8 Giờ Rưỡi – Yêu Em Nhớ Em

Chương 1

/39


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vĩnh viễn gọi điện thoại lúc 8 giờ rưỡi.

Vĩnh viễn hẹn em lúc 8 giờ rưỡi.

Vì em mà dựng nên Tinh Quang 8 giờ rưỡi

Nhưng lại không chờ được em.

Quá trình của tình yêu là quá trình giày vò nhau, có tự giày vò bản thân, cũng có bị giày vò, dù sao không giày vò thì không vui, nó cũng giống như hạt tiêu trong món cay Tứ Xuyên, nhất định phải có một chút, nhưng không phải ai cũng có thể thưởng thức.

(Câu lạc bộ tên Tinh Quang chỉ mở cửa lúc 20:30 – 8 giờ rưỡi tối)

(8 giờ rưỡi tức 20:30 đọc là nhị linh tam linh đồng âm yêu em nhớ em.)

“Cạch” một tiếng cửa phòng học 2201 bị đẩy ra, tiếp theo đó là âm thanh “cộc cộc cộc” rất sắc của giày cao gót nện xuống sàn nhà.

Ba mươi bảy ánh mắt trong phòng học đều đồng loạt quét về một phía.

Nhìn từ đôi giày cao gót màu đen tới cặp chân ấy, chưa nói đến độ nõn nà trắng trẻo thon gọn, chưa nói đến độ mảnh mai vừa chuẩn, mà chỉ cần nhìn độ “thẳng nuột” của của nó cũng đủ để miêu tả cả ngày.

Thon gọn dễ có, thẳng nuột khó cầu.

Theo lời của Lư Túc thì “Chỉ cần đôi chân này cũng đủ chơi mười năm.”

Lư Túc, nhân vật làm mưa làm gió ở khoa Kiến trúc trường đại học A, bố là cổ đông quản lý trường đại học A, mẹ không rõ, chưa có bạn gái.

Đại học A, được xưng là đại học NB (lớn mạnh) nhất cả nước, chú ý, không có thứ nhất.

(NB là tiếng lóng 牛屄[niúbī]  ý là lớn mạnh)

Khoa Kiến trúc, được xưng là khoa NB nhất đại học A, chú ý, không có thứ nhất.

Lư Túc, ở đại học A, nếu cậu tự gọi mình là NC (đần độn), thì không ai dám tự nhận mình là NB.

Tóm lại, Lư Túc nói: “Chỉ cần đôi chân này cũng đủ chơi mười năm.”

Vậy đôi chân ấy nhất định sẽ không đả kích thẩm mỹ của người ta trong vòng chín năm rưỡi.

Ánh mắt tiếp tục nhìn lên từ đôi chân, là chiếc váy màu xanh dương và chiếc áo màu xanh trắng kiểu hải quân được sơ vin gọn gàng, từ dùng để khái quát chính là “Rất đứng đắn.”

Đây tuyệt đối không phải lời tán dương, giống như có người nói bạn đủ tài đủ đức thì bạn nhất định phải đáp lại một câu, “Mẹ kiếp mày mới là đồ đủ tài đủ đức, cả nhà mày đều đủ tài đủ đức.”

Xem lại quá trình học tập của bạn, chắc chắn bạn sẽ phát hiện, trong đám bạn học cùng lớp của bạn người sau này thành công nhất, chắc chắn không phải một trong đám con mọt sách đủ tài đủ đức trước đây.

Nhưng Lư Túc không thể không thừa nhận, bộ đồ đứng đắn như đồng phục này vẫn được người đó mặc mang phong vị rất mê hoặc.

Không phải vì cô ấy mặc hở hang lộ liễu, mà toàn thân che đậy rất kín kẽ, ngay cả cúc áo cũng chỉ mở một cúc, xương quai xanh còn không nhìn thấy chứ đừng nói đến khe rãnh.

Thế mà vẫn cứ có người chảy máu mũi.

“Tôi họ Vụ, các bạn có thể gọi tôi là Brume.” Vụ Nùng Nùng hé miệng mỉm cười.

Vụ Nùng Nùng, giảng viên mới của khoa Kiến trúc trường đại học A, tiến sĩ, du học nước ngoài về, giành giải thưởng cho người mới xuất sắc nhất năm trong giới kiến ​​trúc Mỹ, hai mươi tám cái xuân xanh.

Sơ yếu lý lịch rất đẹp.

