Trận chiến trên lối vào hầm mỏ diễn ra càng lúc càng quyết liệt, Long Hán hiện tại hóa thành một luồng lửa vàng nâu nóng rực, còn Hải Hạ hóa thành khói tím, hai người lượn khắp vùng trời, mỗi lần va chạm là một vụ nổ kinh thiên động địa, bầu trời trở nên u ám, dưới đất thì rực lửa...
Hai ngươi cũng to gan lắm...
Chợt một giọng nói đầy quyền uy phát ra từ trời cao làm Long Hán và Hải Hạ đang lao vào nhau cùng dừng lại trên không, ánh sáng chói lóa phủ xuống xua tan màu tím u ám trong không khí và dập tắt lửa nâu trên cây cỏ.
Nhìn bóng người oai nghiêm từ trên cao hạ xuống, vẻ mặt Long Hán và Hải Hạ trở nên nghiêm trọng: Hồ Đại Nhật...
Sợ hãi sức mạnh của Đại Nhật, nhưng Long Hán lại ra vẻ như tức giận vì có người chen ngang trận chiến của mình, liền hừ lạnh thu vũ khí rồi trừng mắt nhìn Hải Hạ: Lần này tạm tha cho ngươi, lần sau gặp lại thì đừng trách!
Nghe câu nói của Long Hán, Chúa Tể Hồ Đại Nhật lấy thanh kiếm khổng lồ ra vung vài đường rồi gác lên vai và hỏi: Đại trưởng lão Long tộc dường như chẳng xem ta ra gì nhỉ?
Long Hán đáp: Ta đến đây là vì tìm công chúa của tộc ta, không liên quan đến ngươi...
Vừa dứt câu, Long Hán hoảng hồn nhảy sang bên để tránh một đường kiếm thần tốc từ Hồ Đại Nhật, may mắn tránh được nhưng áo choàng bị chém đứt một phần bay phất phơ trong gió.
Đường kiếm biến mất trong không trung, Hồ Đại Nhật cảm thán: Đánh đấm ở nơi rộng lớn hoang vu thế này thật là thoải mái...
Hải Hạ ngay khi thấy Long Hán bị chém đã quay đầu định bỏ chạy, nhưng bị một cái liếc mắt của Hồ Đại Nhật làm run bắn: Hải Hạ, định đi đâu?
Hải Hạ biết mình không phải đối thủ của Hồ Đại Nhật, càng không có con bài nào để uy hiếp như đã từng làm cách đây mấy năm, vốn chỉ định âm thầm đến đây, nào có ngờ lại đ-ng độ Long Hán làm trì hoãn công việc và đánh động Hồ Đại Nhật? Giận không nói nên lời, Hải Hạ nghiến răng liếc Long Hán rồi xuống giọng nói với Hồ Đại Nhật: Là ta sai, ta xin lỗi! Được chưa?
Hồ Đại Nhật bật cười: Ha ha! Đơn giản vậy thôi sao?
Hải Hạ nói: Chứ ngươi muốn sao? Đừng quên chủ nhân ta là...
Hải Hạ chưa dứt câu, Hồ Đại Nhật đã vung kiếm chém một đường thần tốc làm tên này vội nhảy mình tránh né, tuy may mắn né kịp nhưng cũng sợ xanh cả mặt.
Hồ Đại Nhật hừ nhẹ: Tất nhiên ta không tùy tiện giết các ngươi, nhưng đánh cho các ngươi một trận thì ai dám làm gì ta?
Hồ Đại Nhật giơ kiếm lên cao, Bình Minh đại kiếm, một trong ba mươi hai siêu cấp Thánh Bảo, bắt đầu hấp thụ ánh sáng mặt trời và tỏa ra sức mạnh khủng khiếp. Long Hán và Hải Hạ, hai vị Chúa Tể mới vài phút trước còn hùng hùng hổ hổ, giờ như hai con cún đứng run rẫy chờ người ta xẻ thịt... Ở một nơi khá xa trên trời cao, Tử Linh vẫn đang cố đẩy Vy Ái đi xa khỏi hầm mỏ, Vy Ái dường như chẳng mấy bận tâm, cho đến khi nàng nhắm mặt lại, tựa hồ như cảm nhận được gì đó...
