Đó là tình yêu! Dương ngắt lời và ôm chặt nàng vào lòng...
Uất ức dồn nén đã vỡ, Dạ Vũ khóc òa trong mưa lạnh...
Nàng thổn thức: Ta biết! Ta đương nhiên biết! Ta yêu ngươi, ngay khi bị ngươi lấy mất trong trắng thì ta đã yêu ngươi! Nhưng tại sao ngươi luôn nhìn ta bằng đôi mắt vô tình và chán ghét...
Ta xin lỗi, là tại ta ngu ngốc, là tại ta hiểu sai về nàng...
Ta đánh chết ngươi! Ta đánh chết ngươi! Ta đánh chết ngươi! Dạ vũ không ngừng mắng chửi, hai bàn tay xinh đẹp nắm lại và không ngừng đấm vào ngực Dương...
Sóng lớn làm thuyền nghiêng ngã...
Dạ Vũ như sóng, Dương như thuyền, môi dán vào môi...
Áo trượt khỏi bờ vai thon...
Mưa phủ lên làn da ngọc...
Mưa càng rát, mưa càng lạnh...
Môi càng ấm, môi càng mềm...
Hôn, trao nhau hương thơm vị ngọt, trao nhau tình ý dạt dào...
Không còn oán ghét, chỉ còn yêu thương...
Không còn tủi nhục, chỉ còn hạnh phúc...
Hóa ra môi nàng ngọt ngào đến vậy, nào có cay nghiệt...
Hóa ra môi hắn dịu dàng đến thế, nào có vô tình...
Rồi trong khoảnh khắc si mê, chiếc lưỡi xinh nhút nhát bị ai kia bắt gặp...
Rụt rè...
Rồi chủ động hiến dâng...
Hai chiếc lưỡi ướt át cuộn vào nhau, hai cơ thể ướt át nép vào nhau...
Có thứ gì đó cứng và nóng đang ra sức chen vào giữa hai chân nàng, nhưng bị lớp vải quần của hắn can ngăn...
Vậy nên hắn đưa tay xé tung lớp vải quần, làm cái thứ vũ khí kia bật lên gõ vào khe cửa tình hồng hào ẩm ướt của nàng...
Nhưng nàng ngại ngùng khép cửa...
Nàng e thẹn, hắn cũng chẳng vội vàng, món vũ khí kia cứ thế mơn trớn dưới cửa tình đợi chờ thời cơ xâm nhập...
Rồi có gì đó chạm vào ngực làm nàng giật mình rời môi, là bàn tay của hắn...
Xấu hổ, nàng dùng tay che ngực, mặt quay đi tránh ánh mắt người tình...
Sau vài giây kiên trì bảo vệ đôi bầu ngực, nàng liếc sang và thấy hắn đang nhìn mình bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương...
Đắn đo...
Rồi nàng bĩu môi mắng khẽ: Xấu xa!
Đồng thời, tay nàng nhè nhẹ buông rơi để lộ ra đôi gò ngực căng tròn đang lấp lánh vài dòng nước mưa trong lành...
Dương mỉm cười, đỡ Dạ Vũ ngã ra nằm nghiêng trên tay, rồi hắn cúi mặt hôn vào nụ đào xinh tươi đang nhấp nhô trên gò ngực trắng hồng thơm ngon mềm mịn...
Dường như đã quên mất cơn mưa, Dạ Vũ thẹn thùng liếc nhìn cảnh gương mặt Dương đang say sưa hôn, liếm, cắn, mút hai quả đào của nàng. Nhìn hắn làm những điều cấm kỵ nhưng lòng nàng không còn cảm giác nhụt nhã hận thù mà chỉ có cảm giác dịu dàng, bình yên và tràn ngập yêu thương cùng khoái cảm...
A... Vừa sướng vừa nhột, nàng bắt đầu không kềm nổi và bật ra tiếng rên khe khẽ...
Tiếng rên đáng yêu của Dạ Vũ như tiếng cổ vũ khiến Dương càng hăng hái dùng môi, lưỡi và răng nghịch phá đôi ngực tuyệt trần của nàng...
