Gió lùa qua làm khói bụi tan đi, để lộ ra một thanh niên anh tuấn phi phàm với mái tóc đen dài. Trên tay hắn cầm một thanh kiếm có hình dạng đơn giản mà cực kỳ tinh tế, phần lưỡi kiếm gần như trong suốt nhưng có một luồng khói đen u ám phiêu phù bên trong.
Gã thanh niên quay lại nhìn Bình Thường, Bình Thường nhận ra gương mặt này trông không khác gì gương mặt của Sùng Hạo mà hắn từng thấy trên báo chí, nhưng thêm vào đó lại tạo cho Bình Thường một cảm giác thân quen đến lạ kỳ.
Chợt gã thanh niên được gọi là Bạch Long Bá Vương lên tiếng: Không có thời giờ để nghĩ ngợi đâu! Muốn an toàn rời khỏi đây hay muốn cứu bạn bè ngươi?
Nghe câu hỏi, còn chưa rõ nguyên do, Bình Thường lập tức hỏi lại: Bạn bè ta? Họ gặp chuyện gì?
Bạch Long Bá Vương đáp: Tất cả chúng sẽ chết, và hiện tại người cứu được chúng chỉ có một mình ngươi, nhưng rất có thể ngươi sẽ phải bỏ mạng trước khi cứu được chúng. Nhưng ta có thể giúp ngươi an toàn rời khỏi nơi này, một mình.
Bạch Long Bá Vương nói thêm: Ta cho ngươi chọn lựa không phải để thử thách lòng can đảm hay nhân từ của ngươi, mà vì ngươi có quyền chọn lựa! Nói đi, muốn sống hay muốn cứu người?
Sống hay cứu người? Hơn ai hết, Bình Thường vừa trải nghiệm qua sự đáng sợ của cái chết ngay trong chưa đầy một phút trước. Biết cái chết đáng sợ như thế nào nên hắn càng không muốn người khác, nhất là Mai Linh sư tỷ, phải chịu cảm giác như vậy.
Không cần phải đắn đo, Bình Thường hỏi Bạch Long Bá Vương: Xin cho tôi biết làm sao để cứu họ?
Nghe Bình Thường nói, trên mặt Bạch Long Bá Vương lộ rõ nét ngoài ý muốn, sau đó hắn chỉ tay về hướng một tượng phật khổng lồ nghiêng ngả phía cuối chân trời và nói: Giữa trán bức tượng đó có một tâm nhãn, hãy chạy đến lấy tâm nhãn đó ra rồi đặt về đúng vị trí mà ngươi vừa lấy, càng nhanh càng tốt!
ĐI NGAY!
Bình Thường chưa kịp hỏi gì thêm, Bạch Long Bá Vương bất ngờ gầm lên, đạp đất lao thẳng về phía Bình Thường và đá vào bụng hắn một cú cực mạnh làm Bình Thường đau điếng văng xa.
Mục đích của cú đá là cứu Bình Thường thoát khỏi một bụi gai nhọn hoắc tạo thành từ thứ chất lỏng đen hôi thối dưới đất đâm lên.
Bị đá bay vài chục mét mới rơi xuống đất, Bình Thường tuy đau đớn nhưng đã nhận ra tầm quan trọng của vấn đề, liền quay lưng cắm đầu chạy về hướng bức tượng phật, trong lòng sợ hãi nhưng cũng không quên lo lắng cho vị Bạch Long Bá Vương kia.
Thấy Bình Thường cắm đầu bỏ chạy, đứa bé gái cười lạnh: Hắn chỉ là một kẻ yếu đuối đến cùng cực, ngươi có thể giữ mạng cho hắn được bao lâu?
Bạch Long Bá Vương không đáp, vung kiếm chém đứt một trận mưa gai nhọn hoắc nhắm đến Bình Thường, nhưng vừa chém xong trận này lại mọc lên một trận khác, mưa gai mọc lên liên tục trên đường chạy của Bình Thường còn Bạch Long Bá Vương thì lao theo điên cuồng chặt chém để bảo vệ hắn.
