Không biết là bị câu nói của Lục Diệp làm hoảng hay là cảm thấy chột dạ, Bùi phu nhân không cản Lục Diệp nữa, ngay cả Bùi Quân nhất thời cũng im re.
Lục Diệp thuận lợi lái xe chở Vân Thường về nhà, thông báo tình hình mắt Vân Thường cho Lục phu nhân nghe.
Nghe xong tin này, rốt cuộc mặt Lục phu nhân lộ ra chút vui mừng.
Cho dù Bùi Văn Văn làm ra chuyện khốn kiếp như thế nhưng nói sao thì bà và Bùi phu nhân cũng là chị em bao nhiêu năm, hôm nay vì con mà trở mặt, sao lòng bà dễ chịu được.
Lục phu nhân còn nhớ một ngày của nhiều năm về trước, thượng tướng Lục và trung tướng Bùi đều đi miền Tây Nam chống lũ, mưa to liên tiếp không ngừng, liên tục có tin xấu truyền về.
Bà gần như suy sụp tới nơi. Lúc đó, là Bùi phu nhân ôm chăn gối tới ngủ với bà, hai người phụ nữ nơm nớp thấp thỏm vượt qua một đêm, dựa vào đối phương, vất vả lắm mới chống đỡ được.
Tình bạn mấy chục năm, bây giờ chỉ chốc lát đã chấm hết.
Lục phu nhân thở dài, nhưng bất kể thế nào, bà phân biệt rõ ràng, chuyện lần này không thể dễ dàng cho qua như thế được!
Nếu bây giờ Bùi Văn Văn không nhận được bài học thích đáng, Bùi phu nhân vẫn che chở cô ta như cũ, vậy sau này thì sao? Lần này là bắt cóc, lần sau có phải muốn giết người luôn không?
Lục phu nhân kéo tay Vân Thường, cẩn thận nhìn cô một lượt, trong lòng càng thêm kiên định, bất luận ra sao, không thể để Vân Thường chịu uất ức!
Con bé đã khổ lắm rồi, bây giờ nếu cả nhà họ Lục họ cũng không làm được chỗ dựa cho nó thì nó khó mà không nảy sinh tuyệt vọng với tình thân.
Lục phu nhân ngẩng đầu dặn người làm, kêu cô ta bưng tổ yến mới chưng lên. Vất vả lắm gương mặt nhỏ nhắn của Vân Thường mới có tí thịt, bị hành hạ như vậy giờ lại gầy đi rồi, tiếp tục như vậy làm sao được? Chẳng những thân thể cô không chịu nổi mà đứa bé trong bụng cũng không đủ chất dinh dưỡng.
Vân Thường không thích ăn tổ yến, chắc tại trời sinh không phải số giàu sang, cô không thích ăn mấy món đồ bổ kia, nhưng đó là tấm lòng của Lục phu nhân, cô lại không nỡ làm bà lo lắng đành kiên trì bê bát tổ yến lên uống sạch, bấy giờ mới theo Lục Diệp lên lầu.
Về tới phòng ngủ, Lục Diệp rửa tay chân sạch sẽ bò lên giường, để Vân Thường gối lên đùi anh, vụng về mát xa chung quanh mắt cho cô.
Viện trưởng đã nói, như vậy có thể giảm bớt đau đớn, còn có thể thúc đẩy tuần hoàn máu vùng mắt, rất có lợi cho quá trình hồi phục của mắt Vân Thường.
Hễ là thứ tốt cho Vân Thường, Lục Diệp đều không từ chối. Tuy bây giờ anh cũng vừa học vừa mò nhưng chung quy cũng không kém bao nhiêu.
Anh giảm nhẹ lực đạo nơi tay, nhẹ nhàng mát xa chung quanh mắt Vân Thường, vừa ấn vừa chú ý nét mặt của Vân Thường.
Nếu cô không tự chủ được nhíu mày, tức là lực hơi mạnh. Nếu cô hưởng thụ, toàn thân sẽ buông lỏng, sức nặng gối trên đùi anh cũng hơi tăng lên một chút.
