#29. Manh mối…
Ngày hôm sau:
“Trung tâm tị nạn có gì ở trỏng?” – Nhóc béo tò mò hỏi.
Lại Kiệt cười rằng: “Cái gì cũng có hết, là do Quốc gia thành lập mà, sau khi vào đó các cháu sẽ an toàn tuyệt đối. Cho đến khi bọn chú xác nhận bên ngoài không còn zombie và virus nữa thì mọi người sẽ được đi ra, một lần nữa gầy dựng quê nhà, bắt đầu cuộc sống.”
Mẹ bé Nhu hỏi: “Có cần chúng tôi đóng góp gì không?”
Lại Kiệt đáp: “Không đâu, hiện giờ hầu hết những người sống ở đó chẳng phải làm lụng gì nhiều, có rất nhiều ngành nghề trong xã hội giờ không có đất dụng võ. Vào thời điểm đặc thù, không cần lao động, nhưng sau khi đến đó, Tổ chức sẽ sắp xếp cho các bạn học tập… để giết thời gian, chia làm hai chuyên ngành là khoa học tự nhiên và khoa học xã hội, tất nhiên người nào theo chuyên môn tự nhiên sẽ bận rộn hơn bên xã hội một chút. Sẽ bị điều động đi làm công tác nghiên cứu, nhất là bên sinh học, các bạn ở đây chẳng có ai chuyên ngành sinh học đúng không? Người tài như thế giờ quý hiếm như gấu trúc vậy, cần phải bảo vệ chặt chẽ.”
“Không có ai, điều kiện cuộc sống ở đó thế nào?” – Lại có người khác hỏi.
Lại Kiệt liền nói: “Quản lý theo cơ chế quân sự hóa, hai chục người chung một phòng, một ngày ăn ba bữa, không thể lên đất liền, xuất nhập phải báo cáo, đúng chín giờ tối tắt đèn.”
Mọi người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lưu Nghiễn từ trên lầu bước xuống, cậu quét mắt nhìn Lại Kiệt một cái.
Đặng Trường Hà cất tiếng: “Tôi vốn là cảnh sát, vậy tôi thì sao?”
Lại Kiệt giải đáp: “Cảnh sát… sẽ được gia tăng huấn luyện, để cậu nhận trách nhiệm phòng vệ. Cụ thể thì chưa biết, còn phải chờ xem bên đó sắp xếp thế nào đã.”
“Anh nhờ người thu xếp một chút được chứ?” – Đinh Lan hỏi.
Lại Kiệt cười lớn: “Tôi không mấy liên hệ với bên Trung ương, chúng tôi thuộc quyền của Quân đội mà, không thể giúp cô được đâu.”
“Có thể sống được là mừng lắm rồi.” – Có người chen lời – “Chẳng lẽ cô còn muốn có phòng đơn kèm phòng tắm riêng nữa á?”
Ai nấy đều phá lên cười, Lại Kiệt tiếp tục kể cho mọi người nghe chuyện ở trung tâm tị nạn.
“Trung úy Lại, anh định khi nào mới đi cứu người đây?” – Lưu Nghiễn ra tiếng hỏi.
Lưu Nghiễn vừa xuất hiện, những người đang vây quanh Lại Kiệt liền tự giác tản đi.
Lại Kiệt đáp: “Tôi cần thêm người.”
Lưu Nghiễn gật đầu, theo phép lịch sự nói một câu: “Cố lên.”
Lại Kiệt cười tự giễu, cứ thế ngồi trầm tư ở nhà ăn suốt cả buổi.
Vào buổi chiều khi Lưu Nghiễn bước ra vườn hoa, cậu bắt gặp Văn Thư Ca đang đứng trước cửa xe rộng mở của đội Cơn lốc, Lại Kiệt đang mở một cái thùng có khóa mật mã, anh ta nói với Văn Thư Ca ở trước mặt: “Đã nghĩ kỹ chưa? Nếu cậu thay đổi ý định, tôi sẽ giết cậu đấy.”
Văn Thư Ca kiên định đáp: “Nghĩ kỹ rồi.”
Lại Kiệt gật đầu, mở thùng sắt ra, Lưu Nghiễn tiến lại gần, cậu phát hiện bên trong thùng toát ra một lớp hơi nước trắng xóa, đó là một thùng lạnh.
Anh ta lấy từ trong thùng ra một ống thuốc và một kim tiêm, xé mở bao bì rồi bảo: “Vươn cánh tay ra.”
Văn Thư Ca xắn tay áo lên, để anh ta tiêm vào.
“Đây là vắc xin ngừa bệnh của các anh à?” – Lưu Nghiễn cất tiếng.
“Ừm.” – Lại Kiệt cũng không giấu cậu – “Tổ chức cứu viện Quốc tế đã nghiên cứu ra nó, quý hiếm cực kỳ đấy.”
Lưu Nghiễn hỏi: “Có thể ngăn ngừa virus hoàn toàn chứ?”
Lại Kiệt đáp: “Không.”
“Nghe đâu loại vắc xin này được cải tiến từ vắc xin cũ. Khi dịch zombie bùng nổ, vắc xin phòng bệnh đã được bắt đầu nghiên cứu và phát triển…” – Lại Kiệt đẩy ống tiêm một cách chậm rãi, Văn Thư Ca toát mồ hôi đầy đầu, khẽ thở dốc.
“Ráng đi, người anh em.” – Lại Kiệt động viên – “Tôi tin cậu sẽ làm được mà.”
