Bạch Dương vẻ mặt dở khóc dở cười nhìn người trước mắt đầu sắp cúi vào ngực, nâng tay xoa xoa mi tâm, hắn cũng chỉ muốn trêu nàng một chút thôi.
- Được rồi, không trêu cô nữa. - Hắn nhếch môi cười nhẹ một tiếng. - Có điều, dù sao ta cũng phí công một chuyến, cũng phải bù đắp cho ta gì đó chứ.
- Bù đắp, cái gì mới được chứ? - Kim Ngưu vẻ mặt ngơ ngác nói. - Tuy phụ thân ta rất giàu nhưng mà ta không có tiền đâu.
Bạch Dương đỡ trán cười khổ, tâm nói, hắn đường đường là đại vương gia, bạc còn không đủ dùng sao?
- Ta không cần tiền. Chỉ là mấy hôm nữa là sinh thần của hoàng thượng, ta lại mới từ biên cương trở về cũng chưa chuẩn bị gì. Cô giúp ta tìm một món lễ vật đi.
- Lễ vật? Đại vương gia, ngài không đùa chứ, đây là tặng cho hoàng thượng đó, một dân nữ như ta tìm đâu ra bây giờ? - Kim Ngưu vẻ mặt đau khổ, thầm nghĩ lỡ như tìm đồ không phù hợp, nàng không phải tự đem đầu mình xuống dưới trảm đao sao?
- Không sao, hôm nay cô đi cùng ta, nếu vẫn không tìm được thì ngày mai, ngày mốt cũng cùng đi tìm tiếp. - Dường như hiểu rõ được cô đang nghĩ gì, hắn bồi thêm một câu. - Vạn nhất xảy ra chuyện, có ta gánh giúp cô.
Kim Ngưu nhìn khuôn mặt cười đến xán lạn của hắn, không khỏi nảy sinh ra một loại ảo giác, sau này nếu bản thân nàng rơi vào khó khăn, hiểm độc như thế nào, Bạch Dương cũng nhất định đứng trước mặt nàng nói "Yên tâm, cho dù trời sụp xuống, cũng có ta gánh cho cô."
Bạch Dương cũng không thể ngờ rằng, sau này, thực sự hắn sẽ nói một câu tương tự như vậy với Kim Ngưu, thay nàng nhận lấy mọi phiền não, đau buồn trên thế gian. Có điều, chuyện này, lại là chuyện của ngày sau.
Ngơ ngẩn trên chín tầng mây vì một câu nói, Kim Ngưu cứ như vậy, ngơ ngơ ngác ngác đồng ý với Bạch Dương rồi bước đi. Nàng lại quên mất rằng, trước mặt mình là bậc thang, bất cẩn bước hụt một bước, lảo đảo ngã về phía trước. Nhắm mắt lại thầm hô thảm, khuôn mặt chuyên dùng để làm nũng này của nàng sắp bị ngã hỏng rồi.
- Cẩn thận. - Thấy tình huống trước mắt, Bạch Dương gấp gáp kéo Kim Ngưu lại về phía mình, lại điều khiển trọng tâm không vững, khiến cho cả hai cùng ngã về sau. Bạch Dương lấy thân làm đệm thịt cho nàng, mà trong lúc gấp gáp đó lại vô tình, môi - chạm - môi.
Kim Ngưu trợn mắt không dám nhúc nhích, Bạch Dương hoang mang không kịp phản ứng, cả hai duy trì trạng thái "say đắm" gần nửa khắc. Thế nhưng, cái gọi là thiên địa nhân hòa kia, tại nơi này, thiên thời có, địa lời cũng có nốt, lại thiếu mất yếu tố quan trọng chính là nhân hòa. Cả hai còn đang ngẩn ngơ không biết làm sao thì đột nhiên, một thị vệ từ trong cung chạy vào:
- Đại v... - Đoạn phía sau như thế nào, thật xin lỗi, tiểu thị vệ được rèn luyện thần kinh cứng rắn hơn người, lại chưa từng gặp qua loại tình huống này, ngay cả làm sao phản ứng cũng không biết đừng nói tới bẩm báo cái gì.
Kim Ngưu lập tức phản ứng, đứng dậy rồi chạy biến. Dĩ nhiên, chưa kể đến là khuôn mặt đỏ rực như gấc kia. Trong khi đó, Bạch Dương ngơ ngác ngồi dưới đất, tay trái khẽ xoa lên môi, tâm nói, cảm xúc thực không tệ chút nào.
