Sân bay quốc tế John F. Kennedy, New York, 0:18 sáng
Song Hoàng và Sư Tử hôm nay sẽ bay tới Pháp. Vì gia tộc Minlery Queen cũng như gia tộc Santi Clare, đều chọn nơi trú ẩn là những khu ngoại thành vắng vẻ nên có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian. Nếu không vì vậy, chắc anh cũng sẽ không bắt Sư Tử phải dậy sớm thế này.
Song Hoàng nhìn Sư Tử đang bực dọc đi phía trước, anh bỗng cảm thấy trông Sư Tử thật lẻ loi, dường như có một cảm xúc kì lạ đang xuất hiện lòng anh nhưng lại nhanh chóng được anh phủi sạch. Thấy Sư Tử định bước tới phòng chờ thương gia, Song Hoàng vội chạy nhanh tới, giữ tay ngăn cô lại.
- Làm gì vậy?- Sư Tử nhíu mày trước hành động của người trước mặt, cố giật tay ra.
- Cô đi nhầm đường rồi.- Song Hoàng mỉm cười, bàn tay vẫn không buông cô ra- Chúng ta đi bên này.
Song Hoàng mỉm cười, đưa Sư Tử đi về phía khu vực VIP.
Dường như mọi người ở đây đều nhận được thông báo cùng hình ảnh của hai người nên khi vừa bước vào khu vực này mà Song Hoàng còn chưa giơ vé xuất cảnh, một nhân viên nhanh chóng bước ra chào bọn họ. Cô nhân viên đưa bọn họ đến phòng chờ ở bên trong, mỉm cười nhận lấy tiền boa của Song Hoàng, cô nhanh chóng rời đi với lời hứa sẽ thông báo khi báy may sắp cất cánh.
Cũng không lạ gì khi ở đây chỉ có hai người bọn họ vì anh đã đặt hết tất cả ghế ở khu VIP trên máy bay. Thật ra ban đầu anh định sẽ điều một máy bay riêng, nhưng khi nghĩ tới Sư Tử, anh lại đặt vé.
- Cô cứ ngủ một lát đi, khi nào lên máy bay, tôi sẽ kêu cô dậy.- Song Hoàng mỉm cười nhìn Sư Tử vui vẻ ăn mấy chiếc bánh.
- Anh nhiều chuyện quá rồi!- Sư Tử làu bàu, không muốn nghe anh nói.
- Xin lỗi, mời hai vị dùng thử.
Cô nhân viên khi nãy tươi cười bước vào, trên tay là một khay với hai ly cao miệng loe chứa đầy nước màu đỏ sẫm. Với cái mùi hương này, Sư Tử nhận ra ngay, là máu tinh chế! Tên này cũng kinh dị thật, bố trí cả vampire phục vụ mình nhưng mà loại này thật thơm nha!
Thấy người nhân viên đem nước vào, chưa đợi Song Hoàng nói câu nào, cũng chưa đợi cho người đó bưng tới chỗ hai người, Sư Tử đã tới chỗ cô nhân viên đứng với tốc độ cực nhanh khiến hai người trong phòng không kip phản ứng, cầm ly nước dốc vào miệng.
- Không được uống!- Song Hoàng la lên, ngay khi Sư Tử chuẩn bị đưa ly lên miệng liền la lên.
Anh ngay lập tức chạy lại, giật ly nước ra khỏi tay Sư Tử. Ly nước vỡ toang. Màu máu cũng biến mất, chỉ còn lại màu đen u tối, chết chóc trên sàn.
Sư Tử nhìn Song Hoàng, chưa kịp nhận thức về thứ đang nằm dưới chân mình, cô kinh ngạc mở to mắt nhìn Song Hoàng. Tốc độ của cô khi di chuyển trên mặt đất chỉ chậm hơn Thiên Bình của gia tộc Minlery Queen, sao người này có thể nhanh hơn được? Nhưng chưa kịp tiêu hóa câu hỏi của mình, ánh mắt Sư Tử vô tình nhưng lại theo phản xạ nhìn xuống dưới sàn, nhìn thấy thứ nước đen ngòm đó, cô bịt miệng mình lại. Cái gì thế này?
"Rầm"- Một tiếng động khác vang lên, thu hút sự chú ý của Sư Tử.
Song Hoàng bóp chặt cổ cô nhân viên, đập mạnh cô ta vào tường, ánh mắt anh lạnh băng, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt khinh miệt.
- Ai sai cô làm vậy?
Đáp lại anh, người phụ nữ cười khinh khỉnh:
- Đó là Wie số hai, cô ta sẽ chết trong vòng ba ng...
"Crắc"
Cánh tay cô ta phát ra âm thanh rợn người, Song Hoàng với đôi mắt xinh đẹp bắt đầu chuyển thành màu đỏ tức giận đã bóp chặt cánh tay của cô ta đến mức gãy xương, người phụ nữ đó gào thét lên một cách đau đớn.
- Nói!
Người phụ nữ rên la đau đớn nhưng rồi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, đôi môi đỏ chót chỉ khẽ nhếch lên khinh thường người trước mặt rồi lại nhìn Sư Tử, ánh nhìn đầy hận thù đó khiến cô sợ hãi, không biết phải làm thế nào nhưng đồng thời cũng làm cho cơn giận của Song Hoàng lên tới cực điểm.