Lưu Nghiễn nheo mắt nghiền ngẫm ống thuốc màu lam kia, Lại Kiệt đẩy kim thật sự rất chậm, anh ta không ngẩng đầu nói: “Hồi trước, trong số những người được tiêm loại vắc xin cũ, có người chết, có người phòng ngừa được một lần lây nhiễm, nhưng không sinh ra kháng thể…”
Lưu Nghiễn nói: “Tôi cũng có hai người bạn như thế, sau khi tiêm vắc xin ngừa bệnh đã bị cắn, nhưng vẫn sống sót.”
Lại Kiệt cảm thán: “Tốt số thật nhỉ, hàng vạn người mới có một người… Nhưng chỉ có thể ngăn ngừa được một lần lây nhiễm thôi, bảo họ ráng mà quý cái mạng mình đi.”
Lưu Nghiễn lại hỏi: “Chúng lây lan theo cơ chế nào?”
Lại Kiệt thản nhiên đáp: “Người của Trung tâm sẽ giải thích cho cậu… Nghe nói có hai giai đoạn khác nhau. Giai đoạn thứ nhất là virus tiến vào cơ thể cậu, mà cậu còn sống. Giai đoạn thứ hai là sau khi cậu biến thành zombie, hình thái của virus cùng tùy theo đó mà biến đổi.”
Lưu Nghiễn gật đầu, Lại Kiệt tiếp lời: “Ở đây có tài liệu miễn phí của Trung tâm tị nạn phát cho, cậu có thể lấy một bản về coi thử.”
“Giai đoạn thứ hai và giai đoạn thứ nhất có gì khác nhau?” – Lưu Nghiễn nói.
Lại Kiệt giải đáp: “Ban đầu virus cũng như các loại bình thường khác, giống như virus cảm cúm vậy, nhưng sau khi con người biến thành zombie, virus lập tức khác hẳn, họ gọi virus trong cơ thể những người chưa phát bệnh là “bào tử”(1), sau khi biến thành zombie thì virus gọi là “vật chủ”, hơi bị trừu tượng, nhỉ.”
(1)Bào tử: dạng kết bào xác của vi khuẩn khi gặp điều kiện không thuận lợi, có khả năng chống chọi lại điều kiện khắc nghiệt của môi trường. (Nôm na giống như virus ngủ đông trong một cái túi vậy đó )
Lưu Nghiễn trầm ngâm không lên tiếng, quả thực rất trừu tượng, bào tử tự do, sau khi tiến vào cơ thể cắm rễ sinh trưởng gọi là vật chủ.
“Rất kỳ lạ.” – Lưu Nghiễn thắc mắc – “Bản thân virus này có khả năng tự sao chép, đồng thời còn có thể sản sinh ra nhiều cá thể virus nữa sao(2)? Hình thái cấu trúc thế nào? Dạng xoắn ốc hay là khối hai mươi mặt đều?”
(2) Virus vốn chỉ có cơ chế sao chép, không có khả năng tự sinh sản bên ngoài vật chủ. Những sinh vật bình thường sinh sản nhờ cơ chế phân chia tế bào, còn virus phải tự lắp ráp bên trong tế bào vật chủ. Điều mà Lưu Nghiễn thắc mắc ở trên là loại virus trong này vừa có khả năng sao chép, vừa có khả năng phân chia tế bào để sinh sản. (Chắc là vậy, mình không chuyên Sinh nên chỉ hiểu được vậy thôi :p)
Lại Kiệt chỉ bảo: “Tự về xem tài liệu đi.”
“Chắc không phải hai dạng đó rồi, đây là một loại vi sinh vật kỳ lạ kết hợp giữa virus và tế bào sinh sản… Thứ này vẫn là virus sao?” – Lưu Nghiễn lẩm bẩm nói.
Lại Kiệt nói: “Tôi nghe họ bảo, con người chưa từng gặp phải loại virus này bao giờ, có thể là một loại sinh vật hoàn toàn mới, chẳng qua cấu tạo khá tương tự với virus thôi.”
Lưu Nghiễn chầm chậm gật đầu: “Sau này Văn Thư Ca sẽ không sợ bị lây nhiễm virus nữa sao?”
Lại Kiệt liếc mắt nhìn Lưu Nghiễn, dường như hiểu ra nghi vấn của cậu bắt nguồn từ đâu, anh ta đáp: “Không, đây là vắc xin đã cải tiến lần hai từ rất nhiều mẫu huyết thanh thí nghiệm. Sau khi tiêm vào, một khi tiếp xúc với virus, cơ thể sẽ lập tức sản sinh kháng thể, và cũng kèm theo những phản ứng khác nữa… Tổng cộng chỉ có ba lần. Khá giống tình thế lưỡng cực đối kháng, virus gây bệnh và kháng thể mới do vắc xin sinh ra, giằng co qua lại trong cơ thể của cậu.
Lưu Nghiễn: “Hết ba lần rồi thì sao? Lại tiêm thêm vắc xin?”
“Cả đời chỉ có ba lần.” – Lại Kiệt nói – “Cộng thêm chính cậu, cả thảy có bốn mạng. Xài hết bốn mạng rồi thì game over.”
Lưu Nghiễn gật gật đầu.
“Virus Oaks, bên Tây đặt tên cho nó cái tên đó.” – Lại Kiệt đẩy đến cuối ống tiêm, Văn Thư Ca bật ra một tiếng gào thét đau đớn rồi xụi người đi, Lưu Nghiễn toan tiến lên đỡ nhưng Lại Kiệt đã nhanh tay ôm lấy Văn Thư Ca.
“Được, xong rồi.” – Lại Kiệt thấp giọng – “Nghỉ một lát đi.”
