Trong một gian phòng kín, chưởng môn và các trưởng lão của Cường Dương cung đã tề tựu đông đủ.
Sau khi nghe chưởng môn Dương Hư nói sơ qua tình hình Ánh Dương và ý định cho Dương tiếp nhận Thánh Quang tẫy lễ, một trưởng lão lập tức phản đối: Ta không đồng ý! Quy định bao đời nay là chỉ có đệ tử xuất chúng của Cường Dương cung mới được tiếp nhận Thánh Quang!
Người khác phân tích: Nhưng hắn đã cứu được trái tim của Ánh Dương đại nhân, xem như đại ân với Cường Dương cung ta, vì vậy mà hắn chịu tổn thương nặng nề, ta nghĩ để hắn tiếp nhận Thánh Quang tẩy lễ cũng đâu có gì quá đáng?
Nhưng như vậy là trái quy định và bất công với đệ tử đã nỗ lực để được tham gia tuyển chọn lần này!
Chẳng lẽ bất công với hắn thì được? Hơn nữa, theo ý Bích Diệp đại nhân thì tên nhóc này còn nắm vai trò lớn trong việc giải cứu cơ thể của Ánh Dương đại nhân.
Hừ! Một thằng nhóc chưa đến 20 tuổi thì làm được gì chứ?
Vô Địch trong dạng thằng nhóc đang ngồi khoanh tay gác chân lên bàn, miệng vừa ngậm kẹo mút vừa nói: Chưa đến 20 tuổi nhưng mang trong người Tử Vong khí, phá vỡ âm mưu của một Nữ Thần để giải cứu trái tim của một Nữ Thần khác. Hơn nữa còn đồng thời sở hữu Đế Lôi - Đế Hỏa, Linh Tướng đương đầu với Chúa Tể... Sợ là ta cũng không làm được...
Sư tổ, người nói sao? Chẳng lẽ Lý Hữu Thực đó là... Các trưởng lão cùng giật mình, ai cũng biết tin tức chấn động về một kẻ tên Lý Hữu Thực, nhưng ít ai biết rằng kẻ đó còn có một thân phận khác, Hắc Vũ Tiên Long - Võ Phi Dương.
Chưởng môn Dương Hư cũng gật đầu xác nhận: Đúng vậy, chính mắt ta đã thấy Lý Hữu Thực dùng Thánh Bảo biến hình đặc trưng của Võ Phi Dương để tạo thành một cánh tay giả.
Thật không ngờ! Sư tổ, vậy theo ý người thì chúng ta có cho hắn tiếp nhận...
Vô Địch đáp: Không cho thì các ngươi còn mặt mũi nhìn đời sao? Vấn đề là chuyện không đơn giản như vậy, hắn mang Đế Lôi - Đế Hỏa, vậy thì có lý gì lại đi bỏ qua Đế Quang?
Ý sư tổ là có khả năng hắn nổi lòng tham cướp luôn Thánh Quang?
Vô Địch gật đầu: Đúng vậy! Nên nếu có dấu hiệu bất thường, tất cả chúng ta phải cùng xông lên lôi hắn ra trước khi hắn kịp hấp thu Thánh Quang hoàn toàn...
Tất cả chúng ta? Ý sư tổ là...
Phải... Ta cũng sẽ ra tay! Nhưng phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh, chúng ta cho hắn cơ hội tranh suất tiếp nhận Thánh Quang tẫy lễ, nhưng nắm lấy cơ hội hay không thì phải tùy vào hắn...
Ở phòng nghỉ, Dương vẫn đang phân vân: Cướp lấy Thánh Quang, cho là cướp được đi, nhưng làm sao chúng ta chạy thoát kịp?
Bích Diệp đáp: Không cần phải lo, ngươi cứ cố sức hấp thu, sau đó ta giải quyết!
Ẹc! Sao ta cảm thấy không ổn tí nào?
