_A anh Shin này! Sao anh lại chọn trường anh hai em để học tiếp?
Shin cười:
_Anh hok chọn mà tại vì trường thằng Quân là "trường con" của trường anh học ở Hàn
Quốc, anh chuyển về VN thì tất nhiên phải học trường nó rồi!
Nó đưa tay vỗ lên đầu mình:
_Em wên mất, hóa ra anh từng học ở Đại Học Kinh Tế Seoul ak?
_Uh....
_Còn chuyện đóng phim! Anh bỏ dở ak?
_Còn lâu! Niềm đam mê của anh mà, biết đâu mai mốt anh sẽ tham gia vào phim VN
nữa!....Mà này sao em lại gọi anh bằng "Đại thiếu gia giang hồ" thế?
Nó đâm lúng túng. Lỡ gọi Shin như thế, bây giờ chẳng biết trả lời thế nào. Nó ấp a ấp úng:
_Em...em...thì em thấy....
Shin bật cười trước vẻ bối rối đáng iu, cốc đầu nó:
_Em không cần lúng ta lúng túng như thế, em thích gọi anh sao cũng được mà!
Nó cười khì. Thì Shin cũng gọi nó là "Công chúa ngang ngược" đấy thôi! Huề!....
--------------------------
Hy Vân dựa vào thành cửa sổ phòng riêng trên tầng 3 tại biệt thự riêng của gia đình cô,
nhìn xuống , bên dưới là một vườn hoa đang đua nhau khoe sắc....
_Thùy Anh...-Cô ả nói thầm- Đừng trách tôi...Ai bảo cô xen vào tình cảm giữa tôi và
Thường Khánh. Kẻ nào phá đám tôi, kẻ ấy sẽ phải hối hận...Xin lỗi!
Hy Vân nhếch mép cười, đôi mắt từ lâu đã không còn hơi ấm (thật ra thì chỉ ấm lên một
chút khi đuợc bên cạnh Thường Khánh) nay càng thêm lạnh băng, đầy mưu toan.....Bỗng
đằng sau vang lên tiếng gõ cửa. Cô ả way lại, nhìn vào gương sửa soạn lài mái tóc rồi
đằng hắng nói:
_Vào đi!
Cánh cửa mở ra, lần này không phải là Lâm Danh mà là Tuyết Phương- bạn học cùng lớp
với Thùy Anh. Cô bạn bước vào, e dè trước ánh mắt nham hiểm của Hy Vân, lí nhí nói:
_Bạn tìm mình có chuyện gì?
Hy Vân lượn lờ đưa tay lên tóc của Tuyết Phương, nhếch miệng cười:
_Nghe nói bạn đứng thứ 4 của lớp, thua một số đứa và trong đó có Thùy Anh...Năm trước
bạn mất cơ hội đại diện lớp đi thi Hóa vào tay Thùy Anh...Người bạn thích lại thích Thùy
Anh...Cái gì bạn cũng mất vào tay Thùy Anh phải không?
Đôi mắt Tuyết Phương thoáng bừng lên lửa hận thù nhưng lại dịu xuống ngay, cô bạn bình
tĩnh trả lời:
_Mình không biết tại sao bạn lại biết những chuyện đó nhưng rốt cuộc bạn muốn gì ở mình?
Hy Vân cười lớn:
_Nhanh gọn lắm...Vào vấn đề chính vậy...mẹ bạn đang bị bệnh...phải phẫu thuật nhưng
hiện giờ bạn không có tiền phải không?
Tuyết Phương cảm thấy sợ Hy Vân thật sự, lắp bắp:
_Sao...sao bạn biết?
Hy Vân không trả lời, chỉ tiếp tục nói:
_Nhà bạn rất nghèo, chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau...nếu mẹ bạn mất, chỉ còn
mình bạn côi cút trên thế gian này...bạn cam chịu được không?
Tuyết Phuơng đáng thương nắhm tịt mắt, bịt tai lại, la lên:
_Bạn đừng nói nữa!