Anh ta dìu Văn Thư Ca lên nằm ở phía sau xe, thu dọn dụng cụ xong xuôi rồi nhìn sang Lưu Nghiễn.
“Tác dụng phụ cũng lớn thật đấy.” – Lưu Nghiễn ngờ vực – “Sẽ không bị đột biến chứ?”
“Có đấy.” – Lại Kiệt cười nói – “Cơ thể sinh ra kháng thể, không chỉ chống lại Oaks, còn giúp miệng vết thương của cậu ta khép lại trong thời gian ngắn với tốc độ nhanh gấp ngàn lần.”
“Giống như zombie sao?” – Lưu Nghiễn mới chú ý thấy vết thương hôm qua của Lại Kiệt giờ đã biến mất rồi.
“Ừm hửm?” – Lại Kiệt gật đầu tiếp – “Khá là giống, nhưng không hoàn toàn, khi tiêm vắc xin vào thì những thế mạnh của người đó sẽ được tăng cường gấp trăm lần, tỷ như cậu chàng Văn Thư Ca này có một đôi tay rất khéo léo, theo cậu ta kể thì trước kia từng là… trộm vặt. Cho nên tôi thấy cậu ta có tư chất riêng.”
Lưu Nghiễn hỏi: “Sẽ giúp cậu ta càng thêm linh hoạt?”
Lại Kiệt bèn nói: “Khi gánh chịu vết thương chí mạng, cơ thể sẽ tự động chữa lành, trừ phi bị thương quá nặng hoặc ăn một súng toác đầu, còn nếu bị chặt đứt tay, chân, thì… chắc là có thể tái tạo lại. Mà tôi cũng chưa từng thử bao giờ.”
“Cyborg(3).” – Lưu Nghiễn thốt.
(3) Cyborg: Là người nửa người máy, tích hợp công nghệ người máy vào cơ thể. Vốn QT dịch là ‘người nhân bản’, nhưng mình thấy nó không đúng lắm, nên xài cách dịch của google là Cyborg.
“Lính Cyborg.” – Lại Kiệt gật gù – “Và người bị lây nhiễm cũng chẳng phải sợ hãi nữa, ở Trung tâm tị nạn đã sử dụng một loại virus khác… tiêm vào người bị bệnh. Có thể khiến toàn bộ chức năng cơ thể của họ vận hành cực chậm, rơi vào trạng thái hôn mê.”
Lưu Nghiễn khe khẽ thì thào: “Chờ đến khi tìm ra phương pháp, mới bắt đầu… chữa trị cho họ.”
Lại Kiệt vui vẻ gật đầu: “Cũng chẳng có cách nào khác, nhưng nghe nói sẽ gây ra tổn hại nhất định cho não bộ, đến mức độ nào thì không rõ.”
Lưu Nghiễn lại nói: “Không ngờ anh lại hiểu biết về virus đến vậy.”
Lại Kiệt cười khiêm tốn: “Đúng rồi, nếu không lúc tiêm vắc xin cho lính mới, cậu bảo tôi phải giải thích cho họ thế nào đây?”
Lưu Nghiễn chuyển sang đề tài khác: “Trong quá trình chúng tôi chạy nạn có phát hiện một loại người khổng lồ, được tổ hợp từ xác chết.”
Nụ cười của Lại Kiệt tức khắc tắt ngóm: “Là hình dạng hợp thể của Oaks, các cậu đã gặp bao nhiêu?”
Lưu Nghiễn bất giác rùng mình, Lại Kiệt đang nắm giữ đáp án mà cậu mong muốn bấy lâu.
Tuy nhiên Lưu Nghiễn không hỏi “Nghĩa là sao?”, mà cậu nói thẳng ra: “Bên trong nó, có một thứ gì đó rất quái lạ, điều khiển tất cả zombie đã chết tụ hợp lại một chỗ…”
Vẻ mặt của Lại Kiệt trở nên ngưng trọng, anh ta hỏi: “Cậu đã thấy Huyền?”
“Cái gì?” – Lưu Nghiễn ngạc nhiên – “Cái thứ đó gọi là Huyền à?”
“Không thể nào.” – Lại Kiệt ngỡ ngàng.
Lưu Nghiễn giải thích: “Tôi dùng tia hồng ngoại thăm dò được được nó.” – Cậu nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, sau khi lựa lời đắn đo mới tiếp – “Mông Phong rưới xăng đốt, cùng với mọi người hợp sức, dùng móc câu móc hết lũ zombie xuống…”
Lại Kiệt tức khắc chụp tay Lưu Nghiễn, kéo cậu áp lên cạnh cửa xe, quát lên: “Đứng yên! Các cậu phá hủy hợp thể của Oaks là chuyện từ khi nào hả?!”
Anh ta cuống quýt lôi giấy quỳ ra, ngậm vào miệng mình cho ướt nước bọt rồi bóp mở miệng của Lưu Nghiễn ra.
Lưu Nghiễn: “!!!”
Lại Kiệt: “Để tôi xem cậu có kháng thể không, đứng yên coi!”
Lưu Nghiễn không ngừng kêu khổ trong bụng, sức của Lại Kiệt không hề thua kém Mông Phong, ghì chặt cậu đến độ không thể phản kháng, cậu buộc phải ngậm lấy miếng giấy quỳ ướt nhẹp nước bọt của Lại Kiệt.
Lát sau Lại Kiệt mới chịu buông cậu ra, rút tờ giấy khỏi miệng Lưu Nghiễn, lấy một bảng so màu ra để đối chiếu với giấy quỳ.
“Không có.” – Lại Kiệt thất vọng rằng – “Cậu không bị ảnh hưởng, không phải là người mà họ muốn tìm…”
Huyền, Huyền của Địa cầu.
