Nhắc tới chuyện tình địch, Chu Hựu Hựu mới là người cảm thấy nguy cơ trùng trùng, dù sao từ khi học cao trung cô đã biết, nữ sinh thích Phó Lâm phải xếp thành một hàng dài. Càng miễn bàn là cô cũng vì chuyện này mới trở thành nạn nhân của bạo lực học đường.
Nhưng từ sau khi lên đại học, dường như Chu Hựu Hựu cũng không còn nhìn thấy nữ sinh nào chủ động theo đuổi Phó Lâm nữa. Nguyên nhân lớn chắc là do tin tức Phó Lâm là hoa đã có chủ sớm đã lan truyền khắp trường.
Tuy rằng Chu Hựu Hựu nhập học trễ một tháng, nhưng từ lúc cô xuất hiện bên người Phó Lâm, mấy nữ sinh khoa y cũng đã tìm hiểu rành mạch từ chiều cao, cân nặng, tuổi tác… không có gì là không biết.
Mọi người thấy hai người bọn họ trắng trợn không kiêng nể show ân ái trong trường học, từ năm nhất tới năm thứ ba, tình cảm vẫn tốt như cũ.
Lâm Hiểu Ân năm nay học năm thứ hai, cũng học khoa y, từ hồi mới vào trường đã nghe danh học trưởng Phó Lâm, anh luôn dành được hạng nhất, năm nào cũng dành được học bổng.
Cô may mắn được tham gia một hoạt động thí nghiệm do Phó Lâm dẫn đầu. Xa xa, Lâm Hiểu Ân đã nhìn thấy Phó Lâm đứng dưới ánh mặt trời trò chuyện với bạn bè.
Thời tiết ngày càng lạnh, dưới ánh nắng này mà ra ngoài sớm thực sự không quá tốt. Bạn cùng phòng lôi kéo cánh tay cô, “Mau nhìn kia, là đại thần Phó.”
Đương nhiên Lâm Hiểu Ân sẽ không nói là mình sớm đã nhìn thấy.
Không chỉ có các cô, mấy nữ sinh đi ngang qua cũng quay lại nhìn anh.
Tại bệnh viện, không có mấy người không biết Phó Lâm, càng miễn bàn là sinh viên khoa khác tới vây xem chỉ để chiêm ngưỡng dung nhan đại thần. Khoa y hiếm khi có một soái ca như vậy, còn đánh bại hết mấy nam thần khoa khác.
“Chậc chậc, Phó đại thần chính là người vừa có nhan sắc vừa có năng lực chinh phục quần chúng mà.”
Lâm Hiểu Ân nhớ tới Phó Lâm ở phòng thí nghiệm, gật đầu tán thành.
Thường ngày, Phó Lâm vẫn rất nghiêm túc, nhất là khi đang làm thí nghiệm, anh không cười sẽ trở thành soái ca hệ cấm dục. Nhưng anh lại là người thích cười, dáng vẻ khi ấy vô cùng ấm áp, giống như có thể làm tan băng tuyết.
“Phải rồi, thí nghiệm của các cậu do đại thần Phó đứng đầu làm thế nào rồi?”
“Vẫn vậy, công việc mỗi ngày lặp đi lặp lại.”
“Anh ấy mặc áo blouse trắng nhất định rất đẹp trai.”
“Không mặc cũng rất đẹp.”
Đi xa, Lâm Hiểu Ân mới dám quay đầu lại nhìn một chút, Phó Lâm vẫn đứng tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
“Nghe nói bạn gái anh ấy học khoa âm nhạc, vô cùng xinh đẹp?”
Lâm Hiểu Ân gật đầu, đương nhiên cô biết.
“Có thể bỏ Phó đại thần vào trong túi, nhất định không phải người bình thường.”
Không bình thường sao?
Lâm Hiểu Ân cũng không cảm thấy thế.
Sau khi trở về ký túc xá, Lâm Hiểu Ân nhìn mình trong gương.
Nếu tự chấm điểm cho mình, cô tuyệt đối có tự tin đạt 90 điểm, 10 điểm còn lại chính là sợ kiêu ngạo quá. Từ khi vào đại học, người theo đuổi cô cũng nhiều không đếm xuể.
Nhưng, ai cô cũng không thích, lại chỉ chung tình với Phó Lâm.