Anh dùng một tay, bứt cánh tay của cô ta ra khỏi cơ thể một cách nhanh nhẹn, dễ dàng khiến cho cô ta la lên một cách đau đớn, tiếng rên vang vọn khắp căn phòng VIP xa hoa, khiến cho đầu Sư Tử bắt đầu ong lên mà Song Hoàng cũng nhanh chóng nhận ra điều đó khi cô dùng hai tay ôm đầu. Hai mắt anh biến thành màu đỏ ngầu hoàn toàn, anh dùng một tay banh to khuôn miệng của cô ta khiến cho hai bên khóe miệng bị rách toạc ra, máu búng ra, văng lên bộ đồ màu trắng của anh, vươn lên trên khuôn mặt hoàn hảo mà đáng sợ của anh, cái lưỡi của cô ta bị nhúng một màu đỏ rực vì máu.
Song Hoàng nhìn đôi mắt sợ hãi mà kinh hoàng của cô ta chỉ khiến anh càng muốn giết cô ta hơn, Song Hoàng dùng móng tay bứt đi cái lưỡi vẫn đang rít lên vì đau đớn của cô ta khiến cho máu phụt ra, bắn tung tóe, dính lên cả chân của Sư Tử đang đứng gần đó.
Song Hoàng tiếp tục bứt cánh tay còn lại ra khỏi cơ thể cô, để cho cơ thể vô năng ngã xuống nền đất lạnh giá. Đôi giày đen bóng loáng khẽ giơ lên, đạp thẳng lên bụng cô ta, day đi day lại, đè mạnh xuống khiến cho cơ thể cô ta tái xanh đi, khuôn mặt bị một lực mạnh xé rách không còn nhìn ra hình dạng. Nhìn cơ thể bị hành hạ đến mức này, Song Hoàng mới hài lòng bước qua cơ thể của cô ta, đi về phía Sư Tử.
Tuy đã tới chỗ của Sư Tử nhanh nhất có thể nhưng cả anh và cái xác này đều thấy rõ, cô đã uống nó, dù chỉ là vài giọt, nhưng cô thật sự đã uống nó!
- Song... Song Hoàng... Cô ta nói thật sao?- Sư Tử cố gắng đè nén cơn sợ hãi, lắp bắp nhìn Song Hoàng nhưng anh chỉ im lặng, cô gào lên- Anh nói đi! Cô ta nói thật ư?
Song Hoàng vẫn tiếp tục im lặng.
Anh không biết nói gì.
Wie số hai, một trong những độc tố mạnh nhất có thể giết chết một vampire trong vòng ba ngày. Vẫn chưa ai mà cậu biết có thể thoát khỏi nó, và số người chết vì nó mà Song Hoàng biết lại sắp tăng lên. Song Hoàng trầm mặc nhìn Sư Tử, ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng. Anh không chắc yêu cô nhưng lại rất thích cô, không thể nào để cô đi được. Bước lại gần Sư Tử, Song Hoàng siết chặt tay cô.
- Chắc chắn cô sẽ không chết.- Câu nói chắc nịch, không chút hoang mang, anh kéo cô ra ngoài, rời khỏi sân bay.
Song Hoàng nắm chặt tay Sư Tử đang ngỡ ngàng nhìn anh, mở điện thoại nhanh chóng yêu cầu họ dọn dẹp cái xác rồi nhanh chóng kéo Sư Tử ra ngoài mặc kệ cho mọi người vẫn đang nhìn khuôn mặt cùng với bộ quần áo trắng dính đầy máu của anh. Nhờ việc trang bị đủ người trong đây nên anh đi ra ngoài không hề gặp bất kì khó khăn gì,
Bây giờ vẫn là đêm, bầu trời vẫn đen kịt, phải tới Minlery Queen càng sớm càng tốt.
Song Hoàng kéo Sư Tử đến một bãi đất trống gần sân bay. Cả sân không bật đèn, tối om. Song Hoàng đứng giữa sân, hai mắt nhắm chặt. Anh tập trung tinh thần:
- Đôi cánh bóng đêm, triệu hồi!
"Vù... Viuuu...."- Tiếng gió cắt hiu quạnh vang lên khắp sân, một cơn gió màu đen bao quanh lưng anh.
Anh vẫn nhắm mắt, không để ý đến những thay đổi nhưng Sư Tử thì có. Cho dù cô đang hoảng loạn nhưng cô vẫn nhận ra, vẫn thấy rõ. Vừa rồi, ngay sau khi Song Hoàng la lên, cái thứ màu đen ngòm đó đã trỗi dậy từ lưng anh, sức mạnh của nó lớn đến mức khiến cho mọi thứ phải thu mình sợ hãi. Từng cơn gió được đẩy ra lại đang quay lại. Mỗi lần nó quay lại, những cơn gió đó lại như trở thành những phần tử riêng biệt, rồi lại kết tinh thành những sợi lông vũ đang xuất hiện trên lưng anh. Sư Tử biết, triệu tập đôi cánh của bản thân rất dễ dàng, chỉ cần nghĩ về nó là được nhưng có vẻ cái này cần phải mệt mỏi hơn, điều đó giúp Sư Tử hiểu rõ, đây không phải là đôi cánh của anh, mà là đôi cánh anh có được.
Đến khi gió lặng, trên người Song Hoàng là đôi cánh to lớn màu đen với những họa tiết cầu kì màu xám. Đôi cánh nhẹ nhàng vỗ mấy cái, rồi lại thu về, nằm yên sau lưng Song Hoàng.
Song Hoàng từ từ mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của Sư Tử, anh cười khổ. Đây là phản ứng rất quen thuộc của bất kì ai khi tận mắt chứng kiến anh triệu hồi đôi cánh thứ hai này. Đáng nhẽ ra Song Hoàng cũng không có ý định này, nhưng bây giờ Sư Tử lại bị như vậy, chỉ có thứ này mới có thể tới đó nhanh nhất.