Để Lục Diệp mát xa cho mình, Vân Thường hơi ngại, cô còn chưa quên Lục Diệp bị thương, chỉ muốn anh nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Chỉ là mắt cô không thấy, Lục Diệp lại luôn khẳng định vết thương của anh đã lành rồi, cô cũng không nghi ngờ gì nữa bởi vì Lục Diệp chưa gạt cô bao giờ.
“Chỗ này, cảm giác thế nào?” Mát xa nửa tiếng đồng hồ, Lục Diệp dừng tay, di chuyển sang bụng dưới của Vân Thường, dè dặt cẩn thận mát xa như sợ làm quả trứng trong bụng hoảng hốt.
Sức nóng trên tay anh xuyên qua quần áo tới bụng cô, cảm giác dễ chịu lạ lùng, Vân Thường mỉm cười nắm tay Lục Diệp “Không có cảm giác.”
Đúng là không có thật, nếu không phải kết quả kiểm tra của bệnh viện sờ sờ ra đó, cô còn không tin mình có thai đâu.
Cũng có thể là tại bé cưng nhỏ quá, tóm lại là chả có cảm giác đã mang thai tí nào.
“Thật à?” Lục Diệp bán tín bán nghi. Tuy rằng anh chẳng hiểu gì về lĩnh vực này nhưng phản ứng ốm nghén anh có biết, Vân Thường chẳng có cảm giác gì là sao? Sao đứa bé này ngoan thế!
“Nhỏ quá.” Có vẻ như Vân Thường đoán được thắc mắc của anh, “Bình thường phải ba tháng mới có phản ứng.”
Hóa ra là thế, Lục Diệp ngộ ra, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chăm bụng Vân Thường, lẩm bẩm: “Muốn con trai? Không, con gái đi, không đúng, muốn con trai.”
Rốt cuộc là thích trai hay gái? Vân Thường dở khóc dở cười, cũng hơi lo lắng. Từ nhỏ đã sống trong gia đình trọng nam khinh nữ, bị Vân Quang Phương đánh chửi đủ đường.
Bây giờ cô có thai, sắp làm mẹ rồi, mặc kệ là trai hay gái cô đều thương cả, nhưng Lục Diệp nghĩ sao? Anh vẫn thích con trai hơn à?
“Lục Diệp, con trai con gái với anh mà nói khác biệt lớn lắm hả?” Vân Thường vẫn không nhịn được mà hỏi.
Lục Diệp chẳng hề nghĩ ngợi, nói chắc như bắp: “Rất lớn!”
Vân Thường thót tim, cổ họng khô khốc “Vì sao?”
Lục Diệp cau mày, có vẻ xoắn xuýt, nghĩ một hồi mới đáp khô khan: “Con gái khó nuôi.”
“Không phải giống nhau sao?”
Giọng thiếu tá Lục kiên định: “Đương nhiên không giống rồi! Con trai có thể tha hồ đập!”
Nếu sinh con gái, giống Vân Thường, một đôi mắt hạnh đen nhánh long lanh, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, ai mà nỡ đánh? Con trai không giống, da dày thịt thô, đánh mấy cũng không đau lòng!
Vân Thường bị anh chọc cười, có kiểu giáo dục con thế à? Con trai là có thể tha hồ đánh? Không được à! Có điều bây giờ rốt cuộc là trai hay gái còn chưa biết, cô tạm rộng lượng không tranh luận với anh.
Hai người lại nói một lát, Lục phu nhân liền sai người kêu họ xuống ăn tối.
Mấy ngày nay ở bệnh viện Lục Diệp ăn toàn canh suông nước lã, thật sự nhịn hết nổi rồi, vừa nghe có cơm ăn lập tức kéo Vân Thường xuống lầu, không biết còn tưởng anh nhịn đói mấy bữa rồi!
Nhà họ Lục ăn cơm luôn nói cười rộn rã, hòa thuận vui vẻ. Lục phu nhân biết Vân Thường thích ăn nấm bèn múc cho cô một chén canh xương hầm nấm Trà Tân, nguội rồi mới đẩy tới trước mặt cô, nhìn cô múc từng muỗng mà cao hứng hơn cả mình ăn nữa.