Bích Diệp gật gù: Ta cũng thấy không ổn, cơ hội của chúng ta gần như bằng không!
Hự! Vậy sao vẫn làm?
Tại vì... Bích Diệp ngập ngừng, trong đầu nàng nhớ lại diễn biến ở phía ngoài quảng trường Bình Minh, lúc Dương đã ngất đi cùng với hầu hết người trong khu vực.
Cả một vùng tan hoang như vừa trải qua một cơn bão dữ dội, Dạ Vũ trọng thương đã rời đi, người kia ngoảnh lại nhìn Bích Diệp.
Thiên... Bích Diệp định gọi tên, nhưng người kia đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho nàng ngừng nói, rồi người kia cũng rời đi, gió cuộn, sấm rền cũng ngưng lại.
Phong Lôi hợp nhất, thật là một cô nàng đáng sợ...
Giọng nói thều thào bên tai làm Bích Diệp giật mình nhìn sang, trên vai nàng giờ xuất hiện một thiếu nữ nhỏ xíu, gương mặt xinh đẹp nhưng thần sắc nhợt nhạt.
Minh Châu? Bích Diệp hỏi.
Ừ, có vào chuyện ta cần nhắc nhở ngươi...
Chuyện gì?
Minh Châu đáp: Có rất nhiều chuyện ngươi không được để tên này biết... Về ta, về Như Ý, về Vô Danh, về Nữ Thần, về thân phận của hắn, cả về Thôn Thiên Địa, về linh hồn Hắc Ám, về Thống Trị...
Rõ rồi! Bích Diệp gật đầu sau khi nghe danh sách dài mà Minh Châu vừa liệt kê.
Minh Châu thều thào nói tiếp: Còn nữa... Cường Dương cung có Thánh Quang tẩy lễ, nhờ ngươi giúp hắn tiếp nhận Thánh Quang, và bảo hắn hấp thụ Thánh Quang.
Bích Diệp gật đầu: Rõ! Nhưng mà... linh hồn hắn như thế này thì làm sao hấp thụ nổi Thánh Quang?
Minh Châu đáp: Ta tự có cách...
Bích Diệp nhìn Minh Châu trong cơ thể Bảo Ngọc, cảm nhận được nàng đang cực kỳ suy yếu, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng là một nỗ lực lớn, liền nghi ngờ hỏi: Không lẽ ngươi định giúp hắn hấp thu? Với tình hình hiện tại của ngươi thì e rằng ngươi sẽ...
Tiêu tán! Minh Châu bình tĩnh tiếp lời.
Biết vậy sao ngươi vẫn làm? Không thể chờ thời điểm khác, khi tên này trưởng thành hơn...
Minh Châu ngắt lời: Không kịp! Dạ Vũ đang trọng thương, đây là thời điểm tốt nhất để cứu cả Ánh Dương và Dạ Vũ, và người làm được điều đó chỉ có hắn, nhưng hắn chưa đủ mạnh, vậy nên cần Thánh Quang trợ lực...
Nhưng nếu cứu họ mà khiến ngươi phải chết...
Ta không chết, chỉ là tiêu tán! Một phần của ta vẫn còn tồn tại với tên gọi Bảo Ngọc, và trải qua quá trình mài dũa, bảo ngọc sẽ trở thành minh châu.
Nước mắt của Bích Diệp đã lưng tròng: Là tại ta! Nếu ta không chủ quan để bị phản nguyền thì đã thừa sức giúp...
Minh Châu lắc đầu: Không phải tại ngươi! Chính ta là người chỉ cho Võ Phi Dương nơi ở của ngươi và khiến ngươi lâm vào hoàn cảnh hiện tại, nhân do ta gieo, nên quả do ta nhận.
Lệ đã rơi khỏi mắt Bích Diệp, nàng nói: Dù biết là không đúng, nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi không phải Thiên Minh Châu mà là Thiên Như Ý...
