anh Cân toát hết cả mồ hôi hột, cái bọn này sao tò mò tộc mạch thế không biết. Kiểu này chắc cậu phải khai thật ra thôi. Tuy nhiên đúng lúc Thiên Bình định nói ra thì cô giáo ở trên đã cứu cậu:
_ Nếu bạn ấy đã nói không sao thì chúng ta mau quay lại bài học thôi. Sắp hết giờ rồi.
Vậy là tụi nó lại quay lên chăm chú nghe giảng để mặc lại cho anh Cân mồm nói không sao nhưng lòng đau như cắt, ý nhầm là chân đau như cắt. Cậu quay sang Song Tử, cô vẫn điềm nhiên chép bài. Sao cô có thể vô tâm như thế sau khi đã gây cho cậu một vết thương như thế chứ?
_ Cậu chơi ác vừa phải thôi.- Thiên Bình ấm ức nói với Song Tử.
_ Đó là cái giá khi dám làm chệch chữ tôi. Đáng đời.- Song Tử phũ phàng đáp lại.
_ Cậu…- Thiên Bình tức không nói lên lời.
_ Lần sau mà như vậy thì cậu cứ chuẩn bị tinh thần mà chia tay với cái chân thân yêu đi nha.- Chị Song cảnh cáo.
Thiên Bình uất chế lắm rồi nhưng vì mạng sống của cái chân bé nhỏ nên cậu đành phải ngậm đắng nuốt cay cho chúng vào trong bụng. Ngày hôm nay bất ngờ, đúng, quá bất ngờ. Lần đầu tiên cậu bị một đứa con gái xử “đẹp” như thế. Đường đường là lớp trưởng của lớp mà thành ra như vậy
Chuyện này mà để mấy cái đứa lắm mồm kia biết thì chắc cậu bị chúng nó cười cho thối mũi mất. Tuy nhiên đời không như là mơ, cuộc hội thoại
giữa hai anh chị này đã lọt vào lỗ tai thính như tai chó của chị Ma Kết.
_ Té ra người làm chân thằng Thiên Bình ra như vậy là Song Tử. –Ma Kết quay sang nói với mấy đứa kia.
_ Thật sao?- Bảo Bình hóng hớt.
_ Chuyện đó mà chúng mày cũng hỏi. Thằng Bình nó không điên đến mức đang đâu rên lên như dog thế đâu.- Thiên Yết tự hào nói.
_ Thế sao nó không nói cô giáo?- Cự Giải ngây thơ hỏi.
_ Ngu. Thằng Thiên Bình chắc chắn chọc Song Tử trước
nên cô ấy mới đánh lại nó. Lúc nó định méc cô giáo thì Song tử đe dọa nó nên nó mới không dám ho he nữa.- Thiên Yết xoa xoa cằm nói.
_ Ôi, Song Tử tuyệt vời quá.- Chị Kết cười thích thú.
_ Ừ ừ. Thật không uổng công mình làm bạn với cô ấy.- Chị Bảo cũng hùa theo chị Kết.
Trong lúc hai chị này ăn mừng cho chiến thắng của chị Song thì bên hai anh này có vẻ trầm trọng.
_ Yết này, sau vụ này tao rút ra một kết luận.- Cự Giải mặt nghiêm túc.
_ Kết luận gì?- Yết tò mò hỏi.
_ Không nên chọc vào mấy bà chằn. Lấy thằng Thiên Bình làm ví dụ điển hình.- Anh Cua nói.
Haizzzz…..bọn con gái lớp này lúc trước còn bị đè ép, bây giờ có Song Tử chẳng khác nào cứu tinh thức thời. Những tháng ngày còn được trêu tức bọn con gái sắp kết thúc rồi. Haizzzz…………
Reng….reng….reng. Cùng một thời điểm tiếng chuông ở hai trường cùng vang lên.
_ Thiên Bình à, chân mày vẫn chưa khỏi đau à?- Thiên Yết và Cự Giải chạy đến hỏi thăm, “ không cẩn thận” vù đến quá mức làm anh Cân suýt không giữ được thăng bàng mà lăn quay ra đất.