Tất nhiên Hy Vân không tha cho cô bạn tội nghiệp, tiếp tục nói:
_Bạn không thể dối lòng rằng có những lúc, bạn rất hận và ghét Thùy Anh, bạn muốn nó
phải sụp đổ dưới chân bạn....Bạn là người tốt nhưng con người thì ai chẳng có góc tối tâm
hồn- Cô ả ngừng một lát rồi tiếp, giọng không còn dữ dội tấn công vào ý nghĩ cô bé- Tuyết
Phương, suy nghĩ cho kĩ đây...tôi có một kế họach có thể giúp bạn vượt lên Thùy Anh,
giành lại những gì đã mất...có lợi cho tôi và cả bạn...và tôi sẽ giúp mẹ bạn sống. Ngoài ra,
tôi còn trả thêm tiền đủ để bạn và mẹ bạn mở một shop wần áo kiếm sống và xây dựng
một ngôi nhà khang trang! Bạn thấy sao?
Tuyết Phương vốn là người tốt nhưng những viễn cảnh đầy đủ, sung túc, cơm no áo ấm,
không còn phải đêm đêm đẩy xe bắp đi bán dạo, không còn phải co mình lại trong mái
tranh mỗi khi trời mưa,...và wan trọng là người mẹ yêu wý sẽ lại khỏe mạnh như ngày
nào....mà Hy Vân đã vạch ra trong đầu khiến lý trí của cô bạn bị lấn át. Một giọt nước mắt
lăn xuống bàn tay, Tuyết Phương hít một hơi dài, gật đầu:
_Mình sẽ phải làm gì để đạt được những điều bạn nói?
Hy Vân vỗ tay:
_Thông minh lắm! - Cô ả vén tóc Tuyết Phương lên, thì thầm vào tai cô bạn điều gì đó...rồi
tiếp tục điều chỉnh volum lại bình thường, lời lẽ hăm dọa- Việc chỉ có thế thôi! Nhưng nhớ
nếu bị phát hiện thì không được nói tôi là chủ mưu, nếu không mẹ bạn sẽ không được cứu
mà bạn còn phải hối hận nữa kìa....
Hy Vân mở két sắt ra, lấy một xấp polime dúi vào tay Tuyết Phương:
_Số tiền này là để đưa mẹ bạn nhập viện và để chăm sóc cho bà ấy- Cô ả tiếp tục nói nhỏ
vào tai Tuyết Phương- Nhớ là khi nào xong chuyện, mẹ bạn sẽ khỏe mạnh lại như xưa- rồi
cô nàng thả người lên đệm- còn bây giờ thì về đi, nhớ làm cho cẩn thận đấy!
Tuyết Phương hoa cả mắt, lần đầu tiên cô bạn được cầm cả xấp polime trong tay, vội nhét
tiền vào túi, con bé lẳng lặng chào Hy Vân rồi bước ra khỏi phòng...trong đầu đang sắp
xếp kế hoạch Hy Vân giao...rồi lặng lẽ thở dài "Xin lỗi Thùy Anh...Mình xin lỗi..."
----------------------------------------------
Tối hôm đó, nó đang cặm cụi làm nốt bài tập, không thể để tuột hạng trong tháng này
được, nó bị phân tán chuyện học vì chuyện tình cảm nhiều rồi. Bài thì đã học xong hết, chỉ
còn đống bài tập này là khỏe.
_Xong! Ngủ được rồi!- Nói vừa nói vừa thảy cây bút wa một bên, úp mặt xuống bàn.
Ngay lúc đó, pe' iPhone rung lên. Là hắn, nó cảm thấy vui vui mà chẳng hiểu vì sao.
_Alo^?
_Tui chứ ai! Chuyện gì?- giọng ngang như thường
_Hẹn hò ak?- Nó vặn anh chàng
-Gịong bối rối
Nói phì cười:
_Nếu là hẹn hò thì đi...Đến nhà rước tui nhé!
Thường Khánh nói như reo giống một đứa con nít:
Nó cúp máy mà vẫn còn buồn cười. Ai ngờ được một chàng trai vô cảm như Tường Khánh
lại có ngày bị nó làm chao đảo, lúng túng thế chứ?!?
