Lòng bàn tay cầm ly trà sữa mát lạnh nhưng tâm trạng của Chu Hựu Hựu lại nóng hầm hập.
Hai người ngồi ở một chiếc ghế ven sông, trước mắt là mấy ông bà ngồi đàn hát.
Có đàn tỳ bà, đàn nhị, thổi sáo, còn có đàn điện tử.
Khi còn nhỏ, Chu Hựu Hựu cái gì cũng không hiểu, theo ông nội học đàn nhị, lớn hơn một chút lại cảm thấy đàn nhị không thể so được với dương cầm. Bởi vì ngồi ở công viên kéo đàn nhị hầu như chỉ là mấy người lớn tuổi, làm gì có đứa trẻ nào học loại nhạc cụ này.
Nhưng đến bây giờ, Chu Hựu Hựu đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình học đàn nhị, nhờ có nó mà cô đạt được rất nhiều thành tích.
Đoàn Việt kịch ở Phong thị rất thịnh hành, bình thường ở trong công viên đều có thể nghe được người khác đàn hát bài của Việt kịch. Những ông bà trước mắt cũng đang hát một đoạn “bích ngọc trâm”.
Người ở Phong thị không nhiều thì cũng ít đều biết sự phát triển của Việt kịch, Chu Hựu Hựu cũng vậy, đương nhiên, Phó Lâm cũng từng nghe qua.
Hai người mang theo ánh mắt thưởng thức nhìn bà lão đang hát, thú vui của người lớn tuổi như vậy là rất tốt.
Sau khi kết thúc, Phó Lâm vỗ tay đầu tiên, anh vẫn luôn không keo kiệt mà tán thưởng, tuy rằng nghe cũng không hiểu lắm.
Chu Hựu Hựu nhìn Phó Lâm, cũng cười vỗ tay theo.
Người vây xem vỗ tay, bà lão được cổ vũ lớn, nói, “Tiếp theo là đoạn ‘ngũ nữ mừng thọ’, ai muốn hợp tác với tôi không.”
Phía dưới có người nóng lòng muốn thử nhưng có lẽ trước mặt mọi người nên cũng rất ngại ngùng.
Trong chốc lát không có ai nguyện ý tiến lên, bà lão có chút thất vọng, “Không có ai sao?”
Chu Hựu Hựu nhìn người bên cạnh, đứng lên, “Cháu có thể chứ ạ?”
Giọng nói của cô không lớn nhưng cũng khiến mọi người chú ý.
Trong đó bao gồm cả Phó Lâm bên cạnh cũng ngẩn ra, ai có thể nghĩ tới chỉ là một cô bé mười mấy tuổi chứ.
Bà lão vui vẻ, “Tất nhiên có thể.”
Chu Hựu Hựu nhìn Phó Lâm một chút, ý bảo anh yên tâm, tiếp theo tiến về phía trước.
Cô không luống cuống, tự tin sáng chói vô cùng.
Nhạc đệm vang lên, Chu Hựu Hựu chuẩn bị sẵn tư thế, thân thể đoan chính ngồi xuống, tuy là trên mặt đất nhưng giống như là một sân khấu lớn.
Chu Hựu Hựu cầm microphone, tiếp theo tiếng đàn nhị vang lên
“Cô nương, cô nương
Thỉnh cô nương yên tâm uống xong bát canh ấm bụng này
Nơi này là Trâu gia trang ngoài thành Nam Kinh.
Chỉ vì huynh trưởng ta đi thi không tin tức,
Phụng mệnh lên kinh hỏi thăm láng giềng.
Trên đường gặp người mơ mơ màng màng ngã xuống,
Sao cầm được băng tuyết đất đầy Sóc Phong cuồng.
Nhìn trái phải không ai cứu giúp,
Bất chấp nam nữ có đại phòng.
Cỏ phòng này là của tẩu tẩu ta,
Cứu cô nương tới làm bạn với nàng cũng không sao.
Cô nương gặp rắc rối với ta mà nói,
Không muốn bi thương nước mắt lưng tròng
Toàn thân cô nương nhất định đã rét lạnh,
Nàng hay để ý mặc thêm xiêm y của tẩu tẩu ta.”
Phó Lâm lặng lặng nghe tiểu cô nương hát, âm thanh xung quanh như không lọt vào tai anh.
Ký ức của anh lập tức bay đi xa, nhớ tới khi còn nhỏ mẹ đi làm bên ngoài, khi đó ở nhà anh chưa biết Việt kịch là gì, thích nhất là ngâm nga khúc ca này.
Anh cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích mấy khúc của Việt kịch, trên thực tế, cái gì anh cũng không hiểu. Nhưng giờ phút này, anh lại cảm thấy giọng hát này giống như là thiên âm.
Chu Hựu Hựu hát xong, Phó Lâm đến vỗ tay đều đã quên. Anh nhìn cô chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ không biết vì ánh mặt trời hay vì đoạn biểu diễn kia.
Phó Lâm cảm thấy, cô nhất định là thiên sứ đi lạc ở nhân gian, đi lạc vào trái tim anh.
/92
|