Thời điểm diễn ra cuộc chiến giữa Cường Dương cung và Âm Đạo hội tại hoàng cung Hoàng thành, Nguyễn Phúc Vĩnh Thiên đang ngồi ở Thiên Ý lâu bên cạnh dòng sông Hương thơ mộng...
Môi nhấp tách trà thơm, Vĩnh Thiên bình thản nhìn vào bàn cờ trước mặt, đặt tay di chuyển một quân cờ dù phía đối diện không có ai.
Lâu chủ Ngọc Lan lướt đến, thấy Vĩnh Thiên ngồi đánh cờ một mình liền tò mò hỏi: Cờ này đấu thế nào khi cả hai phe vốn cùng một chủ?
Vĩnh Thiên mỉm cười đáp: Người còn có đấu tranh nội tâm, sao cờ cùng một chủ không thể nội chiến?
Ngọc Lan gật gù: Hai phe cờ đấu nhau, cuối cùng dù tổn thất thế nào thì bàn cờ vẫn thuộc về chân chủ. Nhân đây, xin chúc mừng thành chủ sắp đoạt lại Hoàng thành mà không hao chút binh tướng...
Vĩnh Thiên cúi đầu khiêm tốn đáp: Không dám... Nếu không nhờ sự gợi ý của lâu chủ thì Vĩnh Thiên lúc này có lẽ đang ôm hận dưới suối vàng rồi...
Thành chủ quá lời, từ một gợi ý nhỏ mà suy ra kế vườn không nhà trống kết hợp với ngư ông đắc lợi thì quá khâm phục tài trí của thành chủ rồi.
Mà cũng đến lúc đi thu dọn tàn cuộc rồi... Vĩnh Thiên nhìn về hướng Hoàng cung nói rồi cúi đầu chào lâu chủ Ngọc Lan: Xin cáo từ, ân này tất báo!
Chào xong, Vĩnh Thiên cất bước bay về Hoàng cung đang ngập tràn khói lửa. Màn đêm tĩnh lặng, Dương đang ngồi trên giường thì có tiếng gõ cửa...
Tiếng Ánh Dương gọi vào: Công tử...
Nghe tiếng Ánh Dương nữa đêm gọi cửa, trong đầu Dương lập tức liên tưởng đến cái gọi là lấy thân báo đáp , liền tức tốc chạy ra mở cửa.
Ánh Dương đứng trong màn đêm nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp huyền ảo như ánh trăng tròn, thấy Dương mở cửa, nàng nói: Xin công tử thứ lỗi vì sự đường đột...
A! Không sao đâu ạ! Người tìm ta giờ này hẳn là có chuyện quan trọng?
Thấy Dương xưng hô lễ phép, Ánh Dương nói: Công tử, chàng đối với Ánh Dương có ân cứu mạng nên không cần câu nệ, xin cứ gọi ta là Ánh Dương...
A... Được...
Ta đến để báo cho công tử biết rằng Bích Diệp, Vô Địch và Thiên Ảnh đều đã ổn định...
Vậy thì tốt quá, ta muốn đến thăm họ...
Vậy mời công tử.
Dương theo Ánh Dương đến nơi trị liệu Bích Diệp, Vô Địch và Thiên Ảnh, Dương Hư chân nhân cũng có mặt và đảm nhận nhiệm vụ canh cửa khiến Dương không khỏi ngạc nhiên.
Vô Địch, Bích Diệp và Thiên Ảnh đang ngồi trong một vòm sáng hình bán cầu, Dạ Vũ cũng có mặt và đang cặm cụi khâu vá thứ gì đó.
Thấy Dương đến, Vô Địch trong dạng thiếu niên nhướng mày nói: Còn tốt chán nhỉ?
Hả? Là sao? Dương hỏi.
Vô Địch đáp: Còn sao nữa, bọn ta đánh đến liều mạng, phần tốt lại do ngươi hưởng...
Ặc! Dương hiểu ý là Vô Địch đang ganh tỵ với trận chiến của hắn và Dạ Vũ.
Nhưng khi Dương không biết lời nào để đáp lại thì Ánh Dương nói: Không thể nói như vậy được, cái giá mà Phi Dương công tử bỏ ra cũng không hề ít hơn một mạng... Để cứu ta từ bí cảnh, chàng đã liều mình dùng nhiều bảo đan cùng lúc khiến cho cả cơ thể lẫn linh hồn đều trọng thương, còn mất cả hai cánh tay. Nếu để dành số bảo đan đó, mỗi lúc nguy cấp dùng một viên cũng có thể giúp chàng tự cứu mạng bản thân nhiều lần... Ở Hoàng cung, người đầu tiên đem mạng ra đánh cược cũng là chàng...