Chiếc bè vẫn nhấp nhô trong sóng nước, Dương đặt Dạ Vũ nằm ngửa xuống trong khi môi hắn rời ngực nàng để tiến xuống làn eo cong mềm mại. Hắn hôn, hắn liếm, hắn mơn trớn vùng bụng nàng và hôn vào chiếc rốn nhỏ xinh xắn của nàng một vài giây trước khi xâm lấn xuống vùng cỏ thơm mượt mà quyến rũ...
A...
Tiếng rên của nàng lúc này như mật ngọt rót tai, Dương sau một hồi thống hận không thể hôn lên từng ngọn cỏ thơm giữa chân Dạ Vũ thì chuyển sang dùng cánh tay duy nhất bắt lấy hai cổ chân và gập đùi nàng lên bụng để có thể chiêm ngưỡng khe cửa tình đang tỏa hương thơm ngào ngạt...
Bị Dương ngắm nhìn vùng kín, Dạ Vũ xấu hổ lấy tay che mặt nhưng rồi lại hé ngón tay ra nhìn vì tò mò muốn biết Dương đang định làm gì với cửa mình nàng...
Ấn tượng lần đầu tiên vẫn còn sâu đậm, Dạ Vũ cắn răng chờ đợi cơn đau đớn cực cùng, nhưng cảm giác nàng nhận được lại là khoái cảm dạt dào khi Dương dịu dàng đặt môi hôn vào cửa mình xinh đẹp...
A... Dạ Vũ rên khẽ trong khi môi nàng mỉm nụ cười hạnh phúc, hắn đã thay đổi, không lạnh lùng tàn bạo như lần đầu mà khiến nàng cảm nhận được sự nâng niu, sự tôn trọng, nước mắt nàng rơi trong hạnh phúc...
Còn Dương, say sưa trong cuộc xâm lăng vào cửa mình mỹ nhân bằng môi và lưỡi, trong lòng hắn lại thêm một lần đau nhói, một nơi xinh đẹp như vầy, một nơi thơm ngọt, mại mềm và ấm áp như vầy mà trước đó hắn nỡ lòng nào tấn công không chút thương tiếc... Vậy nên hắn hôn thật nhiều, thật nhiều, ngoài mục đích tạo ra khoái cảm còn vì mong muốn xoa dịu vết thương da thịt và xoa dịu vết thương lòng mà hắn đã gây cho Dạ Vũ...
Dâm thủy ngát hương chảy thành dòng xuống khe mông Dạ Vũ, Dương đưa lưỡi liếm lấy rồi ngẩng mặt lên, ngay lúc này thì Dạ Vũ cũng bật dậy và nhào đến ôm cổ làm hắn ngã ngửa ra rồi hôn vào đôi môi phủ đầy dâm thủy nàng của hắn...
Sau sưa và cuồng nhiệt...
Cửa tình và chìa khóa va chạm vào nhau...
Có... có đau như những lần trước không... Nàng e dè hỏi...
Hắn lắc đầu: Ta sẽ nhẹ nhàng...
Nàng liếc mắt sang hướng khác, xấu hổ thì thầm: Đau hơn nữa cũng được... Chỉ cần... chỉ cần chàng đừng lạnh lùng với ta...
Dương mỉm cười, vén tóc ướt ra khỏi gương mặt xinh đẹp của Dạ Vũ: Làm sao có thể lạnh lùng trước một người quá xinh đẹp và quá đáng yêu như nàng...
Thật sao?
Thật! Đây, nàng xem... Dương nói và nắm tay Dạ Vũ đặt lên ngực hắn.
Nàng nghe tiếng gì không?
Dạ Vũ nhắm mắt cảm nhận rồi đáp: Tiếng tim chàng đập...
Dương gật đầu: Ừ! Tim ta dằn vặt vì đã làm nàng tổn thương nên nó tự đập bản thân để trừng phạt...
Dứt câu, không để Dạ Vũ kịp phản bác, Dương đã nhích người đẩy dương vật hắn từ từ tiến vào âm đạo nàng...
Aa...
