Song Hoàng nhìn chằm chằm vào thân xác bất động của Leo, trong lòng dâng lên một cảm giác nhớ nhung da diết nhưng cũng đầy tội lỗi.
Nếu anh cẩn thận hơn, cô sẽ không bị người khác hạ độc, cũng sẽ không nhanh chóng quay về với con người trước mặt anh này.
Tại sao Song Hoàng không nghĩ tới sớm hơn chứ? Gia tộc Anis Shatow là gia tộc phò tá cho thái tử của Huyết tộc, ba gia tộc còn lại đứng ở phía trung lập. Con trưởng của gia tộc luôn là người phó tá thái tử, trong khi Leo là đứa con đầu tiên. Quá nhiều chi tiết, quá nhiều thứ đặt ngay trước mắt nhưng tại sao anh lại không nhận ra? Tại sao lại như vậy?
Song Hoàng bước tới gần Leo, đôi mắt đầy thất vọng. Vốn tưởng...
“Ngài muốn cứu ai?” - Chu Tước nhẹ nhàng cất tiếng bên tai Song Hoàng, nhắc nhở anh.
- Cứu cô ấy. - Song Hoàng nói.
“Cô ấy?” - Chu Tước hỏi lại đầy ngạc nhiên - “Ngài nói ai? Cả hai cô gái trong căn phòng này đều bị thương mà?”
- Cái gì? - Song Hoàng giật mình nhìn con chim nhỏ đang đậu trên vai mình rồi lại quay qua phía Bạch Dương.
Cô bé ấy bị thương sao…
“Vậy, ngài muốn cứu ai?” - Chu Tước có vẻ như không quan tâm lắm đến vẻ mặt ngạc nhiên của Song Hoàng, kiên nhẫn hỏi anh.
Song Hoàng nghe Chu Tước hỏi, mới nhớ đến việc quan trọng nhất, anh đưa tay chỉ về phía Leo.
- Cứu cô ấy.
Giọng nói nhẹ nhàng, vốn tưởng sẽ rất vui mừng và hạnh phúc nhưng cuối cùng, nó lại có vẻ như ảm đạm, bi thương. Vì nỗi vui mừng của anh không trọn vẹn.
“Vâng” - Chu Tước khẽ cúi đầu rồi lập tức nhảy xuống cánh tay anh, khẽ dùng miệng gõ một cái.
Nơi Chu Tước chạm vào trên tay anh tạo thành một vết thương nhỏ, để cho máu rỉ ra, rơi vào đôi cánh của Chu Tước. Đến khi những giọt máu đỏ sẫm tràn đầy trên đôi cánh của con chim nhỏ, nó mới hài lòng rời đi, bay về phía Leo.
Con chim xanh nhỏ bé khẽ kêu lên một tiếng, sà xuống, đậu ngay trên ngực Leo. Đôi mắt xanh, tròn của chú chim nhìn vào khuôn mặt tái xanh của cô, rồi lại khẽ giơ đôi cánh ra, vẫy cánh. Phe phẩy vài lần, đôi cánh xinh đẹp màu xanh lá ngọc đã bị thấm đẫm máu của Song Hoàng phát sáng lên đến chói mắt khiến cho mọi người ở trong căn phòng đó đều phải nhắm mắt lại.
Chu Tước có thể mang bất kì sinh vật nào sống lại. Vì vậy nên rất nhiều người khao khát sức mạnh to lớn của Chu Tước, nhưng không một ai bắt được nó vì bản thân Chu Tước đã là kết tinh của những gì mạnh mẽ nhất, đẹp đẽ nhất của thiên nhiên.
Gemini biết rõ, Chu Tước chỉ chấp nhận một mình Song Hoàng, chính vì vậy anh mới cảm thấy mình thật vô dụng! Không có khả năng cứu cô ấy mà phải chờ đợi một người khác tới cứu cô ấy.
