- Phu nhân đâu? Tôn Sư Tử từ bên ngoài bước vào trong nhà, vóc dáng cao lớn của hắn dưới ánh đèn vàng vọt càng thêm phần tôn quý bức người, từng bước chân đều nói lên được khí chất bất phàm của con người hắn.
- Thưa ông chủ, phu nhân hôm nay không khỏe trong người nên bây giờ đi nghỉ ngơi rồi! Người hầu cúi thấp đầu, kính cẩn trả lời.
Hắn dừng lại động tác tháo cà vạt, liếc nhìn đồng hồ trên tay, lông mày chau lại. Sớm như thế này đã đi nghỉ ngơi rồi?
Đi lên lầu, dừng lại trước cửa phòng của Hạ Cự Giải, ngón tay vươn ra chạm đến nắm tay cửa, vặn nhẹ.
Cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra, khắp gian phòng rộng lớn tỏa ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, trong không khí lại có hương thơm lượn lờ, vô cùng dễ chịu.
Cũng đã rất lâu hắn không về đây, bình thường hắn cũng không chú ý đến sinh hoạt thường ngày của Hạ Cự Giải, nhưng hắn lại biết cô lúc trước luôn ngồi trên sofa ở phòng khách xem hết chương trình truyền hình, đến chín giờ mới đi ngủ, có lúc còn ngủ quên trên sofa, đều là hắn tự tay bế cô lên phòng. Hôm nay cô không đón xem chương trình mà mình yêu thích, có khi nào là bệnh rồi hay không?
Hắn bước vào phòng, cảm giác không khí trong phòng vô cùng lạnh, tầm mắt vừa vặn rơi trên thân thể gầy yếu của người con gái đang nằm trên giường, hắn sải bước tiến về phía giường lớn, chăm chú nhìn cô.
- Hạ Cự Giải? Mặc váy ngủ mỏng manh như vậy lại có thể mở điều hòa nhiệt độ thấp mà an nhiên nằm ngủ, còn không đắp chăn, không sợ sẽ bị lạnh chết hay sao? Không phải là tự hành hạ bản thân mình thì là gì?!
Hắn cẩn thận kéo chăn đắp cho cô, cánh tay chưa kịp rút về đã bị một bàn tay trắng nõn giữ chặt.
- Tôi.. bụng tôi đau quá, rất đau.. Hạ Cự Giải yếu ớt cất tiếng, ngón tay cô trong vô thức bấu chặt bàn tay của hắn không buông, phát ra tiếng kêu như con mèo nhỏ.
Từng lời từng chữ mà cô nói đều lọt vào tai hắn, hắn nhíu chặt mày, nhìn khuôn mặt tái nhợt thiếu sức sống của cô, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên nổi bất an mơ hồ.
- Người đâu, mau gọi bác sĩ đến đây, nhanh lên cho tôi!
Tôn Sư Tử ngồi xuống bên cạnh cô, dùng bàn tay còn lại vén những lọn tóc rơi xuống trước mặt cô, dung mạo như hoa hiện ra trước mắt hắn, Đau lắm sao? Hắn thấp giọng nói vào tai cô, phát hiện Hạ Cự Giải có chút phản ứng vì lời nói của hắn, yếu ớt gật đầu.
- Chờ một chút, bác sĩ rất nhanh sẽ đến! Xảy ra chuyện gì vậy? Hắn lại vì một nữ nhân mà trở nên lo lắng đến như vậy?! Còn vì cô mà trong lòng khẩn trương. Nhưng dù gì thì cô hiện tại cũng là người của Tôn gia, trở thành phu nhân của Tôn Sư Tử hắn, hắn quan tâm đến cô cũng là điều hiển nhiên.
Có điều, đây thật sự là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ yếu nhược đến mức này của Hạ Cự Giải, tâm tư có chút bị dao động, tựa như làn nước đang êm ả đột nhiên có chiếc lá rơi xuống, khiến mặt nước lăn tăn gợn sóng.