Dừng lại! Có chuyện rồi! Vy Ái giơ tay ra hiệu cho Tử Linh dừng tay.
Có chuyện gì? Tử Linh ngạc nhiên hỏi.
Vy Ái nhắm mắt tự nói với bản thân: Tiếng gọi của Hồng Hương đã ngưng rồi...
Sau đó nàng nhìn Tử Linh và hỏi: Chìa khóa kia ngươi giao cho ai?
Tử Linh nhíu mày khó hiểu: Ta đã nói là mất rồi!
Vy Ái nói: Mất? Vậy thì tại sao cánh cửa lại được mở ra?
Tử Linh đáp: Làm sao ta biết? Hay là ngươi đưa chìa khóa của ngươi cho ai?
Vy Ái cười tự giễu: Ngay chính ta cũng không thể lấy ra được, có thể đưa cho ai chứ?
Thì sao? Tử Linh hỏi, không che giấu được sự hoang mang trong lòng nàng.
Vy Ái đáp: Hồng Hương đã thức giấc từ đêm qua! Từ lúc đấy đến giờ cô ta không ngừng kêu gọi Diễm kiều, nhưng tiếng gọi đã không còn nữa!
Ý ngươi là... người mở cổng là người mang huyết thống của Diễm Kiều?
Vy Ái gật đầu: Rất có thể là vậy... Ta phải về xem...
Không được! Tử Linh ngăn cản.
Vy Ái dường như tức giận: Ngươi sai lầm còn chưa đủ hay sao?
Tử Linh bướng bĩnh: Lần này ta không sai! Nếu ta để ngươi đi, ngươi sẽ giết... hắn. Hơn nữa, nếu lần này có chuyện gì thì đấy là lỗi của Hồng Hương, của Diễm Kiều, và cả ngươi nữa!
Vy Ái lắc đầu: Nếu không phải vì ngươi thì Diễm Kiều có chọn cách tự vẫn không? Nếu Diễm Kiều không tự vẫn thì Hồng Hương có phải chịu cảnh sống trong giam cầm không?
Tử Linh đứng chết lặng giữa không trung, nước mắt đau đớn rơi dài trên gương mặt đẹp, Vy Ái lướt qua nàng và tiến về hầm mỏ... Dương nằm trên mặt đất đón nhận những cú đấm vô lực của Diễm, hắn không giải thích, bởi hắn hiểu trong lúc này thì bất cứ lời giải thích chính đáng nào cũng trở thành lời ngụy biện của một tên xảo trá đê tiện...
Ồn ào!
Giọng như đường mật của Hồng Hương khẽ quát lên, một dây hoa hồng vươn dài vỗ vào trán Diễm làm nàng ngã ra bất tỉnh.
Dương vội gượng dậy đỡ lấy Diễm, xem xét nàng rồi tức giận nhìn về cái l-ng đang bao bọc Hồng Hương và My: Cô làm gì vậy!
Từ trong l-ng, tiếng Hồng Hương vọng ra: Ta thề không làm tổn thương các ngươi chứ không thề sẽ để các ngươi tùy ý gây ồn ào nơi này!
Một câu nói mang ý nghĩa rõ ràng, nhưng lại khiến Dương suy tưởng đến một vấn đề khác, liền nghi ngờ hỏi: Diễm My sao rồi?
Hồng Hương nghi hoặc: Ý ngươi là sao? Ta có thể làm gì con bé chứ?
Làm sao chắc chắn được? Thả My ra cho ta xem!
Hồng Hương nhướng mày đầy nguy hiểm: Nhóc con, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?
Dương dường như hạ hỏa, dịu giọng đáp: Ta chỉ muốn chắc chắn là My vẫn an toàn...