Thích một người thật sự không có lí do, Lâm Hiểu Ân ngày ngóng đêm trông Phó Lâm và bạn gái nhanh chóng chia tay, thỉnh thoảng ý tưởng tà ác này lại hiện lên trong đầu cô.
Lâm Hiểu Ân lắc đầu, cô muốn có người yêu đến điên rồi.
Buổi trưa, Lâm Hiểu Ân giống như bình thường đi tới nhà ăn ăn cơm, nhưng cố tình đi qua nhà thí nghiệm, trong lòng mong đợi có thể gặp được Phó Lâm.
Còn chưa thấy anh đã ngoài ý muốn gặp được một người.
Nữ sinh thả tóc bình thường, mặc quần áo dày ấm áp, chân đeo bốt ấm, nhìn không rõ mặc nhưng cảm thấy một chút cũng không đẹp.
Lâm Hiểu Ân theo bản năng bước chậm lại, nhìn giày cao gót trên chân. Hôm nay nhiệt độ rất thấp nhưng con gái có thể vì đẹp mà bất chấp.
Chu Hựu Hựu đứng dưới nhà thí nghiệm khoa y chờ Phó Lâm.
Trong tay cô là một bình giữ nhiệt, là cháo cô mới nấu cho anh. Vừa rồi cô đã gọi điện thoại cho anh, lúc này thấy người kia đang chạy như bay xuống dưới.
Phó Lâm nhìn thấy Chu Hựu Hựu, trong mắt có ngạc nhiên và vui mừng, cười cười xoa đầu cô, “Heo lười, không phải nói muốn ngủ tới chiều sao?”
Hôm nay là thứ bảy, tối qua Chu Hựu Hựu thức đêm đọc hết một cuốn tiểu thuyết tên ‘Ăn sạch mới tốt’. Rạng sáng Phó Lâm tỉnh dậy vẫn thấy cô chưa ngủ, không nói hai lời tịch thu điện thoại cô. Không nghĩ tới cô lại vụng trộm lấy điện thoại, đọc tới tận 5 giờ sáng, không may lại bị Phó Lâm phát hiện.
Phó Lâm nghĩ, dù sao cô cũng không ngủ được, vì thế lại đè lên cô làm một lần, cuối cùng cô la hét nói muốn ngủ đến chiều mới rời giường.
Lúc này Chu Hựu Hựu đưa bình giữ nhiệt đang ôm như vật quý cho Phó Lâm, ngoan ngoãn nói, “Em nấu cháo hải sản cho anh, mau nếm thử đi.”
“Tiểu thuyết rất hay?” Anh đưa tay véo má cô, giọng điệu không tốt.
Chu Hựu Hựu cười ha ha, “Hay mà, nhịn không được mới muốn đọc hết.”
“Cho nên không ngủ được?”
“Phó Lâm…” Cô đưa tay ôm anh làm nũng.
Anh ôm cô vào lồng ngực, hôn nhẹ lên môi cô một cái, “Lần sau không được lấy lí do này nữa.”
“Ừm!” Chu Hựu Hựu nghiêm túc gật đầu.
…
Lâm Hiểu Ân ở một bên nhìn đến ngẩn người.
Cô đã từng thấy qua nhiều dáng vẻ của Phó Lâm, anh nghiêm túc thận trọng, lúc thoải mái cười to, nhưng lại chưa thấy dáng vẻ dịu dàng cưng chiều như vậy.
Ngày thường ở phòng thí nghiệm, Lâm Hiểu Ân và Phó Lâm tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng dù sao cũng là thành viên một tổ, khó tránh sẽ nói vài câu, nhưng giọng điệu anh vẫn luôn cao lãnh lạnh lùng.
Cô bé kia ở trong ngực Phó Lâm giống như một đứa trẻ, mặt không chút son phấn nhưng biểu tình hạnh phúc vui vẻ lại làm người ta nhớ kĩ.
Thật may mắn.
Lâm Hiểu Ân hít sâu một hơi, thẳng lưng đi tiếp.
Đôi tình nhân nào đó dắt nhau vào một đình nghỉ chân không xa.
Chu Hựu Hựu mở bình giữ nhiệt, đưa cháo cho Phó Lâm.
“Thật ra lúc nấu cháo có thể ngủ mà, anh yên tâm đi, không phải lo cho em.”
Phó Lâm cưng chiều liếc cô một cái, dùng thìa đút cháo cho Chu Hựu Hựu.