Người một nhà đang ăn ngon miệng, Bùi phu nhân đột ngột tìm tới. Lần này không biết sao Bùi Quân không đi theo, chỉ có một mình Bùi phu nhân, hai mắt sưng đỏ, sắc mặt xám xịt, nhìn nhếch nhác thấy rõ.
Lúc trước nếu có chị em thân thiết tới thăm, Lục phu nhân nhất định rất hào hứng nhưng lần này, bà thật sự không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với Bùi phu nhân.
“Em Tề, chị chỉ có một đứa con gái này thôi…” Bùi phu nhân vừa vào đã khóc với Lục phu nhân, “Từ nhỏ chị đã không nỡ đánh nó rồi, mắng cũng không nỡ, nó là cục cưng cả nhà cưng chiều, bây giờ bị nhốt ở đồn cảnh sát một ngày rồi, không biết sợ tới mức nào nữa.”
Sợ? Vậy Vân Thường thì sao? Lúc đó bị bắt cóc, bị hiếp bức, con bé sợ cỡ nào? Bùi Văn Văn chẳng qua ngồi đồn có một ngày mà thôi, huống hồ ai chẳng biết cô ả là con gái rượu của trung tướng Bùi, ai dám làm gì ả?
Lục Diệp cảm thấy trái tim lạnh giá, không phải con mình thì không xót, có thể xem như cỏ rác sao?
“Chị Vương, không cần nói gì nữa.” Lục phu nhân đặt đũa xuống đứng dậy: “Tôi hỏi chị một câu thôi, Văn Văn đến đồn cảnh sát một chuyến, còn được người ta hầu ăn hầu uống mà chị đau lòng tới mức này rồi, vậy Vân Thường nhà chúng tôi thì sao? Con bé đáng bị bắt cóc ư?”
Bùi phu nhân lộ vẻ xấu hổ, ấp úng: “Cái đó… không phải chị tới xin lỗi Vân Thường rồi thôi, Văn Văn còn nhỏ, nó đã biết lỗi rồi…”
Lục phu nhân nhắm mắt, ban nãy mềm lòng nhất thời lại cứng rắn lên: “Chị Vương…”
Bà còn chưa nói nốt nửa câu sau, chuông cửa đột ngột reo lên, người làm mở cửa ra nhìn, hóa ra là trung tướng Bùi đi Đông Bắc rèn luyện!
“Bà ở đây làm gì? Không mất mặt à?!” Nhìn bộ dạng nước mắt nước mũi ròng ròng của vợ, chân mày trung tướng Bùi nhăn tít, mở miệng quát.
Bùi phu nhân ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn chồng đột nhiên quay về, không nói được lời nào.
“Về nhà ngay!” Giọng trung tướng Bùi vốn to, bây giờ cố tình cao giọng càng điếc tai “Đàn bà biết cái gì? Mau về nhà! Tôi ở đây uống mấy ly với anh Lục!”
Bùi phu nhân há miệng muốn nói, thình lình thấy sắc mặt trung tướng Bùi đành ngượng ngùng gật đầu với người nhà họ Lục rồi quay đi.
Trung tướng Bùi ngồi ở nhà họ Lục đến nửa đêm, uống một bàn rượu, bấy giờ mới than với thượng tướng Lục: “Anh Lục à, tôi chỉ có một đứa con gái, có một đứa thôi!”
Ông mở cặp mắt lờ đờ nhìn thượng tướng Lục “Tuy nó làm tôi thất vọng nhưng dẫu gì cũng bưng bô đổ đái chăm nó khôn lớn, nếu nó có, có tốt xấu gì…” Trung tướng Bùi quơ chai rượu bên cạnh tợp một miếng, ợ lên, rồi nói tiếp: “Anh bảo tôi làm sao mà sống đây!”
Thượng tướng Lục trầm mặc không nói, ông biết ý của anh em là gì, nhưng chuyện này bảo ông ra mặt thế nào đây? Nếu ông hứa với ông ấy, sau này đừng nói không có mặt mũi nhìn con, con dâu, ngay cả cháu nội chưa chào đời ông cũng chẳng có mặt mũi nào.
Trung tướng Bùi hãy còn lải nhải không dứt, “Anh Lục, nể mặt anh em bạn già đi, tôi xử lý con nhóc kia, cho dù mẹ nó cản tôi cũng xử! Lần này xem tôi có đánh chết nó không!”