Giơ tay nắm lấy bàn tay của Sư Tử, anh kéo giật người Sư Tử về phía mình, trực tiếp bồng cô lên.Ngay trước khi Sư Tử có thể nói ra lời phàn nàn nào thì đôi cánh to lớn đã bắt đầu đập cánh, đưa hai người lên cao.
Từng lần sải cánh có thể đưa Song Hoàng và Sư Tử đi hàng chục, hàng trăm km. Đôi cánh này có khả năng bay nhanh đến kinh ngạc! Do cái tốc độ này cộng với không khí buổi đêm, từng cơn gió lạnh buốt như những lưỡi dao sắc nhọn liên tục đập vào hai người nhưng Song Hoàng cũng chẳng để ý gì, vẫn tiếp tục bay về phía trước.
Song Hoàng biết bây giờ phải tới đó nhanh nhất có thể, phải tìm cách chữa trị cho cô!
Đôi cánh to lớn màu đen lồng vào khung trời đen ngòm lao vút trên không trung, thẳng tiến tới nước Pháp. Đêm nay, là đêm không trăng.
~o0o~
- Thế nào?- Thiên Bình mỉm cười, nhìn người trước mắt.
Anh ta có mái tóc màu xanh xám cùng đôi mắt màu bạc như thanh gươm sắt. Cả người anh ta toát lên vẻ cao ngạo nhưng cũng rất uy nghiêm và sang trọng, cái phong thái không ai sánh bằng.
- Ý cậu là sao?- Anh ta ngồi trước bàn trà, bàn tay dọc dọc ly trà đã nguội, lạnh nhạt nói.
Thiên Bình lắc đầu bật cười. Cái tên này, đã vậy rồi còn bày đặt. Không biết tại ai mà anh phải mở cửa phía tây cho hắn vào lâu đài, cũng phải tìm cách xóa sạch mùi cùng dấu vết của hắn. Tên này sợ còn chưa đủ, suốt cả ngày trốn chui trốn nhủi ở phòng của anh, chỉ vì sợ cô gái kia khi phát hiện hắn cũng ở đây sẽ ngay lập tức bỏ chạy.
- Bảo Bình, tôi còn không hiểu cậu sao?- Thiên Bình phe phẩy chiếc quạt tay thêu hình con rồng vàng, mỉm cười ma mị nhìn Bảo Bình.
- Tôi không có hứng thú với cậu.- Bảo Bình liếc nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói.
Cái bộ dạng trêu người của tên Thiên Bình này thật sự là làm Bảo Bình tức muốn chết! Có điều, cứ coi như không quan thì cái tên xảo quyệt này chắc sẽ không đếm xỉa tới anh đâu.
- Ủa mà cậu không sợ Bạch Dương bỏ trốn à?- Bảo Bình nhanh chóng tìm được thứ để công kích Thiên Bình.
Nụ cười trên đôi môi hoàn mĩ vụt tắt, giọng nói lạnh lẽo vang lên đầy cảnh cáo:
- Không liên quan tới cậu.
Đôi môi của Bảo Bình khẽ nhếch lên, anh chống tay hai tay ra sau đầu ngả về phía sau nơi có chiếc nệm mềm mại, thích thú quan sát biểu tình trên mặt Thiên Bình, đúng là chỉ có Bạch Dương mới có thể dùng để công kích Thiên Bình mà thôi!
- Tên đó khi nào tới đây?- Bảo Bình lười nhác nhắm mắt hỏi.
- Máy bay mới cất cánh 10 phút rồi.
Liếc nhìn đồng hồ, Thiên Bình mở miệng nhưng chưa kịp nói gì thêm, cái tiếng vỗ cánh phành phạch ngay lập tức làm anh và Bảo Bình ngạc nhiên nhìn nhau. Có tiếng của động bên ngoài chứng tỏ có một vampire nào đó vừa đáp xuống trên sân thượng của phòng này. Cả hai tối mặt.
Người duy nhất có khả năng bay thẳng vào đây mà không gặp bất kì trở ngại gì lại còn nhìn từ ngoài mà có thể nhận ra ban công phòng riêng của Thiên Bình trong cái lâu đài như mê cung này ngoài Bảo Bình, Kim Ngưu và Cự Giải chỉ có hai người.
Cả hai lao ra ngoài ban công, đập vào mắt là cảnh tượng Song Hoàng đang bế một cô gái với mái tóc đen dài úp mặt vào lồng ngực của anh ta, cả người cô gái co cứng lại trong lòng anh ta, không nói gì còn Song Hoàng thì từ từ thu đôi cánh của mình về, bàn tay thuận tiện vuốt vuốt tóc cô.
- Này, cậu...- Thiên Bình mỉm cười gian tà nhìn Song Hoàng nhưng ngay khi nhận được cái trừng mắt đầy ý nhị của Song Hoàng, anh ta im bặt,
- Tôi tên là Song Hoàng.- Song Hoàng gằn từng tiếng.
Cảm nhận được đôi cánh to lớn trên lưng đã hoàn toàn biến mất, Song Hoàng nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế của mình để Sư Tử có thể thoải mái hơn, nhanh chóng bế cô vào trong, chắc chắn rằng anh ta cũng không hề quan tâm đến cái ánh nhìn không tin vào mắt mình của Thiên Bình và Bảo Bình, hiện tại, anh chỉ lo cho Sư Tử mà thôi!
Đặt Sư Tử lên chiếc ghế sofa dài của Bảo Bình, Song Hoàng khẽ thở nhẹ. Ngất rồi.