_ Bộ chúng mày muốn giết tao à? Đi đứng như thế đây.- Thiên Bình trách.
_ Hehe, xo ri mày nha.- Cả hai cười thầm xin lỗi.- Xuống căn-tin đi.
Cả ba người cùng bước xuống căn-tin. Đến nơi, đập vào mắt họ là cảnh ba đứa con gái ngồi ăn nhưng có hai con thì chí cha chí chóe với nhau làm cả cái căn-tin nhộn nhịp hết cả lên. Khỏi nói cũng đoán được họ là ai. Ba thằng cũng chạy đến đấy ngồi cùng lun.
_ Hey, ăn gì thế? Cho tụi này ăn với.- Thiên Yết mở lời.
_ Đến chỗ quầy mà mua, ở đây xin xỏ làm gì.- Ma Kết chỉ tay về chỗ quầy.
_ Bọn mày mua nhiều vậy, ăn cũng không hết đâu. Để bọn tao ăn giúp cho đỡ phí hoài đồ ăn.- Cự Giải nhìn đống đồ ăn ở trên bàn nói, tiện tay lấy luôn gói snack.
_ Thích ăn chùa đến thế hả?- Bảo Bình đánh vào tay mà Cự Giải đang cầm gói snack.
_ Thôi, cho tụi tao ăn tụi mày cũng đâu có chết. Hết tụi tao lại đến mua là được chứ gì.- Thiên Bình cười bảo.
Cậu liếc nhìn Song Tử, thấy cô vẫn chưa đụng gì vào đồ ăn. Cậu ngạc nhiên hỏi:
_ Song Tử, sao không ăn?
Năm đứa lại cùng chú ý đến Song Tử. Đúng là cô chưa ăn gì từ lúc bước vào căn-tin.
_ Bảo…à, Bảo Bình, ở đây có sandwich không?- Song Tử ngập ngừng một lúc rồi hỏi.
_ À, ờ…có. Cậu muốn ăn sao?- Bảo Bình đáp.
_ Ừm. Nhưng tôi…tôi không muốn đến mua, cậu đi mua giùm tôi được không?- Song Tử ái ngại.
_ Để mình đi mua cho. Mà cậu muốn uống gì nữa không?- Ma Kết hào hứng nói.
_ Sữa tươi không đường, chỉ thế thôi.- Song Tử trả lời.
Ma Kết hơi ngây ra một lúc rồi cũng chạy đi mua. Mấy đứa ngồi lại thì ngạc nhiên không tả nổi. Khẩu vị ăn của Song Tử đúng là lạ thiệt nha. Bình thường mấy đứa trẻ ở tuổi như họ thì thường thích snack, hay mấy thứ như pepsi, coca, đại loại hơn thế, còn Song Tử cô…..đúng là khác người.
Lát sau, Ma Kết mang sữa và sandwich về. Cô đưa cho Song Tử, rồi ngồi xuống, bảo:
_ Không hiểu sao cậu lại thích ăn mấy thứ này nữa, nhạt tạch à, chẳng có mùi vị gì hết.
_ Kệ, tôi thích là được rồi.- Song Tử đáp.
Rồi cô nhâm nhi từng chút bánh, ăn rất từ tốn, gương mặt khi ăn giãn ra hơn so với mức bình thường, trông không lạnh lùng mà rất đáng yêu, tuy nhiên đôi mắt thì vẫn có chút gì đó ảm đạm, vẫn mang một nỗi buồn như ngày đầu cậu gặp cô. Đang ăn, như chợt nhớ ra gì đó, Bảo Bình hỏi:
_ Song Tử này, nhà bạn ở đâu thế?
Cô bé hơi chần chừ một lát rồi cũng trả lời.
_ Chùa.
_ Hả????- Đồng thanh tập 1.
_ Ba mẹ cậu ấy gửi cậu ấy ở đó, sau một thời gian thì sẽ trở về. Có gì đâu mà chúng mày ngạc nhiên thế?- Thiên Bình thản nhiên nói.