Thượng tướng Lục cầm ly rượu lên nốc một ngụm rượu trắng “Anh Bùi, không phải tôi nhẫn tâm, thật sự là…”
Ông chưa nói hết, cửa phòng khách bị đẩy bật ra, Lục Diệp đứng ở cửa, ngược sáng, ánh mắt lạnh tanh nhìn họ.
Thượng tướng Lục im bặt, con trai ông từ nhỏ đã rất bướng, quyết định chuyện gì cho dù ông có quất roi đánh chết nó nó cũng không sửa, lần này thật sự ông không nhúng tay được.
Ài, già rồi già rồi, chuyện của thanh niên để chúng tự giải quyết đi. Thượng tướng Lục uống rượu trắng ăn thịt vịt, dứt khoát ngậm miệng làm thinh.
“Ài, Tiểu Lục, Tiểu Lục à.” Trung tướng Bùi ngoắc tay với Lục Diệp, vẻ mặt hối lỗi “Lần này là chú có lỗi với cháu!”
Lục Diệp nhướng mày không nói, gương mặt tuấn tú luôn nghiêm túc cứng ngắc, sải bước đi tới trước mặt trung tướng Bùi.
“Chú Bùi,” Giọng nói trầm thấp của Lục Diệp không hiểu sao giờ phút này lại thêm mấy phần kềm chế “Cháu biết Văn Văn còn nhỏ, không hiểu chuyện, lần này làm sai rồi,” Anh hơi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt trung tướng Bùi, đôi mắt sắc bén vừa đen vừa sáng “Cháu lập tức gọi điện kêu đội hình sự thả ra, cháu không truy cứu nữa.”
Trung tướng Bùi giật mình, men say trên người bốc đi quá nửa, ánh mắt nhìn Lục Diệp cũng thay đổi “Cháu ngoan, cháu ngoan, chú cám ơn cháu.”
“Nhưng…” Đột nhiên khóe môi Lục Diệp nhếch lên một nụ cười cứng ngắc, dưới ánh đèn nhìn đặc biệt khủng khiếp “Cháu có một yêu cầu…”
Lục Diệp thuận lợi lái xe chở Vân Thường về nhà, thông báo tình hình mắt Vân Thường cho Lục phu nhân nghe.
Nghe xong tin này, rốt cuộc mặt Lục phu nhân lộ ra chút vui mừng.
Cho dù Bùi Văn Văn làm ra chuyện khốn kiếp như thế nhưng nói sao thì bà và Bùi phu nhân cũng là chị em bao nhiêu năm, hôm nay vì con mà trở mặt, sao lòng bà dễ chịu được.
Lục phu nhân còn nhớ một ngày của nhiều năm về trước, thượng tướng Lục và trung tướng Bùi đều đi miền Tây Nam chống lũ, mưa to liên tiếp không ngừng, liên tục có tin xấu truyền về.
Bà gần như suy sụp tới nơi. Lúc đó, là Bùi phu nhân ôm chăn gối tới ngủ với bà, hai người phụ nữ nơm nớp thấp thỏm vượt qua một đêm, dựa vào đối phương, vất vả lắm mới chống đỡ được.
Tình bạn mấy chục năm, bây giờ chỉ chốc lát đã chấm hết.
Lục phu nhân thở dài, nhưng bất kể thế nào, bà phân biệt rõ ràng, chuyện lần này không thể dễ dàng cho qua như thế được!
Nếu bây giờ Bùi Văn Văn không nhận được bài học thích đáng, Bùi phu nhân vẫn che chở cô ta như cũ, vậy sau này thì sao? Lần này là bắt cóc, lần sau có phải muốn giết người luôn không?
Lục phu nhân kéo tay Vân Thường, cẩn thận nhìn cô một lượt, trong lòng càng thêm kiên định, bất luận ra sao, không thể để Vân Thường chịu uất ức!
Con bé đã khổ lắm rồi, bây giờ nếu cả nhà họ Lục họ cũng không làm được chỗ dựa cho nó thì nó khó mà không nảy sinh tuyệt vọng với tình thân.
