Tiếng gào thét kinh hoàng vang vọng trong Phật Cảnh, bầu trời trở nên u ám, không khí thoảng một mùi hôi thối dị thường.
Khi Dương nhận lấy nửa viên độc đan từ Bửu Công, Tà Linh ở cách đó không xa đột nhiên rống lên đau đớn, cơ thể bành trướng như một núi bùn của gã đột nhiên co rút lại cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã thu lại thành hình dạng con người, một con người màu đen ma mị.
Thấy được biến hóa của Tà Linh, Dương thôi không chạy nữa, vì hắn biết bản thân chạy không thoát, bởi Tà Linh đã hoàn toàn hấp thụ nữa viên Thần Đan.
Đậu má! Bá đạo kiểu quần què gì mà đánh trận nào cũng phải chạy trốn với ăn đòn! Nghĩ đến số phận của mình, Dương tức giận mắng một câu rồi hướng về phía Tà Linh, đạp lên một chữ hắc vạn để lao thẳng về phía Tà Linh và tung ra một cú đấm khổng lồ đấm vào Tà Linh.
Trước cú đấm khổng lồ màu đen đang đấm tới, Tà Linh đứng khoanh tay lạnh lùng giữa không trung, trên lưng mọc ra hàng chục xúc tua đen vươn ra trước để bắt lấy nắm đấm tạo thành từ hắc niệm của Dương.
Một âm thanh nghe gần giống như tiếng thủy tinh vỡ giòn tan vang lên, nắm đấm của Dương tan vỡ, còn Tà Linh chỉ bị đẩy lui một quãng ngắn.
Có cố gắng... Tà Linh lạnh nhạt nói.
Dương nghiến răng nhìn Tà Linh, tình trạng của hắn hiện tại đã suy yếu đến cực hạn, ngay cả duy trì trạng thái mà Tà Linh gọi là Kiếm Tâm cũng không nổi.
Biết Dương đang tuyệt vọng, Tà Linh hất cằm bảo: Còn không mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi?
Với sức mạnh hiện tại, Tà Linh có thể vắt kiệt sức Dương rồi giết chết, nhưng gã không vội, còn muốn giày vò Dương để trả đũa sự áp chế trước đó.
Qùy đi! Suy tư gì nữa?
Dương vẫn đứng yên, không chạy cũng không tấn công.
Nhanh coi! Tà Linh giục, vẫn khoanh tay hất cằm nhìn xuống Dương như chủ nhìn chó.
Nhưng chó bị dồn vào đường cùng sẽ quay ra điên cuồng cắn trả, Dương đứng yên không phải vì sợ, mà đang nghĩ đến cơ hội cuối cùng của bản thân...
Không quỳ? Vậy thì tao đánh đến khi mày chịu quỳ...
Hàng trăm xúc tua đen nhọn hoắc mọc ra từ ngực Tà Linh bắn thẳng về phía Dương, đâm như mưa vào cơ thể hắn...
Âm thanh như thủy tinh vỡ vang lên liên hồi, những chữ hắc vạn liên tục hiện ra để bảo vệ Dương và cũng liên tục bị phá vỡ.
Để xem mày chịu được bao lâu... Tà Linh lạnh lùng nói, hắn biết Dương không còn khả năng chống chịu, những chữ hắc vạn hiện ra cứ nhỏ dần, nhỏ dần...
Chợt, Dương lấy ra nửa viên độc đan, cho vào miệng nhai rồi nuốt.
Muốn tự tử sao? Tà Linh ngạc nhiên trước hành động của Dương, những chất ô uế trong Phân Hương Thần Đan là chất bổ cho Tà Linh nhưng lại là kịch độc cho đa số sinh vật, trừ những sinh vật có thể chất cực mạnh.
Không, tao chịch gái còn chưa đủ... Dương cười lạnh đáp, sở dĩ hắn dám điên cuồng cắn độc đan là vì tâm lý chịu ảnh hưởng bởi trạng thái Kiếm Tâm, giống với khi hắn ra tay tàn nhẫn với Bạch Hậu.