Dâm thủy ứa ra theo sự xâm lăng chảy dọc theo thân dương vật của Dương, Dạ Vũ rên rĩ và ưỡn cong eo đón nhận cơn thốn sướng đang mỗi lúc một lấn sâu vào âm đạo nàng, còn Dương nằm dưới vừa từ từ nâng hông vừa đưa tay bấu vào gò ngực căng tròn của Dạ Vũ...
Mất một khoảng thời gian để âm đạo của Dạ Vũ nuốt trọn chiều dài dương vật to tướng của Dương. Cảm nhận âm đạo mình hoàn toàn bị xâm chiếm, Dạ Vũ liếc Dương bằng ánh mắt vừa e thẹn vừa tình tứ rồi nàng chủ động nâng mông để từ từ nhả dương vật của Dương ra khỏi âm đạo mình.
A...
Đầu khấc to tướng rời khỏi đôi môi thắm nồng cùng với một đợt dâm thủy trào ra như dòng suối nhỏ...
Rồi lần nữa nàng hạ mông xuống...
Nó... nó to quá... Dạ Vũ thẹn thùng cảm thán khi âm đạo nàng lần nữa nuốt trọn dương vật của Dương.
Dương phì cười đưa tay véo lên gò má xinh đẹp của nàng...
Cửa và chìa khóa lần nữa rời nhau...
Dạ Vũ ngừng lại, dường như suy ngẫm điều gì...
Nàng sao thế? Dương hỏi...
Ta... ta muốn... xem hình dạng của thứ đáng ghét đó...
Dương phì cười gật đầu, Dạ Vũ liền lui xuống tò mò nhìn ngắm cái thứ đã lấy đi trinh tiết của đời nàng...
Nàng thấy thế nào? Dương hỏi với giọng trêu ghẹo.
Dạ Vũ bĩu môi: Trông nó ghê ghê... nhưng khi đưa vào thì lại... rất thích... Còn có cảm giác muốn...
Muốn gì?
Dạ Vũ e thẹn cười mà không đáp, rồi nàng vén tóc, cúi mặt đặt môi hồng thơm lên đầu khấc ướt mùi dâm thủy...
Học theo cách Dương làm với âm vật mình, Dạ Vũ cũng hôn, cũng liếm và mút khắp dương vật của Dương một cách say sưa và tỉ mỉ. Thỉnh thoảng nàng lại len lén liếc nhìn Dương và ửng hồng đôi má khi bắt gặp hắn đang nhìn mình bằng ánh mắt yêu thương và sướng khoái...
Dâm thủy phủ đầy dương vật Dương dần bị thay thế bằng nước bọt, làn môi dịu dàng và gương mặt xinh đẹp của nàng khiến cơn hứng tình của Dương đạt đến cực điểm, hắn gượng dậy, đè Dạ Vũ nằm ngửa ra và đẩy dương vật vào cửa mình ẩm ướt của nàng...
A... A... Ư...
Mưa nhạt dần và bị tiếng rên lấn át...
Chuyến thuyền chở đầy tình ái vẫn trôi bồng bềnh trong sóng nước giữa màn đêm...
Đôi chân ngà ngọc bám vào hông Dương...
Đôi tay thon thả bấu vào vai Dương...
Bờ mông tròn ưỡn cao theo từng nhịp đẩy...
Làn eo cong quằn quại hứng chịu từng cơn say...
Đôi quả đào đẩy đưa như nhảy múa...
Đôi mắt đen tròn, thỉnh thoảng lại lén liếc tình nhân...
Mỗi lần liếc nhìn, Dạ Vũ lại thấy Dương đang nhìn nàng và cười, tò mò, nàng hỏi: A... Sao chàng... a... cứ cười mãi thế?
Dương vẫn nhịp nhàng đẩy dương vật vào cửa mình Dạ Vũ, âu yếm nói: Ta cười vì thấy nàng hạnh phúc...
Dạ Vũ xấu hổ bĩu môi: A... Ta đâu có... hạnh phúc... A... A... Ta đang... hận chàng... đây... A... A...
Dương phì cười rồi dừng đẩy và rút dương vật ra khỏi âm đạo Dạ Vũ.