Lục phu nhân ngẩng đầu dặn người làm, kêu cô ta bưng tổ yến mới chưng lên. Vất vả lắm gương mặt nhỏ nhắn của Vân Thường mới có tí thịt, bị hành hạ như vậy giờ lại gầy đi rồi, tiếp tục như vậy làm sao được? Chẳng những thân thể cô không chịu nổi mà đứa bé trong bụng cũng không đủ chất dinh dưỡng.
Vân Thường không thích ăn tổ yến, chắc tại trời sinh không phải số giàu sang, cô không thích ăn mấy món đồ bổ kia, nhưng đó là tấm lòng của Lục phu nhân, cô lại không nỡ làm bà lo lắng đành kiên trì bê bát tổ yến lên uống sạch, bấy giờ mới theo Lục Diệp lên lầu.
Về tới phòng ngủ, Lục Diệp rửa tay chân sạch sẽ bò lên giường, để Vân Thường gối lên đùi anh, vụng về mát xa chung quanh mắt cho cô.
Viện trưởng đã nói, như vậy có thể giảm bớt đau đớn, còn có thể thúc đẩy tuần hoàn máu vùng mắt, rất có lợi cho quá trình hồi phục của mắt Vân Thường.
Hễ là thứ tốt cho Vân Thường, Lục Diệp đều không từ chối. Tuy bây giờ anh cũng vừa học vừa mò nhưng chung quy cũng không kém bao nhiêu.
Anh giảm nhẹ lực đạo nơi tay, nhẹ nhàng mát xa chung quanh mắt Vân Thường, vừa ấn vừa chú ý nét mặt của Vân Thường.
Nếu cô không tự chủ được nhíu mày, tức là lực hơi mạnh. Nếu cô hưởng thụ, toàn thân sẽ buông lỏng, sức nặng gối trên đùi anh cũng hơi tăng lên một chút.
Để Lục Diệp mát xa cho mình, Vân Thường hơi ngại, cô còn chưa quên Lục Diệp bị thương, chỉ muốn anh nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Chỉ là mắt cô không thấy, Lục Diệp lại luôn khẳng định vết thương của anh đã lành rồi, cô cũng không nghi ngờ gì nữa bởi vì Lục Diệp chưa gạt cô bao giờ.
“Chỗ này, cảm giác thế nào?” Mát xa nửa tiếng đồng hồ, Lục Diệp dừng tay, di chuyển sang bụng dưới của Vân Thường, dè dặt cẩn thận mát xa như sợ làm quả trứng trong bụng hoảng hốt.
Sức nóng trên tay anh xuyên qua quần áo tới bụng cô, cảm giác dễ chịu lạ lùng, Vân Thường mỉm cười nắm tay Lục Diệp “Không có cảm giác.”
Đúng là không có thật, nếu không phải kết quả kiểm tra của bệnh viện sờ sờ ra đó, cô còn không tin mình có thai đâu.
Cũng có thể là tại bé cưng nhỏ quá, tóm lại là chả có cảm giác đã mang thai tí nào.
“Thật à?” Lục Diệp bán tín bán nghi. Tuy rằng anh chẳng hiểu gì về lĩnh vực này nhưng phản ứng ốm nghén anh có biết, Vân Thường chẳng có cảm giác gì là sao? Sao đứa bé này ngoan thế!
“Nhỏ quá.” Có vẻ như Vân Thường đoán được thắc mắc của anh, “Bình thường phải ba tháng mới có phản ứng.”
Hóa ra là thế, Lục Diệp ngộ ra, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chăm bụng Vân Thường, lẩm bẩm: “Muốn con trai? Không, con gái đi, không đúng, muốn con trai.”
Rốt cuộc là thích trai hay gái? Vân Thường dở khóc dở cười, cũng hơi lo lắng. Từ nhỏ đã sống trong gia đình trọng nam khinh nữ, bị Vân Quang Phương đánh chửi đủ đường.
Bây giờ cô có thai, sắp làm mẹ rồi, mặc kệ là trai hay gái cô đều thương cả, nhưng Lục Diệp nghĩ sao? Anh vẫn thích con trai hơn à?
