Cô là một cô nhi, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ cái tên thì cô chỉ có hai bàn tay trắng.
Mãi đến lúc cô 18 tuổi mới được cậu đưa về, khi đó cô mới biết cô là cháu gái của gia đình quyền quý.
Mà nữ nhi của Tô gia - Tô Hàm, chưa kết hôn đã có thai, 18 năm trước đã mất tích, không có tin tức, không biết sống chết.
Nhắc tới chuyện này, trên mặt Lệ phu nhân có chút không vui, lạnh lùng liếc nhìn Tô Thiên Tử một cái.
Tô Thiên Tử biết Lệ phu nhân chán ghét mình, cũng không đi rước lấy phiền toái, đối với những vị phu nhân khen ngợi mình nở một nụ cười ngọt ngào với họ, rồi ngoãn đi lên phía trước nhẹ nhàng nói: “Mẹ.”
Lệ phu nhân không muốn cho cô sắc mặt tốt, nhưng tốt xấu gì cũng ở trước mắt bao người, tất cả bất mãn đều nhịn, nhàn nhạt ừ một tiếng, mặt không cảm xúc.
“Bác gái, sinh nhật vui vẻ!” Thanh âm Đường Mộng Dĩnh truyền đến, mang theo sự vui mừng hạnh phúc.
Liếc mắt một cái liền thấy Đường Mộng Dĩnh ôm một cái hộp quà lớn bước vào, cười vô cùng sáng lạn.
Đường Mộng Dĩnh vốn dĩ cũng rất xinh đẹp, mắt to, lông mày mỏng, mũi cao thẳng, cằm nhọn như dùng dao gọt, tinh xảo vô cùng, cái miệng nhỏ phấn hồng, cười đến mí mắt híp lại thành hình lưỡi liềm.
Lệ phu nhân nhìn thấy cô đến, trên mặt vốn dĩ không có cảm xúc gì nay lại lập tức xuất hiện một nụ cười, nói với cô ta. “Như thế nào lại đến sớm như vậy, con mới từ Úc trở về, cũng không nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Đường Mộng Dĩnh nghịch ngợm mà thè lưỡi, nói: “Trở về được vài ngày, hôm nay lại còn là sinh nhật của người, con sao có thể vì để nghỉ ngơi mà không tới chúc mừng người được chứ?” Cười hì hì lại gần, cái hộp quà kia liền lên giữa mặt bàn.t
“Đây là thứ gì?”
“Ôi, tôi thật hâm mộ chị, mỗi năm đều có thể nhận được quà của Mộng Dĩnh, chúng ta thật đáng thương, cùng là hàng xóm với nhau, cũng không được Mộng Dĩnh quan tâm như vậy.”
“Đúng vậy đó, bất quá tôi còn tưởng rằng Mộng Dĩnh sẽ thành con dâu nhà chị, không nghĩ tới...” Trương phu nhân còn chưa nói xong, đã đị đến ôm lấy cánh tay của Lý phu nhân.
Nụ cười trên mặt Trương phu nhân lập tức ngừng lại, có chút xấu hổ nhìn về phía Đường Mộng Dĩnh, Đường Mộng Dĩnh cũng xấu hổ, đỏ mặt.
Rất nhanh, ánh mắt của mọi người đã nhìn về phía Tô Thiên Tử.
Tô Thiên Tử giống như là không nghe thấy, đứng ở một bên, đối diện với ánh mắt của mọi người, dịu dàng cười: “Để con đi lấy thêm ít hoa quả, mọi người cứ ngồi chơi tiếp đi ạ.”
“Không cần, đó là việc của người hầu.” Lệ phu nhân cười miễn cưỡng: “Ngồi xuống đi, không lại có người nói tôi ngược đãi con dâu.”
Nhưng các vị phu nhân ở đây đâu có ngốc, đương nhiên cũng hiểu ẩn tình.
Suy cho cùng cũng chỉ là một nữ nhi tư sinh.
Là một đứa con gái ngoài giá thú vô danh.
Dựa vào cái gì mà có thể gả vào Lệ gia?
Nếu không phải bởi vì gia gia của Lệ Tư Thừa - Người đứng đầu Lệ gia kiên quyết, thậm chí còn lấy cái chết để đe doạ, thì sẽ không có bất kỳ một người nào của Lệ gia đồng ý rước cô vào cửa.
Trong mắt Lệ phu nhân, Tô Thiên Tử từ xất thân đến giáo dưỡng đều không có một chút nào xứng đáng làm con dâu của Lệ gia.
Tô Thiên Tử ngoan ngoãn tìm một góc khuất ít người để ngồi, vô cùng thức thời tìm vị trí cách xa Lệ phu nhân.
Đời trước, cô ngang nhiên ngồi cạnh Lệ phu nhân, cuối cùng bị đuổi đi một cách tàn khốc, dính phải kết cục như vậy không nói, còn bị Đường Mộng Dĩnh châm biếm một phen.
Nhìn hành động thức thời của Tô Thiên Tử, sắc mặt Lệ phu nhân có chút hòa hoãn, rất nhanh liền dời ánh mắt, chuyển đến trên người Đường Mộng Dĩnh và cái hộp, cười vui vẻ: “Mộng Dĩnh lần này lại chuẩn bị cho ta thứ gì đây? Mỗi lần như thế này, con đều phải hao tâm tổn tứ, thật là làm khó con.”