Lại trải qua thêm nửa khắc nữa, thị vệ vừa chạy vào lúc nãy bây giờ mới hoàn hồn, lên tiếng:
- Đại vương gia, ngài ổn chứ?
- Hả... ừm, - Bạch Dương vội hồi hồn. - Có chuyện gì sao?
- Hoàng thượng cùng Tam vương gia đang ở Ngự thư phòng đợi ngài đến nghị sự.
- Nghị sự? Vậy mau đi. - Một chút cảm giác khó chịu vì bị phá hư chuyện tốt của hắn lập tức trở lại nghiêm túc.
Ở hoàng cung cách đó không xa, cũng có một người đồng cảnh ngộ như Bạch Dương.
Hôm nay khó khăn lắm Song Tử mới có thể mời được Thiên Bình ra ngoài, y dĩ nhiên chuẩn bị chu toàn từng li từng tí, đáng tiếc, trời tính cũng không bằng được hai vị hoàng huynh của y tính.
- Thiên Bình, cho phép ta gọi cô như vậy nha. - Song Tử nói. - Cô đến Ngạc Thiên quốc cũng đã nhiều ngày rồi, sao ta chỉ thấy cô ở trong Nguyệt Vân Các mà không đi ra ngoài vậy?
- Ta... có thể đi đâu chứ? - Thiên Bình nhẹ nhàng cười khổ một tiếng. Cô không quên, thân phận của cô hiện tại, văn vẻ thì là công chúa hòa thân, nói thẳng ra thì chính là, con tin a.
- Sao cô lại hỏi vậy, ở trong cung, cô có thể đến Ngự hoa viên đi dạo nè, hoặc tới Tàng Kinh Các đọc sách, nếu cô hứng thú với dược liệu thì tới Thái Y Viện cũng được mà. Còn nếu muốn xuất cung, cô chỉ việc tới báo một tiếng với Thiên Yết hoàng huynh, hoặc Dung phi là được.
- Thật... có thể xuất cung sao? - Giọng nói của Thiên Bình để lộ chút nghi hoặc, cô cũng không chắc chắn ý của Song Tử nữa.
Đôi mắt Thiên Bình long lanh như lấp lánh như nước hồ mùa thu, dáng người mong manh, yếu ớt đứng trong gió khiến cho bất kì ai cũng đều nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ. Song Tử đứng đó, đôi mắt đào hoa vô thức ánh lên vẻ đau lòng, rồi lại nhanh chóng cụp mi để giấu đi chút nhất thời đó.
- Dĩ nhiên. Ta không biết, ở Vô Ưu quốc có quy định như thế nào, nhưng hiện tại, cô đang ở Ngạc Thiên triều, muốn ra ngoài thì chỉ cần báo một tiếng với bọn ta là được. Nếu có điểm không hiểu rõ, cô có thể đến tìm ta, hoặc đến Ánh Lưu Cung tìm biểu hoàng muội Cự Giải của ta để hỏi. - Song Tử dịu dàng cười, trong mắt của Thiên Bình lúc đó, nó khiến cho cô ấm áp hơn hết thảy mọi thứ. Cũng là lần đầu tiên, cô thật lòng vui vẻ, thật lòng nở nụ cười tuyệt mỹ nhất đáp lại y.
Hơi ngượng ngùng một chút, Thiên Bình gật đầu đáp ứng với Song Tử, rồi tiếp tục đi về phía trước. Song Tử lúc đầu ngẩn ngơ giây lát rồi vội vàng bước theo. Đúng lúc này, Thiên Bình đột nhiên quay đầu lại khiến cho Song Tử suýt nữa thì va vào cô. Tuy rằng kịp dừng lại nhưng khoảng cách hiện tại của cả hai đều khiến cả y và cô hơi đỏ mặt. Ánh mắt giao nhau, trong mắt cả hai người hiện tại chỉ còn có đối phương.
- Ta hình như...
Một thị vệ khác đi tới cắt đứt câu nói của Song Tử, nghiêm trang hành lễ rồi thông báo:
- Tứ vương gia, hoàng thượng và tam vương gia đang đợi ngài đến nghị sự.
Thiên Bình lúng túng lùi lại một bước, rồi nhanh chóng rời đi, chỉ kịp để lại một câu "ta đi trước."
Song Tử ngơ ngác nhìn theo bóng cô rời đi, hai chữ "thích nàng" cũng chưa kịp nói ra. Môi mỏng khẽ mím lại, y hít sâu một hơi bình ổn tâm trạng rồi đi về phía Ngự thư phòng.