Bích Diệp ngắt lời: Thôi ngươi đừng bênh vực hắn nữa, xem mặt hắn đắc ý chưa kìa...
Rồi Bích Diệp quay sang hỏi Vô Địch: Mà tại sao kẻ kia lại không giết ngươi lần nữa?
Vô Địch đáp: Trong lúc nguy cấp, ta hóa Phượng Hoàng và dốc toàn lực đánh hắn trọng thương, sau đó ta cũng mất mạng và tái sinh, đúng lúc này thì kẻ kia định ra tay thêm lần nữa nhưng Thiên Ảnh xông vào cản đòn, sau đó kẻ kia dường như biết chắc không thể giết Ánh Dương đại nhân nên quyết định rời đi...
Dương ngạc nhiên: Vô Địch là Cực Hạn Chúa Tể, lại hóa Phượng Hoàng mà cũng không thể giết được kẻ kia?
Bích Diệp đáp: Vì kẻ đó là một Bán Thần!
Bán Thần? Dương kinh ngạc, và càng kinh ngạc hơn khi thử hỏi Google và nhận lại đáp án: Không xác định!
Ánh Dương nói: Với thế lực đó thì chuyện đào tạo ra Bán Thần cũng không có gì lạ...
Bích Diệp hỏi: Thế lực đó? Ý ngươi là Dạ Vũ bị không chế bởi một thế lực chứ không phải một người?
Ánh Dương gật đầu, nhìn sang Dạ Vũ, thở dài rồi kể: Lỗi cũng do ta... Chuyện từ rất lâu rồi, ta và Dạ Vũ vốn là đôi bạn thân...
Theo dòng kể, trong đầu Ánh Dương tưởng tượng về những hình ảnh quá khứ...
Ánh Dương nằm sấp trên thảm cỏ, chân đong đưa, mắt chăm chú đọc một quyển sách, và Thiên Ảnh Dị Thú đang nằm ngửa phơi nắng bên cạnh.
Chợt có một bóng đen che lên cơ thể mình, Ánh Dương ngẩng đầu lên và thấy Dạ Vũ đang đứng trước mặt.
Dạ Vũ giận dữ mắng: Đồ lười biếng! Hôm nay đến lượt ngươi nấu ăn, sao lại ra đây nằm đọc truyện?
Ánh Dương nhe răng cười: Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn nhé?
Dạ Vũ bực dọc mắng: Ngươi đó! Đã biết ta không thích nơi đông người mà sao cứ gạ gẫm mãi...
Ánh Dương bật cười: Hi hi... Ngươi cứ không thích tiếp xúc người lạ thì đến bao giờ mới tìm được người trong mộng?
Dạ Vũ đáp: Ngươi lo cho ngươi đi! Lười biếng như ngươi thì ai dám cưới?
Sao lại không? Ta sẽ tìm người chồng biết nấu ăn, giặt giũ...
Đang nói, Ánh Dương ngừng lại đột ngột, cả nàng và Dạ Vũ cùng quay đầu nhìn về một hướng.
Ngươi cảm nhận được chứ? Ánh Dương hỏi.
Dạ Vũ gật đầu: Một kẻ mang Thần lực cực kỳ mạnh mẽ vừa lướt qua, cảm giác không giống bất cứ ai trong những vị Thần ta biết.
Ánh Dương đáp: Ta cũng cảm thấy vậy!
Sau đó Ánh Dương đứng dậy, bay theo hướng mà kẻ lạ mặt đang bay đi với tốc độ cực nhanh.
Dạ Vũ cũng lập tức đuổi theo: Ngươi định làm gì?
Ánh Dương đáp: Điều tra xem kẻ đó là ai...
Dạ Vũ can ngăn: Ta cảm thấy không an toàn, hay là thôi đi...
Ngươi sợ thì cứ ở đây, ta đi rồi về ngay...
Dạ Vũ lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng đuổi theo Ánh Dương.
Hai người đuổi đến một khu rừng, chính là rừng Bạch Mã, nhưng hoang sơ hơn rất nhiều so với rừng Bạch Mã ở thời đại của Dương.
Ánh Dương và Dạ Vũ đáp xuống trong một khu vực rậm rạp.
Phía trước có kết giới khá mạnh... Dạ Vũ nói.
Thử cùng nhau triệt tiêu nó xem! Ánh Dương ra hiệu rồi giơ tay ra trước, Dạ Vũ cũng do dự làm theo...
Ánh Dương Thần Quang và Dạ Vũ Thần Ám kết hợp tạo thành một quả cầu dung hòa sáng tối, quả cầu bay đến va chạm vào bức tường kết giới. Không có âm thanh, không có dao động, ánh sáng và bóng tối kết hợp và tạo ra dị lực làm triệt tiêu một phần bước tường kết giới.