Đứa bé bước theo, trông như từ tốn nhưng vẫn bắt kịp Bình Thường và Bạch Long Bá Vương, miệng không động đậy mà âm thanh vẫn phát ra đều đều: Tên này chạy quá chậm, chỉ sợ ta chưa giết được hắn thì ngươi đã xong đời rồi.
Bình Thường thì cứ cắm đầu chạy, tuy được Bạch Long Bá Vương bảo vệ nhưng vẫn không tránh khỏi thương tích. Dù là những thương tích ngoài da nhưng thứ nước đen ngấm vào khiến hắn ngứa rát khủng khiếp, ngứa đến mức Bình Thường vừa chạy vừa gãi như cào xé da thịt mà không hết ngứa, càng cào xé càng nhiều vết thương và càng thêm ngứa rát, càng thêm ngứa rát lại càng cào xé mạnh hơn, chạy được ba phần tư quãng đường thì toàn thân Bình Thường đã đầy máu, da thịt trên người nhiều chỗ rách nát như đống vải vụn.
Chứng kiến Bình Thường vừa chạy vừa kêu gào vì cơn đau khủng khiếp, Bạch Long Bá Vương đang điên cuồng bảo vệ phía sau lo lắng nói: Bỏ cuộc đi, ngươi thế này chưa chạy đến nơi thì đã chết vì mất máu...
KHÔNG! Bình Thường kiên quyết từ chối, hắn cũng thôi kêu gào và cắn răng chạy về phía trước. Thực tế thì hắn không quan tâm đến tính mạng bọn Siêu Phàm, Trác Việt, thậm chí hắn rất, rất muốn bỏ cuộc, nhưng khi nghĩ đến Mai Linh, nàng từng chấp nhận hy sinh cả tính mạng lẫn danh dự để hắn sống, thì hắn không muốn bỏ cuộc nữa, vì nỗi đau khi để nàng chết còn đau hơn nỗi đau hiện tại gấp nhiều lần.
Một người cắm đầu chạy, một kẻ lạnh lùng truy sát và một còn lại điên cuồng ngăn cản, để lại phía sau một còn đường màu máu.
Bình Thường không biết rằng, nếu không nhờ có Sinh Mệnh lực âm thầm bảo hộ thì hắn đã chết từ sớm, nhưng dù có biết thì có lẽ lúc này điều đó với hắn cũng không còn quan trọng, bởi khoảng cách càng gần, bức tượng phật kia càng hùng vĩ và sự tuyệt vọng cũng lớn dần theo kích thước bức tượng. Hóa ra đó không chỉ là một bức tượng khổng lồ, mà là một bức tượng cực kỳ khổng lồ, dù nghiêng hẳn sang một bên và sứt mẻ đáng kể nhưng bức tượng này vẫn không khác nào một ngọn núi hùng vĩ với chiều cao không dưới nghìn mét.
Chạy còn không nổi, giờ còn phải trèo lên bức tượng nghìn mét với sự truy sát dữ dội phía sau.
Mình phải chết ở đây sao? Bình Thường tự hỏi, dù tuyệt vọng nhưng hắn vẫn không có ý định bỏ cuộc.
Chợt hắn vấp ngã...
Thôi rồi, dù là Bạch Long Bá Vương cũng khó cứu được hắn lần này...
Bình Thường quay đầu lại nhìn cái chết chực chờ ập đến...
Nhưng không đến, bởi trước mắt Bình Thường, vị anh hùng theo sau bảo vệ hắn cùng kẻ truy sát hắn đều đã gục xuống và bị Bình Thường bỏ lại một quãng gần trăm mét.
Thấy Bình Thường nhìn mình, Bạch Long Bá Vương quát: Tiếp tục chạy!
Vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, Bình Thường gượng dậy và lê bước về pho tượng khổng lồ.
Nhìn Bình Thường chạy xa dần, đứa bé tức giận mắng: Đáng ghét!
Bạch Long Bá Vương bật cười: Ha ha! Thì ra ngươi cũng đã kiệt sức.
Cơ thể đứa bé lúc này giống như đang tan chảy dần và hóa thành một khối chất lỏng đen, chỉ còn đôi mắt trừng to nhìn Bạch Long Bá Vương: Đáng cười? Không rõ chuyện gì đang xảy ra khiến ta suy yếu, nhưng ngươi nên nhớ, lấy được tâm nhãn là một chuyện, sống sót để trở ra lại là chuyện khác...