-------------------------------------
Tối nay Megastar đông khách gớm, đúng là ngày ra mắt phim mới có khác! Nó và Thường
Khánh cầm vé, chen chúc trong dòng người đông kịt vào rạp. Cuối cùng hai đứa cũng ngồi
được vào cái ghế có số được ghi trên vé. Chờ khoảng 5' thì phim bắt đầu chiếu. Đèn trong
rạp tắt hết, phim chán wá, nó định dựa đầu vào bên kia ghế tranh thủ ngủ một giấc. Vừa
way wa thì nó phát hiện người ngồi bên trái nó chính là Shin. Nó ré lên:
_Anh Shin!!!
Shin giật mình nhìn wa, anh chàng nở một nụ cười, ánh mắt đầy thú vị:
_Thùy Anh! Em cũng đi coi phim ak?
Cô gái ngồi bên cạnh Shin nhìn nó, hỏi:
_Ai zậy anh?
Shin trả lời:
_Em gái của thằng bạn anh!
Cô gái ngắm nghía nó một hồi rồi phán:
_Xinh wá!- Rồi cô nàng lại way lên xem phim. Nó ghé vào tai Shin, hỏi nhỏ:
_Bạn gái anh đấy ak?
_Không hẳn!
_Là sao?
Shin cười cười, nói thầm vào tai nó:
_Chảnh wá, anh kua xong rồi đá xuống đất, dạy cho cô ả một bài học!
Nó sững sờ trước thú nhận thật lòng của Shin. Shin mà nó wen đào hòa thế ư? Tay Shin
đang quàng lên vai cô gái kia mà thật sự thì trong lòng chẳng iu thương cô ta gì...Nó định
thần, nói thêm câu:
_ Sợ anh thật!- rồi way đi luôn. Lén lắc đầu le lưỡi, nó nghĩ thầm "Xã hội hiểm ác thật,
lòng người thật là khó đóan. Phục anh Shin wóa, diễn pro thật, diễn viên có khác!"
_Ai thế?- Thường Khánh đang chăm chú nhìn nó từ lúc nào.
_Ah..người wen í mà!
_Thật ak?
_Nhìn mặt tui giống người nói dối lắm ak- Nó lấy ngón trỏ chĩa vào mắt mình, tiếp- Coi
phim đi!
Thường Khánh tủm tỉm cười, nhìn nó mà không nhìn lên màn hình, nghĩ thầm "Đáng iu
wóa!"
Shin cười:
_Anh hok chọn mà tại vì trường thằng Quân là "trường con" của trường anh học ở Hàn
Quốc, anh chuyển về VN thì tất nhiên phải học trường nó rồi!
Nó đưa tay vỗ lên đầu mình:
_Em wên mất, hóa ra anh từng học ở Đại Học Kinh Tế Seoul ak?
_Uh....
_Còn chuyện đóng phim! Anh bỏ dở ak?
_Còn lâu! Niềm đam mê của anh mà, biết đâu mai mốt anh sẽ tham gia vào phim VN
nữa!....Mà này sao em lại gọi anh bằng "Đại thiếu gia giang hồ" thế?
Nó đâm lúng túng. Lỡ gọi Shin như thế, bây giờ chẳng biết trả lời thế nào. Nó ấp a ấp úng:
_Em...em...thì em thấy....
Shin bật cười trước vẻ bối rối đáng iu, cốc đầu nó:
_Em không cần lúng ta lúng túng như thế, em thích gọi anh sao cũng được mà!
Nó cười khì. Thì Shin cũng gọi nó là "Công chúa ngang ngược" đấy thôi! Huề!....
--------------------------
Hy Vân dựa vào thành cửa sổ phòng riêng trên tầng 3 tại biệt thự riêng của gia đình cô,
nhìn xuống , bên dưới là một vườn hoa đang đua nhau khoe sắc....
_Thùy Anh...-Cô ả nói thầm- Đừng trách tôi...Ai bảo cô xen vào tình cảm giữa tôi và
Thường Khánh. Kẻ nào phá đám tôi, kẻ ấy sẽ phải hối hận...Xin lỗi!
Hy Vân nhếch mép cười, đôi mắt từ lâu đã không còn hơi ấm (thật ra thì chỉ ấm lên một
chút khi đuợc bên cạnh Thường Khánh) nay càng thêm lạnh băng, đầy mưu toan.....Bỗng
đằng sau vang lên tiếng gõ cửa. Cô ả way lại, nhìn vào gương sửa soạn lài mái tóc rồi
đằng hắng nói:
_Vào đi!
