A Hạnh

Chương 56: Đối thủ thực lực mạnh mẽ

/123


Phía sau chiếc xe ngựa bốn bánh này có dấu hiệu của Vương Ký, phu xe chính là một thanh niên trẻ hơn hai mươi tuổi. Con đường hắn đi cũng là con đường Lý Nhuận Phúc đi, chiếc xe ngựa bốn bánh này lại khác với xe ngựa hai bánh nhỏ lần trước, đây là một đối thủ cạnh tranh mạnh.

Người cạnh tranh này xuất hiện làm cho Lý Nhuận Phúc vô cùng khẩn trương. Tấn thành nói nhỏ không nhỏ nói lớn cũng không lớn, lượng người đi cũng chỉ có như thế, bây giờ xuất hiện một kẻ cạnh tranh có thực lực, quả thật là đả kích rất lớn với thu nhập của ông.

Tên tiểu tử phu xe này kỹ thuật cũng rất tốt, đi đi về về rất nhanh, thường hay đi trước một bước giành khách, khách nhân của Lý Nhuận Phúc đã giảm đi không ít, thời gian chờ khách càng ngày càng dài, mỗi ngày cũng giảm bớt mấy chuyến. Lý Nhuận Phúc rất là khổ não.

Lưu Quế Hoa thấy tâm tình Lý Nhuận Phúc không tốt, thừa dịp lúc nghỉ ngơi nói: “Chạy ít đi vài chuyến thì có sao đâu, không kiếm được nhiều bạc như trước nhưng lại có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, cũng tốt cho cổ họng của ông!”

A Hạnh cũng nghĩ như vậy, thật ra phụ thân kiếm bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, quan trọng là ông vui vẻ, không cần quá cực khổ. Bây giờ có người có thể buộc ông nghỉ ngơi nhiều một chút, cũng không phải là không tốt!

Nhưng Lý Nhuận Phúc thì không nghĩ như vậy, ông đang làm ăn được, công việc phu xe này mang lại cho ông cảm giác thoả mãn và thành tựu cực lớn, khiến ông cảm thấy cho dù bị cụt một tay cũng sẽ không thua kém người bình thường, còn có thể kiếm được thu nhập tốt cho người thân của mình. Nhưng đột nhiên xuất hiện một kẻ cạnh tranh, đánh xe nhanh hơn so với mình, mắt thấy tất cả thành tựu mình khổ cực xây dựng bị thay thế, tâm tình của ông làm sao mà ổn được? Ông thà mệt mỏi một chút còn hơn trơ mắt nhìn người khác cướp đi khách nhân của mình!

A Hạnh nhìn phụ thân không vui như thế cũng không nhịn được nói: “Cha, buổi chiều con cùng đi với người! Con rất muốn xem đối phương tới cướp khách như thế nào.”

Lý Nhuận Phúc lắc đầu nói: “Không phải con còn bận rộn chuyện của rạp hát sao? Làm việc phải có đầu có đuôi, con không cần quan tâm, ta đánh xe nhanh một chút là được, ta cũng không tin sẽ thua bởi hắn!” Mỗi ngày A Hạnh về nhà cũng sẽ nói đến chuyện của rạp hát với ông, mặc dù Lý Nhuận Phúc không biết con gái là lão bản của rạp hát, nhưng cũng hiểu nàng đang giúp đỡ bọn họ.

Phụ thân vừa nói như thế thì A Hạnh lại càng lo lắng hơn, lại đánh xe nhanh hơn một chút, còn không biết có xảy ra chuyện gì không nữa! Lưu Quế Hoa nghe được lời của Lý Nhuận Phúc sợ hết hồn, cực kỳ lo lắng, tình cảm bộc lộ trong lời nói: “Ai ôi, ông ngàn vạn lần đừng như vậy, đánh xe như thế rất nguy hiểm!” Vừa nói quay đầu nói với A Hạnh: “A Hạnh, cháu đi theo cạnh cha cháu đi, xem chừng ông ấy một chút!”

A Hạnh gật đầu sau đó rất kiên quyết nói với Lý Nhuận Phúc: “Cha, chuyện của rạp hát đã có ông chủ Lăng! Con nhất định phải cùng đi với người!” Ở trong lòng A Hạnh dĩ nhiên là phụ thân quan trọng hơn.

Lý Nhuận Phúc hiểu rõ con gái nhất, thấy con gái kiên trì cũng không phản đối nữa.

A Hạnh đi theo phụ thân đến đầu đường phía Đông thành thì dừng xe lại chờ khách nhân lên xe. Mới vừa có một khách nhân lên thì nghe một hồi tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, nhìn sang thì thấy một con tuấn mã toàn thân màu đen chạy tới như vũ bão. Hắc mã kéo theo thân xe ngựa bốn bánh màu trắng, nơi ghế lái còn có một người trẻ tuổi mặc áo ngắn màu xanh.