Một vệt nước màu đen chảy ra từ khóe mắt Dương, sau đó mũi, tai, miệng cũng xuất hiện những vệt nước đen, lần này hắn nhai kĩ nên chất thuốc của Phân Hương Thần Đan đã được cơ thể tiêu hóa và hấp thụ nhanh hơn.
AAA!!! Dương gào lên đau đớn, khắp cơ thể hắn nổi lên những luồng gân đen, rồi da hắn nứt ra, chất lỏng đen vốn chính là máu nhiễm độc chảy ra khắp cơ thể.
Phun ra một ngụm máu đen, Dương nhìn Tà Linh bằng ánh mắt lạnh lùng ghê rợn, nhếch mép cười lạnh khiến Tà Linh cũng phải phát run.
Rồi Dương ngã sấp mặt xuống đất, hôn mê.
Bị dọa cho hết hồn, Tà Linh đơ ra khi thấy Dương chưa kịp tỏ ra nguy hiểm đã té xỉu. Chờ vài chục giây mà không thấy Dương ngóc đầu lên, Tà Linh mới định thần lại rồi bật cười: Hừ! Ngu si mà tỏ ra nguy hiểm!
Dứt câu, Tà Linh lướt đến tung chân đá mạnh vào đầu Dương.
Bộp!
Tưởng sẽ đá vỡ đầu Dương, nhưng Tà Linh giật mình vì thấy Dương bất ngờ giơ tay cản lấy cú đá của gã.
Bất ngờ nhưng Tà Linh cũng phản xạ cực nhanh, lập tức xuất ra một xúc tua đâm thẳng vào đầu Dương, nhưng một chữ hắc vạn lập tức hiện ra và đánh bật xúc tua của Tà Linh, hơn nữa, chữ hắc vạn này không bị vỡ.
Tiếp theo, Tà Linh giật mình nhảy lùi ra, vừa kịp thoát khỏi một chữ hắc niệm xoáy mạnh ở vị trí mà trước đó chính là đầu hắn.
Rồi Dương lảo đảo gượng dậy, cả người hắn chảy đầy màu đen, trông chẳng khác Tà Linh là mấy.
Nhìn Dương đứng dậy, Tà Linh ngạc nhiên: Không ngờ ngươi có thể chịu được độc tính của Phân Hương Thần Đan kia, lại còn hấp thu được tà niệm trong nữa viên thuốc.
Sau cơn choáng váng, Dương đã kháng cự được độc tính của nữa viên Phân Hương Thần Đan, hắn đâu phải sinh vật bình thường, hắn có thể chất của chủng loài có cơ thể mạnh mẽ nhất, Rồng.
Nhưng chỉ là kháng cự được một chút, độc tính vẫn gây ảnh hưởng khủng khiếp lên cơ thể Dương, hắn lúc này như ngọn nến sắp tàn, và khi ngọn nến sắp tàn chính là lúc ngọn nến cháy sáng nhất, hiện tượng này gọi là Hồi quang phản chiếu.
Biết tình trạng bản thân, Dương không dám trì hoãn thêm giây phút nào, nhổ ra một ngụm máu đen rồi đạp lên hắc niệm phóng thẳng về phía Tà Linh.
BINH!
Nắm đấm khổng lồ kết từ những chữ hắc vạn do Dương tung ra đấm vào chùm xúc tua từ ngực Tà Linh phóng tới, không còn âm thanh tan vỡ yếu thế của hắc niệm, thay vào đó là một tiếng nổ vang trời, cả cánh tay lẫn chùm xúc tua đều dội ngược ra.
GAAAA! Dương gầm lên, tiếp tục bồi thêm một đấm khổng lồ về phía Tà Linh.
Vô ích! Tà Linh bị đẩy lùi nhưng không yếu thế, chùm xúc tua lần nữa phóng đến, lần này không cản phá trực tiếp nắm đấm của Dương mà tản ra rồi quấn chặt lấy nắm đấm khổng lồ của Dương.
Tiếp đó, hai tay Tà Linh cũng hóa thành xúc tua phóng thẳng về phía Dương theo hai hướng hai bên.
Dương không nao núng, dùng ý niệm tạo ra hai chữ hắc vạn ở hai bên để ngăn cản hai xúc tua.
