Miệng vết thương của Tống Mạch cũng không sâu như Đường Hoan tưởng, vẫn chưa chạm tới nội tạng, chẳng qua miệng vết thương quá dài nên chảy rất nhiều máu, thoạt nhìn rất nguy kịch, thực ra chỉ một lát sau máu đã từ từ ngừng chảy. Bây giờ Tống Mạch đã tỉnh, động tác của nàng trở nên dịu dàng, vẻ mặt chuyên chú, toàn tâm toàn ý lau sạch, đối với việc nam nhân kia si ngốc nhìn nàng và tiểu Tống Mạch thức dậy, nàng cũng không để ý tới.
Cho nên khi cổ tay bị thứ gì đó chạm vào, Đường Hoan thật sự hoảng sợ.
Nàng nghi hoặc quay sang.
Dường như trong nháy mắt, tiểu Tống Mạch đã trưởng thành, đen dài lại to hơn, nhẹ nhàng chạm vào nàng, chào nàng.
Tốt lắm, xem ra vẫn còn dùng tốt.
Trong lòng Đường Hoan rất hài lòng, trên mặt lại giả vờ xấu hổ đỏ bừng mặt, quay trái quay phải đều không được, đành ngượng ngùng cúi đầu, ngập ngừng giải thích: “Tống thí chủ, ta, ta không phải cố ý như vậy. Ta chỉ muốn rửa sạch miệng vết thương cho huynh nhưng miệng vết thương của huynh quá dài, chậm một chút nữa thì máu sẽ khô lại rất khó tách khỏi quần áo, sau đó lại thấy đùi huynh cũng bị thương nên ta đành cởi hết quần áo của huynh, lau sạch giúp huynh.”
Tống Mạch đã sớm nhắm mắt lại, “Người, người đi đi, bây giờ đầu ta có chút choáng váng, lát sau sẽ không có việc gì đâu, loại việc này không thể để tiểu sư phụ nhọc công làm, Tống mỗ có thể tự mình làm được.”
Đường Hoan nhìn hắn, biết hắn bây giờ cũng chẳng còn sức lực nào liền tiếp tục chà lau cho hắn, trong miệng vừa dịu dàng lại kiên định nói: “Ta không đi. Tống thí chủ, huynh không cần lo lắng vì mạo phạm ta, cũng không cần cảm thấy khó xử. Ở trong lòng Minh Tuệ, từ ngày thí chủ cứu ta khỏi mấy tên ác độc kia, Minh Tuệ đã là người của thí chủ, sống là của huynh, chết cũng là của huynh.”
Trong lòng Tống Mạch chấn động, “Ta nói rồi, ta cứu người không cầu người báo đáp, người thật sự không cần cảm kích ta.”
Tay Đường Hoan chợt khựng lại, nàng giương mắt về phía hắn, trầm mặc không nói gì, cho đến khi Tống Mạch nghi hoặc mở mắt ra nhìn nàng, nàng mới nghiêm túc nói với hắn: “Ngày ấy Minh Tuệ thật sự cảm kích nên nếu Tống thí chủ muốn ta, ta cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng bây giờ, Minh Tuệ đã không cảm kích thí chủ nữa, mà là, mà là…thích thí chủ.”
“người…”
Đường Hoan lắc đầu, đánh gãy lời hắn định nói, trong mắt rưng rưng, giọng nói tràm ngập cô đơn: “Tống thí chủ không cần nói đâu, ta biết ý huynh. Huynh muốn trách cứ ta là một ni cô không nên động phàm tâm. Nhưng Minh Tuệ nói thật cho huynh biết, từ trước tới giờ ta chưa bao giờ muốn làm một ni cô. Khi bị phụ mẫu bán vào am Ngọc Tuyền, ta vẫn còn nhỏ, tục niệm quá sâu, căn bản cũng không ngộ ra được điều gì thâm ảo của phật pháp, lúc nào cũng chỉ ngóng trông có thể hoàn tục, gả cho một nam nhân thành thật, vì người đó sinh con dưỡng cái. Trước kia Minh Tuệ vẫn đần đần độn độn sống qua ngày, cho đến khi gặp thí chủ, thí chủ rất tốt với ta, trong lòng ta liền chỉ có huynh. Huynh có thể ghét bỏ ta, có thể không thích ta, không cần ta cũng có thể mắng chửi ta đuổi ta đi nhưng lúc này, ta nhất định phải chăm sóc thí chủ, như vậy về sau dù cho vĩnh viễn không thể gặp lại, cho dù ta chết thì có thể chăm sóc nam nhân mình yêu thương một lần, Minh Tuệ cũng đã thỏa mãn rồi.”
