Cô béo vừa thấy chị Lưu tức giận lập tức hoà giải: "Ai da, chị bảo này Tử Tình, mặc kệ em có chuyện động trời nào cũng được, đều phải chờ sau ngày mai hẵng nói! Ngoại ngữ em tốt vậy, em không giúp bọn chị, thì địa vị của phòng tạp vụ sau này càng…. Haizzz! Tử Tình à!
Em giúp đỡ đi mà!"
Vài nhân viên tạp vụ khác cũng bắt đầu ra sức khuyên nhủ Tử Tình.
Lãnh Tử Tình vừa nghe thì liền thấy bùi tai. Sao cô có thể bỏ rơi bọn họ không quản cho được chứ? Vì sao cô lại biết nhiều ngoại ngữ vậy, chính cô cũng không rõ. Nhưng sự việc này cũng đủ để cô kiêu ngạo một hồi rồi!
Từ khi tỉnh lại bị mất trí nhớ đến giờ, những tin tức mà cô nhận được chưa có cái nào làm cô hài lòng như chuyện này! Cuối cùng cũng còn chỗ có giá trị. Cô cũng rất chờ mong nha!
Đối với trình độ thuần thục khi đọc mấy tờ rơi kia của mình, nói năng lưu loát thành thạo vậy, phải gọi là tinh thông mới đúng! Không ngờ mình lại có chút tài lẻ này, cô thật cảm động đến phát khóc lên được!
"Tử Tình, em đồng ý đi!" Mấy nhân viên tạp vụ vây quanh khuyên nhủ Tử Tình, mà chị Lưu lại chỉ đứng một bên nhìn cô chằm chặp.
Cô béo vừa thấy thế vội kéo chị Lưu lại nói: "Chị Lưu à! Chị mau khuyên nhủ Tử Tình đi. Nếu muốn đi thì cũng phải đợi qua ải ngày mai rồi hẵng đi! Chị Lưu!"
Chị Lưu hừ một tiếng, miễn cưỡng nói: "Cô ta muốn đi thì để cô ta đi đi! Dù sao chúng ta cũng bị người ta bắt nạt mãi rồi, có phải ngày một ngày hai đâu! Loại người không có lương tâm này, chị Lưu tôi xem như nhìn lầm người rồi! Được rồi được rồi! Đã muộn lắm rồi! Về thôi!"
Nói xong, chị Lưu liền xua mọi người đi, xách túi rời khỏi!
Lãnh Tử Tình nhìn bóng dáng chị Lưu, chị người không cao, lưng hơi còng xuống. Cũng có thể làm việc lâu rồi, đều cúi đầu lau dọn rác tạo thành thói quen còng lưng xuống! Nhưng cốt khí cứng rắn đó lại không hề giảm một phân một tấc nào.
Lúc này, Lãnh Tử Tình phát hiện cảnh vật trước mắt nhoè đi, nước mắt không biết từ bao giờ rơi xuống….
Ngày hôm sau.
Lãnh Tử Tình không chút trì hoãn, xuất hiện ở cuộc thi. Vốn dĩ có 8 phòng: bếp, sảnh trước, bảo vệ, phòng khách, spa thẩm mỹ, giải trí, thể hình, dịch vụ y tế. Giờ lại thêm một phòng, tạm thời gọi là phòng tạp vụ. Tổng cộng có hơn 30 người tham gia cuộc thi.
Phòng đấu được bố trí trong đại sảnh giải trí của khách sạn Nhật Hàng. Vừa sáng ra, các vị
giám đốc đã bận rộn tới lui sắp xếp. Bình thường rất ít khi thấy bọn họ đích thân ra trận, hôm nay lại cực kỳ tích cực. Có người lén nói, cuộc thi hôm nay cơ hồ là chủ tịch cũng sẽ đích thân tham dự. Vì vậy mọi người đều không dám chậm trễ.
Việc kinh doanh của khách sạn vẫn tiến hành bình thường, nhân thủ đương nhiên càng thiếu. Vì vậy những người tham gia thi đấu đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt để thể hiện mình.
Lãnh Tử Tình được cô béo và mấy nhân viên tạp vụ áp tải đến nơi thi đấu. Vừa nhìn thì thấy tinh anh của các bộ phận đều đã có mặt. Cô béo nhanh chóng nhìn lướt qua đối thủ, trừ Tô Mỳ Sợi và bảo vệ Soái Hồ ra, còn có mỹ nữ miệng rộng của phòng khách Yên Lạc Nhi, búp bê sứ của tiền sảnh Doãn Thiến, sư phụ cắt tóc Trang Ngạo Nhiên, huấn luyện viên thể hình Khang Huy, bác sĩ Thời Kính Nhiên, cô béo đều nhất nhất giới thiệu thực lực của bọn họ cho Lãnh Tử Tình. Đừng nói, năng lực bao quát của cô béo cực mạnh, được cô béo giới thiệu như vậy, Lãnh Tử Tình lập tức nhớ rõ bọn họ, đều rất đặc biệt.
Do nhân thủ của khách sạn khan hiếm nên chỉ cho một mình cô béo ở lại xem, mấy người tạp vụ kia chỉ dặn dò thêm vài câu, cổ vũ khích lệ cho Lãnh Tử Tình rồi đi khỏi. Lãnh Tử Tình đột nhiên thấy hơi căng thẳng, nhiều người vậy mà cô không quen ai cả. Không biết hình thức thi đấu thế nào đây? Hôm qua cô về nhà kiểm tra một hồi trình độ ngoại ngữ của mình, quả nhiên ba loại ngôn ngữ này cô đều biết cả. Nhưng tại sao mình vẫn còn toát mồ hôi trán, váng mồ hôi đầu chứ? Trong đại sảnh cũng không nóng lắm mà!