Chưa đến năm phút sau, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, Ông chủ, bác sĩ đến rồi! , Mau vào cho vào, xem cô ấy thế nào. Hắn vừa định đứng dậy muốn đi ra chỗ khác, bàn tay nhất thời lại càng bị cô giữ chặt, thậm chí móng tay cô còn bấu chặt vào da thịt hắn, tuy nhiên nét mặt hắn không có chút biểu lộ gì, vẫn lãnh đạm nhìn cô.
Bên ngoài cửa, nữ bác sĩ trung niên vẫn đứng ở đó, trên mặt mồ hôi không ngừng túa ra, rõ ràng là gấp rút chạy đến đây mà bản thân lại không dám thở mạnh một hơi nào, đều là vì sợ hãi loại khí thế cường nghạnh của Tôn Sư Tử.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không muốn sống nữa hay sao?! Hắn thiếu kiên nhẫn trầm thấp nói, đồng thời chậm rãi ngồi xuống, dùng bàn tay còn lại vỗ về mu bàn tay của Hạ Cự Giải tựa như một hành động trấn an.
Vị bác sĩ kia cũng không dám đình trệ một giây nào, nhanh chóng tiến đến gần giường ngủ, cẩn thận xem xét.
Vị bác sĩ liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Hạ Cự Giải, cẩn thận kiểm tra một chút, Chu kỳ sinh lí của phu nhân có vẻ không được ổn định, cô ấy chỉ đơn giản là bị đau bụng khi đến kỳ, không có gì đáng ngại.
Hắn cau mày nhìn vị bác sĩ, không hề hiểu những điều mà bà ta nói, chỉ biết sắc mặt của Hạ Cự Giải ngày càng trắng bệch, trông rất khổ sở.
- Ở đây tôi có thuốc giảm đau, cho phu nhân uống, một lúc sau sẽ dễ chịu hơn. Còn nữa, Tôn tiên sinh, sức khỏe phu nhân rất yếu, có vẻ là không ăn uống điều độ còn bị căng thẳng trong một thời gian dài dẫn đến cơ thể thiếu hụt dinh dưỡng, nên cần tẩm bổ thêm. Vị bác sĩ cẩn trọng đặt hộp thuốc lên bàn, tỉ mỉ nói ra những triệu chứng và tình trạng sức khỏe của Hạ Cự Giải.
- Được rồi, ra ngoài đi.
Đợi đến khi vị bác sĩ kia rời đi, hắn mới thận trọng đỡ cô ngồi dậy.
Hai tháng nay hắn không trở về đây, cô có phải rất không quan tâm đến sức khỏe của mình hay không? Từ nét mặt cho đến cơ thể đều tiều tụy đến mức này, cô nằm trong lòng hắn chỉ tựa như sợi lông hồng, không chút sức lực tựa đầu vào vai hắn.
- Có thể tự mình uống thuốc hay không? Hắn tự tay lấy một viên thuốc sau đó rót một cốc nước.
- Tôi không muốn uống thuốc.. Cô vô lực tựa đầu vào bờ vai rộng lớn của Tôn Sư Tử, cảm giác như mọi thứ đều được nặng nề trong lòng được trút bỏ hết, tìm được một nơi vững trải để tựa vào, có thể an nhàn nhắm mắt mà ngủ một giấc.
Tôn Sư Tử không nói gì, hơi hạ cánh tay khiến cô ngửa mặt về phía hắn. Lúc này hắn mới tự động cho viên thuốc vào trong miệng mình sau đó uống một ngụm nước, cúi đầu, hướng về phía bờ môi của Hạ Cự Giải mà hôn xuống.
Cậy mở hàm răng trắng như ngọc, hoàn thành công việc bón thuốc của mình hắn mới chịu buông tha cho cô.
- Ưm.. Hạ Cự Giải mơ mơ màng màng, trong vô thức đều nuốt xuống, vị đắng của thuốc bị hòa tan trong nước còn vương vấn nơi đầu lưỡi khiến cô khe khẽ nhíu mày, cũng không có ý định muốn mở mắt.