Tà Linh nhếch mép cười, hai vai vung ra khiến hai xúc tua chuyển hướng lách khỏi hai chữ hắc vạn mà Dương vừa tạo.
Nhưng, hai xúc tua vừa tránh được và lao đi thì hai chữ hắc vạn kia cũng phóng lớn và xoáy mạnh, cắt đứt hai xúc tua của Tà Linh.
Sở dĩ Tà Linh không tung thêm xúc tua và Dương phải tận dụng từng chữ hắc vạn vì tình trạng của cả hai đều có vấn đề, mỗi người chỉ dùng một nữa viên Thần Đan, mà dược tính của thuốc chỉ có thể tiêu hao chứ không thể phục hồi, lại nói muốn dồn toàn lực giết nhau thì khó, vậy nên cả hai đều cố tiết kiệm cho bản thân và lừa đối thủ tiêu hao nhiều hơn.
Dẫu vậy, Dương vẫn là kẻ yếu thế hơn...
Cánh tay hắc niệm khổng lồ của Dương bị chùm xúc tua của Tà Linh quấn nát, Dương lại phun ra một ngụm máu đen rồi quỳ gục xuống.
Xem ra ta đã lo xa... Tà Linh đắc ý tiến lại, lần nữa bắn ra những sợi xúc tua bủa vây lấy Dương từ mọi phía.
Hàng chục xúc tua nhọn hoắc đâm vào từ mọi phía, nhưng trong khoảnh khắc ngỡ rằng Dương sẽ tan xương nát thịt, thì Tà Linh giật mình nhận ra Dương đã biến mất ngay trong khoảnh khắc những xúc tua sắp đâm trúng hắn.
Ngay lúc đó, một cảm giác nóng bỏng khủng khiếp tỏa ra từ trên đầu khiến Tà Linh giật mình nhìn lên, Dương đã xuất hiện từ trên đầu gã từ khi nào, và tay hắn bốc lên một ngọn lửa màu máu nóng rực...
HUYẾT ẢNH YÊU HỎA CUỒNG! Dương gầm lên, tung nắm đấm thẳng xuống gương mặt đang bất ngờ của Tà Linh.
ẦM!
Va chạm bất ngờ và khủng khiếp, cú đấm khiến cho đầu Tà Linh lún sâu xuống ngực, chất lỏng màu đen từ cơ thể hắn văng ra tung tóe như một quả bóng nước bị vỡ.
Dương văng ra, khụy gối thở hồng hộc vì đã dùng hết sức. Viên Phân Hương Thần Đan dầu gì cũng là Thần Đan, có độc tính nhưng cũng có dược tính, và phần dược tính của nữa viên này đã giúp Dương có được một lượng linh lực kha khá, vừa đủ để kích hoạt Hắc Ma Đế Lôi cho một bước Dạ Hành và dùng được một đòn Huyết Ảnh Yêu Hỏa Cuồng khiến cho Tà Linh trúng đòn bất ngờ.
Giờ thì Dương chỉ còn có thể đưa mắt nhìn Tà Linh với hy vọng đòn vừa rồi đủ hạ được gã...
Đáng tiếc...
Những tia chất lỏng đen từ cơ thể Tà Linh bắn ra và cơ thể gã dần tái tạo lại hình người như cũ...
Đau đó... Nhưng chưa đủ... Nhìn Dương, Tà Linh cười nhạt nói.
Nhìn Tà Linh không mấy tổn hại, Dương dù sức tàn lực kiệt nhưng cũng cố gắng gượng dậy, dù biết sự hồi quang phản chiếu của bản thân đã kết thúc...
Dương không biết rằng, trong Phật giáo cũng có khái niệm Hồi quang phản chiếu...
Và trong lúc tuyệt vọng nhất, Dương chợt cảm thấy cơ thể mình đột nhiên tỏa sáng, ánh sáng màu vàng kim rực rỡ chói lóa, ánh sáng của Hoàng niệm...
Dương nhận ra ánh sáng này, nó bắt nguồn từ Cửu Phẩm Liên Hoa Tâm, hạt sen này vốn từ khi kích hoạt Nghịch Thiên kiếm thì Dương không còn sử dụng được, vậy mà giờ lại tỏa sáng chói lóa.