_ Sao mày biết tường tận thế?- Cự Giải nghi ngờ hỏi, nếu không nhầm thì hôm nay mới là ngày đâu tiên nó với Song Tử gặp nhau mà.( anh nhầm nặng đấy anh ạ)
_ Tại vì tao gặp cô ấy ở chùa mà.- Thiên Bình đáp.
_ Hả?????- Đồng thanh tập 2.
_ Hả với ha cái gì? Ngạc nhiên lắm chắc.- Song Tử chen vô.
_ Sao ba mẹ cậu lại gửi cậu ở đó.- Ma Kết hỏi.
_ Lúc khác tôi sẽ kể.- Song Tử nói.
Mấy người nghe vậy thì cũng thôi, tò mò tuy vốn là bản tính của bọn này nhưng nếu tò mò quá cũng chưa chắc đã tốt. Ngày đầu tiên đến trường Song Tử đã cảm thấy rất vui vì có nhiều bạn, cô mong rằng mình thật sự có thể nhờ vào những người bạn này mà tạm thời quên đi nỗi đau của mình…
Nếu như ở bên này đang là không khí vui vẻ thì bên kia lại là không khí buồn tẻ.
_ Này Ngư, mau ăn đi.- Sư Tử đưa cho Song Ngư một cái sandwich rồi nói.
Song Ngư vẫn chẳng nói câu nào, cũng không cầm lấy cái bánh sandwich.
_ Ao ậy Ư – Kim Ngưu vừa nhai một miếng snack vừa hỏi.( Sao vậy Ngư)
_ Nói thật đi. Rối cục đã xảy ra chuyện gì?- Xử Nữ im lặng đến giờ cũng lên tiếng.- Tụi tao là bạn của mày, nếu có chuyện buồn mày phải nói cho bọn tao nghe, bọn tao có thể giúp mày mà.
_ Không ai có thể giúp tôi đâu.- Song Ngư buông nhẹ câu nói.
_ Được rồi, nói ra lòng cũng sẽ nhẹ hơn mà. Nào, kể cho tụi tao nghe đi.- Sư Tử vỗ vai an ủi.
Nhìn vào đáy mắt của ba đứa bạn thân không hiểu sao Ngư lại mềm lòng kể tất thảy cho bọn họ nghe. Bí mật nhiều lúc giữ mãi cũng không phải là cách tốt. Nếu có người nghe mình tâm sự có lẽ trong tâm cũng sẽ bớt đi phần nào đó nặng nề….
_ Vậy bây giờ Song Tử vẫn ở chùa à?- Kim Ngưu đã ngưng ăn từ lúc nào, chăm chú lắng nghe câu chuyện rồi hỏi.
_ Ừ. – Song Ngư ánh mắt đượm buồn đáp.
_ Mày đừng buồn nữa, có phải sẽ mãi mãi không gặp lại đâu. Mày bây giờ mà không ăn uống cho đàng hoàng, con Song nó biết thể nào cũng lo lắng đến mất ăn mất ngủ cho xem.- Xử Nữ nói, xong giật lấy cái sandwich trong tay Sư Tử đưa cho Song Ngư.- Này, ăn đi, từ sáng đến giờ chắc mày chưa ăn cái gì đúng không?
_ Cảm ơn.- Song Ngư cười, cầm lấy cái bánh Xử Nữ đưa.
_ Ơn nghĩa gì chứ. Chũng ta làm bạn mấy năm nay còn gì không thể nói ra sao?- Sư Tử cười, kí nhẹ vào đầu Song Ngư.
_ Ê, thằng kia, Song Tử không ở đây mày bắt nạt Song Ngư hả? Lâu ngày không ăn đập chán quá chứ gì.- Xử Nữ mắng, kèm tặng anh Sư một cái đập vào đầu.
_ Ui da! Con kia, mày chết với tao!- Sư Tử nói rồi định đánh lại Xử nhưng chị Xử nhanh hơn đã chuồn trước.