Dứt câu, đứa bé hóa thành vũng nước và tan vào mặt đất.
Còn lại một mình, Bạch Long Bá Vương đứng yên lặng nhìn về bóng lưng đẫm máu của Bình Thường...
Bình Thường không còn chạy nữa, chỉ đủ sức gượng từng bước chân mang thân hình đẫm máu bước đi trong đau đớn cực cùng. Không còn bị đuổi giết nhưng hắn cũng không dám lơ là vì biết đâu đứa bé kia có thể hồi sức và đuổi đến bất cứ lúc nào.
Bước, bước, bước...
Cuối cùng hắn cũng đến được chân tượng...
Làm sao để trèo lên? Bình Thường tự hỏi, cơ thể hắn đã rã rời, trừ khi được giúp sức, bằng không hắn khó mà trèo lên được.
Bình Thường cũng từng có thắc mắc tại sao Bạch Long Bá Vương không tự mình đi lấy cái tâm nhãn gì đó, hoặc cõng hắn chạy đi chẳng hạn? Nhưng đó chỉ là thắc mắc chứ không hề có ý đòi hỏi trông chờ, trong lòng Bình Thường vô cùng cảm kích Bạch Long Bá Vương vì đã bảo vệ hắn suốt quãng đường dài.
Nhưng vẫn còn một cách.
Vị sư phụ thần bí của Bình Thường đã dạy hắn một bí kỹ đặc biệt tên là Quỷ Thủ, theo nguyên văn vị sư phụ kia mô tả trong bí kíp cua gái thì Quỷ Thủ là bí kỹ siêu hạng, người luyện thành sẽ sở hữu cánh tay phải ngầu như chó và cực kỳ mạnh mẽ.
Thực chất đó là phương pháp long hóa, nhưng Bình Thường không hề biết bản thân mình mang long thể bá vương cùng cánh tay chân long, Dương cũng không muốn tiết lộ điều này cho Bình Thường biết sớm nên đã đặt cho cánh tay này tên là Quỷ Thủ.
Vận lực để biến cánh tay phải thành một cánh tay bọc vảy đen mạnh mẽ, Bình Thường hướng đến đỉnh đầu tượng phật cao ngút trời rồi bắt đầu trèo lên bằng một cánh tay duy nhất.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Bình Thường vô tình vẽ lên thân tượng phật một vệt máu dài. Không ngừng cố gắng, hắn đã trèo lên đến tận vai rồi bấu vào cổ tượng để trèo lên tai, rồi từ tai trèo sang mắt và trán tượng.
Cuối cùng Bình Thường cũng đến được mi tâm ở giữa trán tượng. Nhìn từ xa thì đây chỉ là một chấm nhỏ trên trán tượng phật, nhưng khi tiếp cận mới thấy đây là một tấm gương rất lớn.
Tấm gương này là tâm nhãn? Bình Thường thầm hỏi, hắn không biết tấm gương này có gì đặc biệt, chỉ thấy hình ảnh thê thảm của bản thân phản chiếu trong gương.
Nhưng rồi mặt gương lóe sáng, nguồn sáng xuất phát từ vị trí trái tim của Bình Thường phản chiếu trong gương.
Bình Thường nhìn xuống ngực mình thì thấy ngực mình không hề phát sáng như trong gương nên lại đưa mắt nhìn vào gương, điểm sáng nơi trái tim hắn trong gương giờ đây xuất hiện một hạt nhỏ trông giống như hạt sen bằng vàng.
Không cần ai chỉ dạy, Bình Thường đương nhiên đoán ra hạt sen này mới chính là thứ hắn cần lấy...
Một tay bám vào trán tượng, tay còn lại của Bình Thường thử đưa vào gương, nhưng khoảnh khắc cánh tay Bình Thường đi xuyên qua gương không xảy ra như hắn tưởng tượng, hạt sen vàng vẫn lơ lửng ở một khoảng không trước ngực trái Bình Thường trong gương.