Tóc còn đẹp hơn trăm lần so với sơ yếu lý lịch.

Không phải là có một không hai, Giản Nhiễm, hoa khôi khoa Kiến trúc cũng có mái tóc xoăn đẹp như Vụ Nùng Nùng.

Khi Giản Nhiễm và Vụ Nùng Nùng sóng vai nhau, xác suất cháy máy ảnh lên tới 120%, không loại trừ trường hợp có người tay trái một cái Nikon, tay phải một cái Olympus, đảm bảo càng thêm khoe khoang.

Giản Nhiễm ham học đang hỏi Vụ Nùng Nùng một số vấn đề học thuật rất khó. Biểu hiện rõ ràng người đẹp không chỉ ngực to mà dung lượng não cũng không kém.

Vụ Nùng Nùng vẫn kiên nhẫn giải đáp, mặc dù cảm thấy người đẹp trước mặt này đang tìm tòi gì dó. Bởi vì, người đẹp đều có một bệnh chung, đó chính là luôn nghĩ rằng chỉ có mình mới có cả cá và tay gấu, đường cong đi đôi với đầu óc. Người đẹp khác thì chắc chắn hợp với câu “Ngực to não nhỏ” mà người ta hay nói.

Cá và tay gấu không thể có cả hai.

Mạnh Tử nói: “Cá là món ưa thích của ta, tay gấu cũng là món ưa thích của ta. Hai món chẳng thể được cả, thì bỏ cá mà chọn tay gấu vậy. Sự sống là thứ ưa thích của ta, điều nghĩa cũng là thứ ưa thích của ta. Hai thứ chẳng thể được cả, thì bỏ sự sống mà chọn lấy điều nghĩa vậy.

Trong cuộc sống, đôi khi ta phải hi sinh một điều tốt đẹp, để chọn một điều tuyệt vời hơn. Không thể tham lam, vừa muốn ăn cá, vừa muốn ăn tay gấu được.

“Cô ơi, bạn trai em đến ạ.” Giản Nhiễm cười ngượng ngùng, vẫy tay với Vụ Nùng Nùng, chạy về phía một chiếc Hummer.

Vụ Nùng Nùng ngước mắt nhìn thấy người đàn ông đang dựa người vào cửa xe.

Cách hơn mười mét, Vụ Nùng Nùng nheo mắt, người đàn ông này cô nhận ra, nói theo câu châm ngôn chính là có hoá thành tro cô cũng nhận ra.

Tám năm trước, trong hôn lễ xa hoa thế kỷ của họ, khi người chủ hôn hỏi anh có đồng ý cưới Vụ Nùng Nùng làm vợ, cùng sinh cùng tử với cô ấy không, người đàn ông ấy khẽ mở đôi môi, bình thản nhẹ nhàng mà phun ra bốn chữ “Tôi không đồng ý”, chẳng phải anh ta thì là ai?

Vụ Nùng Nùng mặc áo cưới kim cương trị giá năm nghìn vạn, trở thành trò đùa.

Dáng vẻ anh không hề thay đổi, đường nét khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh, không phải kiểu đẹp trai truyền thống, cho dù là tám năm sau Vụ Nùng Nùng vẫn muốn nói như vậy.

Chẳng qua cho dù cô không thừa nhận anh đẹp trai, nhưng cô vẫn không khống chế được đôi mắt mình muốn nhìn anh, giờ giờ phút phút đều muốn nhìn anh.

Nhìn cả đời.

Thấy anh đang đi về phía mình, mũi chân giấu trong đôi giày cao gót của Vụ Nùng Nùng co lại vì căng thẳng, giống y như tám năm trước.

“Về từ bao giờ?” Ninh Mặc mỉm cười.

Khi Vụ Nùng Nùng xem “Cuốn theo chiều gió” luôn nghĩ rằng, mười người đàn ông đẹp đẽ như Ashley cũng không có sức hấp dẫn trí mạng bằng nụ cười châm biến đầy uy lực của thuyền trưởng Butler.

Ninh Mặc cũng có phong cách như vậy, dù anh có biểu cảm gì, Vụ Nùng Nùng cũng cảm thấy anh đang cười nhạo mình, vậy mà cô vẫn cảm thấy anh cười thật là đẹp đến mức quên cả tức giận.

Đã tám năm rồi mà loại công lực này của anh không lùi mà tiến, đã tăng tới cấp tông sư tam hoa tụ đỉnh, không khai tông lập phái thật sự là lãng phí.

