Mỗi năm có một ngày 11/11, làm sinh viên hay gì, Chu Hựu Hựu cũng có danh sách đồ mình muốn mua. Nhưng dù sao cũng là sinh viên nghèo, năng lực mua sắm có hạn, chẳng qua cứ tới ngày này là bao nhiêu đồ giảm giá lớn, cô cũng muốn nhân cơ hội này mua gì đó.
Bản thân cô không thiếu cái gì, nhưng cô nhìn trúng một chiếc đồng hồ nam, trước đó có giá 15 nghìn tệ (khoảng 54 triệu VNĐ), lần này chỉ còn 13 nghìn tệ (khoảng 46 triệu VNĐ). Vì vậy mà Chu Hựu Hựu động lòng.
Phó Lâm vẫn luôn có thói quen đeo đồng hồ, nói đến cũng cảm thấy kì lạ, chiếc đồng hồ anh đeo năm sáu năm nay bỗng nhiên không biết biến đâu mất, tìm khắp nơi cũng không thấy.
Theo Phó Lâm nhớ lại, có một lần anh chơi bóng rổ, cảm thấy không tiện nên tháo xuống, sau đó tìm không ra.
Anh là người cái gì cũng không thiếu, chi phí ăn mặc gì cũng là tốt nhất, nhưng đồ càng bên người lâu càng là đồ quý giá đáng hoài niệm.
Chiếc đồng hồ đó cũng là quà sinh nhật mẹ anh từng tặng, cũng xem như ý nghĩa. Nhưng hơn nửa tháng trôi qua, chiếc đồng hồ đó cũng khó mà tìm lại.
Quanh năm suốt tháng, ngày nào Phó Lâm cũng muốn tặng quà cho co, nhưng ngược lại cô rất ít khi tặng gì cho anh. Một phần là vì anh không thiếu thứ gì, phần khác là do anh không muốn cô tiêu tiền bậy bạ lên người anh.
Vừa vặn lần này, Chu Hựu Hựu muốn tặng cho anh chiếc đồng hồ kia. Chủ yếu là do nó khá giống với cái đã mất của anh, kiểu dáng lại là kiểu Chu Hựu Hựu vô cùng thích, cảm giác đeo lên tay anh rất hợp.
Nói thật, 13 nghìn tệ đối với cô cũng không phải chuyện hết sức dễ dàng. Cũng may là bây giờ cô có đi làm thêm nhiều, cũng có tiền trong người, có thể trả theo thời hạn.
Chu Hựu Hựu tính toán, như vậy cô sẽ trả theo năm, mỗi tháng trả hơn 1000 tệ (hơn 3 triệu), cho nên, cô có hai lựa chọn, một là ăn mặc mỗi tháng giảm đi một nửa, hai là tiếp tục kiếm việc làm thêm.
Tiết kiệm là chuyện không thể nào, tiền của con gái tiêu vào đâu cũng không hết, vì thế Chu Hựu Hựu tính toán sẽ đi làm thêm. Bây giờ kĩ năng dương cầm của cô cũng không tệ, đàn nhị càng không phải vấn đề, vì thế muốn tới vài khách sạn xung quanh hỏi một chút.
Nhưng không may mắn lắm, tay nghề đàn dương cầm của cô không nơi nào vừa lòng, mà đàn nhị lại rất hiếm, càng khó để kiếm việc.
Bạn cùng phòng đề nghị Chu Hựu Hựu có thể đi làm gia sư dạy đàn nhị, một buổi có thể kiếm được 200 tệ (hơn 700 nghìn). Vì thế, Chu Hựu Hựu không nói hai lời lập tức đi tìm, khoảng một tuần sau, có gia đình liên hệ cô, sau khi nhìn tất cả các loại giấy khen giải thưởng của Chu Hựu Hựu, quyết định để cô đến dạy cho đứa nhỏ nhà mình.
Đối phương đưa ra điều kiện là mỗi buổi chiều thứ bảy hoặc chủ nhật, Chu Hựu Hựu cần dạy 2 tiếng, dù sao cũng không phải thầy cô chuyên nghiệp, cho nên tiền dạy học là 300 tệ một tuần.
Chu Hựu Hựu đồng ý. Một tuần 300 tệ, một tháng được 1200, thật sự rất khả quan.
Nhưng một hai tuần đầu không có vấn đề gì, lâu về sau, mỗi buổi chiều ngày nghỉ cô đều phải đi dạy thêm, thời gian ở cùng Phó Lâm thiếu thốn vô cùng.