Hồng Hương nhìn Dương chăm chú, sau đó cái l-ng cầu được kết từ dây hoa hồng thu lại vào đất, để lộ My và Hồng Hương đang đứng đối diện nhau.
Đặt Diễm nằm tạm trên mặt đất, Dương từ từ tiến đến, ra vẻ như đang muốn xem tình hình cơ thể My, nhưng thật ra trong đầu hắn đang trỗi lên một cảm giác mãnh liệt, rằng phải mang My và Diễm chạy ra khỏi đây dù là liều mạng...
Khi Dương đang tiến đến, Hồng Hương tựa như hờn dỗi: Hừ! Làm mất cả hứng thú, hai ngươi cút khỏi đây ngay!
Không phải hai mà là ba người! Dương cãi.
Hồng Hương hỏi: Ta có hứa sẽ để tất cả các ngươi rời khỏi đây ư?
Đúng như những gì Dương đang lo lắng, hắn tức giận nhìn Hồng Hương, nghiến răng mắng: Quả nhiên là vậy! Ngươi đúng là thứ đàn bà tráo trở đê tiện!
Bị chửi, Hồng Hương ngạc nhiên: Ngươi không sợ chết sao?
Dương đáp: Sợ chứ! Nhưng ngươi mới là người nên sợ, nếu ta chết thì Diễm My chắc chắn sẽ không đưa linh lực cho ngươi nữa đâu! Còn nếu định bắt ta làm con tin để uy hiếp thì sẽ đến lúc ngươi phải hối hận!
Lắm mồm! Hồng Hương phất tay, một nhóm hoa hồng vươn ra định trói lấy Dương nhưng hắn kịp dùng Ngự Lôi Thuật nhảy xa ra để tránh...
Hắc Ma Đế Lôi! Hồng Hương kinh ngạc nói, liền buông Diễm My đang nhắm mắt như ngủ say ra, đồng thời vẫy tay cấp tốc dùng hoa hồng tạo thành một cái l-ng lớn bao bọc nàng và My, cách ly khỏi Dương.
Điều này làm Dương hết sức ngạc nhiên, bởi theo lý thì Hồng Hương đâu cần phải tỏ ra kinh ngạc và đề phòng cẩn mật như vậy?
Tò mò, Dương thử tạo ra một thanh hắc lôi kiếm rồi xông đến chém vào bức tường hoa hồng, nhưng giống như trứng chọi đá, bức tường không một vết trầy, ngược lại Dương còn bị hoa hồng vươn ra trói chặt tứ chi.
Bị trói chặt tứ chi, Dương chuyển sang chơi võ mồm: Mẹ kiếp con mụ khốn nạn! Thả My ra cho ta!
Cái l-ng biến mất, Hồng Hương nhìn Dương bị khóa chặt và thở phào: Xem ra ta chỉ lo xa...
Thấy Dương chửi rủa, Hồng Hương vẫy tay dùng dây hoa hồng trói luôn mắt và miệng Dương cho hắn im, chỉ chừa lại lỗ tai và lỗ mũi cho hắn thở rồi nói: Ta chỉ giữ cô bé chứ không hề làm tổn hại ai, hơn nữa ngươi có thể đến thăm bất cứ khi nào ngươi thích...
Hồng Hương!
Một tiếng quát nghe có phần giận dữ phát ra từ phía cửa, Dương không thể nhìn nên không biết rằng, một bóng mình tuyệt sắc vừa bước qua gương, và khi chân nàng chạm đất, tựa như một làn gió lan ra làm cả vườn hoa hồng vốn héo úa liền trở lại tươi tốt rạng ngời...
Vy Ái, ngươi về rồi... Hồng Hương mừng rỡ nói.
Vy Ái nhìn Dương bị trói chặt, nhìn Diễm đang ngất trên đất và nhìn My đang ngủ say, sau đó nhìn sang Hồng Hương: Những người này đều là người thân của Diễm Kiều, thả họ ra đi!
