Cố lên!
Song Ngư nói thầm trong lòng, hai tay đặt trên ngực Cancer cố hết sức đẩy anh ra nhưng vô ích, cô không tài nào làm anh di chuyển dù chỉ một chút nhưng ít ra cũng đã xoay người được, không đặt tay lên ngực anh nữa. Cô gái nhỏ thở phì phò, hai mắt trợn ngược lên làm bộ hung dữ, cô quyết định nếu không đẩy cả người anh ra được thì đẩy cái cánh tay nặng trịch đang đè lên eo cô. Chỉ là tiếc cho cô, dù có cố thế nào cũng không thể thoát ra mà còn làm cho anh cựa quậy, siết chặt cô hơn.
Song Ngư cả khuôn mặt rất đỏ, ngay cả đôi tai trắng ngần cũng hồng lên. Cả đời này cô chưa từng nằm chung với bất kì tên con trai nào ngoại trừ anh cô. Lúc nãy là do cô mệt quá nên không để ý, nhưng bây giờ khi đầu óc đã rất-tỉnh-táo thì làm sao cô có thể không để ý chứ?
Song Ngư khóc không ra nước mắt, cô dù có làm thế nào cũng không thoát ra được, cũng không đẩy anh ta được mà ngược lại còn bị ôm chặt hơn, khiến cho tay cô đặt lên ngực anh ta, lúc nãy khó lắm mới có thể xoay người tìm cách đẩy tay anh ta vậy mà giờ lại bị anh ta siết chặt đến mức không cựa quậy được.
Lúc cô gái nhỏ gồng người lại, chuẩn bị để thử thêm một lần nữa thì Cancer bỗng nhiên xoay người cô, để lưng cô tựa vào ngực anh mà chiếc cằm hoàn hảo trơn láng của anh lại nhân cơ hội đặt vào hõm cổ cô. Động tác của anh nhanh gọn và thoải mái khiến cô không kịp trở tay, chính thức trở thành cái gối ôm. Song Ngư tức giận định mắng anh thì cô giật thót mình, cả cơ thể co cứng lại. Không phải tự nhiên cô như vậy, mà là vì hõm cổ cô bỗng nhiên cảm nhận có hai thứ gì vừa nhỏ, vừa nhọn lại lạnh đặt vào khiến cô giật mình, và cô hoàn toàn có thể đoán được đó là gì.
- Cô tốt nhất là để yên cho tôi, tôi đang đói và có thể giết cô bất cứ lúc nào, con nhóc chết tiệt này!
Cancer làu bàu, một tay đang để cho cô gối đầu cong lại, bàn tay vỗ vỗ đầu cô, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
Song Ngư giật mình trước lời đe dọa của Cancer, cơ thể cô bất giác run lên, hai mắt cô mở to ra, trợn trừng. Lòng cô thật sự trở nên sợ hãi.
Scorpius và Aries từng nói, việc Cancer để cô sống tới tận bây giờ tức nghĩa anh ta không muốn giết cô nhưng thật sự nếu phải ở cạnh một vampire đang tì răng nanh vào cổ thì ai mà không sợ? Cô đến tận bây giờ vẫn đang phải áp đặt bản thân tin vào vampire, loài sinh vật mà trước giờ luôn xuất hiện trong tiểu thuyết và tivi bây giờ lại xuất hiện ngay cạnh cô. Cô không thể chấp nhận được sự thật này.
- C... Cancer...- Cô cẩn thận lên tiếng, hi vọng anh sẽ không tức giận mà hút máu cô.
- Ừm?- Anh thu răng nanh lại, rúc đầu sâu hơn vào hõm cổ cô.
- Anh có thể... Bỏ tôi ra được không?
- Ngủ đi!- Cancer nói, đôi mắt nhắm lại thật an nhàn.
~o0o~
- Chủ nhân.- Anh chàng nhìn Scorpius, ánh mắt trong veo như đá quý không có chút hồn phách.
- Sao?- Scorpius giật mình, ngẩng đầu lên nhìn anh.
- Người không muốn quay về Santi Clare sao?
- Không, cảm ơn ngươi, Zen. Ta muốn đi ra ngoài một thời gian.- Scorpius mỉm cười nói với người đối diện- Ngươi đi với ta chứ?
Đi một mình sẽ rất buồn chán. Nếu có Zen đi cùng có lẽ sẽ tốt hơn đi một mình.
- Tôi là của người. Chỉ cần người muốn, tôi sẽ đi cùng người.