- Tôi tưởng phải tới vài tiếng nữa cậu mới tới đây cơ mà?- Bảo Bình không quan tâm đến "cái thứ" Song Hoàng vác về nữa, bắt đầu đặt câu hỏi chất vấn.
- Vì có chuyện quan trọng.- Song Hoàng thờ ơ đáp, tay cầm luôn ly trà Bảo Bình vừa mân mê uống liền một hơi, ngay sau đó, anh cất giọng trầm trầm- Cô ấy bị trúng Wie số hai. Hai người có cuốn sách giải dược đúng không?
- Cái gì?- Thiên Bình không tin nhìn cậu- Wie số hai? Cậu biết rõ nó không có cách giải mà!
Câu nói của Thiên Bình là ngòi nổ cho sự hoảng loạn của Song Hoàng. Anh ta mất kiểm soát.
- Cô ta là cháu gái của hoàng đế! Tìm cách cứu cô ta đi!- Song Hoàng gào ầm lên, đôi đồng tử co lại, anh đứng bật dậy, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn Thiên Bình.
- Sư Tử sao?- Bảo Bình giật mình hỏi lại, nhanh chóng nhận được cái gật đầu nhẹ của Song Hoàng.
Thôi xong. Mọi việc càng ngày càng trở nên phức tạp. Cô ta là cháu gái của hoàng đế đấy! Cháu gái của hoàng đế bị ám sát bởi độc tố Wie số hai có thể giết chết bất kì vampire nào dù là loài lai hay thuần chủng hay bất cứ loài khác cũng không thể nào thoát khỏi nó được. Hơn nữa, đây là cô cháu gái mà hoàng đế yêu-thương-nhất! Mặt của Bảo Bình và Thiên Bình nhất thời tối sầm lại. Bảo Bình nhanh chóng đi đến bên Sư Tử.
Sắc mặt cô gái tái đi vì lạnh, hơi thở đã có dấu hiệu loạn. Triệu chứng đầu tiên.
Chưa để ai nói gì, Thiên Bình lập tức đi vào cái thư viện nhỏ có sẵn trong phòng chứa đầy những cuốn sách bụi bặm và cũ kĩ. Ngay sau đó anh nhanh chóng quay ra, trên tay là cuốn sách dày cộm bìa cứng màu đỏ hơi ố màu, trên mặt sách đầy những hình loằn ngoằn loằn ngoèo kì lạ. Anh giở cuốn sách cũ kĩ ra trang số 293, sắc mặt ngày càng đen.
- Độc tố giết vampire Wie số hai là do một vampire cấp S phản động tạo ra vào thế kỉ XVIII. Tùy thuộc vào sức mạnh của dòng máu trong người của mỗi vampire mà thời gian hấp hối sẽ kéo dài từ ba ngày đến hai tuần. Ban đầu, độc tố sẽ tái sản sinh với số lượng lớn, lấp vào đường lưu thông của phổi gây khó thở, sau đó là gan, não và tim. Không có thuốc giải.
Khuôn mặt cả ba tối sầm nhìn nhau.
Chết tiệt! Song Hoàng đấm mạnh xuống sàn tạo ra một âm thanh chói tai.
Nếu Sư Tử có bề gì, chắc chắn ông cô ta, cha mẹ cô ta và anh em họ của cô ta sẽ tìm người ở cạnh Sư Tử lúc đó mà xử lí, mà kẻ đó là cậu. Tuy nhiên, hiện tại thì cậu không quan tâm đến việc đó. Cả tâm trí cậu lúc này đang lặp đi lặp lại câu nói của Thiên Bình là không có thuốc giải. Đôi đồng tử co rút mạnh mẽ, đáy mắt ngập tràn lo lắng cùng bất lực, đôi mắt anh nhìn cô, và sâu trong ánh mắt đó, là sự hối hận tột cùng. Đúng, anh hối hận. Hối hận vì đã không điều máy bay riêng, hối hận vì đã không đề phòng người nhân viên đó, hối hận vì không nhận ra việc này sớm hơn, hối hận vì anh đa đến chậm vài tích tắc.
Song Hoàng nhìn cô vài phút, cả căn phòng lúc đó rơi vào trầm mặc, tất cả còn lại chỉ là tiếng đồng hồ tích tắc chầm chậm kêu nặng trĩu khiến cả căn phòng càng im lặng hơn. Ngay sau đó, Song Hoàng đứng dậy. Anh nắm chặt lấy bàn tay của Sư Tử, ánh mắt nhìn cô gái đang nằm đó với hơi thở rối loạn với tâm trạng ngập tràn hối tiếc cùng cảm giác tội lỗi và hối hận. Khẽ hôn lên mu bàn tay cô, anh lẩm bẩm.
- Chắc chắn cô sẽ không chết, lấy sinh mạng của tôi ra thề, tôi chắc chắn Em sẽ không chết!
Ngay sau đó, Song Hoàng lập tức đứng dậy,
- Cậu đi đâu vậy?- Thiên Bình nhíu mày nhìn Song Hoàng.
- Đi tìm người được mệnh danh dược nhân của giới vampire.- Song Hoàng lạnh lùng nói, tay tháo chiếc áo khoác của mình đang mặc, đắp lên người Sư Tử- Hai cậu đi cùng tôi.
- Được.- Cả hai đồng thanh nói rồi lại nhìn nhau.
Lần này, Song Hoàng tức giận thật rồi.
Dược nhân, cái danh xưng này chỉ có một người dám tự xưng như vậy, dược nhân, công chúa đời đầu tiên của hoàng thất vampire trên toàn thế giới, God Doll, Thiên Hạt.