Hồng Hương ngoan ngoãn gật đầu: Được... được... Mau gọi Diễm Kiều về cho ta, ta muốn gặp Diễm Kiều...
Vy Ái lắc đầu: Không thể...
Tại sao lại không thể?
Vy Ái im lặng không đáp, Hồng Hương hoang mang: Chẵng lẽ... chẵng lẽ Diễm Kiều... chết rồi?
Là ai? Ai đã giết Diễm Kiều? Là ả Tử Linh đáng ghét kia phải không?
Vy Ái trấn an: Hồng Hương! Diễm Kiều chưa chết, chỉ là tạm thời ngủ để quên đi nỗi đau, nàng ta nhất định sẽ trở về! Ngươi hãy ngoan ngoãn ngủ yên đi!
Không! Ta phải đi, ta phải giết ả Tử Linh đáng ghét kia để trả thù!
Vy Ái ngăn cản: Dừng lại! Nếu bước ra khỏi đây ngươi sẽ chết ngay lập tức, chẳng lẽ ngươi muốn công sức của Diễm Kiều và Phi Công trở thành vô nghĩa sao?
Hồng Hương nức nở: Ta không cần biết, ta phải giết ả! Diễm Kiều và Phi Công yêu nhau có gì sai chứ? Tại sao hết lần này đến lần khác làm hại họ?
Vy Ái cũng bật khóc: Đủ rồi! Diễm Kiều đã mất chồng, mất con, nếu mất cả ngươi thì cô ta còn chịu đựng nổi sao? Nghe lời ta, Diễm Kiều không hề muốn trả thù...
Không muốn thì sao? Chẳng lẽ cứ để kẻ ác nhởn nhơ, còn người vô tội nhất lại phải gánh chịu tất cả nỗi đau?
Vy Ái lắc đầu: Người đau đớn nhất hiện tại chính là Tử Linh... Và có lẽ... tất cả thù hận rồi sẽ được một người giải quyết, không theo cách này thì sẽ theo cách khác...
Là ai?
Hắn... Vy Ái chỉ tay vào Dương, tên này vẫn đang bị trói tay bịt mắt... Khi Dương mở mắt ra thì đã không còn khu vườn hoa hồng trước mắt, chỉ còn một bầu trời xanh trong rộng lớn...
Anh tỉnh rồi! Giọng quen thuộc của My cất lên, Dương ngồi dậy và nhận ra bản thân đang ở phía trên hầm mỏ, xung quanh là ba người nhà họ Châu cùng Đại Nhật Chúa Tể.
Không cần nói Dương cũng đoán được, rằng cuộc chiến giữa hai nhà Châu - Phạm và trận đánh giữa Long Hán cùng Hải Hạ đều được Hồ Đại Nhật giải quyết, Long Hán đã mang Diễm về Long cung còn Hải Hạ cũng chạy về Tử cung. Còn lý do bọn hắn thoát ra được chắc chắn là do người tên Vy Ái kia...
Nghĩ đến đây, Dương vội đứng bật dậy nhìn xuống hố sâu.
Hiểu được suy nghĩ của Dương, My nói: Khi em tỉnh dậy thì cánh cửa đã biến mất rồi...
Biến mất? Dương hỏi lại, cánh cửa biến mất thì đáng tiếc, nhưng mảnh nghịch thiên kiếm hắn dùng làm chìa khóa cũng đã biến mất theo cánh cửa...
Dương lắc đầu ngao ngán, không thể ngờ rằng chỉ một chuyến đi đào mỏ mà lại rắc rối đến kỳ lạ...
Thấy Dương trầm ngâm, Hồ Đại Nhật đến vỗ mạnh lên vai hắn: Nhóc! Nghe nói ngươi đến đây đào mỏ hả?
Dạ... Nhưng chưa tìm được... Dương gật đầu đáp.