Vậy là hai người này đuổi nhau vòng quanh cái căn-tin, đuổi từ trên xuống dưới, từ trái qua phải làm Song Ngư và Kim Ngưu muốn chóng mặt lun… Đăng bởi: admin
Ngày hôm nay đúng là bất ngờ, cái cô bạn mà hôm trước Thiên Bình cậu
phải đánh đổi 50 cái hít đất mới được nói chuyện, bây giờ lại ngồi cùng bàn với cậu. Có phải kiếp trước cậu tích đức nhiều quá nên ông trời mới cho cậu ơn phước này không ta? (anh ảo tưởng quá anh ạ). Nhưng mà sao Song Tử chẳng nói với cậu câu nào thế nhỉ? Không sao, chắc cô ấy ngại, mình sẽ bắt chuyện trước.( vâng, chị ấy sắp ngại rồi.)
_ Này, Song Tử.- Thiên Bình khều khều vào tay Song Tử.
_..............- Cô bé vẫn chăm chú nhìn lên bảng, có vẻ không để tâm lời cậu.
_ Này. Đang nói chuyện với cậu đó.- Thiên Bình lại tiếp tục.
_......-Đáp lại vẫn là âm thanh tĩnh mịch.
_ Hey. Có nghe tôi nói không đó?- Lần này anh Cân đập hẳn vào tay chị
Song, làm nét chữ của chị bị chệch.
Bây giờ thì Song Tử thật sự không chịu nổi nữa rồi. Sức chịu đựng của ai cũng có hạn và sức chịu đựng của Song Tử càng có hạn hơn. Cô tức giận giẫm chân thật mạnh vào chân Thiên Bình làm cậu phải kêu lên đau đớn.
_ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Nghe thấy tiếng la, cả lớp đều quay xuống cuối lớp nhìn Thiên Bình trong tình trạng co một chân duỗi một cẳng.
_ Sao vậy Thiên Bình?- Cô giáo lo lắng hỏi.- Chân em xảy ra vấn đề gì à?
Thiên Bình đang định kể rõ ngọn ngành nhưng bắt gặp ánh mắt sắc lạnh à nhầm “ánh mắt ngọn ngào” của chị Song thế là anh ngập lun và chuyển lời kịch 360 độ.
_ Da, em không sao đâu cô ạ.- Anh Cân cười đáp lại.
_ Thế sao em lại kêu?- Cô giáo hỏi tiếp.
_ Không có gì đâu cô.- Thiên Bình vẫn cười, nụ cười gượng gạo.
_ Em nghi thằng này nó có tiền sử động kinh cô ạ. Chắc bây giờ nó phát bệnh đấy cô.- Thiên Yết cười tươi phát biểu ý kiến
_ Dám nói tao thần kinh à thằng này?- Thiên Bình gắt, đập cho anh Yết một cái vào đầu rõ đau.
_ Tao nói là nghi thôi chứ sự thật đâu có phải vậy.- Thiên Yết minh oan.
_ Hay là mày bị kiến đốt,Thiên Bình?- Chị Kết phán một câu làm cả lớp té rầm khỏi ghế.
“ Bốp”. Lại một cú đánh vào đầu vang lên, giáng xuống đầu chị Kết. Tuy nhiên người đánh chị không phải anh Cân mà là chị Bảo.
_ Mày là bạn tao mà sao mày ngu thế hả Kết? Bị kiến đốt mà thằng Thiên Bình nó kêu oai oái như thế à? Mày nghĩ con kiến đó to bằng mày chắc?- Chị Bảo tuôn một tràng triết lí.
_ Thế tại sao nó lại hét lên?- Kết hỏi ngu ngơ.
_ Nó kêu hay là con Bảo kêu mà mày hỏi con Bảo. Muốn biết thì phải hỏi thằng Bình chứ.- Cự Giải hướng ánh mắt về phía Thiên Bình.
_ Trong suốt quãng thời gian quen biết mày, đây là câu mày nói thông thái nhất.- Bảo Bình cười vỗ vai Cự Giải. Anh Cua cũng đáp lại chị Bảo bằng một cái nháy mắt tinh nghịch.