Nói xong, nàng cúi đầu, cắn môi cố nén tiếng khóc chực trào ra, “Huynh cứ nằm xuống đi, dù sao ta cũng chỉ là một ni cô, trong lòng huynh không có ta, cần gì quan tâm việc bị một ni cô nhìn thấy cơ thể? Chẳng lẽ huynh sợ ta còn có thể mặt dày đi truyền bá chuyện này sao?”
Một giọt nước mắt rơi trên người hắn, hòa cùng với vết máu vẫn chưa kịp tan.
Tống Mạch ngơ ngác nhìn tiểu ni cô yên lặng rơi lệ bên cạnh hắn.
Nàng nói nàng không muốn làm ni cô, nàng nói nàng thích hắn, nàng nói nàng muốn sinh con dưỡng cái cho hắn.
Nàng cho rằng hắn không thích nàng, cho rằng hắn sẽ mắng nàng, cho nên mới oan ức khóc?
Mắt thấy nước mắt nàng càng chảy càng nhiều, Tống Mạch khẩn trương, lời trong lòng không nghe khống chế đã bật thốt ra: “Trong lòng ta có, có nàng, nàng, đừng khóc…”
Đường Hoan kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tin nhìn hắn, “Huynh, trong lòng huynh thật sự có ta sao?”
Mặt Tống Mạch nóng lên, những lời muốn nói đều đã nói ra. Nàng khóc thương tâm đến vậy, hắn nào dám tiếp tục trốn tránh, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không dám nhìn nàng, tầm mắt tránh đi, chỉ “ừm” một tiếng.
“Vậy huynh sẽ không đuổi ta đi? Sẽ để cho ta chăm sóc huynh?”
“ừm.”
Đường Hoan nín khóc mỉm cười, lau nước mắt vui vẻ nói: “Được, vậy ta sẽ băng bó miệng vết thương cho huynh trước, còn chuyện gì khác thì chốc nữa hẵng nói. Tống thí…Tống đại ca, trong nhà huynh có thuốc trị thương không?”
Một tiếng “Tống đại ca” này khiến lòng Tống Mạch tràn đầy ngọt ngào, hắn vờ ho khụ khụ, chỉ vào hộc tủ bên trong cùng: “Ở trong đó có một cái hộp sắt nhỏ, nàng mở ra là sẽ thấy.”
Đường Hoan xoay người đi ra.
Tống Mạch nhìn theo bóng dáng của nàng, khóe môi không tự giác cong lên nhưng đến khi nàng xoay người trở lại, hắn đã nhắm mắt lại, đỏ mặt nói: “Nàng, nàng mặc quần cho ta trước đi.” Chỉ cần có nàng bên cạnh, nơi đó của hắn sẽ không thể mềm xuống, thật sự rất mất mặt.
Đường Hoan cười trộm, xấu hổ nói: “Nơi đó của huynh cũng dính máu, trên đùi cũng có vết thương, sau khi ta bôi thuốc rồi băng bó lại cho huynh thì huynh mới có thể mặc quần được. Tống đại ca, dù sao ta cũng đã nhìn qua rồi, huynh cũng không cần khó xử. Trong lòng huynh có ta, ta đã coi huynh là nam nhân của ta rồi, nếu huynh còn ngại ta thế này, về sau ta cũng không dám đi tìm huynh nữa.”