Ừ! Tìm nhanh đi, rồi giúp ta đi một chuyến...
Đi đâu ạ? Dương hỏi.
Bắc bộ Hà Thành, Như Nguyệt mất tích rồi!
Hết chương 136
Hai ngươi cũng to gan lắm...
Chợt một giọng nói đầy quyền uy phát ra từ trời cao làm Long Hán và Hải Hạ đang lao vào nhau cùng dừng lại trên không, ánh sáng chói lóa phủ xuống xua tan màu tím u ám trong không khí và dập tắt lửa nâu trên cây cỏ.
Nhìn bóng người oai nghiêm từ trên cao hạ xuống, vẻ mặt Long Hán và Hải Hạ trở nên nghiêm trọng: Hồ Đại Nhật...
Sợ hãi sức mạnh của Đại Nhật, nhưng Long Hán lại ra vẻ như tức giận vì có người chen ngang trận chiến của mình, liền hừ lạnh thu vũ khí rồi trừng mắt nhìn Hải Hạ: Lần này tạm tha cho ngươi, lần sau gặp lại thì đừng trách!
Nghe câu nói của Long Hán, Chúa Tể Hồ Đại Nhật lấy thanh kiếm khổng lồ ra vung vài đường rồi gác lên vai và hỏi: Đại trưởng lão Long tộc dường như chẳng xem ta ra gì nhỉ?
Long Hán đáp: Ta đến đây là vì tìm công chúa của tộc ta, không liên quan đến ngươi...
Vừa dứt câu, Long Hán hoảng hồn nhảy sang bên để tránh một đường kiếm thần tốc từ Hồ Đại Nhật, may mắn tránh được nhưng áo choàng bị chém đứt một phần bay phất phơ trong gió.
Đường kiếm biến mất trong không trung, Hồ Đại Nhật cảm thán: Đánh đấm ở nơi rộng lớn hoang vu thế này thật là thoải mái...
Hải Hạ ngay khi thấy Long Hán bị chém đã quay đầu định bỏ chạy, nhưng bị một cái liếc mắt của Hồ Đại Nhật làm run bắn: Hải Hạ, định đi đâu?
Hải Hạ biết mình không phải đối thủ của Hồ Đại Nhật, càng không có con bài nào để uy hiếp như đã từng làm cách đây mấy năm, vốn chỉ định âm thầm đến đây, nào có ngờ lại đ-ng độ Long Hán làm trì hoãn công việc và đánh động Hồ Đại Nhật? Giận không nói nên lời, Hải Hạ nghiến răng liếc Long Hán rồi xuống giọng nói với Hồ Đại Nhật: Là ta sai, ta xin lỗi! Được chưa?
Hồ Đại Nhật bật cười: Ha ha! Đơn giản vậy thôi sao?
Hải Hạ nói: Chứ ngươi muốn sao? Đừng quên chủ nhân ta là...
Hải Hạ chưa dứt câu, Hồ Đại Nhật đã vung kiếm chém một đường thần tốc làm tên này vội nhảy mình tránh né, tuy may mắn né kịp nhưng cũng sợ xanh cả mặt.
Hồ Đại Nhật hừ nhẹ: Tất nhiên ta không tùy tiện giết các ngươi, nhưng đánh cho các ngươi một trận thì ai dám làm gì ta?
Hồ Đại Nhật giơ kiếm lên cao, Bình Minh đại kiếm, một trong ba mươi hai siêu cấp Thánh Bảo, bắt đầu hấp thụ ánh sáng mặt trời và tỏa ra sức mạnh khủng khiếp. Long Hán và Hải Hạ, hai vị Chúa Tể mới vài phút trước còn hùng hùng hổ hổ, giờ như hai con cún đứng run rẫy chờ người ta xẻ thịt... Ở một nơi khá xa trên trời cao, Tử Linh vẫn đang cố đẩy Vy Ái đi xa khỏi hầm mỏ, Vy Ái dường như chẳng mấy bận tâm, cho đến khi nàng nhắm mặt lại, tựa hồ như cảm nhận được gì đó...