- Được rồi, không trêu cô nữa. - Hắn nhếch môi cười nhẹ một tiếng. - Có điều, dù sao ta cũng phí công một chuyến, cũng phải bù đắp cho ta gì đó chứ.
- Bù đắp, cái gì mới được chứ? - Kim Ngưu vẻ mặt ngơ ngác nói. - Tuy phụ thân ta rất giàu nhưng mà ta không có tiền đâu.
Bạch Dương đỡ trán cười khổ, tâm nói, hắn đường đường là đại vương gia, bạc còn không đủ dùng sao?
- Ta không cần tiền. Chỉ là mấy hôm nữa là sinh thần của hoàng thượng, ta lại mới từ biên cương trở về cũng chưa chuẩn bị gì. Cô giúp ta tìm một món lễ vật đi.
- Lễ vật? Đại vương gia, ngài không đùa chứ, đây là tặng cho hoàng thượng đó, một dân nữ như ta tìm đâu ra bây giờ? - Kim Ngưu vẻ mặt đau khổ, thầm nghĩ lỡ như tìm đồ không phù hợp, nàng không phải tự đem đầu mình xuống dưới trảm đao sao?
- Không sao, hôm nay cô đi cùng ta, nếu vẫn không tìm được thì ngày mai, ngày mốt cũng cùng đi tìm tiếp. - Dường như hiểu rõ được cô đang nghĩ gì, hắn bồi thêm một câu. - Vạn nhất xảy ra chuyện, có ta gánh giúp cô.
Kim Ngưu nhìn khuôn mặt cười đến xán lạn của hắn, không khỏi nảy sinh ra một loại ảo giác, sau này nếu bản thân nàng rơi vào khó khăn, hiểm độc như thế nào, Bạch Dương cũng nhất định đứng trước mặt nàng nói "Yên tâm, cho dù trời sụp xuống, cũng có ta gánh cho cô."
Bạch Dương cũng không thể ngờ rằng, sau này, thực sự hắn sẽ nói một câu tương tự như vậy với Kim Ngưu, thay nàng nhận lấy mọi phiền não, đau buồn trên thế gian. Có điều, chuyện này, lại là chuyện của ngày sau.
Ngơ ngẩn trên chín tầng mây vì một câu nói, Kim Ngưu cứ như vậy, ngơ ngơ ngác ngác đồng ý với Bạch Dương rồi bước đi. Nàng lại quên mất rằng, trước mặt mình là bậc thang, bất cẩn bước hụt một bước, lảo đảo ngã về phía trước. Nhắm mắt lại thầm hô thảm, khuôn mặt chuyên dùng để làm nũng này của nàng sắp bị ngã hỏng rồi.
- Cẩn thận. - Thấy tình huống trước mắt, Bạch Dương gấp gáp kéo Kim Ngưu lại về phía mình, lại điều khiển trọng tâm không vững, khiến cho cả hai cùng ngã về sau. Bạch Dương lấy thân làm đệm thịt cho nàng, mà trong lúc gấp gáp đó lại vô tình, môi - chạm - môi.
Kim Ngưu trợn mắt không dám nhúc nhích, Bạch Dương hoang mang không kịp phản ứng, cả hai duy trì trạng thái "say đắm" gần nửa khắc. Thế nhưng, cái gọi là thiên địa nhân hòa kia, tại nơi này, thiên thời có, địa lời cũng có nốt, lại thiếu mất yếu tố quan trọng chính là nhân hòa. Cả hai còn đang ngẩn ngơ không biết làm sao thì đột nhiên, một thị vệ từ trong cung chạy vào:
- Đại v... - Đoạn phía sau như thế nào, thật xin lỗi, tiểu thị vệ được rèn luyện thần kinh cứng rắn hơn người, lại chưa từng gặp qua loại tình huống này, ngay cả làm sao phản ứng cũng không biết đừng nói tới bẩm báo cái gì.
Kim Ngưu lập tức phản ứng, đứng dậy rồi chạy biến. Dĩ nhiên, chưa kể đến là khuôn mặt đỏ rực như gấc kia. Trong khi đó, Bạch Dương ngơ ngác ngồi dưới đất, tay trái khẽ xoa lên môi, tâm nói, cảm xúc thực không tệ chút nào.