Song Hoàng và Sư Tử hôm nay sẽ bay tới Pháp. Vì gia tộc Minlery Queen cũng như gia tộc Santi Clare, đều chọn nơi trú ẩn là những khu ngoại thành vắng vẻ nên có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian. Nếu không vì vậy, chắc anh cũng sẽ không bắt Sư Tử phải dậy sớm thế này.
Song Hoàng nhìn Sư Tử đang bực dọc đi phía trước, anh bỗng cảm thấy trông Sư Tử thật lẻ loi, dường như có một cảm xúc kì lạ đang xuất hiện lòng anh nhưng lại nhanh chóng được anh phủi sạch. Thấy Sư Tử định bước tới phòng chờ thương gia, Song Hoàng vội chạy nhanh tới, giữ tay ngăn cô lại.
- Làm gì vậy?- Sư Tử nhíu mày trước hành động của người trước mặt, cố giật tay ra.
- Cô đi nhầm đường rồi.- Song Hoàng mỉm cười, bàn tay vẫn không buông cô ra- Chúng ta đi bên này.
Song Hoàng mỉm cười, đưa Sư Tử đi về phía khu vực VIP.
Dường như mọi người ở đây đều nhận được thông báo cùng hình ảnh của hai người nên khi vừa bước vào khu vực này mà Song Hoàng còn chưa giơ vé xuất cảnh, một nhân viên nhanh chóng bước ra chào bọn họ. Cô nhân viên đưa bọn họ đến phòng chờ ở bên trong, mỉm cười nhận lấy tiền boa của Song Hoàng, cô nhanh chóng rời đi với lời hứa sẽ thông báo khi báy may sắp cất cánh.
Cũng không lạ gì khi ở đây chỉ có hai người bọn họ vì anh đã đặt hết tất cả ghế ở khu VIP trên máy bay. Thật ra ban đầu anh định sẽ điều một máy bay riêng, nhưng khi nghĩ tới Sư Tử, anh lại đặt vé.
- Cô cứ ngủ một lát đi, khi nào lên máy bay, tôi sẽ kêu cô dậy.- Song Hoàng mỉm cười nhìn Sư Tử vui vẻ ăn mấy chiếc bánh.
- Anh nhiều chuyện quá rồi!- Sư Tử làu bàu, không muốn nghe anh nói.
- Xin lỗi, mời hai vị dùng thử.
Cô nhân viên khi nãy tươi cười bước vào, trên tay là một khay với hai ly cao miệng loe chứa đầy nước màu đỏ sẫm. Với cái mùi hương này, Sư Tử nhận ra ngay, là máu tinh chế! Tên này cũng kinh dị thật, bố trí cả vampire phục vụ mình nhưng mà loại này thật thơm nha!
Thấy người nhân viên đem nước vào, chưa đợi Song Hoàng nói câu nào, cũng chưa đợi cho người đó bưng tới chỗ hai người, Sư Tử đã tới chỗ cô nhân viên đứng với tốc độ cực nhanh khiến hai người trong phòng không kip phản ứng, cầm ly nước dốc vào miệng.
- Không được uống!- Song Hoàng la lên, ngay khi Sư Tử chuẩn bị đưa ly lên miệng liền la lên.
Anh ngay lập tức chạy lại, giật ly nước ra khỏi tay Sư Tử. Ly nước vỡ toang. Màu máu cũng biến mất, chỉ còn lại màu đen u tối, chết chóc trên sàn.
Sư Tử nhìn Song Hoàng, chưa kịp nhận thức về thứ đang nằm dưới chân mình, cô kinh ngạc mở to mắt nhìn Song Hoàng. Tốc độ của cô khi di chuyển trên mặt đất chỉ chậm hơn Thiên Bình của gia tộc Minlery Queen, sao người này có thể nhanh hơn được? Nhưng chưa kịp tiêu hóa câu hỏi của mình, ánh mắt Sư Tử vô tình nhưng lại theo phản xạ nhìn xuống dưới sàn, nhìn thấy thứ nước đen ngòm đó, cô bịt miệng mình lại. Cái gì thế này?
"Rầm"- Một tiếng động khác vang lên, thu hút sự chú ý của Sư Tử.
Song Hoàng bóp chặt cổ cô nhân viên, đập mạnh cô ta vào tường, ánh mắt anh lạnh băng, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt khinh miệt.
- Ai sai cô làm vậy?
Đáp lại anh, người phụ nữ cười khinh khỉnh:
- Đó là Wie số hai, cô ta sẽ chết trong vòng ba ng...
"Crắc"
Cánh tay cô ta phát ra âm thanh rợn người, Song Hoàng với đôi mắt xinh đẹp bắt đầu chuyển thành màu đỏ tức giận đã bóp chặt cánh tay của cô ta đến mức gãy xương, người phụ nữ đó gào thét lên một cách đau đớn.
- Nói!
Người phụ nữ rên la đau đớn nhưng rồi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, đôi môi đỏ chót chỉ khẽ nhếch lên khinh thường người trước mặt rồi lại nhìn Sư Tử, ánh nhìn đầy hận thù đó khiến cô sợ hãi, không biết phải làm thế nào nhưng đồng thời cũng làm cho cơn giận của Song Hoàng lên tới cực điểm.