Ánh Dương đưa tay vào thử rồi tiến vào trong kết giới...
Trái ngược với không gian xanh mướt tràn trề sức sống bên ngoài, trong kết giới là một mảnh rừng khô cằn chết chóc, u ám và đáng sợ đến mức Ánh Dương nhận thấy Dạ Vũ đã phải rùng mình khi thấy cảnh tượng trước mắt...
Trước mắt, giữa vùng kết giới, là một chiếc kén màu đen khổng lồ với hàng trăm ngàn đường tơ kết nối chằng chịt như mạng nhện, trên mạng là hàng trăm chiếc kén nhỏ hơn với đủ loại hình dạng từ hình người, hình thú đến cả hình cây cỏ, có thể nhận ra những chiếc kén nhỏ này là thi thể của các sinh vật bị bắt giữ.
Vậy còn trong chiếc kén đen khổng lồ kia là sinh vật gì?
Là hai vị Nữ Thần nhưng Dạ Vũ và Ánh Dương cũng không biết...
Khều áo Ánh Dương, Dạ Vũ nói: Hay là đi về đi... Ta thấy lo lo...
Ánh Dương gật đầu: Về tìm Bích Diệp hỏi xem đây là kén của loài gì...
Chợt có tiếng nói từ xa vọng đến: Nên quên đi thì hơn...
Thở dài, Ánh Dương kể tiếp: Một quái nhân xuất hiện và định bắt giữ chúng ta, dường như sợ làm ảnh hưởng chiếc kén nên kẻ đó không dùng toàn lực, dù vậy, hai chúng ta liên thủ cũng chỉ đánh ngang ngửa với kẻ đó, nhưng sau một hồi chiến đấu, chúng ta bại...
Sau đó ta định liều chết cản đường, nhưng bị Dạ Vũ đánh bay khỏi kết giới...
Kết giới sau đó tự đóng lại và biến mất, không còn hỗ trợ từ Dạ Vũ nên ta không thể mở kết giới lần nữa...
Nói đến đây, Dương thấy Ánh Dương siết chặt ngực trái nàng để ngăn trái tim thổn thức...
Ánh Dương tiếp tục kể: Sau đó ta tìm kiếm rất lâu nhưng không còn thấy dấu vết của kết giới kia nữa... Rồi đến một ngày, Dạ Vũ trở về... Lỗi là do ta...
Dạ Vũ ngồi trong góc lúc này chợt lên tiếng: Đừng tự trách mình nữa... Nếu ta không nhanh tay hơn thì người bị đánh văng ra đã là ta và người ở lại cản đường là ngươi rồi...
Dạ Vũ kể tiếp: Sau khi đẩy Ánh Dương thoát khỏi kết giới, ta ở lại cản đường kẻ kia, nhưng cuối cùng bị bắt giữ...
Kể đến đây, Dạ Vũ ngập ngừng như che giấu gì đó rồi kể tiếp: Ta bị khống chế, bị đặt một phong ấn vào linh hồn, và từ đó phải chấp hành mọi mệnh lệnh của kẻ kia...
Ta lập ra Âm Đạo hội ngay tại rừng Bạch Mã để nhận lệnh săn lùng các chủng tộc và nghiên cứu di truyền học...
Để làm gì? Dương tò mò hỏi.
Bích Diệp đoán: Có liên quan đến chiếc kén đen kia?
Dạ Vũ lắc đầu: Ta không rõ, nhưng có lẽ là kết hợp chiếc kén với công nghệ di truyền để tạo ra một kẻ mang sức mạnh đa chủng tộc...
Nếu vậy thì trong chiếc kén kia là một sinh vật vô cùng đáng sợ... Ánh Dương, Bích Diệp và Vô Địch đồng thanh nói rồi cùng đưa mắt nhìn Dương.
Sao lại nhìn ta? Dương rất nhột và cũng rất rõ ràng, rằng những người này đang so sánh hắn với thứ quái thai trong kén kia...
Dạ Vũ đặt thứ mà nàng đang khâu vá xuống giường, ngồi co ro ôm gối và kể tiếp: Rồi Ánh Dương tìm đến và nhận ra sự bất thường ở ta, nhưng không có cách nào cứu giúp vì sức khống chế trong linh hồn ta quá mạnh mẽ...
Ánh Dương kể tiếp: Lúc đó Dạ Vũ vẫn là Thần cấp, lại phạm điều cấm kỵ là xen vào chuyện phàm... Vậy nên ta đã tìm cách phong ấn Thần lực của Dạ Vũ để kéo dài thời gian giải quyến vấn đề...