Vậy ngươi thích ai hơn?
Bích Diệp đáp: Ta thích Như Ý hơn, nhưng riêng lần này thì ta lại mong ngươi đừng giống Như Ý...
Minh Châu mỉm cười bình thản: Vậy sao... Ta mệt rồi, mọi chuyện nhờ ngươi...
Khoan đã, nếu không có ngươi thì hắn sẽ ra sao?
Ta... ta cũng không biết... Nụ cười bình thản tắt lịm, mắt Minh Châu cuối cùng cũng không ngăn được cảm xúc, nàng rơi lệ...
Bích Diệp? Tiếng gọi của Dương kéo Bích Diệp về với hiện tại, nàng vội quay mặt che đi dòng cảm xúc.
Sao vậy? Dương hỏi.
Vội lau lệ, Bích Diệp đáp: Không sao, ngươi cứ làm theo kế hoạch...
Lát sau, Dương Hư chân nhân sau khi bàn bạc với các trưởng lão đã quay lại thông báo kết quả: Bích Diệp đại nhân, Phi Dương thiếu hiệp, sau khi bàn bạc, các trưởng lão đã ra quyết định...
Thế nào?
Theo quy định, chỉ có người trong Cường Dương cung mới được cơ hội tẩy lễ, nhưng thiếu hiệp có ân nên Cường Dương cung quyết định phá lệ... Thiếu hiệp sẽ được tham gia Thánh Quang tẩy lễ, nhưng với điều kiện, đó là phải đánh bại đệ tử được chọn tẩy lễ lần này...
Bích Diệp tán thành: Hợp lí, cơ hội đã có, được hay không thì tùy vào bản lĩnh của ngươi rồi!
Nói với Dương xong, Bích Diệp quay sang hỏi Dương Hư chân nhân: Vậy khi nào thì tiến hành?
Dạ... Ba ngày nữa...
Gì? Ba ngày? Bích Diệp chỉ sang Dương: Ngươi nhìn hắn đi! Tay chân què quặt thế này mà cho 3 ngày? Ngươi thương hại hắn à? Ngày mai tổ chức đi!
Ặc!
Tưởng Bích Diệp kéo dài thời gian cho mình dưỡng thương, nào ngờ còn bị rút ngắn, Dương định phản đối nhưng Bích Diệp giải thích: Dạ Vũ tuy trọng thương nhưng là vết thương ngoài, càng để lâu thì cô ta càng hồi phục, chúng ta phải tranh thủ thời gian... Sáng hôm sau, giữa sân chính của Cường Dương cung bố trí một võ đài lớn, chúng đệ tử và chưởng môn, trưởng lão đều có mặt đông đủ để theo dõi cuộc so tài tranh suất Thánh Quang tẩy lễ giữa đệ tử Cường Dương cung Tinh Vân Thụ và thiên tài mới nổi, Lý Hữu Thực.
Các đệ tử đều đã nghe tin đồn về cuộc so tài tranh suất tẩy lễ nên không ngừng bàn tán.
Nghe nói Lý Hữu Thực này khá lợi hại, nhưng lúc này đang trọng thương cả xác lẫn hồn, còn mất cả hai tay, làm sao là đối thủ của Vân Thụ sư huynh?
Đúng vậy! Tinh Vân Thụ sư huynh có thực lực gần bằng Tinh Vân Trùng sư huynh, bắt phải đánh với một tên phế nhân thì khác nào làm nhục hắn.
Hẳn là chưởng môn và các vị trưởng lão cũng không muốn Lý Hữu Thực đạt được tẩy lễ nên mới làm vậy để đuổi khéo...
Hẳn là vậy rồi! Lần này làm khó Vân Thụ sư huynh đây, nặng tay thì bị nói bắt nạt người mà nhẹ tay thì bị nói khinh người, ha ha...
Lúc này thì Dương và Vân Thụ đã bước lên võ đài, thể lệ khá đơn giản nên mạnh ai nấy tưởng tượng cho lẹ nhé.