Zen với đôi mắt vô hồn nhìn Scorpius, nói từng chữ rành rọt bằng chất giọng thiết tha và trung thành. Anh muốn bày tỏ vệc này qua đôi mắt, nhưng không thể. Đôi mắt của linh hồn kị sĩ sống trong đá quý hộ mệnh trong veo như viên đá quý, sáng, đẹp và lấp lánh, nhưng không có hồn. Tuy là đôi mắt như không có hồn, nhưng viên đá quý sáng lấp lánh trong đôi mắt của các linh hồn kị sĩ vẫn sáng lấp lánh, đó là ánh sáng của tâm hồn của kị sĩ được tạo ra bởi chủ nhân của nó, những cảm xúc mãnh liệt được dùng để làm thức ăn cho linh hồn kị sĩ, là một người dùng để chứa linh hồn.
- Ta biết.- Scorpius mỉm cười- Chúng ta đi. Ta muốn tới Nhật.
- Nhật Bản?
- Đúng. Ta muốn gặp Rui.
- Vâng.
Trên khuôn mặt Zen hiện lên một nụ cười hiếm hoi. Anh cúi người nhận lệnh.
Scorpius ngẩng đầu mỉm cười nhìn về phía ánh sáng đang dần xuất hiện, nuốt trọn màn đêm âm u tối tăm. Trời đã sáng rồi...
~o0o~
Trong ngôi biệt thự sang trọng của Capricorn, dáng người của Sagittarius hắt qua tấm màn ngăn cách với bên ngoài. Hình ảnh của anh đang loay hoay di chuyển.
Sagittarius đang ở trong phòng của Capricorn, hai tay anh bới tung mọi thứ, kiểm tra từng ngóc ngách trong căn phòng, từng cuốn sách, nệm giường đều bị lục lọi, kiếm tìm. Lông mày anh nhíu chặt lại. Anh xoay người đi về phía kệ sách, lật từng cuốn sách, sau đó lại để lên chiếc bàn bên cạnh.
Chẳng lẽ sai sao?
Không thể nào! Anh tin chắc cô ta sẽ không nói dối! Chỉ là anh cũng mong rằng cô ta nói sai. Anh thật sự không mong Capricorn là...
"Cạch"
Sagittarius nhíu chặt mày nhìn xuống. Là một cái đầu sư tử được đặt trên kệ đã bị đống sách anh vừa lấy ra che lấp. Đôi mắt anh thể hiện sự ngờ vực. Anh đưa tay, ấn vào đầu con sư tử, không có gì xảy ra nhưng khi bàn tay anh đè xuống đôi mắt của con sư tử, âm thanh ầm ầm vang lên từ phía sau lưng khiến anh giật mình quay đầu lại.
Chiếc tủ sách sau lưng chầm chậm ma sát với mặt sàn, di chuyển sang một bên, để lộ ra một cánh cửa đen. Sagittarius lập tức đi về phía đó, mở cửa ra.
Anh đứng ngoài cửa, đảo mắt quanh cái cánh cửa bí mật này rồi lại nhìn vào bên trong, nơi bóng tối bao trùm lên tất cả mọi thứ nhưng hoàn toàn không có bất cứ âm thanh nào bên trong phát ra, cũng không hề có mùi tanh nồng của máu mà là mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ mà anh không biết là gì. Đôi mắt anh thể hiện rõ sự tò mò, sự ham muốn khám phá bỗng dưng trào dâng trong cơ thể anh, Sagittarius nhấc chân lên, từng bước tiến vào căn phòng tối.
Một tay áp vách tường, một tay quờ quạng xung quanh, anh cuối cùng cũng tìm ra được công tắc, ấn vào, đôi mắt anh nhíu chặt lại. Đôi đồng tử giãn nở ra trước ánh sáng đến bất ngờ sau một thời gian nằm im lìm trong bóng tối. Đôi mắt anh híp lại, cố gắng làm quen với sự thay đổi đột ngột.
Lúc này, anh mới phát hiện ra, mình đang đứng ngay trong một căn phòng nhỏ với màu chủ đạo là màu nâu đất ấm cúng. Khắp nơi được trưng những bức tranh hình hoa bồ công anh trắng muốt. Căn phòng nhỏ nhắn với màu sắc hài hòa, chiếc giường đôi rộng màu kem được đặt ngay góc phòng, trên giường là một bó hoa thủy tiên, kế bên còn có một giá vẽ, trên đó là một bức tranh chì đang vẽ dở dang, mẫu chính là bó hoa được đặt trên giường. Sagittarius không khỏi cảm thán, cô gái này thật sự là một tài năng nghệ thuật hiếm có.
Anh khẽ cười, chắc là nhầm rồi.
Quay người định bước ra ngoài, mắt anh tình cờ lướt qua cái bàn nhỏ, những vật dụng trên chiếc bàn khiến anh bỗng chốc tối sầm mặt.
Có lẽ... Không hề sai một chút nào...
