Chương 30: Không muốn em thoải mái.
"Không phải đây là hi vọng của mấy người sao?" Rõ ràng Tô Thiên Từ đã nhận ra sắc mặt Tô phu nhân thay đổi, đã đoán ra được lý do lại giả bộ không biết gì, cong môi cười mỉa mai: "Tôi và Lệ Tư Thừa ly hôn rồi đưa chị họ gả vào đấy, nói dối rằng chị ấy mới là con ruột của mẹ tôi, lợi dụng việc mẹ tôi là ân nhân cứu mạng nhà họ Lệ đánh vào nội bộ họ sau đó mưu mô cướp tài sản Lệ gia, một kế sách hoàn hảo vô cùng, không phải sao?"
Tô Chính Quốc càng nghe càng cảm thấy có thể thực hiện được.
Nhưng trong lòng lờ mở cảm thấy có gì đó không đúng, ông ta quay đầu đã nhìn thấy vợ mình đang nháy mắt với mình.
Trong lòng Tô Chính Quốc có dự cảm bất thường, nâng mắt, sắc mặt thay đổi, bỗng nhiên đập bàn một cái: "Nói nhảm nhí cái gì vậy, có thể có chuyện này sao!"
Sau khi hét xong sắc mặt Tô Chính Quốc trở nên dữ tợn, hai mắt nhìn chằm chằm vào sau lưng Tô Thiên Từ.
Tô Thiên Từ quay đầu lại nhìn, dáng vẻ giống như bị dọa, vội vàng quay đầu như có tật giật mình.
Tuy nhiên trong lòng lại sáng như gương,
Cô đã biết Lệ Tư Thừa ở sau lưng cô từ lâu, nhưng câu vừa rồi là do cô cố ý nói với bọn họ
Không phải bọn họ muốn làm như vậy sao? Chẳng qua cô nói sự tình ra sớm hơn một bước mà thôi!
Ban đầu Tô Thiên Từ còn định cứu nhà bọn họ.
Dù sao sau này nhà bọ họ phá sản mất việc, cuối cùng lưu lạc đầu đường, rất đáng thương.
Nhưng gia đình Tô Chính Quốc lại không biết, hiện tại họ vô cùng hận Tô Thiên Từ.
Trong lòng Tô Chính Quốc đang không ngừng kêu khổ, đang định giải thích, người giúp việc liền đi lên: "Tiên sinh, phu nhân, đồ ăn đã nói rồi, có thể ăn được rồi."
Nghe xong Tô Chính Quốc vội nói: "Ai da, cuối cùng cũng có thể ăn cơm. Đi đi ăn cơm nào."
Ăn cơm?
Ông ta xác định ông ta có thể ăn cơm sao?
Đột nhiên Tô Thiên Từ cảm thấy rất buồn cười, người cậu này của cô thật sự là quá dối trá, dối trá vô cùng!
Còn Lệ Tư Thừa, lại rõ ràng bắt gặp được cảnh tượng Tô Thiên Từ đang cười trên nỗi đâu của người khác. Trong lòng lập tức hiểu gì đó, nhưng không nói rõ ra, sắc mặt lạnh lùng hững hờ, trước lời mời của Tô Chính Quốc, anh đi đến bàn ăn.
Bữa cơm này, ngoại trừ Tô Thiên Từ và Lệ Tư Thừa thì những người khác đều nơm nớp lo sợ.
Tô Chính Quốc mời nhưng trái tim đang lơ lửng
Vừa rồi Lệ Tư Thừa nghe được bao nhiêu ông ta không biết!
Nếu như chr nghe được mình Tô Thiên Từ nói thì cũng không sao, ông ta còn có thể đổ tội cho cô.
Nhưng nếu như anh nghe thấy nhà ông nói, thì... Việc có thể lớn hay nhỏ thôi.
Tô Chính Quốc thấp thỏm trong lòng, một bữa cơm mà dài giống như một thế kỷ.
Qua nửa tiếng, cuối cùng Lệ Tư Thừa cũng dùng đũa.
Trong lòng Tô Chính Quốc thử dài một hơi, nhanh chóng đặt đũa xuống, chuẩn bị làm công tác tiễn khách.
Chỉ là người nào đó lại không phối hợp!
Tô Thiên Từ chậm rãi cầm đũa, từ từ gặp thức ăn trên bàn, dáng vẻ bình tĩnh nhàn hạ không hợp với không khí.
Trong lòng Tô Chính Quốc đang mắng chết cô cháu ngoại này, chẳng lẽ nó không biết vì nó mà nhà họ đang không thoải mái sao?
Thế nhưng bọn họ lại không biết, điều Tô Thiên Từ muốn chính là gia đình bọn họ không được thoải mái!
Tô San Na nhịn không được, thúc giục nói: "Rốt cuộc em ăn xong chưa, Lệ tiên sinh đã ăn xong rồi, em cũng ăn lâu quá rồi đấy!"
Tô Thiên Từ nhìn cô ta, giống như có chút tủi thân, nhỏ giọng nói: "Nhưng em còn chưa ăn no."
Vẻ mặt như vậy giống như đã bị ngược đãi từ lâu, giống như một đứa trẻ không được cho ăn no.
/2322
|