- Ngoan lắm. Ngón tay vươn ra lau đi vết tích ở khóe môi của cô, cẩn thận đỡ cô nằm xuống giường.
Ánh sáng mờ ảo tỏa khắp gian phòng, màu sắc ấm áp hòa quyện khắp nơi, hình ảnh Hạ Cự Giải an nhiên nằm ngủ trong lòng Tôn Sư Tử càng khiến mọi thứ trở nên thật đẹp đẽ đến lạ thường.
Người đàn ông này, hắn thường ngày có biết bao nhiêu là lạnh lùng, lãnh khốc vậy mà giờ khắc này lại ôm lấy cô, vỗ về cô, còn tự mình bón thuốc cho cô, đây quả thực là điều người khác không thể liên tưởng nổi.
Thời khắc này, họ thật sự chỉ giống như là một cặp tình nhân bình thường, dưới ánh đèn vàng vọt, họ càng trông giống như một đôi tình nhân đẹp nhất thế gian!
Sáng hôm sau, Tôn Sư Tử thức dậy rất sớm, Hạ Cự Giải cũng không tiếp tục bám chặt lấy tay hắn không buông, cô ngủ rất say.
Hắn từ trong phòng bước ra, trên người âu phục phẳng phiu, chỉnh tề, mọi thứ đều gọn gàng đến mức hoàn mỹ. Xuống nhà, hắn ngồi vào bàn an, mắt liếc qua vài tin tức nổi bật trên báo, ngón tay nâng tách cà phê đen đưa lên miệng.
Mọi hành động của hắn hoàn toàn đều không có góc chết, từ tốn và lịch thiệp, nhã nhặn nhưng chỉ có lạnh đạm, không có ôn nhu.
Đặt tách cà phê trên tay xuống, Lát nữa đợi phu nhân tỉnh dậy, nấu cho cô ấy một ít cháo tổ yến. Dặn dò người hầu ít lời sau đó liền đứng dậy rời bàn ăn.
Hắn luôn có thói quen đến công ty từ rất sớm, thói quen này đã theo hắn tám năm nay, chưa từng có ngoại lệ.
- Thưa ông chủ, phu nhân hôm nay không khỏe trong người nên bây giờ đi nghỉ ngơi rồi! Người hầu cúi thấp đầu, kính cẩn trả lời.
Hắn dừng lại động tác tháo cà vạt, liếc nhìn đồng hồ trên tay, lông mày chau lại. Sớm như thế này đã đi nghỉ ngơi rồi?
Đi lên lầu, dừng lại trước cửa phòng của Hạ Cự Giải, ngón tay vươn ra chạm đến nắm tay cửa, vặn nhẹ.
Cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra, khắp gian phòng rộng lớn tỏa ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, trong không khí lại có hương thơm lượn lờ, vô cùng dễ chịu.
Cũng đã rất lâu hắn không về đây, bình thường hắn cũng không chú ý đến sinh hoạt thường ngày của Hạ Cự Giải, nhưng hắn lại biết cô lúc trước luôn ngồi trên sofa ở phòng khách xem hết chương trình truyền hình, đến chín giờ mới đi ngủ, có lúc còn ngủ quên trên sofa, đều là hắn tự tay bế cô lên phòng. Hôm nay cô không đón xem chương trình mà mình yêu thích, có khi nào là bệnh rồi hay không?
Hắn bước vào phòng, cảm giác không khí trong phòng vô cùng lạnh, tầm mắt vừa vặn rơi trên thân thể gầy yếu của người con gái đang nằm trên giường, hắn sải bước tiến về phía giường lớn, chăm chú nhìn cô.
- Hạ Cự Giải? Mặc váy ngủ mỏng manh như vậy lại có thể mở điều hòa nhiệt độ thấp mà an nhiên nằm ngủ, còn không đắp chăn, không sợ sẽ bị lạnh chết hay sao? Không phải là tự hành hạ bản thân mình thì là gì?!