Lời này nếu từ nữ tử khác nói ra thì sẽ bị coi là một người mặt dày không biết liêm sỉ nhưng nếu đổi thành người trong lòng nói ra, có nam nhân nào là nghe cho đủ, có ai còn có thể nghĩ đến đủ thứ quy củ nữa?
Trong lòng Tống Mạch vui mừng, tuy vẫn cảm thấy rất xấu hổ, nhưng hắn cũng không nói lại được nàng, cả người cũng không có sức lực che chắn cho mình nên đành mặc kệ nàng thôi.
Đường Hoan đắc ý tươi cười, hai tay thuần thục bôi thuốc cho hắn, quấn băng vải sạch sẽ cho hắn rồi buộc chặt.
Nước trong chậu đã đỏ rực, nàng đi ra ngoài thay chậu nước mới. Sau khi trở về, lại bắt đầu xử lí miệng vết thương cho hắn.
Khi lau trán hắn, mặt nàng đối diện mặt hắn, hơi thở như lan phảng phất trên mặt hắn.
Tống Mạch khẩn trương đến nỗi mi mắt đều run rẩy, hắn muốn mở mắt ra nhìn nàng nhưng lại sợ bị nàng bắt gặp.
Chợt, có một đôi môi mềm in lên trán hắn.
Hắn không khỏi mở mắt ra, vừa vặn chống lại đôi mắt long lanh nước của nàng, lời tự trách của nàng khe khẽ truyền vào tai hắn: “Tống đại ca, đều là ta không tốt, nếu không phải tại ta, huynh sẽ không đắc tội với Kiều Lục, sẽ không cần phải chịu khổ.”
Trong mắt Tống Mạch tràn ngập dịu dàng: “Đừng nói như vậy, nếu không có chuyện ngày đó, ta, ta cũng sẽ không quen biết nàng.”
Đường Hoan giật mình nhìn hắn, khuôn mặt rạng rỡ chậm rãi chuyển hồng.
Đồ ngốc này, thế mà nói đến dễ nghe.
Tống Mạch nhìn đến ngây ngẩn, thì thào: “Nàng, khuôn mặt nàng đỏ lên trông thật xinh đẹp.” Hẳn là bởi đã biết rõ lòng nhau, lời nói tưởng sẽ không bao giờ nói được, sau khi biết nàng cũng không muốn làm ni cô chợt trở nên không còn khó khăn như trước nữa.
Con ngươi của hắn sáng ngời, Đường Hoan bị đôi mắt không thèm che giấu tình ý của hắn làm cho rung động, nàng quát khẽ một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu lau ngực cho hắn.
Nàng thẹn thùng như vậy, lá gan của Tống Mạch ngược lại càng to lên thêm, hắn càng “táo tợn” nhìn nàng không chớp mắt.
Trong lòng Đường Hoan âm thầm tiếc hận, không ngờ sau khi hắn động tình thì đã rút hết rụt rè thường có. Nếu không phải vì bụng hắn có vết thương, tối nay nàng còn khỏe hơn hắn nhiều, nói không chừng có thể một ngụm là ăn xong hắn rồi, thật đáng tiếc.
Thôi bỏ đi, nóng lòng thì chỉ ăn được đậu hủ nóng, tim của hắn cũng chiếm được rồi, thân thể chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhưng mà theo bàn tay càng đi xuống dưới của nàng, hô hấp của Tống Mạch bắt đầu dồn dập, “Minh Tuệ, phía dưới, phía dưới, nàng không cần đâu, một lát nữa ta sẽ tự mình lau.”
Đường Hoan cúi đầu vờ xấu hổ: “Huynh bị thương nặng như vậy, tốt nhất cứ nằm yên đi, đừng động,
sẽ đụng đến miệng vết thương đấy. Hơn nữa, huynh như vậy, ta, ta cũng chưa nói cái gì, huynh cần gì phải xấu hổ…huynh, nếu huynh thực suy nghĩ cho ta thì, thì để nơi đó nhỏ lại, nó lớn như vậy, rất dọa người…” Nói xong, nàng chỉ chăm chú nhìn vào ngực hắn, tay nhỏ bé ghét bỏ rời khỏi nơi đó.