"Nervous?" [Căng thẳng à?] Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên bên tai cô.
Lãnh Tử Tình liếc mắt sang bên cạnh, giám đốc Lâm không biết đã đứng cạnh cô từ khi nào.
So với đám giám đốc bận rộn kia, thì hắn dường như không thèm đếm xỉa vào việc gì vậy.
"Có hơi hơi ạ." Lãnh Tử Tình đáp.
"Ha ha." Giám đốc Lâm cười nhạt. Anh không khỏi nhìn cô với cặp mắt khác. Cô đã thành công thu hút cái nhìn của anh. Trình độ ngoại ngữ của cô hẳn là không thấp, tại sao lại đến đây làm tạp vụ chứ? Anh trong lòng cảm thấy rất hiếu kỳ!
"Tin tưởng chính mình so với việc giành được tín nhiệm còn quan trọng hơn." Lâm Địch Phi vẫn tươi cười như cũ. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
"Tôi biết. Cảm ơn anh ạ!" Lãnh Tử Tình cảm động nói. Lời cảm ơn này không chỉ bao hàm một câu nói này, mà còn có đủ loại tư vị trước đây, cô tin giám đốc Lâm sẽ hiểu.
Trận đấu sắp bắt đầu, các tuyển thủ đã chuẩn bị xong. Tô Mỳ Sợi không nhường nhịn một ai, kiêu ngạo xuất hiện trên sàn đấu. Lúc nhìn thấy Tử Tình, cô ta khinh thường lườm cô vài lần.
Lãnh Tử Tình liếc mắt nhìn ra xa, trừ mấy người mà cô béo đã giới thiệu khi nãy ra cô còn có chút ấn tượng, những người khác cô đều không quen. Sự tự tin vừa mới được nhen nhóm lên lại bắt đầu dần biến mất.
Bỗng nhiên cô nhìn thấy chị Lưu đang hấp tấp chạy tới. Chị Lưu giơ ngón cái lên với cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô béo, chị ta còn mỉm cười. Lãnh Tử Tình biết chị Lưu là người khẩu xà tâm phật. Nhìn thấy chị, Lãnh Tử Tình liền nhanh chóng ngẩng đầu. Nói thế nào đi nữa thì cô cũng phải nỗ lực! Tuy vừa đến đây 2 hôm, nhưng cô cũng hy vọng có thể để cho phòng tạp vụ có thể được kiêu hãnh ngẩng cao đầu một lần. Tạp vụ thì làm sao chứ? Làm công việc bẩn nhất mệt nhất, tiền lương cũng ít nhất, còn bị người khác coi thường. Hừ! Cho dù cô đi khỏi đây, cũng là muốn hãnh diện mà đi!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua!
Nghe nói hình thức thi đấu tuy đơn giản nhưng nội dung cũng rất phức tạp, đều là thi phục vụ khách hàng. Lãnh Tử Tình nhìn những thí sinh dự thi đều rất căng thẳng, dò xét lẫn nhau.
Cô nhìn thấy các giám đốc tụm năm tụm ba đứng một chỗ, người thì liên tiếp nhìn đồng hồ, người thì ngóng ra phía cửa, dường như đang đợi người nào đó.
Chợt nghe thấy giọng nói nho nhỏ thì thào bên cạnh: "Nghe nói hôm nay ngài chủ tịch cũng đến!"
"Thật á? Chính là Văn Quang Nhiễm kia á?" Giọng nói khác tỏ ra rất kinh ngạc.
"Đúng rồi. Còn có chủ tịch nào nữa chứ? Nghe nói ông ấy rất hà khắc! Yêu cầu cực kỳ
nghiêm khắc. Người ta lớn lên ở nước ngoài, chút ít tiếng Anh của chúng ta nếu nói không đến nơi đến chốn thì người ta sẽ nhanh chóng nghe ra ngay!"
"Sợ cái gì chứ? Nghe ra thì nghe ra chứ sao! Cùng lắm là không xuất ngoại nữa, cũng chả có gì tổn thất cả!"
"Cô thì biết cái gì? Quản lý của phòng tôi ký thác kỳ vọng rất cao vào chúng tôi! Nếu tôi không thắng được, làm bà ý mất mặt, thì bà ý không xé xác tôi ra mới là lạ!"
"Thật hay đùa vậy? Quản lý của các anh nói vậy sao? Vậy anh phải cố lên! Tôi…"
"Suỵt! Mau nhìn đi! Cô mau nhìn đi!" Một giọng nói khác đột nhiên vội vàng ngắt lời bọn họ.
Lãnh Tử Tình cũng hiếu kỳ nhìn về hướng cô ta chỉ, hai người đàn ông đi từ cửa vào mặc tây trang là lượt, đằng trước là một người khuôn mặt nghiêm túc, tuổi còn trẻ nhưng cực kỳ có uy nghiêm. Người đằng sau bị anh ta che khuất, Lãnh Tử Tình không nhìn thấy gương mặt, chỉ cảm thấy đó cũng không phải là người tầm thường!
/350
|