Dừng lại! Có chuyện rồi! Vy Ái giơ tay ra hiệu cho Tử Linh dừng tay.
Có chuyện gì? Tử Linh ngạc nhiên hỏi.
Vy Ái nhắm mắt tự nói với bản thân: Tiếng gọi của Hồng Hương đã ngưng rồi...
Sau đó nàng nhìn Tử Linh và hỏi: Chìa khóa kia ngươi giao cho ai?
Tử Linh nhíu mày khó hiểu: Ta đã nói là mất rồi!
Vy Ái nói: Mất? Vậy thì tại sao cánh cửa lại được mở ra?
Tử Linh đáp: Làm sao ta biết? Hay là ngươi đưa chìa khóa của ngươi cho ai?
Vy Ái cười tự giễu: Ngay chính ta cũng không thể lấy ra được, có thể đưa cho ai chứ?
Thì sao? Tử Linh hỏi, không che giấu được sự hoang mang trong lòng nàng.
Vy Ái đáp: Hồng Hương đã thức giấc từ đêm qua! Từ lúc đấy đến giờ cô ta không ngừng kêu gọi Diễm kiều, nhưng tiếng gọi đã không còn nữa!
Ý ngươi là... người mở cổng là người mang huyết thống của Diễm Kiều?
Vy Ái gật đầu: Rất có thể là vậy... Ta phải về xem...
Không được! Tử Linh ngăn cản.
Vy Ái dường như tức giận: Ngươi sai lầm còn chưa đủ hay sao?
Tử Linh bướng bĩnh: Lần này ta không sai! Nếu ta để ngươi đi, ngươi sẽ giết... hắn. Hơn nữa, nếu lần này có chuyện gì thì đấy là lỗi của Hồng Hương, của Diễm Kiều, và cả ngươi nữa!
Vy Ái lắc đầu: Nếu không phải vì ngươi thì Diễm Kiều có chọn cách tự vẫn không? Nếu Diễm Kiều không tự vẫn thì Hồng Hương có phải chịu cảnh sống trong giam cầm không?
Tử Linh đứng chết lặng giữa không trung, nước mắt đau đớn rơi dài trên gương mặt đẹp, Vy Ái lướt qua nàng và tiến về hầm mỏ... Dương nằm trên mặt đất đón nhận những cú đấm vô lực của Diễm, hắn không giải thích, bởi hắn hiểu trong lúc này thì bất cứ lời giải thích chính đáng nào cũng trở thành lời ngụy biện của một tên xảo trá đê tiện...
Ồn ào!
Giọng như đường mật của Hồng Hương khẽ quát lên, một dây hoa hồng vươn dài vỗ vào trán Diễm làm nàng ngã ra bất tỉnh.
Dương vội gượng dậy đỡ lấy Diễm, xem xét nàng rồi tức giận nhìn về cái l-ng đang bao bọc Hồng Hương và My: Cô làm gì vậy!
Từ trong l-ng, tiếng Hồng Hương vọng ra: Ta thề không làm tổn thương các ngươi chứ không thề sẽ để các ngươi tùy ý gây ồn ào nơi này!
Một câu nói mang ý nghĩa rõ ràng, nhưng lại khiến Dương suy tưởng đến một vấn đề khác, liền nghi ngờ hỏi: Diễm My sao rồi?
Hồng Hương nghi hoặc: Ý ngươi là sao? Ta có thể làm gì con bé chứ?
Làm sao chắc chắn được? Thả My ra cho ta xem!
Hồng Hương nhướng mày đầy nguy hiểm: Nhóc con, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?
Dương dường như hạ hỏa, dịu giọng đáp: Ta chỉ muốn chắc chắn là My vẫn an toàn...
Hồng Hương nhìn Dương chăm chú, sau đó cái l-ng cầu được kết từ dây hoa hồng thu lại vào đất, để lộ My và Hồng Hương đang đứng đối diện nhau.