A... Sao chàng...
Dương trêu chọc: Ta sợ gây thù với Dạ Vũ bệ hạ lắm a...
Gần đạt đến cực đỉnh nhưng lại bị đứt nguồn khoái lạc, Dạ Vũ nhích người xuống để được chạm vào dương vật của Dương nhưng hắn cũng lui ra khiến nàng khó chịu nài nỉ: Đừng mà... Dạ Vũ là của chàng... Dạ Vũ không hận chàng đâu...
Dương phì cười trước tốc độ trở mặt của Dạ Vũ, nét mặt quá mức đáng yêu cùng với cơ thể gợi cảm tuyệt trần đang quằn quại của nàng khiến hắn cũng không còn tâm trí trêu ghẹo, liền đè lên người nàng và đâm tận gốc dương vật vào cõi tiên...
Cả tay và chân đều ôm chặt lấy Dương, Dạ Vũ vừa hứng trọn mỗi cú đẩy người của Dương vừa rên rỉ sướng khoái: A... Á... Aa... Chàng ơi...
Sao nàng? Dương hỏi trong khi đang cúi người xuống để ngực hắn đè lên ngực nàng, hai cơ thể như muốn hòa thành một...
Dạ Vũ ôm chặt cổ Dương, mặt nàng nép vào mặt hắn, môi hồng nàng khẽ thì thầm vào tai hắn: A... Cảm ơn chàng... A... A... Dù là quãng thời gian đau khổ... hay là trong quãng thời gian tự do trước kia... Thì cũng... chưa bao giờ ta được... hạnh phúc... như lúc này...
Nói hết câu, cũng là lúc môi nàng bị môi Dương xâm chiếm, say đắm vô cùng, cuồng nhiệt vô cùng...
Người nàng rung lên...
Người hắn co giật...
Cửa tình bị bịt kín...
Từng đợt, từng đợt phun trào...
Ngập tràn...
Mưa ngừng rơi...
Nước ngừng gợn sóng...
Thuyền yên bình trôi, vẫn chất chứa đầy tình...
Hết chương 189
Uất ức dồn nén đã vỡ, Dạ Vũ khóc òa trong mưa lạnh...
Nàng thổn thức: Ta biết! Ta đương nhiên biết! Ta yêu ngươi, ngay khi bị ngươi lấy mất trong trắng thì ta đã yêu ngươi! Nhưng tại sao ngươi luôn nhìn ta bằng đôi mắt vô tình và chán ghét...
Ta xin lỗi, là tại ta ngu ngốc, là tại ta hiểu sai về nàng...
Ta đánh chết ngươi! Ta đánh chết ngươi! Ta đánh chết ngươi! Dạ vũ không ngừng mắng chửi, hai bàn tay xinh đẹp nắm lại và không ngừng đấm vào ngực Dương...
Sóng lớn làm thuyền nghiêng ngã...
Dạ Vũ như sóng, Dương như thuyền, môi dán vào môi...
Áo trượt khỏi bờ vai thon...
Mưa phủ lên làn da ngọc...
Mưa càng rát, mưa càng lạnh...
Môi càng ấm, môi càng mềm...
Hôn, trao nhau hương thơm vị ngọt, trao nhau tình ý dạt dào...
Không còn oán ghét, chỉ còn yêu thương...
Không còn tủi nhục, chỉ còn hạnh phúc...
Hóa ra môi nàng ngọt ngào đến vậy, nào có cay nghiệt...
Hóa ra môi hắn dịu dàng đến thế, nào có vô tình...
Rồi trong khoảnh khắc si mê, chiếc lưỡi xinh nhút nhát bị ai kia bắt gặp...
Rụt rè...
Rồi chủ động hiến dâng...
Hai chiếc lưỡi ướt át cuộn vào nhau, hai cơ thể ướt át nép vào nhau...
Có thứ gì đó cứng và nóng đang ra sức chen vào giữa hai chân nàng, nhưng bị lớp vải quần của hắn can ngăn...
Vậy nên hắn đưa tay xé tung lớp vải quần, làm cái thứ vũ khí kia bật lên gõ vào khe cửa tình hồng hào ẩm ướt của nàng...
