Ngọc Bảo Bình đưa tay lên chạm nhẹ một bên má đỏ ửng đã có dấu hiệu sưng lên, cái cảm giác đau rát như thế là lần đầu cô cảm nhận được a.
Cái tát cũng không hề nhẹ, có thể thấy tay của Vương Nhã đã đỏ hết cả lên nhưng cô ta hầu như không hề cảm thấy đau đớn mà tức giận nhìn Ngọc Bảo Bình, cánh tay lại càng thêm nắm chặt.
- Tôi không phải...
- Cô còn muốn chối hay sao? Mặc chẳng bao giờ để ý đến cái loại nhà quê, xấu xí như cô đâu! Cô tốt nhất là nên rời khỏi đây trước khi tôi tức giận!
À, thì ra cô ta là có sở thích chưa đợi người khác nói hết nữa câu thì liền chen vào như thế nha! Ngọc Bảo Bình cái gì cũng không hiểu, chỉ biết im lặng mặc cho Vương Nhã sỉ vả.
Vương Nhã thấy cô không nói gì thì cứ nghĩ là cô đang khinh thường mình nên liền tức giận vung tay tát vào một bên mặt còn lại của Ngọc Bảo Bình.
*Chát* lực đạo so với lần trước mạnh hơn nhiều đến nổi hốc mắt của Ngọc Bảo Bình cứ tầng tầng sương mỏng bao phủ. Đau lắm đấy!
Cô gái này vô duyên vô cớ xuất hiện, còn ra tay đánh cô hai cái! Rốt cuộc thì Ngọc Bảo Bình cô cũng biết cái gì gọi là tức giận rồi!
- Cô có biết sỉ diện là cái gì hay không!? Sao không chịu nghe tôi nói hết mà đã ra tay đánh người, thật đúng là vô sỉ không biết sỉ diện!
Vương Nhã tức đến nổi hai tay báu chặt đến tái nhợt, một khắc, còn muốn vung tay đánh Ngọc Bảo Bình thì đã Ngọc Bảo Bình đã nhanh hơn chặn lại được. Nhưng Vương Nhã lại càng nhanh hơn dùng tay còn lại muốn tát Bảo Bình thì cô chỉ kịp lách người né tránh nhưng cánh tay của cô bị cái tay đánh hụt của Vương Nhã bấu vào, móng tay của cô ta vừa dài lại vừa nhọn nên ngay lập tức trên cánh tay ngọc ngà trắng nõn của Bảo Bình xuất hiện một vệt máu đỏ tươi. Vương Nhã không vì thế mà buông tay mà còn cố ý dùng sức khiến cho máu từ tay Bảo Bình ngày càng tuôn ra nhiều hơn.
Những người hầu và quản gia Lý vừa định ngăn cản thì từ ngoài cửa đã nghe thấy giọng nói của Mặc Song Ngư truyền đến:
- Vương Nhã! Em đến đây làm gì!?
Dù nhìn từ xa hắn cũng có thể phát hiện cánh tay của Ngọc Bảo Bình đang bị móng tay của Vương Nhã bấu vào đến chảy máu. Hắn vừa rời đi được một lúc thì ở nhà lại phát sinh cái loại chuyện gì đây?
Vương Nhã nhanh chóng thu hồi tay, từ trong túi sách lấy ra khăn để lâu tay sau đó cũng không giữ lại mà ném xuống sàn nhà, quay sang nhìn những người hầu đứng cách đó không xa, nói:
- Các người tới dọn dẹp cho tôi!
Giọng điệu này thì chẳng khác nào cô ta là chủ nhà, vậy hắn là cái gì!?
Sau đó liền như người không xương xà vào lòng của Mặc Song Ngư, giọng điệu cực kỳ mê người, nói:
- Cô gái này là anh đem về sao? Là cô ta muốn đánh em,còn khinh thường em nên em chỉ tự vệ một chút thôi..!
Tự vệ? Là cô ta ra tay đánh người trước, còn nói là muốn tự vệ cái gì!?
Ngọc Bảo Bình ánh mắt ảm đạm nhìn Măc Song Ngư. Mặc Song Ngư cũng cảm thấy ánh mắt của Bảo Bình có một chút kỳ lạ, dù biết rằng cô ngoại trừ sách vở ra thì cái gì cũng không biết! Nhưng là...
Ngọc Bảo Bình cảm giác tay của mình ngày càng ngày càng đau hơn, máu từ vết thương không ngừng rỉ ra rơi xuống nền nhà.