Xe ngựa chạy đến đầu đường Đông thành thì người trẻ tuổi vừa thu dây cương lại, con ngựa dần dần thả chậm tốc độ sau đó dừng bước cách cha con A Hạnh không xa. Phu xe đem xe ngựa chạy tới gần chỗ cha con A Hạnh.

Sau khi dừng lại, phu xe lấy bình nước ra uống một hớp sau đó nhìn cha con A Hạnh một cái, trên mặt cũng không có biểu tình gì đặc biệt.

Bởi vì thêm một chiếc xe, khách nhân lựa chọn thuận tiện hơn, có người lên xe Lý Nhuận Phúc, có người lại lên chiếc xe ngựa kia. Rất nhanh bên này A Hạnh có ba mà bên kia cũng đã lên hai.

A Hạnh suy nghĩ một chút nói với Lý Nhuận Phúc: “Cha, chúng ta không cần đợi, đi thôi.”

Lý Nhuận Phúc nói: “Chỗ ngồi còn chưa đầy mà!”

“Cha, nghĩ lại xem, chúng ta kéo dài thời gian với hắn ta trước nếu không hắn chờ một hồi sẽ nhanh chóng theo kịp chúng ta! Cái chỗ trống này trên đường sẽ ngồi đầy!”

Lý Nhuận Phúc cảm thấy con gái nói rất có lý liền vung dây roi trong tay, đánh xe đi. Có lẽ là sợ chiếc xe kia đuổi theo cho nên trên đường xe được đánh nhanh một chút. Trên đường đi chỉ dừng một chút để khách nhân lên xuống.

Lý Nhuận Phúc vốn tưởng rằng rốt cuộc chuyến này mình có thể một mình thoải mái. Hắn đang thầm khen con gái thông minh thì sau lưng có tiếng vó ngựa vang lên dồn dập. Lý Nhuận Phúc nhíu mi lại, thầm kêu không tốt, hai cha con đồng thời nhìn lại phía sau, mới đây thôi mà chiếc xe ngựa kia đã nhanh chóng đuổi kịp, rất nhanh thì vượt qua bọn họ, hai cha con nhìn hình bóng chiếc xe ngựa mà choáng váng. Lúc bọn họ đi chiếc xe ngựa còn không có ngồi đầy, thời gian còn chưa bao lâu hắn làm sao lại đuổi theo tới nhanh như vậy!

Xe ngựa rít gào cuốn theo bụi bặm thổi vào mặt bọn họ, làm hai người ho khan một hồi. Lý Nhuận Phúc quan tâm hỏi: “A Hạnh, con không sao chứ! Lấy khăn lau mặt đi!”

A Hạnh lấy khăn tay ra xoa xoa đôi mắt nói: “Cha, con không sao! Không ngờ phu xe này lợi hại như vậy! Mới một chút thời gian thì đã đuổi theo tới!”

Lý Nhuận Phúc nhìn thấy phía trước nhanh chóng dừng lại, trên mặt biểu tình không cam lòng sau đó nặng nề thở dài: “Nếu như ta cũng có hai cánh tay thì sao có thể thua hắn. . .” Trong giọng nói có bao nhiêu thương tâm làm cho A Hạnh đau xót.

“Cha. . .” A Hạnh khẽ gọi, nhưng không biết nên nói cái gì cho phải.

Lý Nhuận Phúc quay đầu nhìn lo lắng trong mắt con gái, thương tâm trong mắt lập tức biến mất, khẽ mỉm cười nói: “Cha không sao, không cần lo lắng cho cha, Tấn thành lớn như vậy, nhiều người như vậy, hắn thì không có khả năng kéo hết tất cả!”

Tuy nói như vậy nhưng trong lộ trình kế tiếp, bởi vì xe ngựa trước mặt luôn đi trước một bước tranh mất khách, mà bọn họ chỉ có thể chở những khách nhân còn dư lại. Nói thật ra loại cảm giác này thật sự khó chịu, cũng khó trách phụ thân phiền muộn, ngay cả A Hạnh cũng nhíu mày, hận không thể đá chiếc xe trước mặt kia đi! Đáng tiếc, không làm được. . .

Cho đến trạm cuối đầu phía thành Tây, xe ngựa của Lý Nhuận Phúc còn dư hai chỗ chưa ngồi đầy, đây chính là chuyện chưa từng có. Sắc mặt của hai cha con cũng biến thành màu đen. Nhìn về phía chiếc xe ngựa kia, ánh mắt cũng không thân thiện. Nhưng phu xe kia tựa như không thấy, tiếp tục chào hỏi khách nhân lên xe. Bởi vì hắn tới trước cho nên khách nhân chờ đợi trên căn bản lên xe ngựa của hắn, đến khi xe ngựa Lý Nhuận Phúc tới thì chiếc xe ngựa kia đã ngồi đầy khách nhân, chuẩn bị chạy đi. Mà Lý Nhuận Phúc chỉ có thể chờ đợi một vài người. Đến nửa canh giờ sau khách nhân mới ngồi đầy, làm trễ nãi không ít thời gian. Chờ bọn họ theo một đường trước đây đến thành Đông thì chiếc xe ngựa kia lại có khách nhân ngồi đầy, chuẩn bị chạy đi, thế nên cha con Lý Nhuận Phúc lại phải đợi nửa canh giờ. . .