Cánh cửa mở ra, lần này không phải là Lâm Danh mà là Tuyết Phương- bạn học cùng lớp
với Thùy Anh. Cô bạn bước vào, e dè trước ánh mắt nham hiểm của Hy Vân, lí nhí nói:
_Bạn tìm mình có chuyện gì?
Hy Vân lượn lờ đưa tay lên tóc của Tuyết Phương, nhếch miệng cười:
_Nghe nói bạn đứng thứ 4 của lớp, thua một số đứa và trong đó có Thùy Anh...Năm trước
bạn mất cơ hội đại diện lớp đi thi Hóa vào tay Thùy Anh...Người bạn thích lại thích Thùy
Anh...Cái gì bạn cũng mất vào tay Thùy Anh phải không?
Đôi mắt Tuyết Phương thoáng bừng lên lửa hận thù nhưng lại dịu xuống ngay, cô bạn bình
tĩnh trả lời:
_Mình không biết tại sao bạn lại biết những chuyện đó nhưng rốt cuộc bạn muốn gì ở mình?
Hy Vân cười lớn:
_Nhanh gọn lắm...Vào vấn đề chính vậy...mẹ bạn đang bị bệnh...phải phẫu thuật nhưng
hiện giờ bạn không có tiền phải không?
Tuyết Phương cảm thấy sợ Hy Vân thật sự, lắp bắp:
_Sao...sao bạn biết?
Hy Vân không trả lời, chỉ tiếp tục nói:
_Nhà bạn rất nghèo, chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau...nếu mẹ bạn mất, chỉ còn
mình bạn côi cút trên thế gian này...bạn cam chịu được không?
Tuyết Phuơng đáng thương nắhm tịt mắt, bịt tai lại, la lên:
_Bạn đừng nói nữa!
Tất nhiên Hy Vân không tha cho cô bạn tội nghiệp, tiếp tục nói:
_Bạn không thể dối lòng rằng có những lúc, bạn rất hận và ghét Thùy Anh, bạn muốn nó
phải sụp đổ dưới chân bạn....Bạn là người tốt nhưng con người thì ai chẳng có góc tối tâm
hồn- Cô ả ngừng một lát rồi tiếp, giọng không còn dữ dội tấn công vào ý nghĩ cô bé- Tuyết
Phương, suy nghĩ cho kĩ đây...tôi có một kế họach có thể giúp bạn vượt lên Thùy Anh,
giành lại những gì đã mất...có lợi cho tôi và cả bạn...và tôi sẽ giúp mẹ bạn sống. Ngoài ra,
tôi còn trả thêm tiền đủ để bạn và mẹ bạn mở một shop wần áo kiếm sống và xây dựng
một ngôi nhà khang trang! Bạn thấy sao?
Tuyết Phương vốn là người tốt nhưng những viễn cảnh đầy đủ, sung túc, cơm no áo ấm,
không còn phải đêm đêm đẩy xe bắp đi bán dạo, không còn phải co mình lại trong mái
tranh mỗi khi trời mưa,...và wan trọng là người mẹ yêu wý sẽ lại khỏe mạnh như ngày
nào....mà Hy Vân đã vạch ra trong đầu khiến lý trí của cô bạn bị lấn át. Một giọt nước mắt
lăn xuống bàn tay, Tuyết Phương hít một hơi dài, gật đầu:
_Mình sẽ phải làm gì để đạt được những điều bạn nói?
Hy Vân vỗ tay:
_Thông minh lắm! - Cô ả vén tóc Tuyết Phương lên, thì thầm vào tai cô bạn điều gì đó...rồi
tiếp tục điều chỉnh volum lại bình thường, lời lẽ hăm dọa- Việc chỉ có thế thôi! Nhưng nhớ
nếu bị phát hiện thì không được nói tôi là chủ mưu, nếu không mẹ bạn sẽ không được cứu
mà bạn còn phải hối hận nữa kìa....
Hy Vân mở két sắt ra, lấy một xấp polime dúi vào tay Tuyết Phương:
_Số tiền này là để đưa mẹ bạn nhập viện và để chăm sóc cho bà ấy- Cô ả tiếp tục nói nhỏ
vào tai Tuyết Phương- Nhớ là khi nào xong chuyện, mẹ bạn sẽ khỏe mạnh lại như xưa- rồi
cô nàng thả người lên đệm- còn bây giờ thì về đi, nhớ làm cho cẩn thận đấy!