Anh dùng một tay, bứt cánh tay của cô ta ra khỏi cơ thể một cách nhanh nhẹn, dễ dàng khiến cho cô ta la lên một cách đau đớn, tiếng rên vang vọn khắp căn phòng VIP xa hoa, khiến cho đầu Sư Tử bắt đầu ong lên mà Song Hoàng cũng nhanh chóng nhận ra điều đó khi cô dùng hai tay ôm đầu. Hai mắt anh biến thành màu đỏ ngầu hoàn toàn, anh dùng một tay banh to khuôn miệng của cô ta khiến cho hai bên khóe miệng bị rách toạc ra, máu búng ra, văng lên bộ đồ màu trắng của anh, vươn lên trên khuôn mặt hoàn hảo mà đáng sợ của anh, cái lưỡi của cô ta bị nhúng một màu đỏ rực vì máu.
Song Hoàng nhìn đôi mắt sợ hãi mà kinh hoàng của cô ta chỉ khiến anh càng muốn giết cô ta hơn, Song Hoàng dùng móng tay bứt đi cái lưỡi vẫn đang rít lên vì đau đớn của cô ta khiến cho máu phụt ra, bắn tung tóe, dính lên cả chân của Sư Tử đang đứng gần đó.
Song Hoàng tiếp tục bứt cánh tay còn lại ra khỏi cơ thể cô, để cho cơ thể vô năng ngã xuống nền đất lạnh giá. Đôi giày đen bóng loáng khẽ giơ lên, đạp thẳng lên bụng cô ta, day đi day lại, đè mạnh xuống khiến cho cơ thể cô ta tái xanh đi, khuôn mặt bị một lực mạnh xé rách không còn nhìn ra hình dạng. Nhìn cơ thể bị hành hạ đến mức này, Song Hoàng mới hài lòng bước qua cơ thể của cô ta, đi về phía Sư Tử.
Tuy đã tới chỗ của Sư Tử nhanh nhất có thể nhưng cả anh và cái xác này đều thấy rõ, cô đã uống nó, dù chỉ là vài giọt, nhưng cô thật sự đã uống nó!
- Song... Song Hoàng... Cô ta nói thật sao?- Sư Tử cố gắng đè nén cơn sợ hãi, lắp bắp nhìn Song Hoàng nhưng anh chỉ im lặng, cô gào lên- Anh nói đi! Cô ta nói thật ư?
Song Hoàng vẫn tiếp tục im lặng.
Anh không biết nói gì.
Wie số hai, một trong những độc tố mạnh nhất có thể giết chết một vampire trong vòng ba ngày. Vẫn chưa ai mà cậu biết có thể thoát khỏi nó, và số người chết vì nó mà Song Hoàng biết lại sắp tăng lên. Song Hoàng trầm mặc nhìn Sư Tử, ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng. Anh không chắc yêu cô nhưng lại rất thích cô, không thể nào để cô đi được. Bước lại gần Sư Tử, Song Hoàng siết chặt tay cô.
- Chắc chắn cô sẽ không chết.- Câu nói chắc nịch, không chút hoang mang, anh kéo cô ra ngoài, rời khỏi sân bay.
Song Hoàng nắm chặt tay Sư Tử đang ngỡ ngàng nhìn anh, mở điện thoại nhanh chóng yêu cầu họ dọn dẹp cái xác rồi nhanh chóng kéo Sư Tử ra ngoài mặc kệ cho mọi người vẫn đang nhìn khuôn mặt cùng với bộ quần áo trắng dính đầy máu của anh. Nhờ việc trang bị đủ người trong đây nên anh đi ra ngoài không hề gặp bất kì khó khăn gì,
Bây giờ vẫn là đêm, bầu trời vẫn đen kịt, phải tới Minlery Queen càng sớm càng tốt.
Song Hoàng kéo Sư Tử đến một bãi đất trống gần sân bay. Cả sân không bật đèn, tối om. Song Hoàng đứng giữa sân, hai mắt nhắm chặt. Anh tập trung tinh thần:
- Đôi cánh bóng đêm, triệu hồi!
"Vù... Viuuu...."- Tiếng gió cắt hiu quạnh vang lên khắp sân, một cơn gió màu đen bao quanh lưng anh.
Anh vẫn nhắm mắt, không để ý đến những thay đổi nhưng Sư Tử thì có. Cho dù cô đang hoảng loạn nhưng cô vẫn nhận ra, vẫn thấy rõ. Vừa rồi, ngay sau khi Song Hoàng la lên, cái thứ màu đen ngòm đó đã trỗi dậy từ lưng anh, sức mạnh của nó lớn đến mức khiến cho mọi thứ phải thu mình sợ hãi. Từng cơn gió được đẩy ra lại đang quay lại. Mỗi lần nó quay lại, những cơn gió đó lại như trở thành những phần tử riêng biệt, rồi lại kết tinh thành những sợi lông vũ đang xuất hiện trên lưng anh. Sư Tử biết, triệu tập đôi cánh của bản thân rất dễ dàng, chỉ cần nghĩ về nó là được nhưng có vẻ cái này cần phải mệt mỏi hơn, điều đó giúp Sư Tử hiểu rõ, đây không phải là đôi cánh của anh, mà là đôi cánh anh có được.
Đến khi gió lặng, trên người Song Hoàng là đôi cánh to lớn màu đen với những họa tiết cầu kì màu xám. Đôi cánh nhẹ nhàng vỗ mấy cái, rồi lại thu về, nằm yên sau lưng Song Hoàng.
Song Hoàng từ từ mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của Sư Tử, anh cười khổ. Đây là phản ứng rất quen thuộc của bất kì ai khi tận mắt chứng kiến anh triệu hồi đôi cánh thứ hai này. Đáng nhẽ ra Song Hoàng cũng không có ý định này, nhưng bây giờ Sư Tử lại bị như vậy, chỉ có thứ này mới có thể tới đó nhanh nhất.