Cách thứ nhất không được, Bình Thường thử đưa tay trước ngực mình và ngạc nhiên nhận ra hạt sen trong gương cũng bị bàn tay hắn che khuất. Biết mình đã làm đúng cách, Bình Thường canh vị trí bàn tay và nắm lại, bàn tay trong gương Bình Thường nắm lấy hạt sen và hắn cũng cảm giác được hạt sen đã nằm trong lòng bàn tay.
Giơ tay ra, Bình Thường có thể nhìn rõ hạt sen vàng đã nằm trong lòng bàn tay. Hắn vui mừng định đặt hạt sen về vị trí cũ theo lời Bạch Long Bá Vương, nhưng lúc này thì trạng thái Long Hóa đã không duy trì được nữa, tay hắn trở lại bình thường và không thể bám vào tượng phật lâu hơn nữa, Bình Thường rơi xuống...
Bình Thường hoảng hồn tưởng mình chết chắc, nhưng chợt hạt sen trong tay phát ra ánh sáng vàng kim phủ lấy hắn và chỉ trong khoảnh khắc, Bình Thường phát hiện ra hắn không còn bị rơi mà đang đứng giữa một đám đông người.
A! Bình Thường, đêm qua đến giờ ngươi đi đâu?
Một giọng nữ có phần quen thuộc vang lên sau lưng khiến Bình Thường giật mình nhìn lại, là Xuất Trần.
Sư tỷ! Bình Thường mừng rỡ nói, sau đó mới nhận ra mình đang đứng bên cạnh Mai Linh, và Siêu Phàm, Trác Việt cũng có mặt.
Nghe tiếng Bình Thường, Mai Linh cũng vui mừng: Bình Thường! Đêm qua đi đâu mà không báo, có biết ta lo lắm không?
Ta...
Bình Thường đang suy nghĩ xem có nên kể lại sự tình bị chết oan hay không, thì chợt nhận ra tiếng la ó trong đám đông có phần quen thuộc: GIẾT THẰNG DÂM TẶC CHÓ MÁ ĐÓ ĐI!
Không tin nổi vào tai mình, Bình Thường nhìn về phía trước, nơi một người đàn ông trung niên đang bị trói chặt chờ thời khắc chém đầu.
Người đó là mình? Bình Thường tột cùng hoảng sợ, và hắn cũng nhận thấy ánh mắt kẻ đó đang nhìn về phía mình, cũng nét mặt hoảng sợ tột cùng.
Rồi kẻ đó gào lên, tuy không nghe ra âm thanh trong đám đông nhưng bằng khẩu hình miệng, Bình Thường đoán được những từ đó chính là những từ hắn đã nói: XUẤT TRẦN, MAI LINH SƯ TỶ! ĐỆ LÀ BÌNH THƯỜNG ĐÂY! ĐỆ BỊ OAN! Đệ bị...
Rồi ánh mắt hai người nhìn nhau, một cơn ớn lạnh lan khắp sống lưng Bình Thường, hóa ra cái kẻ Bình Thường mà hắn gặp trước khi bị chém đầu không phải kẻ giả mạo mà là chính hắn!
Rồi giống như những âm thanh mà Bình Thường mơ màng nghe được trước khi tỉnh lại, ai đó gào lên: THẺO DÁI NÓ! DÁM HIẾP DÂM TIỂU THƯ NHÀ LÀNH!
Rồi một đao chém xuống, đầu tên dâm tặc bay xuống...
ĐẬU MÓA CHỜ TAO HIẾP LẠI RỒI HÃY CHÉM! Một tiếng gào thét vang lên đúng như Bình Thường nhớ, nhưng không phải tiếng gào thật sự mà là âm thanh trong đầu Bình Thường, tựa như đây là một phần ký ức ấn tượng mà hắn mơ hồ nhớ ra được...
Thật ra đây là đâu? Chuyện gì đang xảy ra? Đâu là thật đâu là giả? Lúc này, Bình Thường cực kỳ hoang mang, giống hệt như cảm giác của một người xui xẻo đọc phải câu chuyện hại não của một thằng tác giả mất dạy nào đó...
Chợt Bình Thường cảm giác được hạt sen trong tay lóe sáng, là cảm giác được mà không cần nhìn thấy, và một luồng ý niệm từ hạt sen truyền vào đầu Bình Thường.