Nhưng nàng ngại ngùng khép cửa...
Nàng e thẹn, hắn cũng chẳng vội vàng, món vũ khí kia cứ thế mơn trớn dưới cửa tình đợi chờ thời cơ xâm nhập...
Rồi có gì đó chạm vào ngực làm nàng giật mình rời môi, là bàn tay của hắn...
Xấu hổ, nàng dùng tay che ngực, mặt quay đi tránh ánh mắt người tình...
Sau vài giây kiên trì bảo vệ đôi bầu ngực, nàng liếc sang và thấy hắn đang nhìn mình bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương...
Đắn đo...
Rồi nàng bĩu môi mắng khẽ: Xấu xa!
Đồng thời, tay nàng nhè nhẹ buông rơi để lộ ra đôi gò ngực căng tròn đang lấp lánh vài dòng nước mưa trong lành...
Dương mỉm cười, đỡ Dạ Vũ ngã ra nằm nghiêng trên tay, rồi hắn cúi mặt hôn vào nụ đào xinh tươi đang nhấp nhô trên gò ngực trắng hồng thơm ngon mềm mịn...
Dường như đã quên mất cơn mưa, Dạ Vũ thẹn thùng liếc nhìn cảnh gương mặt Dương đang say sưa hôn, liếm, cắn, mút hai quả đào của nàng. Nhìn hắn làm những điều cấm kỵ nhưng lòng nàng không còn cảm giác nhụt nhã hận thù mà chỉ có cảm giác dịu dàng, bình yên và tràn ngập yêu thương cùng khoái cảm...
A... Vừa sướng vừa nhột, nàng bắt đầu không kềm nổi và bật ra tiếng rên khe khẽ...
Tiếng rên đáng yêu của Dạ Vũ như tiếng cổ vũ khiến Dương càng hăng hái dùng môi, lưỡi và răng nghịch phá đôi ngực tuyệt trần của nàng...
Chiếc bè vẫn nhấp nhô trong sóng nước, Dương đặt Dạ Vũ nằm ngửa xuống trong khi môi hắn rời ngực nàng để tiến xuống làn eo cong mềm mại. Hắn hôn, hắn liếm, hắn mơn trớn vùng bụng nàng và hôn vào chiếc rốn nhỏ xinh xắn của nàng một vài giây trước khi xâm lấn xuống vùng cỏ thơm mượt mà quyến rũ...
A...
Tiếng rên của nàng lúc này như mật ngọt rót tai, Dương sau một hồi thống hận không thể hôn lên từng ngọn cỏ thơm giữa chân Dạ Vũ thì chuyển sang dùng cánh tay duy nhất bắt lấy hai cổ chân và gập đùi nàng lên bụng để có thể chiêm ngưỡng khe cửa tình đang tỏa hương thơm ngào ngạt...
Bị Dương ngắm nhìn vùng kín, Dạ Vũ xấu hổ lấy tay che mặt nhưng rồi lại hé ngón tay ra nhìn vì tò mò muốn biết Dương đang định làm gì với cửa mình nàng...
Ấn tượng lần đầu tiên vẫn còn sâu đậm, Dạ Vũ cắn răng chờ đợi cơn đau đớn cực cùng, nhưng cảm giác nàng nhận được lại là khoái cảm dạt dào khi Dương dịu dàng đặt môi hôn vào cửa mình xinh đẹp...
A... Dạ Vũ rên khẽ trong khi môi nàng mỉm nụ cười hạnh phúc, hắn đã thay đổi, không lạnh lùng tàn bạo như lần đầu mà khiến nàng cảm nhận được sự nâng niu, sự tôn trọng, nước mắt nàng rơi trong hạnh phúc...
Còn Dương, say sưa trong cuộc xâm lăng vào cửa mình mỹ nhân bằng môi và lưỡi, trong lòng hắn lại thêm một lần đau nhói, một nơi xinh đẹp như vầy, một nơi thơm ngọt, mại mềm và ấm áp như vầy mà trước đó hắn nỡ lòng nào tấn công không chút thương tiếc... Vậy nên hắn hôn thật nhiều, thật nhiều, ngoài mục đích tạo ra khoái cảm còn vì mong muốn xoa dịu vết thương da thịt và xoa dịu vết thương lòng mà hắn đã gây cho Dạ Vũ...