Chu Hựu Hựu ăn một miếng, lại không hề báo trước hôn lên mặt Phó Lâm.
Anh làm bộ ghét bỏ, đưa tay chùi chùi nơi vừa bị cô hôn.
Cô không nghe lời, lại hôn một cái.
Lâm Hiểu Ân cứ vậy đi qua trước mặt hai người, nhưng bọn họ cũng không ai nhìn cô một cái. Giống như chưa có bắt đầu đã biết mình thua thảm hại.
Cam tâm không? Không cam lòng.
Lâm Hiểu Ân thậm chí còn suy nghĩ, cô bé kia dựa vào cái gì?
Buổi chiều chủ nhật, một nhóm nữ sinh ra ngoài dạo phố, lúc đi ngang qua vườn hoa không hẹn mà ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cách đó không xa, có một nhóm các ông bà đang hát hí khúc.
Tuổi trẻ nghe không hiểu, nhưng nhìn tư thế kia cảm thấy vô cùng đáng xem.
“F*ck f*ck f*ck, các cậu đoán xem tôi thấy ai?”
“Ai?”
Theo ánh mắt nhìn qua, ngồi cách đó không xa, không phải đại thần Phó khoa y bọn họ thì là ai.
“Đại thần ngồi đây làm gì?”
“Không biết nữa, có muốn đi bắt chuyện không?”
“Muốn thì cậu đi đi, tớ cũng không dám. Nhìn dáng vẻ lạnh lùng quá.”
“Ơ, đại thần giống như đang nghe diễn.”
“Đúng vậy.”
Lâm Hiểu Ân theo ánh mắt Phó Lâm nhìn qua lập tức thấy thân ảnh sống động đứng bên cạnh các ông bà.
Cô bé kia đứng bên cạnh một bà cụ, cầm microphone trong tay, miệng hát hí khúc.
“Trước cửa thư phòng một cành mai, trên cây chim chóc đua nhau đối
Hỉ thước trên cây tra vẫy gọi, báo tin vui cho Lương huynh.”
Lâm Hiểu Ân biết đó là Việt kịch, khi còn nhỏ cô thường thấy ông bà mình đi xem, chỉ là trước giờ cô nghe không hiểu nên đừng nói là thích.
Thiếu nữ hiện đại trước mặt lại diễn kinh kịch truyền thống, một chút cũng không có tí nào không hợp. Cô tài năng, lại đáng yêu như vậy, hát xong cúi đầu chào, buông mic xuống chạy tới chỗ nam sinh đang ngồi trên ghế.
Phó Lâm ôm Chu Hựu Hựu trong ngực, cười nói, “Nghiện hát rồi?”
“Đã lâu rồi em không hát, công lực cũng giảm sút rồi.” Chu Hựu Hựu xấu hổ cọ cọ trong lòng anh.
Phó Lâm cười, đưa tay xoa tóc cô, “Chu đại hoa đán khiêm tốn rồi.”
“Ai nha, anh không được cười em.” Cô đưa tay đánh nhẹ lên cánh tay anh.
Anh lại nhân đó giữ chặt, ôm cô vào ngực.
Một nhóm nữ sinh phía sau sửng sốt.
Ai đã gặp qua dáng vẻ này của Phó Lâm chứ, giống như dành tất cả ôn nhu dịu dàng chỉ cho một người.
“Đây… thật sự là Phó đại thần?” Vẫn không thể tin được ánh mắt mình.
Mấy nữ sinh hận không thể lấy điện thoại ra quay lại cảnh này.
Lâm Hiểu Ân cười cười, “Vậy các cậu chưa từng thấy qua lúc người ta sủng bạn gái rồi.”
Đột nhiên, cô cảm thấy cũng không phải hoàn toàn là ghen tị.
Cô hâm mộ, cũng muốn có một tình yêu đẹp như vậy. Nhưng hiển nhiên, trái tim người kia sẽ không rộng mở vì bất kì ai nữa.
Một nữ sinh hoạt bát đáng yêu, một đại thần kiêu ngạo lạnh lùng, thật ra bọn họ mới là xứng nhất.
Nhìn bóng lưng hai người, Lâm Hiểu Ân bình thường trở lại, đứng dậy nói với bạn bè, “Đi thôi, tiếp tục dạo phố thôi.”
/92
|