Lưu Nghiễn thu được hai từ cực kỳ mấu chốt trọng yếu.
Lại Kiệt khép bảng so màu lại, tiện tay bỏ tọt tờ giấy quỳ vào miệng nuốt, rồi nói: “Kể lại nghe thử, sao các cậu gặp được người khổng lồ kia?”
“Sao anh lại nuốt giấy quỳ?” – Lưu Nghiễn ngờ ngợ.
Lại Kiệt kinh ngạc: “Lần đầu tiên gặp mặt tôi đã kết cậu rồi, không phải nói từ sớm rồi à?”
Tên này đúng là đồ biến thái – Lưu Nghiễn rủa thầm trong bụng.
“Bọn tôi…” – Lưu Nghiễn xem xét tia nhìn của Lại Kiệt, cậu lùi ra sau một chút để tránh gã lại làm ra hành động quá khích, đoạn dè chừng nói – “Đang dỡ hàng xuống thì bất chợt xuất hiện một gã khổng lồ, rồi nó lập tức tấn công bọn tôi…”
Lại Kiệt phá lên cười ha hả.
“Cậu đang ba xạo.” – Lại Kiệt cười dứt, đổi sang nét mặt khác, lạnh giọng rằng – “Suýt chút bị cậu dắt mũi.”
Lưu Nghiễn bị lậy tẩy, thế là chẳng cần giả vờ thêm nữa, cậu hỏi thẳng: “Huyền của Địa cầu là gì?”
Lại Kiệt giật giật đôi mày, hỏi ngược lại: “Muốn biết sao?”
Lưu Nghiễn: “…”
“Vậy gia nhập chúng tôi đi.” – Lại Kiệt nói – “Kỹ sư của đội Cơn lốc mới chết không lâu.”
Lưu Nghiễn khẽ lắc đầu từ chối: “Không.”
Lại Kiệt mỏi mệt nhếch khóe miệng tiếp lời: “Thế thì tôi đây cũng “không”, tuy lần đầu tiên gặp mặt tôi đã kết cậu rồi, nhưng vẫn không thể tiết lộ cho cậu được đâu.”
Lưu Nghiễn nhìn Lại Kiệt chăm chăm không hé răng, bỗng nhiên lại đổi đề tài: “Bọn zombie có trí lực.”
Lại Kiệt thờ ơ nói: “Ờ, vậy thì sao?”
Lại Kiệt gục gặc đầu, cầm xấp giấy quỳ tung qua hứng lại, ngó chừng như thể còn muốn xơi thêm một tờ nữa.
Lưu Nghiễn chau mày tiếp: “Tụi nó bị đột biến? Hay đã tiến hóa? Có chỉ số thông minh nhất định hay sao? Tương đương với chỉ số thông minh của con người ở độ tuổi nào?”
Lại Kiệt: “Cậu không gia nhập chúng tôi, nên không thể nói, Tổ chức đã hạ lệnh tuyệt mật, tuy lần đầu tiên gặp mặt tôi đã…”
Lưu Nghiễn không thèm nể nang ngắt lời: “Để mọi người biết chuyện thì họ sẽ lo sợ không yên, đúng chứ? Nhưng anh có nghĩ đến việc, nếu bọn zombie cứ tiến hóa theo đà này, cuối cùng sẽ biến thành thứ gì?”
Lại Kiệt: “Xin miễn trả lời.”
Lưu Nghiễn lùi ra sau vài bước phòng hờ Lại Kiệt tức giận tung chưởng, rồi bày ra giọng điệu tiếc rẻ: “Căn bản là anh chả biết quái gì cả, nhiều lắm chỉ học thuộc hết quyển tài liệu bé xíu kia là cùng, virus với mấy thứ linh tinh gì đó cũng do anh học thuộc chứ gì.”
Lại Kiệt: “…”
Lại Kiệt vừa nhác đứng dậy thì Lưu Nghiễn đã co giò bỏ chạy mất dép.
Ngay phút đó, Lại Kiệt có cảm tưởng như mình vừa bị chơi xỏ.
“Cho dù cậu muốn gia nhập cũng chẳng được đâu nhé, Tổ chức có mệnh lệnh, không thể tiếp nhận bất kỳ thành viên nào thiếu sức chiến đấu, sinh viên mấy cậu trước sau gì cũng bị ép đưa đến trung tâm tị nạn thôi!!” – Lại Kiệt đứng từ xa hô với theo.
Vào đêm, Lưu Nghiễn trằn trọc trở mình, Mông Phong cũng chưa ngủ được.
“Anh sẽ đi với em chứ? Đến chỗ tránh nạn ấy, Mông Phong?” – Lưu Nghiễn cất tiếng hỏi giữa bóng tối tĩnh mịch.
Mông Phong không đáp lời, vẫn ngó chòng chọc trần nhà.
Lưu Nghiễn chỉ cần nghe thấy mấy câu nói của Lại Kiệt, đã có thể đoán chính xác nội dung cả buổi tranh cãi của hai người họ, đại khái là:
“Góp sức cho Tổ Quốc, cứu trợ nhân dân, mấu chốt nằm ở tấm lòng của anh, bất kể anh đang đứng chỗ nào.”
Mông Phong xoay lưng đối mặt với vách tường, thanh âm nặng trĩu truyền tới trong đêm đen.
“Đến căn cứ có thể làm được gì đây?” – Mông Phong nói – “Giúp ba anh canh gác, nhận vài đồng tiền lương, làm một thằng lính cần vụ cho ổng? Nghe có vẻ oách quá nhỉ.”
.
.
.