Hắn cẩn thận kéo chăn đắp cho cô, cánh tay chưa kịp rút về đã bị một bàn tay trắng nõn giữ chặt.
- Tôi.. bụng tôi đau quá, rất đau.. Hạ Cự Giải yếu ớt cất tiếng, ngón tay cô trong vô thức bấu chặt bàn tay của hắn không buông, phát ra tiếng kêu như con mèo nhỏ.
Từng lời từng chữ mà cô nói đều lọt vào tai hắn, hắn nhíu chặt mày, nhìn khuôn mặt tái nhợt thiếu sức sống của cô, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên nổi bất an mơ hồ.
- Người đâu, mau gọi bác sĩ đến đây, nhanh lên cho tôi!
Tôn Sư Tử ngồi xuống bên cạnh cô, dùng bàn tay còn lại vén những lọn tóc rơi xuống trước mặt cô, dung mạo như hoa hiện ra trước mắt hắn, Đau lắm sao? Hắn thấp giọng nói vào tai cô, phát hiện Hạ Cự Giải có chút phản ứng vì lời nói của hắn, yếu ớt gật đầu.
- Chờ một chút, bác sĩ rất nhanh sẽ đến! Xảy ra chuyện gì vậy? Hắn lại vì một nữ nhân mà trở nên lo lắng đến như vậy?! Còn vì cô mà trong lòng khẩn trương. Nhưng dù gì thì cô hiện tại cũng là người của Tôn gia, trở thành phu nhân của Tôn Sư Tử hắn, hắn quan tâm đến cô cũng là điều hiển nhiên.
Có điều, đây thật sự là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ yếu nhược đến mức này của Hạ Cự Giải, tâm tư có chút bị dao động, tựa như làn nước đang êm ả đột nhiên có chiếc lá rơi xuống, khiến mặt nước lăn tăn gợn sóng.
Chưa đến năm phút sau, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, Ông chủ, bác sĩ đến rồi! , Mau vào cho vào, xem cô ấy thế nào. Hắn vừa định đứng dậy muốn đi ra chỗ khác, bàn tay nhất thời lại càng bị cô giữ chặt, thậm chí móng tay cô còn bấu chặt vào da thịt hắn, tuy nhiên nét mặt hắn không có chút biểu lộ gì, vẫn lãnh đạm nhìn cô.
Bên ngoài cửa, nữ bác sĩ trung niên vẫn đứng ở đó, trên mặt mồ hôi không ngừng túa ra, rõ ràng là gấp rút chạy đến đây mà bản thân lại không dám thở mạnh một hơi nào, đều là vì sợ hãi loại khí thế cường nghạnh của Tôn Sư Tử.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không muốn sống nữa hay sao?! Hắn thiếu kiên nhẫn trầm thấp nói, đồng thời chậm rãi ngồi xuống, dùng bàn tay còn lại vỗ về mu bàn tay của Hạ Cự Giải tựa như một hành động trấn an.
Vị bác sĩ kia cũng không dám đình trệ một giây nào, nhanh chóng tiến đến gần giường ngủ, cẩn thận xem xét.
Vị bác sĩ liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Hạ Cự Giải, cẩn thận kiểm tra một chút, Chu kỳ sinh lí của phu nhân có vẻ không được ổn định, cô ấy chỉ đơn giản là bị đau bụng khi đến kỳ, không có gì đáng ngại.
Hắn cau mày nhìn vị bác sĩ, không hề hiểu những điều mà bà ta nói, chỉ biết sắc mặt của Hạ Cự Giải ngày càng trắng bệch, trông rất khổ sở.
- Ở đây tôi có thuốc giảm đau, cho phu nhân uống, một lúc sau sẽ dễ chịu hơn. Còn nữa, Tôn tiên sinh, sức khỏe phu nhân rất yếu, có vẻ là không ăn uống điều độ còn bị căng thẳng trong một thời gian dài dẫn đến cơ thể thiếu hụt dinh dưỡng, nên cần tẩm bổ thêm. Vị bác sĩ cẩn trọng đặt hộp thuốc lên bàn, tỉ mỉ nói ra những triệu chứng và tình trạng sức khỏe của Hạ Cự Giải.