Cười thì cười nhưng không ai quên việc chính. Cả bốn đôi mắt không hẹn mà cùng gặp trên người Thiên Bình. Anh Cân toát hết cả mồ hôi hột, cái bọn này sao tò mò tộc mạch thế không biết. Kiểu này chắc cậu phải khai thật ra thôi. Tuy nhiên đúng lúc Thiên Bình định nói ra thì cô giáo ở trên đã cứu cậu:
_ Nếu bạn ấy đã nói không sao thì chúng ta mau quay lại bài học thôi. Sắp hết giờ rồi.
Vậy là tụi nó lại quay lên chăm chú nghe giảng để mặc lại cho anh Cân mồm nói không sao nhưng lòng đau như cắt, ý nhầm là chân đau như cắt. Cậu quay sang Song Tử, cô vẫn điềm nhiên chép bài. Sao cô có thể vô tâm như thế sau khi đã gây cho cậu một vết thương như thế chứ?
_ Cậu chơi ác vừa phải thôi.- Thiên Bình ấm ức nói với Song Tử.
_ Đó là cái giá khi dám làm chệch chữ tôi. Đáng đời.- Song Tử phũ phàng đáp lại.
_ Cậu…- Thiên Bình tức không nói lên lời.
_ Lần sau mà như vậy thì cậu cứ chuẩn bị tinh thần mà chia tay với cái chân thân yêu đi nha.- Chị Song cảnh cáo.
Thiên Bình uất chế lắm rồi nhưng vì mạng sống của cái chân bé nhỏ nên cậu đành phải ngậm đắng nuốt cay cho chúng vào trong bụng. Ngày hôm nay bất ngờ, đúng, quá bất ngờ. Lần đầu tiên cậu bị một đứa con gái xử “đẹp” như thế. Đường đường là lớp trưởng của lớp mà thành ra như vậy
Chuyện này mà để mấy cái đứa lắm mồm kia biết thì chắc cậu bị chúng nó cười cho thối mũi mất. Tuy nhiên đời không như là mơ, cuộc hội thoại
giữa hai anh chị này đã lọt vào lỗ tai thính như tai chó của chị Ma Kết.
_ Té ra người làm chân thằng Thiên Bình ra như vậy là Song Tử. –Ma Kết quay sang nói với mấy đứa kia.
_ Thật sao?- Bảo Bình hóng hớt.
_ Chuyện đó mà chúng mày cũng hỏi. Thằng Bình nó không điên đến mức đang đâu rên lên như dog thế đâu.- Thiên Yết tự hào nói.
_ Thế sao nó không nói cô giáo?- Cự Giải ngây thơ hỏi.
_ Ngu. Thằng Thiên Bình chắc chắn chọc Song Tử trước
nên cô ấy mới đánh lại nó. Lúc nó định méc cô giáo thì Song tử đe dọa nó nên nó mới không dám ho he nữa.- Thiên Yết xoa xoa cằm nói.
_ Ôi, Song Tử tuyệt vời quá.- Chị Kết cười thích thú.
_ Ừ ừ. Thật không uổng công mình làm bạn với cô ấy.- Chị Bảo cũng hùa theo chị Kết.
Trong lúc hai chị này ăn mừng cho chiến thắng của chị Song thì bên hai anh này có vẻ trầm trọng.
_ Yết này, sau vụ này tao rút ra một kết luận.- Cự Giải mặt nghiêm túc.
_ Kết luận gì?- Yết tò mò hỏi.
_ Không nên chọc vào mấy bà chằn. Lấy thằng Thiên Bình làm ví dụ điển hình.- Anh Cua nói.
Haizzzz…..bọn con gái lớp này lúc trước còn bị đè ép, bây giờ có Song Tử chẳng khác nào cứu tinh thức thời. Những tháng ngày còn được trêu tức bọn con gái sắp kết thúc rồi. Haizzzz…………
Reng….reng….reng. Cùng một thời điểm tiếng chuông ở hai trường cùng vang lên.
_ Thiên Bình à, chân mày vẫn chưa khỏi đau à?- Thiên Yết và Cự Giải chạy đến hỏi thăm, “ không cẩn thận” vù đến quá mức làm anh Cân suýt không giữ được thăng bàng mà lăn quay ra đất.