Tam Hoa Tụ Đỉnh và con đường tu Đan Đạo, Chân Đạo

Đây là trạng thái của Tinh – Khí – Thần hợp nhất nơi Thượng Đan Điền – Thượng Huỳnh đình – Nê Hoàn Cung nơi trên người.

Hành giả đạt được trạng thái này được gọi là Chân Nhân, là bậc tiên nhân giữa đời thường vậy… (Theo Tam Giới Toàn Thư)

“Không lâu.” Vụ Nùng Nùng cũng mỉm cười, nụ cười giả tạo cô luyện tập trước gương mỗi ngày, cuối cùng hôm nay cũng có đất dụng võ.

“Sao không nói trước một tiếng để làm bữa tiệc tẩy trần cho em.” Lúc Ninh Mặc cười, khóe mắt có chút nếp nhăn, có thể thấy được tám năm nay sống khá tốt, cười rất sáng láng.

“Không muốn phiền phức.” Khóe mắt Vụ Nùng Nùng không hề có nếp nhăn, bởi vì nụ cười không chân thành vĩnh viễn không tới được ánh mắt.

“Không phiền đâu.” Ninh Mặc quay đầu nhìn Giản Nhiễm, “Cho anh số điện thoại của em đi, chuẩn bị xong tiệc tẩy trần sẽ gọi cho em.”

“Được.” Vụ Nùng Nùng trả lời giòn giã.

Người chịu đựng giày vò quên đi tất cả quá khứ có thể cho là do họ lựa chọn quên đi, quên đi những đau đớn tổn thương ấy, đó là một trong những quyền lợi không nhiều lắm của người phải chịu giày vò.

Nhưng chưa từng nghe thấy người gây ra sự giày vò cũng chọn cách quên đi, điều này dường như không nằm trong phạm vi quyền lợi của họ.

Thế nên, Vụ Nùng Nùng cảm thấy Ninh Mặc có thể nói là mặt dày đến vô liêm sỉ.

Chẳng lẽ anh đã quên cho dù họ không xem như không đội trời chung thì chắc chắn cũng không đến mức có thể vui mừng nâng cốc khi gặp lại?

Ninh Mặc vẫy vẫy tờ giấy trong tay, xoay người rời đi.

Để lại Vụ Nùng Nùng kéo xuống lớp mặt nạ vui vẻ giả tạo, oán hận nghiến răng nghiến lợi.

Người đàn ông này vẫn đáng ghét như trước đây, luôn luôn nắm giữ quyền chủ động.

Anh chỉ mới hỏi số điện thoại của cô, lại không chủ động cho cô số điện thoại, bởi vì anh luôn luôn là người chủ động.

Cô chỉ có thể bị động chờ đợi anh vẫy gọi.

Vụ Nùng Nùng không muốn chờ, đáng tiếc khi Ninh Mặc gọi điện tới, cô vẫn hiếu kỳ.

Lòng hiếu kỳ hại chết mèo.

Tại sao cô còn tò mò về người đàn ông  này? Tò mò vì sao anh ta lại vô liêm sỉ như vậy?

“Nùng Nhi.” Vụ Nùng Nùng vừa hết giờ lên lớp thì nhận được điện thoại của Ninh Mặc.

Từ lần gặp ngẫu nhiên lần trước, đây là ngày thứ ba, lựa thời gian rất tốt.

Đang lúc Vụ Nùng Nùng bắt đầu nghi ngờ anh có thể gọi điện thoại từ lần gặp lại nghiến răng nghiến lợi kia hay không.

Chọn thời gian tan học cũng cực chuẩn chứng tỏ anh đã nắm được thời khóa biểu lên lớp của cô, Vụ Nùng Nùng chậm rãi nuốt một ngụm nước, nhuận họng.

Chỉ là tiếng “Nùng Nhi” kia, thật sự gợi được chuyện đã qua.

“Nùng Nhi” tám năm trước khiến Vụ Nùng Nùng nghĩ rằng mình là trái ngọt ngây ngô, dùng sự ngây thơ hồn nhiên và thật lòng để đánh đổ thành lũy của Ninh Mặc, có thể muốn làm gì thì làm.

Nhưng không đoán được rằng, cho dù cô là công chúa Sissi thì cũng chỉ gặp phải Joseph đa tình.

Elisabeth của Áo (

/39

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status