Giơ tay nắm lấy bàn tay của Sư Tử, anh kéo giật người Sư Tử về phía mình, trực tiếp bồng cô lên.Ngay trước khi Sư Tử có thể nói ra lời phàn nàn nào thì đôi cánh to lớn đã bắt đầu đập cánh, đưa hai người lên cao.
Từng lần sải cánh có thể đưa Song Hoàng và Sư Tử đi hàng chục, hàng trăm km. Đôi cánh này có khả năng bay nhanh đến kinh ngạc! Do cái tốc độ này cộng với không khí buổi đêm, từng cơn gió lạnh buốt như những lưỡi dao sắc nhọn liên tục đập vào hai người nhưng Song Hoàng cũng chẳng để ý gì, vẫn tiếp tục bay về phía trước.
Song Hoàng biết bây giờ phải tới đó nhanh nhất có thể, phải tìm cách chữa trị cho cô!
Đôi cánh to lớn màu đen lồng vào khung trời đen ngòm lao vút trên không trung, thẳng tiến tới nước Pháp. Đêm nay, là đêm không trăng.
~o0o~
- Thế nào?- Thiên Bình mỉm cười, nhìn người trước mắt.
Anh ta có mái tóc màu xanh xám cùng đôi mắt màu bạc như thanh gươm sắt. Cả người anh ta toát lên vẻ cao ngạo nhưng cũng rất uy nghiêm và sang trọng, cái phong thái không ai sánh bằng.
- Ý cậu là sao?- Anh ta ngồi trước bàn trà, bàn tay dọc dọc ly trà đã nguội, lạnh nhạt nói.
Thiên Bình lắc đầu bật cười. Cái tên này, đã vậy rồi còn bày đặt. Không biết tại ai mà anh phải mở cửa phía tây cho hắn vào lâu đài, cũng phải tìm cách xóa sạch mùi cùng dấu vết của hắn. Tên này sợ còn chưa đủ, suốt cả ngày trốn chui trốn nhủi ở phòng của anh, chỉ vì sợ cô gái kia khi phát hiện hắn cũng ở đây sẽ ngay lập tức bỏ chạy.
- Bảo Bình, tôi còn không hiểu cậu sao?- Thiên Bình phe phẩy chiếc quạt tay thêu hình con rồng vàng, mỉm cười ma mị nhìn Bảo Bình.
- Tôi không có hứng thú với cậu.- Bảo Bình liếc nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói.
Cái bộ dạng trêu người của tên Thiên Bình này thật sự là làm Bảo Bình tức muốn chết! Có điều, cứ coi như không quan thì cái tên xảo quyệt này chắc sẽ không đếm xỉa tới anh đâu.
- Ủa mà cậu không sợ Bạch Dương bỏ trốn à?- Bảo Bình nhanh chóng tìm được thứ để công kích Thiên Bình.
Nụ cười trên đôi môi hoàn mĩ vụt tắt, giọng nói lạnh lẽo vang lên đầy cảnh cáo:
- Không liên quan tới cậu.
Đôi môi của Bảo Bình khẽ nhếch lên, anh chống tay hai tay ra sau đầu ngả về phía sau nơi có chiếc nệm mềm mại, thích thú quan sát biểu tình trên mặt Thiên Bình, đúng là chỉ có Bạch Dương mới có thể dùng để công kích Thiên Bình mà thôi!
- Tên đó khi nào tới đây?- Bảo Bình lười nhác nhắm mắt hỏi.
- Máy bay mới cất cánh 10 phút rồi.
Liếc nhìn đồng hồ, Thiên Bình mở miệng nhưng chưa kịp nói gì thêm, cái tiếng vỗ cánh phành phạch ngay lập tức làm anh và Bảo Bình ngạc nhiên nhìn nhau. Có tiếng của động bên ngoài chứng tỏ có một vampire nào đó vừa đáp xuống trên sân thượng của phòng này. Cả hai tối mặt.
Người duy nhất có khả năng bay thẳng vào đây mà không gặp bất kì trở ngại gì lại còn nhìn từ ngoài mà có thể nhận ra ban công phòng riêng của Thiên Bình trong cái lâu đài như mê cung này ngoài Bảo Bình, Kim Ngưu và Cự Giải chỉ có hai người.
Cả hai lao ra ngoài ban công, đập vào mắt là cảnh tượng Song Hoàng đang bế một cô gái với mái tóc đen dài úp mặt vào lồng ngực của anh ta, cả người cô gái co cứng lại trong lòng anh ta, không nói gì còn Song Hoàng thì từ từ thu đôi cánh của mình về, bàn tay thuận tiện vuốt vuốt tóc cô.
- Này, cậu...- Thiên Bình mỉm cười gian tà nhìn Song Hoàng nhưng ngay khi nhận được cái trừng mắt đầy ý nhị của Song Hoàng, anh ta im bặt,
- Tôi tên là Song Hoàng.- Song Hoàng gằn từng tiếng.
Cảm nhận được đôi cánh to lớn trên lưng đã hoàn toàn biến mất, Song Hoàng nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế của mình để Sư Tử có thể thoải mái hơn, nhanh chóng bế cô vào trong, chắc chắn rằng anh ta cũng không hề quan tâm đến cái ánh nhìn không tin vào mắt mình của Thiên Bình và Bảo Bình, hiện tại, anh chỉ lo cho Sư Tử mà thôi!
Đặt Sư Tử lên chiếc ghế sofa dài của Bảo Bình, Song Hoàng khẽ thở nhẹ. Ngất rồi.