Khi Dương nhận lấy nửa viên độc đan từ Bửu Công, Tà Linh ở cách đó không xa đột nhiên rống lên đau đớn, cơ thể bành trướng như một núi bùn của gã đột nhiên co rút lại cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã thu lại thành hình dạng con người, một con người màu đen ma mị.
Thấy được biến hóa của Tà Linh, Dương thôi không chạy nữa, vì hắn biết bản thân chạy không thoát, bởi Tà Linh đã hoàn toàn hấp thụ nữa viên Thần Đan.
Đậu má! Bá đạo kiểu quần què gì mà đánh trận nào cũng phải chạy trốn với ăn đòn! Nghĩ đến số phận của mình, Dương tức giận mắng một câu rồi hướng về phía Tà Linh, đạp lên một chữ hắc vạn để lao thẳng về phía Tà Linh và tung ra một cú đấm khổng lồ đấm vào Tà Linh.
Trước cú đấm khổng lồ màu đen đang đấm tới, Tà Linh đứng khoanh tay lạnh lùng giữa không trung, trên lưng mọc ra hàng chục xúc tua đen vươn ra trước để bắt lấy nắm đấm tạo thành từ hắc niệm của Dương.
Một âm thanh nghe gần giống như tiếng thủy tinh vỡ giòn tan vang lên, nắm đấm của Dương tan vỡ, còn Tà Linh chỉ bị đẩy lui một quãng ngắn.
Có cố gắng... Tà Linh lạnh nhạt nói.
Dương nghiến răng nhìn Tà Linh, tình trạng của hắn hiện tại đã suy yếu đến cực hạn, ngay cả duy trì trạng thái mà Tà Linh gọi là Kiếm Tâm cũng không nổi.
Biết Dương đang tuyệt vọng, Tà Linh hất cằm bảo: Còn không mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi?
Với sức mạnh hiện tại, Tà Linh có thể vắt kiệt sức Dương rồi giết chết, nhưng gã không vội, còn muốn giày vò Dương để trả đũa sự áp chế trước đó.
Qùy đi! Suy tư gì nữa?
Dương vẫn đứng yên, không chạy cũng không tấn công.
Nhanh coi! Tà Linh giục, vẫn khoanh tay hất cằm nhìn xuống Dương như chủ nhìn chó.
Nhưng chó bị dồn vào đường cùng sẽ quay ra điên cuồng cắn trả, Dương đứng yên không phải vì sợ, mà đang nghĩ đến cơ hội cuối cùng của bản thân...
Không quỳ? Vậy thì tao đánh đến khi mày chịu quỳ...
Hàng trăm xúc tua đen nhọn hoắc mọc ra từ ngực Tà Linh bắn thẳng về phía Dương, đâm như mưa vào cơ thể hắn...
Âm thanh như thủy tinh vỡ vang lên liên hồi, những chữ hắc vạn liên tục hiện ra để bảo vệ Dương và cũng liên tục bị phá vỡ.
Để xem mày chịu được bao lâu... Tà Linh lạnh lùng nói, hắn biết Dương không còn khả năng chống chịu, những chữ hắc vạn hiện ra cứ nhỏ dần, nhỏ dần...
Chợt, Dương lấy ra nửa viên độc đan, cho vào miệng nhai rồi nuốt.
Muốn tự tử sao? Tà Linh ngạc nhiên trước hành động của Dương, những chất ô uế trong Phân Hương Thần Đan là chất bổ cho Tà Linh nhưng lại là kịch độc cho đa số sinh vật, trừ những sinh vật có thể chất cực mạnh.
Không, tao chịch gái còn chưa đủ... Dương cười lạnh đáp, sở dĩ hắn dám điên cuồng cắn độc đan là vì tâm lý chịu ảnh hưởng bởi trạng thái Kiếm Tâm, giống với khi hắn ra tay tàn nhẫn với Bạch Hậu.
Một vệt nước màu đen chảy ra từ khóe mắt Dương, sau đó mũi, tai, miệng cũng xuất hiện những vệt nước đen, lần này hắn nhai kĩ nên chất thuốc của Phân Hương Thần Đan đã được cơ thể tiêu hóa và hấp thụ nhanh hơn.
