36 Chiêu Ly Hôn

Q.4 - Chương 45 - Bà Bùi Có Ý Gì?

/178


Edit: nhoclubu

Ngày không tuyết rơi, nhưng giữa mùa đông lại có mưa, đặc biệt làm cho người khác bất ngờ. Đúng là mưa mùa đông lạnh thật, tuyết rơi trên da còn có một chút ấm nóng, mà mưa trực tiếp rơi xuống từ trên trời, khiến cho người ta không kịp đề phòng, cũng không biết phải mặc đồ gì.

Tôi và Gia Tuấn có hẹn, tối nay đến nhà mẹ chồng ăn cơm, trong lòng tôi đang tính toán thử xem mua thứ gì mới có thể khiến mẹ chồng vui vẻ, từ sau khi hợp lại, thái độ của mẹ chồng đối với tôi cũng dịu đi rất nhiều, hẳn là tôi cũng nên hiếu thảo với mẹ cho tốt, thêm vào đó cũng nên mua chút quà cho em chồng, đứa em chồng thần bí này của tôi, lại có thể có người đến hẹn nó, tôi không thể không thán phục lời nói của em gái mình- Đinh Đang.

Phân thối đến đâu cũng có con chó yêu tha thiết, không được, không được, không thể nói như vậy được.

Khi sắp đến giờ tan tầm, thư ký Trần gọi điện thoại cho tôi: “Đinh Đinh, tối nay bà Bùi mời em ăn cơm, em đến biệt thự của tổng giám đốc Bùi một chuyến nhé?”

Tôi rất bối rối: “Không được rồi, em đã hứa với chồng em tối nay về nhà rồi.”

“Gọi điện thoại nói một tiếng với anh ấy đi, bà Bùi rất thành tâm thành ý mà.”

Tôi lại có hơi khó xử, nghĩ đi nghĩ lại, tôi đành gọi điện cho Gia Tuấn, nói dối với anh: “Gia Tuấn, tạm thời em có chút việc, có thể về nhà trễ, anh về mẹ trước đi, em làm xong sẽ gọi xe về sau.”

Ở bên kia anh nói: “Đúng lúc anh cũng có chút việc, đợi anh xong việc rồi, chúng ta gọi cho nhau cũng được.”

Tôi do dự, còn muốn nói thêm gì đó, anh lại vội vàng gác máy.

Trong lòng tôi thật bất an, bà Bùi mời tôi ăn cơm? Sao tôi lại có cảm giác không tốt vậy? nhưng thật sự tôi cũng không có cách nào nói gì vả, sau khi do dự, tôi đàng phải lo lắng bất an đi theo thư ký Trần, cùng đến biệt thự của Bùi Vĩnh Diễm.

Đến biệt thự của Bùi Vĩnh Diễm lần này, không giống với lần trước có chủ nhà, thoải mái tự do, lần này có Từ Hi thái hậu ở đó, tôi vô cùng căng thẳng.

Khi bước vào nhà, thư ký Trần đưa cho tôi đôi dép lê, sau khi thay xong, tôi ngồi xuống sô pha, nhấc tay một cách mất tự nhiên, đợi bà Bùi.

Bà Bùi nhanh chóng xuống lầu, bà đã thay một cái áo len rộng thùng thình màu hồng, trước ngực đeo một chiếc vòng cổ trân châu Mikimoto xa xỉ, đi từng bước xuống cầu thang.

Nhìn thấy tôi, bà nhiệt tình chào hỏi: “Đinh Đinh, cháu đã đến rồi.”

Tôi nhanh chóng đứng lên: “Bác Bùi.”

“Mau ngồi xuống đi, cháu xem cháu khách sáo kìa.” Bà kéo tôi ngồi xuống.

Chỗ của Bùi Vĩnh Diễm không có người làm cố định, cho nên việc mời trà cũng giao cho thư ký Trần làm, ở bên kia, thư ký Trần đã pha xong trà sữa cho chúng tôi.

Bà Bùi bảo tôi uống trà, bà lại tò mò hỏi tôi: “Hôm nay thời tiết rất xấu, làm sao vào mùa đông mà lại mưa to như thế chứ? Thời tiết phương Bắc vẫn thường hay thay đổi thế sao?”

Tôi giải thích với bà: “Thật ra ở Thanh Đảo, 4 mùa rất rõ rệt, mùa đông không lạnh lắm, rất ôn hòa, mùa hè lại không quá nóng, rất mát mẻ. Cháu cảm thấy thành phố này sống dễ chịu nhất.”

Bà Bùi thản nhiên nói: “Nếu nói về sinh sống, bác thích sống ở Canada, Vĩnh Diễm cũng rất thích, nó thích vào mùa đông qua hồ bên đó để câu cá.”

Câu cá? Cũng đúng, nếu tôi có gia tài bạc triệu, chuyện bên dưới có nhân viên khác quản lý giúp tôi, tôi cũng tình nguyện nhàn hạ ở nhà thêu hoa, nuôi chim chóc.

Trà sữa được bưng lên cho tôi, tôi nói cám ơn với thư ký Trần, cũng không uống, vẫn đang ngồi rất ngay ngắn.

Bà Bùi tự mình uống trà, sau khi đặt trách xuống, bà lại hỏi tôi: “Đinh Đinh này, lần trước cháu nói cô tốt nghiệp trường đại học nào? Trường cháu tốt nghiệp tên là gì? Dường như bác chưa từng nghe nói.”

Tôi giải thích: “Cũng không phải là trường danh tiếng gì.”