Đặt Diễm nằm tạm trên mặt đất, Dương từ từ tiến đến, ra vẻ như đang muốn xem tình hình cơ thể My, nhưng thật ra trong đầu hắn đang trỗi lên một cảm giác mãnh liệt, rằng phải mang My và Diễm chạy ra khỏi đây dù là liều mạng...
Khi Dương đang tiến đến, Hồng Hương tựa như hờn dỗi: Hừ! Làm mất cả hứng thú, hai ngươi cút khỏi đây ngay!
Không phải hai mà là ba người! Dương cãi.
Hồng Hương hỏi: Ta có hứa sẽ để tất cả các ngươi rời khỏi đây ư?
Đúng như những gì Dương đang lo lắng, hắn tức giận nhìn Hồng Hương, nghiến răng mắng: Quả nhiên là vậy! Ngươi đúng là thứ đàn bà tráo trở đê tiện!
Bị chửi, Hồng Hương ngạc nhiên: Ngươi không sợ chết sao?
Dương đáp: Sợ chứ! Nhưng ngươi mới là người nên sợ, nếu ta chết thì Diễm My chắc chắn sẽ không đưa linh lực cho ngươi nữa đâu! Còn nếu định bắt ta làm con tin để uy hiếp thì sẽ đến lúc ngươi phải hối hận!
Lắm mồm! Hồng Hương phất tay, một nhóm hoa hồng vươn ra định trói lấy Dương nhưng hắn kịp dùng Ngự Lôi Thuật nhảy xa ra để tránh...
Hắc Ma Đế Lôi! Hồng Hương kinh ngạc nói, liền buông Diễm My đang nhắm mắt như ngủ say ra, đồng thời vẫy tay cấp tốc dùng hoa hồng tạo thành một cái l-ng lớn bao bọc nàng và My, cách ly khỏi Dương.
Điều này làm Dương hết sức ngạc nhiên, bởi theo lý thì Hồng Hương đâu cần phải tỏ ra kinh ngạc và đề phòng cẩn mật như vậy?
Tò mò, Dương thử tạo ra một thanh hắc lôi kiếm rồi xông đến chém vào bức tường hoa hồng, nhưng giống như trứng chọi đá, bức tường không một vết trầy, ngược lại Dương còn bị hoa hồng vươn ra trói chặt tứ chi.
Bị trói chặt tứ chi, Dương chuyển sang chơi võ mồm: Mẹ kiếp con mụ khốn nạn! Thả My ra cho ta!
Cái l-ng biến mất, Hồng Hương nhìn Dương bị khóa chặt và thở phào: Xem ra ta chỉ lo xa...
Thấy Dương chửi rủa, Hồng Hương vẫy tay dùng dây hoa hồng trói luôn mắt và miệng Dương cho hắn im, chỉ chừa lại lỗ tai và lỗ mũi cho hắn thở rồi nói: Ta chỉ giữ cô bé chứ không hề làm tổn hại ai, hơn nữa ngươi có thể đến thăm bất cứ khi nào ngươi thích...
Hồng Hương!
Một tiếng quát nghe có phần giận dữ phát ra từ phía cửa, Dương không thể nhìn nên không biết rằng, một bóng mình tuyệt sắc vừa bước qua gương, và khi chân nàng chạm đất, tựa như một làn gió lan ra làm cả vườn hoa hồng vốn héo úa liền trở lại tươi tốt rạng ngời...
Vy Ái, ngươi về rồi... Hồng Hương mừng rỡ nói.
Vy Ái nhìn Dương bị trói chặt, nhìn Diễm đang ngất trên đất và nhìn My đang ngủ say, sau đó nhìn sang Hồng Hương: Những người này đều là người thân của Diễm Kiều, thả họ ra đi!
Hồng Hương ngoan ngoãn gật đầu: Được... được... Mau gọi Diễm Kiều về cho ta, ta muốn gặp Diễm Kiều...