AAA!!! Dương gào lên đau đớn, khắp cơ thể hắn nổi lên những luồng gân đen, rồi da hắn nứt ra, chất lỏng đen vốn chính là máu nhiễm độc chảy ra khắp cơ thể.
Phun ra một ngụm máu đen, Dương nhìn Tà Linh bằng ánh mắt lạnh lùng ghê rợn, nhếch mép cười lạnh khiến Tà Linh cũng phải phát run.
Rồi Dương ngã sấp mặt xuống đất, hôn mê.
Bị dọa cho hết hồn, Tà Linh đơ ra khi thấy Dương chưa kịp tỏ ra nguy hiểm đã té xỉu. Chờ vài chục giây mà không thấy Dương ngóc đầu lên, Tà Linh mới định thần lại rồi bật cười: Hừ! Ngu si mà tỏ ra nguy hiểm!
Dứt câu, Tà Linh lướt đến tung chân đá mạnh vào đầu Dương.
Bộp!
Tưởng sẽ đá vỡ đầu Dương, nhưng Tà Linh giật mình vì thấy Dương bất ngờ giơ tay cản lấy cú đá của gã.
Bất ngờ nhưng Tà Linh cũng phản xạ cực nhanh, lập tức xuất ra một xúc tua đâm thẳng vào đầu Dương, nhưng một chữ hắc vạn lập tức hiện ra và đánh bật xúc tua của Tà Linh, hơn nữa, chữ hắc vạn này không bị vỡ.
Tiếp theo, Tà Linh giật mình nhảy lùi ra, vừa kịp thoát khỏi một chữ hắc niệm xoáy mạnh ở vị trí mà trước đó chính là đầu hắn.
Rồi Dương lảo đảo gượng dậy, cả người hắn chảy đầy màu đen, trông chẳng khác Tà Linh là mấy.
Nhìn Dương đứng dậy, Tà Linh ngạc nhiên: Không ngờ ngươi có thể chịu được độc tính của Phân Hương Thần Đan kia, lại còn hấp thu được tà niệm trong nữa viên thuốc.
Sau cơn choáng váng, Dương đã kháng cự được độc tính của nữa viên Phân Hương Thần Đan, hắn đâu phải sinh vật bình thường, hắn có thể chất của chủng loài có cơ thể mạnh mẽ nhất, Rồng.
Nhưng chỉ là kháng cự được một chút, độc tính vẫn gây ảnh hưởng khủng khiếp lên cơ thể Dương, hắn lúc này như ngọn nến sắp tàn, và khi ngọn nến sắp tàn chính là lúc ngọn nến cháy sáng nhất, hiện tượng này gọi là Hồi quang phản chiếu.
Biết tình trạng bản thân, Dương không dám trì hoãn thêm giây phút nào, nhổ ra một ngụm máu đen rồi đạp lên hắc niệm phóng thẳng về phía Tà Linh.
BINH!
Nắm đấm khổng lồ kết từ những chữ hắc vạn do Dương tung ra đấm vào chùm xúc tua từ ngực Tà Linh phóng tới, không còn âm thanh tan vỡ yếu thế của hắc niệm, thay vào đó là một tiếng nổ vang trời, cả cánh tay lẫn chùm xúc tua đều dội ngược ra.
GAAAA! Dương gầm lên, tiếp tục bồi thêm một đấm khổng lồ về phía Tà Linh.
Vô ích! Tà Linh bị đẩy lùi nhưng không yếu thế, chùm xúc tua lần nữa phóng đến, lần này không cản phá trực tiếp nắm đấm của Dương mà tản ra rồi quấn chặt lấy nắm đấm khổng lồ của Dương.
Tiếp đó, hai tay Tà Linh cũng hóa thành xúc tua phóng thẳng về phía Dương theo hai hướng hai bên.
Dương không nao núng, dùng ý niệm tạo ra hai chữ hắc vạn ở hai bên để ngăn cản hai xúc tua.
Tà Linh nhếch mép cười, hai vai vung ra khiến hai xúc tua chuyển hướng lách khỏi hai chữ hắc vạn mà Dương vừa tạo.