Không đợi Tống Mạch phân phó, tiểu Tống Mạch đã giật mình bắn ra.
“Huynh, huynh cố ý!” Đường Hoan thẹn quá hóa giận, nàng tức giận xoay người sang chỗ khác, che đi khuôn mặt sắp không nhịn được cười.
Máu trong người Tống Mạch sôi trào, mặt đỏ giống như uống rượu.
Sợ nàng tức giận thật, hắn không màng tới đầu óc hỗn loạn của mình, vội vã giải thích lộn xộn: “Ta, ta thực sự không cố ý, nơi đó, nơi đó không nghe lời ta…thôi, nàng mau mặc quần cho ta đi.”
Đường Hoan vụng trộm liếc hắn một cái: “Thực sự không phải cố ý?”
Tống Mạch đỏ mặt gật đầu.
Đường Hoan cắn cắn môi, “Vậy ta tin huynh một lần, nhưng mà sau này huynh phải thành thật một chút.”
Tống Mạch sửng sốt, chẳng lẽ nàng vẫn kiên trì muốn “giúp” hắn sao?
Ý niệm trong đầu vừa hiện ra, nơi đó đã bị một bàn tay nhỏ bé cầm lấy, hắn nhìn xuống, chỉ thấy nàng đứng lùi về sau một chút, tay trái đỡ lấy vật kia của hắn, tay phải cầm khăn lau máu đen xung quanh.
Tận mắt nhìn thấy black forest của mình bị nàng lau tới lau lui, tận mắt nhìn thấy nơi đó to lớn bị nắm trong bàn tay nhỏ bé của nàng, tận mắt nhìn thấy đỉnh nhọn kia chỉ cách mặt nàng có nửa tấc, nàng còn hơi hơi cúi đầu, hắn còn có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của nàng, trong đầu bỗng nhớ lại hình ảnh ngày ấy nàng chậm rãi cắn quả dưa chuột, Tống Mạch khẩn trương đến độ tim muốn nhảy ra ngoài.
Nàng, nàng có biết loại thân mật này, dường như không có nam nhân nào có thể chịu được.
Tống Mạch bị dày vò lại đau đầu nhìn về phía nàng, đã thấy khuôn mặt của nàng nhiễm hồng, vậy mà vẻ mặt lại vô cùng chăm chú, giống như chuyện quan trọng nhất đối với nàng chính là chăm sóc hắn.
Dục hỏa ngập trời dần biến thành nước mát mềm mại.
Tống Mạch an tâm nhắm mắt. Hắn nào có tài đức gì mà có thể gặp được một cô nương tốt đến vậy, thật lòng yêu hắn…
Ni cô thì thế nào, hắn nguyện ý chờ nàng hoàn tục. Cho dù không thể hoàn tục, chỉ cần nàng nguyện ý, hắn sẽ đem hết khả năng mình có để chăm sóc nàng. Chờ hắn khôi phục, hắn sẽ giúp nàng gánh nước đốn củi, bảo vệ nàng cả đời.
“Tống đại ca, ta hầm cháo cho huynh uống nhé?” Lau xong rồi, Đường Hoan thay cho hắn một cái quần sạch sẽ, dịu dàng hỏi.
“Không cần đâu, nàng mau trở về đi, nếu trở về muộn, sư phụ sẽ lại phạt nàng.” Tống Mạch lo lắng nói lời từ chối.
Đường Hoan nhìn hắn cười, “Không sao, nếu sư phụ lại tức giận, nhiều lắm thì lại phạt ta không được ăn cơm, vậy ta cứ tới đây ăn cơm với huynh được không?”
Làm sao mà không được!
Tống Mạch cũng cười.
