Rất khó tưởng tượng ra, nếu lúc ấy Hà Thiến Tử không phát hiện có điều bất thường mà đi theo vào nhà vệ sinh thì Chu Hựu Hựu sẽ bị đánh thành bộ dạng gì chứ.
Nộ khí Tiết Chi Thu mãi không lui, cuối cùng vẫn là Chu Khải Sơn ra mặt thương lượng. Dù sao ông cũng là một người lí trí, nói chuyện ở trường học vẫn có tư thế của một người lãnh đạo.
Giải quyết mọi chuyện xong xuôi trời cũng đã tối.
Về đến nhà, ông bà nội ân cần hỏi thăm Chu Hựu Hựu, bà nội lại khỏi phải nói, đau lòng khóc thành tiếng.
Chu Hựu Hựu thường xuyên nghĩ, rốt cuộc cô đã làm gì mà lại có được một gia đình ấm áp đến vậy chứ.
Cả một buổi tối, Chu Hựu Hựu tắt điện thoại, nằm trên giường suy nghĩ rất lâu, nghĩ mãi cũng không ra điều gì.
Hôm sau đi học, khuôn mặt Chu Hựu Hựu vẫn hơi sưng. Cũng không nghĩ tới sẽ đụng mặt Đào Húc Sanh ngay cổng trường.
Chuyện xảy ra hôm qua, mọi người trong trường cũng đều biết.
Mấy nữ sinh lớp một kia đều là học sinh hư, thường ngày vẫn luôn giao du cùng côn đồ lưu manh ngoài trường.
Đào Húc Sanh nhìn bộ dạng của Chu Hựu Hựu, đau lòng không thôi. Đến cùng vẫn là thích cô, chạy theo hỏi thăm, “Chuyện hôm qua tớ có nghe nói, cậu không sao chứ?”
Chu Hựu Hựu thản nhiên nhìn Đào Húc Sanh, không nói câu nào.
“Tớ giúp cậu xử lí mấy cậu ta được không? Làm cho bọn họ biết điều một chút?” Đào Húc Sanh vẫn đi bên cạnh cô như cũ.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Cô nghiêng người muốn tránh khỏi Đào Húc Sanh, trùng hợp lại gặp Phó Lâm đang đi tới.
Nhìn thấy anh, trong lòng Chu Hựu Hựu lạnh hẳn đi.
Tối qua cô tắt máy cả đêm nhưng sáng sớm nay đã vội vàng bật lên. Cô biết rõ trong lòng mình mong đợi điều gì, nhưng thời điểm mở máy lên, những điều đó đều biến thành số không.
Không nhận được một tin nhắn nào từ anh cả.
Chuyện hôm trước cô bị đánh, có rất nhiều bạn học đứng ngoài cửa phòng làm việc vây xem, tin tức truyền đi rất nhanh, hẳn là anh cũng đã biết.
Đào Húc Sanh hiển nhiên cũng thấy Phó Lâm, không nhịn được đứng sát lại Chu Hựu Hựu, lớn tiếng nói, “Có người nào đó trêu hoa ghẹo nguyệt, làm người khác bị tổn thương, bây giờ lại bày ra bộ dáng không liên quan tới mình.
Phó Lâm nghe vậy, lạnh lùng nhìn Đào Húc Sanh một chút. Nhưng vẫn trong trường học, nếu thực sự động tay đối với ai đó sẽ không tốt lắm.
Anh nhịn, bàn tay trong túi áo nắm chặt, cuối cùng vẫn đi lướt qua.
“Thấy không.” Đào Húc Sanh trào phúng cười.
Chu Hựu Hựu không chán ghét cũng thấy phiền, dừng bước nói với Đào Húc Sanh, “Cậu cho rằng chuyện này không có quan hệ với cậu sao? Tôi rõ ràng đã từ chối rồi, sao cậu vẫn cố tình thế? Hơn nữa, tôi và Phó Lâm cũng không có quan hệ gì, không phải cậu nói lung tung, sao người khác biết hai chúng tôi quen nhau chứ?”
Nói một hơi xong, Chu Hựu Hựu mới nhận ra mình ghét người trước mắt đến mức nào.
Nói xong, cô chạy đi. Một giây một phút, cô cũng không muốn ở chung với người này nữa.
Thầy cô trong trường hôm nay gọi Chu Hựu Hựu đến nói chuyện, chủ yếu vẫn sợ cô bị nảy sinh bóng ma với việc bạo lực trong trường.
Thật ra Chu Hựu Hựu rất nhanh cũng đã bình tĩnh lại, trải qua một đêm qua, trong lòng cũng không muốn nghĩ gì nữa. Lúc đầu còn cho rằng mình vẫn sẽ chạm mặt mấy người kia trong trường, không ngờ họ cũng không đi học.
Nói chuyện xong với thầy cô thì cũng tới giờ học, các học sinh khác cũng đều ở trong lớp, Chu Hựu Hựu một mình đi dưới sân trường, trong lòng cũng cảm thấy trống rỗng.
Đến chỗ rẽ cầu thang, đột nhiên tay bị một người dùng sức kéo lại.
Chu Hựu Hựu sợ tới mức giật mình, vừa định thét chói tai thì nhìn thấy Phó Lâm đứng trước mắt.
Anh đưa cô tới một góc cầu thang khó nhìn thấy, tỉ mỉ nhìn gò má sưng đỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi cô, “Đau không?”
/92
|