Một trận đánh nhỏ nhưng liên quan đến danh dự chúng đệ tử Cường Dương cung nên tiếng hò reo cổ vũ khá cuồng nhiệt...
Hai người vào vị trí, trọng tài ra hiệu lệnh...
BẮT ĐẦU!
BINH!
Lúc tiếng bắt đầu chỉ vừa vang lên, tất cả người xem giật mình khi thấy Tinh Vân Thụ đã văng như tên bắn khỏi võ đài, còn Lý Hữu Thực đã thế chỗ đứng của Vân Thụ ngay tức khắc.
Nhiều tên đệ tử bắt đầu dụi mắt, nhiều tên khác thì mồm như rơi khỏi đất vì không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Vừa rồi là sao? Ta vừa nghe tiếng bắt đầu là đã thấy Vân Thụ sư huynh văng khỏi đài?
Chẳng lẽ tên này cũng dùng được tốc độ ánh sáng như Vô Địch sư tổ?
Không thể nào! Hắn có thể bao nhiêu tuổi chứ?
Chỉ có vài người biết được, ngay lúc bắt đầu thì Dương đã dùng Dạ Hành để tiếp cận rồi tung một cước Cuồng đá văng Tinh Vân Thụ còn chưa biết mô tê gì văng khỏi võ đài. Dương tự biết bản thân không ổn nên buộc phải dùng cách này để đánh nhanh thắng nhanh.
Lúc này, có tiếng vỗ tay vang lên: Lợi hại!
Người vỗ tay là Tinh Vân Hoàn, đệ tử xuất chúng nhất trong lứa hiện tại của Cường Dương cung, sau khi Vân Hoàn vỗ tay thì nhiều người cũng định thần và vỗ tay theo, trọng tài sau khi hỏi ý chưởng môn thì tuyên bố Lý Hữu Thực thắng trận và đạt được vinh dự Thánh Quang tẩy lễ...
Hết chương 179
Sau khi nghe chưởng môn Dương Hư nói sơ qua tình hình Ánh Dương và ý định cho Dương tiếp nhận Thánh Quang tẫy lễ, một trưởng lão lập tức phản đối: Ta không đồng ý! Quy định bao đời nay là chỉ có đệ tử xuất chúng của Cường Dương cung mới được tiếp nhận Thánh Quang!
Người khác phân tích: Nhưng hắn đã cứu được trái tim của Ánh Dương đại nhân, xem như đại ân với Cường Dương cung ta, vì vậy mà hắn chịu tổn thương nặng nề, ta nghĩ để hắn tiếp nhận Thánh Quang tẩy lễ cũng đâu có gì quá đáng?
Nhưng như vậy là trái quy định và bất công với đệ tử đã nỗ lực để được tham gia tuyển chọn lần này!
Chẳng lẽ bất công với hắn thì được? Hơn nữa, theo ý Bích Diệp đại nhân thì tên nhóc này còn nắm vai trò lớn trong việc giải cứu cơ thể của Ánh Dương đại nhân.
Hừ! Một thằng nhóc chưa đến 20 tuổi thì làm được gì chứ?
Vô Địch trong dạng thằng nhóc đang ngồi khoanh tay gác chân lên bàn, miệng vừa ngậm kẹo mút vừa nói: Chưa đến 20 tuổi nhưng mang trong người Tử Vong khí, phá vỡ âm mưu của một Nữ Thần để giải cứu trái tim của một Nữ Thần khác. Hơn nữa còn đồng thời sở hữu Đế Lôi - Đế Hỏa, Linh Tướng đương đầu với Chúa Tể... Sợ là ta cũng không làm được...
Sư tổ, người nói sao? Chẳng lẽ Lý Hữu Thực đó là... Các trưởng lão cùng giật mình, ai cũng biết tin tức chấn động về một kẻ tên Lý Hữu Thực, nhưng ít ai biết rằng kẻ đó còn có một thân phận khác, Hắc Vũ Tiên Long - Võ Phi Dương.