Vy Ái lắc đầu: Không thể...
Tại sao lại không thể?
Vy Ái im lặng không đáp, Hồng Hương hoang mang: Chẵng lẽ... chẵng lẽ Diễm Kiều... chết rồi?
Là ai? Ai đã giết Diễm Kiều? Là ả Tử Linh đáng ghét kia phải không?
Vy Ái trấn an: Hồng Hương! Diễm Kiều chưa chết, chỉ là tạm thời ngủ để quên đi nỗi đau, nàng ta nhất định sẽ trở về! Ngươi hãy ngoan ngoãn ngủ yên đi!
Không! Ta phải đi, ta phải giết ả Tử Linh đáng ghét kia để trả thù!
Vy Ái ngăn cản: Dừng lại! Nếu bước ra khỏi đây ngươi sẽ chết ngay lập tức, chẳng lẽ ngươi muốn công sức của Diễm Kiều và Phi Công trở thành vô nghĩa sao?
Hồng Hương nức nở: Ta không cần biết, ta phải giết ả! Diễm Kiều và Phi Công yêu nhau có gì sai chứ? Tại sao hết lần này đến lần khác làm hại họ?
Vy Ái cũng bật khóc: Đủ rồi! Diễm Kiều đã mất chồng, mất con, nếu mất cả ngươi thì cô ta còn chịu đựng nổi sao? Nghe lời ta, Diễm Kiều không hề muốn trả thù...
Không muốn thì sao? Chẳng lẽ cứ để kẻ ác nhởn nhơ, còn người vô tội nhất lại phải gánh chịu tất cả nỗi đau?
Vy Ái lắc đầu: Người đau đớn nhất hiện tại chính là Tử Linh... Và có lẽ... tất cả thù hận rồi sẽ được một người giải quyết, không theo cách này thì sẽ theo cách khác...
Là ai?
Hắn... Vy Ái chỉ tay vào Dương, tên này vẫn đang bị trói tay bịt mắt... Khi Dương mở mắt ra thì đã không còn khu vườn hoa hồng trước mắt, chỉ còn một bầu trời xanh trong rộng lớn...
Anh tỉnh rồi! Giọng quen thuộc của My cất lên, Dương ngồi dậy và nhận ra bản thân đang ở phía trên hầm mỏ, xung quanh là ba người nhà họ Châu cùng Đại Nhật Chúa Tể.
Không cần nói Dương cũng đoán được, rằng cuộc chiến giữa hai nhà Châu - Phạm và trận đánh giữa Long Hán cùng Hải Hạ đều được Hồ Đại Nhật giải quyết, Long Hán đã mang Diễm về Long cung còn Hải Hạ cũng chạy về Tử cung. Còn lý do bọn hắn thoát ra được chắc chắn là do người tên Vy Ái kia...
Nghĩ đến đây, Dương vội đứng bật dậy nhìn xuống hố sâu.
Hiểu được suy nghĩ của Dương, My nói: Khi em tỉnh dậy thì cánh cửa đã biến mất rồi...
Biến mất? Dương hỏi lại, cánh cửa biến mất thì đáng tiếc, nhưng mảnh nghịch thiên kiếm hắn dùng làm chìa khóa cũng đã biến mất theo cánh cửa...
Dương lắc đầu ngao ngán, không thể ngờ rằng chỉ một chuyến đi đào mỏ mà lại rắc rối đến kỳ lạ...
Thấy Dương trầm ngâm, Hồ Đại Nhật đến vỗ mạnh lên vai hắn: Nhóc! Nghe nói ngươi đến đây đào mỏ hả?
Dạ... Nhưng chưa tìm được... Dương gật đầu đáp.
Ừ! Tìm nhanh đi, rồi giúp ta đi một chuyến...
Đi đâu ạ? Dương hỏi.
Bắc bộ Hà Thành, Như Nguyệt mất tích rồi!
Hết chương 136
/270
|