Lại trải qua thêm nửa khắc nữa, thị vệ vừa chạy vào lúc nãy bây giờ mới hoàn hồn, lên tiếng:
- Đại vương gia, ngài ổn chứ?
- Hả... ừm, - Bạch Dương vội hồi hồn. - Có chuyện gì sao?
- Hoàng thượng cùng Tam vương gia đang ở Ngự thư phòng đợi ngài đến nghị sự.
- Nghị sự? Vậy mau đi. - Một chút cảm giác khó chịu vì bị phá hư chuyện tốt của hắn lập tức trở lại nghiêm túc.
Ở hoàng cung cách đó không xa, cũng có một người đồng cảnh ngộ như Bạch Dương.
Hôm nay khó khăn lắm Song Tử mới có thể mời được Thiên Bình ra ngoài, y dĩ nhiên chuẩn bị chu toàn từng li từng tí, đáng tiếc, trời tính cũng không bằng được hai vị hoàng huynh của y tính.
- Thiên Bình, cho phép ta gọi cô như vậy nha. - Song Tử nói. - Cô đến Ngạc Thiên quốc cũng đã nhiều ngày rồi, sao ta chỉ thấy cô ở trong Nguyệt Vân Các mà không đi ra ngoài vậy?
- Ta... có thể đi đâu chứ? - Thiên Bình nhẹ nhàng cười khổ một tiếng. Cô không quên, thân phận của cô hiện tại, văn vẻ thì là công chúa hòa thân, nói thẳng ra thì chính là, con tin a.
- Sao cô lại hỏi vậy, ở trong cung, cô có thể đến Ngự hoa viên đi dạo nè, hoặc tới Tàng Kinh Các đọc sách, nếu cô hứng thú với dược liệu thì tới Thái Y Viện cũng được mà. Còn nếu muốn xuất cung, cô chỉ việc tới báo một tiếng với Thiên Yết hoàng huynh, hoặc Dung phi là được.
- Thật... có thể xuất cung sao? - Giọng nói của Thiên Bình để lộ chút nghi hoặc, cô cũng không chắc chắn ý của Song Tử nữa.
Đôi mắt Thiên Bình long lanh như lấp lánh như nước hồ mùa thu, dáng người mong manh, yếu ớt đứng trong gió khiến cho bất kì ai cũng đều nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ. Song Tử đứng đó, đôi mắt đào hoa vô thức ánh lên vẻ đau lòng, rồi lại nhanh chóng cụp mi để giấu đi chút nhất thời đó.
- Dĩ nhiên. Ta không biết, ở Vô Ưu quốc có quy định như thế nào, nhưng hiện tại, cô đang ở Ngạc Thiên triều, muốn ra ngoài thì chỉ cần báo một tiếng với bọn ta là được. Nếu có điểm không hiểu rõ, cô có thể đến tìm ta, hoặc đến Ánh Lưu Cung tìm biểu hoàng muội Cự Giải của ta để hỏi. - Song Tử dịu dàng cười, trong mắt của Thiên Bình lúc đó, nó khiến cho cô ấm áp hơn hết thảy mọi thứ. Cũng là lần đầu tiên, cô thật lòng vui vẻ, thật lòng nở nụ cười tuyệt mỹ nhất đáp lại y.
Hơi ngượng ngùng một chút, Thiên Bình gật đầu đáp ứng với Song Tử, rồi tiếp tục đi về phía trước. Song Tử lúc đầu ngẩn ngơ giây lát rồi vội vàng bước theo. Đúng lúc này, Thiên Bình đột nhiên quay đầu lại khiến cho Song Tử suýt nữa thì va vào cô. Tuy rằng kịp dừng lại nhưng khoảng cách hiện tại của cả hai đều khiến cả y và cô hơi đỏ mặt. Ánh mắt giao nhau, trong mắt cả hai người hiện tại chỉ còn có đối phương.
- Ta hình như...
Một thị vệ khác đi tới cắt đứt câu nói của Song Tử, nghiêm trang hành lễ rồi thông báo:
- Tứ vương gia, hoàng thượng và tam vương gia đang đợi ngài đến nghị sự.
Thiên Bình lúng túng lùi lại một bước, rồi nhanh chóng rời đi, chỉ kịp để lại một câu "ta đi trước."
Song Tử ngơ ngác nhìn theo bóng cô rời đi, hai chữ "thích nàng" cũng chưa kịp nói ra. Môi mỏng khẽ mím lại, y hít sâu một hơi bình ổn tâm trạng rồi đi về phía Ngự thư phòng.
/22
|