Chưởng môn Dương Hư cũng gật đầu xác nhận: Đúng vậy, chính mắt ta đã thấy Lý Hữu Thực dùng Thánh Bảo biến hình đặc trưng của Võ Phi Dương để tạo thành một cánh tay giả.
Thật không ngờ! Sư tổ, vậy theo ý người thì chúng ta có cho hắn tiếp nhận...
Vô Địch đáp: Không cho thì các ngươi còn mặt mũi nhìn đời sao? Vấn đề là chuyện không đơn giản như vậy, hắn mang Đế Lôi - Đế Hỏa, vậy thì có lý gì lại đi bỏ qua Đế Quang?
Ý sư tổ là có khả năng hắn nổi lòng tham cướp luôn Thánh Quang?
Vô Địch gật đầu: Đúng vậy! Nên nếu có dấu hiệu bất thường, tất cả chúng ta phải cùng xông lên lôi hắn ra trước khi hắn kịp hấp thu Thánh Quang hoàn toàn...
Tất cả chúng ta? Ý sư tổ là...
Phải... Ta cũng sẽ ra tay! Nhưng phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh, chúng ta cho hắn cơ hội tranh suất tiếp nhận Thánh Quang tẫy lễ, nhưng nắm lấy cơ hội hay không thì phải tùy vào hắn...
Ở phòng nghỉ, Dương vẫn đang phân vân: Cướp lấy Thánh Quang, cho là cướp được đi, nhưng làm sao chúng ta chạy thoát kịp?
Bích Diệp đáp: Không cần phải lo, ngươi cứ cố sức hấp thu, sau đó ta giải quyết!
Ẹc! Sao ta cảm thấy không ổn tí nào?
Bích Diệp gật gù: Ta cũng thấy không ổn, cơ hội của chúng ta gần như bằng không!
Hự! Vậy sao vẫn làm?
Tại vì... Bích Diệp ngập ngừng, trong đầu nàng nhớ lại diễn biến ở phía ngoài quảng trường Bình Minh, lúc Dương đã ngất đi cùng với hầu hết người trong khu vực.
Cả một vùng tan hoang như vừa trải qua một cơn bão dữ dội, Dạ Vũ trọng thương đã rời đi, người kia ngoảnh lại nhìn Bích Diệp.
Thiên... Bích Diệp định gọi tên, nhưng người kia đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho nàng ngừng nói, rồi người kia cũng rời đi, gió cuộn, sấm rền cũng ngưng lại.
Phong Lôi hợp nhất, thật là một cô nàng đáng sợ...
Giọng nói thều thào bên tai làm Bích Diệp giật mình nhìn sang, trên vai nàng giờ xuất hiện một thiếu nữ nhỏ xíu, gương mặt xinh đẹp nhưng thần sắc nhợt nhạt.
Minh Châu? Bích Diệp hỏi.
Ừ, có vào chuyện ta cần nhắc nhở ngươi...
Chuyện gì?
Minh Châu đáp: Có rất nhiều chuyện ngươi không được để tên này biết... Về ta, về Như Ý, về Vô Danh, về Nữ Thần, về thân phận của hắn, cả về Thôn Thiên Địa, về linh hồn Hắc Ám, về Thống Trị...
Rõ rồi! Bích Diệp gật đầu sau khi nghe danh sách dài mà Minh Châu vừa liệt kê.
Minh Châu thều thào nói tiếp: Còn nữa... Cường Dương cung có Thánh Quang tẩy lễ, nhờ ngươi giúp hắn tiếp nhận Thánh Quang, và bảo hắn hấp thụ Thánh Quang.
Bích Diệp gật đầu: Rõ! Nhưng mà... linh hồn hắn như thế này thì làm sao hấp thụ nổi Thánh Quang?