Dạ Vũ nói: Kẻ kia cũng không muốn ta bị Ánh Dương gây phiền toái nên đã nảy ra ý gài bẫy Ánh Dương, lợi dụng cuộc chiến tranh Lê - Mạc để làm một ván cược. Nếu ta thua, ta chấp nhận để Ánh Dương phong ấn thực lực, còn nếu Ánh Dương thua...
Thì để Dạ Vũ toàn quyền định đoạt. Ánh Dương tiếp lời: Nhưng lỗi là do ta, mạng cũng do Dạ Vũ cứu, nên ta chấp nhận.
Nhưng ván cược dù bí mật cũng cần một trọng tài, và chúng ta đã nhờ một người trung lập làm trọng tài, là Tử Linh...
Nghe đến đây, Bích Diệp nhếch môi: Con bé ngốc nghếch đó lúc nào cũng vậy, không biết suy nghĩ gì cả!
Ánh Dương gật đầu: Đúng vậy, Tử Linh đồng ý dù chúng ta không tiết lộ nguyên do thật sự.
Ánh Dương kể tiếp: Rồi cuộc chiến cũng kết thúc, phe Lê chiến thắng, đồng nghĩa với kết quả ván cược là Dạ Vũ bại và phải chịu phong ấn...
Trong chiến trường lúc đó chỉ còn ba người chúng ta và Thiên Ảnh, có Tử Linh chứng kiến, ta đã ra tay phong ấn thực lực Dạ Vũ xuống cấp Chúa Tể...
Ván cược kết thúc, Tử Linh hoàn thành nhiệm vụ nên rời đi...
Ánh Dương kể tiếp: Nhưng thật ra đó là một cái bẫy, tuy ta phong ấn được Thần lực của Dạ Vũ, nhưng trong Dạ Vũ còn có Thần lực của kẻ khác... Dù ít nhưng lại mạnh mẽ hơn, cùng với yếu tố bất ngờ, ta đã bị Dạ Vũ...
Moi tim! Dạ Vũ tiếp lời...
Ánh Dương nói tiếp: May mắn cho ta, dù rời đi nhưng Tử Linh vẫn để lại một phòng hộ, có lẽ để ngăn ta và Dạ Vũ giết nhau. Lúc đó có Tử Vong khí của Tử Linh bảo vệ, Dạ Vũ không hủy được trái tim ta nên đã dùng chút Thần lực còn lại để giam cầm trái tim ta trong bóng tối.
Không còn Thần lực, Dạ Vũ suy yếu và bị Thiên Ảnh liều mạng đánh trọng thương suýt chết, nhưng ta đã kịp dùng chút sức tàn phong ấn linh lực và ký ức của Thiên Ảnh...
Dạ Vũ trọng thương chạy khỏi chiến trường, bản thân ta cũng tim lìa khỏi xác và chìm vào giấc ngủ. Sau đó thì có người phe Lê dọn chiến trường và tìm thấy thi thể ta, nghe tiếng gọi của ta nên đã mang cơ thể ta về và phá hủy mọi lối ra vào chiến trường. Chỉ trừ một lối vào bí mật thuộc tàn dư phe Mạc và một vết nứt ta gây ra để giải thoát cho Thiên Ảnh...
Sau đó thì như mọi người đã biết, bí cảnh khai mở và Dạ Vũ tìm cách hủy diệt trái tim và cơ thể ta để phá hủy phong ấn, nhưng bị Phi Dương công tử ngăn cản...
Vô Địch tò mò hỏi: Nhưng suốt thời gian đó tại sao kẻ khống chế Dạ Vũ không hỗ trợ tìm giết Ánh Dương và giải phong ấn?
Tại vì chúng ta không quan tâm!
Một giọng nói phát ra từ ngay sau lưng Dương khiến hắn giật bắn mình bật dậy, và càng giật mình hơn khi thấy kẻ xuất hiện là một nữa người phụ nữ, là một nữa người phụ nữ, giống như một cơ thể bị chẻ dọc từ trên xuống và chỉ còn lại một nữa bên trái, toàn thân kẻ này đầy hình vẽ quái dị như bùa chú cùng với hàng ngàn vết sẹo.
Những người khác cũng vào thế phòng bị, Ánh Dương cả giận nói: Là kẻ này đã bắt Dạ Vũ!
Kẻ nữa người mỉm cười bằng nữa cái miệng: Đừng gọi là kẻ này kẻ nọ nữa... Ta là Thủy!
Vừa nói xong, con mắt của Thủy mở lớn ra vẻ ngạc nhiên rồi nói: Hô... Đông đủ nhỉ!
Dương giật mình thêm một lần nữa vì phát hiện sau lưng xuất hiện thêm một người, vội quay đầu lại nhìn...