Ánh sáng chói mắt dần dịu đi rồi biến mất, để lại hình ảnh chú chim xanh nhỏ bé nằm yên trên cơ thể của Leo.
- Chu Tước! - Song Hoàng sau khi phát hiện ra Chu Tước đã ngất, vội kêu lên, bước nhanh về phía Leo.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng nâng cơ thể nhỏ bé của Chu Tước lên, ánh mắt lo lắng nhìn đôi mắt được khép chặt. Anh đặt chú chim nhỏ vào trong túi của chiếc áo dày, rồi lại quay sang nhìn Leo, bàn tay không tự chủ nhẹ nhàng giơ lên, muốn chạm vào khuôn mặt lúc này đã có chút thần sắc của cô.
- Không được chạm vào cô ấy! - Gemini nói, nhanh chóng đứng chắn trước Leo, không để cho Song Hoàng kịp chạm vào cô.
Song Hoàng sầm mặt, ngước đầu nhìn con người trước mắt. Vị thái tử của giới vampire này, cao hơn anh nhiều, và có vẻ cũng mạnh hơn anh khi mà sức mạnh từ sự giận dữ của anh ta đã khiến anh phải khẽ run lên.
Song Hoàng lùi lại vài bước, nhìn thẳng vào người đối diện.
Ngũ quan đẹp đẽ lại hoàn hảo, khuôn mặt góc cạnh lại lạnh lùng, cơ thể mạnh mẽ, cân đối, sức mạnh lại to lớn, đúng thật là một người rất hiếm có. Hơn nữa, người này còn là người sẽ đứng đầu xã hội vampire sau này…
- Phần thưởng ngươi muốn là gì? - Gemini đề phòng nhìn Song Hoàng.
Song Hoàng nghe vậy, thật sự rất muốn hỏi, nếu anh nói anh muốn Leo, liệu người này có đồng ý không nhưng rồi lại thôi vì anh biết rõ câu trả lời sẽ như thế nào. Song Hoàng khẽ nhìn Leo đang nằm ngủ yên bình phía sau Gemini, lòng không khỏi cảm thấy nhẹ nhàng. Anh không tin, cô không có cảm giác gì với anh.
Song Hoàng tự nhủ, anh để cô đi, trở về nơi vốn có của mình nhưng anh tin, cô và anh vẫn còn sẽ gặp lại. Chắc chắn là như vậy!
Còn bây giờ… Song Hoàng tự nhủ, anh có việc phải làm. Đó là bảo vệ đứa con của Ari.
- Tôi muốn Aries thuộc gia tộc Santi Clare được tự quyết định cuộc đời của mình!
Một câu nói, làm cho tất cả ba người giật mình nhìn anh.
Gemini, Libra và cả Aries đều nghĩ Song Hoàng sẽ đòi lại Leo, nhưng không ngờ anh ta lại buông tay, chọn lấy phần thưởng như vậy.
Libra trừng mắt nhìn Song Hoàng nhưng anh không quan tâm. Anh không cần biết Libra nghĩ thế nào nhưng anh chỉ muốn bảo vệ sinh mệnh nhỏ bé mà Ari đã để lại trên đời này.
- Được. - Gemini gật đầu đầy hài lòng khi biết anh không đề cập gì tới Leo - Cô ta đâu?
Gemini lập tức gật đầu không hề quan tâm gì đến sắc mặt của Libra. Ngay từ đầu, anh cũng đã ngứa mắt với việc này. Anh không ngây thơ như Cancer, làm sao anh có thể tin Libra chứ? Tuy nhiên, việc của Aries vốn là việc của Santi Clare, không tiện để anh ra mặt nhưng giờ có thể vịn vào lí do này để giúp đỡ Aries, để cho cô tự quyết định cuộc đời mình, ít nhất cũng sẽ khiến cho anh giảm đi cảm giác tội lỗi đối với Ari.