Việc học hai người đều bận bịu, hơn nữa Phó Lâm còn học y. Đừng nhìn bọn họ học chung trường đại học là có thể dễ dàng gặp nhau, trống đánh xuôi kèn thổi ngược1, ngoại trừ buổi tối có thể ở chung thì cũng chỉ còn hai ngày cuối tuần để gặp nhau, thỉnh thoảng một trong hai người còn phải đi học ngày cuối tuần, cho nên thời gian gặp nhau ngày càng ít đến đáng thương.
Chỉ là Chu Hựu Hựu khó tránh khỏi có chút oán giận.
Thằng nhóc cô dạy thực sự rất nghịch ngợm, tuần này còn lấy kẹo cao su dính lên tóc cô. Hai vị phụ huynh vô cùng khách khí, vẫn luôn nói lời xin lỗi, còn muốn đưa cô thêm tiền dạy thêm.
Đứa nhỏ nghịch ngợm cũng không phải ngày một ngày hai, bố mẹ nó cũng không còn cách nào nên mới cho học âm nhạc để tu thân dưỡng tính. Ban đầu cố kỵ Chu Hựu Hựu là người lạ, còn thu liễm tính khí một chút, nhưng sau vài tuần bắt đầu bộc lộ bản tính, Chu Hựu Hựu nói chuyện nghiêm túc cũng không nghe, bắt đầu ra tay chỉnh người.
Buổi chiều thứ bảy đi dạy về, Chu Hựu Hựu nắm đuôi tóc dính kẹo cao su phía sau, không còn cách nào phải cầm kéo cắt đi. Lúc cắt còn không sao, sau khi cắt đi, nhìn lọn tóc ngắn phía sau nhịn không được phát khóc.
Lúc Phó Lâm trở về thấy Chu Hựu Hựu đứng trước gương khóc, anh hoảng sợ vội vàng chạy tới hỏi lí do.
Chu Hựu Hựu một năm một mười nói xong, trong lòng ấm ức. Đi dạy nhìn thì dễ nhưng thật ra rất khó, vừa phải có kiên nhẫn bao dung vừa phải yêu thích nghề này. Cô cảm thấy mình quá vụng về, dạy một đứa trẻ cũng không xong. Cô bắt đầu hoài nghi bản thân, sau này tốt nghiệp ra xã hội thì phải làm sao bây giờ? Nếu đối mặt với nhiều vấn đề hơn nữa cô phải làm sao? Đến lúc đó sẽ không chỉ là cắt đi một chút tóc đơn giản như này nữa, nghĩ thôi cũng cảm thấy khổ sở trong lòng.
Phó Lâm đau lòng xoa đầu cô, ôm cô vào trong ngực dụ dỗ, “Đồ ngốc này, không vui thì không làm nữa, thế giới lớn như vậy, muốn sinh tồn còn có rất nhiều cách.”
Chu Hựu Hựu xụ miệng, cảm thấy Phó Lâm nói có lý, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi buồn.
Phó Lâm nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, nhịn không được trong lòng khẽ động, cúi xuống hôn lên miệng nhỏ của cô. Hôn cô đến mức đầu óc choáng váng thở dốc, cũng quên mất luôn chuyện này.
Cô thật sự rất dễ dỗ.
*
Tuy không quan tâm tới 11/11 nhưng ngày này không muốn người ta nhớ kỹ cũng khó, khắp nơi đều là tuyên truyền quảng cáo, đều là thủ đoạn marketing.
Hiếm khi hôm nay Phó Lâm rảnh rỗi, không đọc sách cũng không học bài, rảnh rỗi nằm bên cạnh Chu Hựu Hựu, cùng cô vành tai tóc mai chạm nhau.
Nằm trên giường, Phó Lâm hỏi Chu Hựu Hựu xem có muốn mua gì không, đưa tay muốn lấy điện thoại cô nói, “Nào, để anh mua hết đồ trong giỏ hàng cho em.”
Một câu thôi mà mị lực bắn ra bốn phía, câu nói này chính là lời tâm tình tốt nhất trên thế giới, trong lòng Chu Hựu Hựu mềm mại hẳn.
Quả nhiên, người đàn ông cô nhìn trúng đúng là không giống ngươi thường.
Nhưng cô rất nhanh đã khôi phục lý trí bảo vệ điện thoại, “Không, không, chỉ là một chút đồ nhỏ. Mỗi lần tiêu tiền của anh làm lương tâm em cắn rứt lắm.”
Anh ôm cô đặt xuống dưới thân, cắn vai cô cười nhẹ, “Lương tâm cắn rứt thì mau chóng hầu hạ tiểu gia đây cao hứng đi.”
Phó Lâm vẫn là người xấu xa, tuy rằng học y tính cách bớt đi rất nhiều, nhưng những lúc tỏ ra bá đạo vẫn làm trái tim cô ngứa ngáy.