Thời gian chờ đợi cứ liên tiếp như thế nhưng hai cha con lại không có biện pháp nào, ai bảo xe ngựa của bọn họ không nhanh hơn người khác đây? Nhìn phu xe kia một chuyến lại một chuyến, thu tiền đến mềm tay, mặt mũi hưng phấn đỏ bừng, A Hạnh hận đến nghiến răng!

Đây chính là cách kiếm tiền nàng nghĩ ra được, hắn không nói tiếng nào đã ăn cắp bản quyền, lại còn muốn “Đuổi tận giết tuyệt” bọn họ.

Ghê tởm! Quá ghê tởm!

Cặp mắt A Hạnh toát ra lửa!

Những ngày kế A Hạnh nhìn ra điểm đáng ngờ, kỹ thuật phu xe này không tồi! Nhưng ngựa của hắn cũng không phải là hãn huyết mã, có thể ngày đi ngàn dặm! Ngày kế, rõ ràng có thể thấy được, ngựa đã rất mệt mỏi! Hắc mã lúc dừng lại sẽ thở hổn hển, hơn nữa khóe miệng còn phun ra một ít bọt mép, so với dáng vẻ tinh thần phấn chấn của hắn thì hoàn toàn trái ngược, có lúc sẽ xoay đầu nhìn ngựa của mình, A Hạnh cảm thấy ánh mắt đó chính là hâm mộ.

Hắc mã đáng thương, A Hạnh thở dài lắc đầu một cái, chủ tử bụng dạ độc ác nô dịch chỉ sợ ngựa sẽ kiệt sức mà chết. . .

Nhưng cho dù con ngựa này mệt chết đi, hắn nếu mua được xe ngựa bốn bánh, nói vậy mua một con ngựa nữa cũng không phải việc khó, đến lúc đó đối với bọn họ vẫn là uy hiếp rất lớn!

Thật ra thì tuyến đường này có thêm một người cũng chẳng sao, bình thường lúc phụ thân nghỉ ngơi cũng chạy mất không ít khách nhân, nếu như hai chiếc xe ngựa có thể thương lượng lại thời gian xuất hành, lại trao đổi một chút, đối với cả hai mà nói cũng là một chuyện tốt, phụ thân có thể nghỉ ngơi nhiều hơn chút, mà ngựa của người kia cũng không khổ cực như vậy.

A Hạnh nhìn chiếc xe ngựa xa xa kia càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này được!

Sắc trời dần dần tối đi. Người đi trên đường cũng từ từ giảm bớt, những người bán hàng rong nhỏ trên mặt mang tươi cười mà thu thập đồ đạc chuẩn bị về nhà, một ít cửa hàng mặt tiền cũng bắt đầu đóng cửa lại.

Không trung bắt đầu rơi xuống mưa nhỏ, nhè nhẹ rớt ở trên mặt người, thấm lạnh.

Lý Nhuận Phúc từ bên cạnh lấy ra cái dù giấy dầu cũ đưa cho A Hạnh, A Hạnh mở ra, giơ lên cao, che khuất hai người. Lý Nhuận Phúc thấy con gái giơ tay vất vả, liền vung tay cầm, nói: “Cha không cần dù, gió này không lớn lắm, cha không có vấn đề gì, con che được mình thì tốt rồi.”

A Hạnh không lên tiếng, chỉ là tay không hề chuyển dời nửa phần, Lý Nhuận Phúc ngẩng đầu nhìn cái dù được giơ lên cao quá mức, vui vẻ mà nở nụ cười.

Bởi vì tạm thời trời mưa các khách nhân muốn nhanh chóng trở về cho nên chỉ chốc lát sau hai chiếc xe cũng ngồi đầy. Hai chiếc xe gần như cùng nhau lên đường, lần này không biết có phải vì hắc mã bị kiệt sức hay không, chạy không nhanh lắm, hai chiếc xe cách cũng không phải xa, một trước một sau tới trạm cuối.

Chờ khách nhân xuống xe, A Hạnh nói với phụ thân: “Phụ thân, đánh xe chạy tới gần một chút, con có mấy lời muốn nói với phu xe kia.”

Lý Nhuận Phúc nghe A Hạnh vừa nói như thế thì biết A Hạnh đã nghĩ ra biện pháp tốt giải quyết chuyện này. Trong lòng ông vô cùng tin phục sự cơ trí con gái, cho nên không nói hai lời, đánh xe chạy tới.

Phu xe kia thấy bọn họ đi về phía mình, không khỏi có chút cảnh giác. Không biết là hắn chột dạ hay là sợ gây phiền phức vội vung dây roi trong tay muốn mau rời khỏi. A Hạnh phát hiện ý đồ của hắn vội lớn tiếng ngăn lại nói: “Đại ca, xin chờ một chút!”


/123

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status