Đường Hoan ngượng ngùng liếc hắn một cái rồi ôm quần áo bẩn của hắn đi ra sân, nhân lúc hầm cháo mà giặt sạch quần áo.
Nghe bên ngoài truyền đến tiếng giặt quần áo, Tống Mạch cảm giác được sự yên bình trước nay chưa từng có.
Cho nên khi cổ tay bị thứ gì đó chạm vào, Đường Hoan thật sự hoảng sợ.
Nàng nghi hoặc quay sang.
Dường như trong nháy mắt, tiểu Tống Mạch đã trưởng thành, đen dài lại to hơn, nhẹ nhàng chạm vào nàng, chào nàng.
Tốt lắm, xem ra vẫn còn dùng tốt.
Trong lòng Đường Hoan rất hài lòng, trên mặt lại giả vờ xấu hổ đỏ bừng mặt, quay trái quay phải đều không được, đành ngượng ngùng cúi đầu, ngập ngừng giải thích: “Tống thí chủ, ta, ta không phải cố ý như vậy. Ta chỉ muốn rửa sạch miệng vết thương cho huynh nhưng miệng vết thương của huynh quá dài, chậm một chút nữa thì máu sẽ khô lại rất khó tách khỏi quần áo, sau đó lại thấy đùi huynh cũng bị thương nên ta đành cởi hết quần áo của huynh, lau sạch giúp huynh.”
Tống Mạch đã sớm nhắm mắt lại, “Người, người đi đi, bây giờ đầu ta có chút choáng váng, lát sau sẽ không có việc gì đâu, loại việc này không thể để tiểu sư phụ nhọc công làm, Tống mỗ có thể tự mình làm được.”
Đường Hoan nhìn hắn, biết hắn bây giờ cũng chẳng còn sức lực nào liền tiếp tục chà lau cho hắn, trong miệng vừa dịu dàng lại kiên định nói: “Ta không đi. Tống thí chủ, huynh không cần lo lắng vì mạo phạm ta, cũng không cần cảm thấy khó xử. Ở trong lòng Minh Tuệ, từ ngày thí chủ cứu ta khỏi mấy tên ác độc kia, Minh Tuệ đã là người của thí chủ, sống là của huynh, chết cũng là của huynh.”
Trong lòng Tống Mạch chấn động, “Ta nói rồi, ta cứu người không cầu người báo đáp, người thật sự không cần cảm kích ta.”
Tay Đường Hoan chợt khựng lại, nàng giương mắt về phía hắn, trầm mặc không nói gì, cho đến khi Tống Mạch nghi hoặc mở mắt ra nhìn nàng, nàng mới nghiêm túc nói với hắn: “Ngày ấy Minh Tuệ thật sự cảm kích nên nếu Tống thí chủ muốn ta, ta cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng bây giờ, Minh Tuệ đã không cảm kích thí chủ nữa, mà là, mà là…thích thí chủ.”
“người…”
Đường Hoan lắc đầu, đánh gãy lời hắn định nói, trong mắt rưng rưng, giọng nói tràm ngập cô đơn: “Tống thí chủ không cần nói đâu, ta biết ý huynh. Huynh muốn trách cứ ta là một ni cô không nên động phàm tâm. Nhưng Minh Tuệ nói thật cho huynh biết, từ trước tới giờ ta chưa bao giờ muốn làm một ni cô. Khi bị phụ mẫu bán vào am Ngọc Tuyền, ta vẫn còn nhỏ, tục niệm quá sâu, căn bản cũng không ngộ ra được điều gì thâm ảo của phật pháp, lúc nào cũng chỉ ngóng trông có thể hoàn tục, gả cho một nam nhân thành thật, vì người đó sinh con dưỡng cái. Trước kia Minh Tuệ vẫn đần đần độn độn sống qua ngày, cho đến khi gặp thí chủ, thí chủ rất tốt với ta, trong lòng ta liền chỉ có huynh. Huynh có thể ghét bỏ ta, có thể không thích ta, không cần ta cũng có thể mắng chửi ta đuổi ta đi nhưng lúc này, ta nhất định phải chăm sóc thí chủ, như vậy về sau dù cho vĩnh viễn không thể gặp lại, cho dù ta chết thì có thể chăm sóc nam nhân mình yêu thương một lần, Minh Tuệ cũng đã thỏa mãn rồi.”
