"Đúng vậy. Nhưng mà, em nhất định phải chú ý lối vào phòng." Lôi Tuấn Vũ dặn dò.
"Sao? Lối vào phòng? Không phải là theo đường từ cầu thang vừa đi lên hay sao?" Lãnh Tử Tình tò mò nhìn khuôn mặt đẹp trai, lạnh lùng của Lôi Tuấn Vũ.
"Đương nhiên đúng, có điều phải theo phòng ngủ bên cạnh đi vào." Nói xong, Lôi Tuấn Vũ nhẹ nhàng nhấn lên một cái nút trên vách tường, trên tường liền xuất hiện một cánh cửa, anh tiêu sái mở ra, hóa ra bên cạnh là một phòng gắn liền. Lãnh Tử Tình tò mò theo hắn đi vào, phát hiện hình như đây cũng là một gian phòng ngủ.
Cô nàng Kiều Nhi đang nằm dài trên giường lớn trong phòng thấy vậy liền nằm ngả người dựa ra sau, bộ ngực đầy đặn vì nằm nghiêng mà trông càng tròn đầy hơn, vô cùng dụ nhân!
Dường như chờ đợi rất buồn chán, cô nàng thờ ơ nhón một món điểm tâm ngọt trên bàn lên, mở miệng đưa lưỡi ra ăn, như có như không khiêu khích Lôi Tuấn Vũ. "Đây… là có ý tứ gì?" Lãnh Tử Tình vô cùng kinh ngạc hỏi Lôi Tuấn Vũ.
Lôi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm tay Kiều Nhi, đáy mắt như sáng lên. Lãnh Tử Tình cảm thấy dường như nước miếng của hắn đang chảy thành dòng, giật mình tập trung nhìn vào theo hắn, ah, ra là vậy, coi như bình thường! Chợt nghe Lôi Tuấn Vũ nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
"Tử Tình, chậc! Em biết đấy, cha mẹ chúng ta cũng không phải đồ ngốc. Mà nếu như bọn họ muốn lưu lại qua đêm, chúng ta nhất định phải ở trong cùng một phòng. Hơn nữa, tôi nghĩ bọn họ có lẽ còn có thể nghe trộm ngoài cửa. Em cũng biết, tôi đã nói rồi, tình nhân của tôi có thể làm thay việc đó." Lôi Tuấn Vũ mặt không đỏ, tim không đập thản nhiên nói.
Điều này cũng là một phần trong bản hợp đồng của bọn họ. Cuộc hôn nhân danh nghĩa sẽ kéo dài một năm. Nếu, một năm sau, cô có thể chịu được những hành vi của hắn, như vậy hôn nhân có thể tiếp tục. Nếu cô không thể chịu được, vậy thì hắn sẽ để cô đưa ra yêu cầu ly hôn. Đến lúc đó chỉ cần nói với hai bên trưởng bối là bọn họ cảm tình không hợp. Nhưng một năm này, hai người là nước giếng không phạm nước sông. Hắn và tình nhân phải được ngủ cùng nhau. Nói cách khác, căn phòng này kỳ thật là ba người ở đi! Lãnh Tử Tình dĩ nhiên đã đáp ứng rồi. Đây cũng là chuyện mà cô đã đồng ý vào năm hai mươi tuổi. Hơn nữa, cô cũng không cảm thấy có gì tổn thất, thậm chí còn cảm thấy rất có tính khiêu khích.
"Tôi hiểu rồi! Ý của anh là, nếu bọn họ ở đây, tôi sẽ phải đi từ phòng của hai người để trở về phòng tôi, sau đó sẽ do hai người chế tạo thanh âm đi?" Lãnh Tử Tình điềm nhiên phân tích.
Lôi Tuấn Vũ nhún vai, từ chối cho ý kiến. Chỉ là cảm thấy lời của cô nói ra rất chói tai.
"Đơn giản! Chẳng qua là đi nhiều hơn mười thước thôi mà. Có điều, tôi đang nghĩ không biết bức tường này khả năng cách âm thế nào?" Lãnh Tử Tình tiện tay gõ gõ tường, dường như là trống rỗng.
Lôi Tuấn Vũ không khỏi nhíu mày nhìn cô, ý của cô là… sợ làm ầm ĩ đến cô? Việc này đúng là hắn không có nghĩ đến. Có lẽ căn bản cũng không xem đây là chuyện quan trọng đi!
"Khả năng cách âm hẳn là không có vấn đề gì. Những vách tường giấy này có thể hấp thụ âm thanh rất hiệu quả. Em có thể yên tâm, sẽ không làm ảnh hưởng đến em."
"Vậy là tốt rồi. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của tôi chỉ sợ so với bình thường không được… bình thường lắm. Hai người có thể xem như tôi không tồn tại." Lãnh Tử Tình nhã nhặn gật đầu, cười mở lại cánh cửa kia, phút chốc thân ảnh biến mất phía sau cửa.
Lôi Tuấn Vũ sửng sốt một lúc lâu, sự tình thế nhưng thật thuận lợi. Anh nguyên bản nghĩ cô vì hai gia đình vốn có thế giao [1] nên sẽ lợi dụng để áp chế anh, một khóc hai làm ầm ba đòi thắt cổ. Bất quá như thế này anh vẫn là đánh giá cô có chút cao hơn. Tốt lắm, một cô vợ như vậy thực đúng là người anh cần! Lôi Tuấn Vũ bỗng nhiên cảm giác cả người thật phấn chấn.
/350
|