Chương 6: Lần đầu gặp
Tô Lạn khóc rất lâu, khóc tới khi tin tức giải trí kết thúc, khóc đến khi bộ phim sau đó chiếu xong một tập, khóc đến khi cô cho rằng nước mắt chảy đi hết thì nỗi đau trong lòng cũng theo nước mắt trôi đi hết.
Trần Giới ngồi ở bên cạnh, chân tay luống cuống.
Sau đó cô lại cầm ly rượu ngửa đầu uống cạn rồi đặt lại trên bàn, cuối cùng cũng khôi phục lại tâm trạng.
"Tôi cùng anh ấy đã từng rất tốt." Cô tự nhiên mở miệng.
Có lẽ là vì uống xong ly rượu, cũng có thể vì đã ẩn giấu tâm trạng này đã rất lâu, cô đột nhiên nhớ lại chuyện quá khứ, một tầng mỏng ký ức thời thanh xuân được nhớ lại tận đáy lòng.
Tại sao lại nói với Trần Giới?
Tô Lạn theo trực giác cảm thấy anh ta là một người tốt để lắng nghe. Còn nữa, hai người cũng vừa trải qua sinh tử, tuy mới quen nhau, cũng chẳng thân, nhưng lại có một cảm giác như đã quen thuộc.
Vào một buổi tối này, Trần Giới nghe Tô lạn kể lại một câu chuyện xưa rất dài, cảm giác anh cũng xuyên qua thời gian, cùng hai người họ trải qua một khoảng thời gian tươi đẹp khắc cốt ghi tâm.
────────────
Đó là mùa hè năm 2010. Năm ấy, James Cameron dựa vào 《 Avatar 》 ở giải Quả Cầu Vàng trên tay cầm cúp; năm ấy, World Cup quán quân là đội Tây Ban Nha ; năm ấy, Dịch Tu Văn 17 tuổi, Tô Lạn cũng 17 tuổi, cô là học sinh mới chuyển trường tới cao trung F ban ( 3 ) .
Tô Lạn nói, cô lúc ấy có nguyên nhân nên không thích cùng người khác tiếp xúc, cũng không thích cùng người ta nói chuyện, cô thuộc kiểu người nếu như người ta không chủ động, thì tôi sẽ không bao giờ có chuyện để dây dưa.
Hơn nữa, cô cũng là người mới chuyển trường tới, đều xa lạ với sự vật và con người ở nơi đây, đều có bất đồng và nhiều suy đoán trong miệng người khác, lời đồn đại rất nhiều tốt cũng có xấu cũng có.
Đương nhiên, hầu hết đều là những lời đồn đãi không được tốt lắm.
Cho nên chuyển tới trung học F một thời gian, cô vẫn luôn chỉ có một mình, tuổi này nữ sinh vẫn cùng nhau nắm tay đi WC, nhưng không ai muốn cùng cô thân cận, cũng không biết tại sao họ vẫn luôn có địch ý đối với cô.
Trần Giới đại khái có thể tưởng tượng được, lúc đó có những tin đồn không tốt về cô, nhưng cô lại không cùng người khác giao tiếp, khó tránh khỏi người ta cảm thấy là người cao ngạo, hơn nữa, tuổi tác bằng nhau chênh lệch không lớn, năng lực ngang nhau mới có khả năng thân cận, nhưng Tô Lạn diện mạo lớn lên xinh đẹp như thế này, không tránh khỏi những cô gái khác đang tuổi dậy thì có chút thấy không bằng rồi thậm chí cảm thấy ghen tị.
Có ai thích là lá xanh làm nền cho bông hoa đâu, có phải không?
Tô Lạn lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Tu Văn, thời gian đã qua khai giảng một tháng.
Một buổi chiều hè có tiết học thể dục, sau khi tan tiết thể dục đều có một khoảng thời gian tự do hoạt động, Tô Lạn một mình nhàm chán nên đi về hướng phòng học, bên ngoài mệt mỏi nên cô muốn về phòng tránh nắng ngồi điều hòa.
Một đường này, Tô lạn đi đường rất cẩn thận.
Cô mặc một bộ đồng phục của trung học F, làn váy đã sửa ngắn một chút,đang đeo tai nghe, trên tay là một chiếc iphone4 mới đưa ra thị trường không lâu, cô bò lên từng bậc thang đi lên lầu, tai nghe đang phát bài hát của Châu Kiệt Luân 《 cầu vồng 》, ca khúc đang hát tới "Sao bầu trời thật yên tĩnh, từng đám mây lại lướt qua nơi này" tại thời điểm này, ở chỗ rẽ của lầu ba, cô đã gặp được Dịch Tu Văn.
Anh cũng mặc đồng phục trung học F, áo sơ mi trắng cộc tay, quần dài màu đen, nhưng chẳng giống những nam sinh khác áo sơ mi đều nhăn nhúm bèo nhèo, áo của anh được là phẳng phiu, không có một nếp gấp, đôi tay để trong túi quần, gương mặt biểu tình lạnh lùng đạm mạc.
Cô lên lầu, anh xuống lầu, tầm mắt hai người giao nhau hai giây. Ánh mắt Dịch Tu Văn dừng trên người cô rồi nhanh chóng rời đi.
Anh từ trên lầu bước xuống, khoác lên mình ánh nắng chói chang, Tô Lạn ngẩng dầu nhìn anh trong nháy mắt đều là ánh sáng mặt trời.
Dịch Tu Văn đi qua bên người cô, Tô Lạn ngửi thấy một hương vị nhàn nhạt, đó là mùi hoa cam hòa cùng hương tuyết tùng.
Cô đã thích anh.
Thích hương vị này, thích cả người.
Đây là một kiểu chạm mặt rất bình thường, nhưng vì thiếu nữ đã động tâm nên trở nên thật không bình thường.
"Đây là nhất kiến chung tình, nghe thật vô lý đúng không?" Nói tới đây, Tô Lạn tự nhiên nở nụ cười, cô cười có chút bất đắc dĩ, ngồi trên sô pha cằm gác lên đầu gối, ánh mắt mông lung, nhưng lại đắm chìm trong hồi ức, tuy thời gian đã qua lâu như vậy nhưng lúc này nhớ lại, làm trái tim vẫn không khống chế được nảy lên.
Cô hít sâu rồi mở miệng: "Anh có biết cảm giác này không... Có một số người, ta nhìn thấy ánh mắt đầu tiên đã không thích, cho nên lúc sau người đó làm cái gì đi chăng nữa, ta cũng không thích, nhưng có một số người, nhìn thấy họ ánh mắt đầu tiên ta đã biết, sau này muốn cùng người đó phát sinh chuyện gì ...."
Dịch Tu Văn thuộc về người sau...
Cho nên thời gian đó, tới bây giờ mới có nhiều chuyện xưa. Chỉ là lúc đó Tô Lạn không hề biết được rằng, chàng trai này đã chiếm trọn thanh xuân của cô.
/81
|