Nói xong, nàng cúi đầu, cắn môi cố nén tiếng khóc chực trào ra, “Huynh cứ nằm xuống đi, dù sao ta cũng chỉ là một ni cô, trong lòng huynh không có ta, cần gì quan tâm việc bị một ni cô nhìn thấy cơ thể? Chẳng lẽ huynh sợ ta còn có thể mặt dày đi truyền bá chuyện này sao?”
Một giọt nước mắt rơi trên người hắn, hòa cùng với vết máu vẫn chưa kịp tan.
Tống Mạch ngơ ngác nhìn tiểu ni cô yên lặng rơi lệ bên cạnh hắn.
Nàng nói nàng không muốn làm ni cô, nàng nói nàng thích hắn, nàng nói nàng muốn sinh con dưỡng cái cho hắn.
Nàng cho rằng hắn không thích nàng, cho rằng hắn sẽ mắng nàng, cho nên mới oan ức khóc?
Mắt thấy nước mắt nàng càng chảy càng nhiều, Tống Mạch khẩn trương, lời trong lòng không nghe khống chế đã bật thốt ra: “Trong lòng ta có, có nàng, nàng, đừng khóc…”
Đường Hoan kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tin nhìn hắn, “Huynh, trong lòng huynh thật sự có ta sao?”
Mặt Tống Mạch nóng lên, những lời muốn nói đều đã nói ra. Nàng khóc thương tâm đến vậy, hắn nào dám tiếp tục trốn tránh, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không dám nhìn nàng, tầm mắt tránh đi, chỉ “ừm” một tiếng.
“Vậy huynh sẽ không đuổi ta đi? Sẽ để cho ta chăm sóc huynh?”
“ừm.”
Đường Hoan nín khóc mỉm cười, lau nước mắt vui vẻ nói: “Được, vậy ta sẽ băng bó miệng vết thương cho huynh trước, còn chuyện gì khác thì chốc nữa hẵng nói. Tống thí…Tống đại ca, trong nhà huynh có thuốc trị thương không?”
Một tiếng “Tống đại ca” này khiến lòng Tống Mạch tràn đầy ngọt ngào, hắn vờ ho khụ khụ, chỉ vào hộc tủ bên trong cùng: “Ở trong đó có một cái hộp sắt nhỏ, nàng mở ra là sẽ thấy.”
Đường Hoan xoay người đi ra.
Tống Mạch nhìn theo bóng dáng của nàng, khóe môi không tự giác cong lên nhưng đến khi nàng xoay người trở lại, hắn đã nhắm mắt lại, đỏ mặt nói: “Nàng, nàng mặc quần cho ta trước đi.” Chỉ cần có nàng bên cạnh, nơi đó của hắn sẽ không thể mềm xuống, thật sự rất mất mặt.
Đường Hoan cười trộm, xấu hổ nói: “Nơi đó của huynh cũng dính máu, trên đùi cũng có vết thương, sau khi ta bôi thuốc rồi băng bó lại cho huynh thì huynh mới có thể mặc quần được. Tống đại ca, dù sao ta cũng đã nhìn qua rồi, huynh cũng không cần khó xử. Trong lòng huynh có ta, ta đã coi huynh là nam nhân của ta rồi, nếu huynh còn ngại ta thế này, về sau ta cũng không dám đi tìm huynh nữa.”
Lời này nếu từ nữ tử khác nói ra thì sẽ bị coi là một người mặt dày không biết liêm sỉ nhưng nếu đổi thành người trong lòng nói ra, có nam nhân nào là nghe cho đủ, có ai còn có thể nghĩ đến đủ thứ quy củ nữa?