End #29.
Ngày hôm sau:
“Trung tâm tị nạn có gì ở trỏng?” – Nhóc béo tò mò hỏi.
Lại Kiệt cười rằng: “Cái gì cũng có hết, là do Quốc gia thành lập mà, sau khi vào đó các cháu sẽ an toàn tuyệt đối. Cho đến khi bọn chú xác nhận bên ngoài không còn zombie và virus nữa thì mọi người sẽ được đi ra, một lần nữa gầy dựng quê nhà, bắt đầu cuộc sống.”
Mẹ bé Nhu hỏi: “Có cần chúng tôi đóng góp gì không?”
Lại Kiệt đáp: “Không đâu, hiện giờ hầu hết những người sống ở đó chẳng phải làm lụng gì nhiều, có rất nhiều ngành nghề trong xã hội giờ không có đất dụng võ. Vào thời điểm đặc thù, không cần lao động, nhưng sau khi đến đó, Tổ chức sẽ sắp xếp cho các bạn học tập… để giết thời gian, chia làm hai chuyên ngành là khoa học tự nhiên và khoa học xã hội, tất nhiên người nào theo chuyên môn tự nhiên sẽ bận rộn hơn bên xã hội một chút. Sẽ bị điều động đi làm công tác nghiên cứu, nhất là bên sinh học, các bạn ở đây chẳng có ai chuyên ngành sinh học đúng không? Người tài như thế giờ quý hiếm như gấu trúc vậy, cần phải bảo vệ chặt chẽ.”
“Không có ai, điều kiện cuộc sống ở đó thế nào?” – Lại có người khác hỏi.
Lại Kiệt liền nói: “Quản lý theo cơ chế quân sự hóa, hai chục người chung một phòng, một ngày ăn ba bữa, không thể lên đất liền, xuất nhập phải báo cáo, đúng chín giờ tối tắt đèn.”
Mọi người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lưu Nghiễn từ trên lầu bước xuống, cậu quét mắt nhìn Lại Kiệt một cái.
Đặng Trường Hà cất tiếng: “Tôi vốn là cảnh sát, vậy tôi thì sao?”
Lại Kiệt giải đáp: “Cảnh sát… sẽ được gia tăng huấn luyện, để cậu nhận trách nhiệm phòng vệ. Cụ thể thì chưa biết, còn phải chờ xem bên đó sắp xếp thế nào đã.”
“Anh nhờ người thu xếp một chút được chứ?” – Đinh Lan hỏi.
Lại Kiệt cười lớn: “Tôi không mấy liên hệ với bên Trung ương, chúng tôi thuộc quyền của Quân đội mà, không thể giúp cô được đâu.”
“Có thể sống được là mừng lắm rồi.” – Có người chen lời – “Chẳng lẽ cô còn muốn có phòng đơn kèm phòng tắm riêng nữa á?”
Ai nấy đều phá lên cười, Lại Kiệt tiếp tục kể cho mọi người nghe chuyện ở trung tâm tị nạn.
“Trung úy Lại, anh định khi nào mới đi cứu người đây?” – Lưu Nghiễn ra tiếng hỏi.
Lưu Nghiễn vừa xuất hiện, những người đang vây quanh Lại Kiệt liền tự giác tản đi.
Lại Kiệt đáp: “Tôi cần thêm người.”
Lưu Nghiễn gật đầu, theo phép lịch sự nói một câu: “Cố lên.”
Lại Kiệt cười tự giễu, cứ thế ngồi trầm tư ở nhà ăn suốt cả buổi.
Vào buổi chiều khi Lưu Nghiễn bước ra vườn hoa, cậu bắt gặp Văn Thư Ca đang đứng trước cửa xe rộng mở của đội Cơn lốc, Lại Kiệt đang mở một cái thùng có khóa mật mã, anh ta nói với Văn Thư Ca ở trước mặt: “Đã nghĩ kỹ chưa? Nếu cậu thay đổi ý định, tôi sẽ giết cậu đấy.”
Văn Thư Ca kiên định đáp: “Nghĩ kỹ rồi.”
Lại Kiệt gật đầu, mở thùng sắt ra, Lưu Nghiễn tiến lại gần, cậu phát hiện bên trong thùng toát ra một lớp hơi nước trắng xóa, đó là một thùng lạnh.
Anh ta lấy từ trong thùng ra một ống thuốc và một kim tiêm, xé mở bao bì rồi bảo: “Vươn cánh tay ra.”
Văn Thư Ca xắn tay áo lên, để anh ta tiêm vào.
“Đây là vắc xin ngừa bệnh của các anh à?” – Lưu Nghiễn cất tiếng.
“Ừm.” – Lại Kiệt cũng không giấu cậu – “Tổ chức cứu viện Quốc tế đã nghiên cứu ra nó, quý hiếm cực kỳ đấy.”
Lưu Nghiễn hỏi: “Có thể ngăn ngừa virus hoàn toàn chứ?”
Lại Kiệt đáp: “Không.”
“Nghe đâu loại vắc xin này được cải tiến từ vắc xin cũ. Khi dịch zombie bùng nổ, vắc xin phòng bệnh đã được bắt đầu nghiên cứu và phát triển…” – Lại Kiệt đẩy ống tiêm một cách chậm rãi, Văn Thư Ca toát mồ hôi đầy đầu, khẽ thở dốc.
“Ráng đi, người anh em.” – Lại Kiệt động viên – “Tôi tin cậu sẽ làm được mà.”