Song Hoàng bước nhanh về phía chiếc giường.
Lúc này, Aries đã mặc chiếc áo khoác dày của Song Hoàng, nhờ vạt áo dài nên vừa vặn ngang đầu gối cô, như một chiếc đầm ngắn.
- Aries, từ giờ, việc của ngươi sẽ do ngươi quyết định. - Gemini nở nụ cười hiếm hoi - Vì vậy, ngươi có muốn đính hôn với Libra không?
Như vớ được một chiếc phao cứu sinh, Aries nắm chặt lấy bàn tay to lớn đang nắm lấy tay mình, ra sức gật đầu.
- Không thể được! - Libra gầm lên - Gemini, cậu đi quá xa rồi!
Đôi mắt của Libra lúc này chỉ là sự tức giận cùng thù hận, anh trừng mắt nhìn người trước mặt.
- Tôi đã làm gì cậu mà cậu lại làm như vậy? - Libra gào lên, muốn bước về phía Aries nhưng đã bị Gemini cản lại.
Đôi mắt của Gemini có màu tím than, bình thường sẽ tạo nên cảm giác bí ẩn và gợi cảm, mệ hoặc nhưng lúc này, ánh mắt của anh ta lại có cảm giác kì dị, thâm trầm. Đối diện với ánh này, Libra không khỏi có chút cảm giác sợ hãi.
- Cậu có yêu cô ta không? - Gemini khinh thường nhìn anh - Cậu có yêu Ari không? Buong tha cho con bé, còn không thì đừng trách tôi. Hãy nghĩ đến tình cảm năm xưa của cậu và “Mẹ” con bé mà tha cho nó.
Gemini cố tình nhấn mạnh chữ “mẹ”, anh biết, chỉ có làm như vậy mới có thể khiến cho Libra khuất phục.
Libra trong mắt anh là một con người tội nghiệp mà ngu muội. Cho dù là bạn anh, nhưng anh cũng không bao giờ nghĩ tới việc để người này phá hủy cuộc sống của người khác, đặc biệt là con gái của Ari.
Libra nghe Gemini nói vậy, trong lòng không khỏi bi phẫn nhưng anh cũng thật sự không biết, liệu mình có thật sự coi Aries là Aries không vì thật sự, Ari và Aries quá giống nhau. Đến mức làm cho anh không ngừng tưởng tượng, cứ xem như người trước mặt mình là Ari mà đối đãi.
- Thế nào, Aries? - Gemini lúc này quay đầu nhìn về phía Aries - Cô muốn thế nào?
- Tôi muốn rời khỏi đây! Tôi muốn đi cùng chú Song Hoàng! - Aries kích động kêu lên, siết chặt bàn tay của Song Hoàng.
Cô tin tưởng người này, không biết tại sao. Cả mẹ và người này đều có hương thơm thật giống nhau, khiến cho cô cảm thấy thật thanh thản, bình an.
- Vậy, ngươi mang cô ta đi đi! - Gemini gật đầu hài lòng, liếc mắt nhìn Song Hoàng ra lệnh.
Song Hoàng khuôn mặt âm trầm nhìn Gemini, rồi lại nhìn về phía Libra. Ánh mắt Song Hoàng tản ra một sự tức giận khi nghĩ tới những gì anh ta đã làm nhưng cũng đồng thời là sự thương hại. Một con người cao ngạo đến như vậy mà lại không thể nào chấp nhận sự thật được, chỉ muốn tiếp tục sống trong ảo tưởng, tìm một người nào đó thay thế cho cô ấy. Đây thật sự là cuộc sống đáng thương hại.
~o0o~
Trên ghế sofa, đôi mắt nhắm nghiền của Leo, khẽ nhăn lại vì nghe được tiếng động, sự mệt mỏi trong cơ thể khiến cho cô đau nhức. Leo khẽ mở mắt ra.
