trật tự_tiếng cô giáo dõng dạt truyền xuống
_ôiiiii,, _ thở dài của học sinh
_giới thiệu với các em 1 bạn học mới,, bạn này nỗi tiếng lắm đó_Cô giáo tỏ ra nịnh bợ học sinh mới
_Ai vậy cô_Tiếng Nhỏ có phần thấp thỏm,, dường như linh cảm nói cho nhỏ biết là người đó
_Bạn đó tên là,,,_ cô giáo
_để em tự giới thiệu_ 1chàng với gương mặt tựa như thiên sứ bước vào
_gọi tôi là Khánh, họ tên tôi mọi người chắc mọi người cũng đã biết_Khánh chậm rãi giới thiệu sau đó hướng mắt về phía Nhỏ
_Anh Khánh là,,,là anh Khánh thật sao,, không,,,_Tiếng Nhỏ lẩm bẩm bởi cái tên nhỏ đã cố gắng đè nén nó vào tận sâu đáy tim nhưng hôm nay dường như không thể tin được,,tim cô còn đập rất mạnh đó là tại sao "tại sao anh ấy lại trở về vào lũc này chứ" suy nghĩ của nhỏ cứ rối tung.. Nước mắt rơi lả chả
tụi học sinh nữ trong lớp đang còn bàn tán bởi vẽ đẹp trai và gia thế của Khánh, thì lại còn bất ngờ hơn khi thấy thái độ của Nhỏ, Nhật và ánh mắt da diết đau khổ của Khánh con trai tổng thống danh tiếng
không chỉ tụi học sinh trong lớp ngạc nhiên mà ngay cả tụi nó và tụi hắn còn ngạc nhiên hơn.. Tụi nó thì biết rất rõ về Khánh, còn tụi hắn cũng có vài lần nghe nhắc đến tên Khánh là bạn trai cũ của Nhỏ, họ cũng đang lo cko Nhật bởi vì Khánh cũng không có điểm nào thua Nhật cả, kể cả gia thế,
_Giống thật_Nhật lẩm bẩm, Nhật đã hiểu vì sau Nhỏ chấp nhận tình cảm của a,, có lẽ là vì giữa 2 người có nhiều điểm quá giống nhau, giống đến nổi nếu nhìn không kĩ có thể sẽ bị nhằm lẫn mất
_Anh đừng hiểu lầm_Nhỏ xoay qua nói với Nhật
_anh không sau,._Nhật cười với Nhỏ, cho dù thật sự bây giờ Nhỏ còn yêu Khánh anh cũng không bỏ cuộc, bởi có lẽ mất Nhỏ còn đau khổ hơn cái chết rất nhiều,, tự dặn lòng không để Khánh làm Nhỏ đau khổ nữa,, không phải chỉ có Khánh mà tất cả ai có ý định làm khổ Nhỏ anh sẽ không tha thứ
,,,,
_anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em,,_Khánh tiến lại phía bàn Nhỏ
_Em,,anh tại sao bao lâu nay e không có cách nào tìm được anh chứ_Nhỏ vồ khóc như đứa bé, đứng dậy vòng tay ôm Khánh
_anh có nỗi khổ _Khánh cũng bật khóc,, ôm người mình ngày nhớ đêm mong vào lòng không còn hạnh phúc nào bằng,
_ôiiiii,, _ thở dài của học sinh
_giới thiệu với các em 1 bạn học mới,, bạn này nỗi tiếng lắm đó_Cô giáo tỏ ra nịnh bợ học sinh mới
_Ai vậy cô_Tiếng Nhỏ có phần thấp thỏm,, dường như linh cảm nói cho nhỏ biết là người đó
_Bạn đó tên là,,,_ cô giáo
_để em tự giới thiệu_ 1chàng với gương mặt tựa như thiên sứ bước vào
_gọi tôi là Khánh, họ tên tôi mọi người chắc mọi người cũng đã biết_Khánh chậm rãi giới thiệu sau đó hướng mắt về phía Nhỏ
_Anh Khánh là,,,là anh Khánh thật sao,, không,,,_Tiếng Nhỏ lẩm bẩm bởi cái tên nhỏ đã cố gắng đè nén nó vào tận sâu đáy tim nhưng hôm nay dường như không thể tin được,,tim cô còn đập rất mạnh đó là tại sao "tại sao anh ấy lại trở về vào lũc này chứ" suy nghĩ của nhỏ cứ rối tung.. Nước mắt rơi lả chả
tụi học sinh nữ trong lớp đang còn bàn tán bởi vẽ đẹp trai và gia thế của Khánh, thì lại còn bất ngờ hơn khi thấy thái độ của Nhỏ, Nhật và ánh mắt da diết đau khổ của Khánh con trai tổng thống danh tiếng
không chỉ tụi học sinh trong lớp ngạc nhiên mà ngay cả tụi nó và tụi hắn còn ngạc nhiên hơn.. Tụi nó thì biết rất rõ về Khánh, còn tụi hắn cũng có vài lần nghe nhắc đến tên Khánh là bạn trai cũ của Nhỏ, họ cũng đang lo cko Nhật bởi vì Khánh cũng không có điểm nào thua Nhật cả, kể cả gia thế,
_Giống thật_Nhật lẩm bẩm, Nhật đã hiểu vì sau Nhỏ chấp nhận tình cảm của a,, có lẽ là vì giữa 2 người có nhiều điểm quá giống nhau, giống đến nổi nếu nhìn không kĩ có thể sẽ bị nhằm lẫn mất
_Anh đừng hiểu lầm_Nhỏ xoay qua nói với Nhật
_anh không sau,._Nhật cười với Nhỏ, cho dù thật sự bây giờ Nhỏ còn yêu Khánh anh cũng không bỏ cuộc, bởi có lẽ mất Nhỏ còn đau khổ hơn cái chết rất nhiều,, tự dặn lòng không để Khánh làm Nhỏ đau khổ nữa,, không phải chỉ có Khánh mà tất cả ai có ý định làm khổ Nhỏ anh sẽ không tha thứ
,,,,
_anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em,,_Khánh tiến lại phía bàn Nhỏ
_Em,,anh tại sao bao lâu nay e không có cách nào tìm được anh chứ_Nhỏ vồ khóc như đứa bé, đứng dậy vòng tay ôm Khánh
_anh có nỗi khổ _Khánh cũng bật khóc,, ôm người mình ngày nhớ đêm mong vào lòng không còn hạnh phúc nào bằng,
/42
|