“Lục Diệp, con trai con gái với anh mà nói khác biệt lớn lắm hả?” Vân Thường vẫn không nhịn được mà hỏi.
Lục Diệp chẳng hề nghĩ ngợi, nói chắc như bắp: “Rất lớn!”
Vân Thường thót tim, cổ họng khô khốc “Vì sao?”
Lục Diệp cau mày, có vẻ xoắn xuýt, nghĩ một hồi mới đáp khô khan: “Con gái khó nuôi.”
“Không phải giống nhau sao?”
Giọng thiếu tá Lục kiên định: “Đương nhiên không giống rồi! Con trai có thể tha hồ đập!”
Nếu sinh con gái, giống Vân Thường, một đôi mắt hạnh đen nhánh long lanh, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, ai mà nỡ đánh? Con trai không giống, da dày thịt thô, đánh mấy cũng không đau lòng!
Vân Thường bị anh chọc cười, có kiểu giáo dục con thế à? Con trai là có thể tha hồ đánh? Không được à! Có điều bây giờ rốt cuộc là trai hay gái còn chưa biết, cô tạm rộng lượng không tranh luận với anh.
Hai người lại nói một lát, Lục phu nhân liền sai người kêu họ xuống ăn tối.
Mấy ngày nay ở bệnh viện Lục Diệp ăn toàn canh suông nước lã, thật sự nhịn hết nổi rồi, vừa nghe có cơm ăn lập tức kéo Vân Thường xuống lầu, không biết còn tưởng anh nhịn đói mấy bữa rồi!
Nhà họ Lục ăn cơm luôn nói cười rộn rã, hòa thuận vui vẻ. Lục phu nhân biết Vân Thường thích ăn nấm bèn múc cho cô một chén canh xương hầm nấm Trà Tân, nguội rồi mới đẩy tới trước mặt cô, nhìn cô múc từng muỗng mà cao hứng hơn cả mình ăn nữa.
Người một nhà đang ăn ngon miệng, Bùi phu nhân đột ngột tìm tới. Lần này không biết sao Bùi Quân không đi theo, chỉ có một mình Bùi phu nhân, hai mắt sưng đỏ, sắc mặt xám xịt, nhìn nhếch nhác thấy rõ.
Lúc trước nếu có chị em thân thiết tới thăm, Lục phu nhân nhất định rất hào hứng nhưng lần này, bà thật sự không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với Bùi phu nhân.
“Em Tề, chị chỉ có một đứa con gái này thôi…” Bùi phu nhân vừa vào đã khóc với Lục phu nhân, “Từ nhỏ chị đã không nỡ đánh nó rồi, mắng cũng không nỡ, nó là cục cưng cả nhà cưng chiều, bây giờ bị nhốt ở đồn cảnh sát một ngày rồi, không biết sợ tới mức nào nữa.”
Sợ? Vậy Vân Thường thì sao? Lúc đó bị bắt cóc, bị hiếp bức, con bé sợ cỡ nào? Bùi Văn Văn chẳng qua ngồi đồn có một ngày mà thôi, huống hồ ai chẳng biết cô ả là con gái rượu của trung tướng Bùi, ai dám làm gì ả?
Lục Diệp cảm thấy trái tim lạnh giá, không phải con mình thì không xót, có thể xem như cỏ rác sao?
“Chị Vương, không cần nói gì nữa.” Lục phu nhân đặt đũa xuống đứng dậy: “Tôi hỏi chị một câu thôi, Văn Văn đến đồn cảnh sát một chuyến, còn được người ta hầu ăn hầu uống mà chị đau lòng tới mức này rồi, vậy Vân Thường nhà chúng tôi thì sao? Con bé đáng bị bắt cóc ư?”
Bùi phu nhân lộ vẻ xấu hổ, ấp úng: “Cái đó… không phải chị tới xin lỗi Vân Thường rồi thôi, Văn Văn còn nhỏ, nó đã biết lỗi rồi…”
Lục phu nhân nhắm mắt, ban nãy mềm lòng nhất thời lại cứng rắn lên: “Chị Vương…”
Bà còn chưa nói nốt nửa câu sau, chuông cửa đột ngột reo lên, người làm mở cửa ra nhìn, hóa ra là trung tướng Bùi đi Đông Bắc rèn luyện!