Minh Châu đáp: Ta tự có cách...
Bích Diệp nhìn Minh Châu trong cơ thể Bảo Ngọc, cảm nhận được nàng đang cực kỳ suy yếu, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng là một nỗ lực lớn, liền nghi ngờ hỏi: Không lẽ ngươi định giúp hắn hấp thu? Với tình hình hiện tại của ngươi thì e rằng ngươi sẽ...
Tiêu tán! Minh Châu bình tĩnh tiếp lời.
Biết vậy sao ngươi vẫn làm? Không thể chờ thời điểm khác, khi tên này trưởng thành hơn...
Minh Châu ngắt lời: Không kịp! Dạ Vũ đang trọng thương, đây là thời điểm tốt nhất để cứu cả Ánh Dương và Dạ Vũ, và người làm được điều đó chỉ có hắn, nhưng hắn chưa đủ mạnh, vậy nên cần Thánh Quang trợ lực...
Nhưng nếu cứu họ mà khiến ngươi phải chết...
Ta không chết, chỉ là tiêu tán! Một phần của ta vẫn còn tồn tại với tên gọi Bảo Ngọc, và trải qua quá trình mài dũa, bảo ngọc sẽ trở thành minh châu.
Nước mắt của Bích Diệp đã lưng tròng: Là tại ta! Nếu ta không chủ quan để bị phản nguyền thì đã thừa sức giúp...
Minh Châu lắc đầu: Không phải tại ngươi! Chính ta là người chỉ cho Võ Phi Dương nơi ở của ngươi và khiến ngươi lâm vào hoàn cảnh hiện tại, nhân do ta gieo, nên quả do ta nhận.
Lệ đã rơi khỏi mắt Bích Diệp, nàng nói: Dù biết là không đúng, nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi không phải Thiên Minh Châu mà là Thiên Như Ý...
Vậy ngươi thích ai hơn?
Bích Diệp đáp: Ta thích Như Ý hơn, nhưng riêng lần này thì ta lại mong ngươi đừng giống Như Ý...
Minh Châu mỉm cười bình thản: Vậy sao... Ta mệt rồi, mọi chuyện nhờ ngươi...
Khoan đã, nếu không có ngươi thì hắn sẽ ra sao?
Ta... ta cũng không biết... Nụ cười bình thản tắt lịm, mắt Minh Châu cuối cùng cũng không ngăn được cảm xúc, nàng rơi lệ...
Bích Diệp? Tiếng gọi của Dương kéo Bích Diệp về với hiện tại, nàng vội quay mặt che đi dòng cảm xúc.
Sao vậy? Dương hỏi.
Vội lau lệ, Bích Diệp đáp: Không sao, ngươi cứ làm theo kế hoạch...
Lát sau, Dương Hư chân nhân sau khi bàn bạc với các trưởng lão đã quay lại thông báo kết quả: Bích Diệp đại nhân, Phi Dương thiếu hiệp, sau khi bàn bạc, các trưởng lão đã ra quyết định...
Thế nào?
Theo quy định, chỉ có người trong Cường Dương cung mới được cơ hội tẩy lễ, nhưng thiếu hiệp có ân nên Cường Dương cung quyết định phá lệ... Thiếu hiệp sẽ được tham gia Thánh Quang tẩy lễ, nhưng với điều kiện, đó là phải đánh bại đệ tử được chọn tẩy lễ lần này...
Bích Diệp tán thành: Hợp lí, cơ hội đã có, được hay không thì tùy vào bản lĩnh của ngươi rồi!
Nói với Dương xong, Bích Diệp quay sang hỏi Dương Hư chân nhân: Vậy khi nào thì tiến hành?
Dạ... Ba ngày nữa...
Gì? Ba ngày? Bích Diệp chỉ sang Dương: Ngươi nhìn hắn đi! Tay chân què quặt thế này mà cho 3 ngày? Ngươi thương hại hắn à? Ngày mai tổ chức đi!