Trước giờ, đây là lần đầu tiên cô bị thương nhiều mà còn đau đến thế. Hiện giờ cô không muốn ở đây nữa! Cô muốn trở về gia tộc và lại tiếp tục vùi đầu vào sách vở và sự nghiêm khắc của bà!
- Vương Nhã, em về đi!
Mặc Song Ngư ổn định thần trí, nắm lấy hai bả vai của Vương Nhã kéo ra.
Vương Nhã bị Song Ngư đẩy ra mà còn mở miệng đuổi mình thì trong lòng bực tức không thôi. Còn cô gái kia là ai? Vì sao cô ta lại có thể ở đây!? Song Ngư không phải là chưa từng đem cô gái nào về nhà ở quá lâu hay sao?
Nghĩ đến đây, Vương Nhã cực kỳ bực tức. Cô vốn là một nữ minh tinh nổi tiếng so với cô gái kia thì chỉ có hơn, vì cớ gì ánh mắt Mặc Song Ngư khi nhìn cô ta lại nhu hòa như thế?
Vương Nhã lườm Ngọc Bảo Bình một cái, cũng không dám ở lại lâu liền xoay người rời đi.
Sau khi Vương Nhã rời đi, Ngọc Bảo Bình nở một nụ cười không có chút cảm xúc với Song Ngư, nói:
- Tình nhân của anh thật thú vị.
Thú vị? Thì đúng là thú vị, còn rất thú vị là đằng khác! Khi không lao vào tát cô hai cái, sỉ vả cô đủ điều và còn làm cho cô bị thương trong khi cô ta vẫn lành lặn không có sứt mẻ cái gì mà còn dám hùng hồn tuyên là cô đánh cô ta còn khinh thường cô ta! Hảo, hảo thú vị!
Mặc Song Ngư nhìn nụ cười kia liền có linh cảm không tốt nhưng rốt cuộc cũng kéo Bảo Bình đến sô pha tự tay băng bó vết thương cho cô.
Vương Nhã kia ra tay cũng thật không nhẹ tí nào! Tát mạnh đến nổi hai má cô sưng đỏ cả lên, nhưng là, làm tăng thêm vài phần dễ thương a!
- Ngồi yên một chút! Người tới, mang băng đến đây!
Ngừng một chút, hắn lại tiếp:
- Tại sao không đánh trả!?
Nghe Mặc Song Ngư nói,Ngọc Bảo Bình im lặng một hồi lâu sau đó nói:
- Cũng tại cô ta ra tay lợi hại quá thôi! Cô ta tát tôi hai cái như thế, bây giờ hai tay đều cảm thấy ngứa muốn tát lại anh!
Mặc Song Ngư nhướng nhướng mày, nhếch nhẹ khóe môi nghi hoặc hỏi:
- Tại sao lại muốn tát tôi?
Thấy hắn không hiểu ẩn ý trong lời nói của mình, Ngọc Bảo Bình nhẹ giọng giải thích:
- Bởi vì cô ta là tình nhân của anh! Cô ta nợ tôi cái gì thì nhất định anh phải là người trả!
----------oOo----------
Màn đêm cô tịch bao trùm cả căn biệt thự xa hoa ở ngoại thành, ánh trăng chiếu rọi lên mặt biển khiến nó sóng sánh, xinh đẹp mê người.
Hạ Cự Giải nhàm chán nằm ở trên giường lăn qua lăn lại vài vòng. Vừa đúng lúc cánh cửa phòng bật mở và cũng là lúc Hạ Cử Giải giật mình rơi xuống giường
- Cô làm trò gì đấy?
Tôn Sư Tử thấy Hạ Cự Giải ngã xuống giường mà khẽ nhíu nhíu mày. Cũng đã hai tháng rồi hắn không trở lại đây, không biết cô hiện giờ cô thế nào rồi nên mới đi xem một chút. Không ngớ cô đã chán đến nổi không có chuyện gì để làm mà lại thích nằm dưới đất a.
Hạ Cự Giải giật mình khi nhìn thấy Tôn Sư Tử, vội vàng bật dậy ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Tôn Sư Tử. Ngoài cha ra thì hắn chính là kẻ khiến cô sợ hãi nhất!
Tôn Sư Tử đi đến bên giường, ngồi xuống bắt chéo hai chân nhìn Hạ Cự Giải vẫn ngồi ở đó không dám động đậy càng không dám nhìn hắn nên trong lòng bất chợt cảm thấy có chút khó chịu, nhíu nhíu mày ra lệnh:
- Tời đây!