Và từ luồng ý niệm, Bình Thường kinh ngạc nhận ra hạt sen vàng này gọi là Cửu Phẩm Liên Hoa Tâm, còn nơi này chính là Phật Cảnh, Phật Cảnh thật sự!
Gã thanh niên quay lại nhìn Bình Thường, Bình Thường nhận ra gương mặt này trông không khác gì gương mặt của Sùng Hạo mà hắn từng thấy trên báo chí, nhưng thêm vào đó lại tạo cho Bình Thường một cảm giác thân quen đến lạ kỳ.
Chợt gã thanh niên được gọi là Bạch Long Bá Vương lên tiếng: Không có thời giờ để nghĩ ngợi đâu! Muốn an toàn rời khỏi đây hay muốn cứu bạn bè ngươi?
Nghe câu hỏi, còn chưa rõ nguyên do, Bình Thường lập tức hỏi lại: Bạn bè ta? Họ gặp chuyện gì?
Bạch Long Bá Vương đáp: Tất cả chúng sẽ chết, và hiện tại người cứu được chúng chỉ có một mình ngươi, nhưng rất có thể ngươi sẽ phải bỏ mạng trước khi cứu được chúng. Nhưng ta có thể giúp ngươi an toàn rời khỏi nơi này, một mình.
Bạch Long Bá Vương nói thêm: Ta cho ngươi chọn lựa không phải để thử thách lòng can đảm hay nhân từ của ngươi, mà vì ngươi có quyền chọn lựa! Nói đi, muốn sống hay muốn cứu người?
Sống hay cứu người? Hơn ai hết, Bình Thường vừa trải nghiệm qua sự đáng sợ của cái chết ngay trong chưa đầy một phút trước. Biết cái chết đáng sợ như thế nào nên hắn càng không muốn người khác, nhất là Mai Linh sư tỷ, phải chịu cảm giác như vậy.
Không cần phải đắn đo, Bình Thường hỏi Bạch Long Bá Vương: Xin cho tôi biết làm sao để cứu họ?
Nghe Bình Thường nói, trên mặt Bạch Long Bá Vương lộ rõ nét ngoài ý muốn, sau đó hắn chỉ tay về hướng một tượng phật khổng lồ nghiêng ngả phía cuối chân trời và nói: Giữa trán bức tượng đó có một tâm nhãn, hãy chạy đến lấy tâm nhãn đó ra rồi đặt về đúng vị trí mà ngươi vừa lấy, càng nhanh càng tốt!
ĐI NGAY!
Bình Thường chưa kịp hỏi gì thêm, Bạch Long Bá Vương bất ngờ gầm lên, đạp đất lao thẳng về phía Bình Thường và đá vào bụng hắn một cú cực mạnh làm Bình Thường đau điếng văng xa.
Mục đích của cú đá là cứu Bình Thường thoát khỏi một bụi gai nhọn hoắc tạo thành từ thứ chất lỏng đen hôi thối dưới đất đâm lên.
Bị đá bay vài chục mét mới rơi xuống đất, Bình Thường tuy đau đớn nhưng đã nhận ra tầm quan trọng của vấn đề, liền quay lưng cắm đầu chạy về hướng bức tượng phật, trong lòng sợ hãi nhưng cũng không quên lo lắng cho vị Bạch Long Bá Vương kia.
Thấy Bình Thường cắm đầu bỏ chạy, đứa bé gái cười lạnh: Hắn chỉ là một kẻ yếu đuối đến cùng cực, ngươi có thể giữ mạng cho hắn được bao lâu?
Bạch Long Bá Vương không đáp, vung kiếm chém đứt một trận mưa gai nhọn hoắc nhắm đến Bình Thường, nhưng vừa chém xong trận này lại mọc lên một trận khác, mưa gai mọc lên liên tục trên đường chạy của Bình Thường còn Bạch Long Bá Vương thì lao theo điên cuồng chặt chém để bảo vệ hắn.
Đứa bé bước theo, trông như từ tốn nhưng vẫn bắt kịp Bình Thường và Bạch Long Bá Vương, miệng không động đậy mà âm thanh vẫn phát ra đều đều: Tên này chạy quá chậm, chỉ sợ ta chưa giết được hắn thì ngươi đã xong đời rồi.