Lưu Nghiễn nheo mắt nghiền ngẫm ống thuốc màu lam kia, Lại Kiệt đẩy kim thật sự rất chậm, anh ta không ngẩng đầu nói: “Hồi trước, trong số những người được tiêm loại vắc xin cũ, có người chết, có người phòng ngừa được một lần lây nhiễm, nhưng không sinh ra kháng thể…”
Lưu Nghiễn nói: “Tôi cũng có hai người bạn như thế, sau khi tiêm vắc xin ngừa bệnh đã bị cắn, nhưng vẫn sống sót.”
Lại Kiệt cảm thán: “Tốt số thật nhỉ, hàng vạn người mới có một người… Nhưng chỉ có thể ngăn ngừa được một lần lây nhiễm thôi, bảo họ ráng mà quý cái mạng mình đi.”
Lưu Nghiễn lại hỏi: “Chúng lây lan theo cơ chế nào?”
Lại Kiệt thản nhiên đáp: “Người của Trung tâm sẽ giải thích cho cậu… Nghe nói có hai giai đoạn khác nhau. Giai đoạn thứ nhất là virus tiến vào cơ thể cậu, mà cậu còn sống. Giai đoạn thứ hai là sau khi cậu biến thành zombie, hình thái của virus cùng tùy theo đó mà biến đổi.”
Lưu Nghiễn gật đầu, Lại Kiệt tiếp lời: “Ở đây có tài liệu miễn phí của Trung tâm tị nạn phát cho, cậu có thể lấy một bản về coi thử.”
“Giai đoạn thứ hai và giai đoạn thứ nhất có gì khác nhau?” – Lưu Nghiễn nói.
Lại Kiệt giải đáp: “Ban đầu virus cũng như các loại bình thường khác, giống như virus cảm cúm vậy, nhưng sau khi con người biến thành zombie, virus lập tức khác hẳn, họ gọi virus trong cơ thể những người chưa phát bệnh là “bào tử”(1), sau khi biến thành zombie thì virus gọi là “vật chủ”, hơi bị trừu tượng, nhỉ.”
(1)Bào tử: dạng kết bào xác của vi khuẩn khi gặp điều kiện không thuận lợi, có khả năng chống chọi lại điều kiện khắc nghiệt của môi trường. (Nôm na giống như virus ngủ đông trong một cái túi vậy đó )
Lưu Nghiễn trầm ngâm không lên tiếng, quả thực rất trừu tượng, bào tử tự do, sau khi tiến vào cơ thể cắm rễ sinh trưởng gọi là vật chủ.
“Rất kỳ lạ.” – Lưu Nghiễn thắc mắc – “Bản thân virus này có khả năng tự sao chép, đồng thời còn có thể sản sinh ra nhiều cá thể virus nữa sao(2)? Hình thái cấu trúc thế nào? Dạng xoắn ốc hay là khối hai mươi mặt đều?”
(2) Virus vốn chỉ có cơ chế sao chép, không có khả năng tự sinh sản bên ngoài vật chủ. Những sinh vật bình thường sinh sản nhờ cơ chế phân chia tế bào, còn virus phải tự lắp ráp bên trong tế bào vật chủ. Điều mà Lưu Nghiễn thắc mắc ở trên là loại virus trong này vừa có khả năng sao chép, vừa có khả năng phân chia tế bào để sinh sản. (Chắc là vậy, mình không chuyên Sinh nên chỉ hiểu được vậy thôi :p)
Lại Kiệt chỉ bảo: “Tự về xem tài liệu đi.”
“Chắc không phải hai dạng đó rồi, đây là một loại vi sinh vật kỳ lạ kết hợp giữa virus và tế bào sinh sản… Thứ này vẫn là virus sao?” – Lưu Nghiễn lẩm bẩm nói.
Lại Kiệt nói: “Tôi nghe họ bảo, con người chưa từng gặp phải loại virus này bao giờ, có thể là một loại sinh vật hoàn toàn mới, chẳng qua cấu tạo khá tương tự với virus thôi.”
Lưu Nghiễn chầm chậm gật đầu: “Sau này Văn Thư Ca sẽ không sợ bị lây nhiễm virus nữa sao?”
Lại Kiệt liếc mắt nhìn Lưu Nghiễn, dường như hiểu ra nghi vấn của cậu bắt nguồn từ đâu, anh ta đáp: “Không, đây là vắc xin đã cải tiến lần hai từ rất nhiều mẫu huyết thanh thí nghiệm. Sau khi tiêm vào, một khi tiếp xúc với virus, cơ thể sẽ lập tức sản sinh kháng thể, và cũng kèm theo những phản ứng khác nữa… Tổng cộng chỉ có ba lần. Khá giống tình thế lưỡng cực đối kháng, virus gây bệnh và kháng thể mới do vắc xin sinh ra, giằng co qua lại trong cơ thể của cậu.
Lưu Nghiễn: “Hết ba lần rồi thì sao? Lại tiêm thêm vắc xin?”
“Cả đời chỉ có ba lần.” – Lại Kiệt nói – “Cộng thêm chính cậu, cả thảy có bốn mạng. Xài hết bốn mạng rồi thì game over.”
Lưu Nghiễn gật gật đầu.
“Virus Oaks, bên Tây đặt tên cho nó cái tên đó.” – Lại Kiệt đẩy đến cuối ống tiêm, Văn Thư Ca bật ra một tiếng gào thét đau đớn rồi xụi người đi, Lưu Nghiễn toan tiến lên đỡ nhưng Lại Kiệt đã nhanh tay ôm lấy Văn Thư Ca.
“Được, xong rồi.” – Lại Kiệt thấp giọng – “Nghỉ một lát đi.”
Anh ta dìu Văn Thư Ca lên nằm ở phía sau xe, thu dọn dụng cụ xong xuôi rồi nhìn sang Lưu Nghiễn.