_ Bộ chúng mày muốn giết tao à? Đi đứng như thế đây.- Thiên Bình trách.
_ Hehe, xo ri mày nha.- Cả hai cười thầm xin lỗi.- Xuống căn-tin đi.
Cả ba người cùng bước xuống căn-tin. Đến nơi, đập vào mắt họ là cảnh ba đứa con gái ngồi ăn nhưng có hai con thì chí cha chí chóe với nhau làm cả cái căn-tin nhộn nhịp hết cả lên. Khỏi nói cũng đoán được họ là ai. Ba thằng cũng chạy đến đấy ngồi cùng lun.
_ Hey, ăn gì thế? Cho tụi này ăn với.- Thiên Yết mở lời.
_ Đến chỗ quầy mà mua, ở đây xin xỏ làm gì.- Ma Kết chỉ tay về chỗ quầy.
_ Bọn mày mua nhiều vậy, ăn cũng không hết đâu. Để bọn tao ăn giúp cho đỡ phí hoài đồ ăn.- Cự Giải nhìn đống đồ ăn ở trên bàn nói, tiện tay lấy luôn gói snack.
_ Thích ăn chùa đến thế hả?- Bảo Bình đánh vào tay mà Cự Giải đang cầm gói snack.
_ Thôi, cho tụi tao ăn tụi mày cũng đâu có chết. Hết tụi tao lại đến mua là được chứ gì.- Thiên Bình cười bảo.
Cậu liếc nhìn Song Tử, thấy cô vẫn chưa đụng gì vào đồ ăn. Cậu ngạc nhiên hỏi:
_ Song Tử, sao không ăn?
Năm đứa lại cùng chú ý đến Song Tử. Đúng là cô chưa ăn gì từ lúc bước vào căn-tin.
_ Bảo…à, Bảo Bình, ở đây có sandwich không?- Song Tử ngập ngừng một lúc rồi hỏi.
_ À, ờ…có. Cậu muốn ăn sao?- Bảo Bình đáp.
_ Ừm. Nhưng tôi…tôi không muốn đến mua, cậu đi mua giùm tôi được không?- Song Tử ái ngại.
_ Để mình đi mua cho. Mà cậu muốn uống gì nữa không?- Ma Kết hào hứng nói.
_ Sữa tươi không đường, chỉ thế thôi.- Song Tử trả lời.
Ma Kết hơi ngây ra một lúc rồi cũng chạy đi mua. Mấy đứa ngồi lại thì ngạc nhiên không tả nổi. Khẩu vị ăn của Song Tử đúng là lạ thiệt nha. Bình thường mấy đứa trẻ ở tuổi như họ thì thường thích snack, hay mấy thứ như pepsi, coca, đại loại hơn thế, còn Song Tử cô…..đúng là khác người.
Lát sau, Ma Kết mang sữa và sandwich về. Cô đưa cho Song Tử, rồi ngồi xuống, bảo:
_ Không hiểu sao cậu lại thích ăn mấy thứ này nữa, nhạt tạch à, chẳng có mùi vị gì hết.
_ Kệ, tôi thích là được rồi.- Song Tử đáp.
Rồi cô nhâm nhi từng chút bánh, ăn rất từ tốn, gương mặt khi ăn giãn ra hơn so với mức bình thường, trông không lạnh lùng mà rất đáng yêu, tuy nhiên đôi mắt thì vẫn có chút gì đó ảm đạm, vẫn mang một nỗi buồn như ngày đầu cậu gặp cô. Đang ăn, như chợt nhớ ra gì đó, Bảo Bình hỏi:
_ Song Tử này, nhà bạn ở đâu thế?
Cô bé hơi chần chừ một lát rồi cũng trả lời.
_ Chùa.
_ Hả????- Đồng thanh tập 1.
_ Ba mẹ cậu ấy gửi cậu ấy ở đó, sau một thời gian thì sẽ trở về. Có gì đâu mà chúng mày ngạc nhiên thế?- Thiên Bình thản nhiên nói.
