Phó Lâm nhìn thứ này cũng chỉ là do tò mò.
Trước giờ cũng không chú ý tới, không có cơ hội, cũng không có suy nghĩ gì về phương diện kia. Nhưng dù sao bây giờ đã khác, thân thể anh anh tự hiểu, mỗi lần hôn Chu Hựu Hựu xong đều khó lòng kiềm chế, nửa đêm còn phải rời giường thay quần, nói ra có cảm giác không có mặt mũi gặp người.
Về nhà, Phó Lâm rửa tay nấu cơm, toàn bộ quá trình không cho Chu Hựu Hựu nhúng tay vào.
Vì thế, Chu Hựu Hựu ngồi ở trước bàn ăn, vừa làm bài tập vừa nhìn anh bận bịu. Tuy là lần đầu xuống bếp, nhưng dáng vẻ này có vẻ rất chuyên nghiệp, đại khái là người thông minh thì học gì cũng nhanh à?
Chu Hựu Hựu ngừng bút gọi một tiếng, “Phó Lâm.”
Anh quay đầu, mờ mịt nhìn cô.
Chu Hựu Hựu lại lắc đầu nói không có gì.
Thậm chí tới tận bây giờ, Chu Hựu Hựu vẫn có cảm giác không chân thật, trước kia đã từng ảo tưởng mình được ở cạnh anh, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ có ngày tận mắt nhìn anh xắn tay vào bếp, hơn nữa còn là vì mình.
Mất hơn một giờ, Phó Lâm nấu ra ba món mặn một món canh.
Chu Hựu Hựu rửa tay, Kim Mao bên cạnh cũng sủa hai tiếng.
Nhưng lúc này người vui vẻ nhất vẫn là Phó Lâm, anh múc cơm cho Chu Hựu Hựu, mặt đầy chờ mong nhìn cô. Nhìn cô gắp đồ ăn vào miệng, mỉm cười ngọt ngào.
Phó Lâm cũng chưa từng nghĩ tới, mình sẽ làm cơm cho một người, còn chờ mong đối phương vừa lòng.
Nhiệt độ ngày đêm chênh lệch khá lớn, lúc ra cửa Chu Hựu Hựu quên không mang áo khoác, ăn cơm xong ngồi ở sofa cò chút lạnh.
Bốn phía biệt thự là cửa sổ sát đất mở rộng, gió đêm và ý lạnh ùa vào, cô đứng dậy đi đóng cửa sổ, không ngờ lại thấy Phó Lâm hút thuốc bên ngoài.
Sao có thể nghiện thuộc như vậy chứ?
Chu Hựu Hựu gọi anh một tiếng, Phó Lâm chỉ khỏi thuốc trên tay, ý là hút xong sẽ vào.
Cô nương theo ánh trăng nhìn anh, trong lòng đột nhiên nghĩ tới ba chữ: Vợ chồng già.
Nghĩ xong lại cảm thấy không đúng, hai người đều chưa trưởng thành, cách tương lai còn quá xa xôi.
Sau khi hút thuốc xong, Phó Lâm vào phòng.
Chu Hựu Hựu đưa một ly nước mật ong cho anh, cuối cùng không nhịn được hỏi, “Anh rất thích hút thuốc sao?”
Vấn đề này cô đã muốn hỏi từ lâu, nhưng lại cảm thấy mình không nên quản anh quá nhiều.
Phó Lâm sờ mũi nói, “Cũng bình thường, chỉ là thỉnh thoảng rất muốn hút thôi.”
“Học hút từ lúc nào?”
“Sơ trung.”
Chu Hựu Hựu nhìn anh uống nước, ôn nhu nói, “Em từng đọc trên sách, một điếu thuốc lá có thể giết chết một con chuột, hai mươi điếu thuộc hại chết một con trâu. Nếu nicotine đi vào cơ thể người sẽ gây ra nhiều tác dụng như làm mạch máu chân tay cô lại, tim đập nhanh hơn, huyết áp tăng cao…”
Phó Lâm nghe cô giảng giải một hồi lý thuyết trong sách giáo khoa, nhịn không được cười ha ha, “Không đến mức như vậy đâu.”
“Em không thích anh hút thuốc.” Cô lẳng lặng nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, biểu tình trên mặt giống như bị ai bắt nạt.
Phó Lâm thu lại nụ cười, im lặng một lúc rồi hỏi, “Buổi chiều vì việc này mà tức giận sao?”
Chu Hựu Hựu nhìn anh gật đầu.
Phó Lâm gãi tóc, nhìn vẻ mặt cô vô tội, chủ động đầu hàng, “Được được, vậy sau này anh không hút nữa.”
Đấy, nhìn mà xem, cô cũng không cần nhiều lời, cũng không cần mãnh liệt ngăn cản, chỉ một ánh mắt thôi cũng làm anh không nhịn được vứt bỏ áo giáp đầu hàng.
Lúc này Chu Hựu Hựu mới cười, khẽ ừ một tiếng, cười đến ngọt ngào.
Phó Lâm nắm lấy tay cô kéo cô vào trong ngực, môi dán lên môi cô, cạy hàm răng cô ra, truyền hương thuốc lá còn dư lại qua cho cô.
/92
|