Chương 3: Tiếng chuông
Nhìn qua nhìn lại, Tô Lạn xem đi xem lại di động, sợ bỏ qua một tin nhắn hay một hồi chuông điện thoại, đợi một tuần, cô lại chờ đợi được tiếng chuông điện thoại của bệnh viện. Tô Tuyết Mai lái xe đâm phải cột đèn đường, bị gãy chân,buổi chiều Tô Lạn tới bệnh viện thấy bà lăn lộn trên giường bệnh, cô thật sự không lý giải nổi tại sao 50 tuổi bị gãy chân còn kiên trì trang điểm. Không hiểu thì không hiểu, cô không định nói gì, vì cùng bà nói một câu cũng thấy mệt mỏi.
Đem giỏ hoa quả cùng chìa khóa xe đặt lên tủ đầu giường.
"Xe được người ta kéo đi rồi, đưa qua xưởng sửa chữa sửa lại một chút thì được, trả phí nằm viện và giải phẫu rồi, đã mời hộ lý, tí nữa sẽ tới, bà nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đây"
Tô Lạn quay người rời đi được hai bước, giỏ hoa quả trên bàn phía sau bay tới nện trên đầu cô, tóc bị rối, cái gáy hơi đau, quả táo và chuối lăn đầy đất. Bác sĩ vừa mang y sĩ thực tập tới kiểm tra phòng, thấy một màn này bị dọa sợ, tất cả đều im lặng không lên tiếng.
Tô Tuyết Mai nói: "Cầm cái thứ không đáng giá này cút đi, đưa tiền tôi mua cái xe khác, cái xe kia đen đủi "
Tô Lạn nhắm mắt lại hít sâu một hơi, xoay người lại, cô bị chọc cười: "Bà đúng là nói ra liền nói lời hay, nói đổi xe lại đổi, bà cho rằng tôi là cái máy ATM?"
"Những cái tranh cô vẽ không phải rất đáng giá sao, cô vẽ đại hai bức bán đi thì được rồi"
"Tranh vẽ nhiều không đáng giá, bà cho rằng tôi đang bán sỉ à"
"Đấy là vì cô không có bản lĩnh " Tô Tuyết Mai chỉ vào cô, hung dữ nói.
Tô Lạn cười nhạo một tiếng: " Sao bà không đi hỏi những người đàn ông của mình muốn như thế nào, thế nào bán cũng không đáng giá ? Vẫn là ..."
Lần này không phải rổ hoa quả, là chìa khóa xe.
Bác sĩ đằng sau muốn ngăn lại nhưng lại chậm một bước, chìa khóa nện mạnh lên trán cô, chút máu đỏ chảy ra.
"Đồ đê tiện, tao là mẹ mày, nói với mẹ mày thế à? "
"Bà trừ việc sinh con tôi, có nuôi con một ngày nào không, hả mẹ ?
Tô Lạn bị bác sĩ lôi ra phòng bệnh, cửa phòng đóng lại, ngăn cách tiếng chửi bới khó nghe của Tô Tuyết Mai.
Máu tươi chảy trên mặt, trên áo cũng có vài giọt, bác sĩ mang cô đi xử lý vết thương.
"Đau..." Nước thuốc đụng tới vết thương rất đau.
"Rất đau sao? Nhịn một chút, xong thì tốt thôi" bác sĩ kiên nhẫn trấn an cô.
Tăm bông lại lướt lên vết thương, truyền tới hơi thở xuýt xoa nhẹ nhàng.
Tô Lạn nhịn đau chút ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ, cảm giác dựa vào hơi gần, hai mắt đối diện nhau, người mặc áo blouse trắng hơi đỏ mặt, giải thích:
"Làm vậy sẽ giảm đau, không cần như trẻ con vậy"
"Vâng." Cô cúi đầu không nhìn nữa, bác sĩ trước mặt cong eo, Tô lạn thấy thẻ treo trên túi anh. Trên ảnh chụp gương mặt với ở ngoài giống nhau, diện mạo thanh tú thư sinh, nhìn chỗ nào cũng tốt.
"Ngoại khoa — Bác sỹ chủ trị — Trần Giới"
"Miệng vết thương không lớn, không cần khâu, khâu sẽ rất xấu, đừng có cho nước dính vào là được"
"Để lại sẹo không?"
"Có... nhưng ở bên thái dương, tóc che một chút thì không lộ, ngày thường nên chú ý chút, uống kháng sinh, nếu bị nhiễm trùng để lại sẹo sẽ rất khó coi."
Không có người con gái nào nghe được trên mặt có sẹo thì sẽ vui vẻ, Trần Giới thấy cô gục đầu ủ rũ, vụng về lên tiếng an ủi:
"Cô rất xinh đẹp, nếu có sẹo cũng không phát hiện ra."
Tô Lạn nhịn không nổi bật cười, đúng là anh chàng hiền lành.
"Anh... biết tôi sao?" Cô hỏi, tuy là bác sĩ nhưng anh cũng quá nhiệt tình, chẳng lẽ bác sĩ nào cũng đối với bệnh nhân như thế này sao.
Trần Giới trong phút chốc hơi mất tự nhiên, giơ tay sờ sờ sau gáy :
"Chúng ta... ở cùng một tiểu khu, tôi ở phía trên lầu, cô khả năng cũng không để ý."
Cô lướt nhanh qua ký ức, nhưng cũng tìm không ra chi tiết đã chạm mặt nhau.
"Tôi không có ấn tượng lắm, ngại quá."
Anh cười nói không vấn đề gì.
Miệng vết thương đã tốt, Tô Lạn nói cảm ơn, đứng dậy cầm túi chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút." Trần Giới kêu cô dừng lại, sau đó xoay người vào phòng nghỉ, cầm một cái áo sơ mi màu trắng đi ra.
"Cô nếu không tiện áo dính máu, không chê áo của tôi thì cầm lấy thay đi."
Tô Lạn cúi đầu nhìn lại bản thân, giống như vừa ở hiện trường vụ án máu me nào đó đi ra, đi ra ngoài cũng khó tránh khỏi để người ta chú ý, cô lấy áo trên tay Trần Giới đi vào bên trong phòng nghỉ của anh thay, áo có một mùi hương bạc hà mát lạnh rất dễ ngửi.
"Cảm ơn, giặt sạch mai sẽ mang trả cho anh."
Về đến nhà để đồ lên bàn trà, cô đi vào phòng tắm tắm rửa một chút rồi định lên giường nằm.
Rõ ràng hôm nay cũng chẳng làm việc gì, nhưng bây giờ là giữa hè nên thời tiết oi bức, toàn thân đầy mồ hôi, giơ chân nhấc tay đều cảm thấy mệt mỏi.
Tẩy đi một thân đầy mồ hôi, Tô Lạn đứng ở vòi nước giặt cái áo của Trần Giới, phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại di động cô đặt trên bàn trà.
Chuông reo một tiếng, tim cô đập lỡ một nhịp. Tiếng chuông này....
Cô chạy nhanh ra, nhìn số điện thoại đã sớm nhớ kỹ từng con số, tùy tiện lau qua bọt xà phòng trên tay, cô cầm di động, hít sâu một cái sau đó ấn nghe:
"Alo."
"Đến Quân Duyệt." Dịch Tu Văn giọng không giống bình thường, mang theo chút uể oải lười biếng .
/81
|