Chương 10 : Gương mặt thật
Tại một căn phòng phủ tể tướng vào giờ tuất , trong phòng ánh nến mập mờ phát ra nhiều âm thanh ám muội , cánh cửa khép hé để lộ cảnh vật , chấm chấm chấm
- Ta tiếng vào nha (t/g: đây là Hàn Châu Phong)
- Đừng mà ( đây là giọng nói của Âu Dương nguyệt)
- Không được _chàng lời nói có phần kiên định
-Đừng...đừng...mà
- Ta sẽ tiến vào Nguyệt nhi nàng nghĩ bàn tay nàng có thể cản nổi ta sao _chàng nói kèm theo một cái nhếch môi
- ÁÁÁ _nàng
- Ta thắng rồi _chàng –
Ta thua rồi cứ tưởng mình sẽ thắng không ngờ thua trong tay ngươi mà còn thảm hại nữa chớ , thiên ơi sao người nỡ đối với ta như vậy ( t/g : cho chừa ple...) (t/g : vâng 2 vị này đang đánh cờ , nàng lấy 2 tay che quân tướng của mình lại nhưng cuối cùng cũng không thể cản được chàng và kết quả như mọi người đã biết)
- Ha ha , nàng chuẩn bị làm vương phi của ta vào 4 tháng sau đi nha (T/g : thánh chỉ chưa ban xuống mà biết thời gian rồi Hàn Châu Phong : đó là chuyện của ta , ngươi đừng có mà nhiều chuyện T/g *chạy* trước khi bị kề đao vào cổ)
Mô tả căn phòng Căn phòng của nàng không xa hoa không cầu kì nhưng thay vào đó là sự ấm áp , cửa sổ được treo vài con bươm bướm và vài con thên hạt , trên kệ cửa là 2 chậu oải hương tím loại hoa mà nàng thích nếu nhìn từ khung cửa này để ngắm trăng thì tuyệt vô cùng 2 nv9 của chúng ta đang ngồi đối diện nhau , ở giữa là bàn cờ , không biết là vô tình hay cố ý mà cả hai nhân vật của chúng ta đều có đặc điểm chung là bạch y TÔn lại càng tôn lên vẻ đẹp của 2 người khung cảnh như vầy nói chung là một một tuyệt sắc.
Trở lại nào
Rồi rồi ta sẽ làm vương phi của ngươi... nhưng có thể cho ta xem khuôn mặt của phu quân mà ta sắp thành thân là như thế nào không _ trong câu nói của nàng pha một chút ngập ngừng
- Được_ không chút suy nghĩ chàng tháo mặt nạ xuống ( t/g: hứ đồ xận gái Phong: *xoạt* rút đao t/g : *chạy*)
Một gương mặt tuyệt tác hiện ra khi chiếc mặt nạ được tháo xuống , đôi mắt đẹp mê người nhưng lại chứa dựng một nỗi cô đơn , đôi mày cao thanh tú và đôi môi mỏng nước da trắng ngần toát ra một khí chất lạnh lùng khiến cho mọi người sợ hãi tránh xa nói tóm lại là người đẹp nhất hàng tinh vậy đi
- Oa ,đẹp trai thật _ nàng nhìn đắm đuối , đến nỗi mà nước giãi chảy dài dài_ ( *xoảng* hình tượng tan vỡ)
- Nguyệt nhi nàng……. _ chàng nhẹ nhàng gọi kiềm nén cười .... _không có tiếng trả lời
- Nguyệt nhi ..... _ lại không có tiếng trả lời
- NGUYỆT NHI NÀNG CHẢY NƯỚC GIÃI KÌA _ chàng hét lớn
-Á, nàng giật mình vội lau nước bọt khuôn mặt đỏ ửng vì ngượng
- Ha Ha không ngờ sắc đẹp của ta lại làm nàng nhỏ giãi ha ha ha trời ơi buồn cười quá ha chàng cười từ trên ghế ngã xuống sau đó nằm dưới đất cười lăn lộn_ chàng bây giờ không thể nhịn cười được nữa , đây là lần đầu tiên chàng cười thỏa mãn sau 12 năm NÍN , Không Được Cười Nữa_ nàng –
ha ha ha _ vẫn là tiếng cười của chàng
- HỨ _ nàng giận xoay ra một bên
Thấy nàng giận thì chàng không cười nữa , đứng dậy và bắt đầu năng nỉ nàng tha lỗi - Nguyệt nhi nàng giận ta hả_ chàng
-XÍ_ nàng lại xoay ra phía khác
Đừng giận mà cho ta xin lỗi mà _ chạy tới đứng trước mặt nàng - .... _ đáp lại chàng là một khoảng lặng
- Nương tử xinh đẹp cho vi phu xin lỗi mà ~
-A..ai…ai là nương tử của ngươi_ nàng đã tha thứ cho chàng rồi mà không nói ra vờ giận để xem chàng làm cách nào, nghe chàng nói thế lòng mặt nàng ửng lên, trong tim nàng là một dư vị ngọt ngào đang lấn át, tim đập thình thịch “Tim ơi, ngươi làm ơn đừng thình thịch như vậy nữa”
[ một bên khác 4 ám vệ nhìn thấy chủ tử của mình như vậy thì cũng không thể nhịn nổi cười -ha ha haha, kia là chủ tử của chúng ta sao_ ÁM vệ 1 - *bốp*
-mắt ngươi bị lé à, chủ tử của chúng ta chớ ai _ám vệ 2 đánh lên đầu ám vệ 1 ha ha ha _cả 4 ám vệ cùng cười ]
