Thanh âm của Đường Mộng Dĩnh không lớn, nhưng trong lòng Tô Thiên Tử đã ngũ vị tạp trần.
Ở kiếp trước, Đường Mộng Dĩnh sẽ phá của mà vào, ngay lúc đó Lệ Tư Thừa đang tắm rửa, mà thanh âm của cô ta lại cực lớn tuyên bố Tô Thiên Tử cô “hạ dược” chồng mới cưới.
Tâm Lệ Tư Thừa vốn đã hoài nghi, nghe được những lời đó lại càng chán ghét cô tới cực điểm.
“Có việc?”
Lệ Tư Thừa vẫn là nói những lời này.
Đường Mộng Dĩnh cười có chút miễn cưỡng, cố ý dịch dịch tay ta sau lưng như đang cực lực che dấu thứ gì đó, cô ta lắc đầu: “Không có việc gì.”
Ánh mắt Lệ Tư Thừa rơi xuống mu bàn tay của cô ta nhưng rất liền dời ánh mắt đi nơi khác.
Đường Mộng Dĩnh thấy hắn không có ý vạch trần, trong lòng có chút nóng nảy, cô ta dứt khoát ném đồ vật trên tay đi, trên mặt đất liền truyền đến thanh âm rơi vỡ.
Đường Mộng Dĩnh kinh hô một tiếng giống như là bị dọa sợ: “A, làm sao bây giờ!”
Lệ Tư Thừa quét mắt nhìn đồ vật vừa bị rơi xuống mặt đất, liếc mắt một cái, liền thấy một dòng chữ to lớn, rõ ràng.
Xuân dược tốt nhất hiện nay. Lệ Tư Thừa tuy rằng không nghiên loại dược này nhưng có nghe qua.
Tại sao Đường Mộng Dĩnh lại mang theo đồ vật này trên người?
Sợ Lệ Tư Thừa hiểu nhầm, Đường Mộng Dĩnh nhanh chóng xua tay: “Tư thừa ca ca, anh đừng hiểu lầm, đây không phải là đồ của em, em chỉ bảo quản giúp Thiên Tử thôi…”
“Giúp tôi bảo quản thứ gì?” Tô Thiên Tử từ phía sau đi ra, tiếp nhận cánh cửa trên tay Lệ Tư Thừa mà mở rộng nó ra.
Từ góc độ của Đường Mộng Dĩnh có thể thấy trên chiếc giường tân hôn kia là những dấu vết phức tạp cùng với đám chăn đệm hỗn độn.
Lòng đố kị bỗng chốc nổi lên.
Đường Mộng Dĩnh miễn cưỡng cười: “Chính là… tối hôm qua cô làm rơi đồ vật này trên bàn, tôi sợ bác gái nhìn thấy sẽ không tốt, cho nên liền giữ hộ cô.”
Ánh mắt như tia sét của Lệ Tư Thừa rơi xuống gương mặt của Tô Thiên Tử.
Chính là hắn lại không nhìn thấy một tia kinh hoảng nào trên mặt cô, một đôi mắt đen nhánh sáng ngời, trong suốt như một vũng nước tinh khiết, không mang theo một tia tạp chất, giờ phút này nghe thấy Đường Mộng Dĩnh nói, trong lòng nổi lên một tia nghi hoặc, cô ngồi xuống nhặt thứ đồ vật kia lên hỏi: “Đây là thứ gì? Dùng để làm gì?”
Tuy rằng nói vậy nhưng trong lòng Tô Thiên Tử đã biết rõ đây là thứ gì.
Con ngươi có hơi híp lại, nhưng sắc mặt thập phần bình tĩnh, tò mò mà ngẩng đầu nhìn về phía Đường Mộng Dĩnh, một bộ dáng thuần khiết vô hại.
Trong lòng Đương Mộng Dĩnh có hơi kinh hãi, nhưng lại phản ứng cực nhanh nói: “Tôi đương nhiên không biết tác dụng của loại đồ vật này!”
“Loại đồ vật này?” Tô Thiên Tử càng nghi hoặc, nhanh chóng hỏi. “Loại đồ vật này là thứ gì?”
“Tôi…” Đường Mộng Dĩnh cắn răng, trong lòng thập phần kinh ngạc.
Sao hôm nay cái nữ nhân ngu ngốc này lại có phản ứng nhanh nhạy đến thế? Giống như có điểm không giống so với lúc trước.
Nhưng là điểm nào không giống so với lúc trước?
Hạ mắt nhìn xuống, khuôn mặt Tô Thiên Tử trắng hồng, tinh tế bóng loáng, da thịt non mềm, cái tuổi hai mươi này giống như là trái đào non vậy.
Từ góc độ này, Đường Mộng Dĩnh có thể thấy phía dưới cổ áo cô là những dấu hôn xanh xanh tím tím…
Đường Mộng Dĩnh cắn chặt răng, trong nội tâm lòng đố kị đã hừng hực lửa đốt.
Đúng là nhờ bình dược này mới làm Tô Thiên Tử thành công bò lên trên giường Lệ Tư Thừa!
Nhưng mục đích của cô không phải là chỉ để cho Tô Thiên Tử bò được lên trên giường Lệ Tư Thừa, mà là muốn cho Lệ Tư Thừa chán ghét cô, chán ghét cô!
“Không phải cô hay sao? Rõ ràng tối hôm qua, chính tôi thấy được cô đem thứ bên trong đồ vật này đổ vào đồ uống của Tư Thừa ca ca, chẳng lẽ là tôi nhìn lầm rồi?”