- Được rồi, ra ngoài đi.
Đợi đến khi vị bác sĩ kia rời đi, hắn mới thận trọng đỡ cô ngồi dậy.
Hai tháng nay hắn không trở về đây, cô có phải rất không quan tâm đến sức khỏe của mình hay không? Từ nét mặt cho đến cơ thể đều tiều tụy đến mức này, cô nằm trong lòng hắn chỉ tựa như sợi lông hồng, không chút sức lực tựa đầu vào vai hắn.
- Có thể tự mình uống thuốc hay không? Hắn tự tay lấy một viên thuốc sau đó rót một cốc nước.
- Tôi không muốn uống thuốc.. Cô vô lực tựa đầu vào bờ vai rộng lớn của Tôn Sư Tử, cảm giác như mọi thứ đều được nặng nề trong lòng được trút bỏ hết, tìm được một nơi vững trải để tựa vào, có thể an nhàn nhắm mắt mà ngủ một giấc.
Tôn Sư Tử không nói gì, hơi hạ cánh tay khiến cô ngửa mặt về phía hắn. Lúc này hắn mới tự động cho viên thuốc vào trong miệng mình sau đó uống một ngụm nước, cúi đầu, hướng về phía bờ môi của Hạ Cự Giải mà hôn xuống.
Cậy mở hàm răng trắng như ngọc, hoàn thành công việc bón thuốc của mình hắn mới chịu buông tha cho cô.
- Ưm.. Hạ Cự Giải mơ mơ màng màng, trong vô thức đều nuốt xuống, vị đắng của thuốc bị hòa tan trong nước còn vương vấn nơi đầu lưỡi khiến cô khe khẽ nhíu mày, cũng không có ý định muốn mở mắt.
- Ngoan lắm. Ngón tay vươn ra lau đi vết tích ở khóe môi của cô, cẩn thận đỡ cô nằm xuống giường.
Ánh sáng mờ ảo tỏa khắp gian phòng, màu sắc ấm áp hòa quyện khắp nơi, hình ảnh Hạ Cự Giải an nhiên nằm ngủ trong lòng Tôn Sư Tử càng khiến mọi thứ trở nên thật đẹp đẽ đến lạ thường.
Người đàn ông này, hắn thường ngày có biết bao nhiêu là lạnh lùng, lãnh khốc vậy mà giờ khắc này lại ôm lấy cô, vỗ về cô, còn tự mình bón thuốc cho cô, đây quả thực là điều người khác không thể liên tưởng nổi.
Thời khắc này, họ thật sự chỉ giống như là một cặp tình nhân bình thường, dưới ánh đèn vàng vọt, họ càng trông giống như một đôi tình nhân đẹp nhất thế gian!
Sáng hôm sau, Tôn Sư Tử thức dậy rất sớm, Hạ Cự Giải cũng không tiếp tục bám chặt lấy tay hắn không buông, cô ngủ rất say.
Hắn từ trong phòng bước ra, trên người âu phục phẳng phiu, chỉnh tề, mọi thứ đều gọn gàng đến mức hoàn mỹ. Xuống nhà, hắn ngồi vào bàn an, mắt liếc qua vài tin tức nổi bật trên báo, ngón tay nâng tách cà phê đen đưa lên miệng.
Mọi hành động của hắn hoàn toàn đều không có góc chết, từ tốn và lịch thiệp, nhã nhặn nhưng chỉ có lạnh đạm, không có ôn nhu.
Đặt tách cà phê trên tay xuống, Lát nữa đợi phu nhân tỉnh dậy, nấu cho cô ấy một ít cháo tổ yến. Dặn dò người hầu ít lời sau đó liền đứng dậy rời bàn ăn.
Hắn luôn có thói quen đến công ty từ rất sớm, thói quen này đã theo hắn tám năm nay, chưa từng có ngoại lệ.
/68
|