Bình Thường thì cứ cắm đầu chạy, tuy được Bạch Long Bá Vương bảo vệ nhưng vẫn không tránh khỏi thương tích. Dù là những thương tích ngoài da nhưng thứ nước đen ngấm vào khiến hắn ngứa rát khủng khiếp, ngứa đến mức Bình Thường vừa chạy vừa gãi như cào xé da thịt mà không hết ngứa, càng cào xé càng nhiều vết thương và càng thêm ngứa rát, càng thêm ngứa rát lại càng cào xé mạnh hơn, chạy được ba phần tư quãng đường thì toàn thân Bình Thường đã đầy máu, da thịt trên người nhiều chỗ rách nát như đống vải vụn.
Chứng kiến Bình Thường vừa chạy vừa kêu gào vì cơn đau khủng khiếp, Bạch Long Bá Vương đang điên cuồng bảo vệ phía sau lo lắng nói: Bỏ cuộc đi, ngươi thế này chưa chạy đến nơi thì đã chết vì mất máu...
KHÔNG! Bình Thường kiên quyết từ chối, hắn cũng thôi kêu gào và cắn răng chạy về phía trước. Thực tế thì hắn không quan tâm đến tính mạng bọn Siêu Phàm, Trác Việt, thậm chí hắn rất, rất muốn bỏ cuộc, nhưng khi nghĩ đến Mai Linh, nàng từng chấp nhận hy sinh cả tính mạng lẫn danh dự để hắn sống, thì hắn không muốn bỏ cuộc nữa, vì nỗi đau khi để nàng chết còn đau hơn nỗi đau hiện tại gấp nhiều lần.
Một người cắm đầu chạy, một kẻ lạnh lùng truy sát và một còn lại điên cuồng ngăn cản, để lại phía sau một còn đường màu máu.
Bình Thường không biết rằng, nếu không nhờ có Sinh Mệnh lực âm thầm bảo hộ thì hắn đã chết từ sớm, nhưng dù có biết thì có lẽ lúc này điều đó với hắn cũng không còn quan trọng, bởi khoảng cách càng gần, bức tượng phật kia càng hùng vĩ và sự tuyệt vọng cũng lớn dần theo kích thước bức tượng. Hóa ra đó không chỉ là một bức tượng khổng lồ, mà là một bức tượng cực kỳ khổng lồ, dù nghiêng hẳn sang một bên và sứt mẻ đáng kể nhưng bức tượng này vẫn không khác nào một ngọn núi hùng vĩ với chiều cao không dưới nghìn mét.
Chạy còn không nổi, giờ còn phải trèo lên bức tượng nghìn mét với sự truy sát dữ dội phía sau.
Mình phải chết ở đây sao? Bình Thường tự hỏi, dù tuyệt vọng nhưng hắn vẫn không có ý định bỏ cuộc.
Chợt hắn vấp ngã...
Thôi rồi, dù là Bạch Long Bá Vương cũng khó cứu được hắn lần này...
Bình Thường quay đầu lại nhìn cái chết chực chờ ập đến...
Nhưng không đến, bởi trước mắt Bình Thường, vị anh hùng theo sau bảo vệ hắn cùng kẻ truy sát hắn đều đã gục xuống và bị Bình Thường bỏ lại một quãng gần trăm mét.
Thấy Bình Thường nhìn mình, Bạch Long Bá Vương quát: Tiếp tục chạy!
Vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, Bình Thường gượng dậy và lê bước về pho tượng khổng lồ.
Nhìn Bình Thường chạy xa dần, đứa bé tức giận mắng: Đáng ghét!
Bạch Long Bá Vương bật cười: Ha ha! Thì ra ngươi cũng đã kiệt sức.
Cơ thể đứa bé lúc này giống như đang tan chảy dần và hóa thành một khối chất lỏng đen, chỉ còn đôi mắt trừng to nhìn Bạch Long Bá Vương: Đáng cười? Không rõ chuyện gì đang xảy ra khiến ta suy yếu, nhưng ngươi nên nhớ, lấy được tâm nhãn là một chuyện, sống sót để trở ra lại là chuyện khác...
Dứt câu, đứa bé hóa thành vũng nước và tan vào mặt đất.