_ Sao mày biết tường tận thế?- Cự Giải nghi ngờ hỏi, nếu không nhầm thì hôm nay mới là ngày đâu tiên nó với Song Tử gặp nhau mà.( anh nhầm nặng đấy anh ạ)
_ Tại vì tao gặp cô ấy ở chùa mà.- Thiên Bình đáp.
_ Hả?????- Đồng thanh tập 2.
_ Hả với ha cái gì? Ngạc nhiên lắm chắc.- Song Tử chen vô.
_ Sao ba mẹ cậu lại gửi cậu ở đó.- Ma Kết hỏi.
_ Lúc khác tôi sẽ kể.- Song Tử nói.
Mấy người nghe vậy thì cũng thôi, tò mò tuy vốn là bản tính của bọn này nhưng nếu tò mò quá cũng chưa chắc đã tốt. Ngày đầu tiên đến trường Song Tử đã cảm thấy rất vui vì có nhiều bạn, cô mong rằng mình thật sự có thể nhờ vào những người bạn này mà tạm thời quên đi nỗi đau của mình…
Nếu như ở bên này đang là không khí vui vẻ thì bên kia lại là không khí buồn tẻ.
_ Này Ngư, mau ăn đi.- Sư Tử đưa cho Song Ngư một cái sandwich rồi nói.
Song Ngư vẫn chẳng nói câu nào, cũng không cầm lấy cái bánh sandwich.
_ Ao ậy Ư – Kim Ngưu vừa nhai một miếng snack vừa hỏi.( Sao vậy Ngư)
_ Nói thật đi. Rối cục đã xảy ra chuyện gì?- Xử Nữ im lặng đến giờ cũng lên tiếng.- Tụi tao là bạn của mày, nếu có chuyện buồn mày phải nói cho bọn tao nghe, bọn tao có thể giúp mày mà.
_ Không ai có thể giúp tôi đâu.- Song Ngư buông nhẹ câu nói.
_ Được rồi, nói ra lòng cũng sẽ nhẹ hơn mà. Nào, kể cho tụi tao nghe đi.- Sư Tử vỗ vai an ủi.
Nhìn vào đáy mắt của ba đứa bạn thân không hiểu sao Ngư lại mềm lòng kể tất thảy cho bọn họ nghe. Bí mật nhiều lúc giữ mãi cũng không phải là cách tốt. Nếu có người nghe mình tâm sự có lẽ trong tâm cũng sẽ bớt đi phần nào đó nặng nề….
_ Vậy bây giờ Song Tử vẫn ở chùa à?- Kim Ngưu đã ngưng ăn từ lúc nào, chăm chú lắng nghe câu chuyện rồi hỏi.
_ Ừ. – Song Ngư ánh mắt đượm buồn đáp.
_ Mày đừng buồn nữa, có phải sẽ mãi mãi không gặp lại đâu. Mày bây giờ mà không ăn uống cho đàng hoàng, con Song nó biết thể nào cũng lo lắng đến mất ăn mất ngủ cho xem.- Xử Nữ nói, xong giật lấy cái sandwich trong tay Sư Tử đưa cho Song Ngư.- Này, ăn đi, từ sáng đến giờ chắc mày chưa ăn cái gì đúng không?
_ Cảm ơn.- Song Ngư cười, cầm lấy cái bánh Xử Nữ đưa.
_ Ơn nghĩa gì chứ. Chũng ta làm bạn mấy năm nay còn gì không thể nói ra sao?- Sư Tử cười, kí nhẹ vào đầu Song Ngư.
_ Ê, thằng kia, Song Tử không ở đây mày bắt nạt Song Ngư hả? Lâu ngày không ăn đập chán quá chứ gì.- Xử Nữ mắng, kèm tặng anh Sư một cái đập vào đầu.
_ Ui da! Con kia, mày chết với tao!- Sư Tử nói rồi định đánh lại Xử nhưng chị Xử nhanh hơn đã chuồn trước.
Vậy là hai người này đuổi nhau vòng quanh cái căn-tin, đuổi từ trên xuống dưới, từ trái qua phải làm Song Ngư và Kim Ngưu muốn chóng mặt lun… Đăng bởi: admin
/37
|