Mãi đến lúc cô 18 tuổi mới được cậu đưa về, khi đó cô mới biết cô là cháu gái của gia đình quyền quý.
Mà nữ nhi của Tô gia - Tô Hàm, chưa kết hôn đã có thai, 18 năm trước đã mất tích, không có tin tức, không biết sống chết.
Nhắc tới chuyện này, trên mặt Lệ phu nhân có chút không vui, lạnh lùng liếc nhìn Tô Thiên Tử một cái.
Tô Thiên Tử biết Lệ phu nhân chán ghét mình, cũng không đi rước lấy phiền toái, đối với những vị phu nhân khen ngợi mình nở một nụ cười ngọt ngào với họ, rồi ngoãn đi lên phía trước nhẹ nhàng nói: “Mẹ.”
Lệ phu nhân không muốn cho cô sắc mặt tốt, nhưng tốt xấu gì cũng ở trước mắt bao người, tất cả bất mãn đều nhịn, nhàn nhạt ừ một tiếng, mặt không cảm xúc.
“Bác gái, sinh nhật vui vẻ!” Thanh âm Đường Mộng Dĩnh truyền đến, mang theo sự vui mừng hạnh phúc.
Liếc mắt một cái liền thấy Đường Mộng Dĩnh ôm một cái hộp quà lớn bước vào, cười vô cùng sáng lạn.
Đường Mộng Dĩnh vốn dĩ cũng rất xinh đẹp, mắt to, lông mày mỏng, mũi cao thẳng, cằm nhọn như dùng dao gọt, tinh xảo vô cùng, cái miệng nhỏ phấn hồng, cười đến mí mắt híp lại thành hình lưỡi liềm.
Lệ phu nhân nhìn thấy cô đến, trên mặt vốn dĩ không có cảm xúc gì nay lại lập tức xuất hiện một nụ cười, nói với cô ta. “Như thế nào lại đến sớm như vậy, con mới từ Úc trở về, cũng không nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Đường Mộng Dĩnh nghịch ngợm mà thè lưỡi, nói: “Trở về được vài ngày, hôm nay lại còn là sinh nhật của người, con sao có thể vì để nghỉ ngơi mà không tới chúc mừng người được chứ?” Cười hì hì lại gần, cái hộp quà kia liền lên giữa mặt bàn.t
“Đây là thứ gì?”
“Ôi, tôi thật hâm mộ chị, mỗi năm đều có thể nhận được quà của Mộng Dĩnh, chúng ta thật đáng thương, cùng là hàng xóm với nhau, cũng không được Mộng Dĩnh quan tâm như vậy.”
“Đúng vậy đó, bất quá tôi còn tưởng rằng Mộng Dĩnh sẽ thành con dâu nhà chị, không nghĩ tới...” Trương phu nhân còn chưa nói xong, đã đị đến ôm lấy cánh tay của Lý phu nhân.
Nụ cười trên mặt Trương phu nhân lập tức ngừng lại, có chút xấu hổ nhìn về phía Đường Mộng Dĩnh, Đường Mộng Dĩnh cũng xấu hổ, đỏ mặt.
Rất nhanh, ánh mắt của mọi người đã nhìn về phía Tô Thiên Tử.
Tô Thiên Tử giống như là không nghe thấy, đứng ở một bên, đối diện với ánh mắt của mọi người, dịu dàng cười: “Để con đi lấy thêm ít hoa quả, mọi người cứ ngồi chơi tiếp đi ạ.”
“Không cần, đó là việc của người hầu.” Lệ phu nhân cười miễn cưỡng: “Ngồi xuống đi, không lại có người nói tôi ngược đãi con dâu.”
Nhưng các vị phu nhân ở đây đâu có ngốc, đương nhiên cũng hiểu ẩn tình.
Suy cho cùng cũng chỉ là một nữ nhi tư sinh.
Là một đứa con gái ngoài giá thú vô danh.
Dựa vào cái gì mà có thể gả vào Lệ gia?
Nếu không phải bởi vì gia gia của Lệ Tư Thừa - Người đứng đầu Lệ gia kiên quyết, thậm chí còn lấy cái chết để đe doạ, thì sẽ không có bất kỳ một người nào của Lệ gia đồng ý rước cô vào cửa.
Trong mắt Lệ phu nhân, Tô Thiên Tử từ xất thân đến giáo dưỡng đều không có một chút nào xứng đáng làm con dâu của Lệ gia.
Tô Thiên Tử ngoan ngoãn tìm một góc khuất ít người để ngồi, vô cùng thức thời tìm vị trí cách xa Lệ phu nhân.
Đời trước, cô ngang nhiên ngồi cạnh Lệ phu nhân, cuối cùng bị đuổi đi một cách tàn khốc, dính phải kết cục như vậy không nói, còn bị Đường Mộng Dĩnh châm biếm một phen.
Nhìn hành động thức thời của Tô Thiên Tử, sắc mặt Lệ phu nhân có chút hòa hoãn, rất nhanh liền dời ánh mắt, chuyển đến trên người Đường Mộng Dĩnh và cái hộp, cười vui vẻ: “Mộng Dĩnh lần này lại chuẩn bị cho ta thứ gì đây? Mỗi lần như thế này, con đều phải hao tâm tổn tứ, thật là làm khó con.”
/22
|