Còn lại một mình, Bạch Long Bá Vương đứng yên lặng nhìn về bóng lưng đẫm máu của Bình Thường...
Bình Thường không còn chạy nữa, chỉ đủ sức gượng từng bước chân mang thân hình đẫm máu bước đi trong đau đớn cực cùng. Không còn bị đuổi giết nhưng hắn cũng không dám lơ là vì biết đâu đứa bé kia có thể hồi sức và đuổi đến bất cứ lúc nào.
Bước, bước, bước...
Cuối cùng hắn cũng đến được chân tượng...
Làm sao để trèo lên? Bình Thường tự hỏi, cơ thể hắn đã rã rời, trừ khi được giúp sức, bằng không hắn khó mà trèo lên được.
Bình Thường cũng từng có thắc mắc tại sao Bạch Long Bá Vương không tự mình đi lấy cái tâm nhãn gì đó, hoặc cõng hắn chạy đi chẳng hạn? Nhưng đó chỉ là thắc mắc chứ không hề có ý đòi hỏi trông chờ, trong lòng Bình Thường vô cùng cảm kích Bạch Long Bá Vương vì đã bảo vệ hắn suốt quãng đường dài.
Nhưng vẫn còn một cách.
Vị sư phụ thần bí của Bình Thường đã dạy hắn một bí kỹ đặc biệt tên là Quỷ Thủ, theo nguyên văn vị sư phụ kia mô tả trong bí kíp cua gái thì Quỷ Thủ là bí kỹ siêu hạng, người luyện thành sẽ sở hữu cánh tay phải ngầu như chó và cực kỳ mạnh mẽ.
Thực chất đó là phương pháp long hóa, nhưng Bình Thường không hề biết bản thân mình mang long thể bá vương cùng cánh tay chân long, Dương cũng không muốn tiết lộ điều này cho Bình Thường biết sớm nên đã đặt cho cánh tay này tên là Quỷ Thủ.
Vận lực để biến cánh tay phải thành một cánh tay bọc vảy đen mạnh mẽ, Bình Thường hướng đến đỉnh đầu tượng phật cao ngút trời rồi bắt đầu trèo lên bằng một cánh tay duy nhất.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Bình Thường vô tình vẽ lên thân tượng phật một vệt máu dài. Không ngừng cố gắng, hắn đã trèo lên đến tận vai rồi bấu vào cổ tượng để trèo lên tai, rồi từ tai trèo sang mắt và trán tượng.
Cuối cùng Bình Thường cũng đến được mi tâm ở giữa trán tượng. Nhìn từ xa thì đây chỉ là một chấm nhỏ trên trán tượng phật, nhưng khi tiếp cận mới thấy đây là một tấm gương rất lớn.
Tấm gương này là tâm nhãn? Bình Thường thầm hỏi, hắn không biết tấm gương này có gì đặc biệt, chỉ thấy hình ảnh thê thảm của bản thân phản chiếu trong gương.
Nhưng rồi mặt gương lóe sáng, nguồn sáng xuất phát từ vị trí trái tim của Bình Thường phản chiếu trong gương.
Bình Thường nhìn xuống ngực mình thì thấy ngực mình không hề phát sáng như trong gương nên lại đưa mắt nhìn vào gương, điểm sáng nơi trái tim hắn trong gương giờ đây xuất hiện một hạt nhỏ trông giống như hạt sen bằng vàng.
Không cần ai chỉ dạy, Bình Thường đương nhiên đoán ra hạt sen này mới chính là thứ hắn cần lấy...
Một tay bám vào trán tượng, tay còn lại của Bình Thường thử đưa vào gương, nhưng khoảnh khắc cánh tay Bình Thường đi xuyên qua gương không xảy ra như hắn tưởng tượng, hạt sen vàng vẫn lơ lửng ở một khoảng không trước ngực trái Bình Thường trong gương.
Cách thứ nhất không được, Bình Thường thử đưa tay trước ngực mình và ngạc nhiên nhận ra hạt sen trong gương cũng bị bàn tay hắn che khuất. Biết mình đã làm đúng cách, Bình Thường canh vị trí bàn tay và nắm lại, bàn tay trong gương Bình Thường nắm lấy hạt sen và hắn cũng cảm giác được hạt sen đã nằm trong lòng bàn tay.