“Tác dụng phụ cũng lớn thật đấy.” – Lưu Nghiễn ngờ vực – “Sẽ không bị đột biến chứ?”
“Có đấy.” – Lại Kiệt cười nói – “Cơ thể sinh ra kháng thể, không chỉ chống lại Oaks, còn giúp miệng vết thương của cậu ta khép lại trong thời gian ngắn với tốc độ nhanh gấp ngàn lần.”
“Giống như zombie sao?” – Lưu Nghiễn mới chú ý thấy vết thương hôm qua của Lại Kiệt giờ đã biến mất rồi.
“Ừm hửm?” – Lại Kiệt gật đầu tiếp – “Khá là giống, nhưng không hoàn toàn, khi tiêm vắc xin vào thì những thế mạnh của người đó sẽ được tăng cường gấp trăm lần, tỷ như cậu chàng Văn Thư Ca này có một đôi tay rất khéo léo, theo cậu ta kể thì trước kia từng là… trộm vặt. Cho nên tôi thấy cậu ta có tư chất riêng.”
Lưu Nghiễn hỏi: “Sẽ giúp cậu ta càng thêm linh hoạt?”
Lại Kiệt bèn nói: “Khi gánh chịu vết thương chí mạng, cơ thể sẽ tự động chữa lành, trừ phi bị thương quá nặng hoặc ăn một súng toác đầu, còn nếu bị chặt đứt tay, chân, thì… chắc là có thể tái tạo lại. Mà tôi cũng chưa từng thử bao giờ.”
“Cyborg(3).” – Lưu Nghiễn thốt.
(3) Cyborg: Là người nửa người máy, tích hợp công nghệ người máy vào cơ thể. Vốn QT dịch là ‘người nhân bản’, nhưng mình thấy nó không đúng lắm, nên xài cách dịch của google là Cyborg.
“Lính Cyborg.” – Lại Kiệt gật gù – “Và người bị lây nhiễm cũng chẳng phải sợ hãi nữa, ở Trung tâm tị nạn đã sử dụng một loại virus khác… tiêm vào người bị bệnh. Có thể khiến toàn bộ chức năng cơ thể của họ vận hành cực chậm, rơi vào trạng thái hôn mê.”
Lưu Nghiễn khe khẽ thì thào: “Chờ đến khi tìm ra phương pháp, mới bắt đầu… chữa trị cho họ.”
Lại Kiệt vui vẻ gật đầu: “Cũng chẳng có cách nào khác, nhưng nghe nói sẽ gây ra tổn hại nhất định cho não bộ, đến mức độ nào thì không rõ.”
Lưu Nghiễn lại nói: “Không ngờ anh lại hiểu biết về virus đến vậy.”
Lại Kiệt cười khiêm tốn: “Đúng rồi, nếu không lúc tiêm vắc xin cho lính mới, cậu bảo tôi phải giải thích cho họ thế nào đây?”
Lưu Nghiễn chuyển sang đề tài khác: “Trong quá trình chúng tôi chạy nạn có phát hiện một loại người khổng lồ, được tổ hợp từ xác chết.”
Nụ cười của Lại Kiệt tức khắc tắt ngóm: “Là hình dạng hợp thể của Oaks, các cậu đã gặp bao nhiêu?”
Lưu Nghiễn bất giác rùng mình, Lại Kiệt đang nắm giữ đáp án mà cậu mong muốn bấy lâu.
Tuy nhiên Lưu Nghiễn không hỏi “Nghĩa là sao?”, mà cậu nói thẳng ra: “Bên trong nó, có một thứ gì đó rất quái lạ, điều khiển tất cả zombie đã chết tụ hợp lại một chỗ…”
Vẻ mặt của Lại Kiệt trở nên ngưng trọng, anh ta hỏi: “Cậu đã thấy Huyền?”
“Cái gì?” – Lưu Nghiễn ngạc nhiên – “Cái thứ đó gọi là Huyền à?”
“Không thể nào.” – Lại Kiệt ngỡ ngàng.
Lưu Nghiễn giải thích: “Tôi dùng tia hồng ngoại thăm dò được được nó.” – Cậu nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, sau khi lựa lời đắn đo mới tiếp – “Mông Phong rưới xăng đốt, cùng với mọi người hợp sức, dùng móc câu móc hết lũ zombie xuống…”
Lại Kiệt tức khắc chụp tay Lưu Nghiễn, kéo cậu áp lên cạnh cửa xe, quát lên: “Đứng yên! Các cậu phá hủy hợp thể của Oaks là chuyện từ khi nào hả?!”
Anh ta cuống quýt lôi giấy quỳ ra, ngậm vào miệng mình cho ướt nước bọt rồi bóp mở miệng của Lưu Nghiễn ra.
Lưu Nghiễn: “!!!”
Lại Kiệt: “Để tôi xem cậu có kháng thể không, đứng yên coi!”
Lưu Nghiễn không ngừng kêu khổ trong bụng, sức của Lại Kiệt không hề thua kém Mông Phong, ghì chặt cậu đến độ không thể phản kháng, cậu buộc phải ngậm lấy miếng giấy quỳ ướt nhẹp nước bọt của Lại Kiệt.
Lát sau Lại Kiệt mới chịu buông cậu ra, rút tờ giấy khỏi miệng Lưu Nghiễn, lấy một bảng so màu ra để đối chiếu với giấy quỳ.
“Không có.” – Lại Kiệt thất vọng rằng – “Cậu không bị ảnh hưởng, không phải là người mà họ muốn tìm…”
Huyền, Huyền của Địa cầu.