Cái tát cũng không hề nhẹ, có thể thấy tay của Vương Nhã đã đỏ hết cả lên nhưng cô ta hầu như không hề cảm thấy đau đớn mà tức giận nhìn Ngọc Bảo Bình, cánh tay lại càng thêm nắm chặt.
- Tôi không phải...
- Cô còn muốn chối hay sao? Mặc chẳng bao giờ để ý đến cái loại nhà quê, xấu xí như cô đâu! Cô tốt nhất là nên rời khỏi đây trước khi tôi tức giận!
À, thì ra cô ta là có sở thích chưa đợi người khác nói hết nữa câu thì liền chen vào như thế nha! Ngọc Bảo Bình cái gì cũng không hiểu, chỉ biết im lặng mặc cho Vương Nhã sỉ vả.
Vương Nhã thấy cô không nói gì thì cứ nghĩ là cô đang khinh thường mình nên liền tức giận vung tay tát vào một bên mặt còn lại của Ngọc Bảo Bình.
*Chát* lực đạo so với lần trước mạnh hơn nhiều đến nổi hốc mắt của Ngọc Bảo Bình cứ tầng tầng sương mỏng bao phủ. Đau lắm đấy!
Cô gái này vô duyên vô cớ xuất hiện, còn ra tay đánh cô hai cái! Rốt cuộc thì Ngọc Bảo Bình cô cũng biết cái gì gọi là tức giận rồi!
- Cô có biết sỉ diện là cái gì hay không!? Sao không chịu nghe tôi nói hết mà đã ra tay đánh người, thật đúng là vô sỉ không biết sỉ diện!
Vương Nhã tức đến nổi hai tay báu chặt đến tái nhợt, một khắc, còn muốn vung tay đánh Ngọc Bảo Bình thì đã Ngọc Bảo Bình đã nhanh hơn chặn lại được. Nhưng Vương Nhã lại càng nhanh hơn dùng tay còn lại muốn tát Bảo Bình thì cô chỉ kịp lách người né tránh nhưng cánh tay của cô bị cái tay đánh hụt của Vương Nhã bấu vào, móng tay của cô ta vừa dài lại vừa nhọn nên ngay lập tức trên cánh tay ngọc ngà trắng nõn của Bảo Bình xuất hiện một vệt máu đỏ tươi. Vương Nhã không vì thế mà buông tay mà còn cố ý dùng sức khiến cho máu từ tay Bảo Bình ngày càng tuôn ra nhiều hơn.
Những người hầu và quản gia Lý vừa định ngăn cản thì từ ngoài cửa đã nghe thấy giọng nói của Mặc Song Ngư truyền đến:
- Vương Nhã! Em đến đây làm gì!?
Dù nhìn từ xa hắn cũng có thể phát hiện cánh tay của Ngọc Bảo Bình đang bị móng tay của Vương Nhã bấu vào đến chảy máu. Hắn vừa rời đi được một lúc thì ở nhà lại phát sinh cái loại chuyện gì đây?
Vương Nhã nhanh chóng thu hồi tay, từ trong túi sách lấy ra khăn để lâu tay sau đó cũng không giữ lại mà ném xuống sàn nhà, quay sang nhìn những người hầu đứng cách đó không xa, nói:
- Các người tới dọn dẹp cho tôi!
Giọng điệu này thì chẳng khác nào cô ta là chủ nhà, vậy hắn là cái gì!?
Sau đó liền như người không xương xà vào lòng của Mặc Song Ngư, giọng điệu cực kỳ mê người, nói:
- Cô gái này là anh đem về sao? Là cô ta muốn đánh em,còn khinh thường em nên em chỉ tự vệ một chút thôi..!
Tự vệ? Là cô ta ra tay đánh người trước, còn nói là muốn tự vệ cái gì!?
Ngọc Bảo Bình ánh mắt ảm đạm nhìn Măc Song Ngư. Mặc Song Ngư cũng cảm thấy ánh mắt của Bảo Bình có một chút kỳ lạ, dù biết rằng cô ngoại trừ sách vở ra thì cái gì cũng không biết! Nhưng là...
Ngọc Bảo Bình cảm giác tay của mình ngày càng ngày càng đau hơn, máu từ vết thương không ngừng rỉ ra rơi xuống nền nhà.