Xung quanh là căn phòng quen thuộc mà đêm cô bị trúng độc tố Wie 2 Song Hoàng đã đưa cô đến. Nơi đây khá là quen thuộc đối với cô. Leo mơ mơ tỉnh tỉnh mở vành mắt, bên tai thấp thoáng nghe được tiếng của Song Hoàng và Gemini. Có chuyện gì…
- Vậy ngươi mang cô ta đi đi! - Giọng nói của Gemini thật rõ ràng vang bên tai khiến Leo khẽ ngẩng đầu.
Cô nhanh chóng xác định được vị trí của Gemini, lại nhìn theo ánh mắt anh. Song Hoàng? Và cô gái ấy là ai?
Cô gái ấy cả người được bao bọc trong lớp áo khoác dày, lại dài tới đầu gối. Cô nhận ra được, chiếc áo khoác ấy anh đã mặc vào ngày đưa cô tới đây.
Một cảm giác kì lạ bò quanh người cô. Cảm giác tê rần, lại bức bối.
- Tại sao cậu lại làm như vậy? - Giọng nói của Libra vang lên, đánh thức tâm trạng bức bối của Leo.
Lúc này, Song Hoàng và cô gái kia đã biến mất mà Gemini lại đang đi về phía cô.
Leo hoảng loạn nhắm mắt lại, không hiểu vì sao cô lại sợ hãi vờ ngủ.
- Cậu không yêu Aries. - Gemini trầm giọng nói, nhẹ nhàng bế Leo lên - Mà Song Hoàng lại rất yêu quý cô ta, đó là sự khác biệt.
- Tôi cũng yêu quý cô ấy. - Libra phản bác.
- Song Hoàng không hề đối xử với Aries như một người thay thế như cậu.
Cả người Leo chới với trong không trung rồi lại ấm áp yên vị trong lòng ngực rộng lớn lại ấm áp mà quen thuộc. Leo biết rõ, Gemini đang ôm cô vào lòng. Mùi hương của Gemini tràn vào khoang mũi khiến cho cô cảm giác thật an toàn nhưng rồi bên tai lại vang lên tiếng của Gemini vừa nãy.
Cảm giác tức giận vô cớ xâm chiếm cơ thể của cô. Gì vậy chứ? Rõ ràng là mấy hôm trước còn kéo tay cô yêu cầu đi cùng với anh ta, thế mà giờ lại ôm một cô gái khác bỏ lại cô, như vậy là sao chứ?
- Tỉnh rồi thì mở mắt ra. - Âm thanh lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu cô khiến Leo giật mình.
Không ngờ anh ta đã nhận ra rồi.
- Xin lỗi ngài… - Leo khẽ nói, đôi mắt khẽ hé.
- Ngươi mau an phận trở về như lúc đầu đi. - Gemini lạnh lùng nói với cô, phe phẩy đôi cánh vừa xuất hiện trên lưng - Nhiệm vụ của ngươi giờ không làm nữa.
Leo ngạc nhiên nhìn khuôn mặt thản nhiên của Gemini, lòng không khỏi run rẩy. Anh ta đã nhận ra được điều gì rồi, cô rất muốn hỏi nhưng rồi lại khẽ thở dài. Gemini nói đúng, cô không có quyền làm vậy. Nhiệm vụ của cô là ở bên Gemini.
Ánh mắt trầm tĩnh lại mệt mỏi của Leo hướng về phía bầu trời giờ đã chan hòa ánh mắt chói chang. Cảm giác vừa chớm nở của cô không sâu nặng, cũng không quá đặc biệt, cô chỉ muốn quên đi.
Những làn gió buốt lạnh thổi qua tim cô, một cảm giác thật an toàn, lại bình thản. Leo biết, chỉ có nằm trong vòng tay ấm áp của người này, bầu trời lạnh lẽo mới có thể ấm áp đến như vậy.
Hết hồi 2: Tia sáng thứ hai
/38
|