“Bà ở đây làm gì? Không mất mặt à?!” Nhìn bộ dạng nước mắt nước mũi ròng ròng của vợ, chân mày trung tướng Bùi nhăn tít, mở miệng quát.
Bùi phu nhân ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn chồng đột nhiên quay về, không nói được lời nào.
“Về nhà ngay!” Giọng trung tướng Bùi vốn to, bây giờ cố tình cao giọng càng điếc tai “Đàn bà biết cái gì? Mau về nhà! Tôi ở đây uống mấy ly với anh Lục!”
Bùi phu nhân há miệng muốn nói, thình lình thấy sắc mặt trung tướng Bùi đành ngượng ngùng gật đầu với người nhà họ Lục rồi quay đi.
Trung tướng Bùi ngồi ở nhà họ Lục đến nửa đêm, uống một bàn rượu, bấy giờ mới than với thượng tướng Lục: “Anh Lục à, tôi chỉ có một đứa con gái, có một đứa thôi!”
Ông mở cặp mắt lờ đờ nhìn thượng tướng Lục “Tuy nó làm tôi thất vọng nhưng dẫu gì cũng bưng bô đổ đái chăm nó khôn lớn, nếu nó có, có tốt xấu gì…” Trung tướng Bùi quơ chai rượu bên cạnh tợp một miếng, ợ lên, rồi nói tiếp: “Anh bảo tôi làm sao mà sống đây!”
Thượng tướng Lục trầm mặc không nói, ông biết ý của anh em là gì, nhưng chuyện này bảo ông ra mặt thế nào đây? Nếu ông hứa với ông ấy, sau này đừng nói không có mặt mũi nhìn con, con dâu, ngay cả cháu nội chưa chào đời ông cũng chẳng có mặt mũi nào.
Trung tướng Bùi hãy còn lải nhải không dứt, “Anh Lục, nể mặt anh em bạn già đi, tôi xử lý con nhóc kia, cho dù mẹ nó cản tôi cũng xử! Lần này xem tôi có đánh chết nó không!”
Thượng tướng Lục cầm ly rượu lên nốc một ngụm rượu trắng “Anh Bùi, không phải tôi nhẫn tâm, thật sự là…”
Ông chưa nói hết, cửa phòng khách bị đẩy bật ra, Lục Diệp đứng ở cửa, ngược sáng, ánh mắt lạnh tanh nhìn họ.
Thượng tướng Lục im bặt, con trai ông từ nhỏ đã rất bướng, quyết định chuyện gì cho dù ông có quất roi đánh chết nó nó cũng không sửa, lần này thật sự ông không nhúng tay được.
Ài, già rồi già rồi, chuyện của thanh niên để chúng tự giải quyết đi. Thượng tướng Lục uống rượu trắng ăn thịt vịt, dứt khoát ngậm miệng làm thinh.
“Ài, Tiểu Lục, Tiểu Lục à.” Trung tướng Bùi ngoắc tay với Lục Diệp, vẻ mặt hối lỗi “Lần này là chú có lỗi với cháu!”
Lục Diệp nhướng mày không nói, gương mặt tuấn tú luôn nghiêm túc cứng ngắc, sải bước đi tới trước mặt trung tướng Bùi.
“Chú Bùi,” Giọng nói trầm thấp của Lục Diệp không hiểu sao giờ phút này lại thêm mấy phần kềm chế “Cháu biết Văn Văn còn nhỏ, không hiểu chuyện, lần này làm sai rồi,” Anh hơi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt trung tướng Bùi, đôi mắt sắc bén vừa đen vừa sáng “Cháu lập tức gọi điện kêu đội hình sự thả ra, cháu không truy cứu nữa.”
Trung tướng Bùi giật mình, men say trên người bốc đi quá nửa, ánh mắt nhìn Lục Diệp cũng thay đổi “Cháu ngoan, cháu ngoan, chú cám ơn cháu.”
“Nhưng…” Đột nhiên khóe môi Lục Diệp nhếch lên một nụ cười cứng ngắc, dưới ánh đèn nhìn đặc biệt khủng khiếp “Cháu có một yêu cầu…”
/59
|