Có cho Chu Hựu Hựu mười lá gan, cô cũng không dám hôn anh.
Cô cũng chỉ là một đứa yếu đuối nhát gan mà thôi…
“Không muốn…” Chu Hựu Hựu đưa tay đẩy anh ra.
Phó Lâm thuận thế dựa vào sofa, ngẩn người nhìn trần nhà.
Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói, “Đi thôi.”
Trong lòng Chu Hựu Hựu khẽ run.
Anh tức giận sao?
“Tớ đưa cậu về.” Phó Lâm đã đứng dậy trước.
Chu Hựu Hựu cũng không có lý do gì ngồi tiếp, theo anh đứng dậy.
Hai người một trước một sau ra khỏi tiệm trà sữa, bên ngoài nắng chiếu gay gắt. Làn da Chu Hựu Hựu rất trắng, chỉ cần phơi ánh nắng mặt trời một lúc là hai gò má sẽ bắt đầu trở nên phiếm hồng.
Phó Lâm đi tới bên cạnh cô, thân thể cao lớn vừa vặn ngăn cản ánh nắng mặt trời.
Dọc đường đi, hai người cũng không nói với nhau câu nào, càng đi, Chu Hựu Hựu càng không hiểu anh đang suy nghĩ điều gì.
Là vì vừa rồi trong tiệm trà sữa cô không hôn anh sao?
Chu Hựu Hựu nhịn không được nghiêng đầu trộm đánh giá anh, mấy ngày không gặp, khuôn mặt vẫn sắc bén đẹp trai, đôi môi mím chặt, mái tóc giống như dài ra một chút.
Trong khoảng thời gian hai người tiếp xúc nhiều với nhau, Chu Hựu Hựu càng cảm thấy mình thích anh nhiều hơn.
Loại thích này không giống với yêu thầm chỉ cần đứng từ xa nhìn anh, mà cô còn muốn ở cạnh anh, giống như Hà Thiến Tử và Lâm Thịnh vậy. Nhưng cô vẫn rất bảo thủ, không dám thân cận quá mức với anh.
Mãi đến khi Phó Lâm đưa tay chuẩn bị vẫy taxi, Chu Hựu Hựu mới nhịn không được kéo tay anh xuống.
“Cậu, cậu tức giận sao?” Cô cẩn thận hỏi.
Phó Lâm nhíu mày, “Tức giận?”
Anh tức giận cái gì chứ?
Chu Hựu Hựu buông lỏng cánh tay đang giữ chặt tay anh, cắn chặt môi, “Phó Lâm, tớ, cậu cho tớ chút thời gian được không?”
Phó Lâm buồn cười nhìn cô.
Nơi đường lớn người qua kẻ lại tấp nập không thích hợp nói chuyện, anh kéo tay cô sang một bên, hỏi, “Cậu nói gì, tớ không hiểu lắm?”
Chu Hựu Hựu ấp úng, đỏ mặt, “Chuyện vừa rồi…”
Vẫn là nói không nên lời.
Nhưng Phó Lâm vẫn hiểu rõ.
Anh đưa tay sờ trán, cười nói, “Bố tớ gọi tớ về, bảo là ở đây có chút chuyện. Tớ cũng không nghĩ tới chuyện gặp cậu ở nhà ga, từ giờ tới thời gian hẹn cũng chỉ còn nửa tiếng.”
Từ đây về nhà anh, không sai biệt lắm cũng là nửa tiếng.
Tuy rằng Phó Lâm không phải là một người có quy củ, nhưng cũng không phải là người thích lỡ hẹn, cũng không thích đến muộn.
“À…” Chu Hựu Hựu càng xấu hổ.
“Đoán mò cái gì chứ?” Anh đưa tay xoa đầu cô, “Cô nhóc này, trong mắt cậu tớ là người như thế?”
Nói xong, anh bỗng nhiên cúi đầu hôn nhanh lên má cô một cái.
“Xem ra, không thể đối xử với cậu quá tốt!” Anh nói.
Lúc này Chu Hựu Hựu mới kịp phản ứng che mặt lại, đôi mắt ngập nước xấu hổ nhìn anh.
Phó Lâm là người muốn gì cũng được, không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác, nhưng đối với Chu Hựu Hựu lại là ngoại lệ, bởi vì anh không muốn phá hoại cảm xúc tốt đẹp này giữa hai người, nguyên nhân chủ yếu là không muốn làm cô thất vọng.
Một nguyên nhân nữa chính là, anh thích cô.
Chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước nhưng lại khiến Chu Hựu Hựu khắc sâu trong tim. Tuy rằng lời nói này có chút không tốt, nhưng giọng điệu anh lại rất nghiêm túc khiến cô cảm thấy bên trong còn chứa nhiều hàm nghĩa, cũng khiến cho cô hiểu thêm rằng người con trai trước mắt này còn tốt hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.
Vốn dĩ cô còn cho rằng, yêu sớm là chuyện không tốt, sẽ không tâm trí người ta không thể tập trung nổi, thành tích học tập cũng ngày càng sa sút. Nhưng khoảng thời gian này ở chung với Phó Lâm, hai người đều trở nên tốt hơn.
Có lẽ, trong tình yêu, nếu gặp đúng người, cuộc sống sẽ vì thế mà trở nên tốt đẹp hơn.
/92
|