Nhưng, hai xúc tua vừa tránh được và lao đi thì hai chữ hắc vạn kia cũng phóng lớn và xoáy mạnh, cắt đứt hai xúc tua của Tà Linh.
Sở dĩ Tà Linh không tung thêm xúc tua và Dương phải tận dụng từng chữ hắc vạn vì tình trạng của cả hai đều có vấn đề, mỗi người chỉ dùng một nữa viên Thần Đan, mà dược tính của thuốc chỉ có thể tiêu hao chứ không thể phục hồi, lại nói muốn dồn toàn lực giết nhau thì khó, vậy nên cả hai đều cố tiết kiệm cho bản thân và lừa đối thủ tiêu hao nhiều hơn.
Dẫu vậy, Dương vẫn là kẻ yếu thế hơn...
Cánh tay hắc niệm khổng lồ của Dương bị chùm xúc tua của Tà Linh quấn nát, Dương lại phun ra một ngụm máu đen rồi quỳ gục xuống.
Xem ra ta đã lo xa... Tà Linh đắc ý tiến lại, lần nữa bắn ra những sợi xúc tua bủa vây lấy Dương từ mọi phía.
Hàng chục xúc tua nhọn hoắc đâm vào từ mọi phía, nhưng trong khoảnh khắc ngỡ rằng Dương sẽ tan xương nát thịt, thì Tà Linh giật mình nhận ra Dương đã biến mất ngay trong khoảnh khắc những xúc tua sắp đâm trúng hắn.
Ngay lúc đó, một cảm giác nóng bỏng khủng khiếp tỏa ra từ trên đầu khiến Tà Linh giật mình nhìn lên, Dương đã xuất hiện từ trên đầu gã từ khi nào, và tay hắn bốc lên một ngọn lửa màu máu nóng rực...
HUYẾT ẢNH YÊU HỎA CUỒNG! Dương gầm lên, tung nắm đấm thẳng xuống gương mặt đang bất ngờ của Tà Linh.
ẦM!
Va chạm bất ngờ và khủng khiếp, cú đấm khiến cho đầu Tà Linh lún sâu xuống ngực, chất lỏng màu đen từ cơ thể hắn văng ra tung tóe như một quả bóng nước bị vỡ.
Dương văng ra, khụy gối thở hồng hộc vì đã dùng hết sức. Viên Phân Hương Thần Đan dầu gì cũng là Thần Đan, có độc tính nhưng cũng có dược tính, và phần dược tính của nữa viên này đã giúp Dương có được một lượng linh lực kha khá, vừa đủ để kích hoạt Hắc Ma Đế Lôi cho một bước Dạ Hành và dùng được một đòn Huyết Ảnh Yêu Hỏa Cuồng khiến cho Tà Linh trúng đòn bất ngờ.
Giờ thì Dương chỉ còn có thể đưa mắt nhìn Tà Linh với hy vọng đòn vừa rồi đủ hạ được gã...
Đáng tiếc...
Những tia chất lỏng đen từ cơ thể Tà Linh bắn ra và cơ thể gã dần tái tạo lại hình người như cũ...
Đau đó... Nhưng chưa đủ... Nhìn Dương, Tà Linh cười nhạt nói.
Nhìn Tà Linh không mấy tổn hại, Dương dù sức tàn lực kiệt nhưng cũng cố gắng gượng dậy, dù biết sự hồi quang phản chiếu của bản thân đã kết thúc...
Dương không biết rằng, trong Phật giáo cũng có khái niệm Hồi quang phản chiếu...
Và trong lúc tuyệt vọng nhất, Dương chợt cảm thấy cơ thể mình đột nhiên tỏa sáng, ánh sáng màu vàng kim rực rỡ chói lóa, ánh sáng của Hoàng niệm...
Dương nhận ra ánh sáng này, nó bắt nguồn từ Cửu Phẩm Liên Hoa Tâm, hạt sen này vốn từ khi kích hoạt Nghịch Thiên kiếm thì Dương không còn sử dụng được, vậy mà giờ lại tỏa sáng chói lóa.
/270
|