Lưu Nghiễn thu được hai từ cực kỳ mấu chốt trọng yếu.
Lại Kiệt khép bảng so màu lại, tiện tay bỏ tọt tờ giấy quỳ vào miệng nuốt, rồi nói: “Kể lại nghe thử, sao các cậu gặp được người khổng lồ kia?”
“Sao anh lại nuốt giấy quỳ?” – Lưu Nghiễn ngờ ngợ.
Lại Kiệt kinh ngạc: “Lần đầu tiên gặp mặt tôi đã kết cậu rồi, không phải nói từ sớm rồi à?”
Tên này đúng là đồ biến thái – Lưu Nghiễn rủa thầm trong bụng.
“Bọn tôi…” – Lưu Nghiễn xem xét tia nhìn của Lại Kiệt, cậu lùi ra sau một chút để tránh gã lại làm ra hành động quá khích, đoạn dè chừng nói – “Đang dỡ hàng xuống thì bất chợt xuất hiện một gã khổng lồ, rồi nó lập tức tấn công bọn tôi…”
Lại Kiệt phá lên cười ha hả.
“Cậu đang ba xạo.” – Lại Kiệt cười dứt, đổi sang nét mặt khác, lạnh giọng rằng – “Suýt chút bị cậu dắt mũi.”
Lưu Nghiễn bị lậy tẩy, thế là chẳng cần giả vờ thêm nữa, cậu hỏi thẳng: “Huyền của Địa cầu là gì?”
Lại Kiệt giật giật đôi mày, hỏi ngược lại: “Muốn biết sao?”
Lưu Nghiễn: “…”
“Vậy gia nhập chúng tôi đi.” – Lại Kiệt nói – “Kỹ sư của đội Cơn lốc mới chết không lâu.”
Lưu Nghiễn khẽ lắc đầu từ chối: “Không.”
Lại Kiệt mỏi mệt nhếch khóe miệng tiếp lời: “Thế thì tôi đây cũng “không”, tuy lần đầu tiên gặp mặt tôi đã kết cậu rồi, nhưng vẫn không thể tiết lộ cho cậu được đâu.”
Lưu Nghiễn nhìn Lại Kiệt chăm chăm không hé răng, bỗng nhiên lại đổi đề tài: “Bọn zombie có trí lực.”
Lại Kiệt thờ ơ nói: “Ờ, vậy thì sao?”
Lại Kiệt gục gặc đầu, cầm xấp giấy quỳ tung qua hứng lại, ngó chừng như thể còn muốn xơi thêm một tờ nữa.
Lưu Nghiễn chau mày tiếp: “Tụi nó bị đột biến? Hay đã tiến hóa? Có chỉ số thông minh nhất định hay sao? Tương đương với chỉ số thông minh của con người ở độ tuổi nào?”
Lại Kiệt: “Cậu không gia nhập chúng tôi, nên không thể nói, Tổ chức đã hạ lệnh tuyệt mật, tuy lần đầu tiên gặp mặt tôi đã…”
Lưu Nghiễn không thèm nể nang ngắt lời: “Để mọi người biết chuyện thì họ sẽ lo sợ không yên, đúng chứ? Nhưng anh có nghĩ đến việc, nếu bọn zombie cứ tiến hóa theo đà này, cuối cùng sẽ biến thành thứ gì?”
Lại Kiệt: “Xin miễn trả lời.”
Lưu Nghiễn lùi ra sau vài bước phòng hờ Lại Kiệt tức giận tung chưởng, rồi bày ra giọng điệu tiếc rẻ: “Căn bản là anh chả biết quái gì cả, nhiều lắm chỉ học thuộc hết quyển tài liệu bé xíu kia là cùng, virus với mấy thứ linh tinh gì đó cũng do anh học thuộc chứ gì.”
Lại Kiệt: “…”
Lại Kiệt vừa nhác đứng dậy thì Lưu Nghiễn đã co giò bỏ chạy mất dép.
Ngay phút đó, Lại Kiệt có cảm tưởng như mình vừa bị chơi xỏ.
“Cho dù cậu muốn gia nhập cũng chẳng được đâu nhé, Tổ chức có mệnh lệnh, không thể tiếp nhận bất kỳ thành viên nào thiếu sức chiến đấu, sinh viên mấy cậu trước sau gì cũng bị ép đưa đến trung tâm tị nạn thôi!!” – Lại Kiệt đứng từ xa hô với theo.
Vào đêm, Lưu Nghiễn trằn trọc trở mình, Mông Phong cũng chưa ngủ được.
“Anh sẽ đi với em chứ? Đến chỗ tránh nạn ấy, Mông Phong?” – Lưu Nghiễn cất tiếng hỏi giữa bóng tối tĩnh mịch.
Mông Phong không đáp lời, vẫn ngó chòng chọc trần nhà.
Lưu Nghiễn chỉ cần nghe thấy mấy câu nói của Lại Kiệt, đã có thể đoán chính xác nội dung cả buổi tranh cãi của hai người họ, đại khái là:
“Góp sức cho Tổ Quốc, cứu trợ nhân dân, mấu chốt nằm ở tấm lòng của anh, bất kể anh đang đứng chỗ nào.”
Mông Phong xoay lưng đối mặt với vách tường, thanh âm nặng trĩu truyền tới trong đêm đen.
“Đến căn cứ có thể làm được gì đây?” – Mông Phong nói – “Giúp ba anh canh gác, nhận vài đồng tiền lương, làm một thằng lính cần vụ cho ổng? Nghe có vẻ oách quá nhỉ.”
.
.
.
End #29.
/81
|