Trong lòng Tống Mạch vui mừng, tuy vẫn cảm thấy rất xấu hổ, nhưng hắn cũng không nói lại được nàng, cả người cũng không có sức lực che chắn cho mình nên đành mặc kệ nàng thôi.
Đường Hoan đắc ý tươi cười, hai tay thuần thục bôi thuốc cho hắn, quấn băng vải sạch sẽ cho hắn rồi buộc chặt.
Nước trong chậu đã đỏ rực, nàng đi ra ngoài thay chậu nước mới. Sau khi trở về, lại bắt đầu xử lí miệng vết thương cho hắn.
Khi lau trán hắn, mặt nàng đối diện mặt hắn, hơi thở như lan phảng phất trên mặt hắn.
Tống Mạch khẩn trương đến nỗi mi mắt đều run rẩy, hắn muốn mở mắt ra nhìn nàng nhưng lại sợ bị nàng bắt gặp.
Chợt, có một đôi môi mềm in lên trán hắn.
Hắn không khỏi mở mắt ra, vừa vặn chống lại đôi mắt long lanh nước của nàng, lời tự trách của nàng khe khẽ truyền vào tai hắn: “Tống đại ca, đều là ta không tốt, nếu không phải tại ta, huynh sẽ không đắc tội với Kiều Lục, sẽ không cần phải chịu khổ.”
Trong mắt Tống Mạch tràn ngập dịu dàng: “Đừng nói như vậy, nếu không có chuyện ngày đó, ta, ta cũng sẽ không quen biết nàng.”
Đường Hoan giật mình nhìn hắn, khuôn mặt rạng rỡ chậm rãi chuyển hồng.
Đồ ngốc này, thế mà nói đến dễ nghe.
Tống Mạch nhìn đến ngây ngẩn, thì thào: “Nàng, khuôn mặt nàng đỏ lên trông thật xinh đẹp.” Hẳn là bởi đã biết rõ lòng nhau, lời nói tưởng sẽ không bao giờ nói được, sau khi biết nàng cũng không muốn làm ni cô chợt trở nên không còn khó khăn như trước nữa.
Con ngươi của hắn sáng ngời, Đường Hoan bị đôi mắt không thèm che giấu tình ý của hắn làm cho rung động, nàng quát khẽ một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu lau ngực cho hắn.
Nàng thẹn thùng như vậy, lá gan của Tống Mạch ngược lại càng to lên thêm, hắn càng “táo tợn” nhìn nàng không chớp mắt.
Trong lòng Đường Hoan âm thầm tiếc hận, không ngờ sau khi hắn động tình thì đã rút hết rụt rè thường có. Nếu không phải vì bụng hắn có vết thương, tối nay nàng còn khỏe hơn hắn nhiều, nói không chừng có thể một ngụm là ăn xong hắn rồi, thật đáng tiếc.
Thôi bỏ đi, nóng lòng thì chỉ ăn được đậu hủ nóng, tim của hắn cũng chiếm được rồi, thân thể chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhưng mà theo bàn tay càng đi xuống dưới của nàng, hô hấp của Tống Mạch bắt đầu dồn dập, “Minh Tuệ, phía dưới, phía dưới, nàng không cần đâu, một lát nữa ta sẽ tự mình lau.”
Đường Hoan cúi đầu vờ xấu hổ: “Huynh bị thương nặng như vậy, tốt nhất cứ nằm yên đi, đừng động,
sẽ đụng đến miệng vết thương đấy. Hơn nữa, huynh như vậy, ta, ta cũng chưa nói cái gì, huynh cần gì phải xấu hổ…huynh, nếu huynh thực suy nghĩ cho ta thì, thì để nơi đó nhỏ lại, nó lớn như vậy, rất dọa người…” Nói xong, nàng chỉ chăm chú nhìn vào ngực hắn, tay nhỏ bé ghét bỏ rời khỏi nơi đó.