Ặc!
Tưởng Bích Diệp kéo dài thời gian cho mình dưỡng thương, nào ngờ còn bị rút ngắn, Dương định phản đối nhưng Bích Diệp giải thích: Dạ Vũ tuy trọng thương nhưng là vết thương ngoài, càng để lâu thì cô ta càng hồi phục, chúng ta phải tranh thủ thời gian... Sáng hôm sau, giữa sân chính của Cường Dương cung bố trí một võ đài lớn, chúng đệ tử và chưởng môn, trưởng lão đều có mặt đông đủ để theo dõi cuộc so tài tranh suất Thánh Quang tẩy lễ giữa đệ tử Cường Dương cung Tinh Vân Thụ và thiên tài mới nổi, Lý Hữu Thực.
Các đệ tử đều đã nghe tin đồn về cuộc so tài tranh suất tẩy lễ nên không ngừng bàn tán.
Nghe nói Lý Hữu Thực này khá lợi hại, nhưng lúc này đang trọng thương cả xác lẫn hồn, còn mất cả hai tay, làm sao là đối thủ của Vân Thụ sư huynh?
Đúng vậy! Tinh Vân Thụ sư huynh có thực lực gần bằng Tinh Vân Trùng sư huynh, bắt phải đánh với một tên phế nhân thì khác nào làm nhục hắn.
Hẳn là chưởng môn và các vị trưởng lão cũng không muốn Lý Hữu Thực đạt được tẩy lễ nên mới làm vậy để đuổi khéo...
Hẳn là vậy rồi! Lần này làm khó Vân Thụ sư huynh đây, nặng tay thì bị nói bắt nạt người mà nhẹ tay thì bị nói khinh người, ha ha...
Lúc này thì Dương và Vân Thụ đã bước lên võ đài, thể lệ khá đơn giản nên mạnh ai nấy tưởng tượng cho lẹ nhé.
Một trận đánh nhỏ nhưng liên quan đến danh dự chúng đệ tử Cường Dương cung nên tiếng hò reo cổ vũ khá cuồng nhiệt...
Hai người vào vị trí, trọng tài ra hiệu lệnh...
BẮT ĐẦU!
BINH!
Lúc tiếng bắt đầu chỉ vừa vang lên, tất cả người xem giật mình khi thấy Tinh Vân Thụ đã văng như tên bắn khỏi võ đài, còn Lý Hữu Thực đã thế chỗ đứng của Vân Thụ ngay tức khắc.
Nhiều tên đệ tử bắt đầu dụi mắt, nhiều tên khác thì mồm như rơi khỏi đất vì không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Vừa rồi là sao? Ta vừa nghe tiếng bắt đầu là đã thấy Vân Thụ sư huynh văng khỏi đài?
Chẳng lẽ tên này cũng dùng được tốc độ ánh sáng như Vô Địch sư tổ?
Không thể nào! Hắn có thể bao nhiêu tuổi chứ?
Chỉ có vài người biết được, ngay lúc bắt đầu thì Dương đã dùng Dạ Hành để tiếp cận rồi tung một cước Cuồng đá văng Tinh Vân Thụ còn chưa biết mô tê gì văng khỏi võ đài. Dương tự biết bản thân không ổn nên buộc phải dùng cách này để đánh nhanh thắng nhanh.
Lúc này, có tiếng vỗ tay vang lên: Lợi hại!
Người vỗ tay là Tinh Vân Hoàn, đệ tử xuất chúng nhất trong lứa hiện tại của Cường Dương cung, sau khi Vân Hoàn vỗ tay thì nhiều người cũng định thần và vỗ tay theo, trọng tài sau khi hỏi ý chưởng môn thì tuyên bố Lý Hữu Thực thắng trận và đạt được vinh dự Thánh Quang tẩy lễ...
Hết chương 179
/270
|