- Tôi tưởng phải tới vài tiếng nữa cậu mới tới đây cơ mà?- Bảo Bình không quan tâm đến "cái thứ" Song Hoàng vác về nữa, bắt đầu đặt câu hỏi chất vấn.
- Vì có chuyện quan trọng.- Song Hoàng thờ ơ đáp, tay cầm luôn ly trà Bảo Bình vừa mân mê uống liền một hơi, ngay sau đó, anh cất giọng trầm trầm- Cô ấy bị trúng Wie số hai. Hai người có cuốn sách giải dược đúng không?
- Cái gì?- Thiên Bình không tin nhìn cậu- Wie số hai? Cậu biết rõ nó không có cách giải mà!
Câu nói của Thiên Bình là ngòi nổ cho sự hoảng loạn của Song Hoàng. Anh ta mất kiểm soát.
- Cô ta là cháu gái của hoàng đế! Tìm cách cứu cô ta đi!- Song Hoàng gào ầm lên, đôi đồng tử co lại, anh đứng bật dậy, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn Thiên Bình.
- Sư Tử sao?- Bảo Bình giật mình hỏi lại, nhanh chóng nhận được cái gật đầu nhẹ của Song Hoàng.
Thôi xong. Mọi việc càng ngày càng trở nên phức tạp. Cô ta là cháu gái của hoàng đế đấy! Cháu gái của hoàng đế bị ám sát bởi độc tố Wie số hai có thể giết chết bất kì vampire nào dù là loài lai hay thuần chủng hay bất cứ loài khác cũng không thể nào thoát khỏi nó được. Hơn nữa, đây là cô cháu gái mà hoàng đế yêu-thương-nhất! Mặt của Bảo Bình và Thiên Bình nhất thời tối sầm lại. Bảo Bình nhanh chóng đi đến bên Sư Tử.
Sắc mặt cô gái tái đi vì lạnh, hơi thở đã có dấu hiệu loạn. Triệu chứng đầu tiên.
Chưa để ai nói gì, Thiên Bình lập tức đi vào cái thư viện nhỏ có sẵn trong phòng chứa đầy những cuốn sách bụi bặm và cũ kĩ. Ngay sau đó anh nhanh chóng quay ra, trên tay là cuốn sách dày cộm bìa cứng màu đỏ hơi ố màu, trên mặt sách đầy những hình loằn ngoằn loằn ngoèo kì lạ. Anh giở cuốn sách cũ kĩ ra trang số 293, sắc mặt ngày càng đen.
- Độc tố giết vampire Wie số hai là do một vampire cấp S phản động tạo ra vào thế kỉ XVIII. Tùy thuộc vào sức mạnh của dòng máu trong người của mỗi vampire mà thời gian hấp hối sẽ kéo dài từ ba ngày đến hai tuần. Ban đầu, độc tố sẽ tái sản sinh với số lượng lớn, lấp vào đường lưu thông của phổi gây khó thở, sau đó là gan, não và tim. Không có thuốc giải.
Khuôn mặt cả ba tối sầm nhìn nhau.
Chết tiệt! Song Hoàng đấm mạnh xuống sàn tạo ra một âm thanh chói tai.
Nếu Sư Tử có bề gì, chắc chắn ông cô ta, cha mẹ cô ta và anh em họ của cô ta sẽ tìm người ở cạnh Sư Tử lúc đó mà xử lí, mà kẻ đó là cậu. Tuy nhiên, hiện tại thì cậu không quan tâm đến việc đó. Cả tâm trí cậu lúc này đang lặp đi lặp lại câu nói của Thiên Bình là không có thuốc giải. Đôi đồng tử co rút mạnh mẽ, đáy mắt ngập tràn lo lắng cùng bất lực, đôi mắt anh nhìn cô, và sâu trong ánh mắt đó, là sự hối hận tột cùng. Đúng, anh hối hận. Hối hận vì đã không điều máy bay riêng, hối hận vì đã không đề phòng người nhân viên đó, hối hận vì không nhận ra việc này sớm hơn, hối hận vì anh đa đến chậm vài tích tắc.
Song Hoàng nhìn cô vài phút, cả căn phòng lúc đó rơi vào trầm mặc, tất cả còn lại chỉ là tiếng đồng hồ tích tắc chầm chậm kêu nặng trĩu khiến cả căn phòng càng im lặng hơn. Ngay sau đó, Song Hoàng đứng dậy. Anh nắm chặt lấy bàn tay của Sư Tử, ánh mắt nhìn cô gái đang nằm đó với hơi thở rối loạn với tâm trạng ngập tràn hối tiếc cùng cảm giác tội lỗi và hối hận. Khẽ hôn lên mu bàn tay cô, anh lẩm bẩm.
- Chắc chắn cô sẽ không chết, lấy sinh mạng của tôi ra thề, tôi chắc chắn Em sẽ không chết!
Ngay sau đó, Song Hoàng lập tức đứng dậy,
- Cậu đi đâu vậy?- Thiên Bình nhíu mày nhìn Song Hoàng.
- Đi tìm người được mệnh danh dược nhân của giới vampire.- Song Hoàng lạnh lùng nói, tay tháo chiếc áo khoác của mình đang mặc, đắp lên người Sư Tử- Hai cậu đi cùng tôi.
- Được.- Cả hai đồng thanh nói rồi lại nhìn nhau.
Lần này, Song Hoàng tức giận thật rồi.
Dược nhân, cái danh xưng này chỉ có một người dám tự xưng như vậy, dược nhân, công chúa đời đầu tiên của hoàng thất vampire trên toàn thế giới, God Doll, Thiên Hạt.
/38
|