Tử Linh!
Hết chương 186 (Thứ Năm không có chap)
Môi nhấp tách trà thơm, Vĩnh Thiên bình thản nhìn vào bàn cờ trước mặt, đặt tay di chuyển một quân cờ dù phía đối diện không có ai.
Lâu chủ Ngọc Lan lướt đến, thấy Vĩnh Thiên ngồi đánh cờ một mình liền tò mò hỏi: Cờ này đấu thế nào khi cả hai phe vốn cùng một chủ?
Vĩnh Thiên mỉm cười đáp: Người còn có đấu tranh nội tâm, sao cờ cùng một chủ không thể nội chiến?
Ngọc Lan gật gù: Hai phe cờ đấu nhau, cuối cùng dù tổn thất thế nào thì bàn cờ vẫn thuộc về chân chủ. Nhân đây, xin chúc mừng thành chủ sắp đoạt lại Hoàng thành mà không hao chút binh tướng...
Vĩnh Thiên cúi đầu khiêm tốn đáp: Không dám... Nếu không nhờ sự gợi ý của lâu chủ thì Vĩnh Thiên lúc này có lẽ đang ôm hận dưới suối vàng rồi...
Thành chủ quá lời, từ một gợi ý nhỏ mà suy ra kế vườn không nhà trống kết hợp với ngư ông đắc lợi thì quá khâm phục tài trí của thành chủ rồi.
Mà cũng đến lúc đi thu dọn tàn cuộc rồi... Vĩnh Thiên nhìn về hướng Hoàng cung nói rồi cúi đầu chào lâu chủ Ngọc Lan: Xin cáo từ, ân này tất báo!
Chào xong, Vĩnh Thiên cất bước bay về Hoàng cung đang ngập tràn khói lửa. Màn đêm tĩnh lặng, Dương đang ngồi trên giường thì có tiếng gõ cửa...
Tiếng Ánh Dương gọi vào: Công tử...
Nghe tiếng Ánh Dương nữa đêm gọi cửa, trong đầu Dương lập tức liên tưởng đến cái gọi là lấy thân báo đáp , liền tức tốc chạy ra mở cửa.
Ánh Dương đứng trong màn đêm nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp huyền ảo như ánh trăng tròn, thấy Dương mở cửa, nàng nói: Xin công tử thứ lỗi vì sự đường đột...
A! Không sao đâu ạ! Người tìm ta giờ này hẳn là có chuyện quan trọng?
Thấy Dương xưng hô lễ phép, Ánh Dương nói: Công tử, chàng đối với Ánh Dương có ân cứu mạng nên không cần câu nệ, xin cứ gọi ta là Ánh Dương...
A... Được...
Ta đến để báo cho công tử biết rằng Bích Diệp, Vô Địch và Thiên Ảnh đều đã ổn định...
Vậy thì tốt quá, ta muốn đến thăm họ...
Vậy mời công tử.
Dương theo Ánh Dương đến nơi trị liệu Bích Diệp, Vô Địch và Thiên Ảnh, Dương Hư chân nhân cũng có mặt và đảm nhận nhiệm vụ canh cửa khiến Dương không khỏi ngạc nhiên.
Vô Địch, Bích Diệp và Thiên Ảnh đang ngồi trong một vòm sáng hình bán cầu, Dạ Vũ cũng có mặt và đang cặm cụi khâu vá thứ gì đó.
Thấy Dương đến, Vô Địch trong dạng thiếu niên nhướng mày nói: Còn tốt chán nhỉ?
Hả? Là sao? Dương hỏi.
Vô Địch đáp: Còn sao nữa, bọn ta đánh đến liều mạng, phần tốt lại do ngươi hưởng...
Ặc! Dương hiểu ý là Vô Địch đang ganh tỵ với trận chiến của hắn và Dạ Vũ.
Nhưng khi Dương không biết lời nào để đáp lại thì Ánh Dương nói: Không thể nói như vậy được, cái giá mà Phi Dương công tử bỏ ra cũng không hề ít hơn một mạng... Để cứu ta từ bí cảnh, chàng đã liều mình dùng nhiều bảo đan cùng lúc khiến cho cả cơ thể lẫn linh hồn đều trọng thương, còn mất cả hai cánh tay. Nếu để dành số bảo đan đó, mỗi lúc nguy cấp dùng một viên cũng có thể giúp chàng tự cứu mạng bản thân nhiều lần... Ở Hoàng cung, người đầu tiên đem mạng ra đánh cược cũng là chàng...
Bích Diệp ngắt lời: Thôi ngươi đừng bênh vực hắn nữa, xem mặt hắn đắc ý chưa kìa...
Rồi Bích Diệp quay sang hỏi Vô Địch: Mà tại sao kẻ kia lại không giết ngươi lần nữa?
Vô Địch đáp: Trong lúc nguy cấp, ta hóa Phượng Hoàng và dốc toàn lực đánh hắn trọng thương, sau đó ta cũng mất mạng và tái sinh, đúng lúc này thì kẻ kia định ra tay thêm lần nữa nhưng Thiên Ảnh xông vào cản đòn, sau đó kẻ kia dường như biết chắc không thể giết Ánh Dương đại nhân nên quyết định rời đi...
Dương ngạc nhiên: Vô Địch là Cực Hạn Chúa Tể, lại hóa Phượng Hoàng mà cũng không thể giết được kẻ kia?
Bích Diệp đáp: Vì kẻ đó là một Bán Thần!
Bán Thần? Dương kinh ngạc, và càng kinh ngạc hơn khi thử hỏi Google và nhận lại đáp án: Không xác định!
Ánh Dương nói: Với thế lực đó thì chuyện đào tạo ra Bán Thần cũng không có gì lạ...
Bích Diệp hỏi: Thế lực đó? Ý ngươi là Dạ Vũ bị không chế bởi một thế lực chứ không phải một người?
Ánh Dương gật đầu, nhìn sang Dạ Vũ, thở dài rồi kể: Lỗi cũng do ta... Chuyện từ rất lâu rồi, ta và Dạ Vũ vốn là đôi bạn thân...
Theo dòng kể, trong đầu Ánh Dương tưởng tượng về những hình ảnh quá khứ...
Ánh Dương nằm sấp trên thảm cỏ, chân đong đưa, mắt chăm chú đọc một quyển sách, và Thiên Ảnh Dị Thú đang nằm ngửa phơi nắng bên cạnh.
Chợt có một bóng đen che lên cơ thể mình, Ánh Dương ngẩng đầu lên và thấy Dạ Vũ đang đứng trước mặt.
Dạ Vũ giận dữ mắng: Đồ lười biếng! Hôm nay đến lượt ngươi nấu ăn, sao lại ra đây nằm đọc truyện?
Ánh Dương nhe răng cười: Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn nhé?
Dạ Vũ bực dọc mắng: Ngươi đó! Đã biết ta không thích nơi đông người mà sao cứ gạ gẫm mãi...
Ánh Dương bật cười: Hi hi... Ngươi cứ không thích tiếp xúc người lạ thì đến bao giờ mới tìm được người trong mộng?
Dạ Vũ đáp: Ngươi lo cho ngươi đi! Lười biếng như ngươi thì ai dám cưới?
Sao lại không? Ta sẽ tìm người chồng biết nấu ăn, giặt giũ...
Đang nói, Ánh Dương ngừng lại đột ngột, cả nàng và Dạ Vũ cùng quay đầu nhìn về một hướng.
Ngươi cảm nhận được chứ? Ánh Dương hỏi.
Dạ Vũ gật đầu: Một kẻ mang Thần lực cực kỳ mạnh mẽ vừa lướt qua, cảm giác không giống bất cứ ai trong những vị Thần ta biết.
Ánh Dương đáp: Ta cũng cảm thấy vậy!
Sau đó Ánh Dương đứng dậy, bay theo hướng mà kẻ lạ mặt đang bay đi với tốc độ cực nhanh.
Dạ Vũ cũng lập tức đuổi theo: Ngươi định làm gì?
Ánh Dương đáp: Điều tra xem kẻ đó là ai...
Dạ Vũ can ngăn: Ta cảm thấy không an toàn, hay là thôi đi...
Ngươi sợ thì cứ ở đây, ta đi rồi về ngay...
Dạ Vũ lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng đuổi theo Ánh Dương.
Hai người đuổi đến một khu rừng, chính là rừng Bạch Mã, nhưng hoang sơ hơn rất nhiều so với rừng Bạch Mã ở thời đại của Dương.
Ánh Dương và Dạ Vũ đáp xuống trong một khu vực rậm rạp.
Phía trước có kết giới khá mạnh... Dạ Vũ nói.
Thử cùng nhau triệt tiêu nó xem! Ánh Dương ra hiệu rồi giơ tay ra trước, Dạ Vũ cũng do dự làm theo...
Ánh Dương Thần Quang và Dạ Vũ Thần Ám kết hợp tạo thành một quả cầu dung hòa sáng tối, quả cầu bay đến va chạm vào bức tường kết giới. Không có âm thanh, không có dao động, ánh sáng và bóng tối kết hợp và tạo ra dị lực làm triệt tiêu một phần bước tường kết giới.
Ánh Dương đưa tay vào thử rồi tiến vào trong kết giới...
Trái ngược với không gian xanh mướt tràn trề sức sống bên ngoài, trong kết giới là một mảnh rừng khô cằn chết chóc, u ám và đáng sợ đến mức Ánh Dương nhận thấy Dạ Vũ đã phải rùng mình khi thấy cảnh tượng trước mắt...
Trước mắt, giữa vùng kết giới, là một chiếc kén màu đen khổng lồ với hàng trăm ngàn đường tơ kết nối chằng chịt như mạng nhện, trên mạng là hàng trăm chiếc kén nhỏ hơn với đủ loại hình dạng từ hình người, hình thú đến cả hình cây cỏ, có thể nhận ra những chiếc kén nhỏ này là thi thể của các sinh vật bị bắt giữ.
Vậy còn trong chiếc kén đen khổng lồ kia là sinh vật gì?
Là hai vị Nữ Thần nhưng Dạ Vũ và Ánh Dương cũng không biết...
Khều áo Ánh Dương, Dạ Vũ nói: Hay là đi về đi... Ta thấy lo lo...
Ánh Dương gật đầu: Về tìm Bích Diệp hỏi xem đây là kén của loài gì...
Chợt có tiếng nói từ xa vọng đến: Nên quên đi thì hơn...
Thở dài, Ánh Dương kể tiếp: Một quái nhân xuất hiện và định bắt giữ chúng ta, dường như sợ làm ảnh hưởng chiếc kén nên kẻ đó không dùng toàn lực, dù vậy, hai chúng ta liên thủ cũng chỉ đánh ngang ngửa với kẻ đó, nhưng sau một hồi chiến đấu, chúng ta bại...
Sau đó ta định liều chết cản đường, nhưng bị Dạ Vũ đánh bay khỏi kết giới...
Kết giới sau đó tự đóng lại và biến mất, không còn hỗ trợ từ Dạ Vũ nên ta không thể mở kết giới lần nữa...
Nói đến đây, Dương thấy Ánh Dương siết chặt ngực trái nàng để ngăn trái tim thổn thức...
Ánh Dương tiếp tục kể: Sau đó ta tìm kiếm rất lâu nhưng không còn thấy dấu vết của kết giới kia nữa... Rồi đến một ngày, Dạ Vũ trở về... Lỗi là do ta...
Dạ Vũ ngồi trong góc lúc này chợt lên tiếng: Đừng tự trách mình nữa... Nếu ta không nhanh tay hơn thì người bị đánh văng ra đã là ta và người ở lại cản đường là ngươi rồi...
Dạ Vũ kể tiếp: Sau khi đẩy Ánh Dương thoát khỏi kết giới, ta ở lại cản đường kẻ kia, nhưng cuối cùng bị bắt giữ...
Kể đến đây, Dạ Vũ ngập ngừng như che giấu gì đó rồi kể tiếp: Ta bị khống chế, bị đặt một phong ấn vào linh hồn, và từ đó phải chấp hành mọi mệnh lệnh của kẻ kia...
Ta lập ra Âm Đạo hội ngay tại rừng Bạch Mã để nhận lệnh săn lùng các chủng tộc và nghiên cứu di truyền học...
Để làm gì? Dương tò mò hỏi.
Bích Diệp đoán: Có liên quan đến chiếc kén đen kia?
Dạ Vũ lắc đầu: Ta không rõ, nhưng có lẽ là kết hợp chiếc kén với công nghệ di truyền để tạo ra một kẻ mang sức mạnh đa chủng tộc...
Nếu vậy thì trong chiếc kén kia là một sinh vật vô cùng đáng sợ... Ánh Dương, Bích Diệp và Vô Địch đồng thanh nói rồi cùng đưa mắt nhìn Dương.
Sao lại nhìn ta? Dương rất nhột và cũng rất rõ ràng, rằng những người này đang so sánh hắn với thứ quái thai trong kén kia...
Dạ Vũ đặt thứ mà nàng đang khâu vá xuống giường, ngồi co ro ôm gối và kể tiếp: Rồi Ánh Dương tìm đến và nhận ra sự bất thường ở ta, nhưng không có cách nào cứu giúp vì sức khống chế trong linh hồn ta quá mạnh mẽ...
Ánh Dương kể tiếp: Lúc đó Dạ Vũ vẫn là Thần cấp, lại phạm điều cấm kỵ là xen vào chuyện phàm... Vậy nên ta đã tìm cách phong ấn Thần lực của Dạ Vũ để kéo dài thời gian giải quyến vấn đề...
Dạ Vũ nói: Kẻ kia cũng không muốn ta bị Ánh Dương gây phiền toái nên đã nảy ra ý gài bẫy Ánh Dương, lợi dụng cuộc chiến tranh Lê - Mạc để làm một ván cược. Nếu ta thua, ta chấp nhận để Ánh Dương phong ấn thực lực, còn nếu Ánh Dương thua...
Thì để Dạ Vũ toàn quyền định đoạt. Ánh Dương tiếp lời: Nhưng lỗi là do ta, mạng cũng do Dạ Vũ cứu, nên ta chấp nhận.
Nhưng ván cược dù bí mật cũng cần một trọng tài, và chúng ta đã nhờ một người trung lập làm trọng tài, là Tử Linh...
Nghe đến đây, Bích Diệp nhếch môi: Con bé ngốc nghếch đó lúc nào cũng vậy, không biết suy nghĩ gì cả!
Ánh Dương gật đầu: Đúng vậy, Tử Linh đồng ý dù chúng ta không tiết lộ nguyên do thật sự.
Ánh Dương kể tiếp: Rồi cuộc chiến cũng kết thúc, phe Lê chiến thắng, đồng nghĩa với kết quả ván cược là Dạ Vũ bại và phải chịu phong ấn...
Trong chiến trường lúc đó chỉ còn ba người chúng ta và Thiên Ảnh, có Tử Linh chứng kiến, ta đã ra tay phong ấn thực lực Dạ Vũ xuống cấp Chúa Tể...
Ván cược kết thúc, Tử Linh hoàn thành nhiệm vụ nên rời đi...
Ánh Dương kể tiếp: Nhưng thật ra đó là một cái bẫy, tuy ta phong ấn được Thần lực của Dạ Vũ, nhưng trong Dạ Vũ còn có Thần lực của kẻ khác... Dù ít nhưng lại mạnh mẽ hơn, cùng với yếu tố bất ngờ, ta đã bị Dạ Vũ...
Moi tim! Dạ Vũ tiếp lời...
Ánh Dương nói tiếp: May mắn cho ta, dù rời đi nhưng Tử Linh vẫn để lại một phòng hộ, có lẽ để ngăn ta và Dạ Vũ giết nhau. Lúc đó có Tử Vong khí của Tử Linh bảo vệ, Dạ Vũ không hủy được trái tim ta nên đã dùng chút Thần lực còn lại để giam cầm trái tim ta trong bóng tối.
Không còn Thần lực, Dạ Vũ suy yếu và bị Thiên Ảnh liều mạng đánh trọng thương suýt chết, nhưng ta đã kịp dùng chút sức tàn phong ấn linh lực và ký ức của Thiên Ảnh...
Dạ Vũ trọng thương chạy khỏi chiến trường, bản thân ta cũng tim lìa khỏi xác và chìm vào giấc ngủ. Sau đó thì có người phe Lê dọn chiến trường và tìm thấy thi thể ta, nghe tiếng gọi của ta nên đã mang cơ thể ta về và phá hủy mọi lối ra vào chiến trường. Chỉ trừ một lối vào bí mật thuộc tàn dư phe Mạc và một vết nứt ta gây ra để giải thoát cho Thiên Ảnh...
Sau đó thì như mọi người đã biết, bí cảnh khai mở và Dạ Vũ tìm cách hủy diệt trái tim và cơ thể ta để phá hủy phong ấn, nhưng bị Phi Dương công tử ngăn cản...
Vô Địch tò mò hỏi: Nhưng suốt thời gian đó tại sao kẻ khống chế Dạ Vũ không hỗ trợ tìm giết Ánh Dương và giải phong ấn?
Tại vì chúng ta không quan tâm!
Một giọng nói phát ra từ ngay sau lưng Dương khiến hắn giật bắn mình bật dậy, và càng giật mình hơn khi thấy kẻ xuất hiện là một nữa người phụ nữ, là một nữa người phụ nữ, giống như một cơ thể bị chẻ dọc từ trên xuống và chỉ còn lại một nữa bên trái, toàn thân kẻ này đầy hình vẽ quái dị như bùa chú cùng với hàng ngàn vết sẹo.
Những người khác cũng vào thế phòng bị, Ánh Dương cả giận nói: Là kẻ này đã bắt Dạ Vũ!
Kẻ nữa người mỉm cười bằng nữa cái miệng: Đừng gọi là kẻ này kẻ nọ nữa... Ta là Thủy!
Vừa nói xong, con mắt của Thủy mở lớn ra vẻ ngạc nhiên rồi nói: Hô... Đông đủ nhỉ!
Dương giật mình thêm một lần nữa vì phát hiện sau lưng xuất hiện thêm một người, vội quay đầu lại nhìn...
Tử Linh!
Hết chương 186 (Thứ Năm không có chap)
/270
|