Không đợi Tống Mạch phân phó, tiểu Tống Mạch đã giật mình bắn ra.
“Huynh, huynh cố ý!” Đường Hoan thẹn quá hóa giận, nàng tức giận xoay người sang chỗ khác, che đi khuôn mặt sắp không nhịn được cười.
Máu trong người Tống Mạch sôi trào, mặt đỏ giống như uống rượu.
Sợ nàng tức giận thật, hắn không màng tới đầu óc hỗn loạn của mình, vội vã giải thích lộn xộn: “Ta, ta thực sự không cố ý, nơi đó, nơi đó không nghe lời ta…thôi, nàng mau mặc quần cho ta đi.”
Đường Hoan vụng trộm liếc hắn một cái: “Thực sự không phải cố ý?”
Tống Mạch đỏ mặt gật đầu.
Đường Hoan cắn cắn môi, “Vậy ta tin huynh một lần, nhưng mà sau này huynh phải thành thật một chút.”
Tống Mạch sửng sốt, chẳng lẽ nàng vẫn kiên trì muốn “giúp” hắn sao?
Ý niệm trong đầu vừa hiện ra, nơi đó đã bị một bàn tay nhỏ bé cầm lấy, hắn nhìn xuống, chỉ thấy nàng đứng lùi về sau một chút, tay trái đỡ lấy vật kia của hắn, tay phải cầm khăn lau máu đen xung quanh.
Tận mắt nhìn thấy black forest của mình bị nàng lau tới lau lui, tận mắt nhìn thấy nơi đó to lớn bị nắm trong bàn tay nhỏ bé của nàng, tận mắt nhìn thấy đỉnh nhọn kia chỉ cách mặt nàng có nửa tấc, nàng còn hơi hơi cúi đầu, hắn còn có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của nàng, trong đầu bỗng nhớ lại hình ảnh ngày ấy nàng chậm rãi cắn quả dưa chuột, Tống Mạch khẩn trương đến độ tim muốn nhảy ra ngoài.
Nàng, nàng có biết loại thân mật này, dường như không có nam nhân nào có thể chịu được.
Tống Mạch bị dày vò lại đau đầu nhìn về phía nàng, đã thấy khuôn mặt của nàng nhiễm hồng, vậy mà vẻ mặt lại vô cùng chăm chú, giống như chuyện quan trọng nhất đối với nàng chính là chăm sóc hắn.
Dục hỏa ngập trời dần biến thành nước mát mềm mại.
Tống Mạch an tâm nhắm mắt. Hắn nào có tài đức gì mà có thể gặp được một cô nương tốt đến vậy, thật lòng yêu hắn…
Ni cô thì thế nào, hắn nguyện ý chờ nàng hoàn tục. Cho dù không thể hoàn tục, chỉ cần nàng nguyện ý, hắn sẽ đem hết khả năng mình có để chăm sóc nàng. Chờ hắn khôi phục, hắn sẽ giúp nàng gánh nước đốn củi, bảo vệ nàng cả đời.
“Tống đại ca, ta hầm cháo cho huynh uống nhé?” Lau xong rồi, Đường Hoan thay cho hắn một cái quần sạch sẽ, dịu dàng hỏi.
“Không cần đâu, nàng mau trở về đi, nếu trở về muộn, sư phụ sẽ lại phạt nàng.” Tống Mạch lo lắng nói lời từ chối.
Đường Hoan nhìn hắn cười, “Không sao, nếu sư phụ lại tức giận, nhiều lắm thì lại phạt ta không được ăn cơm, vậy ta cứ tới đây ăn cơm với huynh được không?”
Làm sao mà không được!
Tống Mạch cũng cười.
Đường Hoan ngượng ngùng liếc hắn một cái rồi ôm quần áo bẩn của hắn đi ra sân, nhân lúc hầm cháo mà giặt sạch quần áo.
Nghe bên ngoài truyền đến tiếng giặt quần áo, Tống Mạch cảm giác được sự yên bình trước nay chưa từng có.
/138
|