Tại một căn phòng phủ tể tướng vào giờ tuất , trong phòng ánh nến mập mờ phát ra nhiều âm thanh ám muội , cánh cửa khép hé để lộ cảnh vật , chấm chấm chấm
- Ta tiếng vào nha (t/g: đây là Hàn Châu Phong)
- Đừng mà ( đây là giọng nói của Âu Dương nguyệt)
- Không được _chàng lời nói có phần kiên định
-Đừng...đừng...mà
- Ta sẽ tiến vào Nguyệt nhi nàng nghĩ bàn tay nàng có thể cản nổi ta sao _chàng nói kèm theo một cái nhếch môi
- ÁÁÁ _nàng
- Ta thắng rồi _chàng –
Ta thua rồi cứ tưởng mình sẽ thắng không ngờ thua trong tay ngươi mà còn thảm hại nữa chớ , thiên ơi sao người nỡ đối với ta như vậy ( t/g : cho chừa ple...) (t/g : vâng 2 vị này đang đánh cờ , nàng lấy 2 tay che quân tướng của mình lại nhưng cuối cùng cũng không thể cản được chàng và kết quả như mọi người đã biết)
- Ha ha , nàng chuẩn bị làm vương phi của ta vào 4 tháng sau đi nha (T/g : thánh chỉ chưa ban xuống mà biết thời gian rồi Hàn Châu Phong : đó là chuyện của ta , ngươi đừng có mà nhiều chuyện T/g *chạy* trước khi bị kề đao vào cổ)
Mô tả căn phòng Căn phòng của nàng không xa hoa không cầu kì nhưng thay vào đó là sự ấm áp , cửa sổ được treo vài con bươm bướm và vài con thên hạt , trên kệ cửa là 2 chậu oải hương tím loại hoa mà nàng thích nếu nhìn từ khung cửa này để ngắm trăng thì tuyệt vô cùng 2 nv9 của chúng ta đang ngồi đối diện nhau , ở giữa là bàn cờ , không biết là vô tình hay cố ý mà cả hai nhân vật của chúng ta đều có đặc điểm chung là bạch y TÔn lại càng tôn lên vẻ đẹp của 2 người khung cảnh như vầy nói chung là một một tuyệt sắc.
Trở lại nào
Rồi rồi ta sẽ làm vương phi của ngươi... nhưng có thể cho ta xem khuôn mặt của phu quân mà ta sắp thành thân là như thế nào không _ trong câu nói của nàng pha một chút ngập ngừng
- Được_ không chút suy nghĩ chàng tháo mặt nạ xuống ( t/g: hứ đồ xận gái Phong: *xoạt* rút đao t/g : *chạy*)
Một gương mặt tuyệt tác hiện ra khi chiếc mặt nạ được tháo xuống , đôi mắt đẹp mê người nhưng lại chứa dựng một nỗi cô đơn , đôi mày cao thanh tú và đôi môi mỏng nước da trắng ngần toát ra một khí chất lạnh lùng khiến cho mọi người sợ hãi tránh xa nói tóm lại là người đẹp nhất hàng tinh vậy đi
- Oa ,đẹp trai thật _ nàng nhìn đắm đuối , đến nỗi mà nước giãi chảy dài dài_ ( *xoảng* hình tượng tan vỡ)
- Nguyệt nhi nàng……. _ chàng nhẹ nhàng gọi kiềm nén cười .... _không có tiếng trả lời
- Nguyệt nhi ..... _ lại không có tiếng trả lời
- NGUYỆT NHI NÀNG CHẢY NƯỚC GIÃI KÌA _ chàng hét lớn
-Á, nàng giật mình vội lau nước bọt khuôn mặt đỏ ửng vì ngượng
- Ha Ha không ngờ sắc đẹp của ta lại làm nàng nhỏ giãi ha ha ha trời ơi buồn cười quá ha chàng cười từ trên ghế ngã xuống sau đó nằm dưới đất cười lăn lộn_ chàng bây giờ không thể nhịn cười được nữa , đây là lần đầu tiên chàng cười thỏa mãn sau 12 năm NÍN , Không Được Cười Nữa_ nàng –
ha ha ha _ vẫn là tiếng cười của chàng
- HỨ _ nàng giận xoay ra một bên
Thấy nàng giận thì chàng không cười nữa , đứng dậy và bắt đầu năng nỉ nàng tha lỗi - Nguyệt nhi nàng giận ta hả_ chàng
-XÍ_ nàng lại xoay ra phía khác
Đừng giận mà cho ta xin lỗi mà _ chạy tới đứng trước mặt nàng - .... _ đáp lại chàng là một khoảng lặng
- Nương tử xinh đẹp cho vi phu xin lỗi mà ~
-A..ai…ai là nương tử của ngươi_ nàng đã tha thứ cho chàng rồi mà không nói ra vờ giận để xem chàng làm cách nào, nghe chàng nói thế lòng mặt nàng ửng lên, trong tim nàng là một dư vị ngọt ngào đang lấn át, tim đập thình thịch “Tim ơi, ngươi làm ơn đừng thình thịch như vậy nữa”
[ một bên khác 4 ám vệ nhìn thấy chủ tử của mình như vậy thì cũng không thể nhịn nổi cười -ha ha haha, kia là chủ tử của chúng ta sao_ ÁM vệ 1 - *bốp*
-mắt ngươi bị lé à, chủ tử của chúng ta chớ ai _ám vệ 2 đánh lên đầu ám vệ 1 ha ha ha _cả 4 ám vệ cùng cười ]
/10
|