Bà Bùi có hơi tò mò: “Vậy thì sao lại vào được Phiếm Hoa chứ?”

Tôi suy nghĩ: “Một người bạn của chồng cháu giới thiệu giúp.”

Bà “à” một tiếng.

Bầu không khí hơi ngột ngạt, tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài xuống mái hiên, hàng lang dài ở bên ngoài, tiếng động rất đơn điệu.

Bà Bùi khách sáo nói: “Chủ tịch cũng từ Hồng Kông đến, chẳng qua ông ấy lo lắng cho Bùi Vĩnh Diễm, cho nên đến bệnh viện rồi, bác sĩ nói chẳng qua nó chỉ mất máu khá nhiều, hiện tại trải qua truyền máu và điều dưỡng, đã khỏe hơn, cho nên tối nay nó có thể về nhà ngủ một đêm.”

Tôi tán gẫu với bà một cách mất tự nhiên, trước sau cũng không rõ dụng ý thật sự của bà.

“Tối nay, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.”

Tôi từ chối: “Bà Bùi, nhà cháu có việc, cháu đã hẹn với chồng tối nay về nhà mẹ chồng ăn cơm rồi.”

Bà “à” một tiếng, liền nói: “Nghe nói chồng cháu là một luật sư, xem ra tình cảm của hai người rất tốt, tại sao lại chưa có con vậy?”

Tôi thấp giọng: “Đang định ạ.”

Bà gật đầu: “Đúng rồi, không có con thì trống vắng lắm, bác cũng mong Vĩnh Diễm kết hôn sớm một chút, thành gia lập nghiệp, sinh cho bác vài đứa cháu, thật ra thì trai hay gái cũng không quan trọng, thông minh hoạt bát là tốt rồi, đứa con này của bác từ nhỏ đến lớn đều thông minh hơn người, tương lai nếu sinh con thì tuyệt đối cũng không kém.”

Các bà mẹ đều không công bằng, đều thích khoe khoang con mình, ngay cả một người ngốc như tôi, mẹ tôi cũng đắc ý vênh vang, khoe khoang ở bên ngoài rằng: đứa con gái nhà tôi rất lanh lợi, làm việc cũng cẩn thận, nấu cơm ngon, sở trường là gói bánh sủi cảo, còn có thịt kho tàu nữa. Người bên ngoài không biết thật sự là tôi yếu kém bậc nhất.

Tôi im lặng lắng nghe bà Bùi nói.

Bà Bùi còn nói thêm: “Vĩnh Diễm trì hoãn việc kết hôn, tuy rằng người hiện giờ kết hôn trễ, nhưng sớm hay muộn gì cũng phải lấy? Nó nói một là muốn gầy dựng sự nghiệp, hai là tìm chưa được cô gái thích hợp, thật ra không phải phụ nữ đều giống nhau sao? Quay về 500 năm trước, phụ nữ vẫn là phụ nữ, đàn ông vẫn là đàn ông mà.”

Trong lòng tôi nói, quay về 5 vạn năm nữa, đàn ông và phụ nữ đều không phải người.

Bà Bùi lại cao giọng nói: “Cho nên bác và bác trai vẫn thường nói, cưới vợ thôi mà, quan trọng là… gia thế, gia thế mà tốt, các mặt khác đều đứng thứ hai.”

Tôi phụ họa theo: “Cũng không hẳn, không có gia thế tốt, không thấy cổ phiếu tăng.”

Bà Bùi cười sang sảng: “Cháu cũng thật là thú vị.”

Trong lòng tôi muốn nói, cùng với bà già như bà đây nói chuyện phiếm suốt đêm, tôi cũng mệt chết, khi nào thì bà mới thả tôi về nhà thăm ba mẹ đây?

Bà Bùi nhìn nhìn nước sơn tinh tế trên móng tay, tự khen: “Nếu bây giờ bác có thể có một đứa con dâu, bác liền yên tâm một nửa.”

Trong lòng tôi nói, không biết cô ta phải tài giỏi về phương diện nào? Bởi vì theo tôi được biết, heo có thể đẻ cũng chưa chắc sẽ sống thọ.

Bà Bùi này cuối cùng là muốn nói gì với tôi chứ, tôi nhìn bên ngoài trời đã tối, cũng không biết Gia Tuấn đã bàn chuyện xong chưa, tôi đói bụng, nhưng lại không ngửi thấy mùi cơm trong bếp, bà ấy nói mời ăn cơm, cơm ở đâu chứ?

Cuối cùng, bà Bùi nói: “Đinh Đinh, cháu cứu Vĩnh Diễm, bác vô cùng cám ơn cháu, cháu cần thứ gì cứ nói thẳng đừng ngại.”

Tôi khách sáo nói: “Cháu không cần gì cả, cho dù ngày đó không phải là tổng giám đốc Bùi mà là người khác, cháu cũng sẽ cứu, bất cứ ai cũng sẽ làm như vậy.”

Bà Bùi bỗng nhiên nghiêm mặt lại, giọng nói của bà cũng kéo dài ra: “Vĩnh Diễm đến Đại Lục gầy dựng sự nghiệp, mấy năm nay cũng rất vất vả, bên cạnh cũng không thiếu phụ nữ muốn đeo bám lấy nó, có một số phụ nữ bụng dạ khó lường, thân phận không rõ ràng, lừa lọc thì sẽ không thoát khỏi được.”

Trong lòng tôi trầm xuống, lời này của bà Bùi là có ý gì?


/178

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status