Tuyết Phương hoa cả mắt, lần đầu tiên cô bạn được cầm cả xấp polime trong tay, vội nhét
tiền vào túi, con bé lẳng lặng chào Hy Vân rồi bước ra khỏi phòng...trong đầu đang sắp
xếp kế hoạch Hy Vân giao...rồi lặng lẽ thở dài "Xin lỗi Thùy Anh...Mình xin lỗi..."
----------------------------------------------
Tối hôm đó, nó đang cặm cụi làm nốt bài tập, không thể để tuột hạng trong tháng này
được, nó bị phân tán chuyện học vì chuyện tình cảm nhiều rồi. Bài thì đã học xong hết, chỉ
còn đống bài tập này là khỏe.
_Xong! Ngủ được rồi!- Nói vừa nói vừa thảy cây bút wa một bên, úp mặt xuống bàn.
Ngay lúc đó, pe' iPhone rung lên. Là hắn, nó cảm thấy vui vui mà chẳng hiểu vì sao.
_Alo^?
_Tui chứ ai! Chuyện gì?- giọng ngang như thường
_Hẹn hò ak?- Nó vặn anh chàng
-Gịong bối rối
Nói phì cười:
_Nếu là hẹn hò thì đi...Đến nhà rước tui nhé!
Thường Khánh nói như reo giống một đứa con nít:
Nó cúp máy mà vẫn còn buồn cười. Ai ngờ được một chàng trai vô cảm như Tường Khánh
lại có ngày bị nó làm chao đảo, lúng túng thế chứ?!?
-------------------------------------
Tối nay Megastar đông khách gớm, đúng là ngày ra mắt phim mới có khác! Nó và Thường
Khánh cầm vé, chen chúc trong dòng người đông kịt vào rạp. Cuối cùng hai đứa cũng ngồi
được vào cái ghế có số được ghi trên vé. Chờ khoảng 5' thì phim bắt đầu chiếu. Đèn trong
rạp tắt hết, phim chán wá, nó định dựa đầu vào bên kia ghế tranh thủ ngủ một giấc. Vừa
way wa thì nó phát hiện người ngồi bên trái nó chính là Shin. Nó ré lên:
_Anh Shin!!!
Shin giật mình nhìn wa, anh chàng nở một nụ cười, ánh mắt đầy thú vị:
_Thùy Anh! Em cũng đi coi phim ak?
Cô gái ngồi bên cạnh Shin nhìn nó, hỏi:
_Ai zậy anh?
Shin trả lời:
_Em gái của thằng bạn anh!
Cô gái ngắm nghía nó một hồi rồi phán:
_Xinh wá!- Rồi cô nàng lại way lên xem phim. Nó ghé vào tai Shin, hỏi nhỏ:
_Bạn gái anh đấy ak?
_Không hẳn!
_Là sao?
Shin cười cười, nói thầm vào tai nó:
_Chảnh wá, anh kua xong rồi đá xuống đất, dạy cho cô ả một bài học!
Nó sững sờ trước thú nhận thật lòng của Shin. Shin mà nó wen đào hòa thế ư? Tay Shin
đang quàng lên vai cô gái kia mà thật sự thì trong lòng chẳng iu thương cô ta gì...Nó định
thần, nói thêm câu:
_ Sợ anh thật!- rồi way đi luôn. Lén lắc đầu le lưỡi, nó nghĩ thầm "Xã hội hiểm ác thật,
lòng người thật là khó đóan. Phục anh Shin wóa, diễn pro thật, diễn viên có khác!"
_Ai thế?- Thường Khánh đang chăm chú nhìn nó từ lúc nào.
_Ah..người wen í mà!
_Thật ak?
_Nhìn mặt tui giống người nói dối lắm ak- Nó lấy ngón trỏ chĩa vào mắt mình, tiếp- Coi
phim đi!
Thường Khánh tủm tỉm cười, nhìn nó mà không nhìn lên màn hình, nghĩ thầm "Đáng iu
wóa!"
/119
|