Song Ngư nói thầm trong lòng, hai tay đặt trên ngực Cancer cố hết sức đẩy anh ra nhưng vô ích, cô không tài nào làm anh di chuyển dù chỉ một chút nhưng ít ra cũng đã xoay người được, không đặt tay lên ngực anh nữa. Cô gái nhỏ thở phì phò, hai mắt trợn ngược lên làm bộ hung dữ, cô quyết định nếu không đẩy cả người anh ra được thì đẩy cái cánh tay nặng trịch đang đè lên eo cô. Chỉ là tiếc cho cô, dù có cố thế nào cũng không thể thoát ra mà còn làm cho anh cựa quậy, siết chặt cô hơn.
Song Ngư cả khuôn mặt rất đỏ, ngay cả đôi tai trắng ngần cũng hồng lên. Cả đời này cô chưa từng nằm chung với bất kì tên con trai nào ngoại trừ anh cô. Lúc nãy là do cô mệt quá nên không để ý, nhưng bây giờ khi đầu óc đã rất-tỉnh-táo thì làm sao cô có thể không để ý chứ?
Song Ngư khóc không ra nước mắt, cô dù có làm thế nào cũng không thoát ra được, cũng không đẩy anh ta được mà ngược lại còn bị ôm chặt hơn, khiến cho tay cô đặt lên ngực anh ta, lúc nãy khó lắm mới có thể xoay người tìm cách đẩy tay anh ta vậy mà giờ lại bị anh ta siết chặt đến mức không cựa quậy được.
Lúc cô gái nhỏ gồng người lại, chuẩn bị để thử thêm một lần nữa thì Cancer bỗng nhiên xoay người cô, để lưng cô tựa vào ngực anh mà chiếc cằm hoàn hảo trơn láng của anh lại nhân cơ hội đặt vào hõm cổ cô. Động tác của anh nhanh gọn và thoải mái khiến cô không kịp trở tay, chính thức trở thành cái gối ôm. Song Ngư tức giận định mắng anh thì cô giật thót mình, cả cơ thể co cứng lại. Không phải tự nhiên cô như vậy, mà là vì hõm cổ cô bỗng nhiên cảm nhận có hai thứ gì vừa nhỏ, vừa nhọn lại lạnh đặt vào khiến cô giật mình, và cô hoàn toàn có thể đoán được đó là gì.
- Cô tốt nhất là để yên cho tôi, tôi đang đói và có thể giết cô bất cứ lúc nào, con nhóc chết tiệt này!
Cancer làu bàu, một tay đang để cho cô gối đầu cong lại, bàn tay vỗ vỗ đầu cô, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
Song Ngư giật mình trước lời đe dọa của Cancer, cơ thể cô bất giác run lên, hai mắt cô mở to ra, trợn trừng. Lòng cô thật sự trở nên sợ hãi.
Scorpius và Aries từng nói, việc Cancer để cô sống tới tận bây giờ tức nghĩa anh ta không muốn giết cô nhưng thật sự nếu phải ở cạnh một vampire đang tì răng nanh vào cổ thì ai mà không sợ? Cô đến tận bây giờ vẫn đang phải áp đặt bản thân tin vào vampire, loài sinh vật mà trước giờ luôn xuất hiện trong tiểu thuyết và tivi bây giờ lại xuất hiện ngay cạnh cô. Cô không thể chấp nhận được sự thật này.
- C... Cancer...- Cô cẩn thận lên tiếng, hi vọng anh sẽ không tức giận mà hút máu cô.
- Ừm?- Anh thu răng nanh lại, rúc đầu sâu hơn vào hõm cổ cô.
- Anh có thể... Bỏ tôi ra được không?
- Ngủ đi!- Cancer nói, đôi mắt nhắm lại thật an nhàn.
~o0o~
- Chủ nhân.- Anh chàng nhìn Scorpius, ánh mắt trong veo như đá quý không có chút hồn phách.
- Sao?- Scorpius giật mình, ngẩng đầu lên nhìn anh.
- Người không muốn quay về Santi Clare sao?
- Không, cảm ơn ngươi, Zen. Ta muốn đi ra ngoài một thời gian.- Scorpius mỉm cười nói với người đối diện- Ngươi đi với ta chứ?
Đi một mình sẽ rất buồn chán. Nếu có Zen đi cùng có lẽ sẽ tốt hơn đi một mình.
- Tôi là của người. Chỉ cần người muốn, tôi sẽ đi cùng người.