Ở kiếp trước, Đường Mộng Dĩnh sẽ phá của mà vào, ngay lúc đó Lệ Tư Thừa đang tắm rửa, mà thanh âm của cô ta lại cực lớn tuyên bố Tô Thiên Tử cô “hạ dược” chồng mới cưới.
Tâm Lệ Tư Thừa vốn đã hoài nghi, nghe được những lời đó lại càng chán ghét cô tới cực điểm.
“Có việc?”
Lệ Tư Thừa vẫn là nói những lời này.
Đường Mộng Dĩnh cười có chút miễn cưỡng, cố ý dịch dịch tay ta sau lưng như đang cực lực che dấu thứ gì đó, cô ta lắc đầu: “Không có việc gì.”
Ánh mắt Lệ Tư Thừa rơi xuống mu bàn tay của cô ta nhưng rất liền dời ánh mắt đi nơi khác.
Đường Mộng Dĩnh thấy hắn không có ý vạch trần, trong lòng có chút nóng nảy, cô ta dứt khoát ném đồ vật trên tay đi, trên mặt đất liền truyền đến thanh âm rơi vỡ.
Đường Mộng Dĩnh kinh hô một tiếng giống như là bị dọa sợ: “A, làm sao bây giờ!”
Lệ Tư Thừa quét mắt nhìn đồ vật vừa bị rơi xuống mặt đất, liếc mắt một cái, liền thấy một dòng chữ to lớn, rõ ràng.
Xuân dược tốt nhất hiện nay. Lệ Tư Thừa tuy rằng không nghiên loại dược này nhưng có nghe qua.
Tại sao Đường Mộng Dĩnh lại mang theo đồ vật này trên người?
Sợ Lệ Tư Thừa hiểu nhầm, Đường Mộng Dĩnh nhanh chóng xua tay: “Tư thừa ca ca, anh đừng hiểu lầm, đây không phải là đồ của em, em chỉ bảo quản giúp Thiên Tử thôi…”
“Giúp tôi bảo quản thứ gì?” Tô Thiên Tử từ phía sau đi ra, tiếp nhận cánh cửa trên tay Lệ Tư Thừa mà mở rộng nó ra.
Từ góc độ của Đường Mộng Dĩnh có thể thấy trên chiếc giường tân hôn kia là những dấu vết phức tạp cùng với đám chăn đệm hỗn độn.
Lòng đố kị bỗng chốc nổi lên.
Đường Mộng Dĩnh miễn cưỡng cười: “Chính là… tối hôm qua cô làm rơi đồ vật này trên bàn, tôi sợ bác gái nhìn thấy sẽ không tốt, cho nên liền giữ hộ cô.”
Ánh mắt như tia sét của Lệ Tư Thừa rơi xuống gương mặt của Tô Thiên Tử.
Chính là hắn lại không nhìn thấy một tia kinh hoảng nào trên mặt cô, một đôi mắt đen nhánh sáng ngời, trong suốt như một vũng nước tinh khiết, không mang theo một tia tạp chất, giờ phút này nghe thấy Đường Mộng Dĩnh nói, trong lòng nổi lên một tia nghi hoặc, cô ngồi xuống nhặt thứ đồ vật kia lên hỏi: “Đây là thứ gì? Dùng để làm gì?”
Tuy rằng nói vậy nhưng trong lòng Tô Thiên Tử đã biết rõ đây là thứ gì.
Con ngươi có hơi híp lại, nhưng sắc mặt thập phần bình tĩnh, tò mò mà ngẩng đầu nhìn về phía Đường Mộng Dĩnh, một bộ dáng thuần khiết vô hại.
Trong lòng Đương Mộng Dĩnh có hơi kinh hãi, nhưng lại phản ứng cực nhanh nói: “Tôi đương nhiên không biết tác dụng của loại đồ vật này!”
“Loại đồ vật này?” Tô Thiên Tử càng nghi hoặc, nhanh chóng hỏi. “Loại đồ vật này là thứ gì?”
“Tôi…” Đường Mộng Dĩnh cắn răng, trong lòng thập phần kinh ngạc.
Sao hôm nay cái nữ nhân ngu ngốc này lại có phản ứng nhanh nhạy đến thế? Giống như có điểm không giống so với lúc trước.
Nhưng là điểm nào không giống so với lúc trước?
Hạ mắt nhìn xuống, khuôn mặt Tô Thiên Tử trắng hồng, tinh tế bóng loáng, da thịt non mềm, cái tuổi hai mươi này giống như là trái đào non vậy.
Từ góc độ này, Đường Mộng Dĩnh có thể thấy phía dưới cổ áo cô là những dấu hôn xanh xanh tím tím…
Đường Mộng Dĩnh cắn chặt răng, trong nội tâm lòng đố kị đã hừng hực lửa đốt.
Đúng là nhờ bình dược này mới làm Tô Thiên Tử thành công bò lên trên giường Lệ Tư Thừa!
Nhưng mục đích của cô không phải là chỉ để cho Tô Thiên Tử bò được lên trên giường Lệ Tư Thừa, mà là muốn cho Lệ Tư Thừa chán ghét cô, chán ghét cô!
“Không phải cô hay sao? Rõ ràng tối hôm qua, chính tôi thấy được cô đem thứ bên trong đồ vật này đổ vào đồ uống của Tư Thừa ca ca, chẳng lẽ là tôi nhìn lầm rồi?”
/22
|