Trước giờ, đây là lần đầu tiên cô bị thương nhiều mà còn đau đến thế. Hiện giờ cô không muốn ở đây nữa! Cô muốn trở về gia tộc và lại tiếp tục vùi đầu vào sách vở và sự nghiêm khắc của bà!
- Vương Nhã, em về đi!
Mặc Song Ngư ổn định thần trí, nắm lấy hai bả vai của Vương Nhã kéo ra.
Vương Nhã bị Song Ngư đẩy ra mà còn mở miệng đuổi mình thì trong lòng bực tức không thôi. Còn cô gái kia là ai? Vì sao cô ta lại có thể ở đây!? Song Ngư không phải là chưa từng đem cô gái nào về nhà ở quá lâu hay sao?
Nghĩ đến đây, Vương Nhã cực kỳ bực tức. Cô vốn là một nữ minh tinh nổi tiếng so với cô gái kia thì chỉ có hơn, vì cớ gì ánh mắt Mặc Song Ngư khi nhìn cô ta lại nhu hòa như thế?
Vương Nhã lườm Ngọc Bảo Bình một cái, cũng không dám ở lại lâu liền xoay người rời đi.
Sau khi Vương Nhã rời đi, Ngọc Bảo Bình nở một nụ cười không có chút cảm xúc với Song Ngư, nói:
- Tình nhân của anh thật thú vị.
Thú vị? Thì đúng là thú vị, còn rất thú vị là đằng khác! Khi không lao vào tát cô hai cái, sỉ vả cô đủ điều và còn làm cho cô bị thương trong khi cô ta vẫn lành lặn không có sứt mẻ cái gì mà còn dám hùng hồn tuyên là cô đánh cô ta còn khinh thường cô ta! Hảo, hảo thú vị!
Mặc Song Ngư nhìn nụ cười kia liền có linh cảm không tốt nhưng rốt cuộc cũng kéo Bảo Bình đến sô pha tự tay băng bó vết thương cho cô.
Vương Nhã kia ra tay cũng thật không nhẹ tí nào! Tát mạnh đến nổi hai má cô sưng đỏ cả lên, nhưng là, làm tăng thêm vài phần dễ thương a!
- Ngồi yên một chút! Người tới, mang băng đến đây!
Ngừng một chút, hắn lại tiếp:
- Tại sao không đánh trả!?
Nghe Mặc Song Ngư nói,Ngọc Bảo Bình im lặng một hồi lâu sau đó nói:
- Cũng tại cô ta ra tay lợi hại quá thôi! Cô ta tát tôi hai cái như thế, bây giờ hai tay đều cảm thấy ngứa muốn tát lại anh!
Mặc Song Ngư nhướng nhướng mày, nhếch nhẹ khóe môi nghi hoặc hỏi:
- Tại sao lại muốn tát tôi?
Thấy hắn không hiểu ẩn ý trong lời nói của mình, Ngọc Bảo Bình nhẹ giọng giải thích:
- Bởi vì cô ta là tình nhân của anh! Cô ta nợ tôi cái gì thì nhất định anh phải là người trả!
----------oOo----------
Màn đêm cô tịch bao trùm cả căn biệt thự xa hoa ở ngoại thành, ánh trăng chiếu rọi lên mặt biển khiến nó sóng sánh, xinh đẹp mê người.
Hạ Cự Giải nhàm chán nằm ở trên giường lăn qua lăn lại vài vòng. Vừa đúng lúc cánh cửa phòng bật mở và cũng là lúc Hạ Cử Giải giật mình rơi xuống giường
- Cô làm trò gì đấy?
Tôn Sư Tử thấy Hạ Cự Giải ngã xuống giường mà khẽ nhíu nhíu mày. Cũng đã hai tháng rồi hắn không trở lại đây, không biết cô hiện giờ cô thế nào rồi nên mới đi xem một chút. Không ngớ cô đã chán đến nổi không có chuyện gì để làm mà lại thích nằm dưới đất a.
Hạ Cự Giải giật mình khi nhìn thấy Tôn Sư Tử, vội vàng bật dậy ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Tôn Sư Tử. Ngoài cha ra thì hắn chính là kẻ khiến cô sợ hãi nhất!
Tôn Sư Tử đi đến bên giường, ngồi xuống bắt chéo hai chân nhìn Hạ Cự Giải vẫn ngồi ở đó không dám động đậy càng không dám nhìn hắn nên trong lòng bất chợt cảm thấy có chút khó chịu, nhíu nhíu mày ra lệnh:
- Tời đây!
/68
|