Giơ tay ra, Bình Thường có thể nhìn rõ hạt sen vàng đã nằm trong lòng bàn tay. Hắn vui mừng định đặt hạt sen về vị trí cũ theo lời Bạch Long Bá Vương, nhưng lúc này thì trạng thái Long Hóa đã không duy trì được nữa, tay hắn trở lại bình thường và không thể bám vào tượng phật lâu hơn nữa, Bình Thường rơi xuống...
Bình Thường hoảng hồn tưởng mình chết chắc, nhưng chợt hạt sen trong tay phát ra ánh sáng vàng kim phủ lấy hắn và chỉ trong khoảnh khắc, Bình Thường phát hiện ra hắn không còn bị rơi mà đang đứng giữa một đám đông người.
A! Bình Thường, đêm qua đến giờ ngươi đi đâu?
Một giọng nữ có phần quen thuộc vang lên sau lưng khiến Bình Thường giật mình nhìn lại, là Xuất Trần.
Sư tỷ! Bình Thường mừng rỡ nói, sau đó mới nhận ra mình đang đứng bên cạnh Mai Linh, và Siêu Phàm, Trác Việt cũng có mặt.
Nghe tiếng Bình Thường, Mai Linh cũng vui mừng: Bình Thường! Đêm qua đi đâu mà không báo, có biết ta lo lắm không?
Ta...
Bình Thường đang suy nghĩ xem có nên kể lại sự tình bị chết oan hay không, thì chợt nhận ra tiếng la ó trong đám đông có phần quen thuộc: GIẾT THẰNG DÂM TẶC CHÓ MÁ ĐÓ ĐI!
Không tin nổi vào tai mình, Bình Thường nhìn về phía trước, nơi một người đàn ông trung niên đang bị trói chặt chờ thời khắc chém đầu.
Người đó là mình? Bình Thường tột cùng hoảng sợ, và hắn cũng nhận thấy ánh mắt kẻ đó đang nhìn về phía mình, cũng nét mặt hoảng sợ tột cùng.
Rồi kẻ đó gào lên, tuy không nghe ra âm thanh trong đám đông nhưng bằng khẩu hình miệng, Bình Thường đoán được những từ đó chính là những từ hắn đã nói: XUẤT TRẦN, MAI LINH SƯ TỶ! ĐỆ LÀ BÌNH THƯỜNG ĐÂY! ĐỆ BỊ OAN! Đệ bị...
Rồi ánh mắt hai người nhìn nhau, một cơn ớn lạnh lan khắp sống lưng Bình Thường, hóa ra cái kẻ Bình Thường mà hắn gặp trước khi bị chém đầu không phải kẻ giả mạo mà là chính hắn!
Rồi giống như những âm thanh mà Bình Thường mơ màng nghe được trước khi tỉnh lại, ai đó gào lên: THẺO DÁI NÓ! DÁM HIẾP DÂM TIỂU THƯ NHÀ LÀNH!
Rồi một đao chém xuống, đầu tên dâm tặc bay xuống...
ĐẬU MÓA CHỜ TAO HIẾP LẠI RỒI HÃY CHÉM! Một tiếng gào thét vang lên đúng như Bình Thường nhớ, nhưng không phải tiếng gào thật sự mà là âm thanh trong đầu Bình Thường, tựa như đây là một phần ký ức ấn tượng mà hắn mơ hồ nhớ ra được...
Thật ra đây là đâu? Chuyện gì đang xảy ra? Đâu là thật đâu là giả? Lúc này, Bình Thường cực kỳ hoang mang, giống hệt như cảm giác của một người xui xẻo đọc phải câu chuyện hại não của một thằng tác giả mất dạy nào đó...
Chợt Bình Thường cảm giác được hạt sen trong tay lóe sáng, là cảm giác được mà không cần nhìn thấy, và một luồng ý niệm từ hạt sen truyền vào đầu Bình Thường.
Và từ luồng ý niệm, Bình Thường kinh ngạc nhận ra hạt sen vàng này gọi là Cửu Phẩm Liên Hoa Tâm, còn nơi này chính là Phật Cảnh, Phật Cảnh thật sự!
/270
|