Zen với đôi mắt vô hồn nhìn Scorpius, nói từng chữ rành rọt bằng chất giọng thiết tha và trung thành. Anh muốn bày tỏ vệc này qua đôi mắt, nhưng không thể. Đôi mắt của linh hồn kị sĩ sống trong đá quý hộ mệnh trong veo như viên đá quý, sáng, đẹp và lấp lánh, nhưng không có hồn. Tuy là đôi mắt như không có hồn, nhưng viên đá quý sáng lấp lánh trong đôi mắt của các linh hồn kị sĩ vẫn sáng lấp lánh, đó là ánh sáng của tâm hồn của kị sĩ được tạo ra bởi chủ nhân của nó, những cảm xúc mãnh liệt được dùng để làm thức ăn cho linh hồn kị sĩ, là một người dùng để chứa linh hồn.
- Ta biết.- Scorpius mỉm cười- Chúng ta đi. Ta muốn tới Nhật.
- Nhật Bản?
- Đúng. Ta muốn gặp Rui.
- Vâng.
Trên khuôn mặt Zen hiện lên một nụ cười hiếm hoi. Anh cúi người nhận lệnh.
Scorpius ngẩng đầu mỉm cười nhìn về phía ánh sáng đang dần xuất hiện, nuốt trọn màn đêm âm u tối tăm. Trời đã sáng rồi...
~o0o~
Trong ngôi biệt thự sang trọng của Capricorn, dáng người của Sagittarius hắt qua tấm màn ngăn cách với bên ngoài. Hình ảnh của anh đang loay hoay di chuyển.
Sagittarius đang ở trong phòng của Capricorn, hai tay anh bới tung mọi thứ, kiểm tra từng ngóc ngách trong căn phòng, từng cuốn sách, nệm giường đều bị lục lọi, kiếm tìm. Lông mày anh nhíu chặt lại. Anh xoay người đi về phía kệ sách, lật từng cuốn sách, sau đó lại để lên chiếc bàn bên cạnh.
Chẳng lẽ sai sao?
Không thể nào! Anh tin chắc cô ta sẽ không nói dối! Chỉ là anh cũng mong rằng cô ta nói sai. Anh thật sự không mong Capricorn là...
"Cạch"
Sagittarius nhíu chặt mày nhìn xuống. Là một cái đầu sư tử được đặt trên kệ đã bị đống sách anh vừa lấy ra che lấp. Đôi mắt anh thể hiện sự ngờ vực. Anh đưa tay, ấn vào đầu con sư tử, không có gì xảy ra nhưng khi bàn tay anh đè xuống đôi mắt của con sư tử, âm thanh ầm ầm vang lên từ phía sau lưng khiến anh giật mình quay đầu lại.
Chiếc tủ sách sau lưng chầm chậm ma sát với mặt sàn, di chuyển sang một bên, để lộ ra một cánh cửa đen. Sagittarius lập tức đi về phía đó, mở cửa ra.
Anh đứng ngoài cửa, đảo mắt quanh cái cánh cửa bí mật này rồi lại nhìn vào bên trong, nơi bóng tối bao trùm lên tất cả mọi thứ nhưng hoàn toàn không có bất cứ âm thanh nào bên trong phát ra, cũng không hề có mùi tanh nồng của máu mà là mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ mà anh không biết là gì. Đôi mắt anh thể hiện rõ sự tò mò, sự ham muốn khám phá bỗng dưng trào dâng trong cơ thể anh, Sagittarius nhấc chân lên, từng bước tiến vào căn phòng tối.
Một tay áp vách tường, một tay quờ quạng xung quanh, anh cuối cùng cũng tìm ra được công tắc, ấn vào, đôi mắt anh nhíu chặt lại. Đôi đồng tử giãn nở ra trước ánh sáng đến bất ngờ sau một thời gian nằm im lìm trong bóng tối. Đôi mắt anh híp lại, cố gắng làm quen với sự thay đổi đột ngột.
Lúc này, anh mới phát hiện ra, mình đang đứng ngay trong một căn phòng nhỏ với màu chủ đạo là màu nâu đất ấm cúng. Khắp nơi được trưng những bức tranh hình hoa bồ công anh trắng muốt. Căn phòng nhỏ nhắn với màu sắc hài hòa, chiếc giường đôi rộng màu kem được đặt ngay góc phòng, trên giường là một bó hoa thủy tiên, kế bên còn có một giá vẽ, trên đó là một bức tranh chì đang vẽ dở dang, mẫu chính là bó hoa được đặt trên giường. Sagittarius không khỏi cảm thán, cô gái này thật sự là một tài năng nghệ thuật hiếm có.
Anh khẽ cười, chắc là nhầm rồi.
Quay người định bước ra ngoài, mắt anh tình cờ lướt qua cái bàn nhỏ, những vật dụng trên chiếc bàn khiến anh bỗng chốc tối sầm mặt.
Có lẽ... Không hề sai một chút nào...
/38
|