Chu Hựu Hựu ngoan ngoãn nằm dưới thân anh, giống như nàng dâu nhỏ cười cười.
Hai người khó tránh khỏi một hồi kích tình bắn ra bốn phía.
Tuổi trẻ, các phương diện đều tốt, có sức sống, có thể lực, cả đêm vài lần thì tinh thần vẫn hưng phấn mười phần.
Chu Hựu Hựu vì chờ tới 12 giờ đêm để tranh đồ nên không thể ngủ được, Phó Lâm cũng thức cùng cô.
Trải qua một hồi vận động, da thịt thân cận.
Cô vùi trong lòng anh, nâng di động nhìn nhìn.
Anh cũng đặt cằm lên đỉnh đầu cô, cũng cầm điện thoại xem tin tức thời sự.
Nhưng tay lại không thành thật, chỗ này xoa một chút, chỗ kia bóp một cái, thỉnh thoảng còn hưng trí cắn lỗ tai cô. Ngoài miệng Chu Hựu Hựu nói chán ghét nhưng trong lòng lại vô cùng thích, có cảm giác như anh mang theo ma lực, làm trong lòng cô run rẩy.
Cuối cùng cũng tới 12 giờ, Chu Hựu Hựu khẩn trương nhìn điện thoại, đồng hồ đếm ngược còn 30 giây để tranh đồ.
Nghìn tính vạn tính, cuối cùng tới 12 giờ đêm, lúc ấn thanh toán, hệ thống bắt đầu sập?! Chờ tới lúc Chu Hựu Hựu load lại trang web đã qua mất một phút.
Cô nâng điện thoại tức giận hét lớn, “Hệ thống chết tiệt này, vừa rồi em trả tiền mà nó lại sập! Hu hu! Đơn hàng được giảm giá bây giờ biến thành trả toàn bộ giá tiền như thường rồi! A a a a! Tức chết em rồi!!!”
Phó Lâm không tham dự, cho nên cũng không thể cảm nhận được cảm xúc của cô, hơn nữa trước nay anh mua đồ cũng không đợi tới lúc giảm giá, thích thì mua, không chọn thời điểm.
Cho nên, anh nhìn thấy đơn hàng giá gốc chỉ cần hơn một trăm đồng kia, anh cười nói, “Không phải chỉ hơn một trăm đồng sao, anh chuyển cho em.”
“Không giống nhau, em cảm thấy không tranh được rất vô dụng, vô cùng tổn thất.” Nhưng loại cảm giác này Phó Lâm rất khó để hiểu nổi.
“Ha ha ha.” Anh cảm thấy có phần thú vị.
Mua sắm trên mạng, tiền tiêu như nước.
Chỉ trong mấy phút, Chu Hựu Hựu đã thanh toán hết đồ trong giỏ hàng.
Phó Lâm tắt đèn, lôi kéo Chu Hựu Hựu đi ngủ, ai ngờ cô lại nói phải đợi chút thanh toán nốt.
“Ngày mai trả tiền cũng như nhau thôi mà.” Anh dỗ dành nói.
“Không giống, em trả tiền sớm thì có thể gia hàng sớm hơn, biết đâu mai giao luôn thì càng tốt.”
“Vội vã như vậy sao?”
“Ừm.” Đây là đồng hồ đã tỉ mỉ chọn cho anh, cô chỉ hận không thể giao ngay bây giờ.
Vì thế Phó Lâm lại thức cùng cô thêm một tiếng nữa.
Chu Hựu Hựu cũng muốn cho anh một bất ngờ nên cũng không muốn nói cho anh biết chuyện này, vì vậy dỗ dành anh đi ngủ trước.
Phó Lâm cũng thực sự buồn ngủ, theo thói quen ôm cô, vùi mặt lên cổ cô nói ngủ ngon, bảo cô thanh toán xong thì đi ngủ, không nên nghịch điện thoại nữa.
Rạng sáng hơn ba giờ, Phó Lâm đi vệ sinh về. Thời tiết đã dần lạnh, anh thay cô đắp chăn, thấy điện thoại vẫn ở trong tay, anh cẩn thận lấy ra. Cũng khéo, lúc này điện thoại sáng lên, có thông báo nhắc nhở giao hàng, Phó Lâm lơ đãng liếc thấy mấy chữ đồng hồ nam.
Anh mở app mua sắm ra, nhìn chiếc đồng hồ đang được giao hàng kia.
Cũng không khó đoán lắm, liên hệ với mấy việc gần đây, Phó Lâm cũng hiểu được nguyên nhân cô đột nhiên đi làm thêm.
Buổi tối khuya, trong lòng một đại nam nhân nào đó mềm mại muốn hóa thành nước.
(1): Mỗi người làm một việc, không có sự phối hợp.
/92
|