Dâm thủy ngát hương chảy thành dòng xuống khe mông Dạ Vũ, Dương đưa lưỡi liếm lấy rồi ngẩng mặt lên, ngay lúc này thì Dạ Vũ cũng bật dậy và nhào đến ôm cổ làm hắn ngã ngửa ra rồi hôn vào đôi môi phủ đầy dâm thủy nàng của hắn...
Sau sưa và cuồng nhiệt...
Cửa tình và chìa khóa va chạm vào nhau...
Có... có đau như những lần trước không... Nàng e dè hỏi...
Hắn lắc đầu: Ta sẽ nhẹ nhàng...
Nàng liếc mắt sang hướng khác, xấu hổ thì thầm: Đau hơn nữa cũng được... Chỉ cần... chỉ cần chàng đừng lạnh lùng với ta...
Dương mỉm cười, vén tóc ướt ra khỏi gương mặt xinh đẹp của Dạ Vũ: Làm sao có thể lạnh lùng trước một người quá xinh đẹp và quá đáng yêu như nàng...
Thật sao?
Thật! Đây, nàng xem... Dương nói và nắm tay Dạ Vũ đặt lên ngực hắn.
Nàng nghe tiếng gì không?
Dạ Vũ nhắm mắt cảm nhận rồi đáp: Tiếng tim chàng đập...
Dương gật đầu: Ừ! Tim ta dằn vặt vì đã làm nàng tổn thương nên nó tự đập bản thân để trừng phạt...
Dứt câu, không để Dạ Vũ kịp phản bác, Dương đã nhích người đẩy dương vật hắn từ từ tiến vào âm đạo nàng...
Aa...
Dâm thủy ứa ra theo sự xâm lăng chảy dọc theo thân dương vật của Dương, Dạ Vũ rên rĩ và ưỡn cong eo đón nhận cơn thốn sướng đang mỗi lúc một lấn sâu vào âm đạo nàng, còn Dương nằm dưới vừa từ từ nâng hông vừa đưa tay bấu vào gò ngực căng tròn của Dạ Vũ...
Mất một khoảng thời gian để âm đạo của Dạ Vũ nuốt trọn chiều dài dương vật to tướng của Dương. Cảm nhận âm đạo mình hoàn toàn bị xâm chiếm, Dạ Vũ liếc Dương bằng ánh mắt vừa e thẹn vừa tình tứ rồi nàng chủ động nâng mông để từ từ nhả dương vật của Dương ra khỏi âm đạo mình.
A...
Đầu khấc to tướng rời khỏi đôi môi thắm nồng cùng với một đợt dâm thủy trào ra như dòng suối nhỏ...
Rồi lần nữa nàng hạ mông xuống...
Nó... nó to quá... Dạ Vũ thẹn thùng cảm thán khi âm đạo nàng lần nữa nuốt trọn dương vật của Dương.
Dương phì cười đưa tay véo lên gò má xinh đẹp của nàng...
Cửa và chìa khóa lần nữa rời nhau...
Dạ Vũ ngừng lại, dường như suy ngẫm điều gì...
Nàng sao thế? Dương hỏi...
Ta... ta muốn... xem hình dạng của thứ đáng ghét đó...
Dương phì cười gật đầu, Dạ Vũ liền lui xuống tò mò nhìn ngắm cái thứ đã lấy đi trinh tiết của đời nàng...
Nàng thấy thế nào? Dương hỏi với giọng trêu ghẹo.
Dạ Vũ bĩu môi: Trông nó ghê ghê... nhưng khi đưa vào thì lại... rất thích... Còn có cảm giác muốn...
Muốn gì?
Dạ Vũ e thẹn cười mà không đáp, rồi nàng vén tóc, cúi mặt đặt môi hồng thơm lên đầu khấc ướt mùi dâm thủy...
Học theo cách Dương làm với âm vật mình, Dạ Vũ cũng hôn, cũng liếm và mút khắp dương vật của Dương một cách say sưa và tỉ mỉ. Thỉnh thoảng nàng lại len lén liếc nhìn Dương và ửng hồng đôi má khi bắt gặp hắn đang nhìn mình bằng ánh mắt yêu thương và sướng khoái...
Dâm thủy phủ đầy dương vật Dương dần bị thay thế bằng nước bọt, làn môi dịu dàng và gương mặt xinh đẹp của nàng khiến cơn hứng tình của Dương đạt đến cực điểm, hắn gượng dậy, đè Dạ Vũ nằm ngửa ra và đẩy dương vật vào cửa mình ẩm ướt của nàng...
A... A... Ư...
Mưa nhạt dần và bị tiếng rên lấn át...
Chuyến thuyền chở đầy tình ái vẫn trôi bồng bềnh trong sóng nước giữa màn đêm...
Đôi chân ngà ngọc bám vào hông Dương...
Đôi tay thon thả bấu vào vai Dương...
Bờ mông tròn ưỡn cao theo từng nhịp đẩy...
Làn eo cong quằn quại hứng chịu từng cơn say...
Đôi quả đào đẩy đưa như nhảy múa...
Đôi mắt đen tròn, thỉnh thoảng lại lén liếc tình nhân...
Mỗi lần liếc nhìn, Dạ Vũ lại thấy Dương đang nhìn nàng và cười, tò mò, nàng hỏi: A... Sao chàng... a... cứ cười mãi thế?
Dương vẫn nhịp nhàng đẩy dương vật vào cửa mình Dạ Vũ, âu yếm nói: Ta cười vì thấy nàng hạnh phúc...
Dạ Vũ xấu hổ bĩu môi: A... Ta đâu có... hạnh phúc... A... A... Ta đang... hận chàng... đây... A... A...
Dương phì cười rồi dừng đẩy và rút dương vật ra khỏi âm đạo Dạ Vũ.
A... Sao chàng...
Dương trêu chọc: Ta sợ gây thù với Dạ Vũ bệ hạ lắm a...
Gần đạt đến cực đỉnh nhưng lại bị đứt nguồn khoái lạc, Dạ Vũ nhích người xuống để được chạm vào dương vật của Dương nhưng hắn cũng lui ra khiến nàng khó chịu nài nỉ: Đừng mà... Dạ Vũ là của chàng... Dạ Vũ không hận chàng đâu...
Dương phì cười trước tốc độ trở mặt của Dạ Vũ, nét mặt quá mức đáng yêu cùng với cơ thể gợi cảm tuyệt trần đang quằn quại của nàng khiến hắn cũng không còn tâm trí trêu ghẹo, liền đè lên người nàng và đâm tận gốc dương vật vào cõi tiên...
Cả tay và chân đều ôm chặt lấy Dương, Dạ Vũ vừa hứng trọn mỗi cú đẩy người của Dương vừa rên rỉ sướng khoái: A... Á... Aa... Chàng ơi...
Sao nàng? Dương hỏi trong khi đang cúi người xuống để ngực hắn đè lên ngực nàng, hai cơ thể như muốn hòa thành một...
Dạ Vũ ôm chặt cổ Dương, mặt nàng nép vào mặt hắn, môi hồng nàng khẽ thì thầm vào tai hắn: A... Cảm ơn chàng... A... A... Dù là quãng thời gian đau khổ... hay là trong quãng thời gian tự do trước kia... Thì cũng... chưa bao giờ ta được... hạnh phúc... như lúc này...
Nói hết câu, cũng là lúc môi nàng bị môi Dương xâm chiếm, say đắm vô cùng, cuồng nhiệt vô cùng...
Người nàng rung lên...
Người hắn co giật...
Cửa tình bị bịt kín...
Từng đợt, từng đợt phun trào...
Ngập tràn...
Mưa ngừng rơi...
Nước ngừng gợn sóng...
Thuyền yên bình trôi